Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 467

Liên Thanh Châu nói với nàng: “Thẩm Nguyệt, chúng ta trở về đi, bỏ qua chuyện này đi”.

Thẩm Nguyệt nhìn Liên Thanh Châu hỏi: “Ngươi sợ sao?”

Liên Thanh Châu lắc đầu nói: “Ta không muốn nhìn thấy cô miễn cưỡng như vậy. Cô bình tĩnh lại rồi nói chuyện được không?”

Thẩm Nguyệt cười nói: “Ngươi thấy ta miễn cưỡng ở chỗ nào chứ? Ngươi không thấy ta đang rất bình thản hay sao? Liên hồ ly, ngươi đừng có nghĩ quá phức tạp như vậy, ta đi mua lễ vật đến chúc mừng chuyện vui cũng không được sao?”

Liên Thanh Châu nói: “Nếu như là chuyện tốt thì đương nhiên phải tặng lễ và ta cũng đã không giấu diếm cô làm gì. Nhưng bây giờ ta nghĩ sư phụ cũng không hi vọng nhìn thấy cô”.

Thẩm Nguyệt gạt tay Liên Thanh Châu ra, bướng bỉnh tiếp tục đi về phía trước: “Hắn có hi vọng hay không là chuyện của hắn, liên quan gì đến ta chứ”.

Liên Thanh Châu không ngăn được Thẩm Nguyệt nên hắn ta chỉ có thể đi theo nàng đến nhà Tô Vũ.

Chỉ có điều thân phận của Thẩm Nguyệt khá nhạy cảm cho nên không thể công khai đi vào cửa chính nhà Tô Vũ.

Cũng may cạnh nhà Tô Vũ là căn nhà trống mà Liên Thanh Châu đã mua từ lâu cho nên nên hắn ta liền tạm thời kéo Thẩm Nguyệt vào trong đó.

Thẩm Nguyệt cũng chẳng muốn vào cổng chính nhà Tô Vũ.

Chúc mừng thì chúc mừng, nàng cũng không muốn tự mình rước rắc rối cho bản thân và Tô Vũ.

Thẩm Nguyệt tự nghĩ rằng bây giờ nàng đang rất lý trí và bình tĩnh.

Trong ngôi nhà trống có một quản gia cùng hai người hầu trông coi ngôi nhà.

Liên Thanh Châu nói: “Cô muốn chúc mừng thì cứ đưa đồ cho quản gia, để quản gia mang đi tặng giúp cho cô”.

Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Được rồi, tìm cho ta một chiếc đĩa đẹp hơn, trang trí long trọng một chút, lúc mang tặng Tô Vũ nhớ nói cho hắn biết rằng ta chúc hắn cầm sắt hài hòa, sớm sinh quý tử”.

Quản gia đi lấy khay, Thẩm Nguyệt xếp táo đỏ, đậu phộng, long nhãn cùng hạt sen vào khay một cách cẩn thận.

Nàng thản nhiên nói: “Quả thật không cần phải gặp lại hắn làm gì”.

Ánh đèn vàng rọi vào khuôn mặt của Thẩm Nguyệt giống như đang chiếu rọi một bức tranh hoàn mỹ. Nàng lấy tấm vải đỏ nhẹ nhàng đậy khay lại rồi nói: “Đưa đi đi”.

Quản gia đi rồi, người hầu trong nhà liền tạm thời chuẩn bị một ít đồ ăn.

Liên Thanh Châu bảo nàng ngồi xuống ăn chút gì đó rồi đi.

Thẩm Nguyệt nói: “Vừa hay ta cũng đang rất đói bụng”.

Lúc này Tô Vũ cũng đang ở nhà.

Trong nửa tháng qua, ngoại trừ việc vào cung dạy học trong viện thái học thì hắn không hề rời khỏi nhà.

Người bên ngoài còn tưởng rằng hắn đang vui vẻ vì những mỹ nhân được ban tặng cho mình, còn đang bận chìm đắm trong tửu sắc.

Khi quản gia của Liên Thanh Châu mang đồ đến, quản gia của Tô Vũ tất nhiên có thể nhận ra cho nên đã đích thân dẫn quản gia đến gặp Tô Vũ.

Quản gia dâng khay lên rồi nói: “Đây là quà mừng mà lão gia nhà ta đưa tới, xin đại nhân nhận lấy”.

Tô Vũ mở tấm vải đỏ ra, hơi sững sờ khi nhìn thấy các loại quả hạch trong khay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK