Mà cùng lúc đó người đàn ông trung niên kia cũng nhận ra được Mạnh Huyền Lễ thì vội vàng nghênh đón.
Mạnh Huyền Lễ bây giờ chẳng những là khách khanh đệ nhất của Đường gia gia tộc đệ nhất tỉnh Thiên Nam mà còn là một tên tông sư Hóa Kình, bây giờ ở giới võ đạo của tỉnh Thiên Nam cũng coi là thanh danh hiển hách, người đàn ông trung niên kia là người theo võ đạo há lại sẽ không biết?
"Ai nha! Hóa ra là Mạnh tông sư giá lâm! Tại hạ Lý Hưng Vũ bái kiến Mạnh..."
Lời nói khách sáo của người đàn ông trung niên kia vẫn chưa nói xong thì lại phát hiện Mạnh Huyền Lễ chỉ hướng hắn khoát tay áo, cũng đã bước nhanh qua người hắn một cách dứt khoát.
Lý Hưng Vũ thấy thế thì sắc mặt lập tức tái mét, trong lòng nén giận một hồi, "Lý Hưng Vũ ta dù sao cũng là nửa bước tông sư, trên cảnh giới so với ngươi cũng chỉ kém có nửa bậc mà thôi, ngươi thế mà cũng dám không đếm xỉa tới ta, thật sự là quá cuồng vọng!"
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, sự khó chịu trong lòng của Lý Hưng Vũ đã được thay thế bởi sự vô cùng hoảng sợ!
Chỉ thấy, Mạnh Huyền Lễ không để ý tới hắn, sau khi bước nhanh vượt qua bên người hắn vậy mà nhanh chóng đi tới trước mặt thiếu niên thần bí kia, cung cung kính kính hành lễ như một tên đệ tử, "Diệp sư! Ngài trở về từ lúc nào vậy?"
Hóa ra, sở dĩ Mạnh Huyền Lễ có thể đột phá cảnh giới tông sư Hóa Kình là may mắn có được ở mấy tháng trước được Diệp Trần thuận miệng chỉ điểm một câu, từ đó về sau Mạnh Huyền Lễ nhìn thấy Diệp Trần thì vẫn luôn hành lễ theo kiểu đệ tử hành lễ với sư phụ.
Lý Hưng Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì cả người lập tức đều choáng váng, sau đó lại nghĩ tới lời nói trước đó của Diệp Trần, trong nháy mắt như rớt vào hầm băng, dọa đến toàn thân toát ra mồ hôi run rẩy một trận.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Hôm nay ta vừa về Vân Châu, Mạnh lão không cần phải đa lễ!"
Mạnh Huyền Lễ lên tiếng, sau đó nhìn sơ lướt qua tình huống ở đây, cũng đã đoán được bảy tám phần chuyện này, ngược lại nhìn về phía Lý Hưng Vũ ở một bên, giống như cười mà không phải cười nói, trong đôi mắt lộ ra chút hàn ý, "Lý lão đệ, sẽ không phải là ngươi mạo phạm Diệp tiên sinh chứ?"
Lý Hưng Vũ nghe được điều này thì lập tức dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, "Diệp...Diệp tiên sinh? Mạnh tông sư, ngài nói hắn chính là vị Diệp Diệp..."
"Hừ!"
Mạnh Huyền Lễ nặng nề hừ một cái, cười lạnh nói:
"Vân Châu chúng ta chẳng lẽ còn có vị Diệp tiên sinh thứ hai nào hay sao?"
Phù phù!
Nghe được lời này của Mạnh Huyền Lễ, Lý Hưng Vũ lập tức không nhịn được nữa, trực tiếp quỳ xuống đất, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, "Tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn! Mong rằng Diệp tiên sinh thứ tội!"
Tên tuổi của Vân Châu Diệp tiên sinh thì người dân bình thường cũng không được biết nhiều cho lắm, thậm chí phần lớn người dân ở Vân Châu chỉ biết có Tào Tứ Gia và Đường lão gia tử mà thôi, còn chưa nghe nói gì nhiều về Vân Châu Diệp tiên sinh cả, nhưng đối với người trong giới võ đạo mà nói thì tên tuổi của Diệp tiên sinh có thể nói là như sấm bên tai!
Nhất là từ sau một trận chiến trên sông Thiên Giang kia qua đi, Diệp Trần đã là cao thủ đệ nhất trong giới võ đạo của Hoa Hạ, Lý Hưng Vũ lại sẽ không biết?
Mà nhiều học sinh ở xung quanh thấy được cảnh này thì lại là xì xào bàn tán.
Bọn họ đều chỉ là học sinh bình thường, làm sao có thể biết được tên tuổi của vị Diệp tiên sinh này? Đều tưởng rằng người của Đường gia đến cho nên mới làm cho Lư Nhất Phàm và thủ hạ của mình bị dọa thành ra cái dạng này.
Dù sao, bây giờ ở trong tỉnh Thiên Nam, gần như không ai không biết, gia tộc đệ nhất tỉnh Thiên Nam bây giờ thì ngoài Đường gia ra thì không thể là ai khác!
Mạnh Huyền Lễ thấy Lý Hưng Vũ thức thời như thế, hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Trần cung kính nói:
"Diệp sư, ngài xem việc này thì nên xử lý như thế nào?"
Lúc này Diệp Trần ở chỗ này làm trễ nải không ít thời gian, hơn nữa hắn cũng không có hứng thú đi tính toán chi li với mấy con kiến hôi này, thế là nhàn nhạt liếc qua Lý Hưng Vũ còn ở trên mặt đất, "Trở về nói cho Lư Quảng Dân! Nếu như hắn không quản giáo con trai của mình cho tốt vào, ta không ngại để hắn đầu thai làm người một lần nữa!"
Quẳng xuống một câu nói kia xong thì ngay lập tức kéo Đường Thanh Nhã đi ra khỏi đám người ở đây, Mạnh Huyền Lễ ngay lập tức cũng bước nhanh đi theo.
Hô!
Lý Hưng Vũ thấy Diệp Trần không có tiếp tục truy cứu thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Mà lúc này Lư Nhất Phàm vẫn còn đang che lấy hai chân của mình mà kêu lên, hắn vừa rồi cũng không nghe rõ ràng đối thoại giữa Lý Hưng Vũ và Diệp Trần, sau đó nhận ra không thấy bóng dáng của Diệp Trần và Đường Thanh Nhã đâu nữa thì lập tức cuống lên, "Chú Lý! Chú làm gì vậy? Chú sao có thể thả tiểu tử kia dễ dàng như vậy..." Ba!
Lư Nhất Phàm còn chưa nói xong, đã bị Lý Hưng Vũ trực tiếp một bàn tay quăng vào mặt, "Câm miệng lại! Chính ngươi muốn đi tìm cái chết thì cũng đừng kéo theo ta!"
Lý Hưng Vũ trực tiếp nổi giận nói.
Giờ phút này hắn thật có ý nghĩ muốn bóp chết Lư Nhất Phàm này.
Lư Nhất Phàm thì lập tức bị một cái tát này của Lý Hưng Vũ đánh cho hồ đồ, "Ngươi ngươi...ngươi dám đánh ta? Ta thế nhưng là chủ tử của ngươi!"
Lý Hưng Vũ cười lạnh, "Ta chẳng qua chỉ là thu cha của ngươi năm trăm vạn cho nên đồng ý bảo vệ ngươi một thời gian, ngươi thật đúng là coi ta là gia nô của Lư gia các ngươi rồi sao?"
"Trở về ta sẽ trả lại tiền cho cha của ngươi, chuyện làm ăn này ta không dám làm nữa!"
Quẳng xuống câu nói này, Lý Hưng Vũ trực tiếp quay người đi.
Theo suy nghĩ của Lý Hưng Vũ thì Lư Nhất Phàm này vậy mà dám can đảm đoạt nữ nhân với vị kia, chỉ sợ đã làm mất lòng vị kia, ở ngoài miệng thì vị kia mặc dù không có tiếp tục truy cứu, thế nhưng khó bảo đảm sau này sẽ không tìm Lư gia tính sổ sách, hắn cũng không muốn bị Lư Nhất Phàm liên lụy tới đến lúc đó chết mà không hiểu vì sao mình chết!
Thật ra thì hắn làm sao biết được rằng, loại mặt hàng giống như Lư Nhất Phàm này, ngay cả tư cách để Diệp Trần đối phó còn không có!
Nếu như vừa rồi hắn động sát niệm trực tiếp giết chết thì chỗ nào sẽ còn có cái gì để thu về mà tính sổ sách đây chứ?
Mà Lư Nhất Phàm và bốn tên vệ sĩ kia nhìn thấy Lý Hưng Vũ thế mà cứ như vậy đi, tất cả lập tức đều có vẻ mặt không hiểu gì.
...
Lại nói Diệp Trần và Đường Thanh Nhã cùng đi từ trong đám người ra, lúc này mới nói ra mục đích tới trường học lần này của chính mình.
Đường Thanh Nhã vốn còn tưởng rằng, Diệp Trần là đặc biết tới đây để gặp chính mình, nghe được lời nói này của hắn thì ngay lập tức trong lòng cảm thấy một hồi mất mát, tuy nhiên vẫn nói ngay:
"Hôm nay Ngô Lỗi cũng không có tới trường học, cũng không nói với tôi xin nghỉ giúp ông ấy, hơn nữa giữa trưa tôi gọi điện thoại cho ông ấy cũng không có bắt máy!"
Nói tới đây thì lông mày của Đường Thanh Nhã nhíu chặt lại, nói:
"Hơn nữa cái ông này, gần đây quả thực có chút kỳ lạ! Chẳng những trạng thái tinh thần rất kém cỏi, hơn nữa người cũng biến thành trầm mặc ít nói, giống như hoàn toàn thay đổi một..."
Đường Thanh Nhã lập tức một năm một mười nói ra tình huống mà mình biết cho Diệp Trần.
Sau khi Diệp Trần nghe xong cũng lập tức mơ hồ cảm giác được một chút không ổn, "Đi! Đi Ngô gia nhìn xem trước đã!"
...
Chỉ chốc lát sau, hai người ngồi xe lúc Mạnh Huyền Lễ đến đi tới nhà của Ngô Lỗi.
Tuy nhiên để cho hai người thất vọng là Ngô Lỗi thế mà cũng không có ở trong nhà!
Hơn nữa trước đó ở trên xe Đường Thanh Nhã lại liên tiếp gọi cho Ngô Lỗi mười cuộc điện thoại, từ đầu tới cuối đều không có người nghe!
Ngay cả cha mẹ của Ngô Lỗi, sau khi nghe được mục đích hai người đến thì bọn họ cũng nói là đã hai ba ngày nay không có nhìn thấy con trai của mình.
Vốn bọn họ cho là bởi vì sắp tới kỳ thi đại học, cho nên con trai ở lại trường cho nên cũng không có quá để ở trong lòng, lúc này mới ý thức được là xảy ra vấn đề lớn!
Ngô Bá Hùng lập tức để cho người đi điều tra một lần toàn bộ những nơi mà Ngô Lỗi có khả năng đi tới, cuối cùng vẫn không tìm thấy hắn đâu cả.
Cho tới lúc này thì mọi người mới ý thức được, Ngô Lỗi đã mất tích!
Mẹ của Ngô Lỗi cực kỳ sốt ruột, lập tức kéo lấy cánh tay Diệp Trần khóc như mưa nói:
"Tiểu Trần, dì biết cháu có bản lãnh lớn, cháu nhất định phải nhanh đi cứu Tiểu Lỗi a!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Dì cứ yên tâm đi! Lỗi tử là bạn bè tốt của cháu, cháu nhất định sẽ tìm ra cậu ấy!"
Sau khi trấn an mẹ của Ngô Lỗi, Diệp Trần hít sâu một hơi, từ từ đi tới cửa sân thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Tuy rằng thương thế trong cơ thể còn không có hoàn toàn khôi phục, thế nhưng vì Lỗi tử cũng chỉ có thể sử dụng một chiêu kia!"
Chương 397 Phải chết!
"Vạn Lý Truy Hồn!"
Sau khi Diệp Trần quát khẽ một tiếng, tinh thần niệm lực tràn đầy trong thể nội Diệp Trần đã khuếch tán đi bốn phương tám hướng.
Lần trước thi triển một chiêu này là ở nơi vắng vẻ người ở thưa thớt thì có thể nói là tương đối dễ dàng.
Mà lần này lại là ở trong nội thành có nhân khẩu dày đặc, từ đó so sánh có thể thấy được là kết quả tìm kiếm sẽ chậm chạp hơn rất nhiều, cũng càng tiêu hao nhiều lực lượng thần hồn hơn.
Tuy nhiên vì để tìm kiếm tung tích người bạn tốt của mình hắn cũng chỉ có thể đánh liều thử một lần!
Cũng may thành phố Vân Châu cũng không lớn, chắc còn trong giới hạn chịu đựng của Diệp Trần, chỉ cần Ngô Lỗi còn ở trong thành phố Vân Châu thì hắn chắc chắn có thể tìm được!
Rất nhanh, theo thần niệm của Diệp Trần kéo dài không ngừng:
Một dặm...
Năm dặm...
Mười dặm...
Số người đã được thần niệm của Diệp Trần quét qua đã vượt qua mười vạn nhưng vẫn chưa tìm thấy hành tung của Ngô Lỗi ở đâu cả.
Hết cách rồi, Diệp Trần đành phải tiếp tục mở rộng phạm vi lục soát..
Chỉ trong chớp mắt, thần niệm của Diệp Trần đã đạt tới năm mươi dặm, gần như bao trùm toàn bộ nội thành của thành phố Vân Châu vào trong, vậy mà vẫn không có bất kỳ kết quả nào.
Ngay vào lúc Diệp Trần đã cảm thấy không có hi vọng, chuẩn bị thu hồi tinh thần niệm thực, thay những biến pháp khác thì đột nhiên tâm niệm vừa động, "Ừm? Tìm được! Thế nhưng là...tại sao lại ở chỗ này? Hơn nữa khí tức của Lỗi tử giống như..."
Hơi kinh ngạc qua đi, Diệp Trần cũng không lo được nhiều như vậy, chào hỏi với mọi người một tiếng rồi thẳng hướng kia mà đi.
Hơn mười phút sau, Diệp Trần đi tới trại chăn nuôi lớn nhất Vân Châu.
Đúng vậy, Diệp Trần cảm ứng vị trí chính là ở chỗ này cho nên lúc trước hắn mới cảm thấy kỳ quái như vậy.
Đây là một cái khe núi nhỏ, trong khe núi này chăn nuôi gà vịt dê bò các loại gia súc gia cầm, xung quanh thì có lưới sắt cao lớn ngăn cản, phòng ngừa người ngoài tiến vào.
Lúc này thì đã là đêm khuya, Diệp Trần trực tiếp tung người nhảy lên vướt qua lưới sắt cao tới mấy thước đi thẳng tới vị trí của Ngô Lỗi.
Đợi tới lúc Diệp Trần tìm được Ngô Lỗi thì ngay lập tức thấy được cảnh tượng mà ngay cả hắn cũng có chút khiếp sợ!
Chỉ thấy lúc này, Ngô Lỗi trốn ở trong một cái góc, trong tay ôm một con dê rừng, vào lúc này đang ghé vào trong cổ của con dê kia liều mạng hút máu!
"Lỗi tử! Ông đang làm cái gì đó?"
Diệp Trần không thể không quát khẽ một tiếng, thân thể lập tức nhoáng một cái đã đi tới trước mặt Ngô Lỗi.
Ngô Lỗi lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu lên chỉ thấy đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt trắng bệch, so với hơn hai tháng trước thì quả thực nhìn giống như hai người khác nhau!
"Rống!"
Càng thêm quỷ dị là Ngỗ Lỗi dường như đã hoàn toàn quên đi mất Diệp Trần là ai, ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy hắn vậy mà hướng về phía hắn gầm nhẹ một tiếng, như là dã thú, sau đó hai chân đạp một cái, đánh về phía hắn.
Hô!
Gió lớn thổi ào ào xung quanh!
Tu vi của Ngô Lỗi vậy mà cũng đã so với trước đó tăng lên rất nhiều, đoán chừng chắc là trước sau Luyện Khí tầng bốn
Tuy nhiên, lấy thực lực của hắn tự nhiên không tạo thành nguy hiểm một chút nào đối với Diệp Trần.
Diệp Trần thuận tay vỗ ở trên đỉnh đầu Ngô Lỗi một cái trực tiếp đánh ngất xỉu hắn đi, sau đó kẹp lấy hắn vào dưới xương sườn rồi ngay lập tức rời khỏi trại chăn nuôi này.
Sau khi ra khỏi khe núi nhỏ, Diệp Trần mang theo Ngô Lỗi đi tới một con suối nhỏ gần đó, đặt hắn ở trên một tảng đá to lớn, lúc này mới bắt đầu kiểm tra rõ ràng tình huống trong cơ thể của hắn.
Sau một lát, vẻ mặt Diệp Trần phát lạnh, trong đôi mắt lộ ra sát ý nồng đậm, "Hóa ra Lỗi tử bị người hạ sâu độc! Khó trách!"
"Cũng dám đánh chủ ý tới trên người bạn của ta, ta chẳng cần biết ngươi là ai, người chắc chắn phải chết!"
Sau khi Diệp Trần tự lẩm bẩm một lúc thì bàn tay trực tiếp đặt ở tại vị trí tim mạch của Ngô Lỗi, từ từ rót chân nguyên vào trong đó.
Sau một lúc lâu, hai con ngươi của Diệp Trần bỗng nhiên ngưng tụ lại, "Đi ra!"
Sưu!
Một con tiểu trùng quỷ dị có màu đen như mực đã từ vị trí trái tim của Ngô Lỗi bỗng nhiên chui ra, bị Diệp Trần một phát bắt được.
Tuy nhiên, sau khi Diệp Trần bắt lấy cổ trùng từ trong thân thể Ngô Lỗi ra, cũng không có diệt nó đi mà lại cất vào bên trong Càn khôn Trạc lấy Tử Kim Hồ Lô ra, ném con cổ trùng này vào bên trong hồ lô đó.
Giữa gười thi cổ trùng và cổ trùng chắc chắn sẽ có tồn tại liên hệ nào đó, hắn còn phải thông qua con cổ trùng này để đào ra kẻ đứng đằng sau chuyện này, tự nhiên không thể cứ tùy tiện hủy đi như vậy.
Sau khi thu Kim Hồ Lô vào trong Càn Khôn Trạc, Diệp Trần ở mi tâm của Ngô Lỗi nhẹ nhàng điểm một cái, sau đó Ngô Lỗi ngay lập tức từ từ tỉnh lại.
"Ồ! Diệp tử, sau ông lại ở chỗ này? Chúng ta đây là...ở đâu? Ôi, đầu tôi đau quá!"
Sau khi Ngô Lỗi tỉnh táo lại, đều tiên là choáng váng sau đó thì đầu đau đớn một lúc, những hành động trước đó rõ ràng đã không nhớ gì nữa cả.
Diệp Trần thở dài một hơi, đại khái nói lại tình huống cho Ngô Lỗi một lần.
Sau khi Ngô Lỗi nghe xong thì vẻ mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch, "Diệp tử, ý mà ông nói là tôi bị người hạ trùng độc? Cho nên chạy tới đây hơn nửa ngày để hút máu những con động vật kia...
Nói tới đây, Ngô Lỗi lúc này mới phát hiện, trong miệng của mình, trên tay, tất cả đều là vết máu, lập lức nhịn không được nôn khan một trận, lập tức vội vàng chạy tới dòng suối nhỏ bên cạnh để rửa sạch.
Diệp Trần chờ hắn rửa sạch rồi lúc này mới từ từ nói:
"Lỗi tử, sau khi ông bị người ta hạ sâu độc, thân thể khẳng định sẽ có chút dị dạng, ông bây giờ suy nghĩ cẩn thận một chút, là lúc nào ông bắt đầu cảm thấy cơ thể có biểu hiện khác thường?
Cảm xúc của Ngô Lỗi lúc này cũng từ từ bình tĩnh lại, cúi đầu suy nghĩ một lát, đột nhiện ngẩng đầu lên nói:
"Tôi nhớ ra rồi!"
"Vào lúc đón tết, cả nhà chúng ta đi về phía đông nam của Á Châu để du lịch, đi ngang qua thủ đô nước Chiêm La, đã từng đi qua một ngôi miếu cổ!"
"Vào lúc buổi tối trở về khách sạn thì tôi bắt đầu bị sốt cao không giảm, vì thế mà nằm bệnh viện ở nơi đó tới ba ngày!"
"Về sau khỏi bệnh rồi, sau khi về nước thì cuối cũng tôi cũng cảm thấy trên người có chỗ nào đó có vấn đề..."
"Đại khái là từ ba, bốn ngày trước tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, thấy có người đi qua trước mắt tôi, tôi không nhịn được muốn nhào tới cắn nát cổ họng của người đó, muốn hút khô máu của bọn họ!"
"Về sau loại tình huống này càng ngày càng nghiêm trọng, tôi đã từng đi qua muốn tìm ông giúp một tay thế nhưng khi đó ông không ở nhà, tôi cảm thấy rất sợ, sợ làm ra cái chuyện gì đó kinh khủng, cũng không dám nói cho người nhà và bằng hữu, cho nên ta trốn tới chỗ này..."
Sau khi nghe Ngô Lỗi kể chuyện xong, Diệp Trần đại khái đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Tuy nhiên còn có một vấn đề, hắn bây giờ còn chưa xác định được là đối phương đến tột cùng là hướng về phía Ngô Lõi mà tới hay là vì mình mà đến?
Theo lý thuyết, Ngô Lỗi chưa từng đi qua Chiêm La quốc, cũng không có kết thù kết oán với ai, vậy tại sao đối phương phải hạ trùng độc để hại hắn?
Nhưng nếu như là hướng về phía mình mà đến thì dường như không có ý nghĩa gì, hắn làm như vậy sẽ chỉ chọc giận chính mình mà thôi!
Tuy nhiên, không cần biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, có một vấn đề mà Diệp Trần rất rõ ràng đó chính là người hạ trùng độc này phải chết!
"Lỗi tử, ngôi miếu cổ kia ở chỗ nào, ông chắc là còn nhớ chứ?"
Ngô Lỗi ngay lập tức gật nhẹ đầu, "Đó là địa điểm du lịch rất nổi danh của thủ đô Chiêm La quốc, rất dễ dàng tìm tới!"
"Rất tốt!"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, "Xem ra chúng ta phải trở lại chốn cũ một lần!"
Chương 398 Tu vi tăng vọt
Chớp mắt một cái, đã trở lại Vân Châu được mấy ngày.
Cổ trùng trong cơ thể của Ngô Lỗi tuy rằng đã bị Diệp Trần lấy ra thế nhưng còn phải tĩnh dưỡng một thời gian, tự nhiên không có khả năng ngay lập tức chạy tới Chiêm La quốc.
Trong thời gian mấy ngày này, Diệp Trần đặt tinh lực chủ yếu ở trên luyện chế Thăng Long đan.
Mà bây giờ Thanh Long đại trận trong biệt thự sớm đã không đủ để chèo chống cho việc tu luyện của Diệp Trần, chỉ có đan dược mới có thể làm cho tu vi của Diệp Trần nhanh chóng tăng lên.
Tuy nhiên, Thăng Long đan này dù sao cũng là đan dược cấp ba hay có thể gọi là tam phẩm hay tam giai gì đó cũng được, lấy tu vi bây giờ của Diệp Trần để mà luyện chế thì vẫn tương đối khó khăn, hao phí khoảng thời gian mấy ngày, liên tiếp thất bại vài chục lần còn chưa thành công.
"Thôi! Thử lại một lần cuối cùng này vậy, nếu còn không thể thành công vậy cũng chỉ có thể chờ sau khi từ Chiêm La trở về thì lại tiếp tục luyện chế vậy."
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần quyết định đánh cuộc lần cuối.
Hô!
Một lần nữa khai lò, gọi Tam Muội chân hỏa ra.
Bá bá bá!
Các loại dược liệu từng loại được đưa vào trong lò đan...
Có lẽ chính bởi vì không ôm hy vọng gì cho nên lần này Diệp Trần có thể nói là thuận buồm xuôi gió, nước chảy mây trôi vậy mà phát huy ra siêu trình độ!
Năm, sáu tiếng sau!
Oanh!
Đan lô bỗng nhiên rung mạnh một lúc, rơi xuống trên mặt đất, vẻ mặt Diệp Trần hiện ra sự vui mừng, "Không nghĩ tới thế mà thành công!"
Mở nắp đan lô ra, một luồng khói màu tím bay ra, cả phòng lập tức tràn ngập mùi thơm.
Mà ở trong lò đan kia, bỗng nhiên có ba viên đan dược màu tím nằm trong đó.
"Năng lượng của một viên Thăng Long đan đủ để bù đắp được mấy chục viên Bồi Nguyên đan, hơn nữa năng lượng có thể hấp thu được đầy đủ, có lẽ ít nhất có thể làm cho ta tăng lên một cái cảnh giới nhỏ!"
"Nếu không phải ta tu luyện Thôn Thiên thần công, có thể trực tiếp thôn phệ năng lượng vượt xa sức chịu đựng của thân thể thì viên đan dược cấp ba này dựa vào tu vi của ta bây giờ thật đúng là không dám sử dụng tùy tiện!"
Sau khi hơi cảm thán một câu, Diệp Trần cầm lấy một viên Thăng Long đan nhét vào trong miệng của mình.
Oanh!
Sau khi đan dược tiến vào trong bụng tan ra, Diệp Trần lập tức cảm nhận được một cỗ năng lượng bàng bạc trong nháy mắt xông vào kỳ kinh bát mạch của chính mình, sau đó là trăm mạch toàn thân, suýt chút nữa làm cho kinh mạch căng nứt!
Diệp Trần lập tức vận chuyển Thôn Thiên thần công, bắt đầu thôn phệ chuyển hóa cỗ năng lượng cuồng bạo kia...
...
Chớp mắt một cái, lại qua bảy tám tiếng đã là buổi sáng của ngày hôm sau.
Hô!
Diệp Trần bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong miệng nhỏ ra một ngụm khí bẩn, đồng thời trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, "Không nghĩ tới thế mà một hơi tăng hai cái cảnh giới nhỏ! Không hổ là Thăng Long đan a!"
Lúc này tu vi của Diệp Trần đã đạt tới Trúc Cơ tầng bốn.
Tuy rằng loại cảm giác tu vi tăng vọt này khiến tinh thần của Diệp Trần rất sảng khoái, hận không thể ăn luôn cả hai viên Thăng Long đan còn lại.
Thế nhưng là hắn cũng hiểu rõ, nếu như làm vậy thì không nói đến kinh mạch của hắn có thể chịu đựng được hay không, cho dù tu vi lại tăng lên thì căn cơ cũng sẽ bất ổn.
Đạo lý dục tốc bất đạt này hắn vẫn hiểu được.
...
Từ trong đan phòng đi ra, "Chủ nhân, bên ngoài có một người tên là Lư Quảng Dân muốn cầu kiến ngài, đã quỳ ở bên ngoài được một ngày một đêm!"
Tuyết Cơ một mực đứng ở ngoài cửa, hơi khom người hướng Diệp Trần mở miệng báo cáo.
Diệp Trần trực tiếp khoát tay áo, "Nói cho hắn biết, chuyện con của hắn ta sẽ không so đo, để hắn về đi thôi!"
"Rõ!"
Tuyết Cơ lập tức lên tiếng, bước nhanh hướng đi ra bên ngoài biệt thự.
Chỉ chốc lát, Tuyết Cơ đi mà trở lại, ngoan ngoãn đứng hầu ở bên cạnh Diệp Trần một lần nữa.
"Anh Tử chị của ngươi còn có Vũ Y nha đầu kia đối với hoàn cảnh mới đã thích ứng được chưa?"
Diệp Trần mở miệng hỏi lần nữa.
Hoá ra, bắt đầu từ vài ngày trước, Giang Khẩu Anh Tử mỗi ngày đều phải đi tới khoa não bệnh viện thành phố Vân Châu, tiếp nhận trị liệu vấn đề mất trí nhớ của nàng.
Tuy trình độ của Diệp Trần vượt xa những bác sĩ khoa thần kinh kia, tuy nhiên hắn không có nhiều thời gian lãng phí vào chuyện như thế này.
Loại chuyện mất thời gian mất sức lực này vẫn là giao cho bệnh viện tới làm thì tốt hơn.
Còn về phần Lâm Vũ Y, Diệp Trần vì để cho cô bé nhanh chóng thích ứng với cách sống của người Hoa Hạ nên đã để Sở Phi Yên trực tiếp đưa cô bó sắp xếp tiến vào trường trung học số một Vân Châu, lấy thân phận là Hoa kiều Đảo quốc ở nơi đó đi học.
Đương nhiên, buổi tối Lâm Vũ Y vẫn trở lại trong biệt thự, dù sao ở đây thích hợp để cô bé tu luyện hơn.
Tuyết Cơ nghe Diệp Trần hỏi chuyện này, liền nói ngay:
"Thưa chủ nhân, chị ở phòng cao cấp trong bệnh viện, có y tá chăm sóc hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ, tuy rằng vẫn luôn la hét muốn trở về, tuy nhiên tu vi bị chủ nhân phong ấn nên cũng không náo loạn được gì..."
"Còn về em Vũ Y thì bây giờ đã thích ứng với cách sinh hoạt ở trường, hơn nữa còn có Đường Thanh Nhã chăm sóc thay, chủ nhân cũng có thể yên tâm!"
Tuyết Cơ không đề cập tới còn tốt, vừa nhắc tới Đường Thanh Nhã thì trên mặt Diệp Trần lập tức hiện ra vẻ xấu hổ.
Mấy ngày trước đây, lúc hắn mang Lâm Vũ Y và Tuyết Cơ giới thiệu cho Đường Thanh Nhã quen biết thì trên mặt Đường Thanh Nhã hiện ra vẻ u oán, giống như là thê tử nhìn thấy tướng công của mình bao nuôi tình nhân ở bên ngoài, hơn nữa một lần bao nuôi chính là hai!
"Ai!"
Nghĩ tới phản ứng của Đường Thanh Nhã, Diệp Trần không thể không thở dài một tiếng.
Thật ra thì, tâm ý của Đường Thanh Nhã đối với hắn thì hắn lại làm sao không biết?
Với cả, hai người ở kiếp trước vốn là có trải quan một đoạn thời gian yêu nhau, khi hai người ở bên cạnh nhau thì ngay cả Diệp Trần cũng có lúc không tự chủ được rơi vào trong đoạn thời gian đã trải qua kia.
Tuy nhiên, hắn rất rõ ràng, cho dù hắn đối với Đường Thanh Nhã còn có một chút tình cảm còn lại như vậy, thế nhưng người mà hắn yêu thực sự cuối cùng vẫn là Hi Nguyệt, cũng chỉ có Hi Nguyệt!
Nghĩ tới Hi Nguyệt, Diệp Trần lại không thể không nhớ tới Tiêu Nhược Hi, "Cũng không biết tàn hồn của Hi Nguyệt bây giờ đã khôi phục được như thế nào rồi? Trước khi tới Chiêm La, thuận tiện tới Thiên Hải nhìn một chút đi!"
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần quay về phía Tuyết Cơ nói:
"Ta có việc phải đi xa nhà một chuyến, trong khoảng thời gian này trong nhà do ngươi trông giữ!"
Tuyết Cơ vội vàng khom người đồng ý.
...
Lái Ferrari ra khỏi biệt thự, Diệp Trần đi tới Ngô gia trước một chuyến.
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng tẩm bổ, lại thêm có đan dược của Diệp Trần hỗ trợ, khí sắc của Ngô Lỗi đã trở nên sung mãn, trên cơ bản cơ thể đã khôi phục lại trạng thái lúc trước.
Nhìn thấy Diệp Trần tới đây, Ngô Lỗi hiện ra vẻ rất hưng phấn, ma quyền sát chưởng nói:
"Diệp tử, là chuẩn bị khởi hành đi Chiêm La sao? Tôi đã không thể chờ đợi được rồi a! Đợi lúc chúng ta bắt lại cái tên gia hỏa hại tôi, tôi nhất định phái oánh hắn thành đầu heo mới được, để cho hắn biết sự lợi hại của ta một chút!"
Diệp Trần gật đầu cười, "Được, đến lúc đó giao cho ông tự mình giải quyết! Chỉ có điều, ông dám giết người sao?"
Ngô Lỗi lập tức lập tức sợ, "Giết người? Điều này...không tốt lắm đâu?"
Ngô Lỗi tuy được Diệp Trần đưa vào con đường tu chân, thế nhưng dù sao vẫn còn có tư duy của một cậu học sinh cấp ba bình thường, làm sao hiểu được sự tàn khốc ở Tu Chân giới?
Ngươi không giết người, người tất sẽ giết ngươi, hoặc là không làm thì thôi mà đã muốn làm thì phải làm cho triệt để!
Tuy nhiên, theo suy nghĩ của Diệp Trần, đây đối với Ngô Lỗi mà nói, đây vừa đúng là cơ hội một lần ma luyện.
"Đi thôi, lên xe! Trước tiên theo tôi đi một chuyến tới đại học Thiên Hải!"
"Đại học Thiên Hải? Ông là muốn đi tìm chị Tô Mạn sao?"
Ngô Lỗi vừa thuận miệng trò chuyện với Diệp Trần vừa nhảy tới ghế lái phụ xe Ferrari
Chương 399 Đại học Thiên Hải
Hơn hai giờ sau, hai người đã tới đại học Thiên Hải.
"Lỗi tử, ông ở trên xe chờ tôi, tôi đi một chút thì về!"
Diệp Trần dừng xe ở cổng trường, đang muốn xuống xe.
Ngô Lỗi lập tức cuống lên, "Đừng nha! Anh em vẫn là lần đầu tiên tới đại học Thiên Hải, tôi cùng ông đi vào chung đi! Đúng lúc đã lâu rồi ta không gặp chị Tô Mạn!"
Nói xong lời này, Ngô Lỗi đã nhanh chân xuống xe.
Diệp Trần cười lắc đầu, "Thật ra thì tôi không phải tới đây để tìm chị Mạn, tới là để gặp một người bạn khác!"
Ngô Lôi lập tức sững sờ, "Ông ở đại học Thiên Hải còn có người bạn khác? Làm sao tôi không biết?"
Diệp Trần cũng không biết phải giải thích với Ngô Lỗi về thân phận của Tiêu Nhược Hi như thế nào, thuận miệng úp úp mở mở nói:
"Một người bạn mới quen cách đây cũng không lâu."
Ngô Lỗi cũng biết người bạn này của mình xưa đâu bằng nay, làm việc với người thường tự nhiên là khác biệt, thế là không hỏi thêm nữa.
Chẳng mấy chốc, hai người đã bước vào trong sân trường, thần niệm của Diệp Trần quét qua, dễ dàng bao trùm toàn nộ sân trường, trong nháy mắt cũng đã khóa chặt khí tức của Tô Mạn và Tiêu Nhược Hi.
Để Diệp Trần hơi ngoài ý muốn một chút chính là, hai người thế mà ở cũng một chỗ!
Đều ở tại sân thể dục của đại học Thiên Hải!
"Không ổn rồi, trước đó ta cũng không có nói cho chị Mạn biết về chuyện liên quan tới Tiêu Nhược Hi, hai người bọn họ làm sao lại ở chung một chỗ, chẳng lẽ bọn họ...quen biết nhau?"
Hơi cảm thấy kinh ngạc qua đi, Diệp Trần trực tiếp dẫn theo Ngô Lỗi hướng sân thể dục đi tới.
...
Sân thể dục của đại học Thiên Hải rất lớn, chờ khi hai người tới sân thể dục thì hai mắt của Ngô Lỗi lập tức sáng lên, "Diệp tử ông mau nhìn! Có một trận bóng rổ kìa! Khó trách làm sao lại trở nên náo nhiệt như vậy!"
Ngô Lỗi là một tên mê bóng rổ, vừa nhìn thấy có tranh tài bóng rổ thì lập tức không đi được rồi.
"Đi! Đi xem một chút!"
Diệp Trần trực tiếp vung tay lên, hướng chỗ sân bóng rổ náo nhiệt kia đi tới.
Bởi vì hắn cảm ứng được khí tức của Tô Mạn và Tiêu Nhược Hi đều là đang ở trong sân bóng rỗ chỗ này.
Đi tới trước mặt, Diệp Trần mới nhìn thấy, bên cạnh sân bóng rổ bỗng nhiên treo một cái biểu ngữ màu đỏ, ở trên viết:
"Giải thi đấu bóng rổ vòng tròn lần thứ hai mươi ba của đại học Thiên Hải, khoa Kinh tế và Thương mại với khoa Ngoại Ngữ..."
Diệp Trần lập tức giật mình, Chị Tô Mạn học ở khoa Ngoại Ngữ mà Tiêu Nhược Hi thì hình như là học ở khoa Kinh tế và Thương mại.
Vấn đề này cũng đúng là có thể giải thích tại sao hai người Tô Man và Tiêu Nhược Hi đều xuất hiện ở đây.
Hai người nhẹ nhõm chen đến hàng đầu, ánh mắt Diệp Trần hơi quét qua trong đám người, rất nhanh khóa chặt được thân ảnh của hai người.
Chỉ thấy, hai người lúc này đều mặc quần áo đội cổ động viên, đều đang trợ uy cho khoa của mình.
Lúc này, Diệp Trần chợt nghe tiếng mọi người nghị luận ở một bên:
"Mau nhìn mau nhìn! Đó, đó, đó chính là Tiêu Nhược Hi của khoa Kinh tế và Thương Mại! Còn có đại mỹ nữ đối diện kia là Tô Mạn khoa Ngoại ngữ!"
"Còn cần ngươi phải giới thiệu sao? Cuộc so tài ngày hôm nay, tám mươi phần trăm nam sinh đều hướng về hai đại mỹ nữ này mà tới a!"
"Thật sự là quá đẹp! Nếu như ta có thể có được người bạn gái như vậy thì chết cũng đáng!"
"Chớ nằm mơ giữa ban ngày! Loại mỹ nữ cấp bậc hại nước hại dân này cũng không phải chúng ta có thể tới gần được a!"
"Đúng vậy! Tiêu Nhược Hi kia thì đừng nói, người ta thế nhưng là thiên kim của Tiêu Thiên Tá nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam, không biết có bao nhiêu anh chàng đẹp trai giàu có đang xếp hàng chờ đấy! Sao có thể đến phiên chúng ta cơ chứ?"
...
Người mở miệng nói câu kia bị mọi người chế giễu một trận, lập tức tỏ vẻ xấu hổ nhịn không được phản bác:
"Tiêu Nhược Hi thì ta không dám nghĩ, thế nhưng ta nghe nói Tô Mạn kia hình như gia cảnh chỉ bình thường thôi a? Ta cố gắng một chút có lẽ cũng có cơ hội a!"
Không nghĩ tới, hắn vừa mới thốt ra lời kia thì ngay lập tức có người cười lạnh chặn họng nói:
"Nếu như ngươi không muốn chết thì ta khuyên ngươi vẫn là tranh thủ thời gian bỏ cái ý niệm này đi đi!"
Mọi người nghe được điều này thì lập tức thi nhau nhìn về người mới nói chuyện kia, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy người nói chuyện này là một tên thanh niên cường tráng mặt mũi đầy vẻ dữ tợn, khí thế trên thân không yếu, ở trong một đám học sinh bình thường thì rất có lực áp bách.
"Mạnh học trưởng, lời này của anh là có ý gì? Chẳng lẽ Tô Mạn này cũng giống với Tiêu Nhược Hi, cũng có bối cảnh cường đại gì đó hay sao?"
Có người nhịn không được mà mở miệng hỏi.
Mạnh học trưởng cười lạnh, "Tô Mạn này có bối cảnh cụ thể là gì thì ta cũng không rõ lắm, chỉ có điều ta lại biết trước đó có mấy vị công tử ca ở thành phố Thiên Hải muốn đánh chủ ý với Tô Mạn này, kết quả về sau tất cả đều chết oan chết uổng!"
"Cái gì!"
Mọi người nghe được điều này thì tất cả lập tức trừng lớn đôi mắt lên.
Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không có chút kinh ngạc, lúc trước hắn xác thực hướng Ám Bộ của Thần Long vệ và ba người Doãn Bách Xuyên hạ xuống mệnh lệnh bắt buộc, chỉ cần có người dám có mưu đồ làm loạn đối với Tô Mạn thì đều như nhau giết hết!
Thế nhưng là, hắn cũng không có nói là không cho phép bất kỳ một ai theo đuổi Tô Mạn a!
Dù sao hắn vẫn luôn coi Tô Mạn như chị ruột của mình mà đối đãi, không có động đậy tâm tư gì khác đối với cô ta.
Mấy người Doãn Bách Xuyên rõ ràng là hiểu nhầm ý tứ của chính mình thế mà xử lý toàn bộ người theo đuổi Tô Mạn...
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần không thể không dở khóc dở cười.
"Mạnh học trưởng, theo như ngươi nói như vậy thì chẳng lẽ Tô Mạn này được một vị đại lão nào đó coi trọng hay sao?"
Mọi người tiếp tục nghị luận, tên thanh niên cường tráng kia nói sâu xa:
"Ta đây cũng không được rõ cho lắm!"
"Nhưng mà trong những công tử ca chết đi vì theo đuổi Tô Mạn này thì trong đó không thiếu một số công tử quần là áo lượt đỉnh cấp ở thành phố Thiên Hải này! "
"Thế nhưng vẫn vậy cuối cùng thì vẫn không thể tránh thoát khỏi kết quả chết oan chết uổng!"
"Điều này đủ để chứng minh, vị đại lão đứng ở đằng sau Tô Mạn kia có thực lực không phải mạnh bình thường!"
"Nói tóm lại, vẫn là câu nói kia, theo đuổi Tiêu Nhược Hi kia có lẽ sẽ chỉ bị mạnh mẽ từ chối, nhưng theo đuổi cô nàng Tô Mạn này thì ngươi có khả năng ngay cả chết cũng không biết là chết như thế nào!"
Mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau, thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Mà cái người trước đó tuyên bố muốn theo đuổi Tô Mạn thì càng bị dọa đến đầu co rụt lại, hung ác nuốt nước miếng một cái, nhìn về phía Tô Mạn một lần nữa với ánh mắt hiện ra vô cùng sợ hãi.
Ngô Lỗi ở một bên nghe được tiếng bàn tán của mọi người, rất nhanh cũng đã phản ứng lại không thể không thấp giọng nói với Diệp Trần:
"Diệp tử, bọn họ hình như đang nói về chị Tô Mạn phải không? Còn có đại lão phía sau mà bọn họ nói sẽ không phải chính là ông chứ?"
Hai tay Diệp Trần tạo thành thế mở ra trước người, có chút bất đắc dĩ nói:
"Tôi chỉ phái người ở trong bóng tối bảo vệ chị Mạn, nhưng không nghĩ tới lại biến trở thành như vậy..."
Vừa nghĩ tới đây, bây giờ toàn bộ nam sinh đại học Thiên Hải đối với Tô Mạn thì chỉ cần nghe thôi đều đã biến sắc, Diệp Trần cũng im lặng.
Ngô Lỗi cười hi hì ôm lấy cánh tay Diệp Trần, thấ giọng nói:
"Diệp tử, ông thành thật nói cho tôi đi, không phải ông thích chị của mình chứ? Đồ biến thái a!"
Hai mắt Diệp Trần lập tức đảo một cái trực tiếp cho hắn một khuỷu tay, tức giận nói:
"Đậu xanh rau muống! Đừng nói đó là những gì ông đang nghĩ, coi như thế thì lại làm sao? Tôi với chị Mạn không có quan hệ máu mủ gì a!"
Ngô Lỗi lập tức vui vẻ, "Điều này cũng đúng! Tuy nhiên nếu là như vậy, lớp trưởng Đường Thanh Nhã bên kia thì làm sao bây giờ? Không phải ông muốn một mình thu hết cả chứ?"
Diệp Trần càng thêm im lặng, đang muốn mở miệng giải thích.
Tuy nhiên vào đúng lúc này, bóng rổ ở trên sân đột nhiên bay về phía hai người!
Diệp Trần đứng tại chỗ không hề động, nhưng Ngô Lỗi thì trở tay nhận được bóng rổ, sau đó thì vô ý thức ném ra ngoài, trên không trung xẹt qua tạo thành một đường vòng cung hoàn mỹ, vô cùng tinh chuẩn rơi vào trong vòng rổ.
Xoạt!
Mọi người bị biểu hiện nghịch thiên của Ngô Lỗi làm cho kinh ngạc tới ngây người, ngay lập tức tất cả đều đồng loạt nhìn về phía hai người.
Mà ở trong đó tự nhiên cũng bao gồm cả Tô Mạn và Tiêu Nhược Hi...
Chương 400 Tranh giành tình nhân
"Không ổn!"
Diệp Trần thầm nghĩ không ổn.
Lúc đầu hắn chỉ dự định tới nhìn hai người một chút, rồi đi ngay lập tức, không nghĩ tới cái tên Ngô Lỗi này đột nhiên lại làm ra cảnh tượng như vậy.
Quả nhiên, Tô Mạn và Tiêu Nhược Hi nhìn về phía bên này, liếc mắt là thấy được Diệp Trần thì lập tức thi nhau mừng rỡ, sau đó chạy nhanh về phía hắn.
Mà Tô Mạn và Tiêu Nhược Hi thì vốn là tiêu điểm của toàn trường, cử động lần này của hai người bọn họ tự nhiên là dẫn tới sự chú ý của tất cả mọi người, ngay cả cầu thủ trên sân bóng rổ của hai đội cũng không nhịn được mà thi nhau ngừng lại, đứng tại chỗ để quan sát.
"Đến đây! Nữ thần đang đi về phía ta!"
"Mau nhìn! Tô Mạn cười với ta kìa!"
"Nói bậy! Rõ ràng là cười với ta mới đúng a!"
"Chuyện gì xảy ra? Vậy mà có thể để cho hai đại mỹ nữ cùng lúc di chuyển?"
"Chẳng lẽ là bởi vì tiểu tử vừa rồi ném quả bóng vào rổ kia sao?"
...
Mọi người bàn tán xôn xao, đồng thời vô cùng tò mò.
Ngô Lỗi cũng là đắc ý một trận, trong lòng thầm nghĩ, "Chị Tô Mạn chắc là nhận ra chúng ta, còn về Tiêu Nhược Hi kia...thì chẳng nhẽ là coi trọng mình sao?"
Chẳng mấy chốc, Ngỗ Lỗi phát hiện ra mình đã cả nghĩ quá rồi...
"Tiểu tử thúi! Hai người các em sao lại tới đây?"
Tô Mạn nhanh chân đi tới trước mặt, một mặt mừng rỡ mở miệng nói.
"Diệp Trần, anh là tới tìm tôi sao?"
Ngay sau đó thì Tiêu Nhược Hi cũng tới một câu.
Mà hai người thì gần như là cũng một lúc đi tới trước mặt Diệp Trần.
Xoạt!
Cảnh tượng này, chẳng những mọi người ở xung quanh nhìn thấy mà ngây người, ngay cả Ngô Lỗi ở một bên cũng hơi sững sờ, thậm chí ngay cả Tiêu Nhược Hi và Tô Mạn cũng không thể không hai mắt nhìn nhau một cái, rõ ràng là cũng không nghĩ tới, đối phương thế mà cũng biết Diệp Trần!
Tuy Tô Mạn và Tiêu Nhược Hi không phải bạn bè, nhưng hai bên đều là nhân vật nổi tiếng ở trường đại học Thiên Hải, cũng đều là đội trưởng đội cổ động viên của khoa mình, chẳng những hai người biết đối phương, thậm chí còn có thể nói là đối thủ.
"Ta sát! Ta không có nhìn nhầm chứ? Hai đại mỹ nữ vậy mà cùng đi về phía một người?"
"Tiểu tử này có lai lịch gì? Vậy mà có thể cùng một lúc được cả hai nữ thần ưu ái?"
...
Mọi người liên tiếp nghị luận, đồng thời từng ánh mắt ước ao ghen tị thi nhau bắn về phía Diệp Trần.
Diệp Trần cần gì phải quan tâm tới người khác đang nghĩ gì, hướng hai người mỉm cười, "Chị Mạn, Nhược Hi, ta có việc vừa đúng đi ngang qua Thiên Hải cho nên thuận tiện ghé thăm hai người một chút!"
"Chúng ta?"
Tô Mạn nghe được lời này của Diệp Trần ngay lập tức đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, người đã tiến tới trước mặt Diệp Trần, sau đó lặng lẽ véo ở trên cánh tay hắn một cái, thấp giọng nói:
"Tiểu tử thúi! Em thành thật khai báo cho chị biết, em quen với Tiêu Nhược Hi lúc nào?"
Tiêu Nhược Hi cũng hơi ngạc nhiên, "Diệp Trần, hóa ra anh cũng quen biết Tô Mạn học tỷ sao?"
Năm nay Tô Mạn học đại học là năm thứ 3, mà Tiêu Nhược Hi thì vừa mới học đại học năm thứ hai, cho nên Tiêu Nhược Hi tự nhiên gọi Tô Mạn là học tỷ.
Không đợi Diệp Trần mở miệng, Tô Mạn ngay lập tức hơi ưỡn bộ ngực cao ngất của cô ta ra một cái, ngạo nghễ nói:
"Tôi là chị của hắn!"
Tiêu Nhược Hi thấy cử chỉ của Tô Mạn và Diệp Trần rất thân mật, lúc đầu trong lòng còn cảm thấy rất khó chịu, bây giờ nhìn thấy thái độ Tô Mạn đối với chính mình lại mơ hồ có một chút địch ý, trong lòng nhất thời càng thêm khó chịu
Bản thân cô ta cũng không phải là một người thích nhẫn nhịn, lập tức ôm chặt lấy một cánh tay khác của Diệp Trần, nở nụ cười xin đẹp nói:
"Tô học tỷ thật là biết nói đùa! Chị họ Tô, anh ấy họ Diệp, hơn nữa dáng dấp hai người không giống nhau một chút nào thì làm sao lại là chị em được?"
"Lại nói, em thế nhưng là nghe Diệp Trần từng nói qua, từ nhỏ anh ấy là đứa trẻ mồ côi, làm sao lại có chị được?"
Xoạt!
Mọi người ở xung quanh thấy cảnh này thì lại thi nhau bàn tán một lần nữa.
Trong mắt mọi người từ trước tới nay hai đại nữ thần này luôn cao cao tại thượng, thế mà bởi vì một thiếu niên không biết lai lịch, chẳng nhẽ là tranh dành tình nhân sao?
Cái tên này đến cùng là có lai lịch gì?
Ngay cả Diệp Trần nghe được cử động lần này của Tiêu Nhược Hi thì cũng tức xạm mặt lại, cô gái này lại bắt đầu làm trò!
"Này này, chị ấy thật sự là chị của tôi!"
Diệp Trần một mặt bất đắc dĩ nói.
Vẻ mặt Tiêu Nhược Hi trong nháy mắt cứng đờ, sau đó vội vàng buông cánh tay Diệp Trần ra, vẻ mặt lúng túng nói:
"Ây ây, vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi a!"
Nếu như bây giờ ở trên mặt đất mà có một cái lỗ thì Tiêu Nhược Hi chắc chắn sẽ chui vào mà không do dự chút nào.
Lần này thế nhưng mà quá mất mặt rồi!
Cô ta làm sao cũng không nghĩ tới đối thủ của chính mình là Tô Mạn thế mà lại là chị của Diệp Trần!
Tình huống hình như mơ hồ có chút không ổn a...
Tô Mạn thì hừ nhẹ một tiếng, mặt đầy vẻ đắc ý.
"Người ở đây nhiều quá, chúng ta chuyển sang chỗ khác trò chuyện tiếp đi!"
Diệp Trần nói xong, hay tay bắt lấy cổ tay trắng ngần của hai người, dưới ánh mắt vô cùng ghe tỵ của tất cả các nam sinh ở đây đi ra ngoài.
"Ai! Hoàn toàn là không được để mắt tới!"
Ngô Lỗi ở đằng sau, mặt mũi u oán thì thầm một tiếng, cũng vội vàng bước nhanh đi theo.
Mà sau khi bốn người đi thì toàn bộ sân bóng rổ lập tức sôi trào!
"Hai đại nữ thần vậy mà cứ như vậy đi theo tiểu tử này rồi sao?"
"Cái tên kia ngoại trừ dáng dấp đẹp trai chút, thực sự không nhìn ra hắn có chỗ nào kỳ lạ cả a!"
"Chẳng lẽ tên đó là công tử ca của gia tộc siêu lớn nào hay sao?"
"Hừ! Ta thấy hắn là ngại mệnh sống được quá dài! Cũng dám cùng một lúc trêu chọc hai người này!"
"Đúng vậy a! Ta nghe nói Thái tử gia của Tập đoàn Cửu Châu gần đây đang theo đuổi Tiêu nữ thần, nếu để cho hắn biết được chuyện này, tên này..."
"Còn có đại lão thần bí phía sau Tô nữ thần kia nữa, khẳng định cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua!"
...
Lại nói, sau khi Diệp Trần mang theo hai người rời khỏi sân thể dục thì lúc này mới buông cổ tay trắng gần của hai người ra.
"Nói nghe một chút đi, hai người các ngươi làm sao chung một chỗ?"
Tô Mạn lấy hai tay ôm vai, lấy ra dáng vẻ của một bà chị, hai mắt đe dọa nhìn Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi, chậm rãi mở miệng nói.
Vừa nghĩ tới Diệp Trần thế mà cùng với đối thủ của mình có quan hệ mập mờ, Tô Mạn không hiểu tức giận, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Không đợi Diệp Trần mở miệng giải thích, Tiêu Nhược Hi ở bên cạnh lập tức nghe không vô, "Này! Tô học tỷ, chị nói chuyện có cần phải khó nghe như vậy hay không? Cái gì gọi là chung một chỗ? Tôi với em trai chị chỉ có quan hệ bạn bè bình thường thôi a!"
Tô Mạn cười lạnh, "Bạn bè bình thường sao? Vừa rồi cô hình như không có nói như vậy thì phải!"
Tiêu Nhược Hi lập tức cũng nổi giận, "Coi như tôi và Diệp Trần là loại quan hệ đó thì lại như thế nào? Chị chỉ là chị của anh ấy cũng không phải mẹ của anh ấy a! Chị có phải là quản quá rộng rồi hay không?"
"Ta chính là muốn xen vào đấy! Hơn nữa ta kiên quyết phản đối ngươi và em trai ta cùng chung một chỗ đấy! Hừ!"
Tô Mạn không nhường chút nào.
Mắt thấy hai người càng nhao nhao thì càng hung, Diệp Trần đang muốn mở miệng khuyên can thì ngay vào lúc này bỗng nhiên có một giọng nói đột ngột vang lên, "Thật là khéo a! Tiêu đại mỹ nữ! A? Tô đại mỹ nữ cũng ở đây sao? Xem ra vận khí của bản thiếu hôm nay cũng không tệ đi!"
Người nói chuyện là một tên thanh niên có bộ dáng tuấn lãng, chỉ có điều trong đôi mắt lại lộ ra màu dâm dê, đang lúc nói chuyện hai mắt còn quét trên dưới toàn thân của Tô Mạn và Tiêu Nhược Hi, liếc đi liếc lại.
Tô Mạn và Tiêu Nhược Hi nhìn thấy người này, cùng nhau nhắn đôi mi thanh tú lại, "Uông Tư Tề, làm sao đi chỗ nào cũng thấy ngươi? Ngươi có phiền hay không?"
Tiêu Nhược Hi trực tiếp thể hiện ra vẻ mặt chán ghét nói, rõ ràng trước đó đã không ít lần bị tên này làm phiền.