Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 571 Mệnh của hắn, ta nhất định phải thu!

"Điều này sao có thể!"

Mọi người Ma tộc ở phía dưới sau khi trông thấy bóng người kia thì lập tức thi nhau ngã quỵ xuống đất, hoàn toàn tuyệt vọng.

Hắn vậy mà như vậy cũng không có chết!

Ba Đại Tế Ti lấy tính mạng của chính mình ra để đánh đổi bộc phát ra một kích có thể so sánh với một kích của cảnh giới Thông Thiên, thế mà vẫn không thể giết chết người này!

Cả tòa Ma Hoàng thành, cả một mảnh yên lặng, vô số người rơi xuống nước mắt tuyệt vọng.

Duy chỉ có mấy người Nạp Lan Nhu Nhiên là thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài, sau đó kính ý đầy cõi lòng, ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh kia, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ sùng bái nồng đậm.

"Diệp tiền bối, quá cường đại!"

Mà đổi sang một bên khác, Ma Hoàng Thác Bạt Hạo Thiên thì liều mạng lắc đầu, hắn không muốn tin tưởng vào chuyện đang xảy ra ở trước mắt mình, "Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng! Một kích cường đại như thế, ngay cả lão tổ ta cũng chưa chắc có thể đón đỡ được...khoan đã, lão tổ!"

Thác Bạt Hạo Thiên dường như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì thì lập tức quay người co cẳng lên liền chạy, hướng thẳng phương hướng Ma Hoàng cung mà đi.

Tuy nhiên, hắn vừa mới lao ra ngoài được vài dặm thì một bóng người giống như quỷ mị ngăn cản đường đi của hắn.

"Ngươi còn muốn chạy sao?"

Lúc này trên dưới toàn thân của Diệp Trần đều bị máu tươi bao bọc, khắp toàn thân từ trên xuống dưới, có mấy chục cái kinh mạch bị đứt gãy, thân thể đổ nát không chịu nổi.

Cũng may còn có Thôn Thiên đỉnh đang liên tục không ngừng cung cấp linh khí cho hắn, bằng không hắn vào lúc này chỉ sợ sớm đã không có cách nào nhúc nhích.

Con ngươi Thác Bạt Hoàng Thiên lập tức co rụt lại, sau đó dường như cũng phát giác được tình trạng của Diệp Trần lúc này cũng không có tốt như trước, cười lạnh nói:

"Bây giờ ngươi cũng đã là nỏ mạnh hết đà rồi đi? Thật nếu là liều mạng thì ta cũng chưa chắc sẽ thua ngươi!"

Diệp Trần lạnh lùng cười một tiếng,"Ngươi không ngại thì cứ thử một chút!"

Nói xong, Diệp Trần đã từ từ giơ Tử Quỳnh kiếm trong tay lên một lần nữa.

Oanh!

Hào quang sáng chói phóng lên tận trời!

Tuy rằng đã kém xa trước đó thế nhưng vẫn không thể địch nổi như trước.

Sắc mặt của Thác Bạt Hạo Thiên trong nháy mắt trở nên trắng bệch vô cùng, "Không! Ngươi không thể giết ta! Bằng không lão tổ tông nhà ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại, "Lão tổ tông? Nếu hắn dám tới, ngay cả hắn ta cũng giết luôn!"

Oanh!

Cùng lúc giọng nói rơi xuống thì Tử Quỳnh kiếm cũng hung hăng bổ xuống.

"Hạo Thiên thuẫn!"

Thác Bạt Hạo Thiên lập tức gọi ra Hạo Thiên thuẫn, đáng tiếc lại bị một kiếm của Tử Quỳnh kiếm trảm phá!

Thác Bạt Hạo Thiên đành phải giơ Ma Hoàng kiếm trong tay lên ra sức ngăn cản.

Khanh!

Hai thanh kiếm lớn lại va chạm vào nhau một lần nữa, không có bất kỳ hồi hộp nào, Thác Bạt Hạo Thiên trực tiếp bay ngược ra đằng sau, trọn vẹn lùi lại vài trăm mét mới đứng vững được thân hình.

Mà lúc này, Diệp Trần đã như bóng với hình, truy sát tới lần nữa!

"Lão tổ tông! Cứu ta!"

Mắt thấy một kiếm này của Diệp Trần, Thác Bạt Hạo Thiên bất kể như thế nào cũng không ngăn cản nổi, mà hắn lại không có dũng khí để sử dụng Huyết Tế thuật, đành phải lớn tiếng kêu cứu.

"Ai!"

Ngay vào lúc tất cả mọi người của Ma tộc đều vô cùng tuyệt vọng thì ở trên chín tầng trời bỗng nhiên có một tiếng thở dài vang lên, "Các hạ đã giết nhiều người như vậy, còn không chịu bỏ qua sao?"

Giọng nói này rơi xuống, một đạo thân ảnh già nua đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Thác Bạt Hạo Thiên, thay hắn chặn một kiếm này của Diệp Trần.

"Lão tổ tông!"

Trông thấy bóng người này xuất hiện, Thác Bạt Hạo Thiên lập tức kích động đến nỗi mà nước mắt ở trên khóe mắt như thể sắp trào ra.

Mà tất cả mọi người của Ma tộc ở phía dưới cũng lập tức lấy lại tinh thần:

"Là Ma Tổ đại nhân!"

"Hoá ra Ma Tổ đại nhân, thật còn sống!"

"Lần này Ma Hoàng thành được cứu rồi!"

...

"Ừm?"

Hai mắt Diệp Trần cũng không thể không khẽ híp một cái, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh hãi, "Nguyên Thần phân thân? Cảnh giới Hóa Thần?"

Hóa ra, ông lão đột nhiên xuất hiện trước mắt này cũng không phải là chân thân mà chỉ là một cái bóng mờ hay còn gọi là hư ảnh.

Chỉ có tu sĩ cảnh giới Hóa Thần hoặc là cảnh giới Thông Thiên của Ma tộc có thần thức vô cùng cường đại mới có thể chia cắt nguyên thần của mình ra để chế tạo ra nguyên thần phân thân, giết người ở ngoài ngàn dặm!

"Không đúng! Đây không phải nguyên thần phân thân mà chỉ là một đạo hình chiếu tinh thần mà thôi, chân thân của hắn chắc là ở gần đây!"

Sau khi làm rõ ràng tình hướng cụ thể, Diệp Trần đầu tiên là thở dài một hơi, đồng thời trong lòng lại bắt đầu âm thầm cảnh giác lên.

Đối phướng nếu thật là Ma tộc cảnh giới Thông Thiên thì lấy trạng thái bây giờ của hắn khẳng định chắc chắn không phỉa là đối thủ, chỉ sợ chỉ có thể nhanh chóng chạy thoát thân.

Tuy nhiên, mặc dù lão giả trước mắt này chỉ là một đạo hình chiếu tinh thần cũng không phải là nguyên thần phân thân, nhưng lại có thể ngăn cản được một kích của hắn, như vậy đủ để chứng minh, chân thân của người này, coi như không phải cảnh giới Thông Thiên thì cũng cách cảnh giới Thông Thiên không còn xa nữa!

Chỉ sợ ít nhất cũng là cảnh giới Trùng Tiêu đỉnh phong!

Sau khi suy đoán đại khái ra thực lực của đối phương, Diệp Trần cũng không thể không trở nên cẩn thận, bởi vậy cũng không có tiếp tục tùy tiện xuất thủ.

"Lão tổ tông! Người này hại chết bốn Đại Tế Ti, còn diệt toàn bộ phủ Hách Liên tướng quân, cầu lão tổ tông làm chủ, giết người này báo thù cho bốn Đại Tế Ti! Không! Tốt nhất băm vằm hắn thành muôn mảnh..."

Sau khi Thác Bạt Hạo Thiên tìm được chỗ dựa thì cả người ngay lập tức trở nên hưng phấn lên, lớn tiếng gầm thét, mặt mũi đầy vẻ dữ tợn.

"Ngậm miệng!"

Ông lão bóng mờ kia bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, mạnh mẽ cắt ngang lời nói của Thác Bạt Hạo Thiên.

Thác Bạt Hạo Thiên lập tức hơi ngưng lại, mặt mo kìm nén đến đỏ bừng, nhưng là sửng sốt không còn dám lỗ mãng nói nhiều thêm một câu.

Ông lão bóng mờ ngược lại lại nhìn về phía Diệp Trần, trên mặt vậy mà lộ ra nụ cười mỉm, "Xin hỏi món pháp bảo này trong tay tiểu hữu hẳn là Huyết Thần đỉnh của Xi Vưu đại đế Ma tộc chúng ta năm đó a? Tại sao lại ở trong tay tiểu hữu ngươi?"

Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức thầm nghĩ, "Lão già này quả nhiên không đơn giản! Vậy mà liếc mắt một cái đã nhận ra Thôn Thiên đỉnh, đã từng là pháp bảo của Xi Vưu đại đế Ma tộc."

"Nếu là pháp bảo thì tự nhiên là người có tài mới chiếm được!"

"Huống chi, đỉnh này tên là Thôn Thiên đỉnh, vốn cũng không phải là vật của Xi Vưu!"

Diệp Trần ở một bên nhàn nhạt đáp trả, đồng thời đã bắt đầu âm thầm hấp thu linh lực trong Thôn Thiên đỉnh, thật nhanh chữa trị thương thế bên trong cơ thể.

"Ồ? Cách nói này, lão phu vẫn còn là lần đầu tiên nghe nói!"

Ông lão bóng mờ dừng lại một chút, sau đó lại một mặt ôn hòa cười nói:

"Trên người tiểu hữu mang công pháp Ma tộc chúng ta, lại có pháp bảo của Ma tộc chúng ta, cũng coi là người của Ma tộc chúng ta! Chuyện hôm nay lão phu có thể chuyện cũ bỏ qua, ngươi đi đi thôi!"

"Ừm?"

Diệp Trần lập tức sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới lão già này vậy mà lại dễ nói chuyện như thế!

Mà đổi thành ở một bên khác thì Thác Bạt Hạo Thiên lập tức cuống lên, "Lão tổ tông không được! Ngươi này haijh chết bốn Đại Tế Ti, hủy đi căn cơ của Ma Hoàng thành chúng ta, tại sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Ta muốn giết! Ta muốn nghiền xương hắn thành tro! Ta muốn..."

"Ngươi câm miệng cho ta!"

Ông lão bóng mờ bỗng nhiên quay đầu, quát lớn lên một tiếng nữa, đồng thời lặng lẽ hướng về phía Thác Bạt Hạo Thiên nháy mắt một cái, Thác Bạt Hạo Thiên lập tức hiểu ý, vẻ mặt không thể không biến đổi, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Ông lão xoay người lại một lần nữa, hướng về phía Diệp Trần cười ha hả nói:

"Tiểu hữu, xin ngươi cứ tự nhiên đi!"

Hai mắt Diệp Trần lập tức khẽ híp lại một cái, hơi suy tư một lát, bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng, chỉ vào Thác Bạt Hạo Thiên, nói:

"Muốn để ta đi, thế nhưng mệnh của hắn, hôm nay ta nhất định phải thu!"
Chương 572 Một cước giẫm nổ tung!

Ông lão bóng mờ kia nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức nhướng mày, trong đôi mắt hiện lên một vệt sát khí, lạnh giọng nói:

"Tiểu hữu! Lão phu đã cho ngươi đủ mặt mũi, ngươi không nên không biết phải trái!"

Khóe miệng của Diệp Trần hơi nhếch lên, "Lão đầu, đừng cho là ta không nhìn ra, chân thân của ngươi bây giờ chắc là không ra được a? Bằng không há lại nói chuyện tốt như vậy?"

"Dùng chỉ là một đạo hình chiếu tinh thần thì muốn để cho ta phải nhượng bộ, người không khỏi cũng quá coi thường ta đi!"

Ông lão bóng mờ nghe được điều này thì biến sắc, trên khuôn mặt vốn tỏ ra hiền lành lập tức lộ ra vẻ âm độc, sát khí bốc lên so với thể hiện trước đó còn tưởng là hai người khác nhau, "Tiểu tử được! Lại bị ngươi nhìn ra! Nếu như không phải bởi vì chân thân của lão phu vào lúc này còn đang ở trong thời khắc mấu chốt để đột phá, lão phu há lại sẽ nói nhảm với ngươi nhiều như vậy?"

"Tuy nhiên, cho dù lão phu chỉ là một đạo hình chiếu tinh thần, lấy trạng thái bây giờ của ngươi thì ngươi cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt gì!"

"Lão phu khuyên ngươi một câu, như vậy coi như thôi đi, ngoan ngoãn rời khỏi chỗ này bằng không đợi ngày lão phu xuất quan, chắc chắn sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!"

Diệp Trần nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức phát lạnh, sau đó thì lạnh lùng cười một tiếng, "Uy hiếp ta sao? Đời này của Diệp Cuồng Tiên ta ghét nhất chính là bị người uy hiếp!"

"Cho nên, tất cả chết hết đi cho ta!"

Giọng nói rơi xuống, Diệp Trần đã vung thanh Tử Quỳnh kiếm ở trong tay lên, lần nữa ngang nhiên xuất thủ.

"Tiểu tử, thật can đảm!"

Ma Tổ hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà sát phạt quả quyết như thế thì lập tức rất tức giận.

Hắn vốn định trước tiên dùng một đạo hình chiếu tinh thần dọa Diệp Trần bỏ chạy để bảo vệ Thác Bạt Hạo Thiên, chờ tới ngày xuất quan lại đi tìm Diệp Trần để báo thù.

Nhưng không có nghĩ đến, Diệp Trần mềm không được mà cứng cũng chẳng xong, không bị uy hiếp một chút nào!

Hắn lại làm sao biết được rằng, nhìn Diệp Trần tuổi còn trẻ như thế, nhưng kỳ thực ở Tu Chân giới tàn khốc đã trải qua tám trăm năm chém giết thì đối với tâm tính của con người sớm đã hiểu rõ vô cùng thấu triệt.

Trải qua chuyện hôm nay, hắn và Ma Hoàng cung đã rơi vào thế không chết không thôi, nếu như buông tha Thác Bạt Hạo Thiên sẽ chỉ để tạo thành một cái tai họa ngầm.

Thậm chí, nếu như có thể mà nói, hắn cũng muốn diệt trừ luôn cả Ma tổ trước mắt này!

Rầm rầm rầm!

Hai người trong nháy mắt cũng đã giao thủ được mười mấy chiêu.

Ma Tổ hình chiếu tinh thần này tuy rằng cũng cực kỳ cường đại, mà dù sao cũng chỉ là một đạo hình chiếu, giao thủ được một lúc lâu thì lực lượng cũng nhanh chóng yếu đi.

Mà Diệp Trần được Thôn Thiên đỉnh tẩm bổ, thương thế lại đang được chữa trị nhanh chóng.

Tình huống cứ kéo dài như thế thì Ma tổ tự nhiên càng không phải là đối thủ của hắn.

"Phá cho ta!"

Diệp Trần bỗng nhiên lấn người tiến lên, lấy một cái hóc độ rất xảo trá hung hăng tung ra một quyền:

"Hư Không Thần Quyền!"

"Bành!"

Ma Tổ hình chiếu tinh thần lập tức cũng không nhịn được nữa, trực tiếp bị một quyền này của Diệp Trần đánh nổ!

"Tiểu tử! Ngươi đây là đang muốn chết!"

Sau một lát, Ma Tổ hình chiếu tinh thần lại xuấn hiện lần nữa, tuy nhiên đã phai nhạt hơn so với trước đó rất nhiều, khí tức đã không còn bằng một phần năm trước đó.

Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, lại trung ra một quyền nữa:

"Bành!"

Ma Tổ hình chiếu tinh thần lại bị Diệp Trần đánh nổ thêm một lần nữa.

Thác Bạt Hạo Thiên nhìn thấy tình thế không ổn, sớm đã chạy như điên hướng ra bên ngoài Ma Hoàng thành.

Thân thể Diệp Trần lấp lóe liên tiếp mấy lần, chỉ trong chốc lát công phu cũng đã đuổi tới sau lưng, sau đó chém xuống một kiếm!

"Oanh!"

Thực lực Diệp Trần lúc này đã khôi phục hơn nửa lại thêm hiệu quả của Nghịch Sinh Bách Chuyển vẫn còn, Thác Bạt Hạo thiên đã là nỏ mạnh hết đà thì làm sao có thể là đối thủ của hắn?

"Không!!"

Thác Bạt Hạo Thiên rống lớn một tiếng, vội vàng giơ Ma Hoàng Kiếm lên ngăn cản.

Khanh!

Ma Hoàng kiếm vị văng ra ngoài, Thác Bạt Hạo Thiên cũng bị một kiếm này đánh văng bay ra ngoài ngàn mét, đập ầm ầm rơi vào trên một ngọn lúi, sau khi lại nôn ra một ngụm máu tươi thì bất kể như thế nào cũng không bò dậy nổi.

Diệp Trần đạp không mà đi, chậm rãi đi tới trước mặt Thác Bạt Hạo Thiên, sau đó nhấc chân giẫm ở trên lồng ngực của Thác Bạt Hạo Thiên.

Toàn bộ người trong Ma Hoàng thành lập cảm thấy vô cùng bi thương...

Đường đường là chủ nhân của Ma giới lại bị người giẫm ở dưới chân chịu nhục như thế, nhục này không chỉ một mình Thác Bạt Hạo Thiên phải chịu mà là toàn bộ người của Ma tộc cũng phải chịu!

"Rống!!"

Thác Bạt Hạo Thiên lập tức rống lớn một tiếng, "Bản hoàng phải đồng quy vu tận với ngươi!"

"Huyết tế!"

Oanh!

Thác Bạt Hạo Thiên thấy đã cùng đường mạt lộ, cũng lập tức bước lên con đường trước đó của ba Đại Tế Ti.

Đáng tiếc, Diệp Trần há lại sẽ để cho hắn được như ý?

Sau khi thấy Thác Bạt Hạo Thiên đang thi triển Huyết tế, thực lực bắt đầu tăng lên nhanh chóng!

Dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên dùng lực:

"Bành!"

Lồng ngực của Thác Bạt Hạo Thiên vậy mà trực tiếp bị Diệp Trần rõ ràng giẫm ra một cái lỗ máu!

"Ngao!!"

Thác Bạt Hạo Thiên lập tức kêu rên lên một tiếng, giọng nói vô cùng thê lương, thần thông Huyết tế cũng bị một cước này của Diệp Trần mà chặn lại!

Đúng lúc này,

Ma Tổ hình chiếu tinh thần lại đằng đằng sát khí xuất hiện ở trên không trung một lần nữa, "Tiểu tử! Nếu như ngươi dám giết tôn nhi của ta, đợi tới ngày bản tổ xuất quan, chắc chắn phải rút gân lột da n, nghiền xương ngươi thành tro bụi!"

Diệp Trần nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc qua hình chiếu tinh thần của Ma Tổ, bỗng nhiên chậm rãi giơ bàn chân đang đạp ở trên người của Thác Bạt Hạo Thiên kia.

"Hừ! Coi như ngươi thức thời..."

Ngay vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Trần đang chuẩn bị buông tha Thác Bạt Hạo Thiên thì khóe miệng của Diệp Trần bỗng nhiên hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, lại giơ bàn chân lên rồi đột nhiên lại giẫm xuống!

Lần này, một cước này của Diệp Trần, vậy mà trực tiếp giẫm ở trên đầu của Thác Bạt Hạo Thiên:

"Bành!"

Không có một chút hồi hộp nào, đầu của Thác Bạt Hạo Thiên lập tức giống như quả dưa hấu, bị một cước của Diệp Trần giẫm nổ tung!

"Tê ~~ "

Tất cả mọi người thấy cảnh này thì thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.

Mà hình chiếu tinh thần của Ma Tổ càng là tức giận đến nổi trận lôi đình, phẫn nộ gầm hét lên, "Tiểu tử! Thác Bạt Tuyệt ta lấy danh nghĩa Ma Thần phát thệ, chắc chắn phải chém ngươi thành muôn mảnh!!!"

Diệp Trần một mặt đạm mạc, "Ta chờ!"

Nói xong lời này, Diệp Trần cong ngón búng ra, một đạo kiếm mang nổ bắn mà ra, trực tiếp đánh nổ hình chiếu tinh thần của Ma Tổ một lần nữa.

Đến tận đây, mười hai cường giả vây công Diệp Trần, ngoại trừ ba đại trưởng lão của thương hội A Lí cầu xin tha thứ ra mới có thể bảo vệ được tính mệnh, chín người còn lại thì tất cả đều bị Diệp Trần giết chết!

Phải biết, Ma Hoàng thành là thành đứng đầu trong chín đại chủ thành đứng đầu Ma giới, thực lực so với tám chủ thành khác cùng chung vào một chỗ còn cường đại hơn.

Cho nên, có thể không khoa chương chút nào, một trận chiến này của Diệp Trần, giết chết gần một nửa cường giả cảnh giới Trùng Tiêu của Ma giới!

Cùng lúc đó,

Trong chỗ sâu nhất của Ma Hoàng cung, một chỗ trong cung điện hiện đầy tầng tầng cấm chế, có một ông lão tóc trắng xóa, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, hai con mắt đỏ ngầu lộ ra hận ý nồng đậm!

"Diệp Cuồng Tiên, bản tổ nhớ kỹ tên ngươi, ngươi chờ ở đó cho ta! Chờ bản tổ bước vào cảnh giới Thông Thiên thì chính là tử kỳ của ngươi! Ngươi chờ đó cho ta!"

...

Diệp Trần vốn cho là, hành hạ Thác Bạt Hạo Thiên đến chết là có thể bức vị Ma Tổ kia đi ra, không nghĩ tới hắn vậy mà bảo trì bình thản như thế, trên mặt lập tức cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Như vậy mà đối phương cũng không đi ra, hiển nhiên đang ở trong lúc đột phá quan trọng, đợi người này xuất quan, rất có thể sẽ bước vào cảnh giới Thông Thiên!

"Xem ra ta cần phải đột phá cảnh giới Kim Đan mới được!"
Chương 573 Rời khỏi Ma Giới

Ba ngày sau, Diệp Trần về tới La Sát thành.

Tuy nhiên, hắn cũng không có rời khỏi Ma giới.

Ma giới có nguồn linh khí dồi dào, chính là cơ hội vô cùng tốt để tăng cao tu vi của chính mình.

Hơn nữa lúc trước hắn cưỡng ép thúc giục môn thần thông nghịch thiên này, kinh mạch trong cơ thể gần như đoạn đi hơn phân nửa! Thương thế cực kỳ nghiêm trọng!

Nhất định phải ngay lập tức tiến hành chữa trị!

Còn về phân Mân Côi thì nhục thân vẫn bị đóng băng trong Vạn Niên Huyền Băng, vẫn còn đang hoàn hảo như lúc ban đầu, muốn cứu sống thì cũng không cần phải vội vã.

Hơn nữa Diệp Trần lo lắng, Mân Côi nếu như phục sinh ở bên trong Ma giới sợ sẽ khó mà tiếp nhận được cảnh tượng trước mắt này.

Cho nên hắn dự định trước tiên điều dưỡng thương thế cho tốt, sau khi trở về Trái Đất thì tiến hành làm việc này.

Thời gian sau đó thì Diệp Trần ở lại La Sát thành, Nạp Lan Bách Xuyên thành chủ La Sát thành cũng nghe nói tới chuyện của ở Ma Hoàng thành của Diệp Trần, sớm đã đối với hắn kính như kính thần minh, không dám sinh ra một chút tâm tư chống lại nào....

Chớp mắt một cái, đã trôi đi qua được mười ngày, Diệp Trần cuối cùng cũng đã chữa trị tất cả các kinh mạch bị tổn hại trong cơ thể.

Hơn nữa tu vi của hắn cũng bởi vậy mà một hơi trực tiếp tăng lên tới cảnh giới Trúc Cơ tầng tám đỉnh phong.

Diệp Trần dứt khoát thừa thế xông lên, trực tiếp vận dụng Thôn Thiên đỉnh tiến hành tu luyện, tăng thêm đan dược hỗ trợ lại hao phí thời gian mười ngày, tu vi cuối cũng cũng ở một lần hành động này mà nhảy lên tới cảnh giới Trúc Cơ tầng chín đỉnh phong.

Cách cảnh giới Kim Đan cũng chỉ còn có một bước nữa mà thôi.

Tuy nhiên, cũng chính một bước này mà ngăn cản không biết bao nhiêu tu chân giả.

Diệp Trần cũng hiểu rõ, muốn đột phá cái đạo khảm này, tuyệt không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể làm được.

Trong thời gian ngắn, hắn coi như lại cố gắng tu luyện chỉ sợ tu vi cũng không tăng lên một chút nào, ngược lại sẽ dục tốt bất đạt.

"Cũng là lúc nên rời khỏi đây!"

...

Bế quan ở phủ thành chủ được hai mươi ngày, sau khi xuất quan thì Diệp Trần kinh ngạc phát hiện, La Sát thành gần như trở thành một toàn thành trống không!

"Chẳng lẽ là Ma Tổ kia tra được ta có quan hệ với La Sát thành, sau đó phài người tới đây trả thù? Tuy nhiên trong thành hình như cũng không có vết tích đánh nhau gì a..."

Trong lòng âm thầm tò mò, thần niệm Diệp Trần hơi quét qua, rất nhanh khóa chặt lại hành tung của Nạp Lan Nhu Nhiên.

Tìm tới Nạp Lan Nhu Nhiên, hỏi một chút thì Diệp Trần mới biết, hóa ra trải qua sau trận chiến ấy, toàn bộ cường giả cảnh giới Trùng Tiêu của Ma Hoàng thành gần như bị Diệp Trần chém giết hầu như không còn, tám đại chủ thành khác lập tức liền nổi lên lòng mơ ước.

Phải biết, Ma Hoàng thành chính là trung tâm của Ma giới, không chỉ có linh khí dồi dào, hơn nữa có phạm vi thế lực lớn nhất, mà còn có rất nhiều linh quáng.

Bây giờ Ma Hoàng vẫn lạc, bốn Đại Tế Tu và ba đại khách khanh của phủ Hách Liên tướng quân cũng bị mất mạng toàn bộ.

Ma Hoàng thành bây giờ đã là tòa thành vô chủ, tám đại chủ thành khác đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, thi nhau bắt đầu chia cắt địa bàn của Ma Hoàng thành.

Binh lực của La Sát thành toàn bộ cũng đã đi theo Nạp Lan Bách Xuyên đi tranh đoạt địa bàn.

Sau khi nghe xong lời giải thích của Nạp Lan Nhu Nhiên thì Diệp Trần không thể không hơi nhíu mày, người khác có lẽ không biết, thế nhưng hắn lại rất rõ ràng, trong Ma Hoàng thành còn có một vị Ma Tổ lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới Thông Thiên!

Vốn định nhắc nhở Nạp Lan Nhu Nhiên một câu, tuy nhiên hắn nghĩ lại một chút, La Sát thành ở bên trong tám đại chủ thành vốn có thực lực yếu nhất, muốn bảo Nạp Lan Bách Xuyên từ bỏ một cái cơ hội như vậy thì chỉ sợ không quá dễ dàng.

Nhưng, chờ sau khi Ma Tổ xuất quan khó đảm bảo hắn sẽ không tra ra chính mình cùng với La Sát thành có quan hệ, đến lúc đó nói không chừng sẽ liên lụy đến Nạp Lan Nhu Nhiên.

Hắn cùng với tiểu nha đầu này tuy giao tình cũng không quá sâu, tuy nhiên dù sao cũng quen biết một lúc lâu, tóm lại không thể vô tình như thế.

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần trực tiếp một phát bắt được cổ tay của Nạp Lan Nhu Nhiên, "Ngươi đi theo ta!"

Nạp Lan Nhu Nhiên đầu tiên là giật mình, sau đó thì mừng rỡ trong lòng, cũng không có phản kháng, mặc cho Diệp Trần dẫn nàng ta trực tiếp đạp không mà đi.

Chỉ chốc lát, hai người ra ngoài La Sát thành đi vào trong khu rừng Hàn Linh kia.

"Diệp tiền bối, ngài dẫn ta tới nơi này làm cái gì?"

Nạp Lan Nhu Nhiên một mặt vẻ tò mò.

Diệp Trần không nói gì, tiện tay ở trong không khí một trảo, kéo một cái:

Ầm ầm!

Trên không trung lập tức xuất hiện một vết nứt.

"Đây là..."

Đôi mắt đẹp của Nạp Lan Nhu Nhiên trợn lên thật lớn, bàn tay trắng như ngọc che lấy cái miệng nhỏ, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Tay trái Diệp Trần vừa lật, lấy ra một khối Linh Ngọc màu trắng, sau đó hau tai điểm vào hư không một lúc đã khắc xuống từng đạo chú ấn vào trên Linh Ngọc.

Sau đó đưa Linh Ngọc kia cho Nạp Lan Nhu Nhiên mới từ từ nói:

"Ta phải đi! Khối ngọc bội này ngươi cầm lấy, nếu như có một ngày, ngươi gặp phải rắc rối mà không cách nào giải quyết được thì cần phải cầm khối ngọc bội này đi tới chỗ này là có thể mở ra con đường không gian này!"

Nạp Lan Nhu Nhiên lập tức ngẩn ngơ, sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, "Diệp tiền bối, đằng sau con đường không gian này là chỗ nào? Là chỗ của ngài sao?"

Nàng ta từng nghe Đái An Na nói qua, Diệp Trần chính là đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, dường như không phải người của thế giới bọn họ.

Diệp Trần mỉm cười, "Không sai! Thế giới bên ngoài tên là Trái Đất, nếu như sau này ngươi thật đi tới Trái Đất thì có thể đến Hoa Hạ quốc tìm ta, danh hào của ta là Diệp Cuồng Tiên!"

Nói xong lời này, thân thể của Diệp Trần trực tiếp lóe lên đã bước vào bên trong con đường không gian, chẳng mấy chống không thấy bóng dáng đâu nữa.

Nạp Lan Nhu Nhiên còn muốn tiếp tục hỏi, cũng đã không tìm thấy tung tích của Diệp Trần, mà thông đạo hkonog gian trước mắt kia cũng bắt đầu từ từ khép lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa, tất cả khôi phục lại bình thường, giống như là một giấc mơ.

Nạp Lan Nhu Nhiên đứng ngẩn ngơ một lát lại cúi đầu nhìn Linh Ngọc màu trắng trong tay, đã cảm thấy mất mát thất vọng đồng thời trong lòng cũng đầy vui vẻ.

"Vì sao Diệp tiền bối để cho ta đi tới cái thế giới kia tìm ngài ấy? Chẳng lẽ ngài ấy hy vọng ta và hắn...hì hì, thật ra thì ngài ấy coi như cưỡng ép dẫn ta đi ta cũng sẽ không cự tuyệt..."

...

Diệp Trần cũng không nghĩ tới, hắn nể tình quen biêt một hồi, cho nên mới để lại cho Nạp Lan Nhu Nhiên một con đường lùi, không nghĩ tới lại để cho nàng ta hiểu nhầm dụng ý.

Sau khi đi qua đạo không gian kết giới kia, Diệp Trần lại trở lại dưới đáy hồ băng kia một lần nữa.

Sau khi ra khỏi hồ băng tự nhiên cũng lại một lần nữa trở về Trái Đất.

"Cũng nên cứu Mân Côi sống lại!"

Diệp Trần liếc mắt nhìn hồ băng dưới chân, tự nhủ.

Lúc trước Mân Côi vùi xác xuống đây, tại chỗ này cứu sống cô ta lại, nghĩ đến đợi đến khi cô ta tỉnh lại thì hẳn là cũng có thể dễ tiếp nhận hơn.

Kết quả là, Diệp Trần ở bên cạnh hồ băng tìm một mảnh đất trống, sau đó sau khi thuận tay bố trí hơn mười đạo cấm chế không gian thì lúc này mới lấy nhục thân của Mân Côi từ bên trong Càn Khôn Trạc ra bên ngoài.

Hô!

Vạn Niên Huyền Băng vừa xuất hiện thì nhiệt độ ở dung quanh trong nháy mắt giảm xuống mấy chục độ.

"Tam Muội chân hỏa!"

Hai tay Diệp Trần đặt ở trên bề mặt Vạn Niên Huyền Băng, ở dưới sự thiêu đốt của Tam Muội chân hỏa, Vạn Niên Huyền Băng cứng rắn như sắt đá bắt đầu nhanh chóng bị hòa tan.

"Phá!"

Đợi đến khi chỉ còn lại lớp băng cuối cùng thì bàn tay Diệp Trần hơi chấn động một chút:

"Bành!"

Lớp băng vỡ vụn, cỗ thân thể mềm mại hoàn mỹ kia cũng hoàn toàn hiển lộ đi ra.

Diệp Trần để thân thể Mân Côi nằm ngang ở trên mặt đất, sau đó lấy Thất Diệp Hồi Tiên thảo và Thần Long Chi Huyết ra bắt đầu chính thức khởi động phương pháp phục sinh.
Chương 574 Mân Côi sống lại!

Liên tiếp bảy tám ngày đi qua, thần hồn của Mân Côi được uẩn dưỡng ở dưới Thất Diệp Hồi Tiên thảo, đã bắt đầu chậm rãi khôi phục.

"Thần Long Chi huyết!"

Diệp Trần thuận tay một cái, một giọt Thần Long Chi Huyết cũng đã được Diệp Trần lấy ra từ trong bình ngọc, sau đó chậm rãi rơi vào trên mi tâm của Mân Côi.

Oanh!

Lực lượng cường đại của Long Huyết, trong nháy mắt bắt đầu du tẩu một lần ở bên trong kinh mạch toàn thân của Mân Côi.

Xì xì xì ~

Thân thể Mân Côi trong nháy mắt trở nên vô cùng đỏ, thậm chí nổi lên gân xanh, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung!

Diệp Trần thấy thế thì lập tức biến sắc, "Không được! Là ta quá lỗ mãng! Diệp Thiên Ca chính là cao thủ cấp Tiên Nhân, nhục thân tự nhiên cực kỳ cường hãn, đủ để tiếp nhận lực xung kích của Long Huyết! "

"Thế nhưng tu vi của Mân Côi quá kém, lực lượng cuồng bạo như thế, kinh mạch của cô ta căn bản không chịu nổi!"

"Làm sao bây giờ?"

Sau khi làm rõ được nguyên nhân thì Diệp Trần lập tức hối hận không thôi, đồng thời suy nghĩ xoay nhanh, bắt đầu suy nghĩ phương phá phá giải, "Kế trước mắt cũng chỉ có một cái biện pháp đó chính là ta phải cưỡng ép mở rộng kinh mạch cho cô ta!"

"Thế nhưng là cưỡng ép mở rộng kinh mạch thì nguy hiểm cực lớn, hơi không cẩn thần là có thể có hậu quả không thể vãn hồi, tuyệt đối không thể có một chút xíu sơ xuất nào!"

"Cho dù là cách một tầng quần áo chỉ sợ cũng không an toàn!"

Vừa nghĩ đến đây thì Diệp Trần lập tức nhức cả trứng, nếu như sử dụng biện pháp cưỡng ép mở rộng kinh mạch ra thì Diệp Trần không chỉ phải cởi bỏ quần áo của Mân Côi hơn nữa còn phải động tay vào kinh mạch khắp toàn thân từ trên xuống dưới thân thể của nàng, tất cả đều phải khai thông một lần...

Mắt thấy làn da của Mân Côi càng ngày càng đỏ, đã bắt đầu có dấu hiệu xuất hiện tơ máu, Diệp Trần vào lúc này cũng không còn dám nghĩ nhiều như vậy nữa, "Mân Côi a Mân Côi, tôi đây chính là vì cứu cô a!"

Cuối cùng, Diệp Trần cắn răng một cái, nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người của Mân Côi ra.

Một bộ thân thể có thể xưng là hoàn mỹ xuất hiện ở trước mắt Diệp Trần...

Mặc dù Diệp Trần sống tới tám trăm năm dạng mỹ nữ tuyệt sắc gì mà chưa từng gặp qua nhưng vào lúc này trong lòng cũng không thể không nóng lên...

Dù sao, người trước mắt này nhưng cũng đã từng là người yêu kiếm trước của hắn!

"Ai! Diệp Trần a Diệp Trần, trong đầu của ngươi đây là đang nghĩ những thứ gì a? Bây giờ cứu người mới là việc cấp bách! Huống chi, một đời này ngươi và cô ấy cũng không có bất cứ quan hệ nào..."

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần hung hăng lắc đầu, dứt bỏ một chút suy nghĩ xấu xa ở trong lòng mình đi sau đó giơ bàn tay lên, chậm rãi rơi vào vị trí trái tim của Mân Côi.

Là nơi khởi nguồn và kết thúc của trăm mạch toàn thân chính là nằm ở trên vị trí trái tim của cơ thể con người.

Diệp Trần lấy trái tim làm điểm xuất phát, bắt đầu từng chút từng chút mở rộng kinh mạch toàn thân của Mân Côi.

Đầu tiên là kỳ kinh bát mạch, sau đó là thập nhị chính kinh, sau đó nữa là trăm mạch toàn thân...

Hao phí mất hơn nửa giờ, Diệp Trần cuối cùng cũng mở rộng tất cả kinh mạch khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Mân Côi một lần, tính bền dẻo của kinh mạch càng được đề cao gấp bốn năm lần!

Tuy nhiên, lực lượng Long Huyết kia thực sự quá cường đại, sau khi kinh mạch của Mân Côi trở nên mạnh mẽ hơn nhưng vẫn không chịu nổi như trước đó.

"Ai!"

Rơi vào đường cùng, Diệp Trần đành phải lập lại chiêu cũ lại tiếp tục một lần nữa.

Cứ như vậy Diệp Trần mở rộng kinh mạch toàn thân Mân Côi từ trên xuống dưới tới hẳn năm lần, cuối cùng mới miễn cưỡng có thể tiếp nhận được lực xung kích của Long Huyết.

"Ưm ~ "

Mân Côi vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê, bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ, tiếp theo khắp toàn thân từ trên xuống dưới cũng bắt đầu xuất hiện cử động nhỏ xíu.

Cuối cùng, Mân Côi chậm rãi mở hai mắt ra, thanh tỉnh lại!

Hô!

Diệp Trần thấy thế thì cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Cuối cùng cũng vượt qua rồi!"

Sau đó, Diệp Trần bỗng nhiên nhớ tới vào lúc này Mân Côi đang ở trong trạng thái lõa thể, lập tức nhặt quần áo ở một bên lên bắt đầu mặc quần áo cho cô.

Không nghĩ tới,

Mân Côi ngơ ngác một lát sau, thế mà rất nhanh đã khôi phục lại lý trí.

Sau khi cô ta nhìn thấy trạng thái của mình lúc này thì đôi mắt đẹp lập tức trừng một cái đưa tay muốn tát Diệp Trần một cái, "Hỗn đản! Ngươi đã làm gì với ta? Ta phải giết ngươi!"

Rất rõ ràng, Mân Côi nhìn thấy tình cảnh này thì nghĩ nhầm Diệp Trần đã làm chuyện bỉ ổi gì đó đối với cô.

Lúc này Mân Côi giống như một con sư tử cái nổi giận, sau khi tát cho Diệp Trần một cái, trực tiếp duỗi bàn tay trắng như ngọc của mình ra liền bóp lấy cổ của hắn, sau đó thân thể mềm mại uốn éo đi theo, trực tiếp xoay người ngồi ở trên bụng Diệp Trần, theo đó mà dùng tay ấn hắn ép hắn nằm sát trên mặt đất!

Mân Côi dù sao cũng xuất thân từ sát thủ, các loại thủ đoạn giết người gần như hạ bút là thành văn, đã rèn luyện thành phản ứng bản năng.

Mà Diệp Trần cũng tự biết, Mân Côi căn bản không gây thương tổn cho hắn được một chút nào cho nên cũng không có phản kháng.

Soạt!

Sau khi Mân Côi xoay người ngồi ở trên người Diệp Trần, quần áo mà Diệp Trần vừa mới vì cô ta mà phủ lên thì lập tức liên theo dọc đường cong mỹ diêu kia mà chậm rãi chảy xuống phía dưới.

Ngay sau đó, hai mắt Diệp Trần hoa lên lập tức nhìn thấy hai con thỏ ngọc ở trước mắt của mình rung rinh một lúc, suýt chút nửa thì phun ra máu mũi...

"Này, này cô coi như muốn giết tôi thì cô có thể mặc quần áo vào trước đi được không?"

Diệp Trần không thể không cười đồng thời lại cố ý hướng nơi nào đó nhìn thoáng qua.

Mân Côi lúc này mới phản ứng lại, tình trạng trước mắt của chính mình thì lập tức một tay cầm quần áo lên che lấy hai nơi cảnh xuân kia, trong đôi mắt đẹp gần như tức giận đến muốn phun ra lửa, đồ vô sỉ! Ta phải làm thịt ngươi!"

Cùng lúc nói ra lời này, bàn tay trắng như ngọc của Mân Côi nắm lấy cổ của Diệp Trần bỗng nhiên phát lực!

Tuy nhiên chẳng mấy chốc Mân Côi kinh ngạc phát hiện, cổ của đối phương giống như còn cứng rắn hơn cả so với kim cương, cô ta dùng toàn lực để bóp chẳng nhưng chưa làm bị thương đối phương một chút nào mà ngược lại cảm thấy bàn tay của mình đã tê dại một trận.

"Mân Côi tiểu thư, cô cứ như vậy đối đãi với ân nhân cứu mạng của cô sao?"

Diệp Trần bị Mân Côi đè xuống đất lại một mặt khoan thai, chậm rãi mở miệng nói.

"Ngươi!..."

Mân Côi lập tức kinh hãi, sau đó hai mắt gắt gao nhìm chằm chằm vào Diệp Trần một lát, bỗng nhiên đôi mi thanh tú nhăn lại, "Ồ! Ngươi không phải là tiểu tử Hoa Hạ kia sao? Gọi là Diệp gì ấy nhỉ?"

"Diệp Trần!"

Diệp Trần tiếp lời nói:

"Mân Côi tiểu thư, tính cả lần này tôi cũng đã cứu cô được tới ba lần rồi a? Cô thế mà ngay cả tên của tôi cũng không có nhớ kỹ! Ai! Thật sự là thương tâm a!"

Sau khi nói xong lời này, ngay cả chính Diệp Trần cũng có chút ngây ngẩn cả người, theo lý thuyết Mân Côi không nhớ rõ hắn, không phải chính là hợp với ý của hắn sao? Làm sao trong lòng còn cảm thấy rất khó chịu nhỉ?

Mân Côi nghe được điều này thì lập tức sửng sốt một làn, nhìn bốn phía xung quanh một vòng, sau đó mạnh mẽ lắc lắc đầu, dường như đã nhớ tới một vài chuyện, "Ta nhớ được...trước đó, ta bị Mục Thiên Hoa phái người truy sát, sau đó bị người đánh rơi xuống trong hồ, sau đó thì chuyện gì cũng không nhớ nữa...thật là ngươi đã cứu ta?"

Hai mắt Diệp Trần không thể không lật một cái, "Nếu không thì cô cho rằng là ai đây?"

"Vậy...những người khác đâu?"

"Sớm đã chết!"

"Mục Thiên Hoa đâu?"

"Bị ta giết!"

Hai mắt Mân Côi lập tức trừng một cái, còn muốn tiếp tục truy vấn thì Diệp Trần bỗng nhiên lại thở dài một hơi nói:

"Vậy chúng ta có thể thay cái tư thế trước có được hay không? Cô như vậy để cho tôi cảm thấy thật mất mặt a!"

"A!"

Lúc này Mân Côi mới phản ứng lại, mình lúc này vẫn còn cưỡi ở trên người Diệp Trần thì lập tức kinh hô một tiếng, lập tức nhảy sang một bên, trên gương mặt tuyệt mỹ hiện ra vẻ xấu mà đỏ bừng lên, giống như một bông hồng đỏ không thừa chút thẹn thùng nào...
Chương 575 Không phải anh có ý tứ đối với ta đó chứ?

"Anh xoay người sang chỗ khác! Tôi phải mặc quần áo!"

Diệp Trần vừa mới từ trên mặt đất đứng lên, Mân Côi vừa đỏ mặt vừa nghiêm mặt nói.

"Ngạch..."

Diệp Trần không thể không sờ lên cái mũi, thầm nghĩ nói vừa rồi ta cũng không biết là đã nhìn bao nhiêu lần rồi, cũng không phải là chưa từng thấy a.

Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, tuy nhiên vẫn là thành thành thật thật xoay người lại.

Sau một lúc lâu, "Được rồi, anh có thể quay người lại!"

Diệp Trần xoay người lại, Mân Côi đã mặc xong quần áo của mình.

"À Diệp tiên sinh, cám ơn anh đã cứu tôi, tôi còn phải trở về cứu bạn của tôi, trước hết xin cáo từ!"

Gương mặt xinh đẹp của Mân Côi còn hơi phiếm hồng, sau khi nói thật nhanh xong thì chuẩn bị rời đi.

Diệp Trần không thể không nhẹ nhàng thở dài, "Nếu như cô muốn trở về căn cứ thì không cần phải đi nữa, bởi vì cái chỗ kia ở nửa năm trước đó đã không còn tồn tại nữa rồi!"

Mân Côi nghe được điều này thì lập tức sững sờ, vẻ mặt khó hiểu, "Nửa năm trước đó? Nói bậy! Trước khi ta hôn mê thì căn cứ vẫn còn, Mục Thiên Hoa cũng không có chết!"

"Hơn nữa anh nói anh giết Mục Thiên Hoa, tại sao tôi không tin vậy? Mục Thiên Hoa là cường giả Thánh Cảnh, cũng là tồn tại cấp cao nhất!"

Diệp Trần cười ha ha một tiếng,

"Thánh Cảnh? Trong mắt ta ngay cả con kiến hôi cũng không bằng!"

Nói đến đây, Diệp Trần dừng lại một chút, "Còn có, Mục Thiên Hoa hoàn toàn chính xác ở nửa nắm trước đó đã bị tôi giết chết!"

Mân Côi lập tức càng thêm không hiểu, "Thế nhưng ở trước khi tôi hôn mê, rõ ràng vừa mới gặp qua Mục Thiên Hoa!"

Diệp Trần lắc đầu,

"Đó là bởi vì, cô ở bên trong hồ băng đã ngủ say hơn bảy tháng!"

"Cái gì!"

Mân Côi lập tức ngạc nhiên, "Hơn bảy tháng? Làm sao có thể như vậy được? Vậy chẳng phải tôi sớm đã chết rồi sao?"

"Xác thực mà nói, cô thật sự đã chết, là tôi cứu cô sống lại!"

Diệp Trần vốn là còn muốn chờ sau khi Mân Côi ổn định lại cảm xúc sau đó mới nói ra mọi chuyện.

Không nghĩ tới cô ta đã hỏi tới chuyện này nhanh như vậy, đành phải một năm một mới nói chuyện này ra.

Sau khi Mân Côi nghe xong thì cả người đã hoàn toàn choáng váng.

Trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên lắc đầu, "Không! Tôi không tin! Anh đừng tưởng rằng anh cứu được tôi là có thể ăn nói lung tung, nói bậy nói bạ! Tôi mới không tin tôi chết rồi mà anh còn cứu được tôi sống lại!"

Diệp Trần nhẹ nhàng thở dài, "Được rồi, xem ra nếu như không cho cô chứng kiến tận mắt một chút, có nói như thế nào thì cô cũng không chịu tin tưởng tôi!"

"Đã như vậy, cô đi theo tôi!"

Nói xong, Diệp Trần thuận tay nắm lấy cổ tay của Mân Côi, sau đó tung người nhảy lên cũng đã nhảy đến trên bầu trời được trăm mét, thẳng hướng căn cứ Huyết Ảnh Thiên Phạt mà đi.

Mân Côi lập tức cảm giác được cả người giống như là cưỡi mây đạp gió sau đó lại nhìn thấy Diệp Trần kéo lấy chính mình mà ngự không phi hành thì lập tức đôi mắt đẹp trợn lên thật lớn, "Anh anh...Diệp tiên sinh anh là Thần Cảnh?"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Thần Cảnh tính là gì? Thủ đoạn của tôi Thần Cảnh làm sao có thể so sánh được?"

Nói xong lời này, Diệp Trần tâm niệm vừa động, tốc độ đột nhiên tăng lên mấy lần đã vượt xa vận tốc của âm thanh!

Mân Côi lập tức trợn mắt há hốc mồm, lúc này mới phát hiện thiếu niên Hoa Hạ trước mắt này lại có thực lực cường đại tới tình trạng như thế này thì không thể không nghẹn ngào lẩm bẩm nói:

"Là tồn tại vượt qua Thần Cảnh? Chẳng lẽ hắn là thần tiên hạ phàm hay sao?"

...

Chỉ chốc lát, hai người đã đi tới căn cứ của Huyết Ảnh Thiên Phạt.

Quả nhiên như lời Diệp Trần nói, nơi này sớm đã biến thành một vùng phế tích.

Diệp Trần chậm rãi nói ra chỗ mà mình giết chết Mục Thiên Hoa, trao trả tự do cho các thành viên của tổ chức Huyết Ảnh Thiên Phạt cho Mân Côi nghe.

"Làm sao? Nếu như cô còn chưa tin lời ta nói vậy chúng ta đi thành phố gần đây nhìn một chút như thế nào?"

Mân Côi lắc đầu, một mặt chán nản nói:

"Không cần! Tôi sinh sống ở chỗ này mười năm gần đây, đối với khí hậu ở nơi này thuộc như nằm ở trong lòng bàn tay, bây giờ rõ ràng hẳn là bảy tám tháng, mà trước khi tôi hôn mê thì là mùa đông khắc nghiệt..."

"Anh thật sự không có gạt tôi, một giấc ngủ này của tôi thế mà lại ngủ hơn nửa năm!"

Nói đến đây, Mân Côi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Trần, nghiêm mặt nói:

"Tôi tin tưởng anh có năng lực chết đi cứu sống trở lại, nhưng mọi thứ đều phải trả giá thật lớn, anh cứu tôi sống lại tôi, chắc chắn là phí hết không ít khí lực a?"

"Vậy tại sao anh phải cứu tôi? Chúng ta hình như không có giao tình sâu như vậy a?"

Nói đến đây, trong đôi mắt đẹp của Mân Côi lộ ra vẻ cảnh giác.

Diệp Trần lập tức sững sờ, vấn đề này hắn thật đúng là chưa có nghĩ tới, hoàn toàn chính xác có chút không biết phải trả lời như thế nào.

Chẳng lẽ trực tiếp nói cho cô ta biết, nói cho cô ta biết cô ta là người yêu kiếp trước của mình?

Đoán chừng không thể không bị coi như một tên mắc bệnh tâm thần!

"Ngạch...trong Huyết Ảnh Thiên Phạt của cô còn có một người bạn tên là Jeferson đúng không? Là hắn cầu tôi đi cứu cô!"

Diệp Trần chợt nhớ tới kiếp trước hắn và Mân Côi ở trong Huyết Ảnh Thiên Phạt thì có một người bạn duy nhất tên là Jeferson, với cả trước đó cũng gặp qua Jeferson thế là hắn lôi hắn ra làm bia đỡ đạn.

Sau khi nói xong lời này, Diệp Trần cảm thấy lý do này còn chưa đủ thuyết phục thế là lại thuận miệng tăng thêm một câu, "Đương nhiên, chủ yếu vẫn là bởi vì cô bị đóng băng ở dưới đáy hồ vậy mà không có chết hẳn, tôi cảm thấy thú vị cho nên cứu được cô, cho nên cô cũng không cần phải quá để ở trong lòng..."

Cũng may Mân Côi cũng không có ý định tiếp tục truy vấn hướng về phía Diệp Trần trịnh trọng thi lễ một cái, nói:

"Bất kể nói như thế nào thì anh cũng đã cứu tôi, tôi phải cám ơn anh, sau này nếu như anh có việc gì cần thì Mân Côi tôi chắc chắn sẽ không chối từ!"

Diệp Trần khoát tay áo, "Chuyện báo ân thì không cần! Đúng, sau này cô có tính toán gì chưa? Chuẩn bị đi chỗ nào?"

Mân Côi nghe được điều này thì lập tức ngẩn cả người, sau đó trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười khổ, lắc đầu nói:

"Tôi cũng không biết! Trước kia tôi ngủ mơ cũng nghĩ tới thoát khỏi sự khống chế của Mục Thiên Hoa, muốn thoát khỏi Huyết Ảnh Thiên Phạt!"

"Thế nhưng bây giờ, mộng tưởng cuối cũng cũng đã được thực hiện thì tôi chợt nhận ra, chính mình vậy mà không có chỗ nào để mà đi!"

"Ai! Cuộc đời của tôi, thật sự là bi ai!"

Nghe Mân Côi cảm khái một phen, Diệp Trần lập tức rất không đành lòng, bật thốt lên:

"Nếu không cô theo tôi về Hoa Hạ đi!"

"Hoa Hạ?"

Mân Côi hơi sững sờ, chợt đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, nhìn một lúc lâu, khóe miệng nhấc lên một đường cong duyên dáng, con mắt cũng híp lại thành trăng lưỡi liền, cười tủm tỉm nói:

"Diệp tiên sinh, chúng ta bèo nước gặp nhau, anh lại vì tôi làm nhiều chuyện như vậy, không phải anh có ý tứ đối với tôi đó chứ?"

"Khụ khụ..."

Diệp Trần lập tức ho khan một trân, mặt mo cũng có chút không nhịn được rồi, "Cô nghĩ gì thế! tôi chẳng qua thấy cô đáng thương cho nên thuận miệng nói, nếu như cô không muốn vậy thì đi đi!"

Nói xong lời này Diệp Trần quay người liền đi, thật ra thì hắn đã nhận định đời này trong lòng hắn chỉ có một người là Hi Nguyệt, vậy cho nên không nên vướng mắc với Mân Côi nhiều thêm nữa, thế nhưng nhìn thấy Mân Côi thương tâm gặp khó khăn cho nên Diệp Trần hắn quả thực không nỡ.

Mân Côi thấy Diệp Trần đi quả quyết như thế thì lập tức cuống lên, vội vàng bước nhanh về phía trước kéo cánh tay của hắn lại, tỏ ra vô cùng đáng thương nói:

"Đúng đúng đúng, đều là tôi nói bậy nói bạ, anh đại nhân đại lượng tuyệt đối không nên để ở trong lòng!"

"Anh nhìn tôi một mình lẻ loi hiu quạnh, vết thương trên người còn chưa có tốt, anh liền nhẫn tâm bỏ lại mặc kệ tôi như vậy sao?"

"Khụ khụ!"

Mân Côi vừa nói, còn lấy tay đỡ bộ ngực sung mãn của cô ta làm ra vẻ ho khan.

Diệp Trần triệt để im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK