Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 494

Khi nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy căn phòng trống trơn, Bắp Chân vẫn còn ngủ say.

Nàng cảm thấy rất mờ mịt, dường như trong mộng nàng đã mơ thấy hắn nhưng dường như lại chưa từng mơ thấy hắn.

Thẩm Nguyệt ra khỏi giường rồi đi về phía bàn trang điểm, nàng ngồi trước bàn trang điểm nhìn mình với mái tóc rối bù trong gương.

Nàng vấn tóc lại rồi lần lượt mở từng ngăn kéo của bàn trang điểm như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Chỉ là nàng không thể tìm thấy nó.

Ngăn kéo rơi xuống đất phát ra tiếng vang.

Thôi thị đã tỉnh dậy, đã đến lúc cho Bắp Chân ăn rồi, bà ta vừa vào phòng thì đã thấy trong phòng ngổn ngang, không khỏi sửng sốt hỏi: “Công chúa đang tìm thứ gì sao?”

Thẩm Nguyệt lúc này mới tỉnh táo lại, đỡ tay lên trán, thở dài nói: “Không có gì, ta không tìm gì cả. Ta chỉ vừa gặp ác mộng cho nên không ngủ được”.

Ngọc Nghiên là người chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Thẩm Nguyệt, Thôi thị thấy có chuyện không ổn thì liền gọi Ngọc Nghiên tới.

Ngọc Nghiên nhìn căn phòng lộn xộn, sau đó nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Thẩm Nguyệt, trong lòng lo lắng nói: “Công chúa muốn tìm cái gì, nô tỳ giúp công chúa tìm”.

Thẩm Nguyệt lắc đầu lặp lại: “Ta đã gặp ác mộng”.

Thôi thị cho Bắp Chân ăn no rồi thì liền lui xuống trước để Ngọc Nghiên một mình ở lại trong phòng.

Thẩm Nguyệt quay lưng về phía nàng ta, đã kê gối nằm xuống.

Một lúc sau, Ngọc Nghiên đi tới bên giường nói: “Công chúa muốn tìm thứ này phải không?”

Thẩm Nguyệt dừng một chút, nhìn thấy cây sáo trúc do Ngọc Nghiên đưa tới.

Cây sáo trúc lộ rõ những hoa văn được khắc một cách khéo léo tinh xảo.

Nàng đưa tay ra nhận lấy, giữ nó trong lòng bàn tay.

Ngọc Nghiên nói: “Công chúa nói không muốn nhìn thấy nó nữa, cho nên nô tỳ đã để nó ở phía dưới đáy hòm”.

Một lúc lâu sau, Ngọc Nghiên lại nói: “Nô tỳ còn tưởng rằng công chúa đã hạ quyết tâm phân rõ giới hạn với hắn”.

“Đúng vậy, chỉ có điều gần đây ta phát hiện muốn quên đi một người thật sự có chút phiền toái”.

Ngọc Nghiên hỏi: “Công chúa có muốn biết chuyện trước đây của công chúa với Tô đại nhân không? Nếu công chúa muốn thì nô tỳ có thể nói cho công chúa biết. Có lẽ sau khi công chúa nghe được thì sẽ không còn thích hắn nữa”.

Nàng ta là nô tỳ bên cạnh Thẩm Nguyệt bao nhiêu lâu nay, có thể nói là gần như tâm ý tương thông.

Làm sao nàng ta có thể không biết Thẩm Nguyệt đã chôn chặt trong lòng những chuyện gì trong suốt thời gian qua.

Ngọc Nghiên nhận ra rằng mình thật ngốc.

Khi công chúa nói với nàng ta rằng công chúa sẽ không để tâm tới Tô đại nhân nữa thì nàng ta nên nhận ra rằng công chúa thật ra vô cùng để tâm đến hắn.

Mấy ngày nay công chúa luôn để cho bản thân trở nên bận rộn, chính là bởi vì không muốn dư ra thời gian để suy nghĩ đến chuyện khác.

Nhưng nàng càng kìm nén thì càng phản tác dụng.

Có những thứ, chẳng hạn như tình cảm, người ta càng kìm nén thì phản lực ảnh hưởng lên người ta lại càng đáng sợ.

Nhưng Thẩm Nguyệt vẫn cố chấp nói: “Không nghe, ta không muốn nghe”.

Ngọc Nghiên khóc nức nở, đau khổ bất lực nói: “Công chúa, người không thể tiếp tục cố chấp nữa, nếu như người thật sự thích hắn thì sau này sẽ không còn đường để đi. Nô tỳ thật sự không lừa người đâu!”

Thẩm Nguyệt cố chấp che tai của mình lại rồi nói: “Ta không muốn nghe. Ta không muốn nghe bất cứ chuyện gì đã xảy ra với hắn trong quá khứ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK