Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 716 Kỳ ngộ dưới đấy hồ

Trước mắt đột nhiên xuất hiện con yêu thú này, bỗng nhiên chính là Thôn Thiên Mãng mà lúc trước trên đường từ Bắc Hàn thành tiến về Thiên Huyền thành đã từng giao thủ với Diệp Trần!

Oanh!

U Minh Viêm Xà lọt vào công kích của đồng loại, theo bản năng hiện ra nguyên hình, cả hai hung hăng đụng vào nhau ở trên không trung.

Tuy nhiên, U Minh Viêm Xà là yêu thú tứ giai, hơn nữa thương thế chưa lành, làm sao có thể là đối thủ của Thôn Thiên Mãng ngũ giai?

Ầm!

Không có bất kỳ hồi hội gì, U Minh Viêm Xà trực tiếp bay ngược ra đằng sau, hung hăng rơi đập xuống trên mặt đất, xuất hiện một cái hố lớn rất sâu.

"Rống!!"

Thôn Thiên Mãng lại thét lên một tiếng nữa, mở cái miệng to như chậu máu ra, liền hướng U Minh Viêm Xà nhào tới lần nữa.

"Nghiệt súc!"

Diệp Trần đương nhiên sẽ không đứng im mà nhìn U Minh Viêm Xà bị Thôn Thiên Mãng giết chết, trực tiếp tung ra một quyền.

Oanh!

Một đạo quyền ảnh giống như đạn pháo, hung hăng rơi xuống đập ở trên đầu Thôn Thiên Mãng:

"Ngao!!"

Thôn Thiên Mãng lập tức phát ra một tiếng kêu rên thống khổ, trên không trung liên tục lùi lại, bên trong đôi mắt lộ ra một chút kinh ngạc.

Yêu thú có trí tuệ không kém hơn nhân loại là bao, Diệp Trần đã đều nhận ra Thôn Thiên Mãng thì Thôn Thiên Mãng tự nhiên cũng đã nhận ra hắn.

Chỉ có điều, lần trước lúc Diệp Trần tới giao thủ, mới chẳng qua chỉ là cảnh giới Kim Đan sơ kỳ, bây giờ mới ngắn ngủi chưa tới một tháng, Thôn Thiên Mãng làm sao cũng không nghĩ ra, thực lực của thiếu niên nhân loại trước mắt này vậy mà tăng lên nhanh như vậy.

"Nhân loại! Lần trước ngươi ỷ vào nhiều người, bản tôn mới tha cho ngươi một cái mạng, ngươi còn dám tới chịu tết sao?"

Sau khi Thôn Thiên Mãng ổn định là thân hình, miệng trực tiếp nói tiếng người.

Cho dù thực lực của Diệp Trần bây giờ so với một tháng trước tăng lên rất nhiều nhưng dù sao cũng chỉ là cảnh giới Kim Đan mà thôi, cho nên sau khi Thôn Thiên Mãng ổn định tinh thần lại, cũng không có quá để hắn vào trong mắt.

Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, ngăn ở trước người U Minh Viêm Xà, thản nhiên nói:

"Thôn Thiên Mãng, ta và ngươi cũng không có thù hận gì, lần này đến đây chẳng qua là muốn mượn Truyền Tống trận dùng một lát, nếu như ngươi thức thời mà nói thì nhanh chóng tránh ra, chúng ta bình an vô sự, như thế nào?"

"Ha ha ha!!"

Thôn Thiên Mãng nghe được điều này thì lập tức cười ha hả, giống như nghe được chuyện cười lớn, "Bình an vô sự? Tiểu tử nhân loại! Ngươi thật đúng là để ý mình quá a! Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch, mới có cảnh giới Kim Đan, lấy cái gì ra để bàn điều kiện với bản tôn?"

Nói xong lời này, Thôn Thiên Mãng lại nhìn về phía U Minh Viêm Xà ở sau lưng Diệp Trần, lời nói xoay chuyển, nói:

"Như vậy đi! Tiểu tử nhân loại, bản tôn cho ngươi một cơ hội!"

"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao con tiểu xà này ra để bản tôn nuốt lực lượng huyết mạch, bản tôn sẽ tha cho ngươi một cái mạng nhỏ, như thế nào?"

Nghe được điều này, Diệp Trần không thể không lắc đầu, hai bắt buông xuống như là nói một mình, "Ta vốn không muốn giết ngươi, thế như là do ngươi tự tìm đường chết, vậy coi như không trách được ta!"

Thôn Thiên Mãng nghe được điều này, lập tức vui vẻ,"Giết ta? Chỉ bằng... Cái gì!"

Thôn Thiên Mãng còn chưa nói xong, đột nhiên cảm ứng được khí tức trên thân của Diệp Trần thế mà đang nhanh chóng tăng vọt!

"Nghịch Sinh Bách Chuyển, chuyển thứ tư!"

Diệp Trần không có dư thừa nói nhảm, trực tiếp thi triển Nghịch Sinh Bách Chuyển chuyển thứ tư, khí tức trong nháy mắt tăng vọt bảy tám lần!

Hết cách rồi, thương thế trên người hắn bây giờ còn chưa lành, cho nên phải dùng thủ đoạn lôi đình ra để giải quyết Thôn Thiên Mãng, bằng không hắn và U Minh Viêm Xà sẽ gặp nguy hiểm.

"Chết đi!"

Sau khi Diệp Trần sử dụng bí thuật, nhanh chóng gọi Tử Quỳnh kiếm, phát ra một kích mạnh nhất,

Oanh!

Kiếm mang màu tím sáng chói, ngang qua trời cao hung hăng chém xuông phần bụng của Thôn Thiên Mãng.

"Ngao!!!"

Thôn Thiên Mãnh thật đúng là rơi vào trạng thái choáng, căn bản không kịp phản ứng thì đã bị Tử Quỳnh kiếm chém trúng.

Phốc!!

Kèm theo đó là một dòng máu đỏ tươi bay trên không trung, trên thân Thôn Thiên Mãng xuất hiện xuất hiện một vết thương khủng khiếp, gần như là bị chém thành hai đoạn!

"Phốc!"

Thương thế Diệp Trần vốn còn chưa lành, bây giờ lại mạnh mẽ sử dụng bí thuật lập tức điện cuồng phun ra một ngụm máu tươi, trên cả khuôn mặt trắng bệch một hồi, thân thể lung lay sắp đổ...

Tuy nhiên, cho dù một kích của Diệp Trần đã thành công đả thương nặng Thôn Thiên Mãng, thế nhưng cái con này đến cùng cũng là yêu thú ngũ giai, nhục thân sớm đã cường hãn đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi, vậy mà cũng không có lập tức chết ngay.

Ngay vào lúc Diệp Trần cố nén thể nội suy yếu, lúc chuẩn bị làm thêm một kiếm thì U Minh Viêm Xà ở phía dưới đột nhiên chui ra, "Chủ nhân! Ta đến!"

"Rống!"

U Minh Viêm Xà rống lớn một tiếng, trực tiếp bổ nào vào trên người Thôn Thiên Mãng, gắt gao cắn vào cái vết thương nhìn thấy mà giật mình kia!

"Ngao ngao ngao!!"

Thôn Thiên Mãng lập tức kêu rên lên không ngừng, thân thể bắt đầu ở bên trong dãy núi yêu thú điện cuồng lăn lộn.

Chẳng mấy chốc, hai con yêu thú cự xà quấn quýt lấy nhau, trong lúc nhất thời khó mà hòa giải.

Ngay cả Diệp Trần ở một bên muốn ra tay giúp đỡ cũng e ngại sợ sẽ ngộ thương U Minh Viêm Xà, đành phải ở một bên vừa quan sát tình huống chiến đấu vừa âm thầm vận chuyển Vạn Cổ Trường Thanh châu, chậm rãi chữa trị thương thế bên trong cơ thể.

Chỉ thấy, U Minh Viêm Xà gắt gao cắn vào vết thương của Thôn Thiên Mãng, hơn nữa lại còn đang điên cuồng thôn phệ máu chảy ra từ trong vết thương của Thôn Thiên Mãng!

Mặc cho Thôn Thiên Mãng giãy giụa như thế nào đi nữa, U Minh Viêm Xà chính là chỉ cắn chứ không có ý định buông.

Từ lúc đầu, Thôn Thiên Mãng còn có thể chiếm thượng phong, thế nhưng sau khi máu chảy đi quá nhiều, khí tức cũng lập tức trở nên suy yếu.

"Rống!!"

Thôn Thiên Mãng dường như đã ý thức được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ chính mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, thế là đột nhiên gầm thết một tiếng, vậy mà mang theo U Minh Viêm Xà đâm thẳng vào bên trong hồ nước.

"Ừm?"

Diệp Trần thấy thế thì lập tức nhướng mày, ngay lập tức cũng không lo được tới việc tiếp tục chữa thương, cũng lập tức đi theo nhẩy vào trong hồ.

...

Hồ nước này, nhìn từ bên ngoài thì dường như cũng không lớn, không nghĩ tới phía dưới lại sâu tới như vậy, hơn nữa càng xuống dưới thì cảm giác càng rộng rãi hơn, rắc rồi phức tạp, dường như còn có mạch nước ngầm chảy qua dưới lòng đất!

Thôn Thiên Mãng kia kéo lấy U Minh Viêm Xà, một hơi lặn xuống mấy ngàn mét, áp lực của nước ở xung quanh đã đạt tới tình trạng cực kỳ khủng bố.

Nếu như Diệp Trần không phải là tu chân giả, chỉ sợ giờ phút này sớm đã bị áp lực nước đè ép bạo thể mà chết.

"Cái con yêu thú này rốt cuộc là muốn làm gì? Cũng không biết đáy hồ đến cùng có đồ vật gì?"

Diệp Trần âm thầm tò mò, chỉ có điều ở trong nước, tốc độ của Diệp Trần còn kém rất rất xa Thôn Thiên Mãng, hắn cũng chỉ có thể dùng thần niệm khóa chặt khí tức của hai con yêu thú, đi theo từ đằng xa.

Cuối cùng, sau khi đi qua một lớp vành đai thực vật phức tạp, trước mắt Diệp Trần lập tức sáng lên!

Chỉ thấy, dưới đáy hồ này vậy mà xuất hiện một tòa cung điện kim quang lóng lánh!

Mà Thôn Thiên Mãng và U Minh Viêm Xà sớm đã không biết tung tích, thần niệm cũng không có cách cảm ứng!

Chẳng biết tại sao, cái cung điện thần bí trước mắt này lại để cho Diệp Trần cảm ứng được một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm!

Thế nhưng vừa nghĩ tới U Minh Viêm Xà sống chết không rõ, Diệp Trần cuối cùng vẫn cắn răng một cái xông phá trận pháp ngăn nước ở xung quanh cung điện, chậm rãi đáp xuống trước cửa lớn của cung điện đó.

Cạch!

Cửa lớn của cung điện đột nhiên mở ra, sau đó xuất hiện một cỗ hấp lực cường đại:

Thở ra!!

Diệp Trần còn chưa kịp phản ứng thì cả ngươi đã bị hút vào!
Chương 717 Quái vật thần bí

Xoạt!

Diệp Trần chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó thì xuất hiện ở bên trong một cái đại điện rộng lớn có phong cách cổ xưa.

"Hừ!"

Diệp Trần vừa mới đứng vững thân hình thì một giọng nói lạnh lùng già nua đột nhiên vang lên ở bên trong đại điện, "Thật to gan! Chẳng những đã thương tôn nhi của bản đế, thế mà còn dám xông vào cung điện của bản đế!"

Diệp Trần theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy ở cuối cung điện kia, ở trên một cái vương tọa màu vàng kim rộng lớn, thế mà có một con cự mãng vô cùng to lớn đang ngồi trên đó!

Không!

Chuẩn xác hơn mà nói, không phải cự mãng mà là một con quái vật nửa người nửa rắn!

Bởi vì con cự mãng này có một nửa thân thể lại là một ông lão tóc trắng phơ, mặc một bộ trường bào màu đỏ thắm.

Mà lúc này, U Minh Viêm Xà kia đang giống như một con gà con được ông lão này cầm trong tay, không cách nào động đậy dù chỉ một chút.

Còn về phần Thôn Thiên Mãng kia thì đang chiếm cứ một chút ở trên vương tọa, đã thoi thóp.

Thấy cảnh này, sắc mặt của Diệp Trần bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, bởi vì hắn phát hiện, quái vật nửa người nửa rắn ở trước mắt này có khí tức cường đại, tuyệt đối là một vị kinh khủng nhất mà hắp gặp được từ khi hắn trùng sinh cho đến nay, chỉ sợ so với Tạo Hóa Tiên thiên quân khi còn sống còn cường đại hơn rất nhiều, hắn vậy mà hoàn toàn nhìn không thấu!

Lấy tu vi bây giờ của hắn chỉ sợ còn xa xa không phải là đối thủ của con quái vật trước mắt này!

Ở một cái tinh vực cấp năm nho nhỏ này, tại sao lại có thể có tồn tại khủng bố như thế?

Tâm tư của Diệp Trần lập tức lạnh hơn nửa, đồng thời đã bắt đầu âm thầm vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, một khi đối phương xuất thủ, hắn cũng có thể liều mình một phen!

Tuy nhiên, đợi một lúc lâu, quái vật kia cũng không có động thủ mà là bắt đầu đánh giá trên dưới người của Diệp Trần.

Ngay sau đó, hai mắt trừng lên một cái, mặt mùi đầy vẻ kinh hãi, nói:

"Ồ! Trên người của ngươi...tại sao lại có thể có khí tức của chủ nhân? Tiểu tử! Ngươi rốt cuộc là ai? Từ đâu tới đây?"

Diệp Trần lập tức nghe thấy mà sửng sốt, "Chủ nhân?"

Chẳng lẽ hắn nói là Tạo Hóa thiên quân? Không đúng! Tu vi quái vật này đã lợi hại như thế thì chủ nhân của nó có lẽ còn phải lợi hại hơn mới đúng.

Chỉ sợ ít nhất cũng phải là Hợp Đạo Tiên Quân, thậm chí ngang với đời trước của hắn là một vị Độ Kiếp Tiên Đế!

Huống chi, nếu như là Taọ Hóa thiên quân thì không thể không biết đến U Minh Viêm Xà.

Thế nhưng là Diệp Trần vừa mới đặt chân tới Tu Chân giới không lâu, cũng không có tiếp xúc tới bất kỳ nhân vật nào có cấp độ như vậy a!

"Quái vật này nói trên người mình có khí tức của chủ nhân hắn, chuyện này là như thế nào?"

Diệp Trần không hiểu rõ ràng được lời nói của quái vật kia, vẫn như cũ im lặng không nói, đồng thời âm thầm để ý tình huống xung quanh tìm kiếm một con đường có thể thoát đi.

Hết cách rồi, quái vật trước mắt này quá cường đại, hơn nữa bản thân hắn còn đang bị trọng thương, khoẳng định không có khả năng để liều mạng.

"Ầm!"

Ngay vào lúc Diệp Trần đang âm thầm tính toán, quái vật nửa người nửa rắn kia thuận tay ném U Minh Viêm Xà trong tay tới một bên, sau đó thân thể nhoáng một cái cũng đã lao xuống khỏi vương tọa đi tới trước người Diệp Trần mười mét.

"Ừm?"

Diệp Trần còn tưởng rằng đối phương muốn xuất thủ, lông mày lập tức nhíu chặt, suýt chút nữa thì phải cưỡng ép thúc giục bí thuật Nghịch Sinh Bách Chuyển.

Không nghĩ tới lúc này, quái vật kia lại đột nhiên mở miệng nói:

"Tiểu tử! Ngươi không cần khẩn trương, bản đế có một ít vấn đề muốn hỏi ngươi một chút, chỉ cần ngươi có thể trả lời thành thật thì bản đế sẽ tha ngươi và linh sủng của ngươi, như thế nào?"

Diệp Trần nghe được điều này, lập tức lông mày hơi nhíu,

Tuy rằng hắn không rõ ràng, quái vật này muốn hỏi điều gì, thế nhưng tình huống trước mắt tự nhiên không thể tùy tiện động thủ, bằng không hắn hôm nay sợ rằng thật phải ngỏm tại đây!

"Có thể, vậy ngươi hỏi đi!"

Diệp Trần đầu tiên quyết định yên lăng theo dõi kỳ biến.

Quái vật kia hơi lắc lắc cía đuổi to lớn, trầm ngâm một lát, bên trong đôi mắt nổi lên một vệt tinh mang, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, nói:

"Ngươi là ai? Từ đâu tới đây?"

Đột nhiên hỏi Diệp Trần một vấn đề đơn giản như vậy, người ở thế giới này có lẽ cũng không biết sự tồn tại của Trái Đất, hắn coi như nói ra, con quái vật này chỉ sợ cũng sẽ không tin.

Quái vật kia dường như cũng nhìn ra sự do dự trong mắt Diệp Trần, thế là lại tăng thêm một câu, lạnh lùng nói:

"Tốt nhất ăn ngay nói thật với ta, không phải vậy cũng đừng trách bản đế không khách khí!"

Diệp Trần nhướng mày, thản nhiên nói:

"Cũng không phải là ta không muốn nói cho ngươi tình hình thực tế, nơi mà ta tới, ta coi như nói cho ngươi, ngươi cũng chưa chắc biết, thậm chí còn có thể coi là ta đang cố ý nói láo lừa ngươi!"

Quái vật kia nghe được điều này, hai mắt lập tức khẽ híp một cái, trên mặt vậy mà hiện ra một nụ cười mỉm, nói:

"Ngươi cứ việc nói thẳng là được, là thật là giả, bản đế tự sẽ phán đoán!"

Diệp Trần suy nghĩ một chút, thật ra thì lai lịch của hắn cũng không phải là chuyện bí mật lớn, hơn nữa hắn cũng rất muốn biết mối quan hệ giữa vũ trụ của Trái Đất và Tu Chân giới.

Trước mặt con yêu thú này, đoán chừng sớm đã sống qua rất nhiều năm tháng, nói không chừng có thể từ trong miệng của nó hiểu rõ một số tình huống, thậm chí còn có thể tìm được cách trở về Trái Đất!

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần không do dự nữa, lập tức một năm một mười nói ra lai lịch của mình.

Đương nhiên, chính mình dùng Nguyệt Quang Bảo Giám trùng sinh, đây là bí mất vô cùng lớn, Diệp Trần đương nhiên sẽ không tiết lộ, hắn chỉ nói bản thân mình là tu chân giả trên Trái Đất, ngoài ý muốn tìm được lối đi vào Tu Chân giới, sao đó thì tới nơi này...

Ông lão quái vật sau khi nghe Diệp Trần kể về Trái Đất xong thì lập tức lại hỏi một số lịch sử trên Trái Đất, sau khi nghe xong thì lập tức kích động khó mà tự kiềm chế, "Không sai! Sẽ không sai! Khó trách trên người ngươi sẽ có lạc ấn của chủ nhân, hóa ra ngươi thật là người của "Hạo Thiên giới" a! Ha ha ha! Ta tìm được cuối cùng thì ta cũng tìm được!"

"Hạo Thiên giới?"

Diệp Trần lập tức sững sờ, vội vàng truy vấn:

"Hạo Thiên giới là cái gì?"

Ông lão quái vật kia lại cười to một trận rồi mới dần dần bình phục lại tâm tình kích động, vừa trầm ngâm chỉ chốc lát mới chậm rãi nói:

"Tiểu tử, ta đến hỏi ngươi, ngươi có lẽ hiểu rõ, làm tu chân giả, tổng cộng có tám đại cảnh giới là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phản Hư, Hợp Đạo, Độ Kiếp, thế nhưng là sau khi độ kiếp thành công lại là loại cảnh giới nào nữa ngươi có biết không?"

Diệp Trần lại sững sờ, tuy rằng không rõ ông lão quái vật này vì sao lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này, tuy nhiên vẫn tự mình biết trả lời đi ra, "Truyền ngôn nói, một khi độ kiếp thành công thì có thể thành tựu hỗn độn tiên thể, lịch vạn kiếp mà bất diệt, chỉ có đều, tất cả tu chân giả độ kiếp thành công thì không lâu sau đó sẽ biến mất ở trên thế giới này, cụ thể đi nơi nào thì không có ai biết được..."

Ông lão quái vật nghe xong lời này thì lông mày lập tức nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, "Ồ! Không nghĩ tới ngươi biết được rất nhiều! Không sai không sai!"

"Độ Kiếp Tiên Đế, một khi độ kiếp thành công, chính là Hỗn Độn Tiên thể, bởi vì lực lượng quá cường đại, sẽ bị lực lượng pháp tắc có chỗ bài xích ra khỏi thế giới này, tiến vào bên trong Vô Tận Hỗn Độn..."

Ông lão quái vật nói chắc như đinh đóng cột, ngược lại để Diệp Trần khiếp sợ không thôi, phải biết, cho dù là Diệp Trần hắn ở kiếp trước, đăng lâm đỉnh Tu Chân giới, đối với chuyện sau khi độ kiếp thì cũng chỉ biết được có một nửa cái móng tay mà thôi.

Cái tên này đến cùng có thân phận gì, thế mà biết được bí mật vô thượng này?
Chương 718 Nguồn gốc của Trái Đất

Ông lão quái vật dường như hiểu rõ ý nghĩ của Diệp Trần, mỉm cười nói:

"Ta đoán trong lòng ngươi chắc chắn đang nghĩ, ta làm sao lại biết chuyện sau khi độ kiếp đúng hay không?"

"Đó là bởi vì chủ nhân của ta chính là trong số cực ít người từ ức vạn năm đến nay của Tu Chân giới độ kiếp thành công!"

Nói đến đây, ông lão quái vật có chút dừng lại, lại nói tiếp:

Về phần tôn hiệu của chủ nhân nhà ta, nói ra ngươi cũng chưa chắc biết, hắn chính là Hạo Thiên đại đế ở trăm vạn năm trước đã từng thống nhất Tu Chân giới!

"Hạo Thiên đại đế?"

Hai mắt Diệp Trần lập tức trừng một cái, hắn thật đúng là biết! Ở trong lịch sử của Tu Chân giới, người độ kiếp thành công dĩ nhiên là không nhiều, thế nhưng có vô số kỷ nguyên hạ xuống, thế nhưng tích lũy cũng không ít.

Thế nhưng là ở trước khi độ kiếp có thể nhất thống toàn bộ Tu Chân giới, thì cũng chỉ có được rải rác mấy người mà thôi.

Mà ở trong đó, người cuối cùng thống nhất toàn bộ Tu Chân giới chính là vị Hạo Thiên đại đến ở trăm vạn năm trước này!

Cho nên ở kiếp trước, Diệp Trần ngược lại là được nghe rất nhiều chuyện nói về một đời của vị đại đế này cho nên tự nhiên cũng nhớ rõ.

"Tiền bối, vị Hạo Tiên đại đế và Hạo Thiên giới mà ngươi nói, lại có quan hệ gì?"

Diệp Trần nhịn không được mở miệng hỏi, xưng hô cũng đã thay đổi trở thành tiền bố, thái độ cung kính hơn rất nhiều so với trước đó.

Ông lão quái vật này đã là tôi tớ của Hạo Thiên đại đế, vô luận là nói về thực lực hay còn là tư cách và sự từng trải đều có thể khiến Diệp Trần xưng hô một tiếng tiền bối.

Ông lão quái vật mỉm cười, "Cuối cùng thì ngươi cũng hỏi vấn đề này! Thật ra thì, Hạo Thiên giới này là do Hạo Thiên đại đế chủ nhân của ta ở sau khi độ kiếp thành công khai sáng một phương vũ trụ!"

Oanh!

Ông lão quái vật vừa mới thốt ra lời kia, Diệp Trần lập tức có chút choáng váng, "Chỗ Trái Đất của hắn kia, lại là một phương vũ trụ do Hạo Thiên đại đế sáng tạo!"

Tuy nhiên, sau khi Diệp Trần kinh ngạc qua đi, chợt lại phát hiện vấn đề, "Cái này không đúng! Tiền bối, phương vũ trụ kia của ta thế nhưng là đã có lịch sử hơn một trăm triệu năm lịch sử mà Hạo Thiên đại đế cùng lắm là nhân vật trăm vạn năm trước đó, sao lại thế..."

Không đợi Diệp Trần nói xong, ông lão quái vật khoát tay áo, nói:

"Thời gian chẳng qua là một cái đơn vị để tính toán, đối với người sáng tạo mà nói, thời gian là không có bất kỳ ý nghĩa gì, hơn nữa, thời gian của Hạo Thiên giới cùng với thời gian bên trong Tu Chân giới tự nhiên cũng không thể cùng cấp..."

Sau khi nghe ông lão giải thích một phen, Diệp Trần cái hiểu cái không, hắn không hiểu nhiều đối với Thời Gian Pháp Tắc, ngộ tính ở phương diện này cũng so ra kém Hi Nguyệt.

Ông lão quái vật lại nói tiếp:

"Lúc trước, chủ nhân ta sau khi thành tựu Hỗn Độn Tiên Thể, tự biết ở Tu Chân giới không còn bao lâu nữa, thế là ở bên trong Hỗn Độn thế giới khai sáng Hạo Thiên giới, đồng thời ở giữa Tu Chân giới và Hạo Thiên giới cưỡng ép mở ra một cái lối đi!"

"Kể từ đó, người nhà chủ nhân, bằng hữu còn có những người như chúng ta liền có thể thông qua Hạo Thiên giới tiếp tục ở lại với chủ nhân đi khấp mọi nơi..."

Nghe đến đó, Diệp Trần sớm đã kinh hãi nói không nên lời.

Chính cái vũ trụ mà mình ở, lại là nơi mà vị Hạo Thiên đại đế kia sáng tạo!

Không hổ là một đời đại đế có thể nhất thống toàn bộ Tu Chân giới, thủ đoạn như thế, ngay cả hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, sau đó thì lại mừng rỡ không thôi, "Nói ra như vậy, tiền bối hẳn phải biết trở về Trái...Hạo Thiên giới như thế nào?"

Không nghĩ tới, ông lão quái vật kia lại lắc đầu nói:

"Vốn là có thể! Đáng tiếc ở mười vạn năm trước, chủ nhân nhà ta đột nhiên bị mất tích ở bên trong Hỗn Độn thế giới, Hạo Thiên giới trở thành giới vô chủ, không có chủ nhân duy trì, Hạo Thiên giới không cách nào hấp thu chất dinh dưỡng từ bên trong Hỗn Độn thế giới và con đường giữa Hạo Thiên giới với Tu Chân giới cũng bắt đầu bị phong bế dần dần..."

"Hơn nữa về sau, Linh khí ở bên trong Hạo Thiên giới càng ngày càng mỏng manh, ta cùng những cường giả khác, tất cả đành phải lui trở về Tu Chân giới, chỉ để lại một số người có tu vi yếu kém ở lại đóng giữ."

"Sau đó lại qua mấy ngàn năm, con đường ở giữa Hạo Thiên giới và Tu Chân giới đã hoàn toàn bị ngăn, bây giờ ngay cả ta cũng không tìm thấy lối đi vào!"

"Mà lúc trước các cường giả cùng với ta trở về Tu Chân giới, ngã xuống thì ngã xuống mà mất tích thì mất tích, ta đi khắp toàn bộ Tu Chân giới cũng không thể ìm được lối vào tiến vào Hạo Thiên giới..."

Sau khi nghe xong lời nói này của ông lão, Diệp Trần lập tức thất vọng một trận, "Chẳng lẽ thật không có cách nào trở về sao?"

Lão giả nói:

"Đương nhiên là có! Hơn nữa biện pháp này khả năng còn phỉa dưa vào ngươi để hoàn thành!"

Diệp Trần lập tức càng choáng váng, "Lời này của Tiền bối là có ý gì?"

Ông lão một mặt trịnh trọng nói:

"Trên người của ngươi có lạc ấn của chủ nhân nhà ta, chính là truyền nhân mà lão nhân gia ông ta nhận định là truyền nhân!"

"Nếu như ngươi có thể hoàn toàn kế thừa truyền thừa của chủ nhân nhà ta, thì có khả năng chưởng khống Hạo Thiên giới một lần nữa!"

"Đến lúc đó, ngươi chẳng những có thể mở ra thông đạo giữa Hạo Thiên giới và Tu Chân giới một lần nữa, còn sẽ kế thừa toàn bộ Hạo Thiên giới, trở thành chúa tể mới của Hạo Thiên giới, thậm chí tương lai tiến vào Hỗn Độn thế giới báo thù cho chủ nhân của ta!"

Diệp Trần nghe được điều này, mặt mũi lập tức đầy vẻ kinh hãi, "Ý của tiền bối là, Hạo Thiên đại đế chết rồi? Ngài ấy không phải đã thành tựu Hỗn Độn Tiên thể, bất tử bất diệt rồi sao?"

Ông lão cười đau thương một tiếng, "Bất tử bất diệt? Trên đời này nào có ai chân chính bất tử bất diệt? Chính là một phương vũ trụ cuối cùng cũng có phần cuối!"

"Huống chi, ta từng nghe chủ nhân nhắc qua, ở bên trong Hỗn Độn thế giới kia có rất nhiều tồn tại còn cường đại hơn rất nhiều so với chủ nhân nhà ta, còn có một số Hỗn Độn dị thú, chuyên môn săn giết tu chân giả độ kiếp thành công, chủ nhân nhà ta đã mất tích mười vạn năm, rất có khả năng đã..."

Ông lão nói đến đây, nước mắt đã ngập tràn, vẻ mặt tỏ ra rất buồn.

Diệp Trần thì trong lòng thổn thức không thôi, cũng không tiện tiếp tục hỏi nhiều, vì vậy nói:

"Vậy phải như thế nào mới có thể kế thừa truyền thừa của Hạo Thiên đại đế? Như thế nào trở thành chúa tể của Hạo Thiên giới? Còn xin tiền bối dạy ta!"

Diệp Trần từng hứa hẹn với người nhà của mình khoảng mười năm, là bất kể như thế nào cũng phải trở về Trái Đất, cơ hội này hắn tự nhiên không thể bỏ qua.

Ông lão lau lau nước mắt trên khóe mắt, bên trong đôi mắt lộ ra một vẻ tán thành, nói:

"Được! Bản đế thích loại người thẳng thắn như ngươi!"

"Tuy nhiên muốn kế thừa truyền thừa của chủ nhân nhà ta, cũng không phải là một chuyện dễ dàng!"

Ông lão nói đến đây thì dừng lại một chút, "Tiểu tử, ngươi đã từng nghe nói về Mê La Tinh Hải chưa?"

Lông mày Diệp Trần nhíu lại, lập tức nhẹ gật đầu, nói:

"Biết một chút! Mê La Tinh Hải là một trong thập đại tuyệt địa của Tu Chân giới, nghe nói bên trong chém giết lẫn nhau rất nhiều, hung hiểm vô cùng, coi như Độ Kiếp Tiên Đế tiến vào bên trong cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng!"

Ông lão nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức đôi mắt già nua khẽ híp một cái, "Ngươi biết cũng rất nhiều đi! Tuyệt không giống như vừa mới tiến vào Tu Chân giới!"

Diệp Trần trong lòng máy động, cũng lập tức ý thức được, biểu hiện của chính mình có chút quá mức.

Tuy nhiên cũng may, ông lão cũng không có truy cứu vấn đề này, tiếp tục mở miệng nói:

"Để ta nói cho ngươi biết đi! Thật ra thì Mê La Tinh Hải này là một cái hậu chiêu mà chủ nhân nhà ta lưu ở Tu Chân giới, mà truyền thừa của hắn, thì cất giữ trong vùng biển tầng thứ chín của Tinh Hải!"

"Đáng tiếc là, từ mấy trăm vạn năm đến nay, nhưng xưa nay không có người có thể tiến vào vùng biển tầng thứ chín của Tinh Hải."

"Cho nên bây giờ, ngươi còn dám không?"
Chương 719 Tiến về tinh vực trung tâm

Diệp Trần làm sao cũng không nghĩ tới, truyền thừa của Hạo Thiên đại đế thế mà ở ngay bên trong Mê La Tinh Hải.

Nhỡ rõ kiếp trước, Thần Khí Nguyệt Quang Bảo Giám kia chính là Diệp Trần đoạt được ở bên trong tinh vực tầng thứ bảy của Mê La Tinh Hải.

Cho dù lấy tu vi kiếp trước của hắn, sau khi tiến vào Mê La Tinh Hải cũng vẻn vẹn chỉ là khó khăn lắm mới đạt tới tầng thứ bảy mà thôi, lúc ấy hắn còn muốn tiếp tục thâm nhập sâu hơn, thế nhưng vừa mới tiến vào tầng thứ tám thì suýt chút nữa bị mất mạng ở trong đó, sau đó thì lui ra ngoài.

Về phần đối với tinh vực tầng thứ chín này thì đây chính là ngay cả vô số Độ Kiếp Tiên Đế cũng phải thất bại tan tác mà quay trở về!

Trăm vạn năm đến nay, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói đã có người nào đi vào.

Tuy nhiên, nếu như đây là biện pháp duy nhất trở lại Trái Đất, Diệp Trần coi như liều chết cũng phải thử một lần!

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần kiên định gật đầu, "Ta nhất định phải đạt được truyền thừa của Hạo Thiên đại đế!"

"Được!"

Trên mặt ông lão lộ ra vẻ tán thành, "Thật ra thì nếu như ngươi không muốn, bản đế cũng sẽ không cưỡng cầu, ngươi đã có quyết tâm như thế, vậy lão phu đưa cho ngươi một cái pháp bảo đến giúp ngươi một tay đi!"

Nói xong lời này, ông lão lật bàn tay một cái, lấy ra một viên hạt châu tỏa ra ánh sáng màu tím yêu dị, đưa tới trước mặt Diệp Trần, nói:

"Viên hạt châu này tên là Tiêu Dao tiên châu, chính là tự tay chủ nhân ta luyện chế, ngươi đừng nhìn nó chỉ là một kiện Tiên khí cấp thấp, có vật này ở trong tay thì có thể liên thông tất cả trận pháp truyền tống của Tu Chân giới, sau đó cưỡng ép cướp đoạt thông đạo cho mình sử dụng!"

Diệp Trần nghe xong lời giới thiệu của ông lão thì hai mắt lập tức sáng lên, "Tiêu Dao tiên châu sao?"

Kiếp trước hắn cũng từng nghe nói qua tiên vật này, đây chính là đồ vật mà ngay cả Độ Kiếp Tiên Đế đều rất nóng mắt, thế nhưng là tám trăm năm ở kiếp trước, Diệp Trâng nhưng xưa nay chưa từng thấy qua, vẫn cho là thứ này chỉ là một cái truyền thuyết, không nghĩ tới thế mà thật sự có!

Chính như ông lão nói, thứ này tuy rằng còn không tính là Thần khí, thế nhưng là từ một loại góc độ nào đó tới nói, chỉ sợ còn có tác dụng lớn hơn cả Thần khí!

Chỉ cần trong tay có châu này, thì có thể tùy ý điều động toàn bộ trận pháp truyền tống của Tu Chân giới, đây quả thực giống như hacker cơ bên trong thế giới mạng trên Trái Đất, sau này hắn có thể lui tới tự nhiên ở toàn bộ Tu Chân giới.

Đây đối với thực lực tương đối hơi yếu như Diệp Trần mà nói quả thực so với Thần khí còn muốn thực dụng hơn.

"Như thế thì đa tạ tiền bối! Đúng, còn không biết xưng hô với tiền bối như thế nào?"

Ông lão cười nhạt một tiếng, "Danh tự của bản đế sao? Ngay cả chính ta cũng đã không nhớ rõ, ngươi gọi ta Cửu lão là được rồi!"

"Ngươi đã đến từ Hạo Thiên giới, tương lai nếu có thể đạt được truyền thừa của chủ nhân thì chính là chủ nhân mới của ta, tuy nhiên..."

Cửu lão nói đến đây, lời nói xoay chuyển, nói:

"Ta còn muốn chắc nhở ngươi một câu, ngươi cũng không phải là truyền nhân duy nhất của chủ nhân!"

Diệp Trần hơi sững sờ, chợt giật mình sau đó bên trong đôi mắt hiện lên vẻ lo lắng, ở trước khi hắn tiến vào Tu Chân giới, tu chân giả Thần, Tiên, Yêu, Ma ở trên Trái Đất cũng từng có không ít người bước chân vào Thông Thiên Lộ tiến vào bên trong Tu Chân giới.

Ý tứ của Cửu lão rất rõ ràng, nhưng phàm là người từ Hạo Thiên giới tới đây, thì đều là người có thể kế thừa truyền thừa của Hạo Thiên đại đế.

Chỉ có điều, cũng không phải là tất cả mọi người đều có vận khí tốt như vậy, sẽ biết được ngọn nguồn ở trong đó.

Nếu như kiếp trước, Diệp Trần có duyên gặp được Cửu lão, biết được mọi chuyện ở đây thì chỉ sợ cũng sẽ không đơn giản như vậy mà rời khỏi bên trong Ma La Tinh Hải, thậm chí có khả năng đã được truyền thừa của Hạo Thiên đại đế.

Cửu lão lại nói tiếp: "Mê La Tinh Hải này mỗi trăm năm mở ra một lần, lần mở ra tiếp theo chính là một năm sau, nơi này cách Mê La Tinh Hải rất xa xôi, nếu như ngươi không có chuyện thì vẫn là nhanh chóng chạy tới đi!"

Nói đến đây, Cửu lão chỉ vào U Minh Viêm Xà ở một bên, nói:

"Còn về con linh sủng này của ngươi bị thương quá nặng, thực lực cũng không được, không bằng trước tiên để nó ở lại chỗ của ta, ý của ngươi như thế nào?"

Diệp Trần thật ra thì cũng đang có ý này, nghe được điều này tự nhiên không thể tốt hơn.

Ngay sau đó, Cửu lão giảng giải cách dùng Tiêu Dao tiên châu cho Diệp Trần một lần, sau khi Diệp Trần luyện hóa pháp bảo, hơi điều tức một chút khí tức trong người thì đã trực tiếp thôi động Tiêu Dao tiên châu:

Ông ~~

Sau khi bên trên Tiêu Dao tiên châu phát ra một màn ánh sáng yêu dị, bên trong hư không phía trước lập tức xuất hiện một cái thông đạo quỷ dị!

Hơn nữa thông qua Tiêu Dao tiên châu, Diệp Trần có thể cảm nhận được rõ ràng, tất cả mấy cái Truyền Tống trận của tinh vực đều có thể để cho hắn sử dụng.

Chẳng mấy chốc, Diệp Trần tìm được một cái lộ tuyến tiến về đại tinh vực trung tâm, "Cửu lão, U Minh liền nhờ ngươi, cáo từ!"

Sau khi Diệp Trần tìm được lộ tuyến, thân thể trực tiếp nhoáng một cái tiến vào bên trong thông đạo, nhanh chóng biến mất không thấy không thấy gì nữa.

"Ai..."

Cửu lão nhìn thấy Diệp Trần vậy mà nói đi là đi, sắc mặt lập tức hơi đổi một chút, muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp rồi, không thể không lắc đầu thở dài một hồi, tự nhủ:

"Tiểu gia hỏa này cũng quá nóng lòng! Bản đế cũng còn chưa có nói hết a, Tiêu Dao tiên châu mặc dù là thần vật nhảy qua không gian, nhưng nếu như một lần này vọt quá nhiều lần, tiên châu sẽ không chịu nổi, sẽ còn khiến cho không gian sụp đổ, thâm chí còn nguy hiểm đến tính mạng!"

"Ai, thôi thôi, dù sao trước đó nhiều người thừa kế như vậy, cũng không có người nào có thể thành công, nếu thật là chết vậy cũng chỉ có thể lại tìm người tiếp theo!"

"Chỉ là thọ nguyên của bản đế sắp hết, cũng không biết có thể trong lúc còn sống tìm được một vị truyền nhân của chủ nhân hay không? Ai!!"

...

Lại nói sau khi Diệp Trần tiến vào thông đạo không gian, phi hành một lúc phát hiện trong thông đạo coi như ổn định, thế là liền tế Xích Vũ phi thuyền ra, tốc độ di chuyển nhanh hơn rất nhiều.

Sau khi nhảy vọt liên tiếp mấy lần cũng đã ra khỏi phạm vi của Thiên Huyền tinh, đi tới gần tinh vực Thương Viêm.

Mặc dù sau khi có Tiêu Dao tiên châu, tốc độ Diệp Trần tăng lên rất nhiều, thế nhưng là đại tinh vực trung tâm thực sự quá xa xôi, tuyệt không phải một sớm một chiều là có thể tới.

Chỉ chớp mắt, thời gian ba ngày trôi qua, bởi vì sốt ruột đi đường, Diệp Trần không ngừng sử dụng Tiêu Dao tiên châu đã nhảy vọt hơn ngàn lần, vượt ngang gần trăm cái tinh vực!

Nhưng là cách đại tinh vực trung tâm vẫn như cũ còn một khoảng cách không ngăn.

Như thế lại đi qua năm sáu ngày liên tiếp, dựa vào trí nhớ của kiếp trước, Diệp Trần cuối cùng bước vào trong phạm vi của đại tinh vực trung tâm!

Cái gọi là đại tinh vực trung tâm là khu vực trung tâm của Tu Chân giới, trong đó bao hàm vô số tinh vực nhỏ, cương vực rộng lớn, cho dù là kiếp trước thân là Cuồng Đế Diệp Trần cũng chỉ từng tới một phần nhỏ mà thôi, so với tinh vực Thiên Huyền trước đó lớn đâu chỉ ức vạn lần!

Hơn nữa, thế lực, tông môn đứng đầu Tu Chân giới cũng đều ở bên trong đại tinh vực trung tâm này.

Hoặc là nói, chỉ cần đi vào đại tinh vực trung tâm mới được tính là thực sự tiến vào Tu Chân giới, những tinh vực bên ngoài kia chẳng qua chỉ là vùng hoang giao dã địa mà thôi.

"Cuối cùng đã trở lại!"

Diệp Trần cũng hơi có chút kích động, đang chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm lộ tuyến, trực tiếp thừa thế xông lên tiến về Mê La Tinh Hải.

Nhưng không ngờ, chẳng biết tại sao Tiêu Dao tiên châu đột nhiên trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, ngay sau đó thì không gian xung quanh thông đạo cũng bắt đầu lắc lư kịch liệt một trận, giống như lúc nào cũng muốn sụp đổ!

Diệp Trần lập tức sắc mặt đại biến!
Chương 720 Linh Khê

"Móa nó!"

Diệp Trần nhịn không được nói tục một tiếng.

Mắt thấy không gian thông đạo sắp phải sụp đổ, một khi bị cuốn vào bên trong không gian loạn lưu, lấy tu vi bây giờ, gần như là cửu tử nhất sinh!

"Lưu Ly Kim Thân!"

"Pháp Tướng Thiên Địa!"

Diệp Trần cũng không kịp nghĩ lại, lập tức thu hồi Xích Vũ phi thuyền, mở phóng ngự đến mức mạnh nhất, sau đó gọi Tử Quỳnh kiếm ra, hung hăng chém xuống một kiếm, "Hư Không trảm!"

Ầm ầm!

Dưới một kiếm toàn lực của Diệp Trần, ở trước khi không gian thông đạo chưa sụp đổ thì đã cưỡng ép xé mở ra một cái vết nứt không gian, sau đó nhanh chóng chui đi qua.

Ngay tại lúc Diệp Trần chui vào bên trong cái khe kia, không gian thông đạo cũng hoàn toàn sụp đổ!

Xoẹt xẹt á!

Diệp Trần lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng thôn phệ muốn xé rách cả người hắn ra.

"Phá cho ta!"

Diệp Trần hét lớn một tiếng, cưỡng ép vận dụng một chút lực lượng không gian mà chính mình nắm giữ kia, mạnh mẽ phá ra một cái lối ra.

Cuối cùng ở trước khi thông đạo hoàn toàn sụp đổ, may mắn đào thoát khỏi sự thôn phệ của không gian loạn lưu về tới thế giới bên ngoài.

Hô hô hô!

Diệp Trần ngồi tê liệt trên mặt đất, thở dốc một lúc lâu mới hồi sức trở lại, cúi đầu nhìn thoáng qua tình huống trên người, lập tức cười khổ không thôi.

Chỉ thấy quần áo trên người hắn đều đã bị xoắn nát hoàn toàn, trên dưới toàn thân đều hiện đầy vết thương, gần như thành một cái huyết nhân!

Vốn là thương thế bên trong cơ thể cũng còn chưa có khép lại hoàn toàn thì trên vết thương cũ lại thêm vết thương mới, ngũ tạng lục phủ gần như báo hỏng toàn bộ!

Nếu không phải trong cơ thể hắn có Vạn Cổ Trường Thanh châu che chở tâm mạch, lần này coi như không chết chỉ sợ cũng phải lột da.

Dù là như thế, không có khoảng thời gian một hai tháng, chỉ sợ cũng khó mà khôi phục.

"Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào? Chẳng lẽ đây là Tiêu Dao tiên châu có vấn đề gì? Lúc nào quay trở lại nhất định phải hỏi Cửu lão thật tốt một chút!"

Diệp Trần buồn bực không thôi, loại trạng thái trước mắt này của hắn, đi đường khẳng định là không được, chỉ có thể trước tiên tạm thời tĩnh dưỡng một đợt.

Ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị điều tức ngay tại chỗ, bỗng nhiên nơi xa truyền đến một giọng nói uy nghiêm mà bên trong giọng nói lại lộ ra ngạc nhiên nghi ngờ, "Bên kia làm sao đột nhiên lại có động tĩnh lớn như vậy? Theo ta đi nhìn xem!"

Hóa ra, Diệp Trần cưỡng ép phá vỡ thông đạo không gian đã dẫn phát tới động tĩnh không nhỏ, vậy mà kinh động đến người xung quanh.

Bá bá bá!

Theo giọng nói rơi xuống, từng cái bóng người hiện lên ở bên trong rừng núi, một hồi xao động đi qua, một đám người xuất hiện trước mặt Diệp Trần, cầm đầu là một người đàn ông trung niên, cưỡi một con quái vật to lớn toàn thân mọc đầy vảy giá màu đen, vô cùng khí thế!

Mà ở sau lưng người đàn ông trung niên, còn có một đội nhân mã đi theo, có lẽ là thuộc hạ của hắn.

Mọi người thấy cả người Diệp Trần đầy vết máu, lập tức từng tên khẩn trương lên, tự động làm thành một vòng tròn, bao vây Diệp Trần lại.

"Ngươi là người phương nào? Tại sao lại xuất hiện ở bên trong núi phía sau Hắc Nham thành chúng ta?"

Người đàn ông trung niên cầm đầu kia, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, hét lớn một tiếng nói.

Diệp Trần ngẩng đầu quét mắt nhìn mọi người một lượt, trong nội tâm thở dài, tuy rằng thực lực của những người này cũng không mạnh, hắn nếu là cưỡng ép điều động chân nguyên cũng đủ để xử lý những người này một cách dễ dàng.

Thế nhưng là, thương thế trong cơ thể hắn quá mức nghiêm trọng, nếu là cưỡng ép động võ, thương thế sẽ càng nghiêm trọng hơn, đến lúc đó chỉ sợ cũng cần phải nghỉ ngơi dưỡng thương trong thời gian dài hơn.

Huống chi, hắn mặc dù là bất đắc dĩ xâm nhập vào bên trong tông môn của người khác, mà dù sao cũng là hắn đuối lý, nếu như lại động thủ giết người thì càng không nói được.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần chậm rãi đứng lên, thản nhiên nói:

"Thật có lỗi! Không cẩn thận xâm nhập vào địa bàn của các ngươi, ta đây rời đi!"

Nói xong, Diệp Trần đang muốn quay người rời đi.

Không nghĩ tới người đàn ông trung niên kia lập tức cười lạnh, "Bằng hữu! Ngươi tự tiện xông vào trong cấm địa của Hắc Nham thành chúng ta, rồi lại muốn rời đi như vậy, không thể không nói cũng quá không để Hắc Nham thành chúng ta vào trong mắt a?"

Diệp Trần lập tức khẽ chau mày, "Vậy ngươi muốn như thế nào?"

Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, "Trên người ngươi máu me be bét như vậy, lại đột nhiên xuất hiện ở bên trong Hắc Nham thành chúng ta, chắc chắn có toan tính âm mưu!"

"Thành thật khai bá cho ta! Ngươi có phải là người của Tà Quang các hay không? Đến Hắc Nham thành chúng ta đến cùng muốn làm cái gì?"

Diệp Trần nghe được điều này, lông mày lập tức nhíu chặt hơn, hắn vốn không muốn đả thương người, thế nhưng kẻ trước mắt này lại hùng hổ dọa người, hắn cũng không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian.

Ngay vào lúc Diệp Trần đang âm thầm điều động chân nguyên trong cơ thể chuẩn bị phá vây mà ra, bỗng nhiên lại vang lên một giọng nói rõ ràng dễ nghe:

"Bàng thúc thúc, xảy ra chuyện gì rồi?"

Theo giọng nói này rơi xuống, một con yêu thú màu trắng từ đằng sau đám người, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Trần.

Mà ở trên lưng con yêu thú màu trắng kia thì có một thiếu nữ mặc quần áo màu tím nhạt đang ngồi ở trên đó.

Thiếu nữ này có dung mạo đáng yêu tinh xảo, nhìn qua cũng mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, giống như là một con búp bê, ngoài ra còn buộc một đôi tóc đuôi sam, hiện ra càng thêm đáng yêu.

Mọi người thấy thiếu nữ này xuất hiện thì lập tức thi nhau khom mình hành lễ:

"Nhị tiểu thư, sao tiểu thư lại tới đây?"

Sau khi thiếu nữ đáng yêu này vừa xuất hiện, một đôi mắt to đen nhánh đang nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, "Bàng thúc thúc, người này là ai? Làm sao trên người hắn có nhiều máu như vậy?"

Thiếu nữ đáng yêu này vừa nói, liền muốn thôi động yêu thú dưới hông hướng Diệp Trần tới gần.

Thân thể người đàn ông trung niên kia lập tức lóe lên nhanh như chớp ngăn ở trước mặt thiếu nữ đáng yêu, một mặt khẩn trương nói:

"Nhị tiểu thư cẩn thận! Người này đột nhiên xuất hiện ở sau núi, dấu vết hoạt động rất khả nghi, thuộc hạ nghiêm trọng nghi ngờ, hắn có thể là gian tế mà Tà Quang các phái tới!"

Thiếu nữ đáng yêu kia nghe được điều này thì lập tức chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, lại đánh giá trên người Diệp Trần một phen, cười khúc khích nói:

"Bàng thúc thúc, ngươi chắc chắn là nhầm rồi! Ngươi nhìn vết thương trên người hắn nghiêm trọng như vậy, Tà Quang các làm sao lại phát người mà cả người bị thương nặng đến Hắc Nhàm thành chúng ta đây?"

"Hơn nữa, ta nhìn vị đại ca ca này cũng không giống là người xấu đâu!"

Người đàn ông trung niên kia lập tức khẩn trương, "Nhị tiểu thư! Người này không thể xem bề ngoài a! Coi như hắn không phải gian tế của Tà Quang các, lén lén lút lút xuất hiện ở đây cũng tuyệt đối rất khả nghi..."

Không đợi người đàn ông trung niên nói xong, thiếu nữ đáng yêu kia khoát tay áo nói:

"Bàng thúc thúc, ngươi nhìn hắn bị thương nặng như vậy, lại chậm trễ nữa nói không chừng sẽ chết người đấy, không bằng trước tiên để cho ta mang hắn về trị liệu, chờ thương thế ở trên người khỏi rồi nói sau!"

"Nhị tiểu thư, cái này..."

Người đàn ông trung niên còn muốn khuyên, gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ đáng yêu ngay lập tức nghiêm lại, "Làm sao? Chẳng lẽ ngay cả chút chuyện nhỏ này ta cũng không làm chủ được sao?"

"Ta..."

Người đàn ông trung niên rơi vào đường cùng đành phải ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Thiếu nữ đáng yêu lúc này mới một lần nữa hiện ra nụ cười đáng yêu, hướng về phía Diệp Trần cười nói:

"Đại ca ca, ta gọi là Linh Khê là một tên dược sư a, trên người ngươi bị thương rất nặng, nhất định phải nhanh chóng trị liệu! Ngươi theo ta đi, ta giúp ngươi chữa thương có được hay không?"

Hai mắt Diệp Trần và thiếu nữ đáng yêu kia nhìn nhau một lát, thấy ánh mắt của nàng trong sáng, không có một chút như làm ra vẻ nào, trong lòng cũng có phần sinh ấn tượng tốt:

Cô gái tốt bụng sạch sẽ như thế, ở Tu Chân giới ngươi lừa ta gạt thật đúng là không thấy nhiều!

"Được lắm! Vậy thì đa tạ ngươi á!"

Diệp Trần cũng mỉm cười đáp lại, gật đầu đáp ứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK