Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 961 Hỗn Thế Ma Viên!

Nguyên Đạo Nhất bị mọi người thống mạ một trận, vẻ mặt lập tức cũng trở nên hết sức khó coi, vội vàng nói:

"Các vị trước tạm bớt giận! Yêu thú thất giai kia tên là Hỗn Thế Ma Viên, chác là đời sau của Thần thú thượng cổ, có linh trí cực cao, cũng không đến mức làm khó dễ một số tiểu bối!"

Mọi người nghe được điều này, căn bản không thèm chịu nể mặt mũi:

"Ngươi nói thật dễ nghe, yêu thú có linh trí cực cao thì đó vẫn là yêu thú!"

"Đúng rồi! Nếu như con yêu thú thất giai kia phát điên lên thì ngươi có dám bảo đảm nó không làm ai bị thương không?"

"Đệ tử của chúng ta nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra thì chỉ biết hỏi Nguyên Thủy môn các ngươi!"

...

Mọi người lại thi nhau vỡ òa và la hét.

Ngay vào lúc xôn xao lộn xộn:

"Tất cả đều câm miệng cho lão tử!"

Một tiếng quát lớn vang lên, giống như đất bằng nổi sóng, toàn bộ đỉnh núi Thiên Kiếp đều theo đó mà lắc loạn một trận.

Vốn là cả một đám người xôn xao, trong nháy mắt đã yên tĩnh trở lại, thi nhau hướng về phía người vừa quát quát lớn kia.

Chỉ thấy người kia, một thân mặc áo bào trắng, hơn nữa râu tóc bạc trắng, khí thế kinh người, bỗng nhiên chính là Phong lão tứ đến từ Phượng tộc trước đó đã mở miệng ra nói giúp cho Diệp Trần!

Sau khi mọi người an tĩnh trở lại, Phong lão tứ mở miệng nói:

"Các ngươi cứ cãi đi cãi lại như vậy, chẳng lẽ chuyện có thể giải quyết sao?"

Nói xong lời này, Phong lão tứ nhìn về phía Nguyên Đạo Nhất, nói:

"Nguyên Môn chủ, việc đã đến nước này rồi, ngươi vẫn nên nói một chút, có thể mở ra cấm chế trên núi Thiên Kiếp không? Chúng ta cùng ra tay, chỉ là một con yêu thú thất giai, thì tính là cái gì?"

Mọi người nghe xong lời này thì lập tức thi nhau cảm thấy có lý:

"Phong lão nói có lý! Còn xin Nguyên Môn chủ mở cấm chế trên núi Thiên Kiếp ra, chúng ta cùng ra tay, chắc chắn có thể chế trụ được con Ma Viên kia!"

Tuy nhiên, Nguyên Đạo Nhất lại lắc đầu, vẻ mặt như cha mẹ chết nói:

"Các vị có chỗ không biết, cấm chế trên núi Thiên Kiếp và Thiên Khiếp thần tháp kia như nhau, đều là do lão tổ của Nguyên Thủy môn chúng ta Nguyên Thủy đại đế tự tay bố trí, chỉ cần tu vi cao hơn cảnh giới Phản Hư thì chắc chắn không cách nào có thể tiến được vào bên trong!"

Mọi người nghe được điều này thì lập tức tất cả đều ngạc nhiên.

"Chẳng lẽ hợp lực của những người như chúng ta cũng không có cách mở ra một cái thông đạo sao?"

Có người nhịn không được mà đưa ra một cái nghi vấn.

Nguyên Đạo Nhất cười khổ hướng người kia, nói:

"Đạo hữu nói đùa! Thủ đoạn của cấp Đại Đế, căn bản không phải chúng ta có thể tưởng tượng! Đừng nói là chúng ta, cho dù là Độ Kiếp Đế Quân cũng tuyệt đối không có cách nào phá mở!"

"Cái này..."

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

"Chẳng lẽ chúng ta cũng chỉ có thể chờ?"

Nguyên Đạo Nhất thở dài một hơi, nói:

"Chỉ sợ chỉ còn có thể như vậy! Thật ra thì căn cứ vào bên trong tư liệu lịch sử của chúng ta ghi chép, Hỗn Thế Ma Viên kia đã mấy chục vạn năm cũng chưa từng xuất hiện qua, lão phu cũng không nghĩ tới, nó thế mà còn có con cháu đời sau ở bên trong, hơn nữa phát triẻn đến tình trạng như thế!"

...

Một bên khác:

Sau khi Diệp Trần thành công hấp dẫn lực chú ý của Hỗn Thế Ma Viên, một đường chạy như điên.

Tuy nhiên, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, tốc độ của con Hỗn Thế Ma Viên này vậy mà cũng nhanh kinh người, không kém hắn một chút nào, chẳng mấy chốc thì đã đuổi theo.

Sau khi Diệp Trần hơi kinh ngạc thì lập tức thi triển ra lực lượng Thời Không pháp tắc, tốc độ lại đề thăng lên lần nữa, trong nháy mắt đã kéo dài khoảng cách ra đối với con yêu thú này.

Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần tự cho là đã bỏ xa con yêu thú này, chuẩn bị quay người trở về tập hợp với mấy người Hi Nguyệt.

Oanh!

Một cái thân thể cao lớn, giống như từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt ngăn ở trước mặt của hắn.

"Ừm?"

Diệp Trần lập tức rất là ngoài ý muốn.

Hắn vận dụng Thời Không pháp tắc, thế mà cũng không thể bỏ xa đối phương, chẳng lẽ con yêu thú này vậy mà cũng tìm hiểu Thời Không pháp tắc?

Năng lực cảm ngộ của yêu thú thông thường tuy rằng sẽ không bằng nhân loại, thế nhưng là yêu thú đỉnh cấp, nhất là tồn tại cấp bậc Thần thú thì gần như có được tuổi thọ vô tận, đồng dạng cũng có thể cảm ngộ được lực lượng pháp tắc.

Ầm ầm!

Diệp Trần đang suy nghĩ thì con Hỗn Thế Ma Viên kia bỗng nhiên giơ nắm đấm giống như ngọn núi nhỏ kia lên, hướng Diệp Trần hung hăng đập tới, hơn nữa trong đó còn mơ hồ bao hàm lực lượng quy tắc. lập tức phong bế hết tất cả đường lui của Diệp Trần.

"Hừ!"

Diệp Trần lập tức cũng phát cáu, không có sử dụng Thời Không pháp tắc để tránh né, cũng một quyền trực tiếp ứng đi lên, đồng thời dung nhập pháp tắc vào trong đó.

Ầm!

Hai cái nắm đấm có kích thước chênh lệnh cách xa ở trên không trung hung hăng va chạm vào nhau.

Ầm ầm!

Răng rắc!

Chẳng những vạn vật trong phạm vi trăm dặm toàn bộ đều bị hủy diệt mà ngay cả Thời Không ở xung quanh cũng trong nháy mắt bị bóp méo, thậm chí ngay cả ngọn núi Thiên Kiếp cũng theo đó mà chấn động một lúc!

Bạch bạch bạch!

Diệp Trần liên tiếp lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình, vẻ mặt lập tức có chút tái nhợt, khuyết khí trong thể nội lập tức quay cuồng một trận.

Mà Hỗn Thế Ma Viên kia thì không hề động đậy một chút nào, thậm chí hiện ra rất nhẹ nhõm!

"Yêu thú này chỉ sợ là tồn tại cấp cao nhất bên trong yêu thú thất giai!"

Mặt mũi Diệp Trần đầy vẻ ngưng trọng, hắn có thể cảm nhận được, con yêu thú trước mắt này dường như không hề sử dụng toàn lực, bằng không mà nói hắn vừa rồi có khi đã bị trọng thương!

"Quá mạnh! Nếu thật là đánh xuống, sợ là tiêu rồi!"

Ngay vào lúc Diệp Trần âm thầm cảm thấy không ổn, chuẩn bị tùy thời mà chạy trốn đi thì Hỗn Thế Ma Viên kia thế mà há miệng nói chuyện:

"Nhân loại! Ta quả nhiên không có nhìn lầm, ngươi thế mà đã nắm giữ lực lượng pháp tắc, hơn nữa dường như còn không chỉ một loại! Nói cho ta biết, ngươi làm như thế nào?"

Giọng nói của Hỗn Thế Ma Viên cuồn cuồn giống như thần lôi, hướng Diệp Trần phía dưới mà cuốn tới.

Diệp Trần lập tức sững sờ, không nghĩ tới Hỗn Thế Ma Viên này vậy mà lại mở miệng nói chuyện với hắn.

Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, yêu thú từ tứ giai trở lên thì đã có thể mở miệng nói tiếng người, huống chi trước mắt này lại là yêu thú thất giai!

Tuy nhiên, kinh ngạc là kinh ngạc, cảm xúc của Diệp Trần chẳng mấy chốc thì đã ổn định lại:

"Ta có kỳ ngộ của ta, ta thứ khó trả lời!"

Chuyện ở bên trong Mê La Tinh Hải, kế thừa truyền thừa của Hạo Thiên đại đế, trở thành chưởng không giả cấp một của Hạo Thiên giới, hắn tự nhiên không có khả năng tùy tiện nói ra cho người ngoài.

Không nghĩ tới, Hỗn Thế Ma Viên kia cúi người xuống, sau khi đánh giá Diệp Trần một phen thì lại mở miệng ra nói:

"Nhân loại! Cho dù ngươi không nói thì ta cũng có thể cảm ứng được, trăm vạn năm trước đã từng có một tên tiểu gia hỏa tên là Hạo Thiên tới nơi này, mà ở trên người của ngươi thì có khí tức của hắn!"

Diệp Trần trước đó vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, nghe được điều này thì lập tức trợn mắt há hốc mồm:

"Hạo Thiên đại đế? Ngươi thế mà quen biết với Hạo Thiên đại đế? Hăn nhưng là nhân vật trăm vạn năm trước!"

"Ha ha ha!"

Hỗn Thế Ma Viên lập tức ngửa mặt lên trời cười điên cuồng một tiếng mới cúi đầu xuống lần nữa, nói:

"Ta bị Nguyên Thủy lão nhi trấn áp ở nơi này, đã trải qua vô số kỷ nguyên, trăm vạn năm đối với ta mà nói thì chẳng qua chỉ là một cái búng tay mà thôi!"

Hai mắt Diệp Trần lập tức trừng một cái, trong mắt tất cả đều là knih hãi.

Phải biết, Nguyên Thủy đại đế kia chính là đại nhân vật ở vô số kỷ nguyên trước đó, nghe nói là vị cường giả cấp đại đế đầu tiên thống nhất toàn bộ Tu Chân giới

Con yêu thú trước mắt này lại bị Nguyên Thủy đại đến trấn áp ở chỗ này, vậy tuổi thọ của nó khủng bố tới mức nào? Chẳng lẽ nó đã đạt đến tình trạng bất hủ?

Thế nhưng mà, rõ ràng mới chỉ là yêu thú thất giai mà thôi, cách cảnh giới bất hủ của yêu thú chắc là còn có khoảng cách rất lớn mới đúng nha!
Chương 962 Ai nói ta chết rồi?

Hỗn Thế Ma Viên dường như nhìn ra ý nghĩ của Diệp Trần, lại nói tiếp:

"Ta biết nghi hoặc trong lòng ngươi, sở dĩ ta có thể còn sống từ xưa tới nay, bất tử bất diệt, đó là bởi vì ta cũng không phải là sinh mệnh chân chính!"

Nói đến đây, thân thể Hỗn Thế Ma Viên bỗng nhiên vẹn vẹo một lúc, thân thể cao lớn bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng hóa thành bộ dáng một người đàn ông trung niên trên mặt đầy râu quai nón.

Hỗn Thế Ma Viên khẽ thở dài một hơi, trên gương mặt đầy sợi râu hiện ra vẻ hồi ức, chậm rãi nói:

"Ở vô số kỷ nguyên trước đó, Nguyên Thủy lão nhi vì nhất thống toàn bộ Tu Chân giới, góp nhặt huyết mạch mạnh nhất trên đời, sau đó dùng lực lượng pháp tắc dung hợp lại nên đã sáng tạo ra ta!"

"Thế nhưng là sau khi ta được sáng tạo ra, Nguyên Thủy lão nhi lại cảm thấy lực phá hoại của ta quá mạnh sẽ ảnh hướng đến sự ổn định của toàn bộ Tu Chân giới, thế là phong ấn ta tại đây..."

"Ta nhớ được Nguyên Thủy lão nhi đã từng nói, chờ đến khi có người xông qua Thiên Kiếp thần tháp thì chính là lúc nơi này bị phá hủy, người này chính là diệt thế chi tử, đồng thời cũng là Sáng Thế chi thần trong thế giới mới!"

"Chỉ có đến lúc đó, ta mới có thể được nhìn thấy ánh mặt trời, trợ giúp người này đạp nát một phương vũ trụ này! Đúc lại thiên địa!"

Diệp Trần nghe không hiểu cho lắm, nhịn không được nói:

"Vì sao ngươi phải nói với ta những thứ này?"

Hỗn Thế Ma Viên cúi đầu xuống, nhìn Diệp Trần ở phía dưới thật sâu một cái, chậm rãi nói:

"Đã từng có tiểu gia hỏa gọi là Hạo Thiên kia tới qua nơi này, ta cho là hắn chính là người mà ta muốn chờ, đáng tiếc hắn cuối cùng chưa thể đi tới một bước kia!"

"Nhưng bây giờ ta có thể vững tin, ngươi chính là diệt thế chi tử!"

"Ta?"

Diệp Trần nghe xong lời này của Hỗn Thế Ma Viên thì lập tức lại ngạc nhiên.

Hỗn Thế Ma Viên nhẹ gật đầu, nói:

"Ta bị vây ở chỗ này trải qua năm tháng vô tận, thấy qua vô số nhân vật thiên tại, cái gọi là tiểu gia hỏa Hạo Thiên kia là người mà trước đó ta thấy qua có thiên phú tối cao, ta vốn cho là hắn có thể giải cứu ta từ nơi này ra ngoài, không nghĩ tới cuối cùng vẫn thất bại!"

"Trong mấy trăm ngàn năm nay, ta gần như đều đã không ôm bất cứ hi vọng nào, không nghĩ tới hôm nay gặp ngươi!"

"Tuy rằng ta không biết ngươi có kỳ ngộ gì, tuy nhiên lấy tu vi của ngươi chỉ có cảnh giới Hóa Thần vậy mà đã lĩnh ngộ được bốn mươi chín loại pháp tắc, so với tiểu gia hỏa Hạo Thiên năm đó, còn có phần hơn chứ không bằng!"

"Hơn nữa, tuy rằng ta bị phong ấn ở nơi này nhưng với tình huống bên ngoài lại rất rõ ràng, bây giờ một phương thế giới vũ trụ này đã bắt đầu dần dần bị hủy hoại, vô số tiểu thế giới đều đang thôn phệ lấy năng lượng của Tu Chân giới, tận thế sắp xảy ra!"

"Mà ngươi, chính là diệt thế chi tử theo thời thế mà sinh ra!"

Nói đến đây, bên trong đôi mắt của Hỗn Thế Ma Viên hiện ra thần sắc kích động nồng đậm:

"Nhân loại! Nếu như ngươi có thể giải cứu ta từ nơi này ra, Hỗn Thế Ma Viên ta nguyện ý đi theo ngươi cùng một chỗ đạp diệt thế giới này!"

Diệp Trần trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười:

"Thật xin lỗi, ta cũng không muốn hủy diệt thế giới, cũng không cần ngươi đi theo!"

Đối với Diệp Trần mà nói, hắn đã trở thành chưởng khống giả của Hạo Thiên giới, sau khi Hạo Thiên giới chậm rãi phát triển lớn mạnh thì sớm muộn cũng có một ngày vượt qua Tu Chân giới, cuối cùng thay thế Tu Chân giới trở thành chủ thế giới mới!

Về phần Hỗn Thế Ma Viên tuy rằng có thực lực quả thực rất cường đại, nhưng đối với Diệp Trần mà nói có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Thay lời khác để mà nói thì giải cứu Hỗn Thế Ma Viên đối với hắn mà nói cũng không có động lực quá lớn.

Không nghĩ tới, Hỗn Thế Ma Viên nghe được lời này của Diệp Trần thì chẳng những không có tức giận, ngược lại cười ha ha một tiếng, nói:

"Ta đoán ngươi đã trở thành chưởng khống giả của một phương tiểu thế giới rồi đi? Đáng tiếc, ngươi chỉ lĩnh ngộ được bốn mươi chín loại pháp tắc, còn có một loại cuối cùng là Hỗn Độn pháp tắc chưa có lĩnh ngộ được đúng không?"

Diệp Trần im lặng.

Hỗn Thế Ma Viên tiếp tục nói:

"Ở trong tiểu thế giới kia của ngươi, ngươi thật sự là tồn tại không có gì không làm được!"

"Thế nhưng là, chỉ dựa vào bốn mươi chín loại lực lượng pháp tắc mà không có điểm mấu chốt là Hỗn Độn pháp tắc, thì thế giới của ngươi vĩnh viễn không cách nào trở thành chủ thế giới!"

"Như là một đóa hoa vĩnh viễn không cách nào kết xuất ra quả, sớm muộn cũng sẽ chậm rãi khô héo, sụp đổ!"

Hỗn Thế Ma Viên nói chắc như đinh đóng cột.

Diệp Trần vẫn như cũ im lặng không nói, nhưng lông mày đã bắt đầu chăm chú nhăn lại.

Tuy rằng hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, Hỗn Thế Ma Viên nói, chắc là đúng!

Điều này cũng có thể giải thích lý do tại sao lúc trước Hạo Thiên đại đế phải mạo hiểm để tiến vòa thế giới Hỗn Độn.

Bởi vì, không có loại Hỗn Độn pháp tắc cuối cùng này chống đỡ thì tiểu thế giới mãi mãi cũng chỉ là tiểu thế giới, căn bản không có cách nào trở thành chủ thế giới chân chính!

Hỗn Thế Ma Viên không tiếp tục mở miệng, dường như đang cho Diệp Trần đầy đủ khoảng thời gian đi cân nhắc.

Trầm mặc một lát, Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu:

"Như thế nào mới có thể lĩnh hội được Hỗn Độn pháp tắc?"

Hỗn Thế Ma Viên dường như sớm đã nghĩ tới, Diệp Trần chắc chắn sẽ hỏi thăn, mỉm cười chỉ vào phía trên núi Thiên Kiếp, nói:

"Nếu như ngươi có thể leo lên đỉnh tháp của Thiên Kiếm thần tháp, tự nhiên sẽ biết được đáp án!"

...

Nơi cách đỉnh núi Thiên Kiếp không tới trăm mét!

"Hi Nguyệt sư muội, chúng ta trước tiên vẫn là đi lên đỉnh núi rồi nói sau! Môn chủ đại nhân còn đang chờ chúng ta ở đó!"

Bốn người đã đợi ở chỗ này được hơn một giờ nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Trần đâu, Dư Thương Ngô nhịn không được mở miệng nói.

Đan Đồng cũng nói theo:

"Đúng vậy! Hi Nguyệt sư muội, chúng ta đến đỉnh núi chờ hắn đi, cũng giống như nhau! Mà lại nói không chừng hắn đã lên tới đỉnh núi rồi thì sao?"

Hi Nguyệt lại lắc đầu, vô cùng kiên định nói:

"Không được! Ta nhất định phải chờ Diệp Trần trở về!"

Hạc Phi ở một bên nhịn không được nói:

"Hi Nguyệt, ta nói một câu không lọt vào tai, họ Diệp kia nói không chừng đã bị con yêu thú thất giai kia ăn! Chẳng lẽ ngươi muốn một mực chờ ở dưới này hay sao?"

Vẻ mặt của Hi Nguyệt lập tức trắng bệch, hốc mắt lập tức đỏ lên:

"Không! Sẽ không! Ngươi nói bậy!!"

Hạc Phi cười lạnh, nói:

"Hi Nguyệt, xin ngươi thực tế một chút có được hay không? Đây chính là yêu thú thất giai, tương đương với cường giả cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân! Tu vi của tên tiểu tử họ Diệp kia vẻn vẹn chỉ có cảnh giới Hóa Thần tầng một, làm sa có thể là đối thủ của yêu thú thất giai? Chắc chắn đã chết! Ngươi cũng không cần thiết phải đi lừa gạt bản thân mình, có được hay không?"

Hai người Dư Thương Ngô và Đan Đồng cũng không thể không thi nhau lắc đầu.

Tuy rằng lời nói này của Hạc Phi có chút chối tai thế nhưng nói lại là một sự thật.

Cảnh giới Hóa Thần tầng một, yêu thú thất giai, đây căn bản không cùng tồn tại một đẳng cấp!

Hơn nữa thời gian cũng đi qua dài như vậy, xác suất sống sót của tên kia gần như là không!

Bạch bạch bạch!

Hi Nguyệt nghe được lời này của Hạc Phi lập tức như bị sét đánh, liên tiếp lùi lại bảy tám bước, thân thể mềm mại lảo đảo một lúc, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

"Không! Sẽ không! Hắn chắc chắn không có chuyện gì! Chắc chắn không có chuyện gì!"

"Hi Nguyệt vừa mới nói thì thào xong, nước mắt to bằng hạt đậu đã lăn trên khóe mi."

"Hi Nguyệt! Ngươi nên chấp nhận sự thật đi! Tiểu tử họ Diệp kia, đã chết!!"

Hạc Phi mở miệng lần nữa nói.

Tuy nhiên, lời này của hắn vừa mới nói xong thì một giọng nói đột ngột đột nhiên vang lên từ phía sau:

"Là ai nói ta chết rồi?"
Chương 963 Đến đỉnh núi

Giọng nói rơi xuống, một bóng người từ đằng xa là vùn vụt tới, chỉ chốc lát đã tới trước mặt bốn người.

Không phải Diệp Trần lại là ai?

"Ngươi, ngươi...ngươi là người hay quỷ?"

Hạc Phi chỉ vào Diệp Trần, mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ, hiển nhiên bị dọa cho không nhẹ.

Hai người Dư Thương Ngô và Đan Đông cũng giống như vậy bị giật mình không nhỏ, mặt mũi đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Về phần Hi Nguyệt, nghe được giọng nói này của Diệp Trần, thân thể mềm mãi rõ ràng khẽ run lên, sau đó từ từ xoay người lại:

"Diệp Trần? Thật là ngươi sao? Ta không phải đang nằm mơ đó chứ?"

Diệp Trần chậm rãi đi tới trước mặt Hi Nguyệt, đưa tay nhẹ nhàng xóa đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia, nhếch miệng cười một tiếng, nói:

"Đồ ngốc, khóc cái gì? Ta không phải đã nói rồi sao? Còn chưa có cưới ngươi làm vợ thì ta làm sao có thể chết?"

Nói xong lời này, Diệp Trần rất tự nhiên giang hai cánh tay ra ôm Hi Nguyệt vào lòng.

"Ngươi..."

Hi Nguyệt theo bản năng vùng vẫy một lúc, nhưng chẳng mấy chốc thì đã đắm chìm trong vòng tay của Diệp Trần, hoàn toàn không thể tự thoát ra...

Ngay tại vừa rồi, lúc Hi Nguyệt cho là Diệp Trần đã chết ở trong miệng của yêu thú thất giai, đột nhiên cảm thấy trong lòng của mình rất đau đớn!

Cũng chính ở vào thời khắc ấy, Hi Nguyệt chợt phát hiện ra, tuy rằng mình và Diệp Trần đi với nhau trong khoảng thời gian không dài, nhưng lại không hề hay biết sớm đã thích cái người nam nhân này!

Lúc cho là Diệp Trần đã chết, nàng ta đột nhiên cảm nhận được cuộc sống của mình cũng đã mất đi ý nghĩa, thậm chí có một loại xung động từ bỏ cuộc sống của nàng.

Hiện tại, Diệp Trần đột nhiên trở nề, nàng ta không chỉ vô cùng mừng rỡ mà còn hiểu rõ được tình cảm của mình, cho nên quyết định vui vẻ tiếp nhận.

Hạc Phi ở một bên nhìn thấy Diệp Trần lại dám ôm nữ thần của mình trước mặt mọi người thì lập tức tròng mắt đều muốn trừng tới rớt xuống đất:

"Tiểu tử! Ngươi thật lớn mật! Cũng dám khinh nhờ Thánh nữ Lạc Hà tông chúng ta!"

Cùng lúc Hạc Phi nói ra lời này, thân thể trực tiếp nhoáng một cái đã vọt tới trước mặt hai người, sau đó đưa tay hướng Diệp Trần chộp tới.

Diệp Trần lại ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp thuận tay vỗ:

"Cút!"

Ầm!

Hạc Phi lập tức cảm giác chính mình, giống như bị thiên thạch đánh trúng vào, ngay lập tức bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã ngửa vào một đống đá vụn cách đó hơn mười mét, bộ dáng vô cùng chật vật.

May mắn mà tâm tình của Diệp Trần bây giờ tốt, đồng thời xem ở trên phận thượng hắn là đồng môn với Hi Nguyệt, cho nên xuất thủ lưu tình, bằng không sớm đã một chưởng trực tiếp đánh nổ cái tên gia hỏa không có mắt này rồi.

Hai người Dư Thương Ngô và Đan Đồng ở một bên thấy cảnh này thì tất cả lập tức đều trợn tới lồi cả mắt há hốc mồm ra.

Bọn họ hiển nhiên không nghĩ tới, thực lực của Diệp Trần vậy mà lại mạnh tới như vậy!

Cho dù Hạc Phi có chủ quan khinh địch nhưng dù sao cũng có thực lực cảnh giới Hóa Thần tầng bốn, thế mà bị một bàn tay của Diệp Trần quạt bay?

Về phần Hạc Phi kia sau khi từ dưới đất bò dậy, cũng đồng dạng mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc, sau đó thì bên trong đối mắt bắn ra ngọn lửa cừu hận!

Thế nhưng vừa nghĩ tới một bàn tay kinh khủng vừa rồi của Diệp Trần, hắn nói cái gì cũng không dám tiến lên tiếp tục khiêu khích.

Hắn tuy rằng hận Diệp Trần muốn chết thế nhưng cũng không có ngu, tuyệt đối sẽ không làm chuyện không có nắm chắc.

"Hừ! Ta mặc kệ ngươi đến cùng có lai lịch gì, nữ nhân mà ta không có được thì ngươi cũng đừng hòng có được!"

Hạc Phi âm thầm lẩm bẩm ở trong lòng một câu, trong lòng đã có chủ ý.

Sau khi Hi Nguyệt đắm chìm trong vòng tay của Diệp Trần một lát, cuối cùng mới phản ứng lại bên cạnh còn có những người khác, lập tức vội vàng trốn thoát khỏi vòng tay của Diệp Trần, đỏ mặt nói:

"Ngươi lại chiếm tiện nghi của ta! Không để ý tới ngươi!"

Nói xong, hướng phương hướng đỉnh núi như thể chạy trốn mà đi, Diệp Trần cười ha ha một tiếng cũng lập tức đuổi theo.

...

Lúc này ở trên đỉnh núi người đã là đông nghìn nghịt.

Tuy rằng chuyện yêu thú thất giai hiện thân trước đó để cho đại biểu của các thế lực khắp nơi chỉ trích, tuy nhiên sau khi thiên tài các môn phái thi nhau tới đỉnh núi, cũng chưa thấy xuất hiện tình huống người vượt ải chết hàng loạt, giọng nói chỉ trích đối với Nguyên Thủy môn trước đó tự nhiên cũng dần dần giảm xuống.

Nhưng đối với những môn phái chưa có thiên tài xuất hiện ở trên đỉnh núi mà nói thì tâm tình không tốt chút nào.

Mà Quỳnh Bích Lạc tông chủ Lạc Hà tông chính là một người trong số đó!

Đám môn hạ đệ tử thiên tài của bát đại tiên môn và mười hai đại thế lực khác đều đã trình diện ở đây, duy chỉ có bên Lạc Hà tông bọn họ, chậm chạp không có bất kỳ ai xuất hiện, nếu như so sánh thì tự nhiên có chút xấu hổ.

"Quỳnh tông chủ, xem ra thiên tài của Lạc Hà tông các ngươi lần này vẫn chẳng ra làm sao cả a! Đến bây giờ mà cũng chưa thấy xuất hiện một ai, sẽ không phải là toàn quân bị diệt rồi chứ? Ha ha ha!"

Một ông lão có địa vị ngang hàng với Quỳnh Bích Lạc bỗng nhiên mở miệng giễu cợt mà không có bất kỳ một chút che giấu nào.

Đại biểu của các thế lực còn lại, nghe được lời này của ông lão kia cũng lập tức thi nhau hướng phương hướng Quỳnh Bích Lạc nhìn sang, có người lắc đầu thở dài, có người thì một bộ cười trên nỗi đau của người khác.

Giọng nói của ông lão kia rơi xuống, mọi người lập tức bắt đầu bàn tán sôi nổi:

"Xem ra Lạc Hà tông càng ngày càng tệ đi! Bây giờ thế mà ngay cả một thiên tài cho ra dáng thiên tài cũng không có sao?"

"Không đúng rồi! ta nghe nói Lạc Hà tông ra một tiểu bối tên là Hi Nguyệt, thiên phú dường như không tệ, chẳng lẽ không đến?"

"Hắc hắc, cứ tiếp tục như vậy, ta thấy Lạc Hà tông này còn mặt mũi nào mà ở lại trên vị trí mười ba đại thế lực nữa!"

...

Nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người, sắc mặt của Quỳnh Bích Lạc lập tức càng trở nên khó coi, nhưng là hết lần này tới lần khác lại không thể nào bác bỏ.

Tu Chân giới từ trước đến nay dùng nắm đấm để nói chuyện, Lạc Hà tông mấy trăm năm gần đây không có người kế tục, thực lực trượt dốc thực sự lợi hại, đã có chút dấu hiệu đứt phanh. Thậm chí những thế lực xếp dưới Lạc Hà tông đã bắt đầu ngo ngoe muốn động, muốn kéo Lạc Hà tông từ trong hàng ngũ mười ba đại thế lực xuống!

Nếu không phải như thế, nàng ta và các vị cao tầng của Lạc Hà tông cũng sẽ không một lòng một dạ muốn thông gia với Kình Thương tông.

Chỉ khi Lạc Hà tông và Kình Thương tông thông gia thành công, có núi dựa lớn như Kình Thương tông này thì mới có thể bảo vệ địa vị Lạc Hà tông đứng ở trong nhóm mười ba đại thế lực ở Tu Chân giới.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu lần này nàng ta mới không có dẫn Hi Nguyệt tới đây.

Dù sao ở thời điểm này, Hi Nguyệt đã trở thành toàn bộ hy vọng của Lạc Hà tông, không thể xuất hiện một chút sai lầm nào.

"Nếu không phải vì kế hoạch trăm năm của Lạc Hà tông, ta nhất định dẫn theo đồ nhi bảo bối của ta đến, thật tốt đánh một trận cho những tên mặt mo này xem!"

Quỳnh Bích Lạc nói thầm trong lòng.

Đúng lúc này:

Ông ~~

Không gian ở lối vào trên đỉnh núi đột nhiên lắc lư một lúc thì một nhóm năm người từ trong cấm chế dưới núi đi ra.

Quỳnh Bích Lạc nhanh chóng nhìn lại, chờ khi nhìn thấy ba người Dư Thương Ngô, Hạc Phi và Đan Đồng xuất hiện, không thể không âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên đợi nàng lại nhìn thấy Hi Nguyệt ở đằng sau ba người thì đột nhiên đứng lên, trên mặt hiện ra vẻ vô cùng kinh ngạc:

"Làm sao nha đầu này lại tới đây?"

Chẳng mấy chốc, một nhóm năm người đi tới trước mặt Quỳnh Bích Lạc trên mặt vẫn còn đầy vẻ kinh ngạc.

Hi Nguyệt đối với người sư phụ này của mình hiển nhiên vẫn có chút kính sợ, cúi đầu hô một tiếng:

"Sư phụ!"

Quỳnh Bích Lạc lập tức tức giận đến đôi mắt đẹp trừng một cái, tuy nhiên ở trước mặt mọi người cũng không tốt mở miệng răn dạy, đành phải hừ lạnh một tiếng:

"Sau này ta tính sổ với ngươi!"

Sau khi hung ác trừng mắt với Hi Nguyệt thì ánh mắt của Quỳnh Bích Lạc rơi vào trên người Diệp Trần bên cạnh Hi Nguyệt, lông mày không thể không nhíu một cái:

"Người này là ai?"
Chương 964 Quỳnh Bích Lạc khinh thường

Không đợi Hi Nguyệt mở miệng, Diệp Trần chủ động tiến lên một bước, chắp tay nói:

"Vãn bối Diệp Trần, là bằng hữu của Hi Nguyệt, bái kiến Quỳnh tông chủ!"

Đối với Quỳnh Bích Lạc sư phụ của Hi Nguyệt thì Diệp Trần thật ra cũng không thích, thậm chí có chút ghét.

Kiếp trước, người này vẫn luôn rất kiên quyết phản đối mối quan hệ giữa mình và Hi Nguyệt, thậm chí có mấy lần nếu không phải Hi Nguyệt cầu tình cho chính mình thì bà này suýt chút nữa thì giết mình!

Tuy nhiên, mặc dù Diệp Trần rất không thích nữ nhân này nhưng bà ta và Hi Nguyệt có tình như mẹ con, cũng coi như tương đương với mẹ vợ của Diệp Trần.

Cho dù là hướng về phía thể diện của Hi Nguyệt, Diệp Trần cũng sẽ không vạch mặt với bà ta, nên làm ra bề ngoài thì cũng vẫn phải làm.

"Bằng hữu Hi Nguyệt?"

Ánh mắt Quỳnh Bích Lạc nhìn lướt qua Diệp Trần rồi lại lướt qua nhìn Hi Nguyệt, lấy ánh mắt cay độc tự nhiê có thể mơ hồ nhìn ra, mập mờ giữa hai người, lông mày lập tức nhíu chặt hơn, thậm chí hiện ra sắc mặt giận dữ!

Hi Nguyệt nhìn thấy sư phụ của mình dường như có dấu hiệu nổi giận thì vội vàng đi lên trước giữ chặt cánh tay của Quỳnh Bích Lạc, nói:

"Sư phụ, trước đó chặng đường từ chân núi Thiên Kiếp cho tới đây nếu không phải Diệp Trần giúp chúng ta dụ yêu thú thất giai đi thì Lạc Hà tông chúng ta chỉ sợ phải toàn quân bị diệt a!"

Quỳnh Bích Lạc nghe được điều này thì quả nhiên lực chú ý được di chuyển:

"Ngươi nói là các ngươi gặp được con yêu thú thất giai?"

Hi Nguyệt vội vàng nhân cơ hội này kể lại rõ ràng chuyện xảy ra trước đó.

Sau khi Quỳnh Bích Lạc nghe Hi Nguyệt kể lại xong thì hai mắt không thể không nhìn kỹ Diệp Trần hơn, phát hiện tu vi của hắn chỉ có cảnh giới Hóa Thần tầng một, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc:

"Quả nhiên là ngươi dẫn Hỗn Thế Ma Viên kia ra?"

Diệp Trần một mặt bình thản nhẹ gật đầu, nói:

"Vãn bối cũng là may mắn mà thôi!"

Quỳnh Bích Lạc mặc dù hiếu kỳ, Diệp Trần làm sao có thể chạy thoát khỏi sự truy đuổi của yêu thú thất giai, nhưng lần đầu gặp mặt mà hỏi nhiều cũng không tốt, thế là khoát tay áo, nói:

"Được rồi! Đã là bằng hữu của Hi Nguyệt vậy thì tiến ra đằng sau tìm một chỗ ngồi xuống đi!"

Chẳng mấy chốc, bốn người Diệp Trần, Hi Nguyệt, Dư Thương Ngô và Đan Đồng đi vào bên trong trận doanh của Lạc Hà tông.

Còn về phần Hạc Phi kia thì đi đến bên cạnh Quỳnh Bích Lạc, thấp giọng nói ra những gì đó, hơn nữa còn thỉnh thoảng hướng phía sau nhìn về phía Diệp Trần, ánh mắt hiện ra vẻ ghen ghét nồng đậm.

Không cần nghĩ chắc chắn là thằng trẻ trâu này đang nói xấu Diệp Trần!

Quả nhiên, Quỳnh Bích Lạc sau nghi nghe Hạc Phi mách lẻo xong thì trên mặt hiện ra vẻ giận dữ, bỗng nhiên xoay đầu lại gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần ở phía sau, trầm giọng nói:

"Diệp công tử, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi!"

Quỳnh Bích Lạc nói ra lời này thì căn bản không cho Diệp Trần cơ hội cự tuyệt, trực tiếp vung tay áo dài lên:

Xoạt!

Không gian xung quanh bỗng có một làn sóng dao động.

Ngay sau đó, Diệp Trần phát hiện chính mình giống như đột nhiên tiến vào bên trong một không gian riêng biệt, xung quanh trước mắt chỉ còn lại một mình Quỳnh Bích Lạc.

Diệp Trần cũng không có kinh ngạc, biết đây là thủ đoạn thần thông mà Quỳnh Bích Lạc thi triển ra, trực tiếp kéo thần niệm của hai người vào bên trong một cái không gian riêng biệt, chắc là có chuyện muốn nói riêng với hắn.

"Tiểu tử! Ta không cần biết ngươi là ai, nhưng ngươi không xứng với Hi Nguyệt, mời sau này ngươi giữ khoảng cách với nàng!!"

Quỳnh Bích Lạc rất trực tiếp, không có một chút ý tứ nào hết.

Diệp Trần sớm đã chuẩn bị tâm lý, cho nên một chút kinh ngạc cũng không có, cười nhạt một tiếng, nói:

"Xứng hay không xứng thì ngươi nói cũng không tính!"

"Ừm?"

Quỳnh Bích Lạc hiển nhiên không có nghĩ đến, đối mặt với uy áp và thủ đoạn thần thông của chính mình, Diệp Trần thế mà còn có thể giữ được sự bình tĩnh thì lập tức rất là ngoài ý muốn.

Tuy nhiên, thần niệm của nàng hơi quét qua trên người Diệp Trần thì phát hiện tu vi của hắn vẫn chỉ là Hóa Thần tầng một thì lập tức hiện ra vẻ khinh thường, nói:

"Tiểu tử! Có tự tin là chuyện tốt! Nhưng tự tin quá mức vậy chính là điên cuồng!"

"Ngươi cũng đã biết vị hôn phu của Hi Nguyệt là ai chưa? Hắn nhưng là thiên tài đệ nhất Kình Thương tông, Tuyệt Vô Địch!"

Diệp Trần cười lạnh:

"Thì tính sao?"

Quỳnh Bích Lạc vốn cho rằng mình nói ra cái tên Tuyệt Vô Địch, đối phương sẽ khiếp sợ, sẽ biết sợ mà chủ động rút lui nhưng lại không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà còn có thể giữ được bình tĩnh, đôi mắt đẹp không thể không hơi trừng một cái:

"Như thế nào? Chỉ sợ ngươi căn bản không biết, Tuyệt Vô Địch là tồn tại dạng gì a? Hắn nhưng là nhân vật thiên tài kiệt xuất nhất từ ngàn năm trước cho tới nay của Kình Thương tông, là người có lực cạnh tranh đứng top đầu bảng Thiên Kiêu!"

"Ngươi cảm thấy, giữa ngươi và hắn, Bổn tông chủ chọn ngươi sao?"

Diệp Trần tuy rằng sớm đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng nghe được điều này thì trong lòng cũng không thể không dâng lên mấy phần tức giận, lạnh lùng nói:

"Quỳnh tông chủ chọn ta hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, Hi Nguyệt lựa chọn ta, vậy là đủ!"

"Ngươi! Nói! Cái! Gì!"

Quỳnh Bích Lạc nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức giận không kìm nén được, khí thế của Hợp Đạo Tiên Quân trên người cũng lập tức dâng lên.

"Ta là sư phụ của nàng ta, hôn sự của nàng, chỉ có thể do ta làm chủ!"

Diệp Trần không hè bị lay động chút nào:

"Quỳnh tông chủ, ngươi vì địa vị của tông môn các ngươi, không tiếc hy sinh hạnh phúc của Hi Nguyệt, ngươi nhưng có từng nghĩ tới, nàng ta có nguyện ý sắp đặt này hay không chưa vậy?"

"Nàng ta coi ngươi là người thân yêu nhất của nàng ta, ngươi nhưng từng đặt mình vào hoàn cảnh của nàng mà nghĩ cho nàng chưa?"

"Ta..."

Quỳnh Bích Lạc bị Diệp Trần chất vấn một trận thì lập tức im lặng một lúc, cuối cùng thì hừ lạnh một tiếng nói:

"Mặc cho ngươi hoa ngôn xảo ngữ cũng đừng hòng thay đổi được quyết định của Bổn tông chủ!"

"Tuổi tác của Hi Nguyệt còn nhỏ, không biết hiểm ác thế gian, ngươi đừng tưởng rằng dùng lời ngon ngọt mà dỗ được nàng thì bổn tông chủ không có cách nào đối phó ngươi!"

"Sau khi cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu này kết thúc, nếu như ngươi còn dám dây dưa Hi Nguyệt thì đứng trách bổn tông chủ đối với ngươi không khách khí! Hừ!"

Sau khi nói xong lời này:

Răng rắc!

Không gian xung quanh vỡ vụn ra, thần niệm của Diệp Trần cũng trở về trong thực tại.

Hi Nguyệt thấy thế thì lập tức thấp giọng hỏi:

"Sư phụ ta vừa rồi nói gì với ngươi?"

Diệp Trần mỉm cười:

"Không có gì, chúng ta nói chuyện rất vui vẻ!"

"Thật?"

Hi Nguyệt rõ ràng không tin, còn muốn tiếp tục truy vấn.

Đúng lúc này:

"Ha ha ha!"

Kèm theo mấy tiếng cười sảng khoái vang lên, một đoàn người hướng phương hướng Lạc Hà tông đi tới.

Người dẫn đầu kia bỗng nhiên chính là Tôn trưởng lão của Kình Thương tông trước đó ở trong thành dưới chân núi có xảy ra quan hệ mâu thuẫn với Diệp Trần!

Tuyệt Vô Địch và mấy người Lăng Hiêu cũng theo ở phía sau, hơn mười tên thiên tài của Kình Thương tông vậy mà toàn bộ đều đã tới đỉnh núi, không một người nào bị đào thải!

Vẻn vẹn ở một điểm này cũng có thể nhìn ra sự chênh lệch giữa Lạc Hà tông và Kình Thương tông.

Quỳnh Bích Lạc nhìn thấy Tôn trưởng lão đi tới thì lập tức bước nhanh nghênh đón tiếp lấy:

"Tôn trưởng lão!"

"Quỳnh tông chủ!"

Sau khi hai người nói chuyện được một lúc, Tôn trưởng lão bỗng nhiên nói:

"Quỳnh tông chủ, về chuyện thông gia giữa hai đại tông môn chúng ta thì một đám cao tầng của Kình Thương tông ta toàn bộ đã bỏ phiếu thông qua, hay là sau khi cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu lần này kết thúc thì chúng ta liền bắt đầu bàn về chuyện này, không biết ý của Quỳnh tông chủ như thế nào?"

Ầm!

Tôn trưởng lão vừa nói ra lời này thì các thế lực ở xung quanh lập tức xì xào bàn tán.

Kình Thương tông đứng hàng bát đại tiên môn, ở Tu Chân giới có địa vị hết sức quan trọng, bây giờ đột nhiên tuyên bố muốn thông gia với Lạc Hà tông, tin tức này không thua gì một quả bom năng ký, tuyệt đối là chuyện lớn của toàn bộ Tu Chân giới.

Những môn phái vốn muốn kéo Lạc Hà tông ra khỏi nhóm mười ba đại thế lực thì lập tức đều hiện ra vẻ mặt ngưng trọng.
Chương 965 Ta phản đối mối hôn sự này!

Quỳnh Bích Lạc thì hết sức vui mừng, Tôn trưởng lão ở ngay trước mặt các thế lực, tuyên bố Kình Thương tông muốn thông gia với Lạc Hà tông, có thể nói là cho Lạc Hà tông đủ thể diện!

Cũng làm cho các thế lực ngấp nghé địa vị của Lạc Hà tông không còn dám hành động thiếu suy nghĩ.

Quỳnh Bích Lạc rõ ràng cảm nhận được những thế lực trước đó trào phúng khinh thường Lạc Hà tông, lập tức đã thu liễm đi rất nhiều.

"Bích Lạc cũng đang có ý này! Đã như vậy vậy thì theo lời nói của Tôn trưởng lão, chờ sau khi cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu lần này kết thúc thì để cho đồ đệ của ta gả vào Kình Thương tông!"

Tôn trưởng lão lập tức cười ha hả, bên trong đôi mắt hiện lên một vệt tinh mang:

"Như vậy rất tốt! Vô Địch, còn không mau tới bái kiến Quỳnh tông chủ!"

Tuyệt Vô Địch lập tức tiến lên một bước, hướng về phía Quỳnh Bích Lạc chắp tay, nói:

"Vãn bối Tuyệt Vô Địch, bái kiến Quỳnh tông chủ!"

Quỳnh Bích Lạc vội vàng lấy hai tay đỡ Tuyệt Vô Địch dậy, đồng thời liên tục gật đầu:

"Không tệ! Không tệ! Quả nhiên là tuấn tú lịch sự! Sau này ta giao Hi Nguyệt cho ngươi cũng có thể yên tâm được đi!"

Hi Nguyệt ở đằng sau nghe được lời đối thoại của mấy người thì khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên trắng bệch.

Nàng ta vốn cho rằng, ở trên núi Thiên Kiếp này ít ra còn có thể trốn tránh chuyện thông gia một chút, tuyệt đối không ngờ rằng, Tôn trưởng lão kia vậy mà nói ra ở trước mặt mọi người, hơn nữa thế mà còn đưa ra thời gian sau cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu lần này thì sẽ bắt tay vào chuyện thông gia.

Quan trọng nhất là, sư phụ nàng ta Quỳnh Bích Lạc thế mà lại đáp ứng!

Diệp Trần ở một bên nghe xong lời đối thoại của hai người này thì bên trong đôi mắt cũng hiện lên vệt tàn khốc, đồng thời thầm mắng Quỳnh Bích Lạc ngu xuẩn.

Thông gia chú trọng chính là môn đăng hộ đối, thế lực Kình Thương tông như mặt trời ban trưa, hơn nữa còn đang một mực khuếch trương ra bên ngoài, mà Lạc Hà tông tuy rằng cũng là một trong mười ba đại thế lực nhưng lại là mặt trời sắp lặn.

Kình Thương tông há lại sẽ thực tình thông gia với Lạc Hà tông? Rõ ràng muốn mượn cơ hội này để nuốt luôn cả Lạc Hà tông vào!

Trên thực tế, ở kiếp trước sau khi Diệp Trần mang theo Hi Nguyệt bỏ trốn, Kình Thương tông lợi dụng chuyện đó làm cớ, trực tiếp phát binh tiêu diệt Lạc Hà tông, dung nhập thế lực của Lạc Hà tông vào bên trong Kình Thương tông.

Quỳnh Bích Lạc tự cho là mình chiếm được tiện nghi lớn, nhưng căn bản không có biết, bà ta đã đưa Lạc Hà tông vào hoàn cảnh không còn đường lui vô cùng nguy hiểm!

Nhưng Diệp Trần cũng biết, những lời này cho dù hắn có nói ra thì Quỳnh Bích Lạc cũng chưa chắc nghe lọt, nữ nhân ngu xuẩn này căn bản không có tầm mắt kiêu hùng của một phương.

"Yên tâm, có ta ở đây ta sẽ không để cho ngươi gả cho bất kỳ kẻ nào!"

Diệp Trần thấy gương mặt xinh đẹp của Hi Nguyệt trở nên trắng bệch, thân thể mềm mại cũng theo đó mà run nhè nhẹ thì lập tức mở lời an ủi nói.

"Thật sao?"

Tinh thần của Hi Nguyệt rất rối loạn, Diệp Trần bây giờ đã trở thành cọng cỏ duy nhất có thể cứu mạng nàng ta.

Diệp Trần hướng về phía cô ta mỉm cười:

"Ngươi chờ!"

Nói xong lời này, ở dưới ánh mắt khó hiểu của Hi Nguyệt, Diệp Trần bỗng nhiên đứng lên, chậm rãi đi vào giữa sân, đồng thời cao giọng mở miệng nói:

"Ta phản đối mối hôn sự này!"

Hắn vừa mở miệng nói ra lời này, toàn trường tất cả mọi người ngay lập tức đều ngây ngẩn cả người, sau đó bắt đầu thi nhau xôn xao không ngừng.

Ngay cả Hi Nguyệt ở đằng sau cũng không thể không dùng bàn tay ngọc che miệng lại, đôi mắt đẹp lập tức trợn lên thật lớn, nàng ta làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Trần lại dám trực tiếp đứng ra, ở trước mặt mọi người pản đối thông gia giữa hai đại tông môn!

Trong lúc nhất thời, nhìn qua đạo thân ảnh không tính là quá mập, thậm chí có chút gầy gò, Hi Nguyệt lập tức cảm nhận dược trái tim của chính mình đang loạn nhịp, một cỗ cảm giác hạnh phúc khó mà hình dung tràn ngập trên dưới toàn thân của nàng.

Tuy nhiên ngay sau đó thì ở trên gương mặt xinh đẹp của Hi Nguyệt lại hiện ra vẻ vô cùng lo lắng.

Hành động lần này của Diệp Trần không thể nghi ngờ là công khai chống lại hai thế lực lớn a!

"Diệp Trần! Ngươi mau trở lại!!"

Hi Nguyệt nghĩ tới đây thì vội vàng hô một tiếng.

Diệp Trần nhưng không có quay đầu, chỉ nâng cánh tay lên, khoát tay áo cái thì người đã đi tới trước mặt mấy người Quỳnh Bích Lạc và Tôn trưởng lão.

Mọi người Kình Thương tông sau khi nhìn thấy Diệp Trần thì liếc mắt là có thể nhận ra được, thi nhau kinh hô một tiếng:

"Là tiểu tử lúc trước ở dưới núi!"

Sau khi Quỳnh Bích Lạc phản ứng lại thì hai con ngươi lập tức trừng một cái, trên thân dâng lên một cỗ sát khí nồng đậm!

Nàng ta vốn cho rằng, một khi đã xác định thông gia, Diệp Trần tự nhiên sẽ biết khó mà lui, tuyệt đối không ngờ rằng, tiểu tử này vậy mà không biết sống chết như thế, dám can đảm công khai nói lời phản đối!

"Tiểu tử! Đây là chuyện giữa Lạc Hà tông ta và Kình Thương tông, ngươi chỉ là một người ngoài, có tư cách gì để phản đối! Còn không lui xuống cho ta!!"

Ầm ầm!

Quỳnh Bích Lạc nói xong lời này thì khí thế Hợp Đạo Tiên Quân bỗng nhiên phóng xuất ra!

Một số người có tu vi kém ở xung quanh ở dưới cỗ khí thế cường đại này áp bách lập tức thi nhau lui lại.

Tuy nhiên Diệp Trần không hề bị lay động một chút nào, ngược lại lại tiến lên phía trước một bước, một mặt bình thản nói:

"Hi Nguyệt là thê tử mà ta đã xác định trong cuộc đời này! Ai nói là ta không có tư cách gì phản đối?"

Oanh!!

Mọi người nghe được lời này của Diệp Trần, toàn bộ trên đỉnh núi này lập tức trở nên sôi trào.

Nhất là những thế lực đối đầu với Lạc Hà tông kia, càng là từng thế lực cười trên nỗi đau của người khác:

"Tiểu tử này thật đúng là có gan a!"

"Quỳnh Bích Lạc này, lần này nhưng là mất mặt quá mức rồi! Ha ha ha!"

"Này! Cái tên này có lai lịch gì? Lại dám cùng một lúc đắc tội hai thế lực lớn như Kình Thương tông và Lạc Hà tông, thật đúng là không đơn giản a!"

"Theo ta thấy thì sớm muộn gì chết cũng không biết chết như thế nào!"

...

Mọi người bàn tán sôi nổi.

Vô luận là một đám người Kình Thương tông, hay là người của Lạc Hà tông, tất cả đều hiện ra vẻ mặt vô cùng khó coi.

Dù sao, bị Diệp Trần quấy rối như vậy, thể diện của hai đại tông môn đều có chút nhịn không được rồi.

Duy chỉ có trên mặt của Hạc Phi kia thì hiện ra vẻ hưng phấn:

"Tiểu tử này thật đúng là tìm đường chết a! Vốn là ta còn đang suy nghĩ nên chơi chết ngươi như thế nào, không nghĩ tới căn bản ta không cần phải xuất thủ thì chính hắn lại đi chơi chết hắn! Ha ha ha! Đầu hắn là bị lừa đá hay sao? Cũng dám công khai đối nghịch với hai đại tông môn! Đoạt nữ nhân với Tuyệt Vô Địch! Thật sự ngay cả lão thiên cũng đang giúp ta a!!"

"Hừ!"

Sau khi Tuyệt Vô Địch nghe xong lời này của Diệp Trần thì quả nhiên đứng dậy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, bên trong đôi mắt hiện ra sát ý nồng đậm!

Mặc dù Tuyệt Vô Địch hắn không coi trọng đối với nữ sắc, thế nhưng là có người cũng dám công khai đoạt nữ nhân với hắn, rõ ràng chính là không có để hắn vào mắt, cái này cho dù là đổi lại một nam nhân bình thường khác cũng chắc chắn không thể nhịn được, huống chi là Tuyệt Vô Địch hắn!

"Tiểu tử! Quỳ xuống nói xin lỗi! Sau đó tự phế tu vi! Bằng không, chết!!"

Oanh!!

Giọng nói lạnh lùng của Tuyệt Vô Địch giống như ác ma từ bên trong địa ngục leo ra, tóc bay lên, hai con ngươi đỏ ngầu, hiện ra lửa giận và sát ý nồng đậm!

Mọi người ở xung quanh cảm nhận được khí tràng cường đại phát ra từ trên người Diệp Trần thì sắc mặt của mọi người ngay lập tức thay đổi lớn, nhất là nhóm thiên tài của các môn phái thế lực khác, tất cả đều có vẻ mặt ngưng trọng:

"Không hổ là người có lực tranh đoạt vị trí hàng đầu bảng Thiên Kiêu năm nay a!"

"Khí tức này chri sợ đã vô cùng gần với cảnh giới Phản Hư rồi a?"

"Tiểu tử kia dường như chỉ có cảnh giới Hóa Thần tầng một đi, cũng dám đoạt nữ nhân của thiên tài đệ nhất Kình Thương tông, thật sự là không biết sống chết a!"

"Vẫn là ngoan ngoãn dập đầu xin lỗi thì có lẽ còn có thể bảo trụ được một cái mạng a!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK