Bắp Chân ngoan ngoãn nằm bên cạnh nàng, dường như đêm nay bé có chút bồn chồn nên vẫn luôn ngọ nguậy chân nhỏ.
Thẩm Nguyệt cảm thấy mình như chìm vào một giấc mơ, trên người nàng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Nàng cảm thấy rất nóng, một làn sóng nhiệt bốc lên từ trong cơ thể nàng, chỉ hận không thể khiến cả người nàng bốc hơi.
Sự nóng cháy khó diễn tả thành lời ấy khiến nàng muốn tỉnh dậy ngay lập tức nhưng lại không thể.
Bên tai vang lên tiếng mở cửa rối loạn, nàng dồn toàn lực muốn động động mí mắt nhưng còn chưa kịp mở mắt nhìn xem xung quanh đã cảm nhận được một làn gió mát lạnh từ bên ngoài thổi vào giúp cả người nàng dễ chịu hơn một chút.
Nàng chậm rãi nâng mí mắt vén lên hai con ngươi đỏ bừng với ánh sáng lấp lánh.
Lụa xanh phủ trên gối vô cùng động lòng người.
Nàng mơ hồ nhìn thấy một bóng người bước vào phòng mình, luồng khí đó không phải là Ngọc Nghiên cũng chẳng phải Thôi thị.
Vào khoảnh khắc ánh mắt Tần Như Lương chạm phải dáng vẻ này của Thẩm Nguyệt, trong lòng hắn liền sôi trào như dời non lấp biển.
Hắn có lẽ đã nhận ra điều gì đó nhưng lại không muốn bản thân quá sáng suốt vào lúc này.
Một hành động diễn ra trong cơn hồ đồ, sau đêm nay thì ai còn thể phân ra đúng sai nữa cơ chứ.
Yết hầu Tần Như Lương chuyển động lên xuống, cất giọng khàn khàn trầm thấp: "Triệu mụ, bế đứa bé ra ngoài".
Triệu mụ lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, cúi người ôm lấy Bắp Chân lên từ trong chiếc cũi cạnh giường, Bắp Chân không ngừng đạp vào cánh tay của Triệu mụ.
Thẩm Nguyệt cảm thấy bên cạnh trống rỗng, vô thức duỗi tay ra lần mò.
Nàng buộc mình phải tỉnh táo lại hai phần.
Bắp Chân dường như thấy được quyết tâm muốn ôm bé đi của Triệu mụ nên bỗng nhiên nằm yên sau một hồi đạp đá vô ích liền "oa" một tiếng dùng hết sức bú sữa mà bật khóc.
Tiếng khóc vang vọng đến mức khó có thể dừng lại.
Triệu thị có chút hoảng loạn nhưng Tần Như Lương vẫn giữ nguyên mệnh lệnh: "Ôm ra ngoài đi".
Nhưng cũng đúng lúc này tiếng khóc đã khiến Thẩm Nguyệt giật mình tỉnh giấc.
Toàn thân nàng mềm xụi không còn sức gắng gượng ngồi dậy từ trên giường, vừa ngước mắt chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng bế đứa bé rời đi của Triệu mụ liền yếu ớt quát lên: "Bà muốn làm gì đó, ôm đứa bé trở lại đây".
Triệu thị một đường đi thẳng ra ngoài phòng không ngoảnh đầu nhìn lại, còn thuận tiện đóng cửa lại.
Trong lòng bà ta nghĩ chỉ cần vượt qua đêm nay mọi chuyện liền tốt đẹp.
Biếu hiện vừa rồi của tướng quân rõ ràng là đã nảy sinh tình cảm với công chúa.
Tướng quân trước đó chán ghét công chúa nên cho dù bà ta nỗ lực hàn gắn thế nào cũng đều biến khéo thành vụng.
Nhưng hôm nay tướng quân đã rung động, thân thể công chúa cũng không còn bất tiện nữa, còn có chuyện gì giữa vợ chồng như keo như sơn mà không thể giải quyết được?
Căn phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Nguyệt cùng Tần Như Lương.
Ánh nến phản chiếu hắt hình bóng của hai người kéo dài đến trên tường, lay động không yên.
Bầu không khí tương đối vi diệu, cho dù Thẩm Nguyệt cực lực điều chỉnh hô hấp của bản thân nhưng lại không thể kiềm chế được sự khô nóng trong người mà thở hổn hển ra miệng.
Tần Như Lương đã hoàn toàn say khướt, hắn nhấc gót từng bước đi tới trước mặt nàng.
Thẩm Nguyệt cũng ý thức được cơ thể có gì đó không thích hợp, khi Tần Như Lương vươn tay về phía mình mới nói nhẹ bâng: "Tần Như Lương, ngươi muốn làm gì? Ngươi đánh thuốc ta sao?"
Đôi mắt rực cháy lửa nóng của Tần Như Lương khoá chặt lấy nàng, đáp: "Ta vừa mới trở về, cô không phải là người gọi ta tới đây sao? Nếu cô đã có ý định quyến rũ ta thì ta đây liền giúp cô được toại nguyện".
"Thẩm Nguyệt, ta bị cô dụ dỗ thành công rồi, vậy thì hậu quả chỉ có thể do cô gánh chịu".
Dứt lời Tần Như Lương liền cúi người túm chặt lấy bờ vai nàng.
Tay hắn cũng nóng cháy như ánh mắt hắn lúc này, như một khối thép bị nung chảy đỏ rực kìm kẹp lấy vai Thẩm Nguyệt, chỉ hận không thể tóm được xương cốt của nàng khiến nàng cả đời này chạy không thoát.
Tay trái của hắn vẫn chưa dùng được mấy phần sức lực.
Nhưng đối phó với một người phụ nữ đã bị rút cạn hơi sức hơn nữa còn bị kích thích ham muốn như Thẩm Nguyệt đã là quá đủ.
Chính người phụ nữ này đã phế bỏ tay trái của hắn, đêm nay hắn cũng sẽ chỉ dùng một cánh tay bắt nàng đi vào khuôn mẫu, khiến nàng phải ngoan ngoãn thần phục dưới thân hắn.
Nhưng còn không đợi Tần Như Lương cúi đầu phủ lên bờ môi đỏ mọng của Thẩm Nguyệt, nàng đã đột nhiên giãy dụa thoát khỏi tay trái của hắn, ngón tay nàng hung ác cấu vào lòng bàn tay khiến cơn đau kéo đến giúp bản thân lấy lại được hai phần sức lực, nàng không đắn đo thêm mà vung một cái tát thật mạnh lên mặt Tần Như Lương.
Tần Như Lương không kịp né tránh cứ như vậy hứng trọn cái tát này của nàng.
Hắn không cảm thấy quá đau rát.
Hắn thuận thế giữ chặt lấy tay Thẩm Nguyệt, dùng sức kéo nàng vào trong vòng tay của mình, sau đó thân hình vạm vỡ cũng nặng nề ngã xuống, ngay lập tức đè nàng xuống giường.
Tần Như Lương kề sát ngắm nhìn gương mặt nàng, còn có từng đợt sóng ngầm và bướng bỉnh đang bị đè nén trong đôi mắt nàng.
"Dù cô căm ghét ta thế nào thì ta vẫn là phu quân của cô, cô vùng vẫy cái gì, còn muốn vì người đàn ông khác giữ gìn trong sạch sao?"
"Cái dũng khí không phải ta thì không gả ra ngoài lúc đầu chạy đâu mất rồi, cô không phải rất yêu ta sao, Thẩm Nguyệt?"
"Đêm tân hôn ta không chạm vào cô mà kêu tên đàn ông khác đoạt đi lần đầu của cô, còn cho phép cô nuôi dưỡng con trai của kẻ khác, như vậy còn chưa đủ rộng lượng à? Cô còn muốn ta làm thế nào nữa?"
"Cô rốt cuộc vẫn là người đàn bà của ta, chỉ cần cô chưa rời khỏi phủ tướng quân một ngày thì điều đó vẫn không thay đổi. Bất cứ lúc nào ta muốn cô đều phải xem xem ta có tâm trạng hay không, cho dù ta đêm đêm ở lại Trì Xuân Uyển cũng là đạo lý hiển nhiên!"
"Ta hiện tại thực sự có chút hối hận, đáng lẽ đêm tân hôn đó ta không nên vứt bỏ cô mà không quan tâm đến, khiến cô bị kẻ khác vấy bẩn".
"Nhưng không sao, sau khi sinh con trai cô lại càng thêm hấp dẫn, từ nay về sau ta bắt đầu khắc dấu lên thân thể cô, dấu ấn thuộc về duy nhất Tần Như Lương này".
Có lẽ là bị kích thích bởi vẻ kinh tởm trên mặt Thẩm Nguyệt, Tần Như Lương siết chặt lấy cằm nàng: "Mở mắt ra nhìn cho rõ, người đàn ông trên người cô đêm nay không ai khác chính là phu quân của cô".
Tất cả những gì Thẩm Nguyệt có thể cảm nhận được là sự buồn nôn ngập trời khi Tần Như Lương ghé mặt tới kèm thêm hơi rượu trên người hắn, nàng căm thù tên đàn ông này tới cùng cực.
Bị đánh thuốc thì đã thế nào, dáng vẻ này của Tần Như Lương chỉ có thể khiến nàng càng thêm tỉnh táo, ngay cả khi thuốc phát tác cũng không làm giảm bớt sự ghê tởm trong lòng nàng tại giờ phút này.
"Đúng là thứ đê hèn đáng khinh, ta thực không biết ngươi đã sinh ra như thế nào đó".
Nàng nghiến răng: "Muốn ngủ với ta cũng phải xem xem ngươi có năng lực đó hay không".