Tuy rằng lấy thực lực của Diệp Trần hôm nay, đã không cần pháp khí tới phòng thân, nhưng hắn muốn vì người thân, bạn bè chế tạo pháp khí phòng thân cho họ, còn muốn vì Thanh Long đại trận của mình, tìm kiếm một số ngọc thạch cực phẩm, các loại hình nguyên vật liệu vẫn rất cần thiết.
Dưới sự dẫn đường của đại Tráng và a Hổ, một nhóm bốn người rất nhanh đã đi tới cái phòng đấu giá dưới mặt đất kia.
"Truyền ngôn nói ở chỗ sâu trong ngọn núi lớn kia, gần Everest có mộ huyệt của tiên nhân, cho nên thường xuyên có người tiến vào trong đó thám hiểm tìm kiếm bảo vật, mà một số người sau khi tìm được bảo bối, sẽ tới phòng đấu giá dưới mặt đất này để đấu giá..."
"Nghe nói phòng đấu giá dưới mặt đất này, có Quỷ Linh tông ủng hộ phía sau, cho nên không có người nào dám nháo sự ở chỗ này!"
Đại Tráng và a Hổ, hai người này như là hiến vật quý, thay phiên nhau giới thiệu tình huống với Sở Phi Yên, Sở Phi yên thì thuận miệng hùa theo.
Bốn người tới trước cửa phòng đấu giá dưới mặt đất, mỗi người gia 1000 đồng tiền phí vào cửa, bảo an ở cổng lúc này mới cho qua.
Tiến vào bên trong, chỉ thấy bên trong rất đơn sơ, ở giữa có một cái bàn đấu giá hình tròn, xung quanh thì có một số cái bàn, tuy nhiên người ở bên trong thế mà không ít, có khoảng chừng gần trăm người!
Lúc bốn người đi vào, vừa đúng lúc đang đấu giá một viên phật châu, người bán đấu giá đang say mê bán hàng, và người tham gia cạnh tranh đấu giá ở phía dưới rất náo nhiệt.
Rất nhanh, bốn người tìm được một vị trí không có người ngồi, ngồi xuống.
"Sở tiểu thư, đợi lát nữa ngươi nếu như coi trọng bảo bối pháp khí gì, cứ việc nói cho ta, trăm tám mươi vạn với ta mà nói, cũng chỉ là một tháng tiền tiêu vặt mà thôi!"
Đại Tráng vỗ vỗ ngực của mình, hướng về phía Sở Phi Yên ý nói ta giàu nứt đố đổ vách.
Bởi vì cái gọi là nghèo vì văn giàu vì võ, hai người có thể bái Quách sư phụ nổi danh lừng lẫy ở thành phố SA làm môn hạ tập võ, tình huống về gia cảnh tự nhiên đều không kém.
A Hổ cũng lập tức nói theo:
"Đúng nha, Sở tiểu thư nếu là có cái gì cần, cứ việc nói với anh em chúng ta!"
Đáng tiếc, Sở Phi Yên đối với bộ mặt của hai người này, căn bản là không ưa, thản nhiên nói:
"Không cần! Chính ta có tiền!"
Nói xong lời này, Sở Phi Yên dừng lại một chút, sau đó nhìn về phía Diệp Trần, nói khẽ:
"Diệp sư, nếu như ngài coi trọng vật gì, cứ nói cho tôi, tôi có thể giúp ngài đấu giá!"
Đại Tráng và a Hổ nghe được lời này của Sở Phi yên, lập tức thi nhau đưa ánh mắt ghen ghét quăng về phía Diệp Thần.
Vốn là, bọn họ thấy Diệp Thần chẳng qua chỉ là một thằng nhóc con, cho nên cũng không có để hắn vào mắt, thế nhưng tiếp xúc thời gian dài như vậy, lúc này bọn họ mới đột nhiên nhận ra, vị Sở đại mỹ nữ này, dường như đối với thằng nhóc con này, sự nhiệt tình có chút vượt qua mức bình thường, mà đối với hai người bọn hắn thì lại luôn xa cách.
Nhưng, vấn đề này còn chưa đáng giận nhất, mà đáng giận nhất là, đối với sự quan tâm quá mức bình thường của Sở Phi Yên, thằng nhóc con này lại giống như thằng đầu đất, từ đầu đến cuối không mặn không nhạt thờ ơ.
Có câu trong lời bài hát làm sao hát ấy nhỉ, không có được thì cứ mãi đuổi theo, có được rồi thì lại không lo ngại gì....ý a ý à.
Điều này làm cho hai người bọn họ, làm sao mà không tức, không ghen ghét cho được cơ chứ?
Nhìn qua vẻ mặt dáng vẻ thành thật của Sở Phi Yên, Diệp Trần cũng không thể không ngầm cười khổ, nghĩ thầm nói,
"Đại tỷ a, ngươi đây là đang cố ý kéo cừu hận cho ta sao? Chẳng lẽ người không có nhìn thấy, hai con sói này đã hận ta đến mức muốn ăn thịt ta rồi hay sao?"
Tuy nhiên, sau khi cười khổ môt lúc, đối với địch ý nồng đậm của hai con sói này, Diệp Trần cũng không có quá để ở trong lòng, thuận miệng nói một câu "Không cần!" Sau đó ánh mắt đưa về phía trên đài đấu giá, bắt đầu quan sát.
Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, Diệp Trần cũng không thấy có đồ vật gì đáng để mang ra đấu giá, hơn nữa lúc này hội đấu giá dường như cũng đã đi vào giai đoạn cuối, Diệp Trần không thể không lắc đầu, đang định sớm rời khỏi.
Đúng vào lúc này, một vật phẩm đấu giá mới, được đưa tới trên đài, trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của hắn!
Đây là một cái chuông nhỏ đen thui, nhìn qua dường như bình thường không có gì lạ, nhưng dưới sự để ý của Diệp Trần, hai mắt lập tức trừng một cái, vẻ mặt hiện ra sự kinh hãi,
"Lại là Linh Thiết chế tạo ra pháp khí...không, chính xác mà nói, đây chẳng qua chỉ là một cái bán Linh khí mới đúng!"
Ở trong Tu Chân giới, Linh khí là sự tồn tại so với pháp khí bình thường có đẳng cấp cao hơn, được chế tạo từ Linh Thiết mà thành, hơn nữa có sự khác biệt lớn nhất với pháp khí bình thường ở chỗ, Linh khí đã sinh ra linh trí!
Sở dĩ Diệp Trần nói cái chuông nhỏ trước mắt này là bán Linh khí, cũng bởi vì nó mặc dù được chế tạo ra từ Linh Thiết, đã có tư chất trở thành Linh khí, nhưng còn chưa có hoàn thành bước cuối cùng, cho nên chỉ có thể coi là một nửa thành phẩm.
"Nếu như trải qua tay ta, luyện nó thành Linh khí phòng ngự chân chính, sau này lại để nó nhận dì Lam làm chủ, như vậy sau này cho dù là tông sư Hóa Kình hay người tu đạo có cảnh giới Thần Thông, cũng đừng hồng làm tổn thương dì Lam một chút nào!"
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức rất phất chấn.
Như vậy, là có thể giải quyết triệt để vấn đề mà hắn đang lo lắng nhất.
Ngay tại lúc Diệp Thần đang suy nghĩ bay tán loạn, người bán đấu giá trên đài kia, đã phô bày chuông nhỏ kia cho mọi người xem một vòng, cất cao giọng nói:
"Các vị chớ có nhìn vật này không đáng chú ý, chủ nhân của vật này nói, vật này chính là trong mộ huyệt của tiên nhân như truyền thuyết nói, vật lấy ra, tuy rằng cho đến tận bây giờ, vẫn chưa có người nào nghiên cứu ra cách sử dụng nó, nhưng cũng tuyệt đối là một bảo vật đáng giá cất giữ..."
Sau khi trải qua người bán đấu giá giới thiệu một phen, mọi người nhất thời nghị luận sôi nổi, tuy nhiên sau khi nghị luận xong, phần lớn người thi nhau lắc đầu, hiển nhiên không có người nào bằng lòng mua một cái pháp khí mà phương pháp sử dụng cũng không biết.
Nói một câu không dễ nghe thì, đã không có phương pháp sử dụng, vậy vật kia là đồ thật hay giả cũng không rõ ràng, ai mà biết đây có thực sự là đồ vật lấy ra từ trong mộ huyệt của tiên nhân hay không?
"Được rồi! Các vị chắc là cũng đã hiểu rõ rồi, bây giờ bắt đầu chính thức đấu giá, giá khởi điểm là 100 vạn!"
Xoạt!
Người bán đấu giá vừa báo ra cái giá tiền này, mọi người lập tức xì xào bàn tán, vốn hứng thú của mọi người không cao, nghe được cái giá tiền này, lập tức hoàn toàn từ bỏ cạnh tranh.
"Ai sẽ phí phạm một trăm vạn đi mua cái pháp khí không biết là thật hay giả không? Thực sự là buồn cười a!"
Đại Tráng nhịn không được mở miệng giễu cợt nói.
Tuy nhiên hắn vừa nói ra lời này xong, ở bên cạnh hắn, Diệp Thần đã giơ biển đấu giá trong tay lên,
"Ta ra 101 vạn!"
Bạch!
Khi Diệp Thần mở miệng, tất cả mọi người đồng lòng nhìn sang,
"Thực sự là có người ngu lắm tiền?"
"Thiếu niên này cũng không biết là công tử nhà nào? Thế mà bằng lòng bỏ ra 100 vạn để mua một cái đồ vật không biết là thật hay giả!"
"Nhân tài a!"
...
Chẳng những mọi người nghị luận sôi nổi, ngay cả đại Tráng và a Hổ ở bên cạnh, cũng không nhìn được châm chọc khiêu khích,
"Diệp huynh đệ, ta nói, ngươi thực đúng là đã không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên lại làm kinh động lòng người a!"
"Thực sự không nhìn ra, hóa ra Diệp huynh đệ lại là người giàu có! Thế nhưng mà bỏ ra một trăm vạn đi mua một vật như vậy, có phải quá ngu chút hay không?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, không để ý tới lời trào phúng của hai người kia một chút nào, hướng về phía người bán đấu giá trên đài kia, nói:
"Nếu như không có người cạnh tranh, đồ vật này chính là của ta, còn xin nhanh chóng tuyên bố kết quả đi!"
Người bán đấu giá kia thấy những người khác không có ý muốn cạnh tranh đấu giá, thế là đang định gõ chùy, lúc này đột nhiên lại vang lên giọng nói,
"Ta ra 200 vạn!"
Xoạt!
Toàn trường lại náo động một lần nữa, đang muốn mở miệng chế giễu, thế nhưng là sau khi đám người kia nhìn thấy người hô giá, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi lớn, ai cũng không dám nói thêm câu nào.
Chương 87 Vũ công tử
Đây là một nam thanh thiên có dáng vẻ cử chỉ rất ngạo nghễ, ăn mặc quần áo đẹp đẽ, tướng mạo đẹp trai, vừa nhìn là đã biết là loại công tử của đại gia tộc.
Hơn nữa, lúc mọi người vừa nhìn thấy người này, tất cả lập tức câm như hến, có thể biết được thân phận của người này không tầm thường.
Diệp Thần không thể không nhướng mày, bán Linh khí này hắn nhất định phải được, không cần biết đối phương là bố con thằng nào, thế là tiếp tục giơ bảng,
"300 vạn!"
Xoạt!
Cảnh tượng Diệp Thần giơ bảng nói ra, toàn trường ngay lập tức xì xào bàn tán lần nữa, tất cả đều nhìn về phía Diệp Trần với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, vẻ mặt thi nhau hiện ra giống như nhìn một thằng đần.
"Lá gan của tên này thật là lớn! Thế mà lại dám tranh giành đồ vật với Vũ công tử!"
"Đoán chừng là người mới tới nên không biết được thân phận của Vũ công tử đi!"
"Dám đối nghịch với Vũ công tử, quả thực chính là không biết sống chết a!"
...
Chẳng những mọi người nghị luận sôi nổi, ngay cả đại Tráng và a Hổ, cũng bị dọa đế vẻ mặt trở nên trắng bệch, vội vàng kéo Diệp Trần, thấp giọng nổi giận nói:
"Ngươi không muốn sống nữa sao? Đây chính là Vũ công tử!"
"Đệ nhất đại gia tộc ở Tây Tạng, con trai trưởng của Gia Dung thế gia, nghe nói trước đây không lâu, còn bái Linh Trí thượng nhân tông chủ Quỷ Linh tông làm sư phụ, loại nhân vật này, chúng ta tuyệt đối không đắc tội nổi!"
Đại Tráng và a Hổ thằng này một lời thằng kia một câu, rõ ràng muốn để Diệp Trần không nên đi gây rắc rối.
Cùng lúc đó, Vũ công tử kia, sau khi hướng về phía Diệp Trần liếc qua, đã giơ bảng lên một lần nữa, trực tiếp mở miệng nói: "500 vạn!"
Hắn tin tưởng, chỉ cần đối phương biết thân phận của hắn, khẳng định sẽ không còn dám tranh đoạt với hắn.
Thế nhưng, hắn vừa mới báo giá xong, giọng nói kia lại vang lên lần nữa.
"600 vạn!"
Tranh giành báo giá, vẫn là tên thiếu niên ăn mặc quần áo rất bình thường kia.
Diệp Trần báo giá lần nữa, hai người đại Tráng và a Hổ, lập tức suýt chút nữa thì bị dọa cho tè dầm, bọn họ còn tưởng rằng sau khi nói ra thân phận của Vũ công tử kia, cái tên này sẽ thu liễm lại một chút, không ngờ rằng, cái tên trẻ con miệng còn đầy hôi sửa này, thế mà còn dám tranh giành báo giá!
"Đại ca ta nói, ngươi là nghe không hiểu những gì chúng ta vừa nói sao?"
"Chính ngươi muốn chết, cũng đừng lôi theo chúng ta a!"
Hai người rõ ràng đã có chút tức hổn hển, gần như là rống lên, nôn nóng tới đầu đầy mồ hôi.
Diệp Trần ngồi vắt chéo hai chân, vẻ mặt thần sắc, từ đầu đến cuối không thay đổi một chút nào, căn bản không để lời nói của hai người vào trong đầu.
"Tiểu tử! Ngươi là người đầu tiên dám khiêu khích trước mặt ta!"
Vũ công tử sau một lúc gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, đột nhiên đứng dậy, mở miệng nói ra từng chữ.
Rất rõ ràng, vị Vũ công tử này, đã thực sự nổi giận.
Diệp Trần từ từ ngẩng đầu lên, liếc qua vị Vũ công tử này, thản nhiên nói:
"Tất cả mọi chuyện đều có lần đầu tiên, từ từ quen dần sẽ tốt hơn a!"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói ra lời này, toàn trường trong chơp mắt nổ tung,
"Mẹ nó! Tiểu tử này có lai lịch gì? Thế mà lại dám nói với Vũ công tử như vậy!"
"Chẳng lẽ cũng là một công tử của một gia tộc lớn nào đó hay sao?"
"Nhìn cách ăn mặc của hắn cũng không giống a!"
...
Còn về đại Tráng và a Hổ, sau khi nghe được lời này của Diệp Trần, đã hoàn toàn tuyệt vọng,
"Xong xong! Lần này chúng ta đều bị tiểu tử này hại chết rồi!"
"Trên đời này làm sao lại có thể có người ngốc như vậy..."
"Ừm?"
A Hổ chính là muốn mắng chửi Diệp Trần dừng lại, thế nhưng ngay sau đó bị lạnh lùng liếc qua, sau đó, lập tức rõ ràng lại bị chẹn họng trở về, trong lòng không tự chủ được rùng mình một cái, ngay cả hắn cũng không nói lên được vì sao.
"1000 vạn!"
Hai mắt Vũ công tử gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, lần nữa tăng giá lên.
Nếu như không phải bởi vì, hắn không thể làm hỏng phép tắc của phòng đấu giá, giờ phút này đã sớm để cho thủ hạ của mình, rút gân lột da cái tên thiếu niên không biết sống chết này.
Tuy nhiên, Diệp Trần căn bản không để ý tới ánh mắt dường như muốn giết người của đối phương, sau khi Vũ công tử báo giá, lập tức giơ bảng lên lần nữa,
"1100 vạn!"
"Tiểu tử thật can đảm!"
Vũ công tử tức nắm chặt hai nắm đấm,
"2000 vạn!"
"2100 vạn!"
Diệp Trần theo sát phía sau, căn bản không có bất kỳ do dự nào, hơn nữa mỗi lần đều chỉ tăng giá lên 100 vạn.
"Ngươi! Tìm! Chết!"
Vũ công tử hoàn toàn nổi giận, mắt thấy là đang muốn liều lĩnh lao về phía Diệp Trần, lúc này lại được một lão giả kéo lại.
Lão giả kia ghé miệng vào bên tai Vũ công tử, không biêt nói thầm câu gì, sau đó khóe miệng không thể không hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười tàn nhẫn,
"Tiểu tử! Tính ngươi có dũng khí! Bản công tử không chấp nhặt với ngươi, chúng ta đi!"
Nói xong lời này, Vũ công tử trực tiếp quay người rời khỏi, bảy tám tên tùy tùng ở sau lưng, lập tức nhanh bước đi theo.
Vũ công tử vừa đi, đại Tráng lập tức thả lỏng thở dài một hơi,
"Nguy hiểm thật!"
Không nghĩ tới, a Hổ ở một bên, lại cười lạnh nói:
"Vũ công từ có tiếng là người có thù tất báo, việc này hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Ở trên cái thị trấn này, coi như Vũ công tử cũng phải tuân thủ phép tắc của thị trấn này, nhưng khi vừa ra khỏi thị trấn, chỉ sợ....hừ hừ!"
Đại Tráng nghe được điều này, vẻ mặt dao động một lúc, hiển nhiên hắn cảm thấy a Hổ nói rất có lý, trong lòng đã bắt đầu chuẩn bị, chờ sau khi trở về khách sạn, lập tức sẽ báo chuyện này cho sư phụ nhà mình, nhất định phải rời khỏi cái tên tai họa này xa một chút.
Diệp Trần căn bản không để ý tới lời nói của hai người, trực tiếp đi tới trên đài, thúc giục người bán đấu giá làm thủ tục bàn giao.
Loại thủ tục của phòng đấu giá dưới mặt đất này rất đơn giản, cũng không cần phải nộp thuế, cho nên, sau khi Diệp Thần chuyển 2100 vạn, đã lấy được món bán Linh khí kia, sau đó gọi Sở Phi Yên, dưới ánh mắt đầy thương hại của mọi người, rời khỏi.
Theo sự suy nghĩ của mọi người, cho dù thiếu niên này có bối cảnh không kém hơn Vũ công tử, thế nhưng ở đây dù sao cũng là Tây Tạng, tiểu trấn Vân Gian lại là phạm vi thế lực của Quỷ Linh tông, thiếu niên này có thể đi ra khỏi cái tiểu trấn này hay không, chỉ sợ cũng chưa biết được.
Sau khi bốn người đi ra khỏi phòng đấu giá dưới mặt đất, hai người đại Tráng và a Hổ, nhanh chóng khéo khoảng cách với Diệp Trần, gần như là một đường chạy chậm hướng về khách sạn mà đi, mà Diệp Trần thì vẫn ung dung đi tới, tuy rằng Sở Phi Yên cũng có chút lo lắng, nhưng thấy Diệp Trần bình tĩnh như thế, cô ta cũng cưỡng chế lại bất an trong lòng, rất nhu thuận đi theo bên cạnh Diệp Trần.
Nhưng là vượt qua sự dự liệu của Sở Phi Yên, hai người một đường ung dung đi từ từ trở về khách sạn, trên đường cũng không có xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, Vũ công tử dừng như đã không muốn đi gây sự với Diệp Trần.
Hai người đi tới cửa quán rượu, ba người đại Tráng, a Hổ và Cổ Thuần Dương vừa đúng lúc vội vàng đi ra từ trong quán rượu, Quách sư phụ và Tang Mộc đạo trưởng, trên mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Rất rõ ràng, hai huynh đệ đại Tráng và a Hổ, cũng đã kể lại tất cả chuyện đã xảy ra trong phòng đấu giá, toàn bộ nói cho ba người.
Nhìn thấy Diệp Trần, Quách sư phụ lập tức trừng lên hai mắt một cái, nghiêm mặt khiển trách:
"Tuổi còn nhỏ, tại sao lại làm cái chuyện không biết trời cao đất rộng như thế! Vũ công tử kia là nhân vật cỡ nào, ngươi làm sao có thể đắc tội nổi?"
Diệp Trần nhướng mày, đang muốn phản bác, Tang Mộc đạo trưởng ở một bên, vội vàng dàn xếp nói:
"Được rồi được rồi, bây giờ không phải là lúc trách nhau, thừa dịp đối phương còn chưa có tìm tới cửa, chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời khỏi tiểu trấn Vân Gian này!"
Nhưng, khi Tang Mộc đạo trưởng vừa nói ra lời này, một tiếng cười lạnh truyền tới từ đằng xa,
"Đoạt đồ vật của bản công tử, thì muốn bỏ đi như vậy sao, nghĩ không khỏi quá đơn giản đi a!"
Hóa ra chính là Vũ công tử kia, hơn nữa sau lưng hắn còn có khoảng hơn mười người, trong đó thậm chí không thiếu cao thủ.
Thấy cảnh này, ngoài Diệp Trần ra, tất cả mọi người đều biến sắc.
Chương 88 Sành gà chó đất, không chịu nổi một kích!
Rầm rầm!
Hơn mười người kia trong chớp mắt đã lao tới trước mặt, vây quanh bao bọc bảy người vào giữa.
Vẻ mặt Diệp Trần vẫn bình thản, dường như đã sớm ngờ tới Vũ công tử sẽ đến, hai tay chắp ở sau lưng, giống như người không có việc gì.
Cuối cùng, Quách sư phụ cắn răng một cái, đứng dậy, cất cao giọng nói:
"Vũ công tử! Lão phu chính là Quách Xương Bình quán chủ võ quán Thiên Hòa ở thành phố SA, tiểu bối tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, nếu mạo phạm Vũ công tử, còn xin công tử nể tình ta, cho hắn một lần cơ hội sửa đổi!"
Thế nhưng, Vũ công tử kia, lại ngay cả nhìn cũng không Quách Bình Xương, cười lạnh,
"Võ quán Thiên Hòa? Rất nổi danh sao? Một câu là đã muốn để bản công tử phải nể mặt ngươi, bằng ngươi cũng xứng sao?"
Vẻ mặt Quách Bình Xương lập tức đỏ lên, hiển nhiên tức giận không nhẹ, nhưng đối mặt với công tử dòng chính của Gia Dung thế gia này, hắn căn bản không có dũng khí phản bác.
Tang Mộc đạo trưởng vốn là cũng muốn mở miệng cầu tình, nhưng thấy Quách Bình Xương bị làm nhục như vậy, lời điến khóe miệng, cũng đành nuốt trở vào.
Hắn ở thành phố SA, tuy rằng cũng có chút danh khí, nhưng là so sánh với loại quái vật khổng lồ như Gia Dung thế gia này, căn bản không đáng giá nhắc tới.
Không nghĩ tới, sau khi Vũ công tử nói xong lời này, đột nhiêu chuyển đề tài, chỉ vào Diệp Trần, âm trầm nói:
"Thế nhưng nha, muốn để bản công tử tha các ngươi cũng được, chỉ cần tiểu tử này, quỳ xuống dập đầu cho ta ba cái, lấy hai tay dâng lên bảo vật, sau đó tự chặt một tay, bản công tử sẽ tha mấy người các ngươi, như thế nào?"
Nghe được điều này, ba sư đồ Quách Bình Xương lập tức mừng rỡ, thậm chí ngay cả Tang Mộc đạo trưởng cũng rõ ràng là đã thả lỏng thở dài một hơi.
Rất rõ ràng, theo như bọn hắn nghĩ, Vũ công tử xử phạt như vậy, đã là cực nhẹ rồi!
A Hổ đã sớm nhìn Diệp Trần không vừa mắt, càng là nhịn không được hướng về phía Diệp Trần quát:
"Khó được Vũ công tử đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đây cũng là ngươi kiếp trước tu có được phúc đức, còn không tranh thủ thời gian quỳ xuống dập đầu tạ ơn! Chẳng lẽ muốn cho mọi người chịu phạt cùng với ngươi hay sao?"
A Hổ vừa nói, đột nhiên bước ra, bàn tay đặt ở trên cổ Diệp Trần, muốn mạnh mẽ ép hắn quỳ xuống.
Đáng tiếc, bàn tay cảu hắn còn chưa có chạm vào thân thể của Diệp Trần, toàn thân giống như là bị điện giật, trực tiếp được đẩy lui lại!
"Ngươi bằng lòng làm chó cho người khác, đó là chuyện của ngươi, không được nhấc lên ta!"
Diệp Trần liếc qua a Hổ trên mặt còn tràn đầy vẻ kinh hãi, nhàn nhạt mở miệng nói.
"Ngươi!..."
A Hổ muốn mở miệng giận dữ mắng mở một lần nữa, nhưng cũng không biết vì sao, chỉ cần hắn đối mặt với đôi mắt vô cùng thâm thúy kia của Diệp Trần, khí thế trên người, lập tức biến mất không tìm thấy dấu vết.
"Hừ! A Hổ cùng là muốn tốt cho ngươi, ngươi đừng có không biết tốt xấu!"
Đại Tráng ở một bên đi theo mở miệng nói.
Ngay sau đó, Quách Bình Xương cũng đi theo khuyên nhủ:
"Người trẻ tuổi, đừng tưởng rằng học được mấy ngày đạo thuật, đã coi chính mình là thần tiên! Người này a, phải học được đối mặt với thực tại, Vũ công tử chỉ cần một cánh tay của ngươi, đã là phá lệ khai ân rồi! Huống chi, chẳng lẽ ngươi thật muốn liên lụy tới trên người tất cả chúng ta ngươi mới vừa lòng hay sao?"
Rất hiển nhiên Quách Bình Xương cho rằng Diệp Trần trước đó bức lui a Hổ, chính là dùng phương pháp của đạo môn, tuy rằng hắn cũng không hiểu rõ pháp môn như thế nào, nhưng trải qua một phen thảo luận với hai người Cổ Thuần Dương trước đó, đối với pháp thuật của đạo môn đã không còn coi trọng.
Thậm chí ngay cả Tang Mộc đạo trưởng, cũng đi theo mở miệng khuyên,
"Đại trượng phu co được giãn được, tiểu huynh đệ, ngươi không cần thiết phải xúc động như thế a! Cổ lão quỷ, ngươi làm sao mà cũng không tới khuyên đồ đệ này của ngươi một chút?"
Cổ Thuần Dương đang định mở miệng giải thích, lúc này Diệp Trần mở miệng lần nữa,
"Vũ công tử đúng không? Bọn họ đều nói ngươi khoan dung độ lượng, vậy ta hôm nay cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi quỳ xuống dập đầu mười cái, sau đó ngoan ngoãn dâng lên một trăm triệu, lại tự cắt đứt một tay một chân của ngươi, ta sẽ tha cho ngươi cùng những người này một cái mạng nhỏ!"
Oanh!
Diệp Trần vừa mới nói ra lời kia, tất cả mọi người lập tức đều ngây dại.
Ngay cả Cổ Thuần Dương, mặc dù biết thực lực thực sự của Diệp Trần, cũng cảm thấy lời này của hắn thật ngông cuồng.
Phải biết, Gia Dung thế gia này chính là đệ nhất gia tộc ở Tây Tạng, trong gia tộc chẳng những cao thủ xuất hiện lớp lớp, phía sau còn có Quỷ Linh tông chống đỡ, cho dù là tông sư Hóa Kình, cũng không dám ngang nhiên tới làm địch.
Giết Vũ công tử này dễ dàng, nhưng là thế lực ở sau lưng quá kinh khủng!
Còn về những người khác, tất cả đều lộ ra vẻ mặt nhìn hắn như nhìn một thằng ngu, thầy trò Quách Bình Xương và Tang Mộc đạo trưởng, vẻ mặt càng trở nên khó coi, vô cùng trắng bệch.
"Xong! Chúng ta lần này đều bị tiểu tử này hại chết!"
Quả nhiên, sau khi Vũ công tử nghe được lời này của Diệp Trần, rõ ràng sững sờ một lúc, sau đó giận quá hóa cười,
"Được được được! Ta gặp qua cuồng, còn chưa có gặp qua loại người cuồng giống như ngươi vậy! Đã như vậy, vậy hôm nay tất cả đều ở lại cho ta đi!"
Nói xong lời này, Vũ công tử hướng về thủ hạ của mình vẫy tay một cái,
"Bắt sống tiểu tử kia cho ta, bản công tử muốn tra tấn tra tấn hắn thật tốt! Còn về những người khác, giết toàn bộ!"
"Rõ!"
Mọi người cùng nhau kêu nên nhận lệnh, thi nhau rút vũ khí ra, lao về phía bảy người, có người cầm đao, có người cầm côn sắt, thậm chí còn có người cầm súng! Càng đáng sợ hơn chính là, trong này còn có không ít cao thủ nội kình.
Ngay cả Quách Bình Xương là cao thủ võ đạo Ám Kình đại thành, đều cảm thấy tê cả da đầu một lúc, cảm thấy khó mà ngăn cản.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói uy nghiên giống như thiên thần, đột nhiên vang lên ở bên tai mọi người,
"Sành gà chó đất, không chịu nổi một kích!"
Theo giọng nói này rơi xuống, mọi người đột nhiên cảm thấy hai mắt hoa lên, dường như một bóng dáng quỷ mị nào đó chui vào trong đám người!
Ầm! Ầm! Ầm!...
Bóng dáng quỷ mị kia đến chỗ nào, nhóm thủ hạ kia của Vũ công tử, thi nhau bay tứ tung ra ngoài!
Thời gian gần như chỉ trong một cái chớp mắt, mười mấy tên thủ hạ của Vũ công tử, toàn bộ ngã xuống đất không dậy nổi, tất cả đều đã mất mạng!
Mà cái bóng dáng quỷ mị kia, cũng đã trở về tới chỗ của mình, giống như chưa hề di động.
"Cái gì!"
Mọi người còn lại, hai mắt của tất cả mọi người đều trợn lên thật lớn, mồm há to, nước miếng sắp chảy ra ngoài, tất cả đều kinh ngạc giống như thấy được chuyện kinh khủng nhất thế gian.
"Hắn...hắn vậy mà là tông sư Hóa Kình?"
Hai mắt của Quách Bình Xương gắt gao nhìn chằm chằm cái bóng hình kia, trong đôi mắt tràn đầy dày đặc vẻ kinh ngạc, tiếp theo, hận không thể mạnh mẽ quất cái miệng rộng của chính mình.
Hóa ra, cái bóng dáng quỷ mị kia, đột nhiên chính là thiếu niên mà trước đó bị hắn khinh thị đủ kiểu.
Quách Bình Xương ngây người, Tang Mộc đạo nhân ngây người, đại Tráng, a Hổ cũng ngây người thế nhưng hai thằng này còn tè cả ra quần, thậm chí ngay cả Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên, đây cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy Diệp Trần thi triển võ công, tất cả thấy mà choáng váng.
Tốc độ của Diệp Trần, gần như đã hơn hẳn thị lực cực hạn của người bình thường, chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh xẹt qua, căn bản không thấy rõ Diệp Trần sử dụng chiêu thức gì.
Tuy nhiên nói đi thì cũng phải nói lại, ở dưới tốc độ biến thái như thế, chiêu thức đã sớm không quan trọng nữa.
Đạp! Đạp! Đạp!
Vũ công tử cũng vậy cũng là khiếp sợ tới cực điểm, lập tức bị dọa đến liên tục lui lại, đồng thời không quên cao giọng la lên,
"Quý sư thúc, cứu ta!"
Bạch!
Một bóng dáng như là u linh, giống như thuấn di xuất hiện ở trước mặt Vũ công tử, hóa ra chính là lão già đã gặp mặt một lần ở trong phòng đấu giá kia.
Lão già mặc một bộ đồ đen, thân thể gầy khô như thanh củi, giống như hòa vào trong đêm tối xung quanh thành một thể.
"Kiệt kiệt kiệt! Không nghĩ tới trước đó thế mà nhìn nhầm rồi, tuổi còn nhỏ cũng đã là tông sư Hóa Kình, không biết tiểu hữu là cao nhân phương nào?"
Lão già áo đen nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, lấy giọng nói khàn khàn khó nghe nói ra.
Chương 89 Cút, hoặc là chết!
"Ngươi còn chưa xứng biết danh hào của ta!"
Sắc mặt Diệp Trần vẫn vô cùng bình tĩnh như trước,
"Người ta muốn giết, ngươi cứu không được, nhanh chóng cút đi, bằng không ngay cả ngươi ta cũng giết!"
Ông lão mặc áo đen này, theo như người khác nghĩ thì rất thần bí khó lương, nhưng đối với Diệp Trần mà nói, liếc mắt là có thể khám phá ra lai lịch của hắn.
Người này và Cổ Thuần Dương, Tang Mộc đạo nhân như nhau, cũng là người tu đạo, thậm chí tu vi chân nguyên còn ở trên Diệp Trần, cảnh giới ước chừng là Luyện Khí tầng bảy, chỉ có điều người tu đạo ở trên trái đất đều quá yếu, cho dù là Luyện Khí đỉnh phong, thậm chí cả người tu đạo có cảnh giới Trúc Cơ, Diệp Trần cũng có lòng tin chiến thắng.
Lão giả áo đen nghe được lời này của Diệp Trần, lập tức tức giận đến không chịu được, lần nữa phát ra một tiếng người gian bén nhọn khó nghe,
"Tiểu tử, ngươi quả nhiên đủ cuồng! Quý U Hồn ta tung hoàng ở Tây Tạng hơn mười năm, cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp người dám nói với ta như vậy!"
"Quý U Hồn!"
Cổ Thuần Dương và Tang Mộc đạo trưởng, nghe được lão giả áo đen tự báo ra danh hào của mình, sắc mặt lập tức thay đổi lớn, không thể không thất thanh nói:
"Quý U Hồn Đại hộ pháp của Quỷ Linh tông!"
"Khặc khặc!"
Quý U Hồn lập tức cười tà tà một tiếng,
"Xem ra vẫn còn có người biết tới danh hào của lão phu a! Ta còn tưởng rằng bế quan vài năm, trên giang hồ đã không còn có ai nhớ rõ tên tuổi của lão phu nữa chứ!"
Quý U Hồn trong lúc đang nói chuyện đồng thời lật bàn tay một cái, thế mà lấy ra một lá cờ nhỏ màu đen!
"Ông ~ "
Lá cờ nhỏ màu đen kia sau khi được Quý U Hồn rót chân nguyên vào, sau đó bay lên phía trên đỉnh đầu của hắn, phát ra một luồng ánh sáng màu xanh lam rất quỷ dị!
"Hưu ~ hưu ~ hưu ~ "
Cùng lúc đó từng tiếng kêu thảm thiết, phát ra từ trong lá cờ nhỏ màu đen này.
Sau đó, từ bên trong cái cờ nhỏ đó, vậy mà từng đoàn từng đoàn quỷ ảnh màu đen bay ra!
Những quỷ ảnh kia, gầm thét, kêu thảm, gào thét, trong nháy mắt đã xuất hiện đầy ở xung quanh trong phạm vi vài trăm mét!
Mọi người chỉ cảm thấu không khí xung quanh trong nháy mắt trở nên u ám vô cùng, với cả ở trên không có u hồn bay tới bay lui, như là rơi vào trong địa ngục, vẻ mặt của mọi người biến đổi nhanh chóng,
"Đây là vật gì?"
"Chẳng lẽ là quỷ?"
"Thật là khủng khiếp!"
"Pháp khí kia, chắc là....Chiêu Hồn Phiên trong truyền thuyết!"
Tang Mộc đạo trưởng thân thanh nói lần nữa.
"Kiệt kiệt kiệt! Không sai không sai! Thế mà ngay cả pháp bảo của lão phu cũng nhận ra được! Đã biết thủ đoạn của lão phu, còn không quỳ xuống cầu xin tha thứ, chẳng lẽ muốn trở thành tế phẩm cho những con ác quỷ này của ta hay sao? Khặc khặc!"
Quý U Hồn kia lúc này, ở dưới tác dụng của Chiêu Hồn Phiên, thân thể thế mà chậm rãi bay lên, lơ lửng ở trên không trung, giống như Diêm La phán quan trong địa ngục có thể điều khiển được quỷ hồn.
"Truyền thuyết về Chiêu Hồn Phiên này, có thể khống chế ác quỷ, nuốt hồn phách của con người, chính là vật tà ác nhất trong thiên hạ! Mọi người cẩn thận, ngàn vạn không thể để cho ta vật này gần với người của mình!"
Cổ Thuần Dương mở miệng nhắc nhở.
Mọi người nghe được điều này, toàn thân lập tức rùng mình một cái.
Cổ Thuần Dương nói xong lời này, ngược lại lại nhìn về phía Diệp Trần ở một bên, thấp giọng nói:
"Diệp sư, Quý U Hồn này tinh thông thuận khống chế quỷ, chính là kẻ hung ác nổi danh trong những người tu đạo, nghe nói ngay cả tông sư Hóa Kính, chết ở trong tay hắn không chỉ một..."
Tang Mộc đạo nhân nói theo:
"Đúng vậy! Diệp...Diệp tông sư, một khi khai chiến chỉ sợ phải lưỡng bại câu thương, nếu không...hay là giảng hòa đi a?"
Không nghĩ tới, Diệp Trần cười lạnh,
"Chẳng qua chỉ là một số bàng môn tà đạo bất nhập lưu mà thôi, trong chớp mắt ta có thể phá đi!"
Quý U Hồn ở trên không trung, nghe được điều này, lập tức nặng nề hừ lạnh một tiếng,
"khẩu khí thật lớn, ta ngược lại phải nhìn xem, ngươi phá giả Vạn Quỷ trận cảu ta như thế nào!"
"Đi!"
"Hưu!" "Hưu!" "Hưu!"
Từng đoàn từng đoàn bóng đen, theo đó từng đạo từng đạo tiếng kêu thê thảm vang lên, đánh về hướng mọi người, lúc bổ nhào về trước mặt, rõ ràng từng cái đầu người hư ảnh há ra miệng to như chậu máu!
"Mọi người cẩn thận! Đây đều là quỷ nô sau khi trải qua Chiêu Hồn Phiên luyện hóa, tuyệt đối không nên để bọn chúng nhập vào cơ thể, nếu không sẽ đánh mất tâm chí!"
Cổ Thuần Dương hét lớn một tiếng, nhắc nhở với mọi người, đồng thời không quên lấy ra pháp khí ngọc bội ở bên hông mình, bắt đầu ra sức ngăn cản.
Tang Mộc đạo nhân thì lấy ra từng cái phù lục màu vàng, liên tiếp ném vào những con quỷ nô kia.
Mà Quách Bình Xương cũng thúc giục nội kính, vung vẩy nắm đấm không ngừng, để những con quỷ nô kia không có cách nào tới gần.
Duy chỉ có Diệp Trần đứng ở nơi đó, không nhúc nhích chút nào, nhưng là cho dù những con quỷ nô kia tiến công như thế nào, chỉ cần tới gần bên canh hắn trong phạm vi một mét sẽ tự động bị bắn bay.
"A!"
A Hổ kia sơ ý một chút, đột nhiên bị một con quỷ nô nhập vào cơ thể, lập tức hét thảm một tiếng, sau đó hắt trở nên đỏ bừng bừng, vậy mà tự mình bóp lấy cổ mình, nằm trên mặt đất liều mạng giằng co, giống như là bị lên cơn động kinh.
"A Hổ!"
Quách Bình Xương hét lớn một tiếng, muốn đi cứu đồ đệ của mình, nhưng lại bị bảy tám con quỷ nô cuấn lấy, căn bản không có cách nào phân thân.
"Diệp tông sư! Cầu ngài...cầu ngài nhanh cứu đồ nhi của ta!"
Rơi vào đường cùng, Quách Bình Xuyên đành phải hướng người có thực lực mạnh nhất trong bọn họ mà lúc này đang thoải mái nhất cầu cứu rồi.
Nếu dựa theo tính tình lúc đầu của Diệp Trần, a Hổ này ba phen mấy bận khiêu khích hắn, không có một chưởng vỗ chết, cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, há lại sẽ đi cứu hắn?
Tuy nhiên suy nghĩ kỹ một chút, sư đồ Quách Bình Xương này, dù sao bây giờ cũng đang ở trong một trận doanh với hắn, nếu như thấy chết không cứu, chung quy có hơi không còn gì để nói.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần tiện tay hướng a Hổ còn đang giãy dụa trên mặt đất, cong ngón tay búng ra,
Sưu!
Một tia ngọn lửa màu đỏ thắm, trực tiếp được đánh vào trong thân thể của hắn.
Tam Muội chân hỏa!
Chính là khắc tinh cảu tất cả tà vật!
"Hưu!!"
Quỷ nô nhập vào trong người a Hổ, lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau đó vị Tam Muội chân hỏa kia, đốt cháy không còn dấu vết.
Làm xong tất cả, Diệp Trần lại từ từ tiến lên hai bước, ngẩng lên bầu trời nhìn Quý U Hồn còn đang điều khiển Chiêu Hồn Phiên, lạnh giọng nói:
"Đại hộ pháp đúng không? Ta cho ngươi thêm một cơ hôi cuối cùng, cút! hay là chết!"
Quý U Hồn nhìn thấy quỷ nô của chính mình, thế mà ngay cả hộ thân cương khí của Diệp Trần cũng không thể công phá, cũng vừa sợ lại ngạc nhiên.
Thế nhưng, hắn dù sao cũng là Đại hộ pháp địa vị gần với tông chủ Quỷ Linh tông nhất, không nói đến, Vũ công tử kia là đồ đệ của tông chủ, hắn không thể không để ý tới, nếu để cho người ngoài biết, mình bị một lời của một tên thiếu niên đuổi mà sợ chạy, sau này còn ngẩng mặt làm người như thế nào?
Nghĩ tới đây, trong lòng Quý U Hồn xoau chuyển,
"Tiểu tử khá lắm! Ta thừa nhận, ta chính xác là đã coi thường ngươi! Tiếp theo, ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút một kích mạnh nhất của ta đi!"
Trong lúc nói chuyện, hai tay của Quỷ U Hồn cũng đồng thời kết ấn thật nhanh, sau đó đột nhiên hướng về phía trên lá cờ Chiêu Hồn Phiên, phun ra một ngụm máu!
"Dựa vào máu của ta, tế thần thông của ta!"
Oanh!
Quý U Hồn rõ ràng là đang thi triển bí pháp nào đó, sau khi ở trên là cờ Chiêu Hồn Phiên thôn phệ máu của hắn, vậy mà đột nhiên biến lớn hơn mấy lần, quỷ khí ở trên Chiêu Hồn Phiên cũng theo đó mà tăng vọt!
"Hưu!!!"
Cùng lúc đó, những con quỷ nô kia ở xung quanh trên không trung, cũng cùng ngửa đầu gào thét một tiếng, thế mà cũng thay đổi thành màu đỏ như máu, thân hình cũng theo đó mà to lên hơn hai lần!
"Vạn quỷ thôn phệ!"
"Đi!"
Sau khi Quý U Hồn quát to một tiếng, những con quỷ nô mạnh lên mấy lần này, giống như điên, điên cuồng lao về phía Diệp Trần!
Chương 90 Diệt sát
Giờ phút này, toàn bộ trước của khách sạn, đã hoàn toàn hóa thành cảnh tượng tu la địa ngục, người ở nơi xa tiểu trấn, chỉ có thể nhìn thấu một đoàn khói đen đang bao phủ toàn bộ khách sạn vào trong đó, loại cảnh tượng vượt qua tự nhiên này, ở tiểu trấn Vân Gian thương xuyên xảy ra, cho nên mọi người cũng không cảm thấy kỳ lạ, tất cả đều rất thức thời, tránh xa nơi này.
Mà mấy người Cổ Thuần Dương, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt của mấy ngời trở nên tái nhợt, cho dù là Cổ Thuần Dương và Tang Mộc đạo trưởng cũng là người tu đạo, cũng bị cảnh tượng kinh khủng trước mắt này hù dọa, chứ đừng nói chi tới những người khác.
"Đây chính là thủ đoạn thần thông của cao nhân sao?"
"Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, có đánh chết ta cũng không tin!"
"Loại thủ đoạn này, cho dù là tông sư Hóa Kình cũng khó mà có thể ngăn cản a?"
...
Mọi người nhìn qua mấy người bọn họ ở phía trước, đạo thân ảnh gầy yếu kia, lập tức thi nhau âm thầm lắc đầu, vẻ mặt một người so với một người đều rất khó coi.
Sở Phi Yên nắm chặt ngọc quyền, hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập.
Cô ta chợt nhận ra, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô ta đối với thiếu niên chỗ nào cũng thấy thần bí này, có mong nhớ vượt mức bình thường, thậm chí nhiều hơn một phần tình cảm khó mà hình dung...
"Thôi được rồi, nếu như hắn thực sự đấu không lại Quý U Hồn, hôm nay ta với hắn chết ở chỗ này là được!"
Trong lòng vừa mới dâng lên một cái ý nghĩ, Sở Phi Yên đã bị cảnh tượng trước mắt thu hút lấy.
Chỉ thấy, đối mặt từng con quỷ nô so với trước mạnh mẽ hơn trước mấy lần, Diệp Trần một tay thả lỏng ở phía sau, tay còn lại từ từ giơ lên,
"Oanh!"
Trên bàn tay này của Diệp Trần, đang không có gì thế mà đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ thắm!
Ngọn lửa đó cũng không lớn, hơn nữa nhìn vào thấy cực kỳ yếu đuối, dường như uy thế còn không bằng trước đó, Cát Hồng Linh sử dụng phù lục hỏa diễm!
Đối mặt cới một đám quỷ nô màu đỏ vô cùng hung hãn kia, ngọn lửa nàu có vẻ như hiện ra rất không có ý nghĩa.
"Cái tên này thế mà còn hiểu được pháp môn đạo gia?"
Quý U Hồn ở trên không trung, đầu tiên là giật mình, sau đó nhịn không được mà cười nhạo,
"Ngươi dùng chính là, phù hỏa diễm cấp thấp nhất trong đạo môn sao? Chẳng lẽ đây chính là lá bài tẩy của ngươi sao? Thực sự là không biết mùi vị a! Quỷ nô của bản tọa, cũng không phải ngọn lửa bình thường có thể giết...cái gì!"
Lời chế giễu của Quý U Hồn, vẫn còn chưa nói xong, ngay sao đó hắn đã thấy cảnh tượng làm hắn phải trợn mắt há hốc mồm,
Chỉ thấy, Diệp Trần cong ngón tay búng ra, bắn đạn hỏa diễm trong tay tới những con quỷ nô, đang bổ nhào vào trước mặt Diệp Trần, những con quỷ nô dữ tợn kinh khủng kia, chạm vào ngọn lửa yếu ớt kia, đột nhiên phát ra từng đạo tiêng kêu thảm thiết thê lương, sau đó nhanh chóng bốc cháy lên!
Nhưng mà như vậy còn chưa xong, những con quỷ nô kia bị ngọn lửa quấn vào thân, đang trong quá trình liều mạng giãy dụa, một trận hoảng sợ lao loạn đi, lập tức va vào những con quỷ nô khác, khiến ngọn lửa lan sang tới những con quỷ khác đốt...đây gọi là quỹ nô làm vật dẫn đốt.
Trong chớp mắt, đã có bốn năm mươi con quỷ nô, bị ngọn lửa nhìn như rất bình thường kia, trực tiếp thiêu đốt hầu như không còn! "Không! Đây không có khả năng! Quỷ nô của bản tọa vô hình vô tướng, làm sao lại bị ngọn lửa của ngươi đốt cháy?"
Quý U Hồn ở một bên nahnh chóng triệu hồi những con quỷ nô còn lại ở gần mình, đồng thời không cam lòng rống giận.
Trong tay Diệp Trần cầm ngọn lửa, cười lạnh,
"Uổng ngươi còn tự xưng mình là người tu đạo, chẳng lẽ ngay cả Tam Muội chân hỏa, cũng chưa bao giờ thấy sao?"
Khoan hãy nói, Quý U Hồn quả thực là chưa bao giờ thấy qua!
Diệp Trần lại làm sao biết được rằng, Tam Muội chân hỏa này, chính là tâm hỏa của người tu chân tự thân tinh luyện mà thành, ở Tu Chân giới chỗ nào cũng có thể thấy được, nhưng ở thời đại mạt pháp trên trái đất, là đã sớm thất truyền.
"Diệu sư, ngài nói có thể là Tam Muội chân hỏa trong truyền thuyết kia, là khắc tinh của tất cả mọi tà vật trong thế gian, từ người tu đạo ngưng luyện thần thức mà ra sao?"
Cổ Thuần Dương ở sau lưng, vẻ mặt kích động nhịn không được mà hỏi.
"Tam Muội chân hỏa!"
Quý U Hồn sắc mặt lập tức biến đổi lớn.
Diệp Trần ở một bên vuốt vuốt Tam Muội chân hỏa trong tay, nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:
"Cũng không có thần kỳ như ngươi nói vậy, tuy nhiên đối phó với một số hạng người giá áo túi cơm thì dư xài!"
Nói xong lời này đồng thời Diệp Trần đột nhiên vỗ ra một chưởng, đoàn Tam Muội chân hỏa kia, lập tức xuất hiện tia lửa trên bầu trời, bùng nổ bắn về phía Quý Hồn.
Đôi mắt của Quý U Hồn lập tức co rụt lại, gần như không dám do dự một chút nào, vội vàng nhanh chóng lùi lại!
Oanh!
cho dù Quý U Hồn hiểm mà lại hiểm, tránh né lần công kích này của Diệp Trần, nhưng những con quỷ nô còn lái ở giữa không trung kia với pháp khí Chiêu Hồn Phiên của hắn, không cách nào may mắn thoát khỏi, lập tức bị Tam Muội chân hỏa mạnh mẽ đốt thành cát bụi.
"Trốn!"
Quý U Hồn thấy đối phương, hủy đi chỗ dựa lớn nhất của mình dễ như trở bàn tay, lập tức bị dọa đến tim gan đều muốn đảo loạn, không còn dám tiếp tục ở lại nơi này, cũng không lo lắng được vị Vũ công tử kia, quay người co cẳng liền chạy.
"Còn muốn chạy?"
Khóe miệng của Diệp Trần hơi nhếch lên, thân thể hơi chao đảo một cái.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Diệp Trần đã biến mất ở ngay tai chỗ, thế nhưng sau một lúc, cũng đã trở về một lần nữa, hơn nữa trong tay còn cầm lấy một người, không phải Quý U Hồn vừa rồi còn uy phong lẫm liệt kia thì còn có thể là ai?
Quý U Hồn không có Chiêu Hồn Thiên, cho dù là tông sư Hóa Kình bình thường, cũng có thể dễ dàng chém chết, chứ đừng nói tới là Diệp Trần.
"Ngươi ngươi...ngươi không được giết ta! Ta là Đại hộc pháp của Quỷ Linh tông! Nếu như ngươi giết ta, sư huynh của ta là Linh Trí thượng nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Quý U Hồn bị Diệp Trần nắm lấy cổ, giống như nắm cổ gà, cả người bị dọa cho toàn thân phát run, tè cả ra quần, ngoài mạnh miệng trong hoảng sợ nói.
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại,
"Ngươi là đang uy hiếp ta sao?"
Quý U Hồn thấy Diệp Trần không có động thủ, trong lòng lập tức trấn định hơn một chút, cười theo nói:
"Không không không! Không phải uy hiếp, ta chỉ là đang trình bày một sự thật!"
"Linh Trí thượng nhân là sư huynh của ta, bây giờ chỉ còn nửa bước là bước vào cảnh giới Thành Đạo, cho dù là tông sư Hóa Kình cũng có thể trong nháy mắt giết chết một cách dễ dàng."
"Nếu như người giết ta và sự điệt ta, sư huynh của ta khẳng định sẽ báo thù cho chúng ta!"
"Vốn giữa chúng ta cũng không có ân oán gì, bởi vì cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, cần gì nhất định phải đánh nhau ngươi chết ta sống đây?"
Không thể không nói, Quý U Hồn này rất có tài ăn nói, thật đúng là không tệ, ngay cả Tang Mộc đạo trưởng và Quách Bình Xương, cũng thi nhau nhịn không được mở miệng thuyết phục.
"Cái này, Diệp sư, Quỷ hộ pháp nói có lý a, bằng không hay là thôi đi!"
"Diệp sư, Quỷ Linh tông là đại phái đệ nhất ở Tây Tạng, Gia Dung thế gia cũng là gia tộc đệ nhất ở Tây Tạng, nếu cùng một lúc đắc tội hai cái thế lực này, thực sự không phải là cử chỉ sáng suốt!"
Hai người bây giờ, đối với thực lực của Diệp Trần hoàn toàn bội phục, cho nên ở trên xưng hô, cũng học theo cách gọi của Cổ Thuần Dương, đổi giọng biến thành Diệp sư.
Quý U Hồn nghe được hai người này cũng nói như vậy, trong mòng lập tức vui mừng, thầm nghĩ:
Hai người này thực đúng là ngây thơ, ta trước tiên cần phải bảo trụ mạng nhỏ này mới quan trọng, chờ sau khi trở về, sẽ mời sư huynh ta xuất mã, xử lý tất cả mấy người các ngươi!
Suy nghĩ của Quý U Hồn rất tốt, đáng tiếc Diệp Trần lại làm cho hắn như rơi vào địa ngục!
Chỉ nghe được, Diệp Trần mở miệng nhẹ giọng nói:
"Hôm nay cho dù ta buông ta ngươi, ngươi sẽ không quay lại trả thù ta sao? Xem ra ngươi thật đúng là coi ta là đứa bé lên ba a!"
Nói đến đây, Diệp Trần dừng lại một chút,
"Trước đó ta đã từng nói, không cút, thì chết! Ta đã cho ngươi thêm cơ hội rồi, chính ngươi không biết quý trọng, coi như có trách cũng không trách ta được!"
Nói xong lời này đồng thời trong lòng bàn tay của Diệp Trần, đột nhiên lại xuất hiện một đám lửa, trong nháy bắt bao chùm lên người Quý U Hồn...