Trên đất đã có máu tạt ra.
Hai người ăn xin bên cạnh sợ hãi đến mức nhanh chóng bưng bát vỡ bỏ chạy.
Người nọ bị đánh tới tấp không thể chống trả, chỉ có thể ôm đầu chịu trận.
Nam nhân áo gấm nhìn thấy người nọ đã bị đánh tơi tả thì liền ngồi xổm xuống tỏ ra thân thiết vỗ vai hắn ta, cười nói vài câu rồi nghênh ngang mang tùy tùng rời đi.
Một lúc lâu sau người nọ mới chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, cúi đầu lau vết máu trên khóe miệng sau đó trở lại chỗ ngồi xổm, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Cho dù có nghèo túng thì hắn ta cũng không buồn bận tâm đến mấy đồng bạc nằm vương vãi dưới đất.
Thẩm Nguyệt cau mày đi xuyên qua đám đông, đi về phía hắn ta rồi nói: "Ta hy vọng là ta đã nhận nhầm người. Sao người như hắn có thể lưu lạc đầu đường xó chợ thế này?"
Ngọc Nghiên khó hiểu hỏi: "Phu nhân đang nói về ai vậy?"
Trong nháy mắt Thẩm Nguyệt đã đứng trước mặt hắn ta.
Lúc này nàng đã có thể thấy rõ bên dưới bộ y phục bẩn thỉu xộc xệch của hắn vẫn còn phảng phất lộ ra vẻ sang trọng quý giá.
Thẩm Nguyệt đoán không sai, hắn ta hoàn toàn không phải là một kẻ ăn xin.
Nàng cố kìm chế sự tò mò trong lòng, khẽ gọi: "Hạ Du?"
Thân thể của hắn ta run lên bần bật nhưng vẫn không ngẩng đầu hay trả lời.
Ngọc Nghiên đứng bên cạnh mở to mắt nhìn hắn ta.
Đây là Hạ Du sao?
Sao có thể như thế được?
Hạ Du là con trai của Hạ tướng, xuất thân cao quý, sao có thể lưu lạc đến bước đường này?
Thẩm Nguyệt cũng không thể tin được, nàng đã lâu không gặp Hạ Du, không ngờ bây giờ lại gặp trong tình huống như thế này.
Lúc nãy Thẩm Nguyệt đã cảm thấy bộ dáng của hắn ta rất quen thuộc, lại thấy y phục của hắn ta khác với những người ăn mày bên cạnh cho nên mới xuống xe xem thử.
Thẩm Nguyệt chậm rãi ngồi xổm xuống, giọng nói có chút nặng nề: "Hạ Du".
Hắn ta quay sang một bên, khàn khàn nói: "Cô đã nhận nhầm người rồi".
Hắn ta cố gắng né tránh Thẩm Nguyệt, chỉ muốn đứng dậy rời đi. Nhưng vì hắn ta vừa bị đánh rất nặng cho nên bây giờ muốn đứng lên cũng khó.
Thẩm Nguyệt vẫn bước tới cho dù hắn ta có trốn tránh thế nào, nàng vươn tay ra vén mái tóc rối bù đang che khuất gương mặt của hắn ta.
Hắn ta có chút khó chịu, bất lực nói: "Ta nói cô đã nhận nhầm người rồi!"
Thẩm Nguyệt đã vén tóc của hắn ta ra, hai tay giữ lấy khuôn mặt bầm dập của hắn ta, ánh mắt run rẩy, nàng nói: "Hạ Du".
Ngọc Nghiên lúc này cũng nhận ra, kinh ngạc che miệng.
Hắn ta cố gắng né tránh ánh mắt của Thẩm Nguyệt, hết sức vùng vẫy nói: "Cô thật sự đã nhận sai người rồi... Hạ Du là công tử quần là áo lụa, sao có thể có bộ dạng của một con chó lang thang giống như ta được chứ?"
Thẩm Nguyệt bất ngờ ôm hắn ta vào lòng.
Hắn ta vẫn lẩm bẩm: "Ta không phải Hạ Du, ta không phải Hạ Du... Ta cũng không biết ta là ai..."
Thẩm Nguyệt ôm cái đầu bù xù của hắn ta, thấp giọng an ủi: "Ta là Thẩm Nguyệt, đừng sợ, đừng sợ".
Hạ Du chấn động.
Hắn ta ra vẻ kiên cường rất lâu, cuối cùng vẫn mềm nhũn ra trong vòng tay của Thẩm Nguyệt.
Hắn ta cúi đầu, ôm chặt lấy cánh tay của Thẩm Nguyệt, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào nói: "Cô là Thẩm Nguyệt... Thẩm Nguyệt, ta phải làm sao đây, ta rất buồn... bà nội của ta mất rồi... bọn họ đều nói bà nội bị ta chọc đến tức chết!"
Hạ Du nhỏ hơn Thẩm Nguyệt vài tuổi cho nên bấy lâu nay Thẩm Nguyệt không chỉ xem hắn ta là bạn bè mà còn xem hắn ta như đệ đệ.
Hắn ta đối đãi với Thẩm Nguyệt rất chân thành cho nên Thẩm Nguyệt cũng đối đãi chân thành lại với hắn.
Bây giờ Hạ Du rơi vào bước đường này, phải nghẹn ngào khóc nức nở trong lòng nàng, Thẩm Nguyệt thực sự cảm thấy rất khó chịu.
Thẩm Nguyệt đỡ hắn ta dậy rồi nói: "Đứng dậy theo ta trở về".
Hạ Du lắc đầu nói: "Ta không thể trở về nữa, ta đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi".
"Trở về phủ tướng quân".
Cũng may trên đường không có ai nhận ra Hạ Du trong bộ dạng này, Thẩm Nguyệt thì đang dùng khăn che mặt cho nên cũng không có ai nhận ra nàng.
Nàng mang Hạ Du mình đầy vết thương lên xe ngựa, cùng hắn ta trở về phủ tướng quân.
Vừa vào cửa thì Thẩm Nguyệt đã dặn dò quản gia đi mời đại phu và chuẩn bị nước nóng.
Quản gia không ngờ rằng Thẩm Nguyệt lại mang thêm một người khác về phủ, ông ta nhìn mãi cũng không nhận ra người đó là ai cho nên đành phải làm theo căn dặn, vội vàng chuẩn bị mọi thứ.
Hạ Du được đưa đến một phòng trống để rửa mặt và để đại phu xử lý vết thương.
Trong viện này không có y phục thích hợp để cho hắn ta mặc.
Thẩm Nguyệt liền nói với quản gia: "Mau ra chính viện lấy một bộ y phục của tướng quân đến đây cho hắn ta tạm thời thay ra".
Quản gia: "Chuyện này..."
"Nhanh đi, còn nữa, chuyện ngày hôm nay không kẻ nào được phép truyền ra ngoài, nếu không sẽ xử lý theo gia pháp".
Sau khi Hạ Du tắm rửa thay y phục sạch sẽ, quản gia nhìn rõ mặt hắn ta thì lập tức hiểu ra.
Người này đã từng tới phủ tướng quân trong bữa tiệc mừng trăm ngày tuổi của tiểu công tử, đây chính là nhị công tử Hạ gia!
Chuyện này không thể lơ là, quản gia vội vàng hỏi ý kiến của Thẩm Nguyệt: "Mặc dù lão nô không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng để Hạ công tử ở lại trong phủ tướng quân quả thật không thích hợp. Phu nhân có muốn lão nô ngay lập tức đến báo tin cho phủ thừa tướng hay không?"
Thẩm Nguyệt nói: "Ta đã nói ngươi không được truyền tin tức ra ngoài, lại càng không được để cho phủ thừa tướng biết Hạ Du đang ở đây. Phải chờ đến khi sự tình sáng tỏ thì mới tính được".
"Vâng".
Sau khi thăm khám tình trạng của Hạ Du, đại phu đã kê đơn thuốc để giải quyết những vết thương trên cơ thể Hạ Du.
Ngoại trừ những vết thương rách da chảy máu thì trên người Hạ Du vẫn còn đầy những vết bầm tím, không biết hắn ta rốt cuộc đã phải trải qua những chuyện gì.
Thẩm Nguyệt cầm thuốc mỡ đi vào phòng, Hạ Du cúi đầu xuống nhìn thấy bộ y phục trên người hắn ta quá dài thì liền nói: "Bộ y phục này ta mặc không vừa chút nào".
"Đây là y phục của Tần tướng quân, nhất thời ta cũng không tìm được một bộ y phục khác thích hợp, ngươi mặc tạm trước đi".
Thẩm Nguyệt ngồi xuống trước mặt hắn ta, tỉ mỉ dùng ngón tay lấy ít thuốc mỡ rồi bôi lên mặt hắn ta.
Hắn ta nghiêng đầu né tránh.
Thẩm Nguyệt lại vươn tay ra, dùng sức bôi thuốc lên chỗ bị thương của hắn ta rồi nói: "Ngươi tránh cái gì? Bây giờ mà không bôi thuốc thì sau này sẽ rất khó coi".
Sau đó Hạ Du không né tránh nữa.
Hắn ta chăm chú nhìn Thẩm Nguyệt, động tác bôi thuốc của nàng vô cùng nhẹ nhàng, đôi mắt của hắn ta có chút ướt át, hắn ta nói: "Ta đã bị đuổi ra khỏi nhà, bạn bè ngày xưa của ta ai cũng không dám quan tâm đến ta, tại sao cô còn muốn cứu ta, cô không sợ gặp phiền phức hay sao?"
Ánh mắt Thẩm Nguyệt tối sầm lại, nàng nói: "Vậy trước tiên ngươi nói cho ta biết, người lúc nãy đánh ngươi trên đường là ai?"
Hạ Du nghẹn ngào nói: "Là anh thứ của ta".
Thẩm Nguyệt thấy hắn ta nắm chặt tay, tràn đầy hận ý.