Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 959

Mũi, miệng của nàng bắt đầu chảy máu, càng lúc càng suy yếu.

Cũng chính lúc này, trong triều đã phát sinh một sự kiện.

Lá thư do hoàng đế Bắc Hạ gửi tới được binh ở biên cảnh ra roi thúc ngựa đưa đến tận tay hoàng đế.

Sau khi đọc xong, hoàng đế nổi trận lôi đình ngay trước mặt đám quần thần.

Tiếp theo đó, biên cảnh lại gấp gáp truyền tin báo – Bắc Hạ đột nhiên xuất binh, hiện đã tiếp cận biên giới hai nước. Tình thế tương đối gay go, đối phương có thể tấn công Đại Sở bất cứ lúc nào.

Mà Đại Sở lại vừa mới trải qua chiến loạn, nơi biên cương rõ ràng binh lương không đủ.

Nếu Bắc Hạ thật sự khai chiến, chắc chắn biên cảnh phía bắc sẽ không giữ được.

Hiện tại Bắc Hạ mới chỉ xuất binh bày trận mà biên giới Đại Sở đã tự loạn trận trước.

Hoàng đế vô cùng tức giận: “Trẫm nhận được thư rồi các ngươi mới chậm chạp đến báo, lười biếng trễ nải việc công như thế thì còn giữ lại có ích gì! Người đâu! Mau kéo kẻ này ra ngoài chém đầu!”

Người truyền tin không hiểu chuyện đang diễn ra, vô duyên vô cớ bị hoàng đế đang nổi trận lôi đình sai lính kéo ra ngoài chém đầu, bèn khàn giọng kêu to: “Hoàng thượng tha mạng! Tha mạng!”

Nhưng vừa mới hô được đôi câu thì bên ngoài đã vung đao xuống, máu tươi bắn tung tóe, khiến bách quan trong triều đều lâm vào trầm mặc.

Hạ tướng bước lên trước một bước, nói: “Xin hoàng thượng bớt giận, mấy năm qua, mặc dù Bắc Hạ cự tuyệt tới lui với Đại Sở nhưng cũng không hề quấy rầy lẫn nhau. Chẳng rõ lần này vì nguyên nhân gì mà bọn họ lại đóng quân ở biên cảnh?”

Việc này cũng cần để mọi người biết rồi cùng nghĩ cách giải quyết.

Thế là hoàng đế giơ tay, vứt lá thư xuống sàn, nói: “Ngươi tự xem đi!”

Hạ tướng nhặt lên, đọc lướt qua, lập tức biến sắc: “Cái này…”

Ông ta không biết nên làm thế nào mới ổn, bèn đưa thư cho đồng liêu bên cạnh, văn võ bá quan nhanh chóng truyền tay nhau để đọc, cả triều đình đều luống cuống.

Hạ tướng vừa đưa mắt ra hiệu liền có một viên quan đứng ra, phẫn nộ vô cùng nói: “Có lẽ nào lại vậy! Bắc Hạ làm vậy đúng là quá thể đáng! Tĩnh Nguyệt công chúa là công chúa Đại Sở, sống hay chết thì liên quan quái gì tới Bắc Hạ mà bọn họ đòi can thiệp! Hoàng thượng, nhân dịp hiện giờ vẫn chưa muộn, hay là chúng ta mau chóng điều binh khiển tướng, bằng không thì Bắc Hạ lại tưởng chúng ta sợ chúng, rồi sẽ còn càn rỡ hơn nữa!”

Có người đầu tiên bước ra bày tỏ sự tức giận càng khiến sắc mặt hoàng đế khó coi hơn, nhưng ông ta lại không thể không tỉnh táo lại để tự hỏi sự lợi và hại trong việc này.

Hiện giờ Đại Sở không thể nào khai chiến được. Chiến tranh với Dạ Lương đã làm hao binh tổn tướng, lương thảo thâm hụt, nếu còn đánh thêm trận nữa thì chính là tự tìm đường chết.

Hoàng đế biết trong triều luôn có một nhóm thần tử theo chủ nghĩa cấp tiến, chưa từng cân nhắc hậu quả hay cái giá phải trả, dù sao bọn họ cũng đâu cần ra chiến trường, hễ nhắc đến chiến sự là luôn giơ hai tay tán thành đánh nhau.

Tất nhiên cũng có một nhóm thần tử chỉ một lòng muốn cầu hòa, dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Thế là vai diễn mặt đỏ đã xuất hiện, cần phải có người đứng ra xướng vai mặt trắng.

Một đại thần khác lên tiếng: “Hoàng thượng xin hãy suy nghĩ kỹ, Đại Sở ta mới vừa giảng hòa cùng Dạ Lương, binh lực không đủ, quốc khố cũng khó cầm cự, cũng không có tướng tài để dùng, lúc này mà khai chiến cùng Bắc Hạ tuyệt đối không phải nước đi khôn ngoan”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK