Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76 Ta giết hắn như giết chó!

Nghe Tào Khôn kể chuyện một phen, với mọi người còn lại bổ sung thêm, Diệp Trần rất nhanh đẫ hiểu ra chân tướng chuyện này.

Hóa ra, ngay buổi sáng ngày hôm nay, các đại lão bá chủ các thế lực khắp nơi ở thành phố Vân Châu, sau khi ngủ dậy phát phiện ở đầu giường xuất hiện một tấm thiệp mời và một con dao găm!

Trên thiếp mời viết, mời mọi người buổi tối hôm nay, tập trung lại ở lầu Vọng Giang giao giới giữa Vân Châu và Lâm Châu, cùng nhau thương thảo về chuyện hợp tác sau này, nếu như không đến, tự gánh lấy hậu quả!

Mà người kí tên, rõ ràng là Hà Tiến đại lão Lâm Châu!

Rất rõ ràng, Hà Tiến cố ý làm ra một màn như thế, hiển nhiên là đang uy hiếp mọi người ở Vân Châu, mà mưu đồ chiếm đoạt Vân Châu đã rõ ràng.

"Ta vốn cho rằng cái tên này, ít nhất phải chờ đến trên đại hội võ lâm mới động thủ, không nghĩ tới hắn nóng vội như thế, hơn nữa khẩu vị lại to lớn như thế, lại muốn nuốt tất cả thế lực hai đạo hắc bạch trong thành phố Vân Châu!"

Sau khi Tào Khôn miêu tả tình huống của chuyện này một lần, nhịn không được vẻ mặt oán hận nói.

Đường Nghiệp ở bên cạnh thì lại thở dài:

"Nghe nói Hà Tiến lần này, từ bên ngoài mời chào tới một cao thủ, tên gọi là Vu Thành Hùng! Người này ở nước ngoài ngoài giới võ lâm của Hoa Hạ, danh tiếng tương đối lớn, nghe người ta nói đã đạt tới cảnh giới tông sư Hóa Kình đại thành, hơn nữa làm người cuồng ngạo bá đạo, làm việc không kiêng nể gì cả, chỉ sợ Hà Tiến chưa chắc có thể chi phối, cho nên chuyện này hơn phân nửa là chủ ý của người này!"

Đường Nghiệp nói xong, một ông lão từ trong đám người đứng dậy, chen lời nói:

"Bất kể là chủ ý của ai, bây giờ chúng ta đã trở thành châu chấu trên một sợ day thừng, nhất định phải cùng tiến cùng lui mới được!"

"Không sai! Đối phương đã có thể thần không biết quỷ không hay, thả xuống dao găm ở đầu giường chúng ta, muốn lấy tính mạng của chúng ta, quả thực dễ như trở bàn tay!"

"Đúng vậy, người này nếu một ngày chưa diệt trừ, chúng ta nhất định ăn ngủ không yên!"

...

Sau khi mọi người nghị luận ầm ĩ một lúc, bỗng nhiên một người đàn ông trung niên đứng dậy, hướng về phía Diệp Trần chắp tay thi lễ một cái nói:

"Diệp tiên sinh, nghe Tào Tứ Gia và Đưỡng lão nói, ngài cũng là tông sư Hóa Kình, không biết ngài so với Vu Thành Hùng, ai mạnh ai yếu?"

Người đàn ông trung niên này tuy rằng ngoài miệng nói cung cung kính kính, nhưng trong đối mắt, đã hiện lên một tia thất vọng.

Điều này cũng khó trách!

Trong những người ở đây, duy chỉ có lác đác mấy người Tào Khôn, Tào Văn, Đường Nghiệp, đã từng thấy Diệp Trần xuất thủ, cho dù là mấy người bọn họ, cũng chỉ nhìn thoáng qua, đối với thực lực của Diệp Trần cũng không hiểu được.

Cho dù ở suy nghĩ của mấy người bọn họ, Diệp Trần dù sao còn quá trẻ, cho dù là thiên tài đi nữa, sợ rằng cùng lắm cũng chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Hóa Kình không lâu, căn bản không có cách nào đánh đồng với loại người như Vu Thành Hùng, cường giả cảnh giới Hóa Kình đại thành đã lâu!

Cho nên, ngay cả mấy người Tào Khôn và Đường Nghiệp bọn họ, đều không thể nào coi trọng được Diệp Trần, chứ đừng nói tới những người khác, tự nhiên càng không coi trọng.

Nếu không phải bọn họ thực sự không tìm thấy người có cách nào có thể ngăn cản Vu Thành Hùng, chỉ sợ cũng chưa chắc sẽ đế trước cổng Diệp Trần khổ sở chờ đợi.

Diệp Trần để trong mắt vẻ mặt của mọi người, trong lòng không thể không cười lạnh một hồi, nếu không phải có giao tình không cạn với mấy người Tào Khôn, Đường Nghiệp, lúc này hắn đã sớm phất tay áo bỏ đi.

Đã đối với ta không có lòng tin, vậy còn tới tìm ta làm cái gì?

"Nếu như ta nói, ta so với Vu Thành Hùng kia mạnh hơn, thì các ngươi có tin không?"

Diệp Trần giống như cười mà không phải cười nói.

Mọi người im lặng một lúc, duy chỉ có Ngô Lỗi muốn đứng ra, lại bị Ngô Bá Hùng kéo lại.

Thấy mọi người không lên tiếng, Diệp Trần không thể nhịn được cười, lại nói:

"Vậy nếu như ta nói, ta không bằng Vu Thành Hùng, vậy các ngươi sẽ chuẩn bị làm ra dự định gì?"

Mọi người lại im lặng một lát, cuối cùng mới có người nặng nề thở dài nói:

"Vậy chúng ta cũng chỉ đành lấy sản nghiệm trong nhà, chắp tay tặng cho Hà Tiến kia a! Dù sao, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất!"

Diệp Trần nghe được điều này, nụ cười trên mặt càng lúc càng đậm hơn, thế nhưng lại là cười lạnh,

"Các ngươi tập trung với nhau tới đây tìm ta, chẳng qua chỉ coi ta làm bia đỡ đạn cho các ngươi a! Ta nếu là giúp các ngươi đánh bại Vu Thành Hùng, các ngươi có thể bảo trụ gia nghiệp của mình, ta nếu là thua ỏ trong tay Vu Thành Hùng, các ngươi đầu nhập vào đối phương, vậy với ta mà nói, lại có chỗ tốt gì? Thay lời khác tới nói, các ngươi dựa vào cái gì để cho ta mao hiểm tính mạng của mình, đi giúp các ngươi bảo trụ gia nghiệp?"

"Cái này..."

Mọi người nghe được Diệp Trần chất vấn một trận, trên mặt tất cả mọi người lập tức tràn đầy vẻ xấu hổ nói không ra lời.

Bọn họ vốn cho rằng, Diệp Trần tuy rằng có võ công cao cường, nhưng dù sao tuổi còn quá trẻ, kinh nghiệm còn ít, hẳn không có bao nhiêu tính toán, nhưng không nghĩ đến hắn lại có thể xem thấu triệt đến như thế!

Cuối cùng, vẫn là Đường Nghiệp mở miệng đầu tiên nói:

"Diệp tiên sinh nếu có thể bảo trụ gia nghiệp của Đường gia ta, sau này Đường gia ta lấu tiên sinh làm đầu!"

Tào Khôn thấy thế, cũng vội vào hùa theo nói:

"Tào gia ta sau này, chỉ nghe theo mệnh lệnh của tiên sinh!"

Mấy người còn lại thấy Đường Nghiệp và Tào Khôn hai người đừng đầu đều đã mở miệng, lập tức cũng đi theo thi nhau tỏ thái độ,

"Trương gia ta sau này cũng lấy tiên sinh làm đầu!"

"Ta Tiền gia..."

...

Đợi đến khi mọi người làm ra quyết định xong, Diệp Trần lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu,

"Được! Các ngươi đã nguyện ý lấy ta làm đầu, vậy ta tự nhiên có nghĩa vụ bảo vệ các ngươi, buổi tối các ngươi cứ tiến đến dự tiệc, đến lúc đó ta tự có cách làm!"

Mọi người nghe lời này, lập tức ngạc nhiên một hồi, muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng lại không có lá gan kia, đành phải thi nhau cáo lui.

Chỉ chốc lát, tất cả mọi người đều đã giải tán, duy chỉ có Đường Nghiệp, Tào Khô, sư đồ Cổ Thuần Dương và cha con Ngô Lỗi, được Diệp Trần giữ lại.

"Diệp sư, Vu Thành Hùng kia thế nhưng là cao thủ cảnh giới Hóa Kình đại thành, ngài có thực sự nắm chắc đối phó hắn hay không?"

Người nói chuyện chính là Cổ Thuần Dương, hắn là người trong đạo môn, cũng không được liệt vào trong danh sách mời của Hà Tiến, vậy xem như là người ngoài cuộc, cho nên nói chuyện không cần phải cố kỵ quá nhiều.

Mấy người Đường Nghiệp, Tào Khôn, khi nghe được Cổ Thuần Dương hỏi nghi vấn trong lòng của mình, vẻ mặt tất cả đều mong đợi nhìn về phía Diệp Trần.

Không nghĩ tới, Diệp Trần cười nhạt một tiếng, trên người dâng lên một cỗ tự tin cường đại, chậm rãi nói:

"Chỉ là Hóa Kình đại thành mà thôi, ta giết hắn giống như giết chó!"

Mọi người nghe được điều này, tất cả lập tức đều trở nên kích động lên,

Bọn họ đối với tính cách của Diệp Trần cũng còn coi như hiểu, biết người thiếu niên trước mắt này, tuy rằng có lúc cuồng ngạo không bị trói buộc, nhưng đối với chuyện như thế này, còn không đến mức cố ý phóng đại, dù sao đây chính là quan hệ tới tính mạng của bản thân hắn.

Diệp Trần nói đến đây, dừng lại một chút, sao đó nhìn về phía Đường Nghiệp và Tào Khôn, nói:

"Đường lão, Tào Tứ Gia, ta dự định thừa dịp cơ hội lần này, chỉnh hợp các thế lực ở Vân Châu một chút, thuận tiện cũng đoạt lại địa bàn Hà gia Lâm Châu, các ngươi nghĩ như thế nào?"

Đường Nghiệp và Tào Khôn nghe được điều này, đầu tiên là sững sờ, sau đó thi nhau hiện ra vẻ mừng như điên.

Vân Châu ở những năm gần đây, vẫn là một trong mười thành phố trong tỉnh Thiên Nam có thế lực hỗn loạn nhất, Đường gia, Tào gia, Lâm gia ba nhà như thế chân vạc mà đứng, kiếm chế lẫn nhau, phía dưới còn có một số thế lực nhỏ tự làm theo ý mình, cũng chính vì vậy, cho nên mới thường xuyên lọt vào mắt của các thế lực trong các thành phố khác.

Nếu như Diệp Trần thực sự có thể chỉnh lý các thế lực này hợp thành một, sau này dẫn đầu bọn họ xông ra Vân Châu, như vậy thế lực của gia tộc bọn hắn, sẽ lấy được sự phát triển vô cùng nhanh chóng, thậm chí có thể nhảy trở thành gia tộc nhất lưu trong toàn bộ tỉnh Thiên Nam!

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Đường Nghiệp và Tào Khôn, lập tức trở nên cực nóng.
Chương 77 Hồng Môn Yến

Thật ra thì, sau hai ngày trước ba người Diệp gia kia tới, Diệp Trần đang suy nghĩ về vấn đề này, lực lượng của một người mạnh hơn nữa, cuối cùng có lực cũng không thể tiếp cận, huống chi thực lực hiện nay của hắn, còn chưa có cách nào làm đến được chuyện quét ngang toàn cầu, bồi dưỡng thế lực thuộc về mình, vẫn rất cần thiết.

Tào Khôn và Đường Nghiệp liếc nhau một cái, cùng chắp tay kêu lên nói:

"Chúng ta thế chết cũng đi theo Diệp tiên sinh!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu,

"Hai vị đều là người một nhà, nói thêm lời thừa thãi ta cũng không nói, chờ ta giải quyết Vu Thành Hùng, địa bàn của Hà Tiến ở Lâm Châu, từ hai nhà các ngươi tới phân chia!"

Đường Nghiệp và Tào Khôn nghe vậy, lập tức cuồng hỉ, vội vàng nói lời cảm tạ lần nữa.

"Đúng rồi, tình huống của Lâm gia bên kia như thế nào?"

Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Tào Khôn và Đường Nghiệp đều biết quan hệ giữa Diệp Trần và Lâm gia, không thể không liêc nhau một cái, Tào Khôn thận trọng nói:

"Lâm Thế Kiêu vẫn luôn nhát gan sợ rắc rối, nghe nói đã dẫn đầu một số gia tộc nhỏ cũng nhát gan như vậy, hướng thỏa hiệp với Hà gia!" "Hừ!"

Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì.

...

Sau khi Tào Khôn và Đường Nghiệp đi, Diệp Trần lại nhìn về phía Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên,

"Chuyện tiến về Tây Tạng tìm kiếm tiên mộ, các ngươi chuẩn bị như thế nào rồi?"

Sở Phi Yên nói:

"Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa, lúc nào cũng có thể xuất phát!"

Diệp Trần khẽ vuốt cằm,

"Vậy thì tốt, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường!"

Cổ Thuần Dương vội vàng chắp tay xưng phải,

"Để ta đi sắp xếp!"

Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên vừa đi, chỉ còn lại hai cha con Ngô Bá Hùng và Ngô Lỗi.

Diệp Trần từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, đưa tới trên tay Ngô Bá Hùng, cười nói:

"Chú Ngô, trước đó cháu hứa hẹn với chú, muốn để công ty của chú trong vòng năm năm trở thành ngành nghề chăm sóc sức khỏe đứng đầu trên cả ngước, trong tờ giấy này có mấy phương thuốc và cũng nói rõ về công hiệu của chúng, chú chỉ cần dựa theo phương pháp phía trên sản xuất lượng lớn, cháu cam đoan chú có thể nghiền ép tất cả sản phẩm dạng này, còn về kinh doanh như thế nào, vậy phải dựa vào chính chú rồi a!"

Hai mắt Ngô Bá Hùng lập tức tỏa sáng lên, vội vàng nhận lấu, chỉ thấy ở trong tờ giấy này, rõ ràng một phương thuốc dài, cái gì Dưỡng Nhan đan, Long Hổ Tinh Khí hoàn.... Mà công hiệu của những loại phương thuốc này nói rõ, vàng là mạnh đến dọa người!

Ví dụ như Dưỡng Nhan đan kia, giới thiệu về công hiêu đã nói, chỉ cần liên tục sử dụng trong một tháng, có thể khiến người sử dụng dung mạo trẻ ra mười tuổi!

Lại ví dụ như Long Hổ Tinh Khí hoàn kia, nam nhân chỉ cần nuốt vào một vien, là có thể trong vòng một ngày, hoàn toàn chữa trị các loại cản trở năng lực kia...

Nếu như phương thuốc này không phải Diệp Trần đưa cho, Ngô Bá Hùng khẳng định tưởng rằng miếng quảng cáo trong nhà cầu công cộng, cái này con mẹ nó cũng chém gió quá mạnh đi!

Hắn lại làm sao biết được rằng, những phương thuốc này, chẳng qua chỉ là đan dược cấp thấp nhất của Tu Chân giới, Diệp Trần thâ là Cuồng Đế đại danh đỉnh đỉnh ở Tu Chân giới, đồng dạng cũng là cao thủ luyện đan, trong trí nhớ của hắn chứa đượng số lượng lớn các loại phương thuốc.

Chỉ có điều phải kết hợp với tình huống về dược liệu ở trên trái đất, cùng với kỹ thuật chế dược của công ty Ngô Bá Hùng, cho nên mới lựa chọn mấy phương thuốc tương đối đơn giản dễ làm như vậy.

Ngô Bá Hùng bây giờ đối với Diệp Trần là tin tưởng một trăm phần trăm, cầm phương thuốc trong tay vui mừng rời đi, mà Ngô Lỗi thì được Diệp Trần giữ lại.

"Diệp tử, tôi nhận ra tôi bây giờ càng ngày càng không hiểu rõ được ông a!"

Thấy ở đây không còn ai nữa, Ngô Lỗi nhịn không được cảm thán nói.

Diệp Trần vỗ vỗ bả vai Ngô Lỗi, cười nhạt một tiếng, nói:

"Tôi đích xác có một ít bí mật của mình, nếu như ông muốn biết, tôi có thể kể tất cả ra cho ông nghe!"

Đối với người bạn tốt của mình này, Diệp Trần tuyệt đối tin tưởng, cho nên cho dug là bí mật lớn về trọng sinh sống lại này, Diệp Trần cũng tương tự có tể không giữ lại một chút nào kể cho biết.

Tuy nhiên, Ngô Lỗi đột nhiên lại lắc đầu,

"Hay là thôi đi a! Mỗi người đều có bí mật thuộc về mình, tôi sợ tôi biết nhiều quá, đến lúc đó thật không có cách nào coi ông như anh em!"

Diệp Trần nghĩ cũng thấy đúng, thế là nhẹ gật đầu,

"Cũng được! Thế nhưng lần trước tôi đáp ứng ông, muốn truyền cho ông võ công tuyệt thế, chuyện này ông cuối cùng không có quên chứ?"

Ngô Lỗi nghe được điều này, tinh thần lập tức chấn động,

"Đương nhiên không quên a! Tôi đã sớm chờ không kịp a!"

Diệp Trần mỉm cười,

"Trước đó ông sử dụng một viên Bồi Nguyên đan, căn cơ trong cơ thể đã vững chắc, tuy nhiên kinh mạch hơi hỗn tạp, còn cần phải sử dụng Tẩy Tủy đan đi tẩy kinh phạt tủy, vấn đề này tôi đã vì ông luyện chế Tẩy Tủy đan!"

Nói xong, Diệp Trần trực tiếp quay người trở về biệt thự, đi tới bên trong kho dược liệu, lấy ra ngoài những dược liệu mà sớm đã để cho Đường gia chuẩn bị xong, trực tiếp bắt đầu luyện đan.

Tẩy Tủy đan là đan dược so với Bồi Nguyên đan còn là đan dược đẳng cấp thấp hơn, lấy cảnh giới bây giờ của Diệp Trần, luyện chế tự nhiên là vô cùng dễ dàng.

Ngô Lôi ở một bên đứng nhìn, khi thấy trong hai tay của Diệp Trần, đột nhiên phu ra một đám lửa, cả người đều sợ choáng váng, qua một lúc lâu, mới dần dần thích ứng được tất cả cảnh tượng trước mắt mình.

...

Một giờ sau, Tẩu Tủy đan đã được luyện chế thành công,

Diệp Trần trực tiếp lấy ra một viên để Ngô Lỗi ăn vào, còn lại thì lấy bình đan thu vào.

"Diệp tử, sau này tôi có thể giống như ông vừa rồi, có thể điểu khiển được ngọn lửa như thế không?"

Sau khi Ngô Lỗi nuốt Tẩy Tủy đan vào, vẻ mặt hưng phấn nói.

Diệp Trần mỉm cười,

"Tất nhiên là có thể rồi! Tuy nhiên trước lúc đó, ông phải tu luyện ra được chân nguyên trước mới được! Tôi bây giờ truyền cho ông một bộ phương pháp quan tưởng, ông cẩn thận cảm ứng lực lượng Tẩy Tủy đan trong cơ thể, nói không chừng có thể trực tiếp bước vào cánh cửa luyện khí!"

"Luyện Khí?"

Ngô Lỗi còn muốn mở miệng hỏi thăm, Diệp Trần đột nhiên duỗi ngón tay ra điểm vào mi tâm Ngô Lỗi một cái,

Oanh ~

Toàn thân Ngô Lỗi lập tức chấn động, sau đó cảm giác trong đầu của mình, đã xuất hiện một tin tức mà chưa bao giờ biết.

"Đầu tiên ông đi lĩnh ngộ, nếu có chỗ nào không hiểu, quay đầu hỏi tại tôi!"

Quẳng xuống một câu, Diệp Trần trực tiếp rời khỏi.

Bởi vì vào lúc này, bên lầu Vọng Giang kia, một trận trò hay, đã bắt đầu trình diễn!

...

Vân Châu và Lâm Châu, ở giữa cách một còn sông lớn, ở giữa con sông lớn này có một hòn đảo nhỏ, mà lầu Vọng Giang này, thì được đặt ở phía trên hòn đảo nhỏ này, vừa vặn ở vào trên tuyến đường giao giới giữa hai thành phố này.

Lầu Vọng Giang có phần giống với quán rượu cổ đại, tổng cộng cũng chỉ có ba tầng, mà ở trên tầng ba, làm ra một cái sân thượng ngoài trời rộng rãi, là nơi thưởng thức rượu ngồi ngắm trăng, nơi thưởng thức phong cảnh sông lớn thật tuyệt vời.

Vào lúc này lầu Vọng Giang đã được đặt bao hết, gần như tất cả lão đại thuộc các ngành nghề ở Vân Châu, toàn bộ đều tập trung ở trên tầng ba tầng cao nhất này.

Chỉ có điều, những đại lão ở Vân Châu này, ngày bình thường oai phong lẫm liệt, vào lúc này nhìn qua hợp đồng chuyển nhượng cổ quyền, trê mặt mọi người tràn đầy vẻ buồn rầu.

"Các vị cân nhắc như thế nào? Chỉ cần ký hợp đồng trước mắt các ngươi, người có thể đi! Bằng không mà nói, hắc hắc!"

Nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên khí thế rất mạnh, ngồi ở vị trí ngắm phong cảnh tốt nhất ở trên tầng ba, vẻ mặt đắc chí vừa lòng,

Người này không phải ai khác, chính là Hà Tiến đại lão của thành phố Lâm Châu!

Hóa ra, ngay tại vừa rồi, sau khi các đại lão ở Vân Châu đến đông đủ, Hà Tiến đã phát cho mỗi người một bản hợp đồng, mà nội dung hợp đồng rất đơn giản, tất cả đều có giá cả thấp hơn nhiều so với thị trường, mua sản nghiệp của gia tộc bọn họ, cổ phần công ty!

Gần như có thể nói là cướp đoạt một cách trắng trợn trần chuồng!
Chương 78 Thủ đoạn của Vu Thành Hùng

"Ba!"

Một người đàn ông trung niên trên mặt có một cái sẹo thần dài, dáng vẻ hung ác, trực tiếp vỗ bàn đứng dậy,

"Chỉ là ba ngàn vạn, đã muốn mua năm mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Lưu thị của ta, Hà lão đại, ông làm như thế, không thể không quá ức hiếp người đi!"

Người đàn ông trung niên này tên là Lưu Tồn Nghĩa, tên hiệu là Lưu Mặt Thẹo, thế lực ở Vân Châu, gần như gần với ba gia tộc Đường gia, Tào gia và Lâm gia, dưới cờ của tập đoàn Lưu thị, kéo dài mười mấy cái ngành nghề, giá trị mười mấy ức!

Thế mà Hà Tiến dự định chỉ bỏ ra ba ngàn vạn, muốn mua đi năm mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Lưu thị, đây quả thực so với ăn cướp trắng trợn thì có cái gì khác nhau, Lưu Mặt Thẹo từ trước tới nay tính tình nóng nảy, há có thể dễ dàng để im như vậy?

"Không sai! Lưu tổng nói rất đúng!"

"Hà lão đại, ông làm người cũng không thể quá tuyệt a!"

"Làm người để lại một con đường, ngày sau còn dễ nói chuyện!"

...

Các vị đại lão, thấy có người ra mặt, lập tức cũng nhao nhao đứng lên hùa theo, hi cọng có thể để Hà Tiến biết khó mà lui.

Tuy nhiên, Hà Tiến lại không có để ý tới lời nói của mọi người một chút nào, chậm rãi cầm lên ly rượu trước bàn, từ từ thưởng thức.

Đợi đến nghi mọi người nghị luận đã gần đủ rồi, Hà Tiến mới từ từ đặt ly rượu xuống bàn, khóe miệng hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười lạnh, thản nhiên nói:

"Lưu tổng cảm thấy không thích hợp, vậy cái hợp đồng này không còn giá trị là được rồi!"

Lưu Mặt Thẹo nghe được điều này, quả thực không thể tin vào tai của mình, sau đó là vẻ mặt vui mừng, đang muốn nói chuyện, lúc này, Hà Tiến tiếp tục mở miệng nói:

"Ta tuyên bố, từ giờ trở đi, Tập đoàn Lưu thị ở Vân Châu trên danh nghĩa toàn bộ đầu nhập vào tập đoàn Hà thị của ta, Lưu Mặt Thẹo! Ngày mai ta sẽ phái người đi giao nhận với ngươi, bây giờ ngươi có thể đi!"

Xoạt!

Hà Tiến vừa nói xong lời này, toàn trường lập tức xì xào bán tán,

Ý tứ này rất rõ ràng, Hà Tiến dự định một phân tiền cũng không tốn, cưỡng ép chiếm lấy toàn bộ tập đoàn Lưu thị a!

Lưu Mặt Thẹo cũng sững sờ một hồi lâu, mới kịp phản ứng tới ý tứ trong lời nói của Hà Tiến, lập tức tức giận đến nổ phổi,

"Hà Tiến! Con mẹ nó ngươi đừng khinh người quá đáng! Đừng tưởng rằng mời một tên tông sư Hóa Kình chó má, là có thể muốn làm gì thì làm! Làm lão tử phát bực, lão tử cùng lắm thì đồng quy vu tận với ngươi!"

Lưu Mặt thẹo nói xong lời này, đột nhiên từ bên hông rút ra một khẩu súng Desert Eagle, họng súng ngắm ngay vào Hà Tiến, nhanh vặn chốt an toàn ra.

Nhiều đại lão Vân Châu, thấy cảnh này, lập tức có không ít người hiện ra vẻ mặt vui mừng, thật hận Lưu Mặt Thẹo không thể ngay lập tức nổ súng, tốt nhất có thể một phát súng bắn chết Hà Tiến.

Duy chỉ có mấy người Tào Khôn, Đường Nghiệp hiểu rõ, người đang ngồi bên cạnh Hà Tiến là một vị tông sư Hóa Kình, chỉ là súng ngắn liệu có thể tổn thương được hắn không?

Ngay sau khi Lưu Mặt Thẹo lấy súng ta, bên cạnh Hà Tiến, một lão già nhìn qua rất là bình thường, trong đôi mắt lấp lóe tia sáng, tuy nhiên léo lên rồi biến mất, sau đó tiếp tục cúi đầu gắp thức ăn, uống miếng rượu, giống như chuyện ở xung quanh đây không có quan hệ gì với hắn.

Hà Tiến nhìn thấy Lưu Mặt Thẹo vậy mà cầm súng, đầu tiên là hơi kinh hãi, nhưng hắn nhìn thấy biểu hiện của lão già bên cạnh, trong lòng lập tức chắc chắn, cười lạnh nói:

"Muốn đồng quy vụ tận với ta sao? Ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?"

Lưu Mặt Theo thấy như vậy mà còn không dọa được Hà Tiến, lập tức tức giận lên đầu, trong đôi mắt như muốn phun ra lửa,

"Đây là ngươi ép ta! Đi chết đi cho ta!"

"Ầm!"

Dưới sự tức giận Lưu Mặt Thẹo, trực tiếp bóp cò súng!

Trong lòng mọi người đều đang vui mừng, vội vàng nhìn về phía Hà Tiến, mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy, Hà Tiến vẫn như cũ ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, lông tóc không tổn hại cái nào, mà viên đạn do súng Desert Eagle bắn ra kia, rõ ràng được hai cây đũa gỗ kẹp lấy!

"Cái gì!"

Mọi ngươi lại vội vàng nhìn sang chủ nhân cầm đôi đũa kia, hóa ra chính là lão già mới nhìn qua rất bình thường kia!

Kia chẳng qua là đôi đũa gỗ rất bình thường, làm sao có thể ngăn cản đạn? Rõ ràng là được lão già này rót chân nguyên cường đại vào, cho nên mới trở nên không gì có thể phá được!

Tháy cảnh này, ngay cả Tào Khôn cũng không thể không nhíu mày, trong lòng âm thầm cảm thán,

"Ngày đó Diệp tiên sinh ở sàn đấm bốc dưới lòng đất, cũng từng thi triển qua thần tích hai ngón tay kẹp đạn, nhưng so với dùng đũa gỗ kẹp, rõ ràng còn kém hơn một chút! Cũng không biết Diệp tiên sinh, có thể là đối thủ của người này hay không..."

Một bên khác,

Lưu Mặt Thẹo giống như gặp quỷ, không thể không hung hăng chớp mắt, xác nhận vừa rồi nhìn thấy không phải là ảo giác, hai mắt lập tức trợn lên thật lớn,

"Không! Đây không có khả năng!"

Ầm! Ầm! Ầm!...

Dưới sự điên cuồng của Lưu Mặt Thẹo, bóp cò lần nữa, bắn ra ngoài toàn bộ mười mấy viên đạn còn lại!

Thế nhưng,

"Hừ!"

Lão già kia hừ lạnh một tiếng, tiện tay vung lên, hơn mười viên đạn kia lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình bao vây, cuối cùng toàn bộ được lão già này nắm vào trong tay!

"Cái này..."

Mọi người trợn mắt há hốc mồm thêm một lần nữa.

Những người này tuy rằng nghe nói qua tên tuổi của tông sư Hóa Kình, nhưng rất nhiều người cũng chưa từng gặp qua, vốn cho rằng cùng lắm chỉ lợi hại hơn võ giả bình thường mấy phần mà thôi, nào có ngờ tới, vậy mà có thể cường đại biến thái tới trình độ này?

Tuy nhiên cái này còn chưa hết!

Chỉ thấy, sau khi lão giả kia bắt hết những viên đạn kia, sau đó lại dùng sức bóp nát một nắm đạn kia, lại bị hắn bóp thành đống phấn!

"Tê ~~ "

Mọi người thấy cảnh tượng như ảo thuật này, lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, toàn trường im lặng giống như chết.

Duy chỉ có Lưu Mặt Thẹo, cả người đã bị dọa đến mức làm ra cử chỉ điên rồ, vẫn đang liều mạng bóp cò, đáng tiếc trong súng ngắm đạn sớm đã hết.

"Mẹ con chim! Vu Thành Hùng tao tung hoành ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ còn chưa có người nào dám chĩa súng vào mặt tao!"

Vu Thành Hùng hùng hùng hổ hổ, không có phong phạm một chút nào của một vị cao nhân,

"Tiểu tử mày dã dám động thủ trên đầu thái tuế, vậy sẽ phải làm tốt chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của tao đi!"

Vu Thành Hùng nói xong, hướng Lưu Mặt Thẹo vung tay ra vỗ một cái!

Thở ra!

Lưu Mặt Thẹo lập tức cảm thấy chính mình giống như vị một cái bàn tay lớn vô hình bắt lại, không tự chủ được treo lơ lững giữa không trung mà lên, sau đó bay tới trước mặt Vu Thành Hùng.

"Thật tốt hưởng thụ thời gian cuối cùng của tính mạng ngươi đi"

Vẻ mặt dữ tợn của Vu Thành Hùng, hai tay thúc giục chân nguyên, song chưỡng bỗng nhiên hợp lại,

Oanh!

Lưu Mặt Thẹo dưới sự áp bách của nội kình, cả người trong nháy mắt rút nhỏ lại gần gấp đôi!

"A!!!"

Một tiếng hét cực kỳ thê thảm vang lên, phát ra từ trong miệng của Lưu Mặt Theo, tuy nhiên cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì sau khi Vu Thành Hùng phát lực lần nữa, thân thể của Lưu Mặt Theo thu nhỏ một lần nữa! Trong cổ họng đã không thể nào phát ra được bất kỳ âm thanh nào nữa!

Thậm chí, dần dần, ngay cả ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ...

Vô Thành Hùng dường như có ý tra tấn Lưu Mặt Thẹo, cũng không có vội vàng giết chết người này, đùa bỡn một lúc, đã áp súc Lưu Mặt Thẹo không còn hình người, một đống máu thịt lẫn lộn, lúc này mới tiện tay vỗ,

"Bành!"

Một người đang sống sờ sờ, thế mà rõ ràng bị đánh bại! Chỉ để lại một vũng máu...

Các đại lão ở Vân Châu ở xung quanh kia sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức trong lòng của từng người đều đang run sợ, hai chân không tự chủ được run lẩy bẩy, thậm chí có không ít người trực tiếp bị dọa cho ngất đi.

Nhóm những đại lão bọn họ này, cũng không phải chưa bao giờ gặp qua người chết, thậm chí có một ít người đã từng giết không ít người, thế nhưng chưa bao giờ thấy qua kiểu giết người khủng bố như thế?

Quả thực làm cho người vô cùng phẫn nộ!
Chương 79 Thật có lỗi, ta tới chậm!

"Bây giờ, các vị chắc là đối với bản hợp đồng này không có gì dị nghị gì nữa chứ?"

Hà Tiến thấy Vu Thành Hùng đã trấn trụ nhiều đại lão ở Vân Châu, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt đắc ý nói.

Mọi người giữ im lặng.

Có Lưu Mặt Thẹo này làm vết xe đổ, như vậy còn có ai dám đứng ra nói nửa chữ không?

Lúc này, trong đám người, một lão già đứng lên,

"Lâm gia ta, sau này nguyện lấy Hà lão đại như thiên lôi sai đâu đánh đó!"

Người nói chuyện, rõ ràng là gia chủ Lâm gia, ông ngoại của Diệp Trần, Lâm Thế Kiêu!

Hà Tiến nghe vậy, lập tức mừng rỡ,

"Vẫn là Lâm lão gia thức thời! Để báo đáp lại, ngoại trừ điều khoảng bên trong hợp đồng đã liệt ra, Hà mỗ bằng lòng ngoài định mức đền bù cho Lâm gia một trăm triệu!"

Hai người kẻ xướng người họa, hiển nhiên cũng đã từng có hiệp nghị của mình!

Lâm Thế Kiêu vội vàng nói lời cảm ơn, không chút do dự ký vào trên bản hợp đồng này.

Một khi có người dẫn đầu, nhiều lão đại còn lại lập tức không do dự nữa, bắt đầu tranh nhau ký tên lên hợp đồng, thi nhau hướng Hà Tiến biểu hiện trung thành.

Chỉ một lúc sau, đã có khoảng mười vị đại lão, ký tên vào trên bản hợp đồng.

Mà vẻ mặt của mấy người Tào Khôn, Đường Nghiệp thì càng ngày càng khó coi.

"Tứ gia, Diệp tông sư làm sao còn chưa tới? Chẳng lẽ hắn tự biết mình không phải là đối thủ của Vu Thành Hùng này, dọa sợ không dám tới sao?"

"Nếu thực sự là như vậy, vậy chúng ta cần phải tính toán sớm hơn một chút mới được a!"

"Ngay cả Lâm gia đều đã đầu nhập vào Hà Tiến, chúng ta nếu cứ tiếp tục chống lại, chỉ sợ sẽ phải theo gót chân của Lưu Mặt Thẹo!"

...

Có mấy vị đại lão có quan hệ tương đối tốt với Tào Khôn, thi nhau thấp giọng trao đổi, hiển nhiên đã có chút kinh sợ.

"Yên tâm! Diệp tiên sinh đã đáo ứng muốn giúp chúng ta, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!"

Tào Khôn ngoài miệng tuy rằng nói chắc như đinh đóng cột, thực ra thì trong lòng cũng không nắm chắc.

Chỉ chốc lát, các đại lão ký xong hợp đồng, đều đã được thủ hạ của Hà Tiến mời đi xuống tầng, mà còn lại đều là một số đại lão có quan hệ tốt với Tào gia và Đường gia, tổng cộng còn có mười mấy người.

Hà Tiến dường như đã sớm nghĩ tới kết quả này, ánh mắt rơi vào trên người Tào Khôn, hai mắt khẽ híp lại,

"Tào Khôn! Nghe nói sau lưng ngươi cũng có một vị tông sư Hóa Kình, làm sao đến bây giờ còn không có xuất hiện? Hắc hắc, không phải nghe được uy danh của Vu tông sư, dọa đến sợ không dám tới đó chứ? Hắc hắc!"

Mà Vu Thành Hùng ở một bên, cùng hừ lạnh theo một tiếng, nói:

"Mẹ con chim! Còn tưởng rằng có thể làm một vố lớn, không nghĩ tới lại là một tên tiểu tử không có dái! Tiểu tử Hà gia, không cần nói nhảm với bọn hắn, thật phục thì giữ lại, còn khong phục, giết là được!"

Vu Thành Hùng nói xong lời này, bỗng nhiên hướng bên ngoài lan can vỗ,

"Bành!"

Mặt sông ở phía dưỡi đột nhiên nổ tung lên, nhấc lên một cỗ sóng to gió lớn!

Sau đó, Vu Thành Hùng đột nhiên vung ra một trảo, kéo một phát,

Oanh!

Nước sông lại bị Vu Thành Hùng lấy nội kình hút lên không trung cao hơn mười mét, sau đó như là một con rồng nước, quấn quanh chỗ thân thể Vu Thành Hùng.

"Ngưng!"

Theo tiếng quát to của Vu Thành Hùng, một cột nước kia, dưới sự thúc giục của nội kình, thế mà hóa thành một cái đao lớn dài hơn mười mét!

Vu Thành Hùng cầm đao lớn trong tay, quả thực giống như thần tiên hạ phàm, đưa mũi đao chỉ về hưỡng mấy người còn lại, lần nữa chậm rãi mở miệng nói:

"Các ngươi có biết, tên của lão phu lại gọi là Vu Thành Hùng không? Bởi vì cái gọi là, giết một người thành tội! Giết trăm người thành ác! Giết vạn người thành hùng!"

"Lão phu tung hoành thiên hạ hơn năm mươi năm, đi lên chiến trường, làm qua sát thủ, cho tới tận bây giờ, tổng cộng giết 9.988 người, còn thiếu mười hai người nữa, thì công đức viên mãn!"

Nói đến chỗ này, hai mắt của Vu Thành Hùng đỏ bừng, hiện ra một cỗ vẻ cực nóng, sát khí trên người càng là nhảy tới tình trạng khiến người ta phải kinh hãi run sợ!

Ngay cả Tào Khôn, Đường Nghiệp, loại người thường thấy sóng to gió lớn này, cũng không thể không tự chủ phát sự sợ hãi từ trong nội tâm, bị sát khí trên người Vu Thành Hùng ép tới hít thở không thông.

Giết người gần vạn!

Đây là con số kinh khủng tới mức nào!

"Lão phu đã từng lập xuống lời thế, đời này giết đủ một vạn người, sẽ không còn sát sinh, các ngươi ngồi ở đây có tổng cộng mười bảy người, nói cách khác, còn có năm người có thể còn sống!"

Vu Thành Hùng dừng lại một chút, lần nữa từ từ mở miệng nói, trên mặt hiện ra nụ cười đầy trêu tức.

"Phù phù!" "Phù phù!" "Phù phù!"...

Nghe được lời này của Vu Thành Hùng, ngoại trừ ba người Đường Nghiệp, Tào Khôn, Ngô Bá Hùng đang cố nén sợ hãi trong lòng, còn có thể miễn cưỡng ngồi ở chỗ đó, 14 người còn lại, lập tức đều ngã quỵ trên mặt đất, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.

"Vu tông sư tha mạng!"

"Chúng ta nguyện ý thần phục!"

"Tha mạng!"

...

Đối mặt với người đàn ông giống như tu la địa ngục ở trước mắt này, bọn họ đã không sinh ra bất cứ ý niệm chống lại nào nữa.

Vu Thành Hùng thấy thế mà vẫn còn có người có thể ngồi ngay ngắn tại chỗ, lông mày lập tức nhíu lại, hiện ra nụ cười tàn nhẫn,

"Không sai không sai! Ba người các ngươi xương cốt rất cứng! Có tư cách làm linh hồn dưới lưỡi đao của ta!"

Nói xong, Vu Thành Hùng trực tiếp giơ thanh đao lớn trong tay lên, hướng ba người mạnh mẽ chém xuống!

Ba người Tào Khôn, Đường Nghiệp và Ngô Bá Hùng, sắc mặt tất cả lập tức thay đổi lớn, nói thật, mới vừa rồi trong lòng bọn họ, cũng có một chút do dự, nhưng vừa nghi tới Diệp Trần trước đó đã nói, vậy là cố gắng chống đỡ không có quỳ xuống cầu xin tha thứ, bây giờ mắt thấy tính mạng khó giữ được, lập tức cũng có chút hối hận, trong lòng đều nghĩ,

"Chẳng lẽ ta hôm nay, thực sự phải chết ở nơi này sao?"

Mắt thấy thanh đao lớn kia sắp rơi xuống, ba người lúc này bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, một dáng người thon gầy nhưng lại vô cùng kiên định, ngăn ở trước mặt bọn hắn.

"Oanh!"

"Bành!"

Thanh đạo lớn được nước sông biến hóa mà thành kia, đánh vào trên người đạo thân ảnh gầy còm kia, thế mà lập tức nổ tung, trong nháy mắt hóa thành hư ảo!

Đạp! Đạp! Đạp!

Ngay cả Vu Thành Hùng sát khí trùng thiên, vậy mà cũng phải lui lại hai, ba bước!

"Cái gì!"

Sau khi Vu Thành Hùng ổn định lại thân hình, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nhìn qua thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mắt này,

"Ngươi là ai?"

Thiếu niên không để ý tới hắn, mà quay đầu lại hướng ba người Đường Nghiệp nhếch miệng cười một tiếng,

"Thật có lỗi, ta tới chậm!"

Ba người Đường Nghiệp, Tào Khôn, Ngô Bá Hùng, sau khi nhìn thấy rõ người tới là ai, tất cả đều trở nên hết sức vui mừng, đột nhiên thi nhau đứng dậy,

"Diệp tiên sinh!"

"Diệp tông sư!"

"Tiểu Trần!"

Người mà đột nhiên lao tới này, dĩ nhiên chính là Diệp Trần!

Diệp Trần khoát tay áo, xem như trả lời, thản nhiên nói:

"Đường lão, Tào Tứ Gia, chú Ngô, các ngươi trước tạm ngồi một lúc, ta sẽ giải quyết rất nhanh!"

Vu Thành Hùng thấy Diệp Trần, không có để hắn vào mắt, lập tức tức giận đến hai tròng mắt đều muốn nứt ra,

"Thực sự là thật ăn nói điên cuồng! Lão phu ta đây tung hoàn thiên hạ hơn năm mươi..."

"Ba!"

Vu Thành Hùng lời nói vẫn chưa nói xong, một đạo tàn ảnh trên không trung xẹt qua, cả người hắn cũng đã bay ra ngoài, nặng nề ngã ngửa tạo thành một vòng cung rơi xuống cắm đầu vào một cái bàn bằng gỗ lim cách chỗ đó hơn mười mét, khiến cái bàn đó vỡ tan thành, đầu cắm vào sàn nhà, sau một lúc, Vu Thành Hùng mới rút đầu lên, gương mặt của hắn sưng lên thật lớn, giống như đầu heo.

Rất hiển nhiên, đây là bị cái tát của một người tát thành cảnh tượng đẹp đẽ như phim chưởng tạo thành dáng vẻ đẹp trai như đầu heo bây giờ.

Mọi người ở đây, tất cả lập tức đều trợn mắt há hốc mồm.

"Muốn đành thì đánh, lấy ở đâu ra con lợn kêu eng éc lắm đến như vậy!"

Diệp Trần nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay, nhàn nhạt mở miệng nói.
Chương 80 Quyền là như thế nào

Tất cả mọi người ở đây đều sững sờ một lúc lâu, mới kịp phản ứng,

Vu Thành Hùng kinh khủng như tu la địa ngục kia, thế mà bị một bàn tay của thiếu niên này tát bay?

Đây không phải là đang nằm mơ chứ?

Ngay cả Vu Thành Hùng lúc này cũng bối rối, một cái tát vừa rồi của đối phương, vậy mà hắn không thể né tránh, thậm chí đối phương xuất thủ như thế nào, hắn cũng không có phát giác được!

Chẳng lẽ cái tên này tuổi còn nhỏ, lại là cường giả cảnh giới Thánh cảnh hay sao?

"Không! Tuyệt đối không có khả năng này!"

Vu Thành Hùng thực sự không thể nào tiếp nhận được cái thực tế này, lập tức hét lên một tiếng, quần áo trên người, vậy mà trong nháy mắt nát tan, hiện ra một thân cơ bắp cuồn cuồn, hai mắt đỏ ngầu, tóc không có gió mà tung bay, từng sợi tóc đều được dựng lên!

Lúc này, Vu Thành Hùng giống như lập tức trẻ ra mấy chục tuổi, không còn chút già nua như trước đó, hiển nhiên là su khi thúc giục nội kình đến cực hạn mới có biểu hiện như bây giờ!

"Tiểu Tử! Lão phu không biết vừa rồi ngươi dùng là cái yêu pháp gì, nhưng tất cả nên dừng lại ở đây rồi!"

Vu Thành Hùng nói xong, bỗng nhiên bước ra một bước rất nhanh, cái kia của hắn cũng vung sang bên này vung sang bên kia bạch bạch, trong nháy mắt lao tới khoảng cách hơn mười thước, giống như dịch chuyển, đã lao tới trước mặt Diệp Trần, sau đó chậm rãi tung ra một quyền!

Một quyền này, nhìn như cực chậm, nhưng kết lần này tới lần khác lại nhanh tới kinh người, loại cảm giác mâu thuẫn cực đoan này hòa làm một thể, giống như đã vượt qua thời gian, không gian, giống như lúc nào cũng có thể đánh vỡ không trung!

"Phá không thần quyền!"

Vu Thành Hùng tin tưởng vững chắc, vừa rồi sở dĩ hắn trúng chiêu, chắc chắn là bởi vì mình quá chủ quan khinh địch, mà đối phương hẳn là tinh thông một loại bộ pháp kỳ diệu nào đó, cho nên hắn mới bị tát thành ra như vậy.

Hắn tin tưởng, chỉ cần hắn xuất ra thực lực chân chính của mình, ở trước lực lượng tuyệt đối, chỉ là một người thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi, làm sao sẽ là đối thủ của mình?

Dù sao, từ xưa tới nay ở trong và ngoài nước, còn chưa hề xuất hiện qua thiếu niên như thế đã đạt tới cảnh giới Thánh Cảnh, cho dù là thiên tài tuyệt thế như Đạt Ma, Trương Tam Phong, cũng sau khi tới ba bốn mươi tuổi, mới bước vào cảnh giới Thánh cảnh, cho nên độ tuổi này của đối phương, nhiều nhất cũng chỉ là cảnh giới tông sư Hóa Kình mà thôi.

Lấy cảnh giới Hóa Kình đại thành của hắn, lại thêm Phá Không Thần quyền uy lực vô cùng của sư môn hắn, chỉ cần không có đạt tới Thánh Cảnh, hắn có thể đứng ở thế bất bại!

Ầm ầm!

Vu Thành Hùng đánh ra một quyền này, uy lực đúng là lớn đến kinh người, giống như một đạo sấm rền đột nhiên lóe sáng lên trong không trung, chợt lại nhấc lên một cơn lốc!

Rầm rầm!

Những cái bàn nhỏ bên cạnh kia, trong nháy mắt vỡ nát, mà mọi người ở xung quanh, đã từ lâu bị dọa đến nhao nhao chạy trối chết, trong lòng kinh hãi nói không ra lời,

Đây chính là uy lực của tông sư Hóa Kình sao? Đây là người hay là thần tiên?

Mà bọn người Đường Nghiệp lúc này, tất cả đều hiện ra vẻ lo lắng, hiển nhiên có chút bận tâm, tấm thân mảnh dẻ của Diệp Trần kia, có thể chỗng đỡ được một kích cường đại như thế của đối phương hay không.

"Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, chết đi cho ta!"

Vẻ mặt của Vu Thành Hùng trở nên dữ tợn, một quền này, thề phải giết chết thiếu niên cao thủ trước mắt này đã làm nhục nhã hắn trước mặt mọi người.

Tuy nhiên, đối mặt với một quyền kinh thế này, Diệp Trần là đối thủ của hắn, lại giống như người lớn đang nhìn đứa bé trần truồng lộ ra cả con chim kia đang nhảy nhô nhảy nhào, giống như người khổng lồ nhìn con kiến hôi, là lạnh nhạt như vậy, chỉ coi thường như vậy, cứ như vậy không rung động một chút nào...

Một mực chờ nắm đấu như nồi đất lớn kia, xuất hiện ở trước mắt của hắn, mơi ung dung thở dài một hơi,

"Ngươi căn bản không hiểu, quyền là như thế nào!"

Ở tiếng nói vừa ra, chỉ thấy Diệp Trần, chân trái nhấc lên, nắm tay tay phải kéo về phía sau, sau đó cúi người, vung cánh tay, huy quyền...

Một quyền thật đơn giản, nhìn như không có bất luận kỹ xảo nào, nhưng một quyền Diệp Trần vung ra này, giống như cả người đã hợp nhất với thiên địa, tự nhiên mà thành!

Vào lúc này,

Hắn chính là trời!

Hắn chính là địa!

Giống như thế gian vạn vật ở trước mặt hắn, đều trở nên nhỏ bé như vậy, không chịu được một kích như thế!

"Oanh!"

Một lớn một nhỏ, hai cái nắm đấm chênh lệch cách xa, cuối cùng mạnh mẽ đ-ng vào một chỗ!

Một lúc sau, giống như lập tức dừng lại, nhưng mà sau một lát,

"Bành!" Một tiếng vang thật lớn!

Không có chút nào dự liệu, cả người Vu Thành Hùng, vậy mà như là khí cầu trực tiếp nổ tung lên!

Một quyền đánh bại!

Giống như lúc trước, Vu Thành Hùng một chưởng đập bạo Lưu Mặt Thẹo!

Không có ai dám nghĩ tới, vị ma đầu giết người gần vạn này, một đời kiêu hùng trong giới võ lâm, nhanh như vậy đã bị báo ứng...

"Phù phù!"

Hà Tiến ở cách xa đó, thấy cảnh này, hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất,

"Chết rồi...nhân vật thần tiên như Vu tông sư, thế mà cứ như vậy chết đi?"

Trước đây không lâu, hắn còn đang ước mơ lấy, trước tiên chiếm đoạt Vân Châu, tương lai xưng bá tỉnh Thiên Nam, phát triển Hà gia thành gia tộc đứng đầu ở tỉnh Thiên Nam, thậm chí đứng đầu toàn bộ gia tộc Hoa Hạ!

Mà bây giờ, theo Vu Thành Hùng, được vị thiếu niên thần bí trước mắt này, một quyền đánh bại, ngay cả cặn bã đều không còn lại, giấc mộng của hắn cũng theo đó mà tan vỡ, càng thậm chí hơn, bây giờ còn có tai họa ngập đầu!

Tong lòng đang nghĩ ngợi, một giọng nói đạm mạc vang lên,

"Vị nào là Hà Tiến Hà lão đại? Đi ra tâm sự một chút!"

Người nói chuyện, chính là Diệp Trần.

Hà Tiến nghe được giọng nói này, lập tức dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, không lo được lại đi đa cảm, vội vàng quỳ xuống lết đến trước mặt Diệp Trần,

"Diệp tiên sinh tha mạng! Tha mạng a! Thật ra thì...thật ra thì ta cũng là bị tên khốn kiếp Vu Thành Hùng này ép a!"

"Ồ?"

Lông mày Diệp Trần không thể không nhíu lại,

"Nói như vậy, Hà lão đại đối với sản nghiệp của những đại lão này ở Vân Châu, căn bản không cảm thấy hứng thú phải không?"

Hà Tiến lập tức gật đầu như gà mổ thóc,

"Đúng đúng đúng! Ta hoàn toàn không cảm thấy hứng thú! Đều là do Vu Thành Hùng ép buộc ta phải làm như thế!"

"Ừm ~ "

Diệp Trần nhẹ gật đầu, cố ý lộ ra vẻ mặt giật mình, nói:

"Không nghĩ tới Hà lão đại ngươi, lại còn là người xem tiền tài như cặn bã! Nếu là như vậy, lấy ra một nửa sản nghiệp dưới tay ngươi đưa cho ta đi, ngươi chắc là không có ý kiến gì chứ?"

Hà Tiến nghe được điều này, suýt chút nữa thì phun máu, nhưng vào lúc này, hắn nào dám nói một chữ "Không?" đành phải mạnh mẽ cố gắng nặn ra nụ cười tươi, lấy lòng nói:

"Không có...không có ý kiến! Chỉ cần là Diệp tiên sinh ngài muốn, tiểu Hà tự nhiên chắp tay dâng lên!"

"Rất tốt!"

Diệp Trần tán dương nhẹ gật đầu, quay đầu lại hướng ba người Đường Nghiệp nói:

"Đường lão, Tào Tứ Gia, chú Ngô, chuyện này làm phiền các ngươi đi làm! Sau này bà nhà các ngươi hợp tác, giúp ta thành lập một cái công ty mới, nhưng phàm là sản nghiệp dưới tay Hà lão đại, ta đều có năm mươi phần trăm cổ phần, về phần làm sao làm, các ngươi tự mình bàn bạc a!"

Thật ra thì, Diệp Trần hoàn toàn có thể giết chết Hà Tiến, trực tiếp dùng thủ đoạn mạnh mẽ, đoạt tới tài phú của Hà gia.

Chỉ có điều, hắn đối với mấy cái tài phú thế tục này, bản thân cũng không có hứng thú gì, hơn nữa nếu thật làm như vậy, động tĩnh quá lớn, nói không chừng sẽ còn tạo nên sự chú ý của lực lượng quốc gia, ngược lại không bằng thận trọng từng bước, chậm rãi từng bước xâm chiếm, dù sao hắn thấy,Hà Tiến này cũng không thể làm ra chuyện gì.

Ba người Đường Nghiệp đều đã làm kinh doanh nhiều năm, tự nhiên trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Diệp Trần, mọi người lập tức vui mừng quá đỗi, vội vàng khom người đồng ý.

Lần này, chẳng những bọn họ bảo vệ được sản nghiệp của mình, sau đó ở dưới sự bảo vệ của Diệp Trần, thế lực gia tộc cũng có thể trắng trợn lan rộng tới Lâm Chây, không được bao lâu, có thể phát triển bay vọt về chất!

Mà mọi thứ này, tất cả đều là Diệp Trần ban tặng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK