Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1011

Nàng khựng lại, ánh mắt lóe lên vẻ độc ác: “Hạ Phóng là quan chủ thẩm chính, ta không thể làm gì được hoàng đế, hẳn rằng vẫn có thể làm gì được hắn…”

Lời này vừa thốt ra, Thẩm Nguyệt đột nhiên như bừng tỉnh.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tần Như Lương: “Thuốc đâu, đưa ta uống, ta còn có việc phải ra ngoài”.

“Cô định đi đối phó với Hạ Phóng?”, Tần Như Lương hỏi: “Tối qua cô vừa đồng ý với thừa tướng, bây giờ lại hối hận, lỡ như thừa tướng cũng hối hận thì sao?”

Thẩm Nguyệt tỏ ra tàn nhẫn: “Hạ Phóng là quan chủ thẩm, nếu bản thân hắn ta gặp vấn đề, ốc không lo nổi mình ốc, làm sao còn thời gian quan tâm tới vụ án của Tô Vũ nữa, cũng không còn thời gian ngụy tạo chứng cứ”.

Thẩm Nguyệt phát hiện ra con đường này có thể đi được, nàng lập tức vén chăn đứng dậy, không thể chậm trễ thêm một khắc nào nữa: “Ta không đối phó với Hạ Phóng, ta cũng sẽ không lấy mạng hắn ta, ta tìm người đối phó. Chẳng phải Hạ Du căm hận hắn ta lắm sao, để hắn ta đi đối phó với Hạ Phóng, vừa đúng lúc! Chỉ cần tìm được điểm yếu của Hạ Phóng…”

Còn chưa dứt lời, Thẩm Nguyệt nóng lòng chưa kịp đứng vững đã bị Tần Như Lương đẩy cho ngồi bệt xuống giường.

Tần Như Lương đến gần nàng: “Thẩm Nguyệt, cô tỉnh táo lại cho ta”.

Thẩm Nguyệt ngước mắt nhìn hắn ta: “Hiện giờ ta rất tỉnh táo”.

“Vậy cô thử nghĩ mà xem, Tô Vũ là người như thế nào, từ tiền triều đi tới ngày hôm nay, có sóng gió gì mà hắn ta chưa từng trải qua. Hắn ta suy nghĩ kín kẽ, kế hoạch chu toàn, khi liên lạc với Bắc Hạ để cứu cô, chẳng lẽ lại không nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay. Nếu hắn ta nghĩ đến, tại sao có thể không chuẩn bị chu toàn! Chắc chắn hắn ta đã chừa lại đường lui, chỉ là cô không biết mà thôi”.

Đây vẫn luôn là suy nghĩ thực sự trong lòng Tần Như Lương, chẳng qua hắn ta chưa bao giờ nói ra. Thế nhưng hiện giờ, trông thấy Thẩm Nguyệt thế này, cuối cùng hắn ta cũng phải bộc phát.

Qua hồi lâu, Thẩm Nguyệt mới nói: “Lỡ như lần này chàng ấy thực sự không có cách gì thì sao”.

“Nếu cô muốn cứu hắn ta, muốn làm chút gì đó giúp hắn ta, ta có thể hiểu được, thế nên ta không hề ngăn cản cô, ta có thể sát cánh bên cô. Nhưng cũng mong cô tự biết lượng sức, tự biết chừng mực!”

Tần Như Lương nói tiếp: “Nàng nhìn lại mình bây giờ xem, không chỉ không thể tự chăm sóc cho bản thân, ngất xỉu mới tỉnh lại liền không thể yên tĩnh một chỗ, giống như vớ được liền cắn xé người đó, sớm muộn cũng sẽ làm tổn thương tới mình mà thôi”.

Thẩm Nguyệt cúi đầu, có chút ngơ ngẩn. Sau khi trầm mặc hồi lâu nàng khẽ cười: “Vồ được ai cắn người đó, ngươi cảm thấy ta giống như một con chó điên loạn phải không”.

Tần Như Lương không đành lòng nhưng miệng vẫn cứng rắn nói: “Chẳng lẽ không phải sao”.

“Ta đột nhiên nhớ tới lúc trước ngươi từng nói rằng, khi chính quyền Đại Sở mới được thành lập, Tô Vũ vì bảo toàn tính mạng cho ta cũng giống như một con chó điên cắn loạn”.

Thẩm Nguyệt cúi đầu, hai mắt có chút ửng đỏ, khàn giọng nói tiếp: “Đừng nói là chó điên, chỉ cần có thể cứu được hắn, cho dù biến thành sài lang hổ báo, ma quỷ yêu nghiệt ta cũng bằng lòng”.

Một lúc lâu sau, Tần Như Lương mới gật đầu, mím môi đáp: “Thẩm Nguyệt, nàng thắng rồi”.

Thẩm Nguyệt lại mỉm cười: “Nhường rồi”.

Hắn còn có thể làm gì khác đây? Nếu muốn ngăn cản nàng, có lẽ nàng sẽ càng trở nên điên cuồng hơn.

Chuẩn bị xong thuốc, Tần Như Lương liền bưng lên giao đến tay nàng: “Uống xong thuốc chúng ta ra ngoài”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK