Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 334

“Đại phu đó là ai chứ?”

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi rồi nói: “Tô Vũ, đừng nói với ta là ngươi không biết gì”.

Tô Vũ nở nụ cười đầy ẩn ý nói: “Có lẽ là ta biết cô đang tìm người nào”.

“Không phải ngươi đã nói, chỉ cần ta đi theo ngươi thì ngươi sẽ nói cho ta biết kẻ đó đang ở đâu hay sao?”

“Đúng, nhưng ta chỉ có thể nói cho cô biết rằng ta cũng không biết kẻ đó đã đi đâu”.

Thẩm Nguyệt lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi lãnh đạm nói: “Tô Vũ, ngươi bớt nói nhảm đi, nếu như ngươi không biết thì sao lại đột ngột xuất hiện bên ngoài nhà của kẻ đó? Kỳ thật ngươi đã sớm đợi ở đó rồi có đúng không?”

“Không phải ta đã nói rồi sao, ta chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi”.

Thẩm Nguyệt bất thình lình dí sát vào mặt hắn rồi nhỏ giọng hỏi: “Ta đã nhìn thấy vết máu trong căn phòng đó, ngươi đã giết chết đại phu đó rồi à?”

Tô Vũ nghiêm trang nói: “Có trời đất làm chứng, ta không bao giờ giết người bừa bãi”.

Thẩm Nguyệt nhếch miệng nói: “Tô Vũ, ta đã tận mắt chứng kiến ngươi giết người không chớp mắt”.

Tô Vũ ngả người ra sau, thở dài nói: “Haiz, bị người khác nắm nhược điểm ở trong tay thì không tốt”.

“Có phải là ngươi đã giết đại phu đó rồi hay không?”

“Ta thật sự không biết gì cả. Có lẽ đại phu đó đã bị kẻ thù của mình đuổi giết chứ sao ta có thể là một kẻ hung ác như vậy được?”

Thẩm Nguyệt vừa định nói thêm thì chiếc xe ngựa lại đột nhiên xóc nảy.

Nàng hoàn toàn bất ngờ, ngay lập tức ngồi không vững mà ngã về phía Tô Vũ.

Tô Vũ ân cần đỡ nàng vào lòng, nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng: “Cô xem cô kìa, cô bảo ta nói nhưng khi ta nói thì cô lại không tin, thế thì còn hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Thẩm Nguyệt hoàn toàn bị chọc giận, nàng đẩy Tô Vũ ra rồi nói: “Dừng xe! Ta phải xuống xe! Sao ta có thể đi dạo với một kẻ không ra gì, hết lần này đến lần khác lừa người được!”

Nhưng xe ngựa đã chạy ra khỏi cổng thành rồi, hiện tại đang chậm rãi chạy đến vùng ngoại ô.

Người đánh xe không nghe lời Thẩm Nguyệt nói mà chỉ tiếp tục cẩn thận đánh xe.

Thẩm Nguyệt mở cửa sổ muốn nhảy ra ngoài.

Tô Vũ nói: “Làm như vậy rất nguy hiểm. Cửa sổ này rất nhỏ, lỡ như bị kẹt lại thì phải làm sao đây?”

“…”

Đôi mắt của Tô Vũ dường như đang rơi vào ngực Thẩm Nguyệt, sau đó hắn lại nói: “Dù gì thì nó cũng lớn hơn một cỡ, nếu bị kẹt thì sẽ rất đau”.

Thẩm Nguyệt: “A, chết tiệt”.

Nói là đi dạo mùa thu nhưng dọc theo đường đi Thẩm Nguyệt không nhìn thấy ai khác đang đi dạo.

Thẩm Nguyệt rất hoài nghi Tô Vũ thật ra không muốn đưa nàng đi dạo đơn giản như vậy.

Lát sau xe ngựa dừng lại trước một ngọn núi, Thẩm Nguyệt xuống xe quan sát xung quanh, nàng thấy gió thu thổi qua những phiến lá phong nhuộm đỏ lưng chừng núi, phong cảnh đẹp không sao tả xiết.

Những chiếc lá phong tung bay trong gió, một số còn rơi xuống chân núi.

Thẩm Nguyệt đột nhiên cảm thấy ở ngọn núi này thì thời gian cũng thản nhiên như gió.

Nàng nói: “Vì nơi này có phong cảnh đẹp cho nên ta bỏ qua cho ngươi lần này”.

Đường lên núi đã được mở rộng và sửa chữa để du khách có thể thuận tiện lên núi ngắm cảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK