Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 615

Tô Vũ nói: “Nếu nàng thực sự không thích cái này thì lần sau ta sẽ làm cái mới cho nàng”.

Thẩm Nguyệt chỉ sợ hắn sẽ bỏ cây sáo này đi cho nên liền vội vàng chụp lấy nó, gắt gao nói: “Ta thích cái cũ, không thích cái mới”.

Tô Vũ cười nói: “Vậy sao này nàng sẽ không trả lại cho ta chứ?”

“Ta sẽ không trả lại nữa”, cho dù sau này Tô Vũ bảo nàng trả lại thì nàng cũng sẽ không trả lại.

Nàng dường như đã lĩnh ngộ sâu sắc được ý nghĩa của sự quan tâm đến một người khác.

Cho dù tương lai không còn hắn ở bên cạnh thì nàng cũng có thể giữ lại chút gì đó của hắn để nhớ về hắn.

Tô Vũ nói: “Nàng trở về ngủ đi, nếu như có chuyện gì xảy ra thì nàng cứ thổi nó lên, ta ở cách đó không xa liền có thể nghe thấy được”.

Tô Vũ vẫn đứng mãi ở đó nhìn theo bóng lưng nàng đi càng lúc càng xa.

Nàng không quay đầu lại mà chỉ khẽ nở một nụ cười ngọt ngào.

Nàng như một kẻ ngốc vừa mới rơi vào lưới tình, nàng nguyện ý dừng bước để tận hưởng niềm hạnh phúc ngọt ngào này.

Niềm hạnh phúc ngọt ngào này vốn chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, cho nên nàng có lén mừng thầm một chút thì đã làm sao?

Nhưng khi Thẩm Nguyệt trở về nằm trên giường rồi mang trâm ngọc cùng sáo trúc mà Tô Vũ tặng đặt ở dưới gối thì nàng lại trằn trọc không thể chìm vào giấc ngủ, như đột nhiên vùng vẫy trồi lên được khỏi bể tình…

Tô Vũ vẫn chưa nói rõ ràng với nàng rằng hắn có yêu nàng hay không, hắn cũng không tỏ thái độ theo đuổi nàng, cũng không thể hiện tình cảm gì nhiều với nàng, tuy rằng giữa hai người cũng có vài hành động thân mật nhưng hắn chưa bao giờ chính thức bày tỏ với nàng, chỉ có một mình nàng tự ảo tưởng rồi tự cảm thấy ngọt ngào mà thôi!

Cái gì mà cảm nhận niềm hạnh phúc ngọt ngào, phải nói là chỉ số thông minh giảm sút thì có, đừng có mà tự tìm lý do cho sự ngu ngốc của bản thân!

Thẩm Nguyệt vật lộn với cơn mất ngủ trên giường một lúc lâu nhưng sau đó nàng lại đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Nàng và Tô Vũ vẫn chưa chắc chắn về tương lai, thực sự còn quá sớm để nghĩ về những chuyện vớ vẩn này. Không ai biết tình hình sẽ thế nào sau khi bọn họ trở về, hiện tại vấn đề hòa đàm giữa hai nước vẫn còn là vấn đề lớn.

Tốt hơn hết là phải giải quyết những khó khăn trước mắt rồi mới có thể nghĩ đến những chuyện khác.

Nghĩ vậy, nàng liền thành công nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nguyệt vừa thức dậy liền hỏi nơi đàm phán giữa hai quốc gia nằm ở đâu.

Vốn dĩ chuyện chính trị giữa hai quốc gia không liên quan gì đến nàng nhưng nàng đã có mặt khi quân đội Dạ Lương và Đại Sở đối đầu, hơn nữa thân phận của nàng cũng không tránh khỏi có liên quan đến đại chiến lần này.

Nếu không có nàng thì Tô Vũ sẽ là người duy nhất của phía Đại Sở, sau này khi ghi vào sử sách thì thế hệ mai sau sẽ khó tránh khỏi việc cười nhạo Dạ Lương ỷ nhiều hiếp ít.

Mặc dù tối hôm qua Thẩm Nguỵệt đã tỏ rõ thái độ không kiêu ngạo mà cũng không xu nịnh, nhưng hoàng đế Dạ Lương cũng không ngại có thêm một người trong bàn đàm phán, vì vậy liền cho nàng tới tham gia hoà đàm.

Trên một chiếc bàn, hoàng đế Dạ Lương ngồi ở trên cùng, một hàng đại thần của Dạ Lương ngồi đối diện. Khi Thẩm Nguỵệt đến thì Tô Vũ đang ngồi một mình ở hàng ghế bên kia, thần sắc vẫn vô cùng bình tĩnh mặc dù phải đối diện với rất nhiều người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK