Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

86: Huynh Muội Tái Kiến


“Tướng quân ra ngoài chưa về ạ”.
Giờ đang là xế chiều, còn một hai canh giờ nữa mới đến hoàng hôn.

Liễu Mi Vũ liền giữ vững tinh thần, bảo Hương Lăng trang điểm thay đồ cho mình.
Đây là lần đầu tiên Liễu Mi Vũ ra ngoài từ khi vào phủ tướng quân đến giờ.
Quản gia hơi kinh ngạc: “Phu nhân muốn đi đâu?”
Hương Lăng nói: “Phu nhân nói trong phủ bí bách, muốn ra ngoài đi mấy vòng”.
Quản gia nói: “Vậy lão nô sẽ đi chuẩn bị”.
Nhị phu nhân gần đây không được đắc ý, muốn ra cửa giải sầu cũng là lẽ thường tình.
Nhưng trước khi đi, Liễu Mi Vũ không mang theo hộ vệ, chỉ ngồi lên kiệu rồi ra ngoài.

Nàng ta nói chỉ đi dạo quanh phố xá rồi về.

Bốn kiệu phu cũng là người học võ, hiện giờ trong kinh thái bình nên sẽ không xảy ra chuyện gì.
Liễu Mi Vũ trực tiếp đến Trai Tâm Lâu, muốn lên tầng hai uống trà ăn điểm tâm, nên để cho kiệu phu ngồi dưới lầu chờ, thuận tiện uống mấy ấm trà giải khát.
Sau khi hỏi thăm thì quả thật có một vị khách đang ngồi trong nhã gian lầu hai chờ người.
Liễu Mi Vũ giấu tâm tình khẩn trương trong lòng, gõ cửa phòng, thấy người bên trong xuất hiện ngoài cửa, Liễu Mi Vũ giương mắt lên nhìn thì lệ đã rơi đầy mặt.
“Vào đi rồi nói”.
Liễu Mi Vũ quay đầu nói với Hương Lăng: “Ngươi chờ bên ngoài đi”.
Người đàn ông đứng đối diện Liễu Mi Vũ mặc kình phục, ngũ quan giống Liễu Mi Vũ đến bảy phần.

Cả hai có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Đây chính là huynh trưởng của Liễu Mi Vũ, Liễu Thiên Hạc.
“Tiểu muội những năm qua… vẫn khỏe chứ?”
Liễu Mi Vũ nhào vào ngực hắn ta, khóc không thành tiếng: “Ca ca, ta cứ tưởng rằng huynh đã…”
Liễu Thiên Hạc nói: “Nhiều năm qua đi, ta vẫn sống tốt, chỉ là đi khắp nơi cũng không tìm được muội, tốn khá nhiều tâm huyết”, hắn ta vuốt tóc của Liễu Mi Vũ, nói: “Không ngờ Tần Như Lương đã cứu được muội lúc ở biên quan rồi đem muội về kinh”.
“Nếu không có chàng ấy thì ta đã sớm trở thành kỹ nữ trong quân, vạn kiếp bất phục rồi”.
“Sao muội lại lấy hắn ta chứ, hắn ta là chó săn của kẻ thù nhà ta mà”.
Liễu Mi Vũ thống khổ nói: “Ca ca, ta một lòng yêu chàng ấy, chàng ấy là tướng quân của Đại Sở này”.
“Nhưng hoàng đế của Đại Sở là loại lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa!”, Liễu Thiên Hạc nghiêm mặt, sát khí đằng đằng.
“Ca ca, tướng quân đối xử với ta rất tốt, huynh đừng làm hại chàng ấy được không?”
Liễu Thiên Hạc hạ mắt, thương hại nói: “Hắn ta đối xử với muội rất tốt? Rất tốt mà còn lấy con công chúa ngốc kia về? Lại khiến nàng ta sình bụng lên? Lại còn gian gian díu díu trên đường cái à!”, hắn ta mềm giọng lại nói: “Thiên Tuyết, ta thấy hết mọi chuyện trên đường cái rồi”.
Liễu Mi Vũ thống hận trong lòng: “Không trách tướng quân, đều là do Thẩm Nguyệt đó dùng những thủ đoạn bỉ ổi hèn hạ! Tiện nhân này luôn là âm hồn bất tán, từ nhỏ đến lớn ta đều phải sống dưới cái bóng của nàng ta!”
Liễu Thiên Hạc trầm giọng: “Nàng ta bắt nạt muội à?”
Liễu Mi Vũ nước mắt giàn giụa: “Nàng ta không chỉ âm hiểm xảo trá mà còn tâm ngoan thủ lạt, ta ba phen mấy bận rơi vào tay nàng ta, suýt nữa thì không gặp lại ca ca được ấy”.

Sắc mặt Liễu Thiên Hạc âm trầm: “Công chúa cái gì, cũng chỉ là con rối tiền triều mà cũng dám ngông cuồng.

Thiên Tuyết đừng sợ, ca ca sẽ giúp muội đòi lại”.
Liễu Mi Vũ rưng rưng nước mắt, nắm lấy góc áo của Liễu Thiên Hạc, hung ác nói: “Ca ca, ta muốn nàng ta phải biến mất vĩnh viễn trước mặt ta! Ta muốn nàng ta phải chết thê thảm, tốt nhất là phanh ngực xé bụng, vô cùng thê thảm! Nghiệt chủng đó cũng đừng hòng được đến thế giới này!”
Liễu Mi Vũ đi ra khỏi phòng, cảm xúc đã bình ổn trở lại, hốc mắt hơi hồng hồng, nước mắt đảo quanh, bộ dạng khiến người ta thương yêu.
Lúc gần ra ngoài, nàng ta quay đầu lại nói với Liễu Thiên Hạc: “Ca ca, ta đã không còn là Liễu Thiên Tuyết nữa, giờ ta là Liễu Mi Vũ”.
Sắc trời tối dần, Liễu Mi Vũ gói mấy loại điểm tâm rời khỏi Trai Tâm Lâu.
Không ngờ rằng lúc quay về phủ tướng quân thì lại gặp Tần Như Lương cũng về nhà, hai người gặp nhau ở cửa chính.
Hắn ta nhìn dáng vẻ yêu kiều của Liễu Mi Vũ, trong lòng khẽ đau, bèn hỏi: “Đi đâu vậy?”
Hương Lăng quy củ đáp: “Phu nhân cả ngày ở trong Phù Dung Uyển, rầu rĩ không vui, hôm nay liền ra ngoài giải sầu, mua chút điểm tâm rồi về”.
Liễu Mi Vũ chờ trong chốc lát, Tần Như Lương muốn nói lại thôi.
Cuối cùng hai người không nói thêm gì.
Sau đó, Liễu Mi Vũ nhún chân chào, rồi đi về Phù Dung Uyển trước.
Trên đường đi, Hương Lăng nói: “Nếu vừa rồi phu nhân chủ động nói với tướng quân hai câu, không chừng có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước”.
Liễu Mi Vũ nói: “Ta biết”, nhưng sau khi gặp Liễu Thiên Hạc hôm nay, nàng ta đã có kế hoạch khác.
Nàng ta nhất định sẽ hòa hảo với Tần Như Lương như lúc ban đầu, nhưng bây giờ chưa phải thời cơ.

Lần này, có ca ca tương trợ, nàng ta nhất định có thể khiến Thẩm Nguyệt chết không chỗ chôn.
Sau này Thẩm Nguyệt rất ít khi đến nhà Liên Thanh Châu, đầu tiên là Tần Như Lương giống như uống lộn thuốc, trông chừng nàng rất kỹ, thứ hai là bụng của Thẩm Nguyệt đã ngày càng không tiện.
Tháng bảy nóng như đổ lửa, ánh sáng đốt đỏ nửa bầu trời kinh thành, tất cả mọi nơi đều được nhuộm đầy màu sắc ráng chiều mê người này.
Tất cả đều thưởng thức quang cảnh tươi đẹp này.
Lúc hoàng hôn, có một người ăn mặc như đến từ phủ tướng quân đến phủ của Liên Thanh Châu, nói là công chúa có chuyện quan trọng cần tới phủ của hắn, mời Liên Thanh Châu phái kiệu đến phủ tướng quân đón người.
Chỉ phái một người đến truyền lời, cũng không có điểm gì khác thường.
Thẩm Nguyệt đã ngồi quen kiệu mềm mà Liên Thanh Châu chuẩn bị cho nàng, những kiệu khác nàng ngồi sẽ thấy vừa nóng vừa bí.
Lúc này Thẩm Nguyệt đang ở trong phủ tướng quân, ra khỏi Trì Xuân Uyển, dẫn theo Ngọc Nghiên đi dạo trong hoa viên.

Quả hạnh trong rừng cây hạnh đã chín mềm, nàng bảo Ngọc Nghiên hái mấy quả đến, lột ra ăn, ngọt thơm vô cùng.
Khi Tần Như Lương quay về thì gặp phải nàng trong hoa viên.

87: Không Được Phép Yêu Thích Thứ Gì


Trên người nàng được phủ một lớp ráng chiều, tay cầm quả hạnh mềm, híp mắt hưởng thụ.

Tần Như Lương đứng dưới tán cây nhìn một hồi.

Lúc này, Triệu thị giấu trong lòng một thứ, chạy đến, vui vẻ nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, người xem đây là gì?”

Một giây trước Thẩm Nguyệt còn nở nụ cười xinh đẹp như gió, nhưng khi thấy thứ trong bọc Triệu thị thì lại dần phai nhạt đi.

Trong ngực Triệu thị là một con mèo nhỏ mới sinh không lâu, nó còn rất yếu, đứng cũng không vững, run lẩy bẩy trong tay Triệu thị.

Cho dù là ai trông thấy động vật vô hại như thế cũng sẽ thấy đáng thương.

Triệu thị nói: “Nhà các vách có mèo cái sắp đẻ, nô tỳ liền một mực theo dõi. Mấy ngày trước nó mới sinh một ổ có ba, bốn con. Biết công chúa thích mèo nên nô tỳ đã xin chủ nhà một con về”.

Bà ta đưa mèo đến trước mặt Thẩm Nguyệt, nói: “Công chúa nhìn xem, con mèo này nhìn có giống con lúc trước không? Nô tỳ đã tìm được một con không khác lắm về cho công chúa nuôi”.

Hóa ra từ khi con mèo kia chết thì Triệu thị luôn ghi nhớ chuyện này.

Thẩm Nguyệt duỗi ngón tay, cực kỳ dịu dàng vuốt ve lông mèo, lại nhẹ nhàng gãi cằm nó. Mèo con hết sức tò mò, duỗi đệm thịt ra đụng vào tay Thẩm Nguyệt, nhưng không đứng vững nên lại ngã vào trong lòng bàn tay Triệu thị.

Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu như vậy chọc cho Triệu thị và Ngọc Nghiên bật cười.

Ngọc Nghiên dạt dào tình thương nói: “Công chúa xem này, nó đáng yêu quá. Hay chúng ta nuôi nó đi”.

Chỉ có Thẩm Nguyệt là không cười.

Tần Như Lương rõ ràng trông thấy đáy mắt nàng có một chút tình cảm mềm mại khác hẳn sự kiêu ngạo bất tuân thường ngày.

Nàng lại nhẹ giọng nói với Triệu thị: “Làm khó Triệu mụ quá, Triệu mụ có lòng”, sau đó nàng thu tay về, nhìn con mèo kia một chút rồi quay sang híp mắt nhìn mặt nước hồ không xa, thản nhiên nói: “Chỉ là đời này, ta sẽ không nuôi thêm bất kỳ con vật nào nữa”.

Triệu thị và Ngọc Nghiên đều sững sờ, im lặng không nói.



Thẩm Nguyệt nói: “Lấy từ đâu về thì Triệu mụ trả lại cho người ta đi”.

“Công chúa…”, Ngọc Nghiên biết Thẩm Nguyệt vẫn chưa thể bước ra khỏi chuyện lần trước. Bây giờ nghĩ đến cảnh tượng kia, nàng ta cũng thấy đau lòng.

Thẩm Nguyệt khẽ cười như không có chuyện gì, nói: “Trên đời này luôn có những người hận không thể giết chết ngươi, lại còn luôn theo dõi từng cử động của ngươi, vậy thì ngươi không được phép yêu thích thứ gì cả. Bởi thứ ngươi thích có thể sẽ trở thành một thứ tàn nhẫn phá hủy cuộc sống của ngươi”.

Ngọc Nghiên nói: “Nô tỳ hiểu rồi, Triệu mụ, bà trả lại con mèo này đi thôi”.

Tần Như Lương đứng ở phía sau thân cây, thân thể hơi khựng lại.

Hắn ta không khỏi nhớ tới chuyện mình cướp con mèo kia từ trong tay Thẩm Nguyệt.

Là bởi vì nàng ta sợ bị đoạt nên ngay từ đầu mới không có ý định thích thứ gì nữa sao? Người phụ nữ thế này, nên nói nàng ta từ bi hay ác độc đây?

Triệu thị cất lại sắc mặt vui vẻ vừa nãy, ôm con mèo nhỏ quay đi.

Vừa đi qua đường mòn bên rừng cây thì Tần Như Lương thình lình gọi: “Triệu mụ”.

Triệu thị giật mình, lúc này mới thấy Tần Như Lương chắp tay đứng dưới tán cây: “Nô tỳ tham kiến tướng quân”.

Tần Như Lương nhìn kỹ con mèo kia, đúng là rất đáng yêu, bèn hỏi: “Lúc trước chẳng phải Trì Xuân Uyển nuôi một con mèo hay sao, giờ lại ôm thêm một con về làm gì?”

Triệu thị im lặng rồi đáp: “Tướng quân chắc không biết, con mèo kia chết rồi ạ”.

Tần Như Lương sửng sốt: “Sao lại chết?”

Triệu thị đáp: “Nô tỳ cũng không biết vì sao, chỉ là hôm đó sau khi công chúa đến hoa viên tản bộ quay về, xốc giường lên đã thấy mèo con máu thịt be bét nằm trên giường công chúa. Công chúa khi ấy mới chấn kinh mà ngã về sau một phát, động thai khí suýt thì làm đứa bé bị thương”.

Sắc mặt Tần Như Lương thay đổi, nói: “Sao ta không thấy các ngươi báo chuyện này?”



Triệu thị cả gan nói: “Mèo đã chôn rồi, dù có báo cho tướng quân biết chuyện thì tướng quân cũng sẽ chẳng quan tâm đâu mà”.

Nếu không, trước đây Tần Như Lương cũng sẽ không một hai cướp con mèo của Thẩm Nguyệt đi, chỉ vì để Liễu Mi Vũ vui vẻ.

Sau này hắn ta cũng không thấy mèo nữa, hôm nay mới biết là do nó đã chết.

Khó trách Thẩm Nguyệt mới có biểu lộ như vậy.

Triệu thị còn muốn nói tiếp điều gì, Thẩm Nguyệt nhìn thấy bà ta dừng ở dưới bóng cây, liền hỏi: “Triệu mụ đang nói chuyện với ai vậy?”

Tần Như Lương lúc này mới dời bước ra khỏi bóng cây, xuất hiện trong tầm mắt của Thẩm Nguyệt.

Nhiệt độ trong mắt nàng thoáng chốc liền lạnh đi, lệnh cho Triệu mụ: “Triệu mụ, mau trả mèo đi”.

Tần Như Lương nói: “Đã ôm về rồi thì nuôi cũng không sao”.

Thẩm Nguyệt khẽ nhếch miệng, cười nhạo: “Nuôi? Rồi chờ nó lớn lên một chút, nếu Mi Vũ thấy thích thì ngươi sẽ đem cho nàng ta à?”

Tần Như Lương nhíu mày nói: “Ngươi thích thì cứ nuôi thôi, Mi Vũ không hợp nuôi mèo, lần trước đã trả lại ngươi rồi, sau này sẽ không đến chỗ ngươi đòi mèo nữa!”

Thẩm Nguyệt nhướng mày: “Vậy nếu Hương Phiến thấy thích thì ngươi có lấy nó đi cho nàng ta không?”

“Ngươi!”, Tần Như Lương tức giận nói: “Thẩm Nguyệt, ta có ý tốt, ngươi đừng có không biết điều như thế!”

“Nực cười, ta cứ phải tiếp nhận ý tốt của ngươi à? Vậy ta cũng phải nói với ngươi câu này”, Thẩm Nguyệt thuận tay chỉ vào đường cái, sắc mặt lạnh lùng: “Bây giờ cút ngay đi cho ta”.

Triệu thị ôm mèo, định nói thay Tần Như Lương mấy câu nhưng Thẩm Nguyệt đã lạnh lùng liếc qua, bà ta liền ngậm miệng lại.

Triệu thị thấy tướng quân muốn quan tâm công chúa, nhưng công chúa lại từ chối điều này, khiến mối quan hệ trở nên gượng ép.

Hai người giằng co một lát, Tần Như Lương đang định phát tác thì một nha hoàn ở bên kia chạy tới, kêu lên: “Không xong rồi! Không xong rồi! Nhị phu nhân… tự vẫn rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK