Thẩm Nguyệt giương mắt lên nhìn hắn thật kỹ.
"Nếu như thật sự chết thì hắn ta hẳn là đã bị quân Dạ Lương giết chết, Dạ Lương làm sao lại không biết được? Nếu như vậy thì Dạ Lương chắc chắn sẽ thừa dịp Đại Sở như rắn mất đầu mà phát động tiến công chứ không phải tạm thời đình chiến như lúc này".
"Vì vậy, Tần Như Lương rất có thể vẫn chưa chết và đang trở thành con bài thương lượng của Dạ Lương. Bọn chúng còn đang muốn dùng hắn ta để ra điều kiện cho Đại Sở, nếu như không thể thương lượng được thì bọn chúng giết chết hắn ta cũng chưa muộn".
Thẩm Nguyệt có thể thấy rõ sự lo lắng trong mắt hắn, ngay cả ánh trăng cũng gần như đang chìm sâu trong đôi mắt dài của hắn.
Lòng nàng đã bị hắn nắm được.
"A Nguyệt, hoàng thượng còn biết rõ hơn nàng chuyện phân tranh giữa hai quốc gia vẫn chưa chấm dứt. Nếu như Tần Như Lương còn sống thì ở trong mắt hoàng thượng hai người chính là phu thê ân ái, nếu như hy sinh nàng thì sẽ càng khiến cho chiến công của Tần Như Lương trên chiến trường càng thêm dũng mãnh thị sát. Nếu như Tần Như Lương đã chết thì chuyến này nàng vừa đi hoàng thượng chắc chắn sẽ không giữ nàng lại mà sẽ ra tay diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn, nàng còn không hiểu hay sao?"
Cho dù là trường hợp đầu tiên hay trường hợp thứ hai thì hoàng thượng cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến cho bản thân mình bất lợi.
Thẩm Nguyệt khẽ nói: "Vậy thì ta lại càng phải đi, nếu không thì có thể làm gì được nữa? Nếu như Tần Như Lương không quay lại thì phủ tướng quân sẽ không còn là phủ tướng quân nữa, ta cũng sẽ không còn chỗ dung thân nữa. Trước kia sợ trước sợ sau còn chưa tính, về sau vẫn còn muốn sợ trước sợ sau mặc người chém giết hay sao?"
Nàng nói: "Ta còn muốn nuôi bắp chân tới tuổi trưởng thành, không thể ngồi chờ chết được. Nếu như bọn chúng đã muốn ta đi chịu chết thì ta càng phải đi, ta muốn nhìn xem cuối cùng ai mới là kẻ phải chết".
Thẩm Nguyệt kéo tay Tô Vũ ra, chỗ cánh tay bị hắn nắm lấy vẫn còn hơi ấm của hắn.
Nàng vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi lại nói: "Nếu như cuối cùng ta vẫn không quay trở về được thì xem như ta chấp nhận số phận của mình. Ngay từ đầu ta đã không thuộc về nơi này".
"Chấp nhận số phận", Tô Vũ trầm giọng nói: "Mới chưa bao lâu mà nàng đã muốn chấp nhận số phận rồi sao? A Nguyệt, ta không cho nàng chết, nàng dám chết thử xem!"
Thật lâu sau Thẩm Nguyệt đột nhiên nhẹ giọng nói: "Tô Vũ, ta sẽ quên ngươi. Chỉ là nơi này không thích hợp để ta quên ngươi".
Tô Vũ sửng sốt.
Nàng nhìn hắn rồi nở một nụ cười phức tạp, dường như trong nụ cười ẩn chứa rất nhiều chuyện khó nói.
"Có lẽ khi ta rời khỏi nơi này, đi về phương nam thì mới có thể nhìn thấy một thế giới càng rộng lớn hơn, lúc đó cõi lòng của ta cũng sẽ rộng mở hơn. Nếu như ta trải qua sinh tử mà vẫn còn sống sót trở về thì lòng dạ chắc chắn sẽ không còn hẹp hòi như vậy nữa, có thể chứa thêm nhiều người, không chấp nhất nhiều thứ nhỏ nhặt".
Khi đó có lẽ ta đã hoàn toàn có thể quên được ngươi. Khi đó có lẽ ta đã không còn phải cảm thấy đau khổ nữa.
Tô Vũ đột nhiên buông lỏng, có chút chật vật hỏi: "Nếu như nàng quên ta thì ta phải làm sao?"
"Nếu như không quên được ngươi thì ta phải làm sao?", trong lòng Thẩm Nguyệt đau nhói, nàng nói: “Không phải bây giờ ngươi sống rất tốt hay sao? Ngươi là một đại học sĩ thanh sạch, sau này không cần phải dính líu đến một kẻ trầm mê nam sắc như ta".
Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc, thản nhiên nhìn Tô Vũ nói: "Ta vẫn còn nhớ vào đầu năm mới ngươi đã hỏi ta muốn được tặng món quà gì. Bây giờ ta đã nghĩ xong rồi, món quà năm mới mà ta muốn là ngươi và ta đều tự bảo trọng, bình an. Chuyện này đối với ngươi mà nói hẳn là rất dễ dàng".
Tô Vũ không nói gì, chỉ nhìn nàng.
Nàng lại nói: "Đêm nay nói nhiều như vậy, đa tạ ngươi đã phân tích tình thế thay cho ta, ta nhất định sẽ cẩn thận, không cần phiền đến người quan tâm. Nếu như không còn chuyện gì khác thì kết thúc ở đây đi".
"Tô Vũ, tạm biệt".
Khi nàng quay người lại thì ánh mắt đã trở nên run rẩy, còn có hơi nước dâng lên.
Tô Vũ ở sau lưng nàng nói: "Không biết bây giờ ta giải thích với nàng thì có còn kịp hay không?"
Thẩm Nguyệt nói: "Chuyện đến nước này ta cũng đã hiểu được ngày đó ngươi chỉ là thân bất do kỷ, cho nên không cần phải giải thích".
Thẩm Nguyệt vừa dứt lời thì đã cảm thấy cổ tay mình bị nắm chặt.
Sau đó Tô Vũ kéo mạnh nàng lại rồi ấn nàng lên vách tường cạnh cửa.
Tô Vũ đến gần nói: "Thay vì trơ mắt nhìn nàng rời đi thì ta sẽ giải thích mọi chuyện cho nàng nghe".
"Ta đã nói là không cần!", Thẩm Nguyệt vừa trừng mắt nhìn hắn vừa dùng sức giãy giụa cổ tay nhưng tay của hắn dường như đang dùng lực rất mạnh, lại dường như đang vô cùng dịu dàng giữ chặt lấy nàng.
Hô hấp của nàng có chút dồn dập, nàng nói: "Bây giờ ngươi giải thích thì có ích lợi gì, ngươi có thể quay ngược thời gian và khiến cho mọi chuyện chưa từng xảy ra hay không? Rõ ràng là không. Ta đã nói rõ rồi, ta không còn muốn giương cung bạt kiếm như trước đây nữa, ta tâm bình khí hòa làm rõ mối quan hệ với ngươi, ngươi giữ ta lại làm gì?"
"Ta đã hôn nàng vào đêm giao thừa, nếu như nàng muốn cự tuyệt thì phải cự tuyệt ta vào lúc đó", Tô Vũ nói rõ ràng.
"Từ mùng hai tết đến mười lăm nguyên tiêu, tại sao ta phải giấu nàng, đó là bởi vì ta không muốn nàng biết chuyện thân bất do kỷ của ta".
Thẩm Nguyệt gần như nín thở, sau đó khi nhìn khuôn mặt đang ở gần trong gang tấc thì liền thở dài một hơi.
"Ta chỉ muốn cho nàng thấy những chuyện tốt đẹp, những chuyện khiến nàng rung động, chứ không muốn để cho nàng thấy những chuyện xấu xa chán ghét. Chính ta còn cảm thấy những chuyện đó đáng ghê tởm thì sao ta có thể để cho nàng biết được?"
Trong lòng Thẩm Nguyệt khẽ run lên, nàng nói: "Ngươi cảm thấy ghê tởm?"