Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 607

Hóa ra nụ hôn như vậy có thể khiến từng tấc xương của nàng như vỡ vụn trong sự dịu dàng của hắn.

Sau đó tiếng nàng thốt ra như tiếng muỗi kêu ngập ngừng vang lên: “Tô Vũ… đừng như vậy… nơi đây là doanh trại của Dạ Lương…”

Không thể tiếp diễn như vậy được nữa… nàng có cảm giác bản thân giống như bức tường thành loang lổ đang sụp đổ từng mảng từng mảng, sau đó lộ ra nàng không thể đề kháng trước dáng vẻ dịu dàng này của Tô Vũ.

Nàng như vậy không hề có sức phòng ngự, là chân thành tha thiết, kết quả là sự mềm yếu trong lòng nàng hoàn toàn được phơi bày trước mặt Tô Vũ.

Nhưng Tô Vũ hôn nàng trong đêm, hai người họ đều đang đặt cược rủi ro vô cùng lớn.

Nếu ai đó bất ngờ phát hiện ra và nhìn thấy thì quả là khôn lường.

Tô Vũ buông lỏng nàng, nhịp thở vô thức có chút lộn xộn, nông sâu chừng mực, giọng nói hắn quyến rũ khàn đặc: “Thực xin lỗi, là do ta không kìm chế được”.

Lồng ngực Thẩm Nguyệt phập phồng, nàng cũng có chút ngổn ngang, còn kèm theo chút ngột ngạt.

Cùng với động tác đứng dậy của Tô Vũ, những sợi tóc mát lạnh trên mặt nàng cũng được vén lên kéo ra khoảng cách với tóc mai của nàng.

Nàng mấp máy môi nhưng không nói được lời nào, chỉ đưa đôi mắt lung linh ngập nước nhìn hắn.

Tô Vũ đột nhiên đưa tay phủ lên mắt nàng, nhẹ giọng nói: “A Nguyệt à, đừng nhìn ta như vậy”.

Nàng dường như nhìn thấy Tô Vũ động tình rồi.

Không nhìn cũng tốt, nàng dứt khoát nhắm lại mắt, có tay hắn che mắt nàng, như vậy Tô Vũ cũng không nhìn thấy nàng.

Nhìn không thấy nàng tháo chạy không còn manh giáp và hãm sâu vào trong bể tình không cách nào kìm nén nổi.

Cả hai đều cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, trong không gian vắng lặng tràn ngập hơi thở dây dưa hỗn loạn.

Thẩm Nguyệt không biết bản thân ngủ thiếp đi từ lúc nào, có lẽ là là khi sương đêm lặng lẽ giăng xuống, hoặc lúc bình minh hé rạng.

Trong doanh trại yên tĩnh bắt đầu hồi tỉnh, bày binh bố trận, đốt lửa nấu cơm.

Khoảng chừng căn lều này cách chỗ lính cấp dưỡng không xa nên một mùi khói củi thoang thoảng len lỏi vào trong lều từ tảng sáng.

Khi Thẩm Nguyệt tỉnh dậy nàng còn có một loại ảo giác hốt hoảng như người xa nhà ở một nơi xa lạ.

Có người đang nhóm lửa nấu cơm, mặt trời từ sau núi chậm rãi hé lộ chiếu ra tia sáng buổi ban mai, một ngày mới bắt đầu.

Khi Thẩm Nguyệt ngồi dậy khỏi giường, Tô Vũ cũng thức giấc.

Nghĩ đến những gì đã xảy ra đêm qua nàng nhất thời không biết nói gì cho phải. Ánh mắt Thẩm Nguyệt có chút mơ màng bất định, vành tai nàng không thể giải thích được ửng lên màu hồng nhạt.

Không đợi Tô Vũ nói lời nào nàng đã cấp tốc bò xuống giường, mò lấy áo giáp treo trên móc mặc lên người rồi đi thẳng ra khỏi lều, nói: “Ta ra ngoài trước, chàng, chàng tự mình thu xếp đi”.

Sau khi Thẩm Nguyệt rời đi, Tô Vũ ngồi co chân một mình trong lều, sau một đêm ngủ dậy quần áo hắn vẫn chỉnh tề, búi tóc cũng không hề rối loạn, giống như không có gì phải thu dọn vậy.

Tô Vũ đưa tay chống trán, có lẽ thứ duy nhất cần sắp xếp chính là tâm trạng rối bời đang dâng trào này của hắn.

Mặt mày hắn nhập nhèm, nhắm mắt lại và suy tư một lúc, khoé miệng khẽ nhếch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK