Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 411

Ngọc Nghiên liếc mắt nhìn Thôi thị đầy u oán: “Nhị nương, ta biết bà là người được hắn phái đến. Nhưng bà nhìn xem, ngày ngày hắn tiếp cận cùng công chúa như vậy, có thực sự phù hợp không? Hắn không thể nhân lúc công chúa không nhớ chuyện trước kia mà phá vỡ giới hạn hết lần này đến lần khác. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”

Thôi thị thở dài: “Chúng ta là hạ nhân, chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của chủ tử thôi”.

Ngọc Nghiên đáp: “Điều ta sợ nhất là… công chúa sẽ có ý với hắn khi không hay biết gì. Ai cũng có thể, nhưng riêng hắn không thể, hắn hại công chúa như vậy, công chúa sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích”.

Đúng lúc này, Thẩm Nguyệt biếng nhác từ bên trong bước ra, thấy Ngọc Nghiên vẫn rầu rĩ và phẫn nộ, nàng không khỏi nhướng mày: “Ngươi nói ai chỉ trích ai?”

Ngọc Nghiên bĩu môi, ấm ức đáp: “Tô đại nhân không cho nô tì đi cùng công chúa, nô tì cảm thấy Tô đại nhân và công chúa trai đơn gái chiếc dễ bị người ta chỉ trỏ, thế nên nô tì nhất định phải đi cùng công chúa”.

Thẩm Nguyệt cảm thấy tức cười: “Chỉ là ăn một bữa cơm, ta đi một lát rồi về ngay. Ngươi không đi thì không đi, đi rồi cũng chỉ đứng đó nhìn. Nhìn bọn ta ăn uống, bụng dạ ngươi có thấy dễ chịu không?”

Thôi thị vội vàng nói: “Đúng thế, Ngọc Nghiên, cô ở lại chăm sóc Bắp Chân cùng ta, một mình ta không xoay sở nổi”.

Ngọc Nghiên cố chấp: “Nô tì có thể chịu được”.

“Thế ngươi ngồi xuống ăn cùng bọn ta?”, Thẩm Nguyệt đề nghị. Nàng ăn cơm cùng Tô Vũ, để Ngọc Nghiên đứng hầu hạ bên cạnh đúng là không nhân đạo.

Ngọc Nghiên đáp: “Nô tì không dám”.

“Thế thì ngươi cứ ở nhà đi, lát nữa đến giờ cơm còn có thể ăn cơm tối cùng nhị nương, không đến mức bị đói”.

Thẩm Nguyệt thong dong bước xuống bậc thềm, Ngọc Nghiên còn định nói gì đó, nàng nhếch môi: “Ai cần biết hắn bày tiệc cảm ơn hay là Hồng Môn Yến, một bữa cơm thôi mà”.

Nàng đứng bên cạnh Ngọc Nghiên, giơ tay nhéo nhéo gương mặt bầu bĩnh của Ngọc Nghiên: “Ngọc Nghiên, ta biết ngươi đang lo lắng điều gì. Ngươi yên tâm, bổn công chúa vẫn phân biệt được, nên có tâm tư gì, không nên có tâm tư gì”.

Ngọc Nghiên lộ vẻ lo lắng, khẩn thiết nói: “Công chúa, không thể có tâm tư đó đâu”.

Thẩm Nguyệt cười cười, nheo mắt nhìn ra bên ngoài: “Đến ngươi còn biết rõ, chẳng lẽ bổn công chúa có thể hồ đồ. Yên tâm ở lại đi, ta ăn cơm tối xong sẽ về ngay”.

Nhìn Thẩm Nguyệt hào sảng và dứt khoát bước ra khỏi Trì Xuân Uyển, Thôi thị không nén được tiếng thở dài: “Đôi lúc tỉnh táo quá chưa chắc đã là chuyện tốt”.

Ngọc Nghiên đáp lại: “Nhưng chắc chắn không phải chuyện tồi tệ”.

Thẩm Nguyệt khá quen thuộc với kinh thành này, nàng biết tửu lâu mà Tô Vũ đã đặt chỗ nằm ở đâu.

Chỉ là không đợi nàng bước ra đường đã có một chiếc xe ngựa chặn ngay giao lộ.

Thẩm Nguyệt nhận ra người phu xe này, đó chính là người lần trước đã đưa nàng và Tô Vũ ra khỏi thành đi chơi.

Phu xe thấy Thẩm Nguyệt đã đến bèn cung kính hữu lễ: “Đại nhân dặn dò tiểu nhân đợi ở đây, hộ tống công chúa qua đó. Mời công chúa lên xe ngựa”.

Thẩm Nguyệt đành lên xe ngựa.

Chiếc xe thong dong đổi sang đường khác, chạy mất một lúc.

Nhưng sau đó, Thẩm Nguyệt phát hiện ra điều bất thường.

Bởi vì nàng thấy xe ngựa chạy thẳng trên con đường bên cạnh tửu lâu đã đặt trước, căn bản không có ý định dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK