Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Du nhìn qua: “Tiểu gia sợ bẩn tay, ngươi đút cho ta đi”.

Nhìn dáng vẻ sống trong nhung lụa lại cực kỳ thèm đòn của hắn ta, Thanh Hạnh thật sự chỉ muốn lấy gậy đập chết hắn ta thì thôi.

Nhưng dù nàng ta có khó chịu đến mấy thì cũng chỉ có cách quỳ xuống, xé gà đút cho Hạ Du ăn.

Hạ Du lúc thì muốn uống nước, Thanh Hạnh phải lấy nước đút cho hắn ta, lúc thì muốn ăn điểm tâm, Thanh Hạnh lại phải cầm điểm tâm lên đút.

Thẩm Nguyệt thấy Hạ Du thật sự xoay Thanh Hạnh vòng vòng, huống hồ chính hắn ta cũng tỏ vẻ hưởng thụ, cho nên không khỏi bật cười.

Tiểu cung nữ này sao có thể là đối thủ của tên Hạ công tử hoàn khố này được.

Hạ Du nói không sai, giao Thanh Hạnh cho hắn ta đúng là rất ổn thỏa.

Thanh Hạnh bên kia bị sai đi sử lại, Thẩm Nguyệt thư thái ăn uống.

Đến đêm khuya, thị vệ thay nhau gác đêm để đảm bảo an toàn, thị vệ nào không gác đêm thì tụ tập lại ngủ một chỗ.

Thẩm Nguyệt vốn là ngủ trên xe ngựa, nhưng Tô Vũ đang ở trong xe nàng, nàng mà về xe ngủ thì hơi không tiện.

Không biết Tô Vũ đã tỉnh chưa, nếu tỉnh rồi thì cũng nên ăn chút gì đó.

Nên Thẩm Nguyệt bèn cầm ít nước và đùi thỏ với lương khô đi về chỗ xe ngựa.

Thanh Hạnh còn đang hầu hạ Hạ Du thấy vậy thì vội vàng qua hỏi: “Công chúa muốn đi nghỉ ạ? Có cần gọi Tô đại nhân dậy không ạ?”

Thẩm Nguyệt nói: “Không cần, Tô đại nhân chưa khỏe, cứ để hắn ngủ trong ấy đi. Ta mang đồ ăn vào rồi lấy chăn thảm ra để ngủ qua đêm thôi”.

Thanh Hạnh nói: “Vậy để nô tỳ làm cho ạ”.

Thẩm Nguyệt không định giao đồ ăn cho nàng ta để nàng ta đưa cho Tô Vũ ăn.

Trực giác của nàng cho biết, chuyện này không thích hợp giao cho... bất kỳ người phụ nữ nào.

Thẩm Nguyệt mới đánh mắt cho Hạ Du, Hạ Du bên kia lập tức ồn ào: “Ê, tiểu cung nữ, tiểu gia ta buồn ngủ!”

Thanh Hạnh thực sự rất bực, cứng rắn nói: “Phó sứ mệt rồi thì cứ ngủ thôi ạ, nô tỳ không làm phiền phó sứ nữa”.

Hạ Du đập vào mu bàn tay một cái, nói: “Mùa hè nhiều muỗi, ngươi mau đến đây quạt đuổi muỗi cho tiểu gia!”

Chỉ cần Thanh Hạnh không qua thì Hạ Du chắc chắn sẽ dây dưa không dừng.

Thanh Hạnh bây giờ không còn cách nào khác, Thẩm Nguyệt nói: “Đi hầu hắn ta đi, nếu không đêm nay không ai ngủ được mất”.

“Nhưng mà công chúa...”

Thẩm Nguyệt nói: “Không sao, ta vào xem Tô đại nhân thế nào rồi ra ngoài ngay”.

Thanh Hạnh đành phải bực bội đi về chỗ Hạ Du.

Lúc Thẩm Nguyệt lên xe ngựa còn nghe thấy tiếng Hạ Du kén chọn: “Ngươi quạt gì mà yếu thế, chưa ăn cơm à? Ta thấy ban nãy ngươi ăn rồi còn gì, mà ăn nhiều hơn cả người ta nữa kìa!”

“Ngươi!”, Thanh Hạnh không nhịn nổi nữa, mà cũng không muốn nhịn: “Nô tỳ chỉ có bây nhiêu sức thôi, nếu phó sứ không hài lòng thì gọi thị vệ khác đến quạt cho!”

Hạ Du giận dữ: “Không, ta cứ bắt ngươi quạt đấy!”

Thẩm Nguyệt đi vào trong xe ngựa, bên trong mù mờ, nàng chậm rãi sờ lần, hỏi: “Tô Vũ, chàng tỉnh chưa?”

Tô Vũ khàn khàn nói, rất quyến rũ: “Ừ, nàng đang sờ chỗ nào thế?”

Thẩm Nguyệt khựng lại, vừa vặn đang chạm đến bụng của Tô Vũ, bèn lập tức thu lại: “Xin lỗi, tối quá ta không thấy gì”.

Tô Vũ nói: “Nàng đừng run, ta cũng đâu có trách nàng”.

Thẩm Nguyệt cảm nhận được hắn ngồi dậy trong bóng tối, lười biếng dựa vào.

“A Nguyệt, qua đây ngồi”.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thẩm Nguyệt qua ngồi với hắn thật, vừa mới đến gần hắn đã cảm thấy thấp thỏm không yên, nói: “Chàng đói chưa, ta mang đồ ăn...”

Lời còn sót lại đã bị nàng nuốt lại ở cổ ngay khi Tô Vũ ập đến.

Tô Vũ khẽ dựa lên vai nàng, tay ôm eo nàng, nàng còn cảm thấy môi của hắn như hơi lướt qua tai mình một chút.

Cả người Thẩm Nguyệt cứng đờ.

Hai người im lặng không nói.

Sau đó Thẩm Nguyệt thấy tiếng nói khô khốc của mình: “Đói rồi thì ăn đi, ta còn mang cả nước sạch mới lấy hồi chiều nữa đây này”.

“A Nguyệt, nhịp tim nàng đập nhanh quá”.

Thẩm Nguyệt bỗng nhiên thấy hơi nóng, đẩy ngực Tô Vũ ra: “Chàng bỏ ra đi, ta phải đi ra ngủ”.

“Ra ngoài ngủ? Không ngủ trên xe hả?”

“Cho chàng ngủ trong xe, ta mà chui vào thì người ta đánh giá thế nào hả?”, Thẩm Nguyệt cầm cái chăn bên cạnh, tùy tiện ôm đi.

Nhưng Tô Vũ lại đoạt lấy chăn, mấy lần nàng cướp lại nhưng cũng không được, chỉ có thể trừng mắt.

Nhưng trong bóng tối mà trừng mắt thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Tô Vũ nói: “Nàng sợ cái gì, ta có bảo nàng ngủ chung với ta đâu”.

“Vậy sao chàng lại cướp đồ của ta?”

“Nếu ta để cho nàng ra ngoài ngủ, công chúa ngủ bên ngoài, thần tử ngủ trong xe thì còn ra dáng gì nữa”.

Nói xong, hắn cầm đồ ăn, ôm chăn định ra ngoài: “Nàng ở trong xe đi, ta ra ngoài ngủ”.

Thẩm Nguyệt thốt lên: “Nhưng chàng còn chưa khỏe mà”.

Tô Vũ khẽ cười: “Vậy thì cứ để đó cho ngày mai nàng tiếp tục đau lòng thôi”.

Nói xong, Tô Vũ thong dong xuống ngựa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK