Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng đế cười nói: "Còn có chuyện này sao?"

Ông ta cũng đã từng nghe nói con trai nhỏ của Hạ tướng là một kẻ bất tài, hắn ta không có chức quan, không có lập trường, chỉ có hận thù với Tô Vũ, nếu như phái một người như vậy đi cùng Tô Vũ thì vô cùng thích hợp.

Hoàng đế có lẽ cũng biết được dụng ý của Hạ Phóng khi làm như vậy nhưng ông ta không vạch trần hắn ta, vì vậy chuyện này cũng đã được quyết định.

Cuối cùng, Hạ Phóng lại đột nhiên nói: "Vi thần còn có một kế sách có thể một mũi tên bắn chết ba con nhạn, không chỉ có thể tiêu diệt Dạ Lương mà còn có thể giải quyết những rắc rối ở phía bắc, thu hút Bắc Hạ làm đồng minh và loại bỏ những lo lắng của hoàng thượng".

Hoàng đế tỏ ra hứng thú nói: "Kế gì?"

Hạ Phóng cung kính nói: "Kế mượn đao giết người".

Thánh chỉ được ban xuống ngay hôm sau, Tô Vũ được phái cử làm sứ thần của Đại Sở đến Dạ Lương, nhận lệnh ngay lập tức đi đến biên cương lo việc hòa đàm.

Tất nhiên trên thánh chỉ còn có một điều kiện rằng Đại Sở chỉ đồng ý giao ra ba tòa thành, lệnh cho Tô Vũ phải lo hoàn thành chu toàn sứ mệnh này.

Sau khi nghe thánh chỉ ban xuống, tất cả quan viên trong triều đều im lặng.

Chỉ có Tô Vũ bước lên khấu tạ lĩnh chỉ.

Mọi người đều có thể thấy rằng hoàng đế đã đẩy một trọng trách vô cùng khó khăn cho Tô Vũ.

Dạ Lương muốn có năm tòa thành nhưng Đại Sở chỉ muốn giao ra ba tòa thành, hơn nữa ba tòa thành này còn là những tòa thành mà ban đầu Đại Sở đã chiếm được của Dạ Lương.

Nếu như chuyện này chọc giận Dạ Lương và khiến cho hòa đàm giữa hai nước thất bại thì Tô Vũ liền sẽ trở thành tội nhân của Đại Sở.

Nếu như Tô Vũ không chiếu theo thánh chỉ làm việc thì cho dù hắn có hòa đàm thuận lợi và trở về triều đình báo cáo thì hoàng đế vẫn có thể trị tội hắn kháng chỉ.

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, tất cả quan viên trong triều đều cảm thấy lo lắng thay cho hắn, không biết hắn làm thế nào mà có thể tiếp chỉ một cách bình thản như vậy?

Sau khi lâm triều, Hạ phủ cũng nhận được quân lệnh. Hạ Du đã được phái làm phó sứ đi cùng Tô Vũ.

Người đến truyền ý chỉ chính là cung nhân bên cạnh hoàng đế, người đó đã nói một cách hết sức ngắn gọn và rõ ràng với Hạ Du về ý chỉ của hoàng đế.

Mặc dù trên danh nghĩa hắn ta là phó sứ nhưng lần này hắn ta cũng gánh vác trách nhiệm tương tự, đó chính là giám sát sứ thần Tô Vũ, một khi Tô Vũ gây ra động tĩnh gì thì Hạ Du phải truyền tin về triều ngay tức khắc.

Trên đường đi luôn có sai dịch chuyên truyền tin nhanh về triều đình, Hạ Du chỉ cần đến một chỗ sai dịch viết một phong thư thì liền có thể truyền tin được.

Hạ Du cũng cúi đầu lĩnh mệnh, khấu tạ thánh ân.

Trước đây hắn ta chỉ biết ham vui phóng túng, chưa bao giờ có hứng thú đối với chuyện chính sự cũng chưa bao giờ làm quan, hắn ta hoàn toàn không biết hoàng đế tại sao lại lựa chọn mình.

Cung nhân kia biết hắn ta nghi hoặc thì liền kể ra chút chuyện ngày xưa của Hạ Du, chính là chuyện Hạ Du đùa giỡn với đại học sĩ cho nên bị đánh. Nghe đến đây Hạ Du mới lập tức hiểu ra.

Hoàng đế rõ ràng không tin tưởng đại học sĩ cho nên mới muốn tìm một người giám sát hắn.

Sau khi cung nhân rời đi thì nét mặt của Hạ tướng trở nên vô cùng ưu sầu.

Chưa nói đến việc Hạ Du chưa bao giờ đi xa nhà, Hạ tướng thật sự không muốn hắn ta phải dính líu đến vấn đề này.

Hạ tướng nói: "Buổi chiều ta sẽ vào cung cầu xin hoàng thượng thu lại mệnh lệnh, chọn người khác".

Hạ Du có chút lãnh đạm nói: "Không cần, chuyến đi này ta nhất định sẽ đi. Trước kia ông rất chán ghét chuyện ta không học vấn không tiền đồ, vừa hay bây giờ đã có cơ hội để ta từng bước chuyển mình".

Hạ tướng nói: "Ngươi vẫn còn trẻ, chuyện trong triều không đơn giản như ngươi nghĩ đâu!"

Giữa hai cha con trong lòng đã có ngăn cách, Hạ Du sẽ không bao giờ nói chuyện với cha mình theo cách như trước nữa.

Hắn ta đã trưởng thành, cũng đã thay đổi.

Hạ Du nói: "Đây là chuyện riêng của ta, không cần ông phải lo lắng. Vừa hay ta ở trong nhà này cũng cảm thấy phiền phức, muốn ra ngoài hít thở không khí mát mẻ một phen".

Hạ Du quay đầu rời khỏi đại sảnh, Hạ tướng nhìn theo bóng dáng của hắn ta, dường như muốn nói lại thôi.

Hạ Du nói thêm: "Sau này ta sẽ cố gắng phấn đấu nhưng không phải để làm vui lòng ông mà là để không làm bà nội của ta thất vọng".

Trước kia Hạ tướng chỉ hận không thể rèn sắt thành thép nhưng bây giờ ông ta lại muốn Hạ Du trở lại như xưa.

Tô Vũ không thể trì hoãn thêm một phút giây nào, ngay sau khi gặp Hạ Du ở cổng thành thì bọn họ đã rời khởi kinh trong ngày hôm đó.

Trời đã vào hè, thời tiết dần dần trở nên nóng bức.

Hành trình của Thẩm Nguyệt dường như rất suôn sẻ, chỉ có điều sau nhiều ngày di chuyển thì bọn họ cũng đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Dưới cái nắng như thiêu như đốt, những thị vệ hộ tống nàng đều đã tràn ngập mỏi mệt.

Thẩm Nguyệt ngồi trên xe ngựa, đường đi gập ghềnh không thể đi nhanh được.

Nhưng cả ngày ngồi trong xe ngựa cũng khiến cho Thẩm Nguyệt không tránh khỏi cảm thấy đau nhức khắp người.

Trên đường đi, cuộc sống của nàng đều được cung nữ tên Thanh Hạnh lo liệu.

Thanh Hạnh làm việc rất gọn gàng nhưng có thể thấy rõ ràng nàng ta rất thận trọng với Thẩm Nguyệt. Lúc đến trạm dịch đầu tiên thì Thẩm Nguyệt đã nhìn thấy nàng ta kín đáo đưa tin cho sai dịch vào ban đêm.

Cho dù bị Thẩm Nguyệt nhìn thấy thì Thanh Hạnh cũng không hề tỏ ra hoảng hốt.

Thẩm Nguyệt nhướng mày, thản nhiên hỏi: "Trong thư viết cái gì vậy?"

Thanh Hạnh cúi đầu, chắp tay nói: "Nô tỳ truyền tin báo bình an về kinh".

Thẩm Nguyệt không hỏi thêm câu nào nữa nhưng cũng không quá thân cận nàng ta.

Ban ngày Thẩm Nguyệt không bao giờ gọi Thanh Hạnh hầu hạ trong xe ngựa, chỉ gọi nàng ta khi cần thiết.

Dựa theo quy củ thì Thanh Hạnh phải đi theo xe ngựa.

Thị vệ cảm thấy nàng ta đi quá chậm cho nên liền để nàng ta đi ngựa, nàng ta đã bị mặt trời chói chang trên đầu khiến cho hoa mắt chóng mặt mà hai chân còn phải bám chặt trên lưng ngựa không được thả lỏng.

Thanh Hạnh mặc dù oán hận trong lòng nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Thẩm Nguyệt cũng làm như không biết gì.

Đợi đến buổi tối khi bọn họ vào trạm dịch nghỉ ngơi thì Thanh Hạnh đã kiệt sức. Thẩm Nguyệt cho nàng ta trở về phòng nghỉ ngơi, nàng ta vừa ngã xuống giường thì đã không nhúc nhích được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK