Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 585

Nhưng nàng chỉ đi thẳng về phía trước, không hề quay đầu nhìn lại. Với bộ dạng này khi quay đầu lại gặp hắn thì nàng cũng không biết nên nói gì.

Nàng yên lặng trên suốt đường đi.

Trở về nội viện, trong nội viện cũng vô cùng im ắng.

“A Nguyệt”.

Giọng nói của Tô Vũ nghe rất nhẹ, cứ như thể sẽ vỡ vụn ra khi chạm vào.

Thẩm Nguyệt dừng bước chân, làm như không có việc gì nói: “Ta phải vào trong tắm rửa sạch sẽ một chút, có chuyện gì đợi ta ra ngoài rồi nói sau”.

Hắn đang đứng sau lưng nàng, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ Thẩm Nguyệt khiến cho nàng cảm thấy hơi lạnh.

Sau đó Tô Vũ lại vươn tay từ phía sau nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng lại vào lòng.

Hắn bắt đầu ôm nàng thật chậm, thật chặt từng chút một, cho đến khi nàng gần như muốn ngạt thở.

Thẩm Nguyệt cứng ngắc nhích người lên, để hắn từ từ cúi đầu vùi đầu vào hõm vai của nàng.

Nàng khàn giọng nói: “Tô Vũ, đừng đụng vào ta, y phục của ta bây giờ rất bẩn, chỗ nào cũng đầy dầu mỡ”.

Nàng vừa dứt lời thì vòng tay đang ôm hai bên hông nàng lại càng siết chặt thêm một chút như một gọng kiềm sắt.

“Ta không nên để nàng khiêu khích hắn”.

Thẩm Nguyệt khẽ cười nhưng lại có một sự chua xót không tự chủ được mà trào ra từ tận đáy lòng, nàng nói: “Không phải ta đã làm rất tốt hay sao? Ta đã thành công rồi”.

Nhưng nàng vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được khi nàng bị tát ngã đến trước mặt Tô Vũ, Tô Vũ trơ mắt nhìn thấy nàng như vậy mà không thể giúp nàng đòi lại công đạo, khi đó ma quỷ trong nội tâm của hắn đã bành trướng tới cực hạn.

Nỗi đau đó dường như sắp nuốt chửng hắn.

Cho tới nay, sự ẩn nhẫn trước mặt người khác đã trở thành thói quen và lớp ngụy trang tốt nhất của hắn.

Nhưng những gì xảy ra đêm nay đối với hắn chẳng khác gì một cơn ác mộng, và hắn đã bị cơn ác mộng đè bẹp không thể nhúc nhích.

Tô Vũ trầm giọng nói: “Ta đã sai rồi”.

Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Muốn đạt được thì phải biết trả giá, chuyện đêm nay chỉ là chuyện nhỏ, chàng yên tâm, ta lạc quan hơn người khác rất nhiều”.

“Vậy thì tại sao nàng thậm chí còn không muốn liếc mắt nhìn ta một cái?”

Tô Vũ cố gắng đưa ngón tay lên chạm vào gò má cùng khóe miệng sưng tấy của Thẩm Nguyệt nhưng Thẩm Nguyệt đã nghiêng đầu né tránh khiến cho bàn tay hắn đông cứng giữa không trung.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta không có ý gì khác, ta chỉ không muốn chàng nhìn thấy bộ dạng chật vật của ta mà thôi”.

“Chỉ cần chàng không nhìn thấy, không chạm tới thì trong lòng chàng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, mà trong lòng ta cũng sẽ dễ chịu hơn đôi chút”, Thẩm Nguyệt giả vờ thoải mái nói.

“Thẩm Nguyệt trước kia khi mới gả vào phủ tướng quân còn phải sống hèn mọn hơn thế này nhiều, không phải lúc đó chàng cũng thấy rồi hay sao?”

Lúc này Hạ Du đã tỉnh, loạng choạng từ trong phòng bước ra ngoài, không hề biết bây giờ đã là canh mấy, hùng hùng hổ hổ nói: “Sao trời đã tối rồi cũng không có ai biết đánh thức ta…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK