Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1011 Mắc câu!

Thật ra thì, đây cũng chỉ là một ý định tạm thời của Diệp Trần, mới nghĩ đến việc sử dụng phương pháp này để dẫn xà xuất động.

Mà ngoài việc muốn dẫn tứ đại Đế Quân vào Hạo Thiên giới ra, Diệp Trần còn có một cái mục đích khác.

Trái Đất bây giờ tuy rằng đã hoàn toàn tiến vào thời đại tu chân, thế nhưng thực lực so với Tu Chân giới thật sự là quá yếu!

Hoàn cảnh trước mắt lại quá an nhàn, căn bản rất khó sinh ra cường giả.

Mà Hạo Thiên giới bị người xâm lần thì có lẽ có thể kích phát được cảm giác nguy cơ của người trên Trái Đất, từ đó thúc giục trình độ tu chân của toàn cầu tăng lên.

Dù sao đối với Diệp Trần mà nói, cho dù là toàn bộ Trái Đất đều bị người làm hỏng, hắn cũng có thể thuận tay phục hồi như cũ.

Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần lại thông qua thần niệm, truyền âm cho Hỗn Thế Ma Viên và mấy người Chúc Minh Phi, để bọn hắn chống cự tượng trưng một chút thì trực tiếp trở về Vân Châu.

Sau khi giao phó xong tất cả, Diệp Trần lúc này mới mang theo Hi Nguyệt chậm rãi bước vào trong biệt thự.

Từ sau khi Diệp Trần rời khỏi Trái Đất, biệt thự số một vẫn luôn được mẹ còn Tô Lam ở lại, Tuyết Cơ phụ trách bỏ vệ sự an toàn của hai người, Diệp Thiên Ca thi thoảng cũng sẽ trở về, nhưng phần lớn thời gian đều ở bên trong quân đội của Hoa Hạ.

Nhìn thấy Diệp Trần và bạn gái trở về, Tô Lam tự nhiên mừng rỡ vạn phần, lập tức tự mình xuống bếp vì Diệp Trần mà làm ra cả bàn thức ăn ngon.

Tuy rằng đạt tới tu vi cảnh giới của bọn họ bây giờ căn bản không cần ăn cơm, nhưng là loại cảm giác đã lâu này vẫn để Diệp Trần cảm thấy rất ấm lòng, đồng thời lại có mấy phần áy náy.

Vốn Diệp Trần thật ra thì vẫn luôn có ý tác hợp Diệp Thiên Ca và Tô Lam, thế nhưng là dưới tình huống hơn mười năm này đến xem, Diệp Thiên Ca dường như đối với Tô Lam cũng không có phương diện ý tứ kia, việc này chỉ sợ cũng chỉ có thế thôi.

Một đoạn thời gian sau đó, Diệp Trần và Hi Nguyệt ở lại Vân Châu, sống qua cuộc sống của người bình thường.

Mà Hỗn Thế Ma Viên và chúng đệ tử Cuồng Tiên môn cũng lần lượt trở về tới Vân Châu.

...

Chớp mắt một cái, hơn nửa tháng đi qua, người xâm nhập đến từ Tu Chân giới lúc đầu ngay từ đầu chỉ là thăm dò, tu vi cũng bình thường không có lắm, về sau bọn họ dường như phát hiện, trong thế giới này cũng không có cái gì uy hiếp được sự tồn tại của bọn họ thì lập tức bắt đầu xâm lấn một cách trắng trợn.

Từ vừa mới bắt đầu chỉ có tiểu lâu la cảnh giới Kim Đan, cảnh giới Nguyên Anh, đến cuối cùng bắt đầu có cảnh giới Hóa Thần xuất hiện, thậm chí là cao thủ cảnh giới Phản Hư!

Hơn nửa tháng tiếp theo, số người xâm lấn tới Hạo Thiên giới đã vượt qua trên vạn người!

Diệp Trần đối với số lượng người này nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng lại từ đầu đến cuối không có bất kỳ động tác nào, thậm chí còn lệnh cưỡng chế đệ tửu Cuồng Tiên môn, toàn bộ trở lại thành phố Vân Châu, tất cả không được xuất thủ.

Bởi vì Diệp Trần phát hiện, những kẻ xâm lấn này cũng không có người của tứ đại tiên môn, tất cả đều là một số thế lực môn phái nhỏ không đáng nhắc tới ở Tu Chân giới.

Rất rõ ràng, tứ đại Đế Quân kia tuy rằng rất muốn vào bên trong Hạo Thiên giới để tìm tòi hư thực, nhưng cuối cũng vẫn là không dám tùy tiện tiến vào, cho nên chắc là cố ý tiết lộ ra ngoài sự tồn tại của Hạo Thiên giới, từ đó hấp dẫn một số lượng người không nhỏ đến đảm đương làm con tốt đi dò đường cho bọn họ.

Không thể không nói, bốn lão gia hỏa này, hoàn toàn chính xác rất giảo hoạt, muốn dụ dỗ bọn hắn đến Hạo Thiên giới không trả giá một chút thì hiển nhiên là không được!

Cuối cùng, Diệp Trần quyết định tiếp tục bỏ mặc không quan tâm, mặc cho những người xâm lấ kia tự do tiến vào Hạo Thiên giới.

Mà sau khi những tu chân giả ở dị giới này xâm lấn, toàn bộ các cục vốn có của Trái Đất lập tức bắt đầu nhận lấy trùng kích to lớn!

Những tu chân giả dị giới này được người Trái Đất coi là Thiên Ngoại Tà Ma, hơn nữa thực lực vô cùng cường hãn, dẫn tới khủng hoảng to lớn trên toàn cầu.

Phải biết, trên Trái Đất bây giờ tuy rằng đã tiến vào thời đại toàn dân tu chân, nhưng dù sao cũng chỉ vừa mới cất bước, tu vi phổ biến rất thấp, cảnh giới Kim Đan thì đã coi như là cao thủ, cảnh giới Nguyên Anh chính là cường giả hiếm có, cảnh giới Hóa Thần thì càng là có thể đếm được trên đầu ngón tay!

Bởi vậy, những người xâm nhập Tu Chân giới này sau khi tiến vào bên trong Hạo Thiên giới gần như là có được ưu thế tuyệt đối về thực lực!

Lại thêm, Diệp Trần và Cuồng Tiên môn không có động tác gì, khiến rất nhiều người thất vọng, thậm chí có một số quốc gia và thế lực ở trong bóng tối đã đầu nhập vào trong trận doanh của những người xâm lấ kia.

Vì thế, Dịch Sơn Hà liên tiếp chạy tới Vân Châu mấy lần, khẩn cầu Diệp Trần xuất thủ khu trừ tà ma ngoại đạo, duy trì trật tự trên thế giới, nhưng tất cả đều bị Diệp Trần nhã nhặn từ chối.

Mục tiêu của Diệp Trần là tứ đại Đế Quân, những tiểu lâu la trước mắt này chẳng qua hắn coi là đá mài đao để tăng lên trình độ tu chân của người trên toàn cầu, chứ hắn há lại sẽ để vào mắt?

Tuy nhiên, người ngoài lại làm sao biết được những thứ này, tin tức Dịch Sơn Hà bị Diệp Trần từ chối, một khi truyền bá ra ngoài thì toàn cầu hoàn toàn rơi vào trạng thái khủng hoảng.

Phải biết, từ một năm trước, Diệp Trần cường thế trở về, sau khi quét ngang cường giả của tứ đại giới, Diệp Trần cũng đã trở thành đệ nhất nhân trên toàn cầu không thể tranh cãi, Cuồng Tiên môn cũng là đại thế lực đệ nhất trên toàn cầu!

Thế nhưng là bây giờ, Thiên Ngoại Tà Ma xâm lấn, Diệp tiên nhân lại phòng thủ mà không chiến, thậm chí ngay cả đệ tử Cuồng Tiên môn tất cả cũng đều co đầu rút cổ ở một góc Vân Châu!

Rất rõ ràng, ngay cả vị đệ nhất nhân trên toàn cầu này cũng không có nắm chắc đối phó được Thiên Ngoại Tà Ma!

Hi vọng cuối cùng của nhân loại, dường như cũng đã hoàn toàn đoạn tuyệt...

Một tuần sau, các nước ở khu vực phía nam và Thiên Trúc quốc toàn bộ đều bị tu chân giả của Tu Chân giới khống chế.

Lại qua hai tuần, Phi Châu và Âu Châu cũng lần lượt bị rơi vào tay giặc.

Một tháng sau, Úc Châu, Mỹ Châu tất cả cũng đều bị những Thiên Ngoại Tà Ma kia khống chế.

Không đến gần hai tháng, sau khi Thiên Ngoại Tà Ma tới càng ngày càng nhiều, toàn bộ ngoại trừ Hoa Hạ quốc còn giữ vững ra thì tất cả thế lực và quốc gia khác gần toàn bộ gần như đã ở dưới sự thống trị của Thiên Ngoại Tà Ma.

Trong lúc nhất thời, hơn mười tỷ người trên toàn cầu, tất cả đều rơi vào trong sự khủng hoảng cực lớn, giống như tận thế tiến tới.

Mà lúc này, ở trong biệt thự số một tại Vân Châu.

Diệp Trần ngồi ở trước bàn đá trong sân, con cờ trong tay chậm rãi hạ xuống.

Mà ngồi ở đối diện bỗng nhiên chính là Dịch Sơn Hà.

Hai người lúc này đang đánh cờ:

"Diệp soái, bây giờ toàn cầu, ngay cả Mỹ quốc, Tô quốc, dàng cường quốc đương thời này toàn bộ cũng đã bị Thiên Ngoại Tà Ma kia chinh phục, theo tình thế bây giờ mà phát triển tiếp thì Hoa Hạ chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể chèo chống được nửa năm nữa mà thôi, đến lúc đó chắc chắn sẽ phải đi theo bước chân của Mỹ quốc và Tô quốc, ngươi thật sự có thể coi như không thấy sao?"

Dịch Sơn Hà chau mày, đau lòng nhức óc nói, đồng thời cũng thuận tay hạ xuống một nước, thế nhưng tâm tư cả người căn bản không có đặt ở trên ván cờ.

Tuy rằng mười năm gần đây, Hoa Hạ quốc đã trở thành cường quốc đệ nhất đương thời, nhất là chất lượng và số lượng Tu Chân giả đều đứng hàng cao nhất trên toàn cầu.

Thế nhưng là sau khi số lượng Thiên Ngoại Tà Ma không ngừng gia tăng, tất cả quốc gia và thế lực trên toàn cầu, toàn bộ đều rơi vào tay địch, duy chỉ có Hoa Hạ là còn đang cố gắng chống đỡ, nhưng cũng đã đến lúc nỏ mạnh hết đà.

Nghe xong lời này của Dịch Sơn Hà thì Diệp Trần lại một mặt lạnh nhạt:

"Lão Dịch, ta đã nói qua rất nhiều lần rồi, những Thiên Ngoại Tà Ma này đối với ta mà nói chẳng qua chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi! Ta phải dùng những con kiến hôi này câu ra người ở sau lưng bọn họ! Bằng không ta sẽ không xuất thủ!"

"Thế nhưng là..."

Dịch Sơn Hà một mặt không cam lòng, còn muốn tiếp tục khuyên tiếp.

Tuy nhiên, đúng lúc này:

Ầm ầm!!

Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển một trận, thậm chí giống như toàn bộ địa cầu đều bị chấn động một cái!

Sắc mặt Dịch Sơn Hà thay đổi lớn, trên mặt Diệp Trần chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói khẽ:

"Xem ra, con cá đã mắc câu rồi!"
Chương 1012 Giết Đế Quân!

Ngay vào lúc lời này của Diệp Trần rơi xuống, đồng thời, gần đỉnh núi Everest cỗ lối vào đi về Tu Chân giới, nhiều hơn ba đạo thân ảnh có khí tức hào hùng.

Bỗng nhiên chính là Công Tôn Vô Ngã tông chủ Kình Thương tông, Thái Sơ Văn Nhất tông chủ Thái Huyền tông và Đồ Diệt Sinh điện chủ Trường Sinh điện!

"Nơi này chính là thế giới mà Hạo Thiên đại đế mở ra sao? Cùng với Tu Chân giới quả nhiên khác biệt hoàn toàn!"

Công Tôn Vô Ngã trước tiên mở miệng nói một câu.

Sau đó Đồ Diệt Sinh ở một bên thì cũng một mặt khinh bỉ nói:

"Linh khí cằn cỗi như thế, hơn nữa trên cả quả tinh cầu này chẳng qua cũng chỉ có chục tỷ người, thậm chí người có tu vi cao nhất chẳng qua cũng chỉ mới cảnh giới Hóa Thần mà thôi, thật sự là không đáng giá nhắc tới! Thật không biết lão hồ ly Vân Thương Sinh kia đến tột cùng là đang lo lắng chuyện gì!"

Đồ Diệt Sinh nói xong, Thái Sơ Văn Nhất tiếp lời nói:

"Không sai! Vân tông chủ người này chính là nghĩ quá nhiều, ngày đó chúng ta thế nhưng là tận mắt nhìn thấy tiểu tử kia bị Thiên Ý Tu Chân giới tiêu diệt, bây giờ một phương thế giới này cũng đã trở thành giới vô chủ, bằng không mấy tháng trước đến nay, những tiểu lâu la mà chúng ta phái ra kia cũng không có khả năng thống trí cả quả tinh cầu này dễ dàng như thế!"

"Có đạo lý! Một phương thế giới này nhỏ yếu như vậy, cho dù chúng ta không thể tìm được truyền thừa của Hạo Thiên đại đế, như nếu có thể độ kiếp ở thế giới này thì xác suất thành cũng chắc là có thể tăng lên rất nhiều!!"

Ba người nói xong, thi nhau cười một tiếng, trên mặt tất cả đều hiện ra vẻ mừng như điên.

Tuy nhiên, giọng nói của ba người vừa mới rơi xuống, một giọng nói đột ngột đột nhiên từ trên trời cao vang lên:

"Ba vị thật đúng là để cho ta đợi khá lâu a!"

Hô!

Cùng lúc giọng nói này vang lên, hư không phía trên bỗng nhiên vỡ ra, Diệp Trần từ bên trong vết nứt của không gian chậm rãi đi ra.

"Cái gì!!"

"Ngươi! Ngươi rõ ràng...làm sao lại như vậy?"

"Đây không có khả năng!!"

Sau khi tam đại Đế Quân nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện thì lập tức hai mắt của tất cả đều trợn lên thật lớn, gần như cũng lúc kinh hô lên.

Bọn họ trước đó từng chứng kiến tận mắt, Diệp Trần bị một chưởng của Thiên Ý Tu Chân giới rõ ràng đánh cho nổ tung lên, tuyệt đối không ngờ rằng, hắn thế mà còn sống, hơn nữa thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở ngay trước mắt bọn họ mà bọn họ còn không có bất kỳ một chút phát giác nào!!!

"Đáng tiếc! Thiếu một tên!"

Diệp Trần cũng không có vội vàng động thủ, ánh mắt sau khi nhìn lướt qua trên người tam đại Đến Quân thì không thể không lắc đầu, trên mặt hiện ra vẻ thất vọng.

Thật ra thì ở bên trong tứ đại Đế Quân, người mà hắn muốn bắt nhất chính là Vân Thương Sinh kia, đáng tiếc lão hồ ly này thực sự quá giảo hoạt. chính mình thả câu mấy tháng vậy mà cũng không có câu đi ra con cá lớn này.

Mà đổi thành một bên, sau khi ba người phản ứng lại thì gần như cùng lúc hướng về phía thông đạo chạy như điên.

Diệp Trần thấy thế thì cười lạnh, trực tiếp thuận tay vung lên.

Rầm rầm!

Thời không xung quanh lập tức bắt đầu vặn vẹo, mặc cho tam đại Đến Quân sử dụng bao nhiêu khí lực lại chỉ có thể chạy quanh tại chỗ, thông đạo đi về Tu Chân giới rõ ràng ở gần ngay trước mắt, đáng tiếc bọn họ bất kể như thế nào cũng không thể tới gần.

"Không được! Xem ra Vân tông chủ đoán không sai! Tiểu tử này vậy mà đã trở thành chúa tể của Hạo Thiên giới!"

"Xong! Không nghĩ tới ngay cả Thiên Ý Tu Chân giới cũng không thể giết chết hắn!"

"Tiểu tử này hóa ra là cố ý thiết lập cục diện này để dẫn chúng ta tiến đến, thực sự quá gian trá!"

Tam đại Đế Quân lập tức hối hận không thôi.

Trước đó bọn họ tận mắt nhìn thấy, Diệp Trần bị Thiên Ý của Tu Chân giới tiêu diệt, căn bản không có nghĩ tới hắn thế mà còn sống, mà mấy tháng trước cho tới nay lại phái không ít pháo hôi đến đây tìm hiểu tình huống, vốn cho rằng có lẽ không có tồn tại nào có thể uy hiếp được bọn hắn cho nên mới an tâm tiến vào.

Lại tuyệt đối không ngờ rằng, mọi thứ diễn ra ở đây hóa ra đều là một cái bẫy mà Diệp Trần cố ý bày ra, mục đích chính là muốn dẫn bọn họ vào Hạo Thiên giới!

Mà Diệp Trần làm chưởng khống giả của Hạo Thiên giới đừng nói chỉ là ba tên Độ Kiếp Đến Quân, cho dù là cường giả cấp đại đế có tới cũng chỉ có thể mặc cho hắn nhào nặn!

"Diệp tiểu hữu! Không! Diệp tiền bối! Có chuyện thì nói chuyện thật tốt! Chỉ cần ngươi không giết ta, ta có thể cam đoan Thái Huyền tông chúng ta, ngày sau đi theo Diệp tiền bối, Diệp tiến bôi sai đâu chúng ta như thiên lôi đánh tới đó!"

Thái Văn Sơ Nhất tông chủ của Thái Huyền tông vội vàng lớn tiếng hô to lên, đã hoàn toàn không còn hình tượng cao ngạo của Độ Kiếp Đế Quân như thường ngày.

Đáng tiếc, Diệp Trần nhìn cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp thuận tay một chủ:

Bành!

Đáng thương Thái Sơ Văn Nhất kia đường đường là nhân vật cấp Độ Kiếp Đế Quân, tồn tại hàng đầu của Tu Chân giới vậy mà bị một chỉ của Diệp Trần mà nổ tung lên!

Hơn nữa, Thái Văn Sơ Nhất sau khi bị Diệp Trần chỉ một cái nổ tung thì lập tức hóa thành một cỗ năng lượng tinh thuần vô cùng mênh mông dung nhập vào bên trong Hạo Thiên giới.

Mà Công Tôn Vô Ngã và Đồ Diệt Sinh ở một bên thấy cảnh này thì lập tức vẻ mặt của cả hai đều trở nên vô cùng trắng bệch.

Chết!

Thái Sơ Văn Nhất thế mà cứ chết đi như vậy!

Đây chính là lực lượng của chúa tể một phương thế giới sao?

"Diệp Trần! ở bên trong Hạo Thiên giới, chúng ta có lẽ không phải là đối thủ của ngươi! Thế nhưung ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ, ngươi chẳng lẽ sẽ mãi mãi không đặt chân vào Tu Chân giới sao? Ngươi giết tất cả chúng ta chính là hoàn toàn đắc tội với bát đại tiên môn, chỉ cần ngươi lại bước chân vào Tu Chân giới thì sẽ rơi vào sự vây quét của bát đại tiên môn, ngươi cũng đừng hòng còn mạng sống!"

Đồ Diệt Sinh thấy Thái Sơ Văn Nhất cầu xin tha thứ không được thì lập tức thay đổi sách lược, bắt đầu uy hiếp.

Diệp Trần cười lạnh:"

"Bát đại tiên môn sao? Chẳng mấy chốc ta sẽ nhổ tận gốc bọn chúng!"

Nói xong lời này, Diệp Trần lại cong ngón búng tay ra, một đạo kiếm mang tràn đầu khí tức hủy diệt, thẳng đến Đồ Diệt Sinh mà bắn tới!

"Không!!"

Đồ Diệt Sinh thấy thế thì lập tức không cam lòng hét lớn một tiếng, vội vàng gọi ra Trường Sinh Chung pháp bảo Thần khí của chính mình, cố gắng ngăn cản.

"Ừm?"

Diệp Trần thấy Đồ Diệt Sinh gọi Thần khí ra thì lông mày lập tức hơi nhíu lại, lập tức bàn tay bỗng nhiên một trảo:

"Đến!"

Sưu!

Trường Sinh Chung kia vừa mới được Đồ Diệt Sinh gọi ra vậy mà hoàn toàn thoát ly khống chế của hắn, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, sau một khắc đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay Diệp Trần.

Trường Sinh Chung chính là Thần khí, nếu hủy đi như vậy thì thực sự rất đáng tiếc.

Thần niệm Diệp Trần hơi quét qua, tinh thần lạc ấn mà Đồ Diệt Sinh lưu ở trên Trường Sinh Chung đã được xóa đi một cách dễ dàng, sau đó thuận tay néo vào bên trong hư không.

Mà cùng lúc đó:

"Không!!"

Sau khi Thần khí bị cưỡng ép đoạt đi, Đồ Diệt Sinh lập tức phát ra một tiếng gầm thét không cam lòng, cả ngươi trong nháy mắt hóa thành một đám sương máu, ngay sau đó thì chuyển hóa thành một cỗ năng lượng tinh thuần, dung nhập vào bên trong Hạo Thiên giới.

Sau khi thuận tay giét chết hai tên Đế Quân, ánh mắt Diệp Trần lúc này rơi vào trên thân Công Tôn Vô Ngã người duy nhất còn sống, khóe miệng hơi nhếch lên hiện ra vẻ đùa giỡn:

"Công Tôn tông chủ, ngươi muốn chết như thế nào?"

Không nghĩ tới, Công Tôn Vô Ngã đầu tiên là thân thể khẽ run lên, sau đó lại bỗng nhiên cười lên ha hả:

"Ngươi cười cái gì?"

Dù sao mọi thứ đều nắm ở trong tay, Diệp Trần cũng không có nóng lòng, thế là nhàn nhạt mở miệng hỏi.

Sau khi Công Tôn Vô Ngã cưới lớn một lúc thì bỗng nhiên nụ cười trên mặt đã thu lại, lạnh lùng nói:

"Diệp Trần! Ta thừa nhận, ta đích xác là coi thường ngươi! Tuy nhiên may mà trước khi ta đến, cũng đã lưu lại một tay!"

Công Tôn Vô Ngã nói đến đây thì dừng lại một chút, lời nói xoay chuyển, nói:

"Ta nghe nói, ngươi và Lạc Hà tông có quan hệ cũng không đơn giản, đúng không?"

Diệp Trần nghe được điều này thì sắc mặt lập tức hơi đổi một chút:

"Ngươi đây là có ý gì?"
Chương 1013 Diệt bọn hắn là Được!

Công Tôn Vô Ngã cười lạnh, nói:

"Ta cũng không sợ nói thật cho ngươi biết! Ta trước khi đến đã phân phó trưởng lão trong môn, nếu như trong vòng bảy ngày ta không có trở về Tu Chân giới thì Kình Thương tông sẽ xuất binh san bằng Lạc Hà tông!"

"Ừm?"

Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức nhướng mày, sống chết của Lạc Hà tông thật ra thì hắn chẳng thèm để ý thế nhưng là Hi Nguyệt lại hết sức quan tâm, nếu như một đời này Lạc Hà tông lại bị Kình Thương tông tiêu diệt một lần nữa, vậy Hi Nguyệt chắc chắn sẽ giống với kiếp trước rơi vào bên trong sự áy náy đau khổ.

Mà kết quả này là kết quả mà Diệp Trần tuyệt đối không muốn xảy ra!

Công Tôn Vô Ngã nhìn thấy Diệp Trần chậm chạp không động thủ, lập tức nhận ra, nước cờ này của chính mình là đúng, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện ra nụ cười đắc ý, nói:

"Diệp tiểu hữu, nói đến thì hai chúng ta thật ra thì cũng không có thâm cừu đại hận gì, chỉ cần ngươi buông tha ta lần này, ta có thể cam đoan sau này ta và Kình Thương tông. tuyệt đối sẽ không làm khó dễ với ngươi, như thế nào?"

Diệp Trần trầm mặc một lát bỗng nhiên cười, tuy nhiên lại là cười lạnh:

"Ngươi cam đoan? Ngươi cảm thấy lời nói của ngươi ta sẽ tin sao?"

Có thể ở nơi lấy mạnh hiếp yếu như Tu Chân giới leo lên vị trí đứng đầu nhất thì lại có mấy cái hạng ngươi lương thiện biết giữ chữ tín?

Liền giống như trước đó, tứ đại Đế Quân vừa mới phát xong lời thề bản mệnh, đảo mắt cái thì đã quên sạch sành sanh, da mặt quả thực không nên quá dày, cho nên hứa hẹn của bọn họ, Diệp Trần tự nhiên là không có khả năng tin tưởng!

Công Tôn Vô Ngã dường như cũng ý thức được, chỉ dựa vào một câu của chính mình, Diệp Trần chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy thế là cau mày, nói:

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

Diệp Trần suy nghĩ một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, nói:

"Chuyện này cũng đơn giản! Ngươi chỉ cần dùng Linh Ngọc khắc xuống một cái hình ảnh của ngươi để cho ngươi mang ta về Tu Chân giới, nói cho môn nhân của Kình Thương tông, bọn họ đương nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đối với Lạc Hà tông!"

Không nghĩ tới, Công Tôn Vô Ngã lại cười lạnh:

"Ngươi muốn dùng loại biện pháp này để tới kéo gian thời gian sao, sau đó mang người của Lạc Hà tông tới Hạo Thiên giới, chờ ta không có giá trị lợi dụng nữa thì ngươi lại giết ta, ngươi cảm thấy ta có khả năng đáp ứng ngươi sao?"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng:

"Cái này nhưng không phải do ngươi có đáp ứng hay không!"

Nói xong, Diệp Trần duỗi bàn tay ra, hơi nắm một cái:

Xì xì xì ~~

"A!!!!"

Công Tôn Vô Ngã lập tức cảm thấy tất cả các tế bào của chính mình, thậm chí linh hồn đều đang bị xé rách ra một chút xíu, loại thống khổ này quả thực vượt qua bất luận loại hình phạt nào trên đời, mà lấy tâm chí Độ Kiếp Đến Quân như hắn vậy mà cũng có chút khó có thể chịu nổi, không thể không lên tiếng kêu rên liên hồi.

"Họ Diệp! Ngươi trực tiếp giết chết ta đi! Cho dù ta có chết cũng sẽ không chịu khuất phục ngươi! A!!!"

Công Tôn Vô Ngã tuy rằng tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, nhưng cốt khí vẫn còn tính là cứng rắn, cũng không có lập tức chịu khuất phục.

Diệp Trần cười lạnh, sự lạnh lùng trong giọng nói chứa hàn ý làm cho người nghe phải phát run:

"Công Tôn tông chủ, ta hy vọng ngươi có thể làm rõ được tình hình trước mắt, ở bên trong Hạo Thiên giới ngươi không chỉ không phản kháng được mà ngươi muốn chết trong khi không được sự cho phép của ta thì ngươi cũng không làm được! Nói theo cách khác ta có thể để ngươi muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!!"

Nói xong lời này, Diệp Trần lại xuất thủ mạnh hơn lần trước, nhưng lại không ảnh hưởng tới tính mạng cảu Công Tôn Vô Ngã, thậm chí thần trí của hắn tỉnh táo hơn so với bất cứ lúc nào!

"A!!!!!"

Sau khi lại một hồi hét thảm thì Công Tôn Vô Ngã cuối cùng không chịu nổi:

"Được được được! Ta nhận thua! Ta đầu hàng! Ngươi nói cái gì thì cái đấy đi!"

Loại này không phải người thống khổ bình thường, người bình thường chỉ sợ là ngay cả một phần triệu giây cũng không kiên trì được, đoán chừng sẽ ngay lập tức hôn mê.

Nhưng nguyên thần của Công Tôn Vô Ngã quá cường đại, hơn nữa ở dưới sự tận lực khống chế của Diệp Trần, vừa vặn sẽ không đả thương tính mạng của hắn, hơn nữa thần thức lại cực kỳ tỉnh táo, cho dù là Độ Kiếp Đế Quân cũng căn bản khó mà chống cự.

Sau đó thì, Công Tôn Vô Ngã dựa theo chỉ lệnh của Diệp Trần dùng Linh Ngọc ghi lại một đạo hình ảnh của bản thân, trọn vẹn ghi chép tới mười mấy lần, thẳng đến Diệp Trần hoàn toàn hài lòng mới chịu bỏ qua.

"Ta đã hoàn toàn dựa theo lời ngươi nói mà làm, không phải bây giờ ngươi sẽ giết ta đi chứ?"

Công Tôn Vô Ngã lúc này đã hoàn toàn không còn lo nghĩ như trước đó, cả ngươi nhìn qua chật vật không chịu nổi, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ vô cùng sợ hãi.

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Yên tâm! Tại trước khi không có bảo đảm được sự an toàn của Lạc Hà tông, ta sẽ không giết ngươi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần vẫy tay một trảo, bắt lấy Công Tôn Vô Ngã, sau đó thì cánh tay vung lên:

Rầm rầm!

Thời không xung quanh trong nháy mắt vỡ vụn, phía trước lập tức xuất hiện một mảnh hư không, Diệp Trần lại cong ngón tay búng một cái phong bế tu vi của Công Tôn Vô Ngã, sau đó ném cả người hắn vòa bên trong mảnh hư không kia.

Tuy rằng lấy năng lực của Diệp Trần bây giờ ở trên lý luận bất kỳ người nào cũng có thể thuận tay giết, sau đó lại thuận tay phục sinh, thế nhưng Công Tôn Vô Ngã này dù sao cũng là cường giả Độ Kiếp Đế Quân, nếu như giết chết hắn, ngày sau còn muốn phục sinh thì quả thực khó khăn không nhỏ, cho nên chỉ có thể tạm thời trước phong ấn hắn ở bên trong hư không loạn lưu mới là biện pháp ổn thỏa nhất.

Sau khi xử lý xong Công Tôn Vô Ngã, Diệp Trần cũng không có vội vàng rời đi mà là đi tới lối vào đi về Tu Chân giới, sau khi trầm ngâm một lát, bỗng nhiên thuận tay trên không trung hư điểm mấy lần.

Ầm ầm!

Thông đạo đi về Tu Chân giới lập tức bắt đầu chậm rãi khép lại, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.

Đối với những người ở Tu Chân giới kia mà nói, vẫn như cũ có thể tự do tiến vào Hạo Thiên giới, thế nhưng là một khi bọn họ tiến vào Hạo Thiên giới thì không có sự cho phép của Diệp Trần thì ai cũng mơ tưởng rười đi!

Sau khi làm xong mọi chuyện ở đây, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái cũng biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa, ngay sau đó thì đã về tới trong căn biệt thự số một ở Vân Châu.

Dịch Sơn Hà vẫn ngồi ở trước bàn đá, thật ra thì từ khi Diệp Trần đột nhiên rời khỏi đến lúc trở về lần nữa thì chẳng qua cũng chỉ mới ngắn ngủi hơn nửa giờ mà thôi.

Nhìn thấy Diệp Trần trở về, Dịch Sơn Hà lập tức đi lên phía trước, mặt mũi đầy vẻ lo lắng nói:

"Diệp soái, không xong! Ta vừa mới đạt được tin tức truyền đến từ Kinh Đô, những cường giả tuyệt đỉnh bên trong Thiên Ngoại Tà Ma kia đột nhiên liên hợp xâm nhập Hoa Hạ, bây giờ đã ở Kinh Đô hơn nữa còn bắn tiếng, nếu như chúng ta không đầu hàng, bọn họ sẽ huyết tẩy kinh đô!"

"Ồ?"

Diệp Trần nghe nói lời này, lông mày lập tức hơi nhíu, trên mặt không thể không hiện ra nụ cười tinh quái.

Lúc trước hắn vì dẫn xuất tứ đại đế quân cho nên mới luôn luôn dung túng ngững người của Tu Chân giới này xâm nhập làm bậy một cách tùy ý, không nghĩ tới thế mà càn rỡ đến trình độ này!

Dịch Sơn Hà thấy phản ứng của Diệp Trần bình thản như thế, hơn nữa thế mà còn cười ra tiếng, trong lòng lập tức cảm thấy mát lạnh, sau đó cắn răng một cái:

"Phù phù!"

Dịch Sơn Hà vậy mà trực tiếp quỳ xuống dưới đất:

"Diệp soái! Lão già ta lại gọi ngài một tiếng Diệp soái cuối cùng! Bây giờ tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, Hoa Hạ nguy cơ sớm tối, lúc nào cũng có thể gặp phải thảm họa hủy diệt, ngài thật sự có thể nhìn được cảnh tượng đó hay sao?"

Diệp Trần lập tức dở khóc dở cười, vội vàng đưa tay đỡ Dịch Sơn Hà dậy, nói:

"Dịch lão nói quá lời! Chỉ là một số con kiến hôi mà thôi, Dịch lão đã mở miệng nhiều lần rồi, vậy thì ta đây diệt bọn hắn là được!"
Chương 1014 Diệp tiên nhân đến rồi!

Dịch Sơn Hà đầu tiên là sững sờ, sau đó thì hết sức vui mừng:

"Diệp soái chuyện này là thật?"

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, trực tiếp bắt lấy Dịch Sơn Hà, không gian xung quanh hai người bị bóp méo một lúc, sau một khắc hai người biến mất tại chỗ ngay lập tức không thấy đâu.

Cùng lúc đó ở Kinh Đô, từng đạo thân ảnh có khí tức hùng hậu đứng lặng ở trên không trung Kinh Đô, có thể nói là che khuất cả bầu trời, toàn bộ Kinh Đô đều hiện ra vô cùng áp lực.

Phía dưới thì lấy Diệp Thiên Ca dẫn đầu cường giả của quân đội, tuy nhiên so với từng đạo từng đạo thân ảnh trên trời kia thì hiện ra rất yếu thế:

"Kiệt kiệt kiệt! Đều nói Hoa Hạ là cường quốc đệ nhất của thế giới các ngươi, cường giả tu chân có rất nhiều, bây giờ xem ra, cũng không gì hơn cái này, thậm chí ngay cả một người có thể đánh cũng không có!"

Trên bầu trời truyền đến một nụ cười hô hố, mở miệng nói chuyện chính là một ông lão có khí tức hùng hậu, thậm chí so với Diệp Thiên Ca đã bước vào cảnh giới Hóa Thần, khí tức còn cường đại hơn rất nhiều, rõ ràng là một tên cường giả cấp Phản Hư Chân Quân!

"Kiệt kiệt kiệt!"

Ông lão có khí tức hùng hậu kia lại mở miệng:

"Người ở phía dưới đều nghe rõ cho lão phu! Hoa Hạ quốc các ngươi hiện tại chỉ có hai lựa chọn, hoặc là thần phục! Hoặc là diệt vong!"

Ầm ầm!

Giọng nói của ông lão giống như thần lôi, hướng nơi xa truyền đạt mà cuồn cuộn tới, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ khu đô thị của Kinh Đô vào trong đó!

Oanh!

Một đám cường giả quân đội ở phía dưới và toàn bộ người dân trong Kinh Đô cũng có thể cảm nhận được sự cường đại của ông lão này một cách rõ ràng, ngay lập tức từng cái vẻ mặt càng trở nên trắng bệch.

Không những như thế, lúc này mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, sớm đã được truyền tải đi bằng phương tiện phát sóng trực tiếp, không chỉ ở toàn bộ Kinh Đô, toàn bộ Hoa Hạ mà thầm chí trên toàn cầu đều đang mật thiết chú ý tới động thái nơi này.

Lúc này nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, toàn bộ hơn một tỷ người dân Hoa Hạ, tất cả đều rơi vào bên trong tuyệt vọng.

Hơn nữa mỗi loại đại thế lực đại quốc gia cũng thi nhau dâng lên một cỗ cảm giác bầu bí thương nhau.

Bây giờ gần như tất cả quốc gia thế lực đều rơi vào sự thống trị của Thiên Ngoại Tà Ma, chỉ có Hoa Hạ quốc là còn duy trì độc lập, nhưng trước mắt xem ra chỉ sợ ngay lập tức cũng phải chịu khuất phục ở dưới ma trảo của những Thiên Ngoại Tà Ma này. Điều này cũng mang ý nghĩa, sau ngày hôm nay, toàn bộ Trái Đất đều bị rơi vào tay giặc! Người Trái Đất sẽ trở thành tộc người thấp kém hơn, bị những Thiên Ngoại Tà Ma này nô dịch!

"Ai! Diệp tiên nhân tại sao còn chưa có xuất hiện? Chẳng lẽ hắn quả nhiên là sợ những Thiên Ngoại Tà Ma này sao?"

"Theo như ta nói, Diệp tiên nhân bây giờ sớm đã không phải là Diệp tiên nhân trước đó! Người ta đã làm khó dễ tới trên đầu rồi, hắn ngay cả mạo hiểm một chút cũng không dám, mặc cho những Thiên Ngoại Tà Ma này làm mưa làm gió, chỉ sợ trong lòng hắn sớm đã không có Hoa Hạ quốc chúng ta rồi a!"

"Diệp tiên nhân không có ra mặt, đệ tử Cuồng Tiên môn thì tất cả đều núp ở Vân Châu, bằng không mà nói, Hoa Hạ chúng ta cũng chưa chắc không có lực đánh một trận!"

"Các ngươi đây là không biết gì sao? Ta nghe nói, tu vi của iệp tiên nhân tuy rằng cường đại, nhưng mới chỉ có cảnh giới Hóa Thần mà thôi, mà ở bên trong những Thiên Ngoại Tà Ma này có rất nhiều cường giả, tu vi cao hơn rất nhiều so với Diệp tiên nhân!"

"Cũng đúng! Đổi lại là bất luận kẻ nào, đã biết rõ là đánh không lại thì ai cũng sẽ không đi ra chịu chết một cách vô ích a!"

...

Lúc này, ông lão ở trên không trung kia lại chậm rãi mở miệng lần nữa:

"Các ngươi cân nhắc như thế nào? Là lựa chọn đầu hàng? Hay là chết?"

"Hừ! Lão gia hỏa! Ngươi quên cái ý nghĩ này đi! quân nhân Hoa Hạ chúng ta thà chết đứng cũng tuyệt không sống quỳ!"

Trong đó một người đàn ông trung niên có cảnh giới Nguyên Anh, trên người mặc trang phục tướng quân, nói to rõ ràng, lập tức được rất nhiều người khác tán thưởng hô tốt!

"Không sai! Ngươi muốn giết cứ giết, muốn chúng ta đầu hàng thì đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng!"

"Nếu như Diệp tiên nhân ở đây, há lại sẽ để cho ngươi ở chỗ này lớn lối như thế?"

...

Ông lão kia nghe được lời này của mọi người, đôi mắt già lập tức khẽ híp một cái:

"Diệp tiên nhân? Từ khi lão phu bước vào phương thế giới này của các ngươi cho tới nay, ngược lại là thường xuyên nghe được có người đề cập tới danh hiệu này, đáng tiếc a, lão phu bây giờ đã đánh tới cửa nhà của các ngươi, cũng không có nhìn thấy vị được gọi là Diệp tiên nhân kia ngoi đầu ra, đủ để nhìn ra, người này chính là hạng người nhát gan như thỏ!"

Ông lão nói đến đây thì có chút dừng lại, nói:

"Đợi trước tiên lão phu san bằng nơi này, sau đó thì đi tìm Diệp tiên sinh trong miệng các ngươi, ta ngược lại muốn nhìn xem, hắn đến tột cùng là có bao nhiêu sức nặng!"

Sau khi ông lão nói xong lời này, bàn tay nhấc lên một cái:

Ầm ầm!

Một bàn tay khổng lồ dài đến mấy ngàn mét kinh khủng, đã hiện lên ở trên trời cao, sau đó thì hướng mọi người ở phía dưới hung hăng đập xuống!

Không gian xung quanh cũng vì đó mà vỡ vụn, thiên địa đổi màu! Cả vùng rất chấn động mạnh!

Mấy người Diệp Thiên Ca ở dưới thấy cảnh này thì tất cả lập tức đều bị dọa đến mắt trắng bạch không còn chút máu:

"Đây chính là thực lực của cảnh giới Phản Hư sao?"

"Uy lực của một chưởng bình thường chỉ sợ đều không thua kém gì một quả bom nguyên tử cỡ lớn!"

"Quá kinh khủng! Ta dường như có chút hiểu, Diệp tiên nhân tại sao không ra tay!"

"Xem ra Hoa Hạ chúng ta, hôm nay thật là muốn xông rồi sao?"

...

Vào lúc này, vô luận là người dân ở dưới thành phố Kinh Đô hay là tất cả người đang xem phát sóng trực tiếp, tất cả đều rơi vào trong trạng thái khiếp sợ và tuyệt vọng.

Tuy nhiên, ngay vào lúc tất cả mọi người cho là, chờ đến một chưởng kinh khủng đến nghịch thiên này rơi xuống thì hơn phân nửa thành phố Kinh Đô đều phải bị hủy đi.

Bàn tay lớn khổng lồ kinh khủng kia, bỗng nhiên đình trệ ở trên không trung, sau đó thì chậm rãi tiêu tá, cuối cùng hóa thành vô hình.

"Tình huống như thế nào?"

"Chăng rlẽ lão đầu kia bỗng nhiên thay đổi chủ ý?"

"Điều này sao có thể!"

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu vô cùng tò mò nhìn lại thì lập tức nhìn thấy ở trên trời cao đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh gầy gò:

"Là Diệp tiên nhân!!"

"Hóa ra là Diệp tiên nhân đã cứu chúng ta!"

"Ha ha! Diệp tiên nhân cuối cùng đã xuất thủ! Chúng ta được cứu rồi!"

...

Sau khi mọi người nhận ra cái đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện này là Diệp Trần, toàn bộ thành phố Kinh Đô lập tức trở nên sôi trào!

Sau đó thì toàn bộ người đang xem trược tiếp tất cả cũng trở nên sôi trào!

Cho dù là ai cũng không nghĩ tơiú, nay vào lúc tất cả mọi người cho là Hoa Hạ đã hoàn toàn xong đời, Diệp Trần thế mà lại đột nhiên xông ra.

Cũng cảm thấy kinh ngạc còn có ông lão cảnh giới Phản Hư kia:

"Tiểu tử! Ngươi chính là Diệp tiên nhân trong miệng bọn họ sao? Xem ra ngươi coi như có chút bản lãnh!"

Hắn thấy, có thể tiếp được một chưởng vừa rồi của hắn, tu vi cho dù không bằng hắn vậy thì cũng cực kỳ không yếu.

Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc qua ông lão nói:

"Ngươi có biết về Công Tôn Vô Ngã tông chủ của Kình Thương tông chứ?"

Ông lão kia lập tức ngẩn ngơ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, người thanh niên thần bí đột nhiên xuất hiện này, mở miệng nói ra câu nói đầu tiên lại là như vậy!

"Ngươi... Ngươi biết Công Tôn tông chủ?"

Nói đùa, Kinh Thương tông là một trong bát đại tiên môn của Tu Chân giới, người của Tu Chân giới thì người nào không biết?

Nhưng vấ đề là, người trẻ tuổi trước mắt này không phải là người dân ở một phương tiểu thế giới này sao? Làm sao lại biết được Công Tôn Vô Ngã? Chẳng lẽ hắn cũng là Tu Chân giới?

Diệp Trần không để ý tới vẻ hoài nghi của ông lão, lại mở miệng nói:

"Đã biết, vậy thì dễ làm rồi! Ta có việc muốn để ngươi thay ta đi làm, nếu như ngươi có thể làm tốt, ta có thể tha cho người và những người phía sau ngươi!"

Ông lão kia đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó là giận dữ!
Chương 1015 Làm sao lại cường đại tới như thế?

Diệp Trần nói chuyện, hoàn toàn một bộ giọng ra lệnh, như thể trưởng bối ra mệnh lệnh cho vãn bối, giống như là một chuyện đương nhiên.

Điều này làm cho ông lão cảnh giới Phản Hư Chân Quân này làm sao có thể không giận?

"Tiểu tử! Ngươi có biết lão phu là ai không? Lại dám nói với lão phu như vậy!"

Ông lão Phản Hư kia trong cơn giận dữ, mắt thấy phải ra tay với Diệp Trần.

Đúng lúc này ở sau lưng ông lão kia đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên:

"Sư phụ, chỉ là một tên thổ dân mà thôi, không cần phiền lão nhân gia ngài phải xuất thủ, ta đến là được!"

Người đàn ông trung niên kia nói xong thì ngay lập tức hướng về phía Diệp Trần mà lao tới:

"Tiểu tử! Cũng dám vô lễ đối với sư phụ của ta, nạp mạng đi!"

Người đàn ông trung niên kia hét lớn một tiếng, đồng thời tế ra một thanh phi kiếm hướng về phía Diệp Trần nổ bắn mà tới.

Kiếm khí như cầu vồng, ngang qua trời cao!

Mọi người ở phía dưới thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau vì đó mà biến sắc, tất cả đều hiện ra vẻ lo lắng.

Người đàn ông trung niên này sử dụng pháp bảo, hiển nhiên đẳng cấp cực cao, tuy rằng lực phá hoại không bằng một chưởng trong phạm vi lớn vừa rồi của ông lão kia, nhưng công kích trực chỉ mục tiêu, lại sắc bén hơn rất nhiều!

Tuy nhiên, Diệp Trần lại ngay cả mí mắt cũng không có nhấc một chút, thân thể dứng ở nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Chỉ chờ phi kiếm chứa sát khí lẫm liệt kia nỏ bắn ra đến trước mặt, tim của tất cả mọi người tất cả đều treo lên, Diệp Trần lúc này mới chậm rãi giơ cánh tay lên, thuận tay một chỉ:

"Bành!"

Pháp bảo phi kiếm có khí thế như cầu vồng kia lại bị một chỉ thuận tay của Diệp Trần đánh nổ!

"Cái gì!!"

Không chỉ người đàn ông trung niên này choáng váng, ông lão Phản Hư choáng váng mà tất cả mọi người ở phía dưới cũng đều choáng váng.

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, một kích hung hãn sắc bén như thế, thế mà lại được Diệp Trần phá giải dễ dàng như thế!

"Không biết tự lượng sức mình!"

Diệp Trần nhẹ nhàng phun ra bốn chữ, lại cong ngón búng ra lần nữa, một đạo kiếm khí nhìn như tầm thường, thẳng đến người đàn ông trung niên kia bắn tới.

Đôi con ngươi của người đàn ông trung niên kia lập tức co rụt lại, theo bản năng muốn lui lại tránh né, đáng tiếc người này chỉ lùi lại được mấy chục mét thì bị đạo kiếm khí vô cùng tầm thương kia đuổi kịp:

"Bành!"

Người đàn ông trung niên ngay lập tức nổ tung lên, hóa thành một đám sương máu, hoàn toàn biếm mất ở trên thế gian này.

Tê ~~

Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhất là ông lão Phản Hư kia, hai mắt cũng không thể không trợn lên thật lớn:

"Chuyện này... Làm sao có thể!"

Người đàn ông trung niên kia chính là tên đệ tử mà hắn đắc ý nhất cuộc đời này, bây giờ chẳng qua mới chỉ hai trăm tuổi mà đã dạt tới cảnh giới nửa bước Phản Hư, cho dù là ở Tu Chân giới không sánh được với các thiên kiêu thế nhưng cũng tuyệt đối được coi là một tên nhân vật thiên tài!

Cho dù là hắn người chân chính đạt tới cảnh giới Phản Hư Chân Quân, nếu như ở dưới tình huống không sử dụng thủ đoạn cường đại, muốn giết chết vị ái đồ này của mình thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Nhưng là bây giờ, ái dồ của mình thế mà chết ở trong tay của một tên thổ dân trên một phương tiểu thế giới này!

Điều này làm sao cho hắn có thể tiếp nhận?

Mà người Hoa Hạ ở phía dưới sau khi phản ứng lại thì mọi người lập tức hết sức vui mừng, thi nhau hoan hô lên:

"Diệp tiên nhân uy vũ!"

"Diệp tiên nhân vạn tuế!"

"Diệp tiên nhân vô địch!"

"Thiên Ngoại Tà Ma tất bại!!"

...

Tuy rằng bọn họ không biết, thực lực của Diệp Trần vì soa lại cường đại tới như vậy, dường như so với hơn nửa năm trước đã cường đại tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi, quả thực có thể so với thần linh!

Nhưng là, tất cả những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là từ trên người Diệp Trần bọn họ thấy được hy vọng, đây là hy vọng của toàn bộ Hoa Hạ cũng là hy vọng của toàn bộ tinh cầu này!

"Ngươi...ngươi đến tột cùng là ai?"

Ông lão Phản Hư kia gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần một lúc lâu, nhưng vẫn như cũ không có từ trên người của đối phương nhìn ra được bất kỳ mánh khóe gì.

Khí tức trên người Diệp Trần, mới nhìn hoàn toàn chính là một người bình thường, thậm chí ngay cả một chút chân nguyên cũng không cảm nhận được!

Thế nhưng là lại trong nháy mắt diệt sát đi một tên cường giả nửa bước Phản Hư một cách dễ dàng!

Diệp Trần không nói gì, trực tiếp vung cánh tay lên:

Ầm ầm!

Không gian xung quanh lập tức biến hóa một trận:

Rầm rầm!

Ngay sau đó, đợi sau khi mọi người ở phía dưới đứng vững thân hình thì lập tức tất cả đều ngây dại.

Chỉ thấy, không trung phía trên kia vô luận là Diệp Trần hay là đội quân Thiên Ngoại Tà Ma kia vậy mà tất cả đều biến mất không thấy!

Cùng lúc đó, ở trên một quả tinh cầu hoang vu tít ngoài rìa Hạo Thiên giới, lại đột nhiên xuất hiện một nhóm đông người, bỗng nhiên chính là đội quân Thiên Ngoại Tà Ma và Diệp Trần!

Ông lão Phản Hư kia và các cường giả khác của Tu Chân giới sau khi phản ứng lại thì lập tức trên khuôn mặt của mỗi người đều đầy vẻ kinh ngạc:

"Chuyển đổi thời không? Vật đổi sao dời? Đây là thủ đoạn thần thông gì?"

"Trời ạ! Cho dù là Độ Kiếp Đế Quân cũng không có khả năng có loại thần thông này a?"

"Người này đến cùng là có lai lịch gì? Làm sao lại cường đại tới như thế?!!!"

...

Nếu như nói những cường giả Tu Chân giới này trước đó còn đang tìm cách để mọi người liên hợp với nhau thì chưa chắc không có lực đánh một trận.

Bây giờ nhìn thấy đối phương có thủ đoạn nghịch thiên bực này thì lập tức từng người cuối cũng đều không sinh ra ý niệm phản kháng.

Nói đùa, đối phương có thể tùy tiện chuyển dời bọn hắn đến bên ngoài ức vạn tinh hà, mà bọn họ thế mà không có bất kỳ một chút sức phản kháng nào, cái này đủ để chứng minh sự cường đại của đối phương đã vượt xa khỏi trình độ bọn họ có khả năng chống cự!

"Các hạ...đến tột cùng là ai?"

Ông lão Phản Hư kia mở miệng lần nữa, tuy nhiên lần này, lúc hắn hỏi ra câu nói này, trên trán tất cả đều đã là mồ hôi lạnh, thậm chí thân thể cũng đang run nhè nhẹ:

Đáng sợ!

Người trẻ tuổi thần bí trước mắt này thật sự là rất đáng sợ!

Thậm chí lúc đối mặt với các tông chủ trong bát đại tiên môn, hắn cũng chưa từng sợ hãi như bây giờ!

Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua ông lão Phản Hư, lạnh lùng nói:

"Ta là ai, ngươi còn chưa có tư cách biết! Ngươi chỉ cần biết, tính mạng của những người các ngươi bây giờ toàn bộ thuộc về ta!"

Ông lão Phản Hư lập tức hơi bị kiềm hãm, sau đó thì nặng nề thở dài một hơi:

"Các hạ đến tột cùng muốn cho ta làm cái gì?"

Diệp Trần khẽ vuốt cằm:

"Xem ra ngươi coi như thông minh!"

Nói xong, Diệp Trần lấy ra linh thạch hình ảnh mà Công Tôn Vô Ngã lúc trước khắc xuống, thuận tay ném cho ông lão Phản Hư:

"Ngươi cầm vật này, trở về Tu Chân giới, giúp ta giao cho trưởng lão của Kình Thương tông, đồng thời còn phải nói là Công Tôn Vô Ngã bảo ngươi chuyển tới!"

Ông lão nghe xong thì lập tức hơi sững sờ:

"Chỉ đơn giản như vậy?"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, hiện ra nụ cười nhàn nhạt:

"Chính là đơn giản như vậy! Tuy nhiên, ta không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, tuyệt đối không được để cho người của Kình Thương tông nghi ngờ!"

"Nếu như ngươi thay ta hoàn thành chuyện này thì ta tự nhiên sẽ thả những thuộc hạ này của ngươi, bằng không những người này của ngươi toàn bộ đều phải chết!"

Sau khi nói xong lời này, khí tức chúa tể trên người Diệp Trần bỗng nhiên phóng thích ra ngoài!

Ầm ầm!

Quả tinh cầu hoang vu dưới chân mọi người này lập tức rung động kịch liệt một trận, thậm chí tính cả các tinh cầu xung quanh cùng theo đó mà rung động.

Tất cả mọi người ngay lập tức thay đổi sắc mặt hoàn toàn!

Không có người nào nghi ngờ, Diệp Trần nếu như muốn giết chết bọn họ thì quả thực quá đơn giản.

"Cẩn tuân mệnh lệnh của các hạ!"

Ông lão cuối cùng đành phải chịu khuất phục mà đáp ứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang