Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng đã rất lo lắng.

Rõ ràng Tô Vũ cũng rất lo lắng nhưng hắn vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh nói chuyện với người khác.

Hai quan viên kia vừa nói đến chuyện nữ nhân thì liền tỏ ra kinh nghiệm đầy mình, trong đó có một người nói: "Nữ nhân này có gì mà khó tán tỉnh. Chỉ cần đại nhân cứng rắn một chút, bảo đảm nàng sẽ ngoan ngoãn chịu thua".

Người còn lại cũng phụ họa nói theo: "Tô đại nhân không ngại để cho ta nhìn thử xem nữ nhân này rốt cuộc là tuyệt sắc giai nhân nơi nào, lại có thể khiến cho Tô đại nhân thần hồn điên đảo".

Chưa nhìn thấy được bộ dáng của Thẩm Nguyệt thì bọn họ thực sự chưa từ bỏ ý định. Nhưng Tô Vũ làm sao có thể để bọn họ nhìn thấy dễ dàng như vậy.

Tô Vũ lại hỏi: "Xin hỏi hai vị đại nhân, Tô mỗ phải cứng rắn thế nào với nàng đây?"

"Nếu như nàng không cho ngươi ôm thì ngươi cứ dùng sức ôm, nếu như nàng không cho ngươi hôn thì ngươi cứ dùng sức hôn, nếu như nàng không cho ngươi chạm vào thì ngươi cứ dùng sức mà chạm vào", quan viên kia nở nụ cười khả ố nói.

Thẩm Nguyệt không khỏi thầm mắng, đúng là hạ lưu.

Một quan viên khác nói: "Đúng đúng, nữ nhân đều miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, nàng càng từ chối tức là càng hoan nghênh. Ngoài mặt nàng càng không quan tâm đến ngươi thì trong lòng lại càng quan tâm đến ngươi như vậy".

"Thì ra là như vậy", Tô Vũ trầm ngâm nói: "Tô mỗ xin lĩnh giáo".

Vừa dứt lời, Thẩm Nguyệt liền cảm thấy Tô Vũ buông lỏng tay.

Nhưng nàng còn chưa kịp hít sâu một hơi thì khuôn mặt của nàng đã đột nhiên bị một bàn tay thon dài mát lạnh nâng lên.

Nàng kinh ngạc ngước mắt lên thì nhìn thấy Tô Vũ đang cúi đầu, ánh mắt của hắn sâu thẳm, sau đó đồng tử của nàng giãn ra rồi như không còn nhìn thấy gì nữa.

Nàng như rơi vào trong ánh mắt của hắn, đôi môi mát lạnh khẽ run, khuôn mặt Tô Vũ vừa lại gần trước mặt Thẩm Nguyệt thì liền hôn nàng.

Không gian thời gian như ngưng đọng, chóp mũi của hai người khẽ chạm vào nhau, sau đó hô hấp của cả hai cũng trở nên hỗn loạn.

Hắn tiếp tục rũ mắt xuống, trong ánh mắt như sáng lên ánh sáng nhàn nhạt. Nếu như ánh mắt của hắn là một gông xiềng thì hắn chỉ muốn có thể giam cầm nàng từ linh hồn đến tận xương tủy.

Một số hình ảnh trong quá khứ hiện lên trong tâm trí của Thẩm Nguyệt một cách không kiểm soát, khác hẳn với lần chạm mặt dưới mái hiên lần trước.

Hơi thở của hắn càng lúc càng dày đặc, không chỉ lướt qua mà còn tiến sâu thăm dò.

Thẩm Nguyệt chưa bao giờ bị hôn như thế này trước mặt người khác.

Tai của nàng bắt đầu nóng ran, hơi thở của Tô Vũ lấp đầy mọi giác quan của nàng khiến trái tim nàng đập mạnh đến mức muốn nghẹt thở.

Biểu hiện của nàng giống như một nữ nhân không chịu khuất phục trước Tô Vũ, nhưng lúc này thân thể của nàng đã cứng ngắc, muốn đẩy Tô Vũ ra cũng không đẩy nổi.

Hai quan viên kia đều rất để ý đến bộ dáng của nữ nhân trong lòng Tô Vũ, một là vì tò mò, hai là vì luôn có hứng thú với nữ nhân xinh đẹp.

Bởi vì vậy cho nên hai người mới liên tục nói chuyện mà không muốn rời đi.

Không ngờ Tô Vũ lại cưỡng hôn nữ nhân ngay trên phố.

Cho dù bọn họ rất muốn nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Nguyệt nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào nhìn thấy được. Nếu như cứ tiếp tục ở lại thì chắc chắn sẽ bị chọc cho khó chịu, cuối cùng chỉ đành phải tức giận rời đi.

Hai người liếc nhìn nhau, phỏng chừng ngày mai danh tiếng giữ mình trong sạch của Tô đại học sĩ cũng sẽ không còn nữa.

Thẩm Nguyệt cảm thấy mình đang rất bối rối, không biết Tô Vũ đã mở răng mình ra như thế nào.

Nàng chỉ sai lầm một lần mà toàn quân đều đã tan rã!

Tô Vũ ôm lấy eo nàng, ép chặt nàng vào người mình.

Hắn khuấy động mây mưa trong miệng nàng, Thẩm Nguyệt không còn nơi nào để trốn thoát, làn môi hắn vuốt ve môi nàng, ngay cả khi nàng cố gắng trốn vào một góc thì cũng sẽ chạm vào lưỡi hắn.

Toàn thân nàng không còn sức lực, lên một lớp bông.

Nàng khó khăn muốn mở mắt ra, sau đó lại rũ mắt xuống.

Không phải người khác, là Tô Vũ.

Người đàn ông đang hôn nàng thật sâu chính là hình ảnh hiện lên trong đầu nàng.

Sau đó nàng lại vòng tay qua cổ Tô Vũ, nghiêng người về phía hắn, toàn bộ thân thể đều dựa vào hắn.

Sau này Thẩm Nguyệt thường xuyên nhớ tới đêm nay nàng cùng Tô Vũ hôn nhau dưới trời tuyết ngoài phố, cảm thấy vô cùng điên cuồng.

Không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt của họ.

Chỉ có bọn họ nhìn thấy nhau gần trong gang tấc.

Không biết đến khi nào thì hai quan viên kia mới rời đi.

Tuyết lại bắt đầu rơi, xung quanh yên lặng. Thẩm Nguyệt giật mình nhìn thấy mái tóc phủ trắng của Tô Vũ.

Tô Vũ chậm rãi chuyển từ mãnh liệt sang bình tĩnh, hắn vẫn hôn nàng, sau khi khẽ lui về phía sau một chút thì lại hôn nàng thêm lần nữa.

Môi hắn ửng hồng, mũi thở ra khói trắng, ánh mắt sâu thẳm còn chưa làm mờ đi được cơn sóng cuộn trào trong lòng.

Hai người nhìn nhau thở dốc hồi lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại.

Đôi môi Thẩm Nguyệt sưng đỏ, ngọt ngào động lòng người, một cảm giác nóng bỏng từ khóe môi truyền đến toàn thân. Tô Vũ khẽ nâng tay lên nhẹ nhàng lau khóe môi nàng.

Thẩm Nguyệt thì thào nói: "Bọn họ đã rời đi chưa?"

"Đi rồi".

"Không có vấn đề gì chứ?"

"Không có vấn đề gì".

Thẩm Nguyệt muốn tránh xa Tô Vũ một chút cho nên liền buông tay khỏi cổ hắn.

Nàng biết rằng vừa nãy chỉ là diễn kịch, cũng may hai người kia không nhìn thấy mặt của nàng, nhưng nàng cảm thấy nếu như cứ tiếp tục như vậy với Tô Vũ thì sẽ rất nguy hiểm.

Nàng muốn hít một hơi thật sâu để thoát ra.

Nhưng vừa lùi bước thì nàng liền phát hiện hai chân không còn chút khí lực nào, mềm nhũn ngã xuống.

Tô Vũ kịp thời cúi xuống bế nàng lên.

“Bỏ ta xuống”, Thẩm Nguyệt mềm nhũn nói.

Tô Vũ vẫn bình tĩnh đi về phía trước, kiên định nói: "Ta làm cho cô thành ra như vậy thì ta phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ".

"Chỉ là diễn kịch thôi, ta không định bắt ngươi chịu trách nhiệm".

“Chỉ là diễn kịch sao? Làm sao cô biết không phải là do ta kìm lòng không đặng?”, Tô Vũ nói: "Bây giờ thì cô đã biết rồi đó, xu hướng của ta hoàn toàn bình thường".

Hắn bế Thẩm Nguyệt chậm rãi bước về phía trước, không biết pháo nhà ai đang liên tục nổ giòn.

Đột nhiên hắn cúi đầu cười với Thẩm Nguyệt, như thể cả thế giới đều bị nụ cười trên môi hắn làm lu mờ.

Hắn nói: "A Nguyệt, năm mới vui vẻ".

Khi họ trở lại Trì Xuân Uyển thì toàn thân đều đã bị tuyết trắng bao phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK