Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 860

Ngọc Nghiên nhất thời nhanh miệng nên quên không kiêng dè: “Xin lỗi công chúa, nô tì không nên nhắc mấy thứ này..”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Không sao, ta cũng muốn nghe thêm nhiều chuyện về Bắp Chân, ngươi kể lại rõ ràng cho ta nghe”.

Nửa năm qua nàng không ở bên cạnh Bắp Chân, cũng chỉ còn cách nghe Ngọc Nghiên kể nhiều hơn, nàng mới có thể biết thêm vài chuyện về thằng bé.

Về sau Tần Như Lương tiến vào phòng ăn, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nguyệt.

Các nha hoàn lần lượt bưng đồ ăn tiến vào, đặt lên bàn.

Thế nhưng gần như không cần đến Ngọc Nghiên hầu hạ bên cạnh.

Tần Như Lương biết sở thích của Thẩm Nguyệt, đích thân gắp mấy món mà trước kia Thẩm Nguyệt thích ăn vào bát của nàng.

Hắn ta xắn tay áo, không quan tâm đến vết thương khiến người khác khiếp hãi trên cổ tay. Cho dù cổ tay hắn ta dùng bao nhiêu sức lực, gắp thức ăn cũng lực bất tòng tâm, số ít rơi vãi ra bàn, nhưng hắn vẫn muốn dùng phương thức của mình để đối đãi tốt với Thẩm Nguyệt.

Ngọc Nghiên ở bên cạnh trông thấy nên mấy lần định giúp, nhưng không thể xen vào.

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi không cần gắp thức ăn cho ta nữa, tự mình ăn đi”.

Hạ nhân trong phòng ăn nhìn thấy vết thương trên cổ tay Tần Như Lương mà cảm thấy thê lương.

Hắn ta lưu lạc tới Dạ Lương làm tù binh, làm con tin, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực mới vượt qua được. Đại tướng quân từng oai phong lẫm liệt mà bây giờ đến đôi đũa cũng không thể cầm chắc, đúng là khiến người ta đau lòng.

Tần Như Lương bình tĩnh nói: “Hiện giờ việc ta có thể làm rất ít, gắp thức ăn cho nàng cũng coi như một hình thức rèn luyện cổ tay”.

Thẩm Nguyệt nghe vậy nên không còn ngăn cản Tần Như Lương gắp thức ăn cho mình nữa.

Từ đó về sau, ở phủ tướng quân, Tần Như Lương luôn dùng bữa cùng nàng, hắn ta cũng luôn gắp thức ăn thay nàng.

Bầu không khí trong phòng ăn cũng khá hòa hợp.

Nhưng mới ăn được một nửa, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gào khóc của phụ nữ.

Người bên ngoài không kịp ngăn lại nên đối phương đã lảo đảo chạy vào trong.

Thẩm Nguyệt vừa nhìn là đã nhận ra là ai.

Có thể gào khóc thảm thương ở trong phủ tướng quân như vậy thì ngoài Liễu Mi Vũ ra, Thẩm Nguyệt không đoán ra được ai khác.

Sau một thời gian từ biệt, cuối cùng lại gặp nhau.

Thẩm Nguyệt cực kỳ bình tĩnh, dù sao hai bên cũng phải đụng mặt nhau thôi.

Liễu Mi Vũ rất gầy trơ xương như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay.

Nàng ta vừa bước vào, nhìn thấy Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt đang dùng cơm tối với nhau, Tần Như Lương còn gắp thức ăn cho Thẩm Nguyệt, gương mặt vốn đang đẫm lệ vì vui mừng chợt thoáng lên vẻ ngạc nhiên, sau đó lại lộ ra nét thất vọng và buồn bã, mặt nàng ta hơi méo mó, cảm xúc phức tạp.

Liễu Mi Vũ nức nở than khóc: “Tướng quân, cuối cùng chàng cũng về rồi… Mi Vũ đợi chàng vất vả lắm…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK