Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng không chỉ không thấy đồ ăn mà bóng dáng của lao vệ cũng mất tăm.

Sau cùng, lao vệ đi đến cuối hành lang dò xét một cái, thấy người đều ở trong lao, khóa vẫn còn ổn thì chuẩn bị quay về nghỉ ngơi.

Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Ngươi có quên cái gì không vậy? Đến đêm rồi mà sao ngươi không đưa cơm đến?”

Lao vệ nói: “Các ngươi mới đến nên không biết quy củ, ngày đầu tiên đến thì không có cơm ăn đâu!”

Thẩm Nguyệt vừa nghe đã giận: “Cái quy củ vớ vẩn này lập từ bao giờ thế hả!”

Tần Như Lương ở cách vách yên lặng nói: “Khi ta đến thì đã vậy rồi”.

Thẩm Nguyệt đi ra cửa phòng giam, lao vệ không khỏi lui về sau.

Nàng đá vào cửa lao, cửa sắt vang lên loảng xoảng, còn lao vệ thì sợ hết hồn.

Lao vệ phản ứng lại, thấy Thẩm Nguyệt cũng chẳng ra khỏi cửa phòng giam được, liền gân cổ lên nói: “Ngươi làm ầm cái gì, không có là không có! Đừng có đòi ăn cơm nóng canh nóng, đến cả cơm rau thiu cũng không có đâu! Hoàng thượng đã hạ lệnh bỏ đói các ngươi mấy hôm rồi!”

Thẩm Nguyệt tỏa ra sát khí làm lao vệ sợ hãi, nói xong thì lập tức rời đi.

Nàng còn nói ở phía sau: “Ghê gớm thế rồi thì đừng có chạy chứ, sợ ta đánh ngươi à!”

Tô Vũ bất đắc dĩ mỉm cười: “A Nguyệt, bớt giận lại đi”.

Thẩm Nguyệt lúc này mới buồn bực ngồi xuống, nhất thời trước mặt ba người chỉ còn ánh lửa lập lòe.

Thẩm Nguyệt mở miệng nói: “Ta cứ tưởng rằng chàng thực sự có thể hòa đàm với ba tòa thành đấy, coi như Dạ Lương không chịu thì chàng cũng sẽ có cách khác”.

Nói xong, nàng nhìn Tô Vũ: “Chàng khéo nói như vậy, sao không cò kè mặc cả thêm chút nữa?”

“Mới kịp nói điều kiện, ta còn chưa có cơ hội mặc cả thì đã bị bắt rồi mà”, Tô Vũ thản nhiên nói: “Nhưng mắng người thì đúng sở trường của ta rồi”.

Thẩm Nguyệt lườm hắn một cái: “Coi như chàng mắng hết bọn chúng đến mức chúng khóc ra đấy thì cũng chẳng thay đổi được hiện trạng của chúng ta”.

Nàng lại hỏi Tô Vũ: “Vậy chúng ta bây giờ phải làm sao?”

“Chờ”.

Bóng đêm dần sâu, địa lao ngày càng lạnh.

Mặc dù Thẩm Nguyệt đã mặc thêm áo choàng của Tô Vũ, nhưng vẫn không chống đỡ được cái lạnh thấu xương kia.

Tần Như Lương đã sớm quen với cảnh này, Tô Vũ là người có võ lực thâm hậu nên chống được lạnh, chỉ có Thẩm Nguyệt che kín quần áo nhưng vẫn run lẩy bẩy.

Trước đó Thẩm Nguyệt không sợ lạnh, chỉ cần có thể hoạt động thì nàng sẽ thấy ấm.

Nhưng buổi tối không ăn cơm, nàng ban nãy đã phí sức lực, không nhảy nổi.

Địa lao lạnh lẽo này không cho cơm ăn mới thật sự là giày vò!

Tô Vũ nhỏ giọng nói: “Dựa vào đây chút, có lẽ sẽ ấm áp hơn một xíu đấy”.

Thẩm Nguyệt dựa vào, chậm rãi gối lên vai Tô Vũ.

Tô Vũ đưa tay vòng ra sau hông của nàng, ôm Thẩm Nguyệt thật chặt, muốn dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm nàng.

Thẩm Nguyệt khép mắt xuống, giống như tựa vào người Tô Vũ thì không còn lạnh như cũ nữa.

Tần Như Lương nói: “Ngươi đừng có dựa vào gần như thế”.

Tô Vũ hơi nâng giọng lên: “Chẳng lẽ muốn nàng lạnh chết à?”

Thẩm Nguyệt khẽ nhắm mắt, chờ thêm một lát cũng chẳng thấy Tần Như Lương đáp lại.

Nàng đúng là rất lạnh, ngoài việc dựa vào Tô Vũ để sưởi ấm ra thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Trước kia, Tô Vũ không thể để Tần Như Lương biết bọn họ qua lại với nhau, nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi.

Sau đó không ai nói thêm gì nữa, Thẩm Nguyệt suy nghĩ lại những chuyện xảy ra ban ngày rồi dần dần rơi vào mộng đẹp.

Hôm nay khi nàng trông thấy bộ dạng thảm thiết của Tần Như Lương trong lao thì có một cảm giác khó mà diễn tả.

Giống như thương xót, lại giống như phẫn nộ.

Nàng không biết sự thương xót và phẫn nộ này có bao nhiêu phần thuộc về Thẩm Nguyệt ngốc thích Tần Như Lương trước kia.

Nhưng với chính nàng mà nói, cho dù nàng không có chút tình cảm phu thê gì với Tần Như Lương thì cũng không muốn thấy hắn ta cứ sa sút như vậy.

Nàng lờ mờ có chút ấn tượng, dưới rừng cây hạnh, khi ánh sáng mặt trời tỏa ra giữa tán lá, một thiếu niên mắt to mày rậm vui vẻ leo lên cành cây cao nhất, hái xuống quả hạnh ngọt nhất cho nàng.

Ánh sáng rơi lên mặt thiếu niên nhưng cũng không chói mắt bằng sự lấp láng trong mắt hắn ta.

Hắn ta nhảy từ trên cây xuống, phủi hết lá cây trên người, đưa quả hạnh cho nàng: “Tiểu Nguyệt, lấy đi”.

Trong đầu Thẩm Nguyệt vô thức bài xích, đây không phải trí nhớ của nàng, mà là ký ức của Thẩm Nguyệt ngốc.

Cho nên, dù đã ngủ say, lông mày của nàng cũng dần nhíu chặt.

Tô Vũ nhìn thấy, khẽ nhẹ nhàng mơn trớn lông mày đang nhíu của Thẩm Nguyệt, ấm áp nói: “Có phải là mơ thấy ác mộng rồi không?”

Thẩm Nguyệt đắm chìm trong mộng, không thể kiềm chế.

Tần Như Lương bỗng nhiên nói: “Đừng động vào nàng ấy”.

Tô Vũ hơi dừng lại, sau đó tiếp tục vuốt ve lông mày đang nhăn chặt của nàng như không có việc gì.

Tần Như Lương lại nói: “Đó là thê tử của ta”.

Tô Vũ nhẹ nhàng nói: “Trước đó ngươi chưa từng coi nàng là thê tử, sau này cũng sẽ càng không có cái may mắn ấy. Nếu như nàng từng được ngươi đối xử thật tốt thì làm gì có chuyện như hôm nay”.

Tô Vũ nói tiếp: “Trước kia ta đưa nàng đến cạnh ngươi, nên ta cũng sẽ mang nàng đi. Trên đời này, người không có tư cách làm trượng phu của nàng nhất chính là ngươi!”

Tần Như Lương khổ ở.

Nếu sớm biết bản thân sẽ rơi vào lưới tình, hắn ta còn có thể tổn thương nàng như trước kia sao?

Hắn ta lúc sở hữu thì không trân trọng, đến khi phát hiện không ngờ mình lại có một người phụ nữ như thế thì hắn ta đã đánh mất rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK