Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 336 Thủ đoạn thần tiên

"Hóa ra ngươi chính là..."

Đằng Dã Nhất Lang còn chưa nói hết, đã cùng với thủ hạ của hắn bị đao khí của Diệp Trần tàn sát toàn bộ ngay tại chỗ.

Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long thì lập tức ngạc nhiên một lúc, "Hóa ra hắn chính là Diệp Cuồng Tiên!"

"Không nghĩ tới vậy mà cường đại tới tình trạng như thế!"

Còn về mọi người của Tiêu gia, ngoài Tiêu Thiên Tá âm thầm nghe trộm được cái tên này ra, những người khác cũng không biết được Diệp Cuồng Tiên là người phương nào, tuy nhiên đã thi nhau âm thầm nhớ ở trong lòng.

Trước kia từ xưa tới nay bọn họ không tin tưởng trên đời này thật sự có thần linh tồn tại, thế nhưng bây giờ thì tin.

Thiếu niên trước mắt này đã biểu hiện ra thực lực có thể so với thần linh.

"Cha!"

Sau khi Diệp Trần giải quyết hết đám người Đảo quốc, Tiêu Nhược Hi lập tức bước nhanh lao tới bên cạnh Tiêu Thiên Tá, nhìn thấy cánh tay bị cụt của hắn lập tức khóc như mưa, "Cha, cánh tay của cha..."

Tiêu Thiên Tá lại cười ha ha một tiếng, "Nha đầu ngốc, chẳng qua chỉ là đứt mất một cái tay mà thôi, có thể bảo toàn được tính mạng đã là rất tốt rồi! Đúng rồi, hắn không có làm khó con chứ?"

Sau khi Tiêu Thiên Tá nói tới đây, không thể không nhìn tới bóng dáng thiếu niên giống như thiên thần kia, thận trọng nói.

Tiêu Nhược Hi lắc đầu, "Hắn đối với con rất tốt! Ngày đó ở câu lạc bộ Tân Nguyệt chính là hắn đã cứu con, sau đó hắn còn bảo vệ Tiêu gia chúng ta, còn cố ý thu hút sự chú ý của tổ chức Sam Khẩu..."

Tiêu Nhược Hi ngay lập tức một năm một mười nói ra hết những chuyện đã trải qua, hơn nữa còn tâng Diệp Trần lên tới tận trời, quả thực chính là đại ân nhân của Tiêu gia.

Ngay cả Diệp Trần nghe được lời tán dương của Tiêu Nhược Hi về chính mình, cũng hơi ngoài ý muốn, tuy nhiên sau đó cũng đã hiểu ra dụng ý của cô gái này.

Cô gái này cố ý khen chính mình thành đại ân nhân của Tiêu gia, vậy mình tự nhiên cũng không tiện lại đi gây sự với Tiêu gia.

Tiêu Thiên Tá nghe xong câu chuyện của Tiêu Nhược Hi xong, lập tức hết sức vui mừng, vội vàng bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, cung cung kính kính thi lễ một cái, nói:

"Hóa ra Diệp tiên sinh giúp tiểu nữ và Tiêu gia chúng ta nhiều như thế, trước đó chúng ta còn hiểu lầm Diệp tiên sinh, thật sự là quá xấu hổ!"

Diệp Trần lại tùy ý khoát tay áo, thản nhiên nói:

"Ta không có tốt như con gái của ông nói như vậy! 10 tỷ khi trước chúng ta ước định, ông vẫn phải giao ra!"

Tiêu Thiên Tá lập tức hơi sững sờ, sau đó gật đầu liên tục nói:

"Vâng vâng vâng! Xin nghe theo lời của tiên sinh!"

Tuy rằng 10 tỷ đối với Tiêu gia bọn hắn mà nói không phải là một con số nhỏ, thế nhưng so với bị tổ chức Sam Khẩu diệt tộc, quả thực đã là tổn thất cực nhẹ.

Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, lập tức hung tợn trừng mắt với Diệp Trần, giống như đang nói, vừa rồi bản tiểu thư nói bao nhiêu lời tốt về anh như vậy đều là vô ích đúng không!

Diệp Trần không nhìn thẳng vào ánh mắt bao hàm oán khí của Tiêu Nhược Hi, tiếp tục mở miệng nói:

"Tiêu gia chủ đã thẳng thắn như thế, vậy ta lại thuận tiện giúp ông một chuyện đi!"

"Giúp ta..."

Tiêu Thiên Tá vô cùng ngạc nhiên, còn chưa rõ lời này là có ý tứ gì, đã thấy Diệp Trần từ từ giơ bàn tay lên, ấn ở đầu vai cánh tay cụt kia của Tiêu Thiên Tá.

"A!!"

Tiêu Thiên Tá đột nhiên hét thảm một tiếng!

Mọi người nhất thời thi nhau biến sắc, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Diệp Trần lại đột nhiên ra tay với Tiêu Thiên Tá.

Thế nhưng vừa nghĩ tới đối phương có thực lực kinh khủng như Thần Ma, ai cũng không có lá gan tiến lên ngăn cản.

"Diệp Trần, anh làm cái gì?"

Chỉ có mình Tiêu Nhược Hi thấy vậy thì lập tức vọt lên, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ vô cùng thần kỳ.

Chỉ thấy, bàn tay của Diệp Trần đặt ở trên đầu vai của Tiêu Thiên Tá, mà chỗ tay bị cụt kia của Tiêu Thiên Tá, thế mà bắt đầu nhúc nhích!

Sau đó, vậy mà một lần nữa sinh ra xương cốt, cơ bắp, làn da...

"Điều này..."

Tiêu Nhược Hi ngạc nhiên ngay lập tức che miệng lại, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, mọi người còn lại toàn bộ cũng nhìn tới ngây ngẩn cả người.

"Tay cụt mọc lại? Chuyện này sao có khả năng!"

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, mọi người thực sự không thể tin được, trên thế giới này thế mà có thể có thần tích như thế!

"Chẳng lẽ hắn thực sự là thần tiên hạ phàm hay sao?"

Phù phù! Phù phù!

Mọi người Tiêu gia, lập tức nhịn không được quỳ ở trên mặt đất, hướng về phía Diệp Trần bắt đầu quỳ bái.

"Thần tiên hiển linh!"

Diệp Trần vẫn một bộ mặt bình thản như cũ, tiếp tục điều động nguyên khí sinh mệnh trong cơ thể vì Tiêu Thiên Tá nối lại cánh tay bị đứt cho Tiêu Thiên Tá.

Cho dù đối với hắn mà nói, để tay cụt mọc lại cũng không phải là một chuyện dễ dàng, cũng may cánh tay của Tiêu Thiên Tá vừa mới bị đứt, tế bào còn không có hoàn toàn khép lại, bằng không mà nói, độ khó sẽ rất lớn!

Mất tới gần nửa giờ, trên người Tiêu Thiên Tá rốt cuộc một lần nữa sinh ra một cái cánh tay mới tinh, tuy nhiên làn da lại như là da của trẻ sơ sinh, nhìn qua rất yếu ớt.

Nhưng mặc dù là như thế cũng đủ làm cho Tiêu Tiên Tá mừng rỡ như điên, lập tức quỳ trên mặt đất mừng chảy nước mắt nói:

"Đa tạ Diệp tiên sinh! Không, là Diệp thần tiên! Đa tạ Diệp thần tiên!"

Diệp Trần tiện tay vung lên, trực tiếp nâng Tiêu Thiên Tá từ dưới đất đứng lên, thản nhiên nói:

"Cánh tay mới này của ông còn rất yếu ớt, cần phải điều dưỡng cẩn thận hai ba năm mới có thể khôi phục như lúc ban đầu!"

"Còn về 10 tỷ kia, ông trực tiếp giao cho Tiêu Nhược Hi là được rồi!"

Nói tới đây, Diệp Trần dừng lại một chút, nhìn về phía Tiêu Nhược Hi, "Mấy ngày nay ta đều chờ ở khách sạn, sau khi cô xử lý tốt chuyện trong nhà xong thì tới tìm tôi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần cũng không cần biết Tiêu Nhược Hi có đáp ứng hay không, thân thể trực tiếp nhoáng một cái, người đã sớm biến mất ở trong sân không còn tăm tích đâu nữa.

Một lát về sau.

Bành!

Đạo cấm chế xung quanh Tiêu gia kia đã hoàn toàn bị loại bỏ, ở xung quanh phía xa xa có tiếng ô tô truyền tới, tất cả khôi phục lại như lúc ban đầu.

Diệp Trần vừa đi, toàn bộ đại viên của Tiêu gia lập tức hoàn toàn bùng nổ, một đám người thi nhau xông lên trước đối với Tiêu Nhược Hi hỏi lung tung này nọ, "Nhược Hi, cháu thành thật nói cho chú ba biết, vị Diệp thần tiên này có phải là bạn trai của cháu không?"

"Nhược Hi, ánh mắt của em thật là tốt!"

"Nha đầu, lần này cháu có thể tính là trèo lên cành cây cao a! Sau này Tiêu gia chúng ta có núi dựa cường đại như thế, phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, không! Phóng tầm mắt toàn thế giới, còn có ai dám trêu chọc chúng ta!"

"Đúng đó! Nhược Hi, cháu cần phải nắm chắc cơ hội này thật tốt!"

...

Mọi người ngươi một câu ta một lời, Tiêu Nhược Hi muốn giải thích cũng không giải thích được, chỉ có im lặng tự nhủ trong lòng:

"Hắn là bạn trai thật sự của ta thì tốt! Đáng tiếc không phải..."

Thật ra thì tới bây giờ, Tiêu Nhược Hi cũng còn không có hiểu rõ, Diệp Trần một mực giữ cô ta ở bên người đến cùng là có mục đích gì?

"Thật chẳng lẽ như hắn nói, trong đầu của ta có linh hồn của một người khác?"

Không tự chủ được, Tiêu Nhược Hi nghĩ tới chuyện trước đó, Diệp Trần đã từng nói qua với cô.

Trước đó, Tiêu Nhược Hi tự nhiên cảm thấy lời hắn nói là bậy bạ, thế nhưng sau khi trải qua nhiều truyện như thế, từ trên người đàn ông này, sau khi biết được quá nhiều năng lực khó có thể tin, Tiêu Nhược Hi đã bắt đầu có chút dao động.

...

Lại nói sau khi trở về khách sạn, Diệp Trần trực tiếp bố trí một tầng cấm chế ở xung quanh, rồi mới vỗ lên Càn Khôn Trạc, lấy Hoàng Bì Hồ Lô của Nam Dã Trần Bát ra ngoài, rồi lại lấy ra toàn bộ đồ vật trong hồ lô, kiểm tra từng cái một.
Chương 337 Bí mật của Hồ Lô

Mới nhìn thoáng qua đồ vật trong Hoàng Bì Hồ Lô, đều là một chút tạp vật không có sức thu hút một chút nào, cho dù là một ít đồ vật loại hình pháp khí, mỹ ngọc nhưng cũng không lọt nổi vào mắt xanh của Diệp Trần.

Tuy nhiên rất nhanh, Diệp Trần từ trong những thứ này phát hiện một cái đồ vật rất không tầm thường.

Đây là một tấm da cừu có dáng vẻ phong cách rất cổ xưa, hơn nữa còn giống như là một bộ tàn quyển.

Vốn là, Diệp Trần coi đây chỉ là một tấm da cừu bình thường, cho nên không có để ở trong lòng, thế nhưng sau khi trải qua xem xét đánh giá rõ ràng một phen, hắn mới phát hiện, đây làm sao có thể gọi là da dê, rõ ràng là da yêu thú!

Thậm chí lấy tu vi của hắn bây giờ dưới tình huống đang vận dụng bốn năm phần mười công lực vậy mà không thể xé rách được nó!

"Chẳng những là da yêu thú, hơn nữa con yêu thú này cấp bậc còn không thấp! Đoán chừng thấp nhất cũng là da của yêu thú cấp ba!"

Diệp Trần không thể không âm thầm cảm thán, lập tức càng thêm chắc chắn thứ này không đơn giản.

Phải biết, ở Tu Chân giới, yêu thú cấp ba tương đương với tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh của nhân tộc.

Lấy tu vi bây giờ của Diệp Trần, nếu như đối mặt với một con yêu thú cấp ba, trừ khi liều mạng sử dụng cấm thuật ra, bằng không cũng chỉ có nước chạy trối chết mà thôi.

"Vật này ở Tu Chân giới có lẽ không tính là gì nhưng ở trên Trái Đất thì coi như là vật quá hiếm có! Tuyệt đối không phải là một vật bình thường!"

Thế là, Diệp Trần cầm tấm da yêu thú này lên bắt đầu cẩn thận lật xem.

Chẳng mấy chốc, Diệp Trần lại phát hiện, mặt sau của tấm da yêu thú này giống như là một tấm bản đồ, chỉ có điều bởi vì đây là tàn quyển cho nên chỉ có một góc, căn bản không có cách nhìn ra đây là chỉ nơi nào.

"Từ trên dấu vết xé rách để mà xem, quyển da yêu thú này, hẳn là bị người xé ra ít nhất làm ba phần, nhất định phải ghép lại thành một tấm hoàn chỉnh, mới có thể nhìn ra được cụ thể đây là địa phương nào..."

Rất nhanh, Diệp Trần lại ở một góc của phần tấm da yêu thú này phát hiện bốn dòng ký tự nhỏ, chỉ thấy trên đó viết, "Âm dương giao hội, nam bắc giao thế, thời điểm mặt trời mọc, tiên môn mở ra!"

Diệp Trần suy nghĩ một lúc, thực sự không nghĩ ra là có ý gì, thế thuận tay một chiêu lấy ra khay ngọc phệ hồn, rồi ngay lập tức nắm chặt lấy nguyên thần của Bắc Môn Đa Do Dã từ trong khay ngọc phệ hồn lôi ra.

"Tiền bối tha mạng! Tha mạng!"

Nguyên thần của Bắc Môn Đa Do Dã vừa xuất hiện lập tức liều mạng cầu khẩn đối với Diệp Trần.

Lúc trước hắn bị Diệp Trần ném vào trong cái khay ngọc phệ hồn này, bị ác quỷ bên trong cắn loạn một trận, tuy rằng sau đó miễn cưỡng đánh bại những con ác quỷ kia, nhưng nguyên khí cũng đại thương, khí thế so với trước đó trở nên uể oải hơn rất nhiều.

"Bớt nói nhảm! Nói một chút đi, trong này đến cùng là ẩn giấu đi cái bí mật gì?"

Diệp Trần một tay nắm lấy nguyên thần của Bắc Môn Đa Do Dã một tay giơ phần da yêu thú kia lên, trực tiếp mở miệng hỏi.

Nguyên thần Bắc Môn Đa Do Dã đầu tiên là hơi sững sờ, chờ sau khi thấy rõ ràng phần bản đồ trong tay Diệp Trần, trong mắt lập tức hiện ra vẻ cực nóng, "Đây là...bản đồ của Bồng Lai tiên đảo! Xem ra Nam Dã sư đệ quả nhiên tìm được!"

"Bản đồ của Bồng Lai tiên đảo?"

Lông mày Diệp Trần không thể không hơi nhíu lại, như vậy thì cùng với suy đoán của hắn không khác nhau mấy, "Nói ra tất cả những gì ngươi biết cho ta đi, nếu không ta sẽ để cho ngươi tiếp nhận thống khổ so với trước đó gấp trăm ngàn lần!"

Nguyên thần của Bắc Môn Đa Do dường như bị dọa cho sợ thật rồi, lập tức một năm một mười nói ra chuyện liên qua tới tấm bản đồ bằng da yêu thú này.

Hóa ra, bản đồ này được chế tạo ra từ da yêu thú, miêu tả chính là vị trí địa lý của Bồng Lai tiên đảo, cùng với biện pháp tiến vào Bồng Lai tiên đảo.

Chỉ có điều, Bồng Lai tiên đảo ở ẩn hơn một ngàn năm, phần bản đồ này cũng lưu truyền đã lâu, được người đời sau chia làm ba phần.

Mà phần bản đồ trong tay Diệp Trần này, là Nam Dã Trần Bát tìm tòi ròng rã năm năm ở Hoa Hạ mới từ trên tay của một người thu thập được.

"Hai phần bản đồ còn lại ở chỗ nào? Đừng nói cho ta là ngươi không biết, ngươi chắc đã biết được thủ đoạn của ta, tiến hành lục soát ký ức với nguyên thần của ngươi cũng không phải là việc khó gì!"

Mắc Môn Đa Do Dã hơi do dự một lát, cuối cùng vẫn thành thành thật thật nói ra, "Ta nói! Ta nói! Hai phần bản đồ còn lại, một phần ở trong tay Vũ Hạc đại tiên của Tinh Quốc xã, một phần còn lại ở trong tay của Khoa Lạc Phu Lang Vương quân đoàn Thiên Lang của Tô quốc!"

"Vốn ta chỉ cần lấy được phần bản đồ này là có thể tiến hành đàm phán hợp tác với hai người bọn hắn, đến lúc đó tới tìm vị trí của Bồng Lai tiên đảo, cùng nhau tiến vào Bồng Lai tiên đảo..."

Bắc Môn Đa Do Dã dường như cũng biết, bây giờ hắn chỉ có thể nghe lệnh của Diệp Trần, không dám lôi ra bất luận cái mánh khóe gì thế nên lập tức nói ra toàn bộ những gì hắn biết.

Sau khi Diệp Trần đại khái hiểu rõ, trực tiếp nhét nguyên thần của Bắc Môn Đa Do Dã vào trong khay ngọc phệ hồn, không thèm để ý tới tiếng cầu xin khoan dung thê thảm của Bắc Môn Đa Do Dã, thuận tay ném khay ngọc phệ hồn vào trong Càn Khôn Trạc.

Sau đó, Diệp Trần lật xem đi xem lại phần bản đồ này tới mấy lượt, phát hiện nếu như không thể tập hợp đủ hai phần bản đồ khác, thì căn bản không có cách suy đoán ra vị trí cụ thể, cuối cùng không cam lòng đành phải nhét phần bản đồ này vào bên trong Càn Khôn Trạc, thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Xem ra đợi mọi việc trên tay ổn thỏa xong xuôi, nhất định phải đi đến Đảo quốc một chuyến!"

...

Sau đó liên tiếp mấy ngày, Diệp Trần không bước chân ra khỏi phòng, vẫn luôn ở trong khách sạn, rốt cuộc thôn phục thức thần của Bát Kỳ Đại Xà, sau khi luyện hóa hoàn toàn triệt để, lực lượng thần hồn của Diệp Trần cũng kéo lên lần nữa, đã có lực lượng ngang với tu sĩ có cảnh giới Kim Đan đỉnh phong bình thường, cách cảnh giới Nguyên Anh cũng chỉ cách xa một bước mà thôi.

So sánh với tu vi chân nguyên của Diệp Trần gần đây vẫn luôn liến bộ chậm chạp, cho tới bây giờ vậy mà khó khăn lắm mới chỉ đạt tới cảnh giới Trúc Cơ tầng hai mà thôi.

Vốn, Diệp Trần tự nhận lấy tu vi bây giờ của hắn, tăng thêm ký ức tu chân tám trăm năm, đủ để đối kháng với cảnh giới Kim Đan hậu kỳ mà không rơi vào thế hạ phong, trên Trái Đất chắc là không có địch thủ, trừ khi mấy cái quốc gia sử dụng các loại hình như vũ khí hạt nhân, sử dụng bom nguyên tử, bom Hy-đrô, các loại siêu cấp vũ khí, bằng không không có bất kỳ lực lượng nào có thể uy hiếp được hắn.

Thế nhưng là, sau khi biết sự tồn tại của Bồng Lai tiên đảo và giao thủ với Hạ Hầu Phương Đại hộ pháp của Dược Vương tông kia, Diệp Trần lập tức đã ý thức được, Trái Đất không có đơn giản như chính mình tưởng tượng!

Trên Bồng Lai tiên đảo kia có truyền thừa của tu tiên giả thượng cổ, thậm chí rất có khả năng còn có cao thủ cảnh giới Nguyên Anh trở lên!

Lấy cảnh giới hôm nay của hắn, nếu quả như thật sự phải đối đầu với cảnh giới Nguyên Anh, thật đúng là không nắm chắc được chút nào.

Cho nên, để bảo đảm an toàn, trước khi tập hợp đủ ba phần bản đồ, tiến vào Bồng Lai tiên đảo, hắn nhất định phải tăng cường thực lực của mình lên!

"Trái Đất bây giờ dù sao linh khí cũng đã khô kiệt, Thanh Long đại trận ở biệt thự số một đối với việc tu luyện của ta đã có tác dụng cực kỳ bé nhỏ, xem ra chỉ có thể mượn nhờ dược lực của đan dược!"

Sau khi Diệp Trần lẩm bà lẩm bẩm với chính mình một lát, bắt đầu ở trong đầu liệt kê ra danh sách đan dược mình có thể luyện chế, từng loại đan dược được loại bỏ một lần, "Có! Thăng Long đan, đan dược tam phẩm! Có thể tăng cao tu vi trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa không có bất kỳ tác dụng phụ nào, hẳn là lựa chọn tốt nhất của ta bây giờ!"

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần quyết định, chờ trở lại Vân Châu sẽ lập tức bắt đầu luyện chế Thăng Long đan.

Tuy nhiên không nghĩ tới, kế hoạch vừa vạch ra không theo kịp đối với thay đổi
Chương 338 Treo thưởng mười tỷ!

Ngày hôm nay, Dịch Sơn Hà bỗng nhiên gọi điện thoại tới, vừa mở miệng thì câu nói đầu tiên là:

"Diệp lão đệ, ngươi giết phó tổ trưởng Đằng Dã Nhất Lang và tam đại Thần Cảnh của tổ chức Sam Khẩu, còn diệt cả đệ nhất Âm Dương sư Bắc Môn Đa Do Dã của Đảo quốc phải không?"

Diệp Trần sớm đã đoán được chuyện này khẳng định sẽ truyền tới trong tai của Dịch Sơn Hà, hơn nữa lấy thủ đoạn của Ám Bộ Thần Long vệ ở vài ngày trước sớm đã biết được trước tiên.

Bây giờ Dịch Sơn Hà bỗng nhiên gọi điện thoại tới, rất rõ ràng việc này chắc là đã xuất hiện cơn sóng nào đó.

"Là ta làm! Thế nào? Lão tướng quân đây là muốn hưng sư vấn tội sao?"

Dịch Sơn Hà nói:

"Dĩ nhiên không phải! Nếu như là đứng ở trên lập trường cá nhân của ta mà nói, ta tự nhiên giơ hai tay tán thành! Nếu như ta có thực lực như Diệp lão đệ ngươi, chắc chắn cũng sẽ làm như thế! Thế nhưng là..."

Nói đến đây, Dịch Sơn Hà lại khẽ thở dài nói:

"Tổ chức Sam Khẩu là thế lực đứng đầu ở Đảo quốc, thậm chí đủ sức ảnh hưởng tới quyết nghị của quốc hội Đảo quốc! Ngươi giết nhiều cao tầng của bọn họ như thế, mặc dù là bọn họ gây chuyện trước, thế nhưng người dù sao cũng chết ở Hoa Hạ, bây giờ bọn họ bị vả một cái vào mặt, đã làm cho vấn đề ngoại giao trở nên căng thẳng!"

Diệp Trần nghe được điều này, không thể không cười lạnh, "Thì tính sao? Chẳng lẽ bọn họ còn dám khai chiến hay sao?"

Thực lực của Đảo quốc tuy rằng không yếu, nhưng từ sau khi bị thua trận tại đại chiến thế giới thứ hai, vẫn luôn bị quản chế bởi Mỹ quốc, không có Mỹ quốc cho phép, khẳng định không dám tùy tiện khơi mào chiến tranh.

Huống chi, tổ chức Sam Khẩu mặc dù là thế lực đứng đầu ở Đảo quốc, thế nhưng vẫn còn xa để có thể chi phối được Quốc hội, làm sao có thể bởi vì thù riêng của bọn họ mà tùy tiện tuyên chiến với đại quốc như Hoa Hạ này?

Dịch Sơn Hà nói:

"Thế thì không đến mức đó! Tuy nhiên ta nhận được tin tức, Bán Tàng Hùng Nhất tổ trưởng tổ chức Sam Khẩu đã ở trong thế giới ngầm trên toàn cầu ban bố một cái thông báo treo giải thưởng, nếu ai có thể giết được ngươi, chẳng những có thể đạt được 10 tỷ đô la mỹ, hơn nữa còn được hưởng một lần cơ hội tắm rửa tẩy lễ ở Anh Hoa linh tuyền!"

"Bây giờ võ đạo cao thủ trên toàn cầu đều đã triệt để điên cuồng!"

Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không hơi nhíu, "Đối với cường giả cảnh giới trên Thần Cảnh mà nói, 10 tỷ đô la mỹ tuy rằng rất nhiều vẫn không đủ để bọ họ lấy mạng đi mạo hiểm, không phải bởi vì Anh Hoa linh tuyền gì đó chứ? Đó là đồ vật gì?"

Dịch Sơn Hà nói:

"Ngươi không biết? Anh Hoa linh tuyền này thế nhưng là vô thượng thánh địa của võ sĩ đạo Đảo quốc, nghe nói phàm là người trải qua tẩy lễ ở linh tuyền này, sẽ thoát thai hoán cốt, tăng lên rất nhiều tư chất!"

"Hơn nữa cái Anh Hoa linh tuyền này cực kỳ hiếm có trân quý, mỗi hai mươi năm mới có thể mở ra một lần, chỉ có nhân tài xuất hiện ở trong tổ chức Sam khẩu mới có tư cách sử dụng!"

"Nghe nói ngay cả tam đại Thần Cảnh hay còn gọi là Thần Nhân kia, đều chưa có tư cách để tẩy lễ ở Anh Hoa linh tuyền này!"

Dịch Sơn Hà nói tới đây, lại khẽ thở dài một hơi, nói:

"Rất rõ ràng, Bán Tàng Hùng Nhất vì có thể giết được ngươi lần này có thể nói là bỏ hết cả tiền vốn!"

Sau khi Diệp Trần nghe xong, hai mắt không thể không nheo lại, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh, "Vốn ta còn dự định để cho cái tổ chức Sam Khẩu này nhảy nhót thêm vài ngày, xem ra đây là bọn chúng muốn chọc ta phải ra tay sớm!"

Dịch Sơn Hà nghe được lời này của Diệp Trần, lập tức giật mình, "Diệp lão đệ, lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi tuyệt đối không nên nói cho ta, chẳng lẽ ngươi dự định giết vào tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc hay sao?"

Diệp Trần lạnh lùng nói:

"Ta đang có ý này!"

Không nghĩ tới, Dịch Sơn Hà lập tức cuống lên, "Không được a! Tuyệt đối không thể! Không nói trước tổ chức Sam Khẩu kia có một vị lão tổ cấp bậc Tiên Nhân tọa trấn, phía sau người đó là Tinh Quốc xã của Đảo quốc, ngươi có biết tổng bộ của tổ chức Sam Khẩu ở đâu không?"

"Ở nơi nào?"

Diệp Trần thật đúng là không biết, lập tức hỏi.

Dịch Sơn Hà hít sâu một hơi, mới từ từ nói:

"Tổng bộ của tổ chức Sam Khẩu ở ngay bên cạnh căn cứ lực lượng phòng vệ trên biển của Đảo quốc! Một mình ngươi cho dù thực lực mạnh hơn, chẳng lẽ còn có thể chống lại một nhánh quân đội được trang bị kỹ càng hay sao?"

Diệp Trần nghe xong lời này, khẽ chau mày, trầm ngâm một lát rồi mới từ từ nói:

"Ta nghe nói từ sau khi Đảo quốc thất bại ở thế chiến thứ hai, quân sự phát triển vẫn luôn bị Mỹ quốc quản chế, tuy rằng lực lượng hải quân được trang bị kỹ càng, thế nhưng còn thiếu khuyết rất nhiều binh chủng và vũ khí, cũng không phải là một nhánh hải quân loại hình tấn công, thực lực cũng không tính là mạnh a?"

Kiếp trước Diệp Trần đối với phương diện quân sự cảm thấy tương đối hứng thú, đối với lực lượng quân sự của mỗi một đại quốc cũng coi như là tương đối quen thuộc.

Dịch Sơn Hà nghe được lời này của Diệp Trần, trong giọng nói lộ ra vẻ tán thưởng, nói:

"Ngươi nói không sai! Sự tồn tại của lực lượng phòng vệ trên biển chính là để phối hợp tác chiến với Mỹ quốc ở trên biển, vì bổ khuyết nhược điểm chống tàu ngầm của hải quân Mỹ quốc, năng lực tác chiến độc lập xác thực rất yếu, thế nhưng chính ngươi cũng nói, phía sau Đảo quốc chính là Mỹ quốc, hải quân Mỹ quốc đóng tại Đảo quốc cũng không phải chỉ để trưng bày!"

"Diệp lão đệ, tuy rằng bây giờ ta không biết ngươi đến tột cùng là đạt tới cảnh giới cỡ nào, thế nhưng là chẳng lẽ ngươi còn có thể chống lại được đạn hạt nhân hay sao?"

Diệp Trần lập tức im lặng một túc, lấy trạng thái nhục thân bây giờ của hắn, đối phó đạn hạt nhân cỡ nhỏ thì còn được, nếu là loại trang bị đạn đạo trang bị đầu đạn hạt nhân, hoặc là đối phương không tiếc trả một cái giá đắt phá hủy một thành phố để sử dụng vũ khí bom nguyên tử loại cỡ lớn có tính sát thương cao thì hắn chỉ sợ vẫn có chút khó mà ngăn cản được.

"Như vậy đi, trước tiên ông gửi cho tôi một phần tất cả tư liệu liên quan tới tổ chức Sam Khẩu, việc này tôi sẽ cân nhắc cẩn thận!"

Dịch Sơn Hà nghe được lời này của Diệp Trần, biết hắn vẫn không có từ bỏ kế hoạch điên cuồng vừa mới vạch ra kia, nhưng hắn cũng hiểu rõ, chỉ cần chuyện mà Diệp Trần quyết định, sợ rằng khuyên thế nào cũng không được, cuối cùng không thể không nặng nề thở dài một hơi, "Được rồi! Tuy nhiên, ngươi nhất định phải đáp ứng ta, nếu quả như thật có dự định động thủ với tổ chức Sam Khẩu, cần phải cho ta biết sớm, có lẽ ta có thể hướng đại thủ trưởng xin, để cho hải quân Hoa Hạ chúng ta giúp ngươi một tay!"

Diệp Trần nghe được điều này, trong lòng lập tức ấm áp, "Vậy thì đa tạ Dịch lão ca!"

...

Nói chuyện điện thoại với Dịch Sơn Hà xong, sau khi Diệp Trần lại nhắm mắt trầm tư một lát sau, trong lòng đã có quyết định.

Tổ chức Sam Khẩu nhất định phải diệt đi, bằng không sẽ chỉ nuôi hổ gây họa, tuy nhiên loại chuyện chống lại một nhánh quân đội này cũng hoàn toàn chính xác là có chút mạo hiểm, việc này nhất định phải chuẩn bị kỹ càng mới được, tuyệt đối không thể làm việc lỗ mãng.

Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần quyết định đi tới Tiêu gia dẫn theo Tiêu Nhược Hi trở về Vân Châu.

Tuy nhiên, ngay vào lúc này, vẻ mặt của Diệp Trần đột nhiên biến đổi, "Không ổn! Cô gái này thế mà đang bị người tấn công! Chẳng lẽ là sát thủ mà tổ chức Sam Khẩu mời tới, nhanh như thế mà đã tới rồi sao?"

Cảm ứng được ba động từ pháp khí hộ thân ở trên người Tiêu Nhược Hi, Diệp Trần không kịp suy nghĩ nhiều, thân thể ngay lập tức nhoáng một cái, người đã từ trên cửa sổ lao ra ngoài.

...

Cùng lúc đó ở bên ngoài mấy dặm, ở trong một cái hẻm nhỏ âm u, Tiêu Nhược Hi bị ba người áo đen bịt mặt chặn ở một cái góc tường, vẻ mặt khó có thể tin, "Anh, tại sao anh lại muốn giết em? Tại sao? Đây rốt cuộc là vì cái gì?"

Hóa ra, người muốn làm hại Tiêu Nhược Hi, bỗng nhiên chính là người anh trai cùng cha khác mẹ của cô ta, Tiêu Nhược Dương!

Tuy rằng lúc này Tiêu Nhược Dương đeo mặt nạ, nhưng vẫn bị Tiêu Nhược Hi liếc mắt là có thể nhận ra được.
Chương 339 Âm mưu của Tiêu Nhược Dương

"Khặc khặc! Không nghĩ tới thế mà bị mày cái con nha đầu chết tiệt này nhận ra! Cũng được, hôm nay tao sẽ để cho mày được chết một cách rõ ràng đi!"

Tiêu Nhược Dương thấy thân phận của mình đã bại lộ, dứt khoát cũng không còn che che lấp lấp, trực tiếp tháo mặt nạ ở trên mặt xuống.

Vẻ mặt của Tiêu Nhược Hi đột nhiên trở nên đau khổ hơn, "Tại sao? Anh! Anh đây là tại sao....?"

"Câm miệng! Tao không phải là anh của mày!"

Không đợi Tiêu Nhược Hi nói xong, Tiêu Nhược Dương trực tiếp quát lớn một tiếng cắt ngang lời nói, hai mắt gần như phun ra lửa nói:

"Năm đó nếu như không phải bởi vì mẹ của mày cái con hồ ly tinh kia, mẹ tao làm sao sẽ vì tức mà chết đi? Cho nên tao cũng không sợ nói thật cho ngươi biết, tao chưa từng bao giờ coi mày là em gái của tao!"

"A đúng rồi, ta suýt chút nữa thì quên mất không nói cho mày biết! Ba năm trước đây, bà mẹ tiện nhân kia của mày chết bởi sự cố chữa bệnh kia chính là do ta âm thầm ra tay! Mày chắc chắn không nghĩ tới phải không? Khặc khặc khặc!"

Sau khi Tiêu Nhược Dương nói xong, đắc ý cười tà.

"Cái gì!"

Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, lập tức cảm thấy hai mắt tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngất đi, chợt tức giận tới toàn thân phát run, chỉ vào Tiêu Nhược Dương, giọng nói run rẩy đầy căm hận:

"Ngươi ngươi...ngươi không phải là người! Ngươi là súc sinh! Cầm thú! Uổng công mẹ ta coi ngươi như chính co trai mà mình đẻ ra, ngươi vậy mà...ngươi vậy mà..."

"Hừ!"

Tiêu Nhược Dương trực tiếp hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời nói của Tiêu Nhược Hi lần nữa, "Thôi đi! Mày cho rằng bà mẹ tiện nhân kia của mày là loại người tốt sao? Cứ coi như bà ta giả bộ tốt hơn nữa, cũng không thay đổi được bản chất là người thứ ba xen vào gia đình của tao, hại chết mẹ của tao!"

"Còn có mày nữa! Đừng cho là tao không biết mày đang có tính toán gì, không biết ở đâu câu một người đàn ông như thế trở về, đã muốn tranh giành gia sản Tiêu gia với tao!"

"Thật sự có mẹ nào thì có con đó, mày với bà mẹ đã chết đi kia đều thấp hèn như nhau!"

"Ngươi nói bậy! Ta không có! Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn tranh đoạt gia sản với ngươi!"

Tiêu Nhược Hi lập tức thề thốt phủ nhận.

Tiêu Nhược Dương lại cười lạnh, nói:

"Sắp chết đến nơi rồi còn ngụy biện! Nếu như không phải mày muốn tranh đoạt gia sản với tao vậy vì sao để tiểu tử kia hướng Tiêu gia yêu cầu 10 tỷ? Hơn nữa còn chỉ đích danh là chuyển tiền cho mày"

"Ta..."

Tiêu Nhược Hi ngay lập tức cảm thấy có chút khó mà phản bác được.

Hoá ra, cử chỉ thuận tiên hôm đó của Diệp Trần, thế mà để Tiêu Nhược Dương hiểu nhầm, Tiêu Nhược Hi là đang tranh đoạt gia sản với hắn.

Tiêu Nhược Dương được chứng kiến thực lực cường đại của Diệp Trần, lập tức cảm thấy nguy cơ rất lớn.

Hắn tin tưởng, thiếu niên thần bí kia, thực lực có thể so với thần linh, với tác phong hung hãn giết người tùy ý như giết gà kia, chỉ cần Tiêu Nhược Hi ở trước mặt người kia tùy tiện động chút mồm mép, chính mình chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ này cũng khó giữ được!

Lại thêm, Tiêu Nhược Dương đã từng hại chết mẹ của Tiêu Nhược Hi vốn là mười phần chột dạ, tự nhiên lo lắng trong tương lai Tiêu Nhược Hi sẽ biết được chân tướng, khẳng định sẽ tới tìm mình để báo thù.

Thế là, hắn dứt khoát đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho xong, thiết kế dẫn Tiêu Nhược Hi đi ra, chuẩn bị ra tay trước để chiếm lợi thế, xử lý người em gái cùng cha khác mẹ này của mình.

Tuy nhiên, Tiêu Nhược Dương này vẫn rất khôn khoan, vì để cho người khác không nghi ngờ tới trên đầu của hắn, đặc biệt thông qua con đường đặc thù mời hai cao thủ kiếm thuật của Đảo quốc tới làm chuyện này.

Bởi vì hắn biết, mỗi một võ giả của một quốc gia đều có phong cách của mình, mời hai tên cao thủ kiếm thuật Đảo quốc tới giết Tiêu Nhược Hi, đến lúc đó có thể dùng cái này giá họa cho tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc, chắc chắn sẽ không bị người ngoài ngoài nghi ngờ.

Lại ai có thể nghĩ tới, Tiêu Nhược Hi sẽ chết ở trong tay chính người anh của mình?

Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Nhược Dương rất đắc ký, lập tức hướng tới người đàn ông trung niên ở bên cạnh, cung cung kính kính thi lễ một cái, nói:

"Liễu Sinh tiên sinh, làm phiền! Nhớ kỹ nhất định phải dùng kiếm thuật của quý quốc giết người này!"

Người đàn ông trung niên kia nhẹ gật đầu đang muốn xuất thủ thì một tên võ sĩ trẻ tuổi của Đảo quốc ở bên cạnh, đứng dậy trước tiên, "Chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, cần gì phải làm phiền chú ra tay?"

Nói xong, võ sĩ trẻ tuổi Đảo quốc kia trực tiếp rút trường kiếm ở bên hông ra, lao nhanh tới trước mặt Tiêu Nhược Hi còn cách khoảng hai mét, "Một cô cái tuyệt đẹp như thế thật sự là đáng tiếc a!"

Sau khi võ sĩ trẻ tuổi Đảo quốc kia cảm thán một tiếng, trường kiếm trong tay lại không có bất cứ do dự một chút nào, trực tiếp chém xuống đỉnh đầu của Tiêu Nhược Hi!

"Chết đi!"

Tiêu Nhược Hi vào lúc này đã lùi lại tới góc tường, không thể lui được nữa, trong lòng đang tuyệt vọng.

Không hiểu ra sao cả, trong tâm trí của Tiêu Nhược Hi vào lúc này lại hiện ra thân ảnh gầy yếu kia, "Nếu như có anh ta ở đây thì tốt...!"

Đáng tiếc, sau khi trường kiếm của kiếm khách Đảo quốc rơi xuống, thân ảnh mà Tiêu Nhược Hi chờ đợi kia cũng chưa thấy xuất hiện.

Tiêu Nhược Hi lập tức tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nhưng đúng vào lúc này, Tiêu Nhược Hi bỗng nhiên cảm nhận được viên ngọc bội kia ở cổ mình rung động một trận.

Sau đó, nghe được một tiếng kinh hô vang lên, chẳng mấy chốc, Tiêu Nhược Hi phát hiện được, trường kiếm của đối phương không có rơi vào trên người mình.

"Ta không chết?"

Tiêu Nhược Hi kinh hỉ vội vàng mở hai mắt ra xem xét, chỉ thấy, xung quanh người mình không biết từ khi nào xuất hiện một màn ánh sáng nhàn nhạt, giống như bảo hộ nàng ở trong đó.

Mà kiếm khách Đảo quốc kia trước đó vừa tấn công Tiêu Nhược Hi, vào lúc này đã bị màn ánh sáng kia bắn ra, liên tục lùi lại!

"Cái gì?"

Tên tuổi trẻ kiếm khách của Đảo quốc kia thấy thế, lập tức hiện ra vẻ mặt kinh hãi, thế nhưng sau đó lại nhào tới lần nữa.

Phanh phanh phanh!

Một hơi điên cuống chém ra mấy chục kiếm, nhưng vẫn không cách nào đánh vỡ bức bình chướng vô hình kia, cả người mệt mỏi thở hồng hộc, chỉ có thể lui sang một bên.

"Đây là đồ vật gì? Quá tà môn!"

Hắn lại làm sao biết được rằng, pháp khí hộ thân mà tự tay Diệp Trần chế tạo ra, đủ để ngăn chặn một kích toàn lực của võ giả Thần Cảnh a, thật đáng thương cho chú bé.

Mà thực lực của hắn ngay cả tông sư Hóa Kình đều không có, làm sao có thể phá giải được đúng không?

Mà Tiêu Nhược Dương thấy thế thì lập tức cuống lên, tuy rằng hắn không rõ vì sao võ sĩ tuổi trẻ này giết không chết được Tiêu Nhược Hi, thế nhưng hắn biết rõ, nếu như Tiêu Nhược Hi không chết trong ngày hôm nay, vậy người xong đời chắc chắn sẽ là hắn!

Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Nhược Dương đành phải nhìn vào người võ sĩ trung niên của Đảo quốc kia, "Liễu Sinh tiên sinh, khẩn cầu ngài ra tay đi!"

Hai mắt võ sĩ trung niên của Đảo quốc khẽ híp một cái, đánh giá màn ánh sáng xung quanh người Tiêu Nhược Hi một vòng, mới chậm rãi nói:

"Hóa ra là pháp khí hộ thân a! Xem ra Diệp Cuồng Tiên này quả nhiên không đơn giản, cũng không uổng công ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đây!"

Người võ sĩ trung niên của Đảo quốc nói xong lời này, bỗng nhiên nâng bàn tay lên.

Ầm!

Trong lòng bàn tay võ sĩ trung niên của Đảo quốc, thế mà đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen nhánh!

"Đây là... Thảo kiếm!"

Võ sĩ tuổi trẻ của Đảo quốc kia ở một bên lập tức kinh hô một tiếng, sau đó vẻ mặt mừng như điên.

Đây chính là một trong ba món thần khí trong truyền thuyết của Đảo quốc a!

Đồng thời cũng là gia truyền chí bảo của gia tộc Liễu Sinh bọn hắn!

"Nếu là pháp khí, tự nhiên cũng phải dùng pháp khí mới có thể phá giải!"

Nói xong lời này, kiếm trong tay của võ sĩ trung niên Đảo quốc đã từ từ chém xuống.

Bành!

Ngay sau đó, màn ánh sáng bên cạnh Tiêu Nhược Hi kia trong nháy mắt vỡ vụn...
Chương 340 Ngươi quá yếu!

Ngay lập tức sắc mặt của Tiêu Nhược Hi thay đổi lớn.

Mà Tiêu Nhược Dương thì mặt mũi tràn đầy vui mừng, vội vàng thúc giục nói:

"Liễu Sinh tiên sinh, xin ngài nhanh chóng giết nó đi!"

Không nghĩ tới, võ sĩ trung niên của Đảo quốc kia, lại không vội vàng ra tay, vừa nhè nhẹ lau sạch bảo kiếm màu đen trong tay, vừa dùng tiếng Hoa Hạ từ từ nói:

"Không cần phải vội, cô gái có thể để cho Diệp Cuồng Tiên sử dụng pháp bảo đên bảo hộ, hẳn là trong lòng hắn có địa vị nhất định a? Ta vừa vặn có thể dùng hắn đến dẫn xuất Diệp Cuồng Tiên!"

Nói đến đây trong đôi mắt võ sĩ trung niên Đảo quốc hiện ra vẻ cực nóng.

Tiêu Nhược Dương nghe được điều này, lập tức khẩn trương, trong lòng thầm mắng cái thằng này bị ngu hay sao mà muốn tìm đường chết thế là vội vàng khuyên nhủ:

"Liễu Sinh tiên sinh! Tuyệt đối không thể! Thủ đoạn của tiểu tử kia gần như là thần linh, ngay cả tam đại Thần Cảnh của tổ chức Sam Khẩu đều bị hắn trong nháy mắt giết chết một cách dễ dàng, còn có đệ nhất Âm Dương sư Bắc Môn Đa Do Dã của quý quốc cũng chết ở trên tay của hắn, tiên sinh cần phải nghĩ lại a!"

"Hơn nữa chúng ta cũng đã thỏa thuận xong trước đó, ngài giúp ta giết nữ nhân này, ta cho các ngươi 1000 vạn đô la mỹ, ngài làm sao có thể nói mà không làm?"

Không đợi võ sĩ trung niên Đảo quốc mở miệng, võ sĩ tuổi trẻ Đảo quốc lập tức lạnh lùng nói:

"Ngươi thật sự cho rằng chúng ta là hướng về 1000 vạn đô la mỹ của ngươi mà tới sao? Thật sự là ngây thơ buồn cười! Ngươi cũng không hỏi thăm một chút, địa vị của Liễu Sinh gia tộc chúng ta ở Đảo quốc sẽ quan tâm tới chút tiền này của ngươi sao?"

Tiêu Nhược Dương nghe được điều này, lập tứ hơi kinh hãi, dường như nghĩ tới cái gì, "Hóa ra các ngươi là thế gia đệ nhất kiếm thuật ở Đảo quốc, người của gia tộc Liễu Sinh?"

Võ sĩ trẻ tuổi Đảo quốc kia người ngạo nghễ nói:

"Đâu chỉ như thế! Chú của ta chính là Kiếm Thần đương đại của Liễu Sinh gia tộc chúng ta, cũng là đệ nhất nhân Đảo quốc chúng ta, đệ tử thân truyền của Vũ Hạc đại tiên! Chỉ có điều làm người khiêm tốn cho nên mới không để người đời biêt tới mà thôi, giống như Kiếm Thánh Tùng Điền Long Bình ở thủ hạ của chú ta, ngay cả mười chiêu đều không chống nổi!"

Võ sĩ trung niên Đảo quốc khoát tay áo nói:

"Cũng không có khoa trương như ngươi nói vậy! Chỉ có điều ta tu luyện chính là kiếm pháp của tiên nhân, với hàng ngũ của Tùng Điền Long Bình tự nhiên không thể so sánh nổi!"

Tuy lời thì nói như thế, thế nhưng võ sĩ trung niên Đảo quốc này tỏ ra khinh thường đối với mấy người Tùng Điền Long Bình đã quá rõ ràng.

Tiêu Nhược Dương nghe được điều này thì lập tức mừng rỡ, nếu như có thể xử lý luôn chỗ dựa đằng sau của Tiêu Nhược Hi nữa thì hắn tự nhiên là cầu còn không được.

Chỉ có điều, nghĩ tới thiếu niên kia có thủ đoạn như thần ma, Tiêu Nhược Dương lại lập tức cảm thấy không nắm chắc, nhịn không được thận trọng nói:

"Liễu Sinh tiên sinh, ngài thật sự có nắm chắc khả năng giết chết người đó không?"

Sau khi võ sĩ trung niên Đảo quốc trầm ngâm một lát, nói:

"Nếu như trong tay của ta không có Thảo Trĩ Kiếm, chắc là còn không phải đối thủ của người này, tuy nhiên trước khi ta tới lần này, sư tôn ban cho ta thanh Thần khí này, nếu như thừa dịp bất ngờ ra tay, chắc là nắm chắc được bảy tám phần!"

Nói tới đây, võ sĩ trung niên Đảo quốc nhẹ nhàng vuốt ve trường kiếm đen nhánh, có biểu cảm giống như vuốt ve người yêu, trong đôi mắt tất cả đều là yêu thương.

Võ sĩ trung niên Đảo quốc vừa nói ra lời này, đột nhiên một giọng nói đột ngột vang lên, "Thật sao? Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này!"

"Ừm?"

Ba người nghe được giọng nói này, vội vàng nhìn lại.

Đợi khi Tiêu Nhược Dương nhìn thấy người tới, ngay lập tức suýt chút nữa thì trực tiếp bị dọa đái ra quần!

Chỉ thấy, một thiếu niên ăn mặc quần áo bình thường từ phía đầu hẻm đang từ từ đi tới, không phải Diệp Trần thì còn ai nữa?

Võ sĩ trung niên Đảo quốc nhìn thấy đối phương thế mà thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở trong vòng trăm thước của chính mình, đầu tiên là hơi kinh hãi, sau đó hai mắt nheo lại, đánh giá trên người Diệp Trần một phen, "Ngươi chính là Diệp Cuồng Tiên sao?"

Dưới chân Diệp Trần vẫn bước không ngừng, hai tay đúc ở trong túi quần, tiếp tục từ từ đi lên phía trước, không để ý tới võ sĩ trung niên Đảo quốc tra hỏi.

Võ sĩ trung niên Đảo quốc lập tức giận nữa, "Đều nói ngươi là đệ nhất nhân võ đạo Hoa Hạ, ngàn năm bất thế ra kỳ tài, hôm nay Liễu Sinh Chính Long ta tới lãnh giáo một chút!"

Liễu Sinh Chính Long nói xong, trực tiếp nâng Thảo Trĩ Kiếm trong tay lên, hướng Diệp Trần hung hăng chém tới!

Tư tư ~

Trường kiếm xẹt qua không trung, lập tức xuất hiện một đạo kiếm quang quỷ dị màu đen nhánh, dường như muốn bổ ra toàn bộ không trung!

Ngay cả Diệp Trần nhìn thấy cảnh tượng này cũng không thể không hiện ra vẻ kinh hãi, "Thánh khí?"

Ở Tu Chân giới, pháp bảo được căn cứ theo đẳng cấp tổng cộng chia làm: Pháp khí, Linh khí, Thánh khí, Tiên khí và Thần khí.

Mà mỗi một cái đẳng cấp lại phân ra làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.

Ví dụ như Xích Diễm kiếm trong tay của Diệp Trần chỉ là Linh khí hạ phẩm mà thôi, không tốt bằng Linh khí đẳng cấp cao có được từ Thánh Tâm các.

Chỉ có điều, hắn dùng thuận tay cho nên vẫn không có thay đổi, hơn nữa, hắn cũng chưa bao giờ gặp phải trường hợp cần phải sử dụng vũ khí có đẳng cấp cao mới có thể đối phó được địch nhân.

Diệp Trần vốn cho là Linh khí là vũ khí có đẳng cấp cao nhất ở trên Trái Đất, thế nhưng lại không nghĩ tới, võ sĩ Đảo quốc trước mắt này thế mà có thể lấy ra được một kiện Thánh khí!

Tuy nhiên, sau khi kinh ngạc qua đi, Diệp Trần lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh một lần nữa, "Kiếm là kiếm tốt! Đáng tiếc, ngươi quá yếu!"

Giọng nói của Diệp Trần vừa rơi xuống, thân thể nhoáng một cái, người đã như là bốc hơi khỏi nhân gian, ở ngay tại chỗ trực tiếp biến mất không thấy gì nữa!

Mà một kiếm uy lực của Liễu Sinh Chính Long kia tự nhiên cũng thất bại.

Mà ngay sau đó Liễu Sinh Chính Long bỗng nhiên cảm ứng được một cỗ cảm giác cực kỳ nguy hiểm xông lên đầu, theo bản năng muốn lùi lại, thế nhưng bỗng nhiên cảm giác cổ bị thắt chặt, đã bị người bắt lấy!

Sau đó, kinh mạch toàn thân hoàn toàn bị phong kín, cả người giống như chó chết bị đối phương xách lên.

"Không!!"

Trong lòng Liễu Sinh Chính Long ngay lập tức hò hét lên, hắn tự nhận tu vi so với mấy người Tùng Điền Long Bình cao hơn rất nhiều, cho dù so với Diệp Cuồng Tiên này còn thua kém hơn thế nhưng trong tay có thần khí, chắc là cũng không đến mức không hề có lực đánh trả, thế nhưng hiện thực lại cho hắn một kích nặng nề!

Thậm chí chính mình còn không biết đối phương xuất thủ như thế nào, đã bị đối phương bắt được, hơn nữa còn là lấy hình thức như thế để sỉ nhục!

"Hối hận không nghe theo lời của sư tôn a!"

Sau khi Liễu Sinh Chính Long hoảng sợ qua, ngay sau đó chính là vô cùng hối hận.

Hóa ra, lần này tới đây, Vũ Hạc đại tiên vị sư tôn này của hắn, đã căn dặn đi dặn lại, không được chính diện xảy ra xung đột với Diệp Cuồng Tiên, chỉ cần điều tra ra phần bản đồ kia ở đâu là được.

Thế nhưng là Liễu Sinh Chính Long thân là Kiếm Thần đương đại của gia tộc Liễu Sinh, tính tình cao ngạo cỡ nào, hơn nữa tay lại cầm Thần khí, cho nên động tâm tư giao thủ với Diệp Trần.

Thẳng đến vào lúc này, Liễu Sinh Chính Long mới phát phát hiện, sự chênh lệch giữa mình với đối phương lại rõ ràng lớn tới như vậy!

"Không! Đừng có giết ta! Sư tôn ta là Vũ Hạc đại tiên, ngươi giết ta, sư tôn của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Liễu Sinh Chính Long bị một chiêu của Diệp Trần bắt được, lập tức liều mạng hét to.

Diệp Trần cười lạnh, "Vũ Hạc đại tiên sao? Ta đang muốn đi Đảo quốc tiếp kiến hắn đây! Vừa vặn mượn thân phận của ngươi dùng một lát!"

Nói xong, hai mắt Diệp Trần bỗng nhiên trừng một cái, trong hai con ngươi lập tức bắn ra hai đạo ánh sáng trắng, trong nháy mắt chui vào trong mi tâm của Liễu Sinh Chính Long.

Đồng thời một giọng nói lạnh lùng phát ra từ trong miệng Diệp Trần, "Sưu hồn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK