Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 466

Trong thời gian này, quả thực nàng đã từng nhớ hắn.

Chỉ không ngờ rằng, ngày thứ hai của năm mới, hắn đã nghênh đón cơ thiếp vào cửa.

Tính đến bây giờ, hắn đã giấu nàng nửa tháng trời.

Thẩm Nguyệt không có cảm giác gì đặc biệt, ngoài việc lòng dạ trống rỗng. Cảm giác rung động kia quả thực đã bị hiện thực tạt cho một chậu nước lạnh, lửa cháy hừng hực cũng bị dập tắt hoàn toàn.

Ngẫm kỹ lại, nàng cảm thấy đòn cảnh tỉnh này của Tô Vũ đánh rất hay, kịp thời thức tỉnh nàng, chặt đứt mọi vọng tưởng không nên có của nàng.

May mà nàng mới chỉ bước một chân về phía trước, nàng vẫn có thể thu về được.

Bước ra đến cửa, Thẩm Nguyệt dừng bước, quay người nhìn Liên Thanh Châu, nhướn mày và nói: “Thực ra các ngươi không cần phải giấu giếm ta, Tô Vũ không coi ta là bằng hữu sao? Hỉ sự tốt như thế mà cũng không cho ta biết”.

Liên Thanh Châu lộ vẻ lo lắng, hắn ta hỏi lại: “Câu nói này của công chúa là lời đến từ nội tâm sao?”

Thẩm Nguyệt cười nhạt như không: “Ngươi từng thấy ta hư tình giả ý bao giờ à? Cơ thiếp mà hoàng thượng tặng cho hắn chắc hẳn cũng là hàng thượng đẳng. Tô Vũ diễm phúc không tệ đâu, đến tầm tuổi này của hắn cũng nên thành gia lập thất rồi”.

Nụ cười trên gương mặt nàng không một kẽ hở.

Nhưng Liên Thanh Châu không thấy ý cười chạm tới đáy mắt.

Liên Thanh Châu nói: “Có lẽ ta không nên nói nhiều, đợi xong việc Tô sư phụ sẽ giải thích với cô, nhưng chuyện này không phải do sư phụ làm chủ, người là hoàng thượng ban tặng, hắn không có quyền từ chối, mong công chúa thấu hiểu”.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Nếu ta không biết, có phải các ngươi sẽ giấu ta mãi không?”

“Sư phụ sẽ cố gắng giải quyết chuyện này thật nhanh”.

“Có gì để giải quyết đâu, nếu đã qua cửa rồi, Tô Vũ cũng không phải không nuôi nổi một vài nữ nhân”.

Thẩm Nguyệt lơ đễnh bước ra ngoài, bóng dáng của nàng lẫn vào màn đêm.

Liên Thanh Châu không nhìn thấy khuôn mặt của nàng. Sắc mặt của nàng lúc này có vẻ rất bình tĩnh, ngoài miệng còn cười nói: “Đây là chuyện vui, ngươi không cần phải gạt ta làm gì. Chẳng lẽ ta lại không đi chúc phúc chứ, tốt xấu gì thì cũng đã từng có một đoạn giao tình”.

“Liên Thanh Châu, thừa dịp đêm nguyên tiêu náo nhiệt, ta định mua một ít lễ vật mang sang nhà Tô Vũ, ngươi có muốn đi cùng ta không?”

“Muộn rồi, để lần sau đi”.

“Ngươi không đi thì thôi, ta đi một mình cũng được”.

Liên Thanh Châu vô cùng lo lắng, không dám để Thẩm Nguyệt đi một mình cho nên trước khi nàng ra khỏi nhà thì hắn ta đã vội vàng đi theo.

Những ngọn đèn trên phố vẫn sáng, chiếu sáng cả một con phố dài như ánh sáng ban ngày.

Lễ hội đèn lồng vào đêm nguyên tiêu còn rầm rộ hơn cả Tết Trung thu, những chiếc đèn lồng bằng gấm được thắp sáng ở khắp mọi nơi, không đâu không có.

Thẩm Nguyệt không biết nên chọn lễ vật gì nên khi đi ngang qua cửa hàng bán quả hạch, nàng liền mua táo đỏ, đậu phộng, long nhãn cùng hạt sen rồi mang chúng theo.

Thẩm Nguyệt nói: “Quà cho dù không đáng giá nhưng ý nghĩa đằng sau mới quan trọng, ý nghĩa mang điềm báo tốt lành rất hay phải không?”

Thẩm Nguyệt đi phía trước, Liên Thanh Châu sải bước đi theo sau rồi nắm lấy cổ tay nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK