Trước đây Hạ Du thường xuyên ra ngoài ăn chơi rồi về nhà vô cùng trễ cho nên hắn ta mới phải vào nhà bằng cách này để tránh bị phạt.
Hạ Du nói bên trong vách tường này có một hàng cây đại thụ, tuy nhiên lối đi này rất bí mật, không dễ bị phát hiện.
Thẩm Nguyệt chưa bao giờ trải nghiệm qua chuyện này.
Nhưng nhìn thấy Hạ Du có thể trèo tường vào một cách dễ dàng thì nàng cũng có thêm động lực để trèo qua tường dễ dàng giống như vậy.
Hạ Du trèo lên bờ tường, hắn ta còn muốn quay lại kéo Thẩm Nguyệt lên nhưng không ngờ Thẩm Nguyệt đã ngồi trên bờ tường từ lúc nào khiến cho Hạ Du giật mình tới mức suýt nữa đã ngã xuống.
Hai người chậm rãi trèo xuống cái cây gần bức tường, Hạ Du nói: "Trước kia khi ta mới học trèo tường thì thường bị té, sao cô có thể học nhanh thế?"
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Có lẽ là do ngộ tính của ta tương đối cao".
Sau khi vào Hạ phủ, Hạ Du tránh những người hầu tuần tra ban đêm rồi dẫn Thẩm Nguyệt đến linh đường một cách lặng lẽ.
Thẩm Nguyệt không hề lo lắng sẽ bị phát hiện, hiển nhiên kinh nghiệm trèo tường lẻn vào nhà của tên Hạ Du này rất điêu luyện, còn không biết trước kia hắn ta đã lén lút về nhà biết bao nhiêu lần rồi.
Hạ Du nói trước kia hắn ta không hiểu chuyện, không biết quý trọng những thứ mình có, bây giờ hắn ta lại lén lút trở về nhà nhưng nhà mình đã rơi vào hoàn cảnh kẻ còn người mất, một đi không trở lại.
Một ánh sáng yếu ớt le lói lóe lên trong linh đường.
Có người đang túc trực bên cạnh linh cữu.
Hẳn là do mấy ngày nay làm việc quá mệt mỏi cho nên người túc trực bên linh cữu cũng đã quỳ gối khom lưng ngủ gà ngủ gật trên mặt đất.
Thẩm Nguyệt bước đi mà không gây ra tiếng động, đi thẳng đến sau lưng người túc trực bên linh cữu, ngay lập tức khiến cho người đó hôn mê bất tỉnh.
Để đề phòng người đó tỉnh lại giữa chừng, Thẩm Nguyệt liền lấy dây thừng trói chặt người đó, sau đó còn nhét giẻ vào miệng người đó, cho dù có tỉnh lại thì cũng không thể gây ra động tĩnh gì.
Thẩm Nguyệt sau đó quay lại ngoắc tay với Hạ Du nói: "Vào đi".
Hai mắt Hạ Du ngấn lệ, cuối cùng hắn ta đã không cần phải đau khổ nhẫn nhịn giống như ban ngày nữa, hắn ta vừa bước vào thì đã quỳ xuống phía trước linh cữu dập đầu thật mạnh, thấp giọng khóc nỉ non nói: "Cháu trai bất hiếu, cháu trai bất hiếu, cháu trai không thể tới chăm sóc tiễn biệt bà nội trước lúc bà nội lâm chung!"
Thẩm Nguyệt vỗ vai hắn ta nói: "Ngươi đừng khóc nữa, ngươi đi nhìn cho kỹ bà nội của mình đi, để ta đứng canh cửa".
Hạ Du lau nước mắt đứng lên, Thẩm Nguyệt đưa cho hắn ta một cây ngân châm rồi nói: "Ngươi nói lúc bà nội ngươi chết thì đã nôn ra máu, rất có thể là đã bị trúng độc. Ngươi cứ lấy cây ngân châm này đâm vào huyết mạch của bà ấy thử xem có phải là bị trúng độc hay không?"
Thẩm Nguyệt biết nếu như bảo Hạ Du kiểm tra thân thể của bà nội thì chính là hành động đại bất kính, đối với hắn ta mà nói sẽ rất khó khăn.
Tìm không thấy chứng cứ cũng không sao, luôn có biện pháp khác để bắt hung thủ.
Việc quan trọng hàng đầu chính là phải xác định xem lão phu nhân có bị trúng độc hay không. Nếu như bà cụ bị trúng độc thì Hạ Du có thể thoát khỏi hiềm nghi, chứng minh không phải hắn ta đã khiến cho lão phu nhân tức chết.
Hạ Du mím môi cầm lấy cây ngân châm.
Thẩm Nguyệt quay đầu bước ra ngoài rồi nói: "Thời gian có hạn, ngươi nên nói lời từ biệt với bà nội của mình càng sớm càng tốt".
“Thẩm Nguyệt”, Hạ Du đột nhiên gọi nàng lại.
Nàng quay lại hỏi: "Hửm?"
Hạ Du vẫn còn rất trẻ, gặp phải tình huống này thì tay chân liền luống cuống, không thể tiếp nhận nổi. Nếu không có Thẩm Nguyệt thì hắn ta cũng không biết mình có thể làm gì khác.
Thẩm Nguyệt bình tĩnh hơn hắn ta và có nhiều chủ ý hơn hắn ta rất nhiều.
Hạ Du nghẹn ngào nói: "Cảm ơn cô".
Thẩm Nguyệt nói: "Ngươi không cần phải cảm ơn ta".
Gió đêm thổi bay những ngọn đèn lồng trắng ngoài linh đường, Thẩm Nguyệt ôm lấy cánh tay, cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Bên trong linh đường hết sức quạnh quẽ, Thẩm Nguyệt đứng bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng khóc rấm rứt đau buồn của Hạ Du ở bên trong.
Thẩm Nguyệt không muốn quấy rầy hắn ta. Nàng chỉ hy vọng hắn ta có thể tận dụng tốt khoảng thời gian này.
Một lúc lâu sau Hạ Du vẫn chưa ra, nàng định vào nhắc nhở nhưng vừa quay đầu lại thì phía sau đã truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.
Nàng cực kỳ nhạy cảm cho nên đã nhận ra ngay lập tức.
Thẩm Nguyệt ngay lập tức quay lại, sau đó trong lòng trầm xuống.
Quả nhiên có một bóng người đang bước đến gần nàng, nàng không thấy rõ gương mặt của đối phương cho nên liền theo bản năng tấn công, mục đích của nàng chính là để tranh thủ thời gian và tạo ra khoảng cách đủ để rút lui.
Không ngờ đối phương đã bắt thóp được nàng, nàng chẳng những không thể rút lui mà còn không phải là đối thủ của hắn.
Chỉ sau mấy chiêu, Thẩm Nguyệt đã bị đối phương nắm chặt, không thể rút lui.
Sau đó, dưới ánh đèn lồng mờ ảo, Thẩm Nguyệt mới nhìn thấy rõ gương mặt của hắn.
Tô Vũ.
Khí tức trên người hắn giống như sương mù, trong khoảnh khắc này hắn đã tóm chặt lấy nàng, sau đó bao phủ lấy toàn thân nàng.
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Không phải ta đã nói rồi sao, những chiêu thức rập khuôn như vậy không thể đánh bại được ta đâu".
Thẩm Nguyệt vừa định nói thì toàn thân nàng lại đông cứng.
Lại có thêm tiếng bước chân truyền đến bên tai Thẩm Nguyệt.
Tiếng bước chân này rõ ràng không giống tiếng bước chân của Tô Vũ, không cố ý đi nhẹ nhàng mà vô cùng nặng nề. Đây chắc chắn là tiếng bước chân của người trong phủ thừa tướng.
Tô Vũ không hề biến sắc, hắn ngay lập tức kéo Thẩm Nguyệt đi qua linh đường rồi trốn vào góc tường phía trong.
Hành động này của hắn đã khiến cho cỏ cây xung quanh bị hất tung, phát ra những âm thanh sột soạt.
Thẩm Nguyệt không muốn Tô Vũ lại gần mình như vậy, nàng vừa đẩy hắn ra vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao ta đi đâu cũng phải gặp thứ âm hồn bất tán như ngươi? Ta không muốn nhìn thấy ngươi, lại càng không muốn bị ngươi chạm vào!"
Tô Vũ nói: "Ta tới cảnh tỉnh nàng, nàng lại định đẩy ta ra sao?"
Thẩm Nguyệt dừng một chút rồi nói: "Được, ta sẽ không đẩy ngươi ra ngoài, thừa dịp bây giờ người còn chưa tiến vào thì ngươi mau buông ta ra, Hạ Du vẫn còn đang ở bên trong đó".