Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hơi thở của nàng tán loạn trên gương mặt của Tần Như Lương, mang theo một mùi thuốc nhàn nhạt, có lẽ nàng vừa uống thuốc cách đây không lâu.

Tần Như Lương nhíu chặt lông mày, hiển nhiên là rất ghét nàng đột nhiên tiến gần như vậy.

Chẳng lẽ Thẩm Nguyệt còn muốn quyến rũ hắn ta ư?
Hắn ta kiềm chế, nói ra những câu ác ôn: “Lúc trước ta còn cho rằng cô có chút thông minh, nhưng người thông minh đều biết sợ mà tránh xa, còn cô thì lại dùng mọi vốn liếng để khiến ta chú ý.

Ta thấy gương mặt của cô là ghê tởm, ta không thể nhìn cô với con mắt khác được, cũng không thích cái loại đàn bà xấu xí tự dâng mình lên như cô”.

Thẩm Nguyệt giơ tay lên, ngón tay mát lạnh thình lình bóp cằm của Tần Như Lương, sắc mặt lạnh đi, ngữ khí sâu xa: “Ngươi coi trọng bản thân thế cơ à? Hả? Ngươi nghĩ mình là cái thá gì?”
Tần Như Lương lập tức có ảo giác giống như đang bị phụ nữ trêu ghẹo.

Hắn ta bực bội, lập tức đẩy tay Thẩm Nguyệt ra, trầm giọng nói: “Đồ chết tiệt không biết tự lượng sức mình”.

Tần Như Lương dùng bao nhiêu sức, chỉ có mình hắn ta biết.

Nhưng hắn ta chưa kịp động vào tay của Thẩm Nguyệt thì Thẩm Nguyệt đã tự rút tay ra, một cái tay khác đã sớm dùng lực tát một bạt tai vào mặt của Tần Như Lương.


Lúc này, Ngọc Nghiên trợn mắt nhìn, hít sâu một hơi.

Trái tim của nàng ta run rẩy nghĩ, đây là muốn tiếp tục chiến đấu hay sao?
Tần Như Lương thấy thế, lui về sau tránh khỏi theo bản năng.

Nhưng bên hông hắn ta bỗng lỏng ra, hắn ta bèn nhìn theo, tức đến xanh mặt.

Hóa ra lúc Thẩm Nguyệt đứng ở mép giường thì đã lẳng lặng giẫm lên đai lưng của hắn ta.

Nếu Tần Như Lương cố tránh thì sẽ tự động nới dây áo cởi dây lưng trước mặt Thẩm Nguyệt.

Cũng ngay lúc này, cái tát của Thẩm Nguyệt đã hung hăng rơi vào mặt Tần Như Lương.

Một cái bốp!
Cả phòng tràn ngập tiếng tát thanh thúy vang dội.

Cả người Thẩm Nguyệt nghiêng sang một bên, tóc từ sau lưng hất vào ngực.

Nàng đã dùng hết sức.

Nàng không hề yếu đuối như vẻ ngoài, từ trong xương cốt đều tràn ngập sự ngang ngược bá đạo.

Lần chơi liều này khiến Tần Như Lương sửng sốt, lỗ tai ong ong, trước mắt cũng trống không.

Trước kia chỉ có Tần Như Lương tát Thẩm Nguyệt chứ hắn ta không ngờ có một ngày hắn ta bị Thẩm Nguyệt tát!
Hắn ta phẫn nộ ngập trời, gần như mất hết lí trí, chỉ muốn lập tức bóp chết con đàn bà này!
Thẩm Nguyệt lại nhân lúc hắn ta sững sờ mà nâng đôi chân trắng muốt xinh đẹp đá mạnh vào ngực hắn ta, đẩy hắn ta ra ngoài.

Tần Như Lương lảo đảo lui về sau hai bước, dựa vào góc bàn mới ổn định lại được.

Xương sống và eo truyền lại những cơn đau nhức.


Tần Như Lương ngước mắt nhìn Thẩm Nguyệt, như có gió lốc, nói: “Cô thật to gan”.

Thẩm Nguyệt lắc bàn tay như không có việc gì, lại thổi một chút, tiện tay vuốt mái tóc đen vì dùng sức quá mạnh mà tản ra ngoài, tà khí nhướng mày nói: “Ai mà chẳng có giới hạn của mình, ngươi có thì ta không được có sao? Con mẹ nhà ngươi đã vượt qua giới hạn của ta từ lâu rồi, mà ngươi còn dám có mặt mũi nói đến hai từ này trước mặt ta à? Cái chuyện tát người này ta cũng không dễ dàng gì, nhìn xem, tay ta sưng lên rồi!”
Có thể đánh khiến tay mình sưng lên, chứng tỏ nàng đã dùng sức rất mạnh!
Tần Như Lương lau khóe miệng, hắn bị tát đến rách cả môi.

Cảnh tượng này giống hệt ngày đó Tần Như Lương đến cửa động thủ với Thẩm Nguyệt!
Chẳng qua là lần này đổi vai, Tần Như Lương biến thành người bị đánh.

Hắn ta cất bước tới chỗ Thẩm Nguyệt, toàn thân tràn ngập phẫn nộ.

Ngọc Nghiên thấy vậy thì vọt ra, ngăn ở phía trước, run rẩy nói: “Ngươi dù là đại tướng quân cao quý thì cũng không được đánh công chúa!”
Tần Như Lương vung tay đẩy Ngọc Nghiên ngã sang một bên, nói: “Cút ra!”
Thẩm Nguyệt lúc này không chút hoang mang, khom người xuống, rút ra một cây chủy thủ dài ở dưới gối, mở vỏ ra, nắm chặt trong tay, âm u nhìn Tần Như Lương.

Có chuyện của lần trước, Thẩm Nguyệt sao có thể không phòng bị được.

Nàng đặt một cây chủy thủ dưới gối để phòng thân, nói trắng ra là để đối phó Tần Như Lương.

Ánh mắt Tần Như Lương tối lại.

Thẩm Nguyệt vừa nhìn hắn ta vừa nói với Ngọc Nghiên: “Dù gì ta vẫn đang là thê tử trên danh nghĩa của hắn ta, phu thê đánh nhau cũng không làm sao cả, ai mà chả có lúc đánh nhau.


Ngọc Nghiên, đứng chờ ở một bên đi”.

Tần Như Lương ngừng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô cho rằng chút công phu mèo cào của cô có thể đánh được ta à?”
Thẩm Nguyệt cười nhạo: “Ta cũng chẳng trông mong gì việc đánh được ngươi, nhưng nếu có cơ hội, ta chắc chắn sẽ không mềm lòng mà móc nó vào tim ngươi.

Con mẹ nhà ngươi nữa, ta không còn là Thẩm Nguyệt ngày xưa đâu!”
Nàng nâng cằm lên với Tần Như Lương, nói: “Sao nào, đại tướng quân của ta, ngươi có dám tiến lên không?”
Tần Như Lương yên lặng nhìn nàng, gằn giọng: “Cô không sợ ta giết con của cô ư?”
“Hừ, nực cười!”, Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi nghĩ ta có quan tâm nó chết hay sống không? Chết cũng được, dù gì cũng là ngươi giết chết, là ngươi mất nhân tính, máu lạnh vô tình, liên can gì đến ta? Ta cũng chẳng sao, như vậy ta càng có thể không sợ gì mà đi tìm con tiện nhân Liễu Mi Vũ kia xả cơn tức đấy chứ?”
Tần Như Lương mấp máy môi, nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay cuồn cuộn.

Thẩm Nguyệt rũ mắt nhìn chủy thủ trong tay, thản nhiên nói: “Tần Như Lương, ngươi cho rằng mình ngươi là thấy ghê tởm à? Thực ra ta cũng tởm ngươi đến chết đi được.

Nếu không vì khi tỉnh lại đã thấy bản thân thành cái dạng này thì ngươi nghĩ xem con điên nào thèm sinh con cho ngươi?”
Nàng to gan nhìn chằm chằm Tần Như Lương: “Muốn giết nó đúng không? Được! Ngươi đến đi! Ngươi nhớ lấy, không phải ta chọc ngươi trước, mà là các ngươi động vào ta trước!”
Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt giằng co thật lâu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK