Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nguyệt khá ngạc nhiên liền hỏi Tô Vũ: “Chàng nổi danh như vậy sao, bọn họ đều nhận ra chàng?”

Ánh mắt Tô Vũ u ám, nhìn về phía trước, khẽ nói: “Có thể chỉ là một oan gia ngõ hẹp khác”.

Phó tướng đi bên cạnh Đại tướng quân Dạ Lương không ai khác chính là Liễu Thiên Hạc, kẻ mới chạy trốn khỏi kinh thành năm ngoái.

Trong cuộc chiến này, Liễu Thiên Hạc đã nhiều lần đưa ra diệu kế, luôn có thể dự đoán chính xác động thái tiếp theo của Đại Sở, bởi vì hắn ta đã lập được công trạng to lớn, mới leo lên vị trí như ngày hôm nay trong quân Dạ Lương.

Lúc này, Liễu Thiên Hạc nói với Đại tướng quân Dạ Lương: “Đại Sở vậy mà lại phái một công chúa tiền triều tới, rõ ràng là đến để khiêu khích! Mặc dù vô dụng, nhưng dù gì cũng là thân phận công chúa, chi bằng giết để củng cố ba quân!”

Liễu Thiên Hạc hận không thể lập tức khai chiến, để khói lửa chiến tranh lan khắp các vùng đất của Đại Sở, biến sông núi Đại Sở thành vùng đất khô cằn, trả mối thù của cả nhà hắn ta.

Liễu Thiên Hạc lại nói thêm: “Tô Vũ bên cạnh Tĩnh Nguyệt công chúa là một tên cực kỳ xảo quyệt. Nói không chừng cuộc tập kích tối qua chính là chủ ý của hắn. Muốn nhân cơ hội trước lúc hòa đàm, gây bất lợi cho hoàng thượng, như vậy không cần đánh cũng thắng! Người này phải giết!”

Đại tướng quân Dạ Lương vì vậy cũng rất tức giận.

Ông ta đưa tay ra bên hông, Liễu Thiên Hạc hiểu ý đưa cung tên cho ông ta.

Ông ta từ từ kéo căng dây cung, mũi tên sắc nhọn trên dây cung chuẩn bị sẵn sàng bắn ra.

Một khi mũi tên này được bắn ra, đồng nghĩa với việc cờ hiệu khai chiến đã được gióng lên.

Liễu Thiên Hạc thấy vậy cũng kéo căng dây cung, hắn ta và Đại tướng quân Dạ Lương, một người nhắm thẳng vào Tô Vũ, một người nhắm thẳng vào Thẩm Nguyệt.

Có thể loại bỏ hai kẻ thù này ở biên ải đúng là thu hoạch bất ngờ với Liễu Thiên Hạc.

Tô Vũ híp mắt, trong không khí cũng bao phủ đầy sát khí.

Ngay lúc phía Dạ Lương chuẩn bị bắn tên, Tô Vũ đột nhiên lên tiếng, giọng nói du dương đôn hậu, nghe như sức mạnh của nước có thể chứa đựng vạn vật, lại giống như đội quân dũng mãnh trên chiến trường có lực xuyên thấu mạnh mẽ, nói: “Tĩnh Nguyệt là con gái duy nhất của Tiên hoàng và Tiên hoàng hậu Đại Sở, mà Tiên hoàng hậu của Đại Sở là nghĩa nữ của Hoàng đế Bắc Hạ, hồi đó hai nước có mối quan hệ hữu hảo nghĩa công chúa Bắc Hạ hòa thân xuất giá”.

Lời nói của Tô Vũ lưu loát uyển chuyển, rất có khí phách.

Thẩm Nguyệt quay qua, kinh ngạc nhìn hắn.

Trước đó nàng không hề biết công chúa sa sút của tiền triều như nàng lại có một thân phận quan trọng như vậy.

Nếu hôm nay Tô Vũ không nhắc tới chuyện này, e là rất ít người còn nhớ vị Tiên hoàng hậu đã mất nhiều năm đó còn là nghĩa công chúa gả xa của Bắc Hạ.

Giọng hắn vẫn không chút dao động, nói: “Nếu vậy, ai còn nói Tĩnh Nguyệt là công chúa vô dụng của Đại Sở”.

Lời nói của Tô Vũ giống như một hòn đá khuấy động ngàn lớp sóng.

Nếu đây chỉ là ân oán giữa Đại Sở và Dạ Lương còn dễ nói, cùng lắm là lưỡng bại câu thương.

Nhưng nếu kéo cả Bắc Hạ vào, thiên hạ sẽ đại loạn.

Động tác trên tay Đại tướng quân Dạ Lương dừng lại, do dự đặt cung tên trong tay xuống.

Tình huống này ông ta không thể quyết định được, phải xin chỉ thị của Hoàng đế Dạ Lương. Đọc nhanh tại VietWriter.vn

Nhưng Liễu Thiên Hạc làm sao cam lòng cho qua, mũi tên đã lên dây, khó khăn lắm mới chuẩn bị diễn ra đại chiến, không thể để việc sắp thành lại hỏng được.

Thẩm Nguyệt không thể giết, vậy hắn ta sẽ giết Tô Vũ trước!

Thế là không đợi Đại tướng quân Dạ Lương ra lệnh hắn ta dừng tay, hắn ta đã nhắm ngay đến Tô Vũ rồi nhanh chóng buông tay, bắn tên ra.

Lúc này đã không kịp ngăn lại, Đại tướng quân Dạ Lương quát nói: “Trên chiến trường, há có thể cho ngươi làm càn!”

Liễu Thiên Hạc cúi đầu nhận tội nói: “Mạc tướng nhất thời trượt tay, xin Tướng quân xử phạt!”

Mũi tên xé gió từ chỗ đông nghịt bay ra, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt lao tới phía trước.

Tim Thẩm Nguyệt giật thót lên, vô thức đẩy Tô Vũ sang một bên, nói: “Cẩn thận!”

Tô Vũ nhìn có vẻ rất thong dong, nhưng trên thực tế hắn sao có thể không phòng bị chứ.

Thẩm Nguyệt ở trên chiến trường cùng hắn, tinh thần hắn tập trung cao độ, chưa từng có chút lơi lỏng.

Chưa kể đến bình thường mũi tên cỏn con này không thể làm hắn bị thương, chứ đừng nói là bây giờ.

Chỉ là, phản ứng của Thẩm Nguyệt không ngờ lại nhanh như vậy, hắn cũng thuận theo lực của nàng, nhẹ nhàng tránh sang một bên.

Mũi tên bắn lên trên đất phía sau hắn.

Thẩm Nguyệt nhìn Tô Vũ lo lắng hỏi: “Chàng không sao chứ?”

Tô Vũ lắc đầu, vung tay áo nói: “A Nguyệt yên tâm, ta không sao. Việc xấu nhất có thể xảy ra cũng chỉ có khai chiến mà thôi. Cũng không có gì đáng ngại, đợi chiến sự kết thúc rồi trở về kinh”.

Hắn nói vô cùng thoải mái, giống như đang lên kế hoạch cho một chuyến đi du ngoạn núi non sông nước.

Hắn khẽ nhướng mày, không chút cảm xúc khẽ nói: “Ta không ngại để Dạ Lương lấp thêm vài ngôi mộ tập thể nữa”.

Đây mới là bộ mặt thật của hắn.

Thẩm Nguyệt có lý do để tin rằng năng lực của hắn chắc chắn vượt trội hớn so với Tần Như Lương. Bằng không, Tần Như Lương đã không thất bại thảm hại trong kế hoạch lo trước tính sau của hắn.

Hòa đàm giữa hai nước là cái giá nhỏ nhất, nếu đã không thể đạt được, một khi khai chiến, chỉ quan tâm thắng hay thua, há gì quan tâm đến thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông!

Vì vậy Hoắc tướng quân tức giận nói: “Dạ Lương thật sự muốn khai chiến?! Vậy Đại Sở ta chắc chắn sẽ dốc hết sức tiếp!”

Hoắc tướng quân giơ tay hô lớn, quân Đại Sở phía sau phất cờ chiến, tiếng hò hét rung chuyển trời đất.

Phía Dạ Lương cũng sẵn sàng chiến đấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK