Sau khi bị ngân châm kích thích đổ mồ hôi, nhiệt độ từ đầu đến chân của nàng hạ xuống khiến cho nàng còn cảm thấy có chút lạnh.
Tô Vũ rút từng cây kim bạc ra, Thẩm Nguyệt thậm chí còn không có đủ sức mà ngồi thẳng dậy khỏi vòng tay Tô Vũ. Tô Vũ vòng tay ôm nàng, cẩn thận che chắn cho nàng, để nàng tựa vào vai mình mà không nói lời nào.
Tô Vũ nói: "Không sao, cứ nghỉ ngơi một chút thì sẽ không sao".
Nước nóng đã đổ đầy bồn, Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng bước vào. Ngọc Nghiên cẩn thận hầu hạ nàng đi tắm.
Đến bây giờ Ngọc Nghiên vẫn còn có cảm giác thất hồn lạc phách.
Tô Vũ đứng ở bên ngoài bình phong, bên cửa sổ, hắn vẫn chưa rời đi.
Thôi thị sắp xếp lại giường cùng đồ đạc lộn xộn trong phòng trở về vị trí cũ.
Bắp Chân mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Tô Vũ đi tới nhẹ nhàng bế nó lên, tay bế vẫn có chút không quen.
Thôi thị nhỏ giọng nói: "Đêm nay Bắp Chân đã khóc rồi. Nếu không phải tiếng khóc của nó đánh thức nô tỳ thì chỉ sợ rằng một mình công chúa không thể ứng phó nổi".
Nói đoạn Thôi thị lại khuỵu chân xuống nói: "Đại nhân, chuyện này là do nô tì sơ suất, xin đại nhân hãy trách phạt".
Thẩm Nguyệt tắm rửa xong, từ sau bình phong đi ra, nằm trở lại trên giường.
Nàng nói: "Ngươi nói rất đúng, nếu như ngươi không đến kịp lúc thì một mình ta đã không thể ứng phó nổi. Sao ta có thể trách ngươi chuyện này được?"
Tô Vũ nhẹ giọng nói: "Nàng ấy đã nói không trách thì không trách nữa, ngươi đứng lên đi".
Hắn bế Bắp Chân để nằm bên cạnh Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt cũng vô cùng mệt mỏi, yên tâm nhắm mắt lại.
Tô Vũ nắm cổ tay nàng để bắt mạch, thấy nàng chỉ mệt nhọc quá độ, không có vấn đề đáng lo ngại.
Chỉ là vết thương trên cánh tay cần phải xử lý kịp thời, trong phòng thường có một hộp thuốc, Tô Vũ rất thường bôi thuốc cho nàng.
Căn phòng yên lặng một lúc, không ai nói nhiều.
Ngọc Nghiên nghĩ thầm, Tô đại nhân cũng không thể ở lại trong phòng này một đêm, như vậy rất không phải phép.
Sau khi Tô Vũ băng bó xong, Ngọc Nghiên định lên tiếng thì đã bị Thôi thị lôi đi, bà ta nói: "Công chúa, nô tỳ vừa vào phủ đã hắt nước lạnh lên người Ngọc Nghiên, bây giờ y phục của nàng ta vẫn còn ướt, nô tỳ sẽ đưa nàng ta đi thay y phục trước, nếu như nàng ta bị cảm thì sẽ không có ai hầu hạ công chúa”.
Thẩm Nguyệt gật đầu.
Ngọc Nghiên muốn nói lại thôi, nàng ta bị Thôi thị mạnh mẽ kéo ra ngoài, khi vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua thì đã thấy Tô Vũ ngồi ở bên giường, nghiêng người ôm lấy Thẩm Nguyệt vào lòng như chốn không người!
Ngọc Nghiên rất lo lắng nhưng khi Thôi thị vừa mở cửa để gió lạnh từ bên ngoài tràn vào thì bộ y phục ướt đẫm đã khiến cho nàng ta cảm thấy tê dại toàn thân.
Nàng ta lạnh như đang ở trong một hầm băng, nhất thời không phản ứng kịp, bị Thôi thị cứng rắn kéo về phòng thay y phục.
Thẩm Nguyệt đột nhiên ngã vào vòng tay của Tô Vũ thì liền cảm thấy không chân thật.
"Ngươi ôm ta làm gì?", nàng hỏi.
Tô Vũ nói: "Ta cảm thấy lạnh".
Nàng biết đây rất có thể lại là cái cớ của hắn.
Thẩm Nguyệt vùi đầu vào ngực hắn, nói bằng giọng mũi: "Ngươi nhất định không biết cái ôm của ngươi rất ấm áp. Ngươi dễ dàng ôm người khác như vậy rất dễ khiến cho người ta bị nghiện".
Tô Vũ rũ mắt xuống, liền hỏi: "Cô nghiện rồi sao?"
Thẩm Nguyệt chỉ cười chứ không nói gì.
Một khi đã nghiện thứ gì đó thì người ta chỉ muốn giữ nó cho riêng mình, như vậy thì sẽ làm mất đi vẻ đẹp ban đầu của nó.
“Kẻ nào đã hạ thuốc? Tần Như Lương?”, Tô Vũ quay lại chuyện ban đầu.
Thẩm Nguyệt lắc đầu: "Không".
Lúc này nàng đã bình tĩnh lại, hoàn toàn có lý do để tin rằng Tần Như Lương quả thật đã say cho nên mới làm như vậy.
Vào ngày thường hắn ta luôn luôn kiềm chế bản thân, nếu như không phải hôm nay hắn ta đã uống quá nhiều thì đã không liều lĩnh như vậy.
Nói ra những lời đó chẳng khác nào hắn ta đang phơi bày tất cả tình cảm của mình trước mặt Thẩm Nguyệt, chỉ chờ Thẩm Nguyệt dẫm đạp lên.
Đó không phải là chuyện mà Tần Như Lương khi còn tỉnh táo có thể làm được.
"Có lẽ ta đã biết là ai làm rồi, chuyện này ta sẽ tự mình xử lý tốt".
"Trên tay cô có một con dao, tại sao cô lại không giết Tần Như Lương mà lại đi tự hại chính mình?"
"Còn chưa tới lúc phải cá chết lưới rách với hắn ta, giết hắn ta ta cũng không được sống yên".
Hai mắt Tô Vũ tối đen như mực: "Nếu như hắn ta lại dám xúc phạm cô một lần nữa thì cô cứ giết chết hắn ta, không cần đợi ta xử lý. Sau đó ta sẽ giải quyết tốt mọi hậu quả".
"Ta sẽ không ngã ở một chỗ tận hai lần, sau này những chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa", Thẩm Nguyệt nhẹ giọng nói.
"Nếu như giết hắn ta đi thì không còn gì thú vị nữa, lần sau ta sẽ tiếp tục phế đi cánh tay phải của hắn ta, khiến cho hắn ta mãi mãi không thể tự lo liệu cuộc sống của mình".
“Được, cứ như vậy mà làm”, Tô Vũ trầm giọng nói: “A Nguyệt, chờ thêm một chút, sẽ không lâu nữa đâu".
"Chờ cái gì?"
"Chờ đông đi xuân đến".
Thẩm Nguyệt không quá để ý đến ý nghĩa trong lời nói của hắn, nàng chỉ khẽ dịch chuyển một chút rồi nói: "Nói đến đây ta cũng phải cảm ơn ngươi, nếu như lần trước không được ngươi rèn luyện võ công thì ta cũng sẽ không có phản ứng nhanh nhạy như vậy".
"Vậy thì tính luôn lời cảm ơn lần trước, cô đã hứa sẽ mời ta ăn cơm, cô nhất định phải thực hiện".
Một ngày nào đó nàng sẽ hiểu rằng lý do vì sao hắn lại khắt khe và thủ đoạn với nàng như vậy, hắn chỉ mong rằng nàng có thể tự bảo vệ bản thân mình khi không có hắn bên cạnh, cũng giống như ngày hôm nay vậy.
Nếu như hắn đã không thể bảo vệ nàng một cách tuyệt đối thì hắn cũng chỉ có thể dạy nàng cách tự bảo vệ tốt bản thân mình.
"Được".
“Ta sẽ chọn chỗ”, Tô Vũ lại đột nhiên nói: “Ta nghe nhị nương nói ở đây còn có một người họ Triệu khác, hiện tại còn đang bị nhị nương nhốt trong phòng”.
Thẩm Nguyệt ngẩn người, nàng rõ ràng cảm nhận được một luồng sát khí nhàn nhạt tỏa ra từ hắn.
Thẩm Nguyệt nói: "Đừng lo lắng về điều đó, đó là việc của ta. Ta đã nói rằng ta sẽ tự giải quyết".
Tô Vũ hơi nhướng mày nói: "Ta chỉ nhắc đến như vậy thôi, ta cũng không quan tâm lắm".
Thẩm Nguyệt ngờ vực nhìn hắn: "Thật sự không quan tâm sao? Sao ta lại cảm thấy ngay sau khi ta vừa quay lưng đi thì ngươi sẽ làm hại người đó vậy?"
Tô Vũ nói: "Ta đâu phải là người xấu xa như vậy".
"Ta thấy ngươi chính là người xấu xa như vậy".
"Ta không thể giúp cô làm tất cả mọi thứ, ta chỉ có thể dạy cô cách làm việc. Bây giờ thấy cô có thủ đoạn cùng chủ kiến như vậy ta cũng cảm thấy an tâm".