Hơn nữa, Liễu Mi Vũ chỉ là thiếp, mấy vị phu nhân chính thất kia sao có thể để mắt đến nàng ta được?
Từng có tin đồn rằng Thẩm Nguyệt là một vị công chúa không được sủng ái, nhưng bây giờ đã khác.
Nàng đã hạ sinh một tiểu công tử, không chỉ được hoàng thượng coi trọng mà địa vị của nàng ở phủ tướng quân cũng càng được củng cố thêm.
Chuyện mấu chốt là lúc trước Tĩnh Nguyệt công chúa bị hủy dung, nhưng hiện tại dung mạo lại hoàn mỹ như cũ, còn toát ra khí chất thong dong cao quý động lòng người.
Mấy vị phu nhân thấy chuyện này vô cùng thần kỳ, sau lại nghe Thẩm Nguyệt nói bởi vì được hoàng thượng ban cho thuốc bôi cho nên vết thương trên khuôn mặt nàng mới có thể hồi phục.
Đã là vật được hoàng thượng ngự ban thì tất nhiên có tác dụng thần kỳ, mọi người đều tin vào chuyện này mà không chút nghi ngờ.
Bây giờ Thẩm Nguyệt đã không còn ngốc nữa, dung mạo lại xinh đẹp như hoa, thậm chí còn sinh được một đứa con trai, Tần tướng quân hẳn là cũng đã quay đầu.
Bằng không, nếu Tần tướng quân không để ý đến hai mẹ con này thì sao có thể tổ chức tiệc mừng trăm ngày tuổi của tiểu công tử một cách phô trương như vậy?
Kết quả là mấy vị phu nhân đều tiến đến bên cạnh Thẩm Nguyệt trêu ghẹo Bắp Chân, thỉnh thoảng còn khen ngợi Bắp Chân thật giống tướng quân.
Thẩm Nguyệt nghe thấy vậy thì chỉ muốn bật cười.
Mấy vị phu nhân này đúng là trợn mắt nói dối như thật.
Bắp Chân còn không phải là con của Tần Như Lương thì giống hắn ở chỗ nào?
Chẳng qua Thẩm Nguyệt cũng không để lộ thái độ ra ngoài, nàng chỉ coi đó là những lời tốt lành, nghe xong thì vui vẻ cho qua vậy thôi.
Thôi thị và Ngọc Nghiên bận rộn bên cạnh Thẩm Nguyệt, không dám thư giãn chút nào.
Nơi này có rất nhiều tai mắt, tất nhiên phải bảo đảm an toàn cho Bắp Chân.
Liễu Mi Vũ không hòa nhập với mọi người, chỉ biết tự giễu bản thân mất mặt, đứng dưới gốc cây liễu trầm mặc quan sát từ xa.
Nàng ta phẫn hận nghỉ nếu như nàng ta mới là đương gia chủ mẫu, là phu nhân của tướng quân thì đám người này chắc chắn sẽ đều đến nịnh bợ mình!
Đúng là một đám bợ đỡ nịnh hót!
Vị trí đó vốn dĩ thuộc về nàng ta nhưng lại bị Thẩm Nguyệt lấy đi! Thẩm Nguyệt đã cướp đi tất cả những gì vốn dĩ thuộc về nàng ta!
Một nụ cười xấu xa hiện ra trên khóe miệng Liễu Mi Vũ: "Ngươi cứ ra sức mà phô trương đi, một chốc nữa trò hề xuất hiện thì để ta xem còn ai muốn vây quanh nịnh bợ ngươi nữa!"
Nếu như Thẩm Nguyệt phải gánh trên lưng ô danh đàn bà phóng đãng truyền ra khắp toàn thành vậy thì nàng sẽ chẳng khác nào một con chuột bị người khác giẫm dưới chân, đi đến đâu cũng sẽ bị người khác mắng chửi!
Chỉ cần tưởng tượng đến những chuyện đó thì cơn tức giận trong lòng Liễu Mi Vũ mới có thể kìm lại được một chút.
Sau khi rời khỏi hoa viên, Liễu Mi Vũ hỏi: "Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?"
Hương Lăng nói: "Phu nhân yên tâm, nô tỳ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi".
"Hừ, Thẩm Nguyệt, để ta xem lần này ngươi có thể đắc ý được bao lâu!"
Đến giờ khai tiệc, người trong nhà lần lượt thắp sáng đèn lồng rực rỡ.
Những ngọn đèn treo giữa những ngọn cây chiếu sáng cả tiền viện.
Tần Như Lương dặn dò người hầu một chút sau đó chào hỏi mọi người rồi ngồi vào vị trí.
Nam nữ khách mời được ngồi riêng biệt, ngăn cách bằng một lớp vải sa mỏng.
Khi Thẩm Nguyệt ôm theo Bắp Chân xuất hiện, các nam khách mời chỉ có thể nhìn thấy đại khái bóng dáng của nàng đoan trang ngồi xuống bàn chủ nhà.
Hạ tướng hôm nay cũng đến tham gia, đương nhiên cũng đến cùng với Hạ Du.
Hạ Du không có chút hứng thú nào với mấy dịp này, nhưng Hạ tướng không thể không nói, dù sao Tần Như Lương cũng đã giúp hắn ta một lần cho nên bọn họ cùng nhauđến chúc mừng cũng là chuyện đương nhiên.
Hạ Du vốn dĩ chỉ muốn đi ra ngoài quậy phá nhưng Hạ tướng đã ngay lập tức quát lên cảnh cáo: "Nếu như ngươi dám rời đi thì ta sẽ đánh gãy cái chân chó của ngươi!"
Hạ Du cũng không kinh ngạc trước sự đe dọa này, dù sao thì ông già này cũng chưa từng ra tay.
Hạ tướng thấy dọa không được hắn ta thì liền nói thêm: "Nếu như ngươi dám rời đi thì tiền tiêu vặt tháng này một văn cũng không có!"
Hạ Du thầm nghĩ, con mợ nó, nếu như tháng này không có tiền tiêu vặt thì còn đau khổ hơn bị đánh gãy chân chó!
Kết quả là Hạ Du chỉ có thể buồn bực theo sau Hạ tướng cùng đến phủ tướng quân chúc mừng.
Hạ Du ngồi trên bàn tiệc cảm thấy buồn chán muốn chết, tay cầm đũa gõ liên tục vào chiếc bát trước mặt, đợi đến khi nữ chủ nhà xuất hiện phía sau lớp vải sa mỏng thì hắn ta mới lơ đãng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy đã buồn bực nói: "Ồ, sao người kia lại trông quen thế nhỉ?"
Lúc này, Thẩm Nguyệt đã ngồi vào chỗ bên cạnh Tần Như Lương.
Hạ tướng nghe Hạ Du nói vậy thì ngay lập tức đập vào gáy của hắn ta một cái rồi trầm giọng mắng: "Đó là công chúa! Không được vô lễ! Nghiệt tử, có phải đối với ngươi thì nữ tử nào trông cũng quen mắt hay không?"
Hạ Du xoa xoa cái gáy, trợn mắt nói: "Ông già chết tiệt này, nói chuyện thì nói, tự nhiên lại đi động tay động chân!"
Tất cả mọi người đều biết Hạ tướng có một đứa con trai ham chơi khiến cho ông ta đau đầu nhất.
Nhìn thấy mấy quan lại trong triều đều đang nhìn qua mình, nét mặt già nua của Hạ tướng có chút nhịn không nổi liền cười gượng nói: "Khuyển tử bất hảo, đã khiến cho chư vị chê cười rồi".
Hạ Du ghét nhất nhìn thấy cha mình diễn, rõ ràng là ông ta tự lôi kéo hắn ta đến đây mà còn không để cho hắn nói nhiều thêm một câu.
Hạ Du thỉnh thoảng lại nhìn về phía tấm vải sa mỏng, càng ngày càng cảm thấy vị công chúa đang ôm đứa trẻ rất quen.
Trước đây hắn đã từng gặp qua Tĩnh Nguyệt công chúa chưa? Cũng có thể hắn ta đã từng gặp qua nhưng chắc chắn đã quên mất bộ dạng của nàng trông như thế nào, làm sao có thể cảm thấy quen như thế được?
Ngồi ở phía bên kia của Tần Như Lương là Liễu Mi Vũ.
Trước khi nhập tiệc thì Liễu Mi Vũ đã đứng lên, tỏ ra vô cùng chân thành bước tới trước mặt Thẩm Nguyệt để kính trà cho nàng.
Hương Lăng bên cạnh nàng ta bưng tới một cái khay, hai tách trà đã được chuẩn bị sẵn trong khay.
Liễu Mi Vũ cầm lấy một trong những tách trà, nhẹ nhàng nói: "Công chúa, tách trà này Mi Vũ đáng ra đã phải kính người từ sớm, không biết đến bây giờ có quá muộn không?"
Thẩm Nguyệt không nhanh không chậm giao Bắp Chân cho Thôi thị, vừa đứng dậy cũng cười nói: "Thế nào, thật hiếm thấy ngươi có tấm lòng như vậy, ta thực sự vui mừng khôn xiết".