Thẩm Nguyệt bỗng dưng bật cười không ngừng.
Nàng lần theo bậc thang đi xuống, đường đường chính chính đứng trước mặt Tần Như Lương, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi vì hắn mà căm hận ta, nhưng ta muốn hỏi Tần tướng quân vài câu, ta có làm gì sai với ngươi chưa? Ta có gài bẫy cho ngươi cứu ta không? Ta có lập kế để cả nhà họ Liễu bị xử chết chưa? Ta mất đất nước, mất gia đình đấy, Tần Như Lương ạ, ta đã làm gì có lỗi với ngươi chưa?”
Tần Như Lương mím môi không đáp.
Nàng khi đó ngu dại, làm sao biết những thủ đoạn như của Tô Vũ được.
Thẩm Nguyệt châm chọc: “Ta chưa từng làm gì, nhưng ngươi lại vì một người khác mà ném toàn bộ thù hận lên người ta, ngươi thì không hèn hạ à?”
Sau đó nàng lại cười yếu ớt: “Ngươi nói là Tô Vũ phá Liễu gia, sao ngươi không nói là Liễu gia gieo gió gặt bão đi? Nếu Liễu Văn Hạo không hại chết cha của hoàng thượng thì sẽ có kết cục đó à? Tô Vũ chỉ thuận theo hoành mệnh và trở thành lưỡi đao mở đầu mà thôi”.
“Nếu hắn không làm thì có lẽ hoàng thượng sẽ để ngươi làm, cho ngươi diệt Liễu gia, để gia quyến Liễu gia lưu vong. Vậy ngươi có phải cũng sẽ hận bản thân thấu xương không?”
Tần Như Lương gằn từng tiếng: “Hắn sẽ không làm lưỡi đao mở đầu, hắn chỉ muốn giúp cô, muốn cứu cô mà thôi! Hắn muốn thay đổi lực chú ý và mâu thuẫn của mọi người, không riêng gì Liễu gia mà còn cả những đại thần khác. Hắn bắt được ai thì sẽ cắn chặt như chó điên không buông!”
Bàn tay trong áo của Thẩm Nguyệt đã nắm chặt lại thành quả đấm.
Nàng biết mình nên nhẫn nhịn.
Nhưng những gì Tần Như Lương nói khiến nàng tức giận vô cùng. Nàng không nhịn được nữa, vung quyền đấm vào mặt Tần Như Lương: “Ngươi so với hắn còn giống chó điên hơn!”
Tần Như Lương lui lại hai bước, lau vết máu trên môi: “Cô bảo cô không nhớ ra hắn, nhưng sao cô lại tức giận như thế?”
Thẩm Nguyệt hoạt động cổ tay, điềm nhiên như không nói: “Có lẽ là lúc trước ta đã sai. Ngày đó ta thích ngươi có lẽ chỉ đơn giản là vì ngươi đã cứu ta, nhưng hôm nay nghe ngươi nói thì ta mới biết được người thật sự cứu ta lại không phải ngươi. Ngươi nói ngươi phỉ báng ân nhân của ta thì ta sao có thể không tức giận cho được?”
“Tần Như Lương, ngươi nghe cho rõ đây, sẽ có một ngày ta tự tay xé rách mặt nạ của Liễu Mi Vũ, máu me đầm đìa cho ngươi xem!”
Thẩm Nguyệt chán ghét đến mức không muốn nhìn thêm nữa, lạnh lùng phất áo quay đi.
“Cô nhớ lại chuyện xưa rồi”.
“Chờ đến khi ta thật sự nhớ lại hết thì ta sẽ báo cho ngươi biết. Nhưng ngươi cũng phải thắng trận quay về mới được”, Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta rất muốn biết Tần tướng quân một tay đến chiến trường thì thắng trận kiểu gì đấy”.
Nàng đứng trước cửa phòng, ngạo nghễ quay người, quý khí vờn quanh, chèn ép Tần Như Lương: “Còn Liễu Mi Vũ, nếu ngươi sợ nàng ta bị ta làm gì thì có thể dẫn đi cùng, nếu không đến lúc ta làm gì thật thì nàng ta có kêu trời kêu đất cũng không ai biết đâu”.
“Tĩnh Nguyệt, cô không thể nhân từ với nàng ấy một chút được sao?”
Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Không phải là không thể, mà là ta muốn ngươi xuất chinh cũng không được yên lòng”.
Ánh mắt Tần Như Lương ảm đạm, Thẩm Nguyệt quay đầu đi vào phòng, lạnh lùng khép cửa lại.
Lúc khép cửa, sự thản nhiên trong mắt Thẩm Nguyệt đã biến thành sửng sốt.
Ngọc Nghiên cũng nghe được những gì Tần Như Lương nói.
Có rất nhiều chuyện Ngọc Nghiên không hiểu, nhưng nàng ta cũng bất ngờ rằng Tô Vũ lại làm những chuyện này cho công chúa.
Ngọc Nghiên không nói nhiều, chỉ yên lặng ở cạnh Thẩm Nguyệt.
Liễu Mi Vũ ở Phù Dung Uyển nghe nói Tần Như Lương muốn đi đánh giặc thì khóc như chết đi sống lại, nhất định muốn gặp Tần Như Lương một lần.
Nhưng chiến sự tới, Tần Như Lương không rảnh mà nói chuyện với nàng ta, hơn nữa hắn ta cũng chưa thoát khỏi ranh giới kia nổi.
Liễu Mi Vũ nghe nói Tần Như Lương về Trì Xuân Uyển thì càng thêm đau đớn và hận thù.
Có phải cho đến khi Tần Như Lương rời đi thì cũng sẽ không đến gặp nàng ta không? Lại còn chỉ đến Trì Xuân Uyển tạm biệt?
Liễu Mi Vũ không dám tưởng tượng những ngày Tần Như Lương không ở nhà thì số phận mình sẽ ra sao.
Thẩm Nguyệt mà làm chủ thì chắc chắn sẽ không tha cho nàng ta.
Liễu Mi Vũ muốn đi cùng với Tần Như Lương.
Nàng ta đến viện chủ, nhưng Tần Như Lương đóng cửa không gặp.
Nàng ta liền khóc lóc ở bên ngoài, nói: “Tướng quân, van cầu chàng mang Mi Vũ đi cùng. Mi Vũ chịu được khổ, Mi Vũ chỉ muốn bầu bạn bên cạnh tướng quân. Trước đây, tướng quân mang Mi Vũ về từ biên quan chẳng phải cũng vậy sao... Van cầu chàng cho Mi Vũ đi cùng...”
Rất lâu sau, trong phòng mới truyền đến tiếng của Tần Như Lương: “Về đi, ta không đưa nàng theo được, chờ ta quay về rồi tính”.
“Tướng quân! Mi Vũ không về!”
“Mai xuất chinh rồi, ta phải nghỉ ngơi”.
Hoàng thượng có ý chỉ, ngày mai có ba khắc trước khi xuất chinh là để tiễn biệt người thân, thể hiện tính nhân đạo.
Thế là quản gia bèn đến Trì Xuân Uyển hỏi: “Công chúa, ngày mai tướng quân xuất chinh rồi, công chúa có muốn đến cửa thành tiễn tướng quân không ạ?”
Thẩm Nguyệt miễn cưỡng hỏi: “Nếu ta không đi thì sao?”
Quản gia nói: “Tướng quân lần này đi không biết khi nào về, theo lý thì công chúa nên đi. Hoàng thượng đã cho ý chỉ như vậy, công chúa không đi thì hoàng thượng sẽ biết”.
Sau đó Liễu Mi Vũ nghe tin ngày mai có thể tiễn Tần Như Lương thì có thể gặp mặt, liền mặc kệ ân oán với Thẩm Nguyệt mà xông vào Trì Xuân Uyển, nói với quản gia: “Nếu nàng ta không đi thì thôi, để ta đi! Ta đưa tướng quân đi!”
Quản gia vô cùng khó xử: “Chuyện này...”
Liễu Mi Vũ có tiếng xấu khắp kinh thành, lại còn là thiếp thất, sao có thể ra mặt được.
Nếu Thẩm Nguyệt chịu đưa nàng ta đi thì còn hợp lý, nhưng nếu Thẩm Nguyệt không đi mà để nàng ta đi thì sẽ là vô lý, làm người ta đàm tiếu.
Lúc này, Thẩm Nguyệt ung dung đi ra khỏi phòng, nhìn Liễu Mi Vũ còn đang khóc, bèn cười nói: “Ta đổi ý rồi, mai ta sẽ đi, nhưng loại tiện thiếp này tốt nhất cũng đừng đi làm gì cho xấu mặt tướng quân ra, tránh khỏi dính một thân xúi quẩy, điềm gở, ảnh hưởng sĩ khí tam quân”.
“Lão nô đã biết, lão nô đi chuẩn bị ngay ạ”.
Chờ quản gia đi, Liễu Mi Vũ đỏ mắt chỉ vào Thẩm Nguyệt: “Thẩm Nguyệt! Ngươi đứng có đắc ý quá, chờ tướng quân thắng trận trở về thì ngươi sẽ biết tay ta!”