158: Tô Vũ Cảm Ơn Ngươi
Tô Vũ vừa vân vê một cây ngân châm, Thẩm Nguyệt đã co lại về phía sau, sợ hãi nhìn hắn: “Cmn, ngươi định châm kim để khơi thông cho ta á? Cái định mệnh, của ta có phải hàng giả đâu, ngươi cho là nó sẽ xẹp xuống như cái túi bóng à? Ngực của ta là hàng thật, không phải đâm trên người ngươi nên ngươi không đau đúng không!”
“Ta chỉ giúp cô khơi thông huyệt vị xung quanh để cô thoải mái hơn thôi mà”, Tô Vũ vô hại nói: “Cô yên tâm, ta sẽ không châm lung tung đâu”.
Thẩm Nguyệt nghĩ, nếu như không châm linh tinh mà chỉ lưu thông huyệt vị thôi thì chắc nàng vẫn chấp nhận được.
Hơn nữa ít ra vẫn tốt hơn cách mà Thôi thị nói.
Y thuật của Tô Vũ rất tốt, như vậy vừa an toàn lại vừa đảm bảo.
Thẩm Nguyệt uất ức nói: “Vậy thì ta tạm tin ngươi một lần”.
Tô Vũ đàng hoàng nhìn nàng: “Cô cởi đồ đi nào”.
“...Cởi, cởi đồ?”
“Cô không cởi đồ thì làm sao mà tìm được huyệt vị?”
Thẩm Nguyệt tức tối nói: “Ý của ngươi là ta vẫn phải cởi hết cho ngươi xem?”
“Nếu cô ngại...”
Tô Vũ còn chưa nói xong thì Thẩm Nguyệt đã cắt lời: “Được rồi, ngươi im đi, ôi chao đau ngực quá, cởi, cởi cái con mẹ nhà ngươi!”
Tô Vũ đành phải thả ngân châm xuống, nói: “Có cách không cần cởi vẫn làm được, cô muốn thử không?”
“Cách gì?”
Tô Vũ mỉm cười: “Nếu cô không chê thì ta có thể dùng tay xoa bóp huyệt đạo cho cô, như vậy thì không cần cởi nữa”.
Thẩm Nguyệt cắn răng nói: “Ta rất chê!”
Tô Vũ nghĩ một lúc rồi nhướng mày đề nghị: “Vậy hay là ta dùng cách nguyên thủy nhất, nếu cô không ngại thì ta có thể dùng miệng”.
Thẩm Nguyệt hoàn toàn không ôm hy vọng gì nữa, nằm ra giường: “Ta thấy ngươi đến đây là để cười nhạo ta thì có”.
Tô Vũ khẽ cười: “Sao, ta thành tâm muốn giúp cô mà, chẳng qua là cô không cho ta giúp thôi”.
“Ta cho ngươi giúp ta mới là lạ đấy”.
Tô Vũ không cười nữa, nói: “Đêm nay muộn quá, ngày mai cô bảo nhị nương lấy khăn ấm chườm cho cô, một ngày vài lần, xem có chuyển biến gì tốt không”.
Hắn chậm rãi thu lại ngân châm, lại nói: “Nếu không đỡ hơn thì cô phải chọn một trong ba cách ta vừa nói ban nãy, vì để lâu sẽ không tốt cho cơ thể”.
Thẩm Nguyệt méo miệng: “Từ khi nào ngươi biến thành đại phu sản phụ thế, đến cả mấy bệnh này của phụ nữ cũng chữa được?”
“Vừa khéo ta mới nghiên cứu gần đây, cho nên hơi hiểu một chút”.
Tô Vũ vẫn chọc Bắp Chân như cũ, mặc dù Bắp Chân ngủ không thèm quan tâm hắn, nhưng một mình hắn nghịch vẫn rất vui.
Đại khái là vì Bắp Chân quá đáng yêu nên ai gặp cũng thấy thích, Tô Vũ cũng không ngoại lệ.
Thần sắc của hắn cực dịu dàng, hỏi: “Lúc về có còn khóc nữa không?”
Thẩm Nguyệt nói: “Nghe nói lúc ở trong cung thì khóc ghê lắm, ta chưa được tận mắt chứng kiến, nhưng khi quay về thì không ừ hử tiếng nào”.
Tô Vũ nói: “Giờ cô có thể yên tâm rồi đấy, con trai không phải câm điếc”.
Thẩm Nguyệt có một cảm giác kỳ lạ, nói: “Tô Vũ, lần sau ngươi có thể thêm một chữ ‘cô’ vào sau chữ ‘con trai’ không? Nếu không người ta sẽ hiểu lầm đấy.
‘Con trai cô không phải câm điếc’ nghe mới chính xác, hoặc ngươi cứ gọi là Bắp Chân luôn đi”.
“Lần sau ta sẽ chú ý”, hắn đứng dậy: “Muộn rồi, cô và Bắp Chân nghỉ sớm đi, ta về đây”.
Thẩm Nguyệt giúp Bắp Chân đắp chăn, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hắn.
Khi hắn vừa đi ra đến cửa, định đóng lại thì Thẩm Nguyệt bỗng nhiên nói: “Tô Vũ”.
Tô Vũ khựng lại, không quay lưng về mà chỉ nâng cao giọng, âm thanh như lông hồng, làm người ta ngứa ngáy: “Không nỡ cho ta đi à?”
Thẩm Nguyệt híp mắt cười: “Ngươi quả thật không lừa ta, giúp ta hoàn thành ước nguyện, Tô Vũ, cảm ơn ngươi”.
Tô Vũ như có như không nhếch khóe miệng, mở cửa ra ngoài.
Hôm sau, Thôi thị làm theo lời Tô Vũ, lấy khăn ấm chườm lên ngực Thẩm Nguyệt.
Chườm lên mấy lần thì tình hình của Thẩm Nguyệt cũng được cải thiện.
Lúc Ngọc Nghiên đem cơm trưa đến thì Thẩm Nguyệt còn đang ngồi bên giường, nàng vừa bỏ khăn chườm ra.
Ngọc Nghiên bưng lên một bát canh gà: “Công chúa, ăn cơm thôi ạ”.
Thẩm Nguyệt đi đến bên bàn ăn, vừa uống canh gà vừa nói: “Gần đây Phù Dung Uyển thế nào rồi?”
Ngọc Nghiên nói: “Từ khi công chúa phế tay của tướng quân thì Phù Dung Uyển cũng an phận hơn rồi.
Liễu thị kia cũng không dám đến khiêu khích công chúa nữa, nô tỳ nghe nói là tướng quân rất ít khi đến Phù Dung Uyển, lại còn đến chỗ Hương Phiến qua đêm cơ”.
“Hương Phiến dạo này cũng đắc ý lắm, Liễu thị và nàng ta âm thầm giao tranh mấy lần đấy.
Nô tỳ nhìn thấy mấy lần Hương Lăng động tay động chân vào đồ ăn của Hương Phiến”.
Thẩm Nguyệt đặt bát xuống, bình thản nói: “Ta cứ tưởng Hương Lăng là một người thông minh cơ”.
Hôm ấy, trời đã về đêm, Hương Lăng đi đến lấy thuốc cho Liễu Mi Vũ, trên đường đi qua cái đình bên hồ.
Không ngờ rằng nửa đường bị Ngọc Nghiên chặn lại.
Hương Lăng lui về sau hai bước, Ngọc Nghiên lạnh mặt nói: “Công chúa cho gọi ngươi vào đình ngồi một chuyến”.
Hương Lăng nhìn vào trong đình, thấy chỉ có một người đứng đó.
Lúc này nàng ta bị gọi vào thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.
Hương Lăng nói: “Nô tỳ đang muốn đi lấy thuốc cho nhị phụ nhân, không làm phiền nhã hứng của công chúa”.
Hương Lăng chưa kịp bước chân ra thì trong đình đã truyền đến tiếng của Thẩm Nguyệt: “Ngọc Nghiên, nếu nàng ta dám đi thì ngươi đẩy nàng ta xuống hồ cho chết luôn đi”.
Sắc mặt Hương Lăng tái mét, Ngọc Nghiên chặn trước mặt nàng ta cũng tỏ vẻ rất kiên quyết, không định rời đi.
Thẩm Nguyệt đứng trước mặt hồ, quay lưng lại với nàng ta: “Giờ ngươi chỉ có hai con đường để đi thôi, một là vào đây nói chuyện với ta, hai là xuống hồ làm quỷ nước, ngươi chọn đi”.
Cuối cùng, Hương Lăng cúi đầu, cẩn thận đi vào trong đình, phúc lễ: “Nô tỳ bái kiến công chúa, không biết công chúa có gì phân phó?”
Thẩm Nguyệt quay lại nhìn nàng ta, nói: “Chắc ngươi biết ta muốn nói gì với ngươi.
Ngươi muốn tự khai ra hay là ta hỏi từng câu một?”
“Nô tỳ ngu dại, mong công chúa nói rõ hơn”.
“Vậy là ngươi không chịu khai ra rồi”.
Thẩm Nguyệt ép Hương Lăng đến bên mép đình, Hương Lăng cẩn thận lui về sau, đến khi không thể lui lại được nữa, cả người hơi run.
Hương Lăng nói: “Nô tỳ...!nô tỳ thật sự không biết gì hết...”.
Thẩm Nguyệt nhướng mày, khẽ nói: “Đừng vội, ta còn chưa hỏi gì mà ngươi đã nói ngươi không biết gì thì có sớm quá không?”
Một cảm giác áp bách vồ đến khiến Hương Lăng không thể làm gì khác, nàng ta đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Thẩm Nguyệt.
Nếu tôi nay không chịu trả lời Thẩm Nguyệt thì dù nàng ta có vào trong đình hay không, Thẩm Nguyệt cũng sẽ không buông tha cho nàng ta!
Nàng ta là nô tỳ bên người Liễu Mi Vũ, nàng ta nên sớm biết, dù xảy ra chuyện gì thì nàng ta sẽ là người đầu tiên không thoát khỏi quan hệ.
Hương Lăng co rúm lại, khi Thẩm Nguyệt đến gần thì bất giác dùng sức đẩy ra, phản ứng bản năng của nàng ta là chạy trốn.
Nhưng bây giờ Thẩm Nguyệt không còn là người phụ nữ có thai khó hành động như trước nữa, bây giờ nàng hành động nhanh hơn trước gấp vạn lần.
Nàng bắt lại tay của Hương Lăng, không cần tốn sức mà đã có thể mạnh mẽ kéo Hương Lăng quay lại, ném nàng ta vào trong một cái trụ hành lang ở đình nghỉ mát.
Hương Lăng đau đến rên rỉ, định há mồm lên gào.
Chỉ cần gọi người đến thì sẽ thoát được một kiếp, trốn được lúc này!
Nhưng Hương Lăng vừa mới há mồm ra thì Thẩm Nguyệt đã mặt không đổi sắc mà bóp chặt cổ nàng ta lại.
Cổ họng Hương Lăng bị bóp, không nói được tiếng nào, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Thẩm Nguyệt híp mắt, khẽ nói: “Muốn chạy à? Ta chưa đồng ý thì ai cho ngươi chạy?”
Hương Lăng đạp chân, muốn giãy giụa, hai tay dùng sức cào tay của Thẩm Nguyệt ra, nhưng Thẩm Nguyệt không buông ra chút nào, khiến Hương Lăng cực kỳ khó thở.
Thẩm Nguyệt đẩy nàng ta lên trụ hành lang, nói: “Bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ kỹ đi rồi hẵng trả lời”.
Lúc này, bên hồ truyền đến tiếng động, là hộ vệ tuần đêm đi qua.
Từ lần phủ tướng quân gặp thích khách đến giờ, hộ vệ ban đêm càng tăng cường hơn nữa, hai canh giờ đi tuần một lần.
Thấy hộ vệ sắp đi vào đây, Hương Lăng như gặp được hy vọng, bắt đầu giãy giụa kịch liệt hơn. Nàng ta há mồm ra, định hô hào, nhưng chỉ tạo ra được những tiếng ậm ừ.
Thẩm Nguyệt quay lại nhìn ánh lửa cách đó không xa, gương mặt mỹ lệ động lòng người dưới bóng đêm trông như quỷ sát.
Nàng dán sang tai Hương Lăng, nói nhỏ: “Muốn cầu cứu? Hương Lăng, ngoài chính ngươi ra thì không ai cứu nổi ngươi đâu”, nói xong, Thẩm Nguyệt một tay nâng Hương Lăng lên, quay người lại xách nàng ta ra khỏi đình.
Dưới chân là mặt hồ yên lặng.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngoan chút đi, nếu không ta sẽ lỡ tay làm rơi ngươi xuống đấy”.
Hương Lăng sợ đến mức cả người co rúm, không dám cử động thêm chút nào nữa.
Hộ vệ tuần tra đi đến bên ngoài đình, thấy có người ở đây bèn hỏi: “Ai đó?”
Ngọc Nghiên luôn nghiêm túc canh ở đây, quay đầu nhìn bên đình rồi bình tĩnh nói: “Các vị đại ca khổ cực quá, trong đình là công chúa nhà ta, đêm nay công chúa khó ngủ, cho nên đến đình hóng mát”.
Từ đây nhìn vào đình thì đúng là chỉ nhìn thấy một mình Thẩm Nguyệt.
Bởi vì Thẩm Nguyệt quay lưng lại với họ, tay nắm Hương Lăng thì vươn ra ngoài mặt hồ nên bóng dáng nàng cũng che luôn cả bóng của Hương Lăng, không ai phát hiện được là Hương Lăng đang gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Hộ vệ nhìn không rõ bên trong có phải công chúa hay không, nhưng bóng dáng Ngọc Nghiên dưới bóng đèn thì rất rõ ràng, đúng là nha hoàn bên cạnh của công chúa.
Đám thủ vệ mới không nghi ngờ gì, chỉ để lại một câu: “Trời khuya lắm rồi, công chúa nên về nghỉ sớm đi”, sau đó liền đi qua đình, đến tuần tra chỗ khác.
Thẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn Hương Lăng: “Bây giờ chúng ta nói chuyện chính nhé, tên đại phu khám bệnh cho Liễu Mi Vũ là thế nào? Giờ kẻ đó đang ở đâu?”
“Nghĩ cho kỹ rồi hãy đáp, ngươi cũng có thể lựa chọn im lặng, nhưng chỉ có một lần cơ hội thôi”, Thẩm Nguyệt nhìn sắc mặt trắng bệch của Hương Lăng: “Nếu ngươi không nói thì cũng không cần giữ lại ngươi làm gì”.
Hương Lăng nhắm mắt, run rẩy, khó nhọc nói: “Ta nói... cầu xin công chúa...”
Thẩm Nguyệt nhướng mày, thu tay về, ném Hương Lăng lại xuống đất.
Hương Lăng quỳ phục xuống, tay xoa cổ, vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo như sắp rơi vào cái chết kia, không khỏi ho khan, hít thở thật sâu, nước mắt rơi như mưa, trông cực kỳ bất lực.
Thẩm Nguyệt đứng trước mặt nàng ta, cao cao tại thượng nhìn xuống.
Nàng ta yên lặng một lúc rồi lắp bắp nói: “Đại phu đó... là phu nhân cho nô tỳ đi tìm... kẻ đó có một tiệm thuốc chuyên chữa trị cho người trong giang hồ, ở tại... ngõ Bách Gia”.
Hương Lăng nói ra vị trí và tên của tiệm thuốc kia, cũng chỉ rất rõ về nơi ở của đại phu đó.
Thẩm Nguyệt vê góc váy, chậm rãi khom người, ngón tay nắm lại cằm của nàng ta, bắt nàng ta ngẩng đầu lên: “Vậy là đúng lắm, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, dùng Tử Hà Xa để dẫn thuốc, nghe đúng là khó tin, rốt cuộc là ai nghĩ ra được, đại phu, Liễu Mi Vũ hay ngươi?”
Hương Lăng lệ rơi đầy mặt, kinh hãi lắc đầu: “Không phải nô tỳ... là... là phu nhân bảo đại phu dùng thuốc đó, mà đó cũng chẳng phải thuốc giải cho loại độc kia...”
“Vậy Liễu Mi Vũ giải độc như thế nào?”
Hương Lăng quỳ dưới đất, nấc nghẹn: “Công chúa, nếu nô tỳ khai hết ra, bất kể là bị phu nhân hay tướng quân biết, nô tỳ cũng sẽ chết...”
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta không định đem ngươi ra đầu sóng ngọn gió, ta chỉ muốn biết rốt cuộc kẻ nào là chủ mưu của chuyện này thôi. Nếu ngươi không nói thì chắc chắn sẽ chết, nhưng nếu ngươi nói, có khi ta còn bảo vệ cho ngươi sống sót được”.
“Phu nhân... phu nhân tự có thuốc giải, muốn đại phu kia mở phương thuốc đó chỉ vì... vì...”
“Vì hại tính mạng của đứa con trong bụng ta đúng không?”, Thẩm Nguyệt bình thản nói.
“Chẳng trách Liễu Mi Vũ trúng loại động ác liệt như vậy mà vẫn thoi thóp được mấy ngày, hóa ra là vì nàng ta đã có thuốc giải, đúng là khó cho nàng ta quá, chịu khổ sở đến mức đó để thực hiện kế hoạch âm hiểm này”.