Liệu có cách nào để khiến cho nàng ra khỏi trái tim của Tần Như Lương, để Tần Như Lương vẫn hận nàng như lúc trước không?
Sau đó, Liễu Mi Vũ đã nghĩ ra một cách.
Lần này danh tiếng của Thẩm Nguyệt chắc chắn sẽ bị hủy hoại, nàng sẽ trở thành một trò cười cho toàn thành.
Trải qua rất nhiều chuyện, Liễu Mi Vũ đã thông minh hơn.
Lần này nhất định phải xử lý gọn gàng sạch sẽ, không để lại bất cứ chứng cứ gì để trở thành nhược điểm của mình, cho dù Thẩm Nguyệt có muốn tìm người xử lý cũng không thể tìm ra được tới nàng ta.
Khi Hương Lăng đang hầu hạ bữa ăn cho Liễu Mi Vũ, Liễu Mi Vũ nói nhỏ: "Con của công chúa bao nhiêu tuổi rồi?"
Hương Lăng thận trọng đáp: "Chắc là gần ba tháng tuổi".
"Vậy là cũng sắp đến trăm ngày tuổi rồi".
Hương Lăng không biết những lời này có ý gì nhưng cũng không dám hỏi thêm.
Khi Tần Như Lương giải quyết xong chuyện công vụ trở về, Liễu Mi Vũ đã cùng hắn ta dùng bữa tối.
Trong buổi tối, Liễu Mi Vũ nói: "Tướng quân, tiểu công tử sắp được trăm ngày tuổi rồi, Mi Vũ đang nghĩ chúng ta có nên tổ chức đại tiệc trăm ngày tuổi cho tiểu công tử không?"
Tần Như Lương có chút kinh ngạc, liền hỏi: "Sao đột nhiên nàng lại nhắc tới chuyện này?"
Liễu Mi Vũ vừa múc canh cho Tần Như Lương vừa tỏ ra hiểu chuyện nói: "Tiểu công tử tốt xấu gì cũng là con của tướng quân và công chúa, lại được hoàng thượng đặc biệt quan tâm. Vì vậy, Mi Vũ nghĩ nên tổ chức tiệc mừng trăm ngày tuổi cho tiểu công tử thì tốt hơn. Với lại đã lâu rồi trong phủ cũng chưa có tiệc vui".
Tần Như Lương trầm ngâm.
Liễu Mi Vũ lại nói: "Tướng quân, trải qua nhiều chuyện như vậy, Mi Vũ đã suy nghĩ thấu đáo rồi. Mi Vũ và công chúa đều là người của phủ tướng quân, lý ra nên sống hòa thuận với nhau, lấy tướng quân làm ưu tiên hàng đầu. Chỉ có một nhà bình an vô sự thì tướng quân mới có thể yên tâm làm việc".
Vẻ mặt của Tần Như Lương khẽ dao động.
"Dù sao thì công chúa cũng đã liều mình cứu mạng Mi Vũ, Mi Vũ cảm thấy vô cùng có lỗi cùng cảm kích công chúa, nếu như có thể báo đáp được phần nào thì Mi Vũ cũng thỏa mãn rồi".
"Mi Vũ tính toán thời gian thì nhớ ra năm ngoái chính là trong khoảng thời gian này công chúa gả vào phủ tướng quân, trở thành phu nhân tướng quân. Hiện tại thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt đã trôi qua một năm".
Tần Như Lương không lên tiếng nhưng trong lòng hắn ta cũng đang nhớ lại những chuyện năm ngoái. Vào thời điểm đó hắn ta đã vô cùng không mong muốn thành hôn với Thẩm Nguyệt, nhưng hắn ta cũng không thể không thành hôn.
Vào thời điểm đó, hắn ta đã chán ghét Thẩm Nguyệt đến cực điểm.
Nhưng một năm đã trôi qua, tình cảm mà hắn ta dành cho Thẩm Nguyệt cũng đã thay đổi. Đó là điều hắn ta không muốn thừa nhận nhất.
Liễu Mi Vũ lại nói: "Tướng quân đã có tình cảm với công chúa rồi..."
Tần Như Lương sửng sốt một chút, sau đó nắm tay Liễu Mi Vũ nói: "Nàng đừng suy nghĩ lung tung, chuyện đó là không thể nào".
Liễu Mi Vũ thuận thế dựa vào vòng tay của hắn ta, nói: "Tướng quân, Mi Vũ cũng là nữ nhân, tất nhiên có thể hiểu được tình cảm của nam nhân dành cho một nữ nhân. Nhưng chuyện đó cũng không có vấn đề gì, Mi Vũ không trách tướng quân. Công chúa đã trả giá nhiều như vậy, nếu như tướng quân thật sự không dao động thì chẳng khác nào lòng dạ sắt đá".
"Mi Vũ muốn chung sống hòa thuận với công chúa, chứng tỏ Mi Vũ không ngại đối tốt với công chúa. Chỉ cần tướng quân có thể nhớ đến Mi Vũ thì ta đã hài lòng rồi. Đó cũng là lý do Mi Vũ muốn thỉnh cầu tướng quân tổ chức tiệc mừng trăm ngày tuổi cho tiểu công tử, chuyện này xem như là cố gắng đầu tiên của Mi Vũ, cũng xem như là cố gắng đầu tiên của tướng quân, được không?"
"Tướng quân cùng công chúa đã thành thân một năm, vừa hay lại gần tiệc mừng trăm ngày tuổi của tiểu công tử, nên tổ chức náo nhiệt một chút, nói không chừng còn có thể làm cho tâm ý lạnh như băng của công chúa dần dần tan chảy".
Tần Như Lương thực sự ngạc nhiên rằng Liễu Mi Vũ lại hiểu chuyện đến như vậy.
Liệu hắn ta và Thẩm Nguyệt có thể tiến lại gần nhau hơn không?
Tần Như Lương đột nhiên cảm thấy có chút hi vọng.
Thẩm Nguyệt là một người phụ nữ dám yêu dám hận, chính vì thế mà hắn ta mới dần bị nàng cuốn hút.
Nhưng hắn ta vừa bị nàng cuốn hút thì đã khiến cho nàng bị tổn thương sâu sắc.
Tần Như Lương không muốn phủ nhận ý tốt của Liễu Mi Vũ, nếu như có thể hắn cũng muốn Liễu Mi Vũ cùng Thẩm Nguyệt hóa giải ân oán, đây chính là một chuyện tốt.
Một phần vì hắn ta cũng muốn bản thân mình có thể hòa hảo với Thẩm Nguyệt dù hi vọng rất mỏng manh.
Mặc dù ngoài mặt nghĩ như vậy nhưng trong lòng Tần Như Lương vẫn ôm một tia hy vọng.
Được sự đồng ý của Tần Như Lương, phủ tướng quân dự định chuẩn bị đại tiệc trăm ngày tuổi cho Bắp Chân, lúc đó đại tiệc nhất định phải tổ chức sôi nổi náo nhiệt mới tốt.
Ngày hôm sau, Tần Như Lương đã dặn dò quản gia chuẩn bị.
Tin tức đã truyền đến Trì Xuân Uyển.
Toàn bộ phủ tướng quân đang tích cực chuẩn bị cho sự kiện vui vẻ này, nhưng Ngọc Nghiên và Thôi thị ở trong viện đều mang theo vẻ mặt phiền muộn, không có một chút vui mừng nào.
Sắc mặt của Thẩm Nguyệt không chút thay đổi, dường như không cảm thấy có gì đặc biệt.
Bởi vì bọn họ nghe nói rằng Liễu Mi Vũ đã chủ động đề cập chuyện này với Tần Như Lương.
Liễu Mi Vũ thì làm gì có ý tưởng nào tốt đẹp?
Hiện giờ Ngọc Nghiên cùng Thôi thị chỉ hy vọng Bắp Chân có thể bình an lớn lên, không gặp phải bất kỳ rắc rối nào nữa.
Thẩm Nguyệt cân nhắc hồi lâu mới nheo mắt nói: "Bắp Chân của chúng ta đã lớn và bước sang một giai đoạn mới. Tổ chức tiệc trăm ngày tuổi cũng tốt".
"Công chúa, Liễu thị chủ động đưa ra đề nghị này hẳn là có âm mưu gì đó...", Ngọc Nghiên lo lắng nói.
Thôi thị phản ứng bình tĩnh hơn nhiều, liền nói: "Ngay cả ngươi còn biết thì chẳng lẽ công chúa lại không biết hay sao?"
Đây là lần đầu tiên Tần Như Lương gặp lại Thẩm Nguyệt kể từ chuyện hạ dược lần trước.
Hai người chỉ nói với nhau về bữa tiệc mừng trăm ngày tuổi của Bắp Chân, những việc khác không hề đề cập tới.
Yêu cầu của Thẩm Nguyệt rất đơn giản, bữa tiệc nhất định phải vô cùng náo nhiệt và vô cùng long trọng.
Chỉ có điều khi Tần Như Lương rời đi, Thẩm Nguyệt lại đột nhiên hỏi: "Nghe nói chuyện này là do Liễu Mi Vũ chủ động đề cập tới?"
Tần Như Lương dừng lại.
Nàng nở nụ cười rồi lại nói: "Thật hiếm khi ả ta mới có lòng như vậy, có dịp ta nhất định sẽ cảm tạ ả ta. Ta chỉ không ngờ rằng ngươi lại đi đồng ý".
Tần Như Lương quay đầu lại nhìn nàng.
Nàng ôm Bắp Chân vào lòng như không có chuyện gì xảy ra rồi nói: "Dù gì thì ngươi cũng chỉ đang nuôi con cho người khác nhưng ta thấy ngươi lại nuôi tốt hơn bình thường đó, không những cho người may y phục mới cho Bắp Chân mà bây giờ còn tổ chức tiệc mừng trăm ngày tuổi cho nó. Ta nghe nói lúc trước Hương Phiến bị bán ra khỏi phủ là bởi vì đứa con trong bụng ả ta không phải con của ngươi, hình như người đã bị cắm sừng thành quen rồi, nuôi con người ta lại mát tay như vậy".
Tần Như Lương nổi trận lôi đình, nàng lại đang khoét vào vết thương của hắn ta.