Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 861 Thân phận mới của Diệp Trần

Dựa theo hệ thống tu luyện của đại lục Tạo Hóa thì người tu hành tu luyện lực lượng Tạo Hóa, tổng cộng được chia ra làm tám cái cảnh giới:

Thai Động, Nhập Khiếu, Đan Thành, Đạo Cơ, Phá Thần, Động Hư, Bất Hủ, Tạo Hóa!

Lực lượng Tạo Hóa có năng lực sinh hóa vạn vật, cho nên sức chiến đấu của người tu hành ở trên thế giới này nói chung đều không cao lắm.

Mà ở phái trên đại lục Tạo Hóa có hai loại chức nghiệp nổi bật nhất theo thứ tự là Luyện Dược sư và Khôi Lỗi sư.

Luyện dược sư thì gần giống với Luyện đan sư trong Tu Chân giới, chỉ có điều thế giới này cũng không có sự tồn tại của đan thuật, Luyện dược sư có thể luyện chế ra các loại linh dược sánh ngang với bảo đan.

Về phần Khôi Lỗi sư thì sử dụng lực lượng Tạo Hóa luyện chế linh mộc thành các loại khôi lỗi có thể chiến đấu, để tác chiến thay cho chủ nhân, đây cũng là phương thức chiến đấu chính ở trên đại lục Tạo Hóa!

Đối với hệ thống tu luyện trên đại lục Tạo Hóa thì sau khi tìm hiểu một phan, Diệp Trần lại hướng tiểu Lan hỏi thăm một số phương pháp tu luyện cơ bản.

Ở đại lục Tạo Hóa, mọi người đều tu hành, ruy rằng tiểu Lan chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ nhưng cũng hiểu được một số phương pháp tu luyện cơ bản.

Sau khi Diệp Trần nghiên cứu một phen thì chẳng mấy chốc đã nắm giữ được nguyên lý tu luyện cơ bản.

"Thiếu gia, ta chỉ có thể nói ra được nhưng phương pháp thổ nạp cơ bản nhất, nếu như lão gia còn ở thì tốt, hắn chắc chắn sẽ truyền cho ngày pháp môn tu luyện tốt nhất trên đời..."

Sau khi tiểu Lan nói xong những thứ mình biết thì một mặt tiếc hận nói.

Diệp Trần mỉm cười, "Tiểu Lan, ngươi phải nhớ kỹ, càng là phương pháp tu luyện đơn giản nhất thì càng có thể tiếp cận căn nguyên một cách trực tiếp!"

Tiểu Lan cái hiểu cái không, không thể không nghiêng cái đầu nhỏ, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ nghi hoặc, nàng ta luôn cảm thấy vị tiểu thiếu gia này của chính mình dường như trở nên không giống với trước kia cho lắm.

Diệp Trần không tiếp tục nhiều lời, lập tức ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu dựa theo phương pháp hô hấp thổ nạp của tiểu Lan, sau đó kết hợp lĩnh ngộ và sự hiểu biết của mình bắt đầu tìm tòi tu luyện.

Phải nói chủ nhân cũ của cỗ thân thể này của hắn bây giờ thực sự là đủ vô dụng, không chỉ nhục thân yếu đuối không chịu nổi, tu vi cũng chỉ có ở Thai Động tầng hai vậy mà so với tỳ nữ tiểu Lan của mình còn không bằng!

Hơn nữa, lực lượng Tạo Hóa vốn là không am hiểu chiến đấu, cho nên thể năng của cỗ thân thể này, có khả năng ngay cả thiếu niên cùng tuổi ở trên Trái Đất cũng không bằng, ở trên đại lục Tạo Hóa tuyệt đối là kẻ vô dụng siêu cấp hiếm có!

Điều này cũng khó trách vì sao phụ thân của Diệp Phong này vừa chết thì bị một mạch chi nhánh của Diệp gia lập tức đuổi hắn ra khỏi cửa.

Một tên vô dụng không có bất luận một chút tiền đồ nào thì hoàn toàn chính xác là không có bất kỳ một cái giá trị lợi dụng nào.

Cũng may bây giờ chưởng khống cỗ thân thể này đã là ý thức của Diệp Trần, hắn đương nhiên sẽ không để loại tình huống này tiếp tục kéo dài.

Diệp Trần tìm tòi một lát thì chẳng mấy chốc đã nắm giữ được pháp môn tu luyện cơ bản, đồng thời căn cứ vào những gì hắn lĩnh ngộ được mà làm cải thiện một phen để đề cao tốc độ tu luyện lên thật nhanh.

Hô hô hô!

Thiên địa linh khí ở xung quanh lập tức giống như thủy triều từ bốn phương tám hướng hướng thân thể Diệp Trần tụ đến, cuối cùng thông qua kinh mạch luyện hóa, chuyển hóa thành một cỗ năng lượng tinh thuần, chảy vào trong đan điền...

"Đây chính là lực lượng Tạo Hóa sao? Ngược lại là cùng với năng lượng của Vạn Cổ Trường Thanh châu có chút giống nhau..."

Sau khi Diệp Trần âm thầm lẩm bẩm trong lòng một câu thì lập tức vận chuyển cỗ năng lượng này tới trên miệng vết thương của mình.

Xì xì xì ~~

Thương thế trên người Diệp Trần ở dưới sự tẩm bổ của lực lượng Tạo Hóa quả nhiên nhanh chóng khép lại, chỉ chốc lát cũng đã tốt lên bảy tám phần.

Khoảng một giờ sau, Diệp Trần đã đề thẳng tu vi lên tới cảnh giới Thai Động tầng ba.

Tiểu Lan ở một bên nhìn thấy khí tức của Diệp Trần tăng lên nhanh như vậy thì đôi mắt to sớm đã trợn lên thật lớn, mặt mũi hiện ra vẻ khó tin:

"Thiếu gia, ngài...ngài đột phá?"

Diệp Trần gật đầu cười, cũng không có giải thích quá nhiều.

Tuy pháp môn tu luyện có chỗ khác biệt nhưng là nói tóm lại thi đại đạo tương thông, trăm sông đổ về một biển, đối với Diệp Trần có kinh nghiệm tu luyện tới hơn tám trăm năm mà nói thì nắm giữ pháp môn tu luyện của thế giới này tự nhiên là một chuyện rất đơn giản.

Tuy nhiên, để hắn cảm thấy buồn bực là, lực lượng Tạo Hóa này dường như chỉ có thể tu luyện, bởi vậy công pháp và võ kỹ cường đại là căn bản không có cách sử dụng, cho nên sức chiến đấu của hắn lúc này thậm chí có khả năng còn không bằng tu sĩ có tu vi cảnh giới Luyện Khí tầng một!

"Đúng rồi! Trong những công pháp của ta ở kiếp trước, có công pháp gì là lấy lực lượng Tạo Hóa làm căn cơ đây?"

Sau khi toát ra đạo suy nghĩ này, trong đầu Diệp Trần lập tức trải qua một phen sàng chọn, thì hắn thật đún là tìm được một loại công pháp phù hợp với điều kiện.

"Thanh Đế Trường Sinh thể! Thuật luyện thể Đế cấp! Lấy lực lượng Tạo Hóa làm cơ sở rèn luyện thân thể, tu luyện đến cảnh giới tối cao thì nhục thân gần như bất tử bất diệt..."

"Chính là nó!"

Diệp Trần cẩn thận nghiên cứu thuật luyện thể này một phen, lại căn cứ tình huống của cái thế giới này làm chỉnh sửa cho phù hợp thì phát hiện ra rất thích hợp, trong lòng lập tức hết sức vui mừng.

Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị ngay lập tức bắt đầu tu luyện Thanh Đế Trường Sinh thể thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó:

Ầm!

Cửa của gian phong bị người từ bên ngoài hung hăng một cước đá văng!

Sau đó, Một tên thiếu niên mặc áo gấm trên mặt đầy vẻ kiêu căng mang theo ba tên tùy tùng từ bên ngoài nghênh ngang đi vào.

Tiểu Lan nhìn thấy mấy người kia xuất hiện thì lập tức bị dọa đến toàn thân run lên, không thể không bám chặt lấy cánh tay của Diệp Trần, trên khuôn mặt nhỏ trắng bệch vô cùng, thấp giọng hướng về phía Diệp Trần, nói:

"Thiếu gia, Thành thiếu gia tới, phải làm sao bây giờ?"

"Ồ?"

Diệp Trần nghe vậy thì không thể không ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn thiếu niên mặc áo gấm kia, khóe miệng hơi nhếch lên:

"Hóa ra chính là hắn đánh ta bị thương a!"

Nói một mình một câu, hai tay Diệp Trần ở trên giường nhấn một cái ngay lập tức từ trên giường nhảy xuống, vững vàng đứng ở trên mặt đất.

"Ừm?"

Thiếu niên mặc áo gấm kia nhìn thấy Diệp Trần lại có thể đứng lên thì rõ ràng hơi sững sờ, sau đó thì lại hiện ra vẻ đùa cợt, nói:

"Được a! Diệp Phong, xem ra bản thiếu gia hôm qua là ra tay quá nhẹ, ngươi thế mà nhanh như vậy mà đã có thể xuống giường đi lại được rồi!"

"Tuy nhiên như vậy cũng tốt! Gia chủ có lệnh, từ nay về sau, ngươi không còn là người của Diệp gia chúng ta nữa! Hiện tại ngươi đã có thể xuống đất đi bộ, vậy thì thu thập đồ đạc nhanh lên một chút và mang theo thi thể của cha ngươi cút ra khỏi Diệp gia đi!"

Diệp Trần nghe được điều này thì lông mày không thể không hơi nhíu lại, hắn có thể cảm nhận được người thiếu niên mặc cẩm y trước mắt này có tu vi cao hơn hắn không ít, mà ba tên tùy tùng kia của hắn có lẽ tất cả cũng đều ở trên hắn!

Tuy rằng, Diệp Trần có kinh nghiệm chiến đấu phong phú với công phu quyền cước tinh diệu chưa chắc sẽ thua ở trong tay bọn hắn thế nhưng đằng sau đối phương còn có cả một cái Diệp gia, lấy thực lực bây giờ của hắn chỉ sợ tạm thời còn không có năng lực rung chuyển.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần quyết định trước tiên tạm thời nhẫn nại, chờ sau khi thực lực của hắn đề thăng một số thì quay lại đòi lại một cái công đạo cho Diệp Phong này.

Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần kéo lấy tay của tiểu Lan chuẩn bị rời khỏi:

"Chờ một chút, bản công tử bảo ngươi cút! Cũng không bao quát con nô tỳ này!"

Thiếu niên mặc áo gấm chỉ về phía tiểu Lan, giống như cười mà không phải cười mở miệng nói.
Chương 862 Giết!

Diệp Trần lập tức nhướng mày, hắn vốn không muốn trêu chọc rắc rối, thế nhưng là thiếu niên cẩm y trước mắt này rõ ràng là đang khiêu khích tính nhẫn nại của hắn a!

Tuy rằng, hắn và tiểu Lan này mới vừa quen không lâu, cũng không có tình cảm gì thế nhưng Diệp Trần cũng không có khả năng để một tiểu nha đầu ngoan ngoãn đáng yêu như vậy rơi vào trong tay đối phương.

Tiểu Lan nghe được điều này thì khuôn mặt nhỏ lập tức càng thêm trắng bệch, không thể không gắt gao nắm chặt lấy cổ tay của Diệp Trần, thấp giọng mang theo tiếng khóc nức nở, nói:

"Thiếu gia, tiểu Lan không muốn xa thiếu gia!"

Diệp Trần mỉm cười quay đầu nhìn về phía tiểu Lan:

"Yên tâm! Tiểu Lan, có thiếu gia ở đây!"

Tên thiếu niên mặc áo gấm kia ở một bên nghe được đối thoại của hai người thì lập tức nở nụ cười lạnh:

"Chà chà! Thật đúng là chủ tớ tình thâm nha! Đáng tiếc, đây là quyết định của gia chủ, không phải các ngươi muốn là được!"

Nói xong lời này, thiếu niên mặc áo gấm chỉ vào một tên tùy tùng ở sau lưng:

"Ngươi! Đi mang tiểu tử này và thi thể lão cha ma quỷ kia của hắn, cả hai ném ra bên ngoài cho bản thiếu gia!"

"Vâng! Thành thiếu gia!"

Tên tùy tùng kia lập tức lên tiếng, bỗng nhiên bước ra một bước, nhanh như chớp vọt tới trước mặt Diệp Trần, sau đó cánh tay của hắn duỗi ra một cái chộp tới phần gáy của Diệp Trần!

Diệp Trần thấy thế thì không thể không lắc đầu tự nhủ:

"Tu vi ngược lại là mạnh hơn ta không ít, đáng tiếc thân thủ quá kém, sơ hở thì quá nhiều!"

Cùng lúc Diệp Trần nói ra lời này thì mắt thấy bàn tay của người kia sắp rơi vào phần gáy của mình, Diệp Trần không lùi mà tiến tới, giống như chủ động nhào vào trong ngực của người kia, chẳng những dễ dàng tránh thoát một trảo này của đối phương đồng thời hai ngón làm kiếm hung hăng đâm vào trên huyệt Đàn Trung của người kia!

Người kia hiển nhiên không nghĩ tới, cái tên trước mắt này ngày bình thường ở trong mắt mọi người là phế vật cũng dám chủ động công kích hắn, hơn nữa còn một lần hành động đánh trúng vào bộ vị yếu hại của hắn, lập tức cảm nhận được ngực bỗng nhiên đau đớn một trận, thậm chí ngay cả một chút lực đạo cũng không sử ra được.

Ngay sau đó:

Bạch bạch bạch!

Người kia liên tiếp lùi lại bốn năm bước, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân bủn rủn vô lực, vậy mà trong lúc nhất thời không thể nào bò dậy nổi!

"Cái gì?"

Tình huống đột nhiên xảy ra này lập tức làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.

Người này được công nhận là phế vật nhất của Diệp gia thế mà đánh bại hộ vệ của Diệp gia?

Tên thiếu niên mặc áo gấm kia đầu tiên là hai mắt trừng một cái, sau đó thì nét mặt đầy vẻ giận dữ, hướng tên tùy tùng nằm trên mặt đất kia hung hăng đạp cho một cái, mắng to:

"Thứ mất mặt xấu hổ! Thế mà ngay cả một tên phế vật cũng không giải quyết được, bản thiếu gia nuôi ngươi dùng ngươi để làm gì?"

Nói xong lời này, thiếu niên mặc áo gấm lại hướng về phía hai tên tùy tùng khác giận dữ hét lên:

"Con mẹ nó còn đứng ngây người ra đó làm gì? Còn không nhanh bắt lấy tiểu tử này cho bản thiếu gia!"

"Rõ!"

Hai tên tùy tùng kia nghe được mệnh lệnh của thiếu niên mặc áo gấm thì lập tức thi nhau nhào về phía Diệp Trần, tuy nhiên có cảnh tượng trước đó, hai người tự nhiên không còn dám chủ quan khinh địch, một trái một phải cùng lúc vung quyền hướng Diệp Trần công tới.

Nếu bàn về tu vi, hai người này đều là Thai Động tầng sáu mà Diệp Trần bây giờ chẳng qua mới tới Thai Động tầng ba, thực lực căn bản không ở cùng một cái cấp bậc.

Nhưng đáng tiếc là kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ so với kinh nghiệm tám trăm năm của Diệp Trần thì quả thực một trời một vực, giống như hài nhi đang làm trò cười.

Nhìn thế công rất là khí thế rơi vào trong mắt Diệp Trần thì lại có trăm chỗ sơ hở, chỉ thấy thân thể Diệp Trần đột nhiên trùn xuống, thong dong tránh thoát nắm đấm của hai người, đồng thời hai tay xuyên qua lồng ngực của hai người giống như rắn ra khỏi hang, tốc độ nhanh như chớp hung hăng đẩy cằm của hai người lên trên!

Hai tên tùy tùng kia căn bản không có kịp phản ứng, sau khi cái cằm rơi vào một kích nặng nề thì thân thể trong nháy mắt bay ngược ra ngoài hung hăng ngã ngửa vào trên mặt đất, đầu mê muội một trận, ngay cả răng cũng rụng ra mấy cái nằm ở trên mặt đất kêu rên không ngừng, trong thời gian ngắn hiển nhiên không đứng dậy nổi!

Đạp đạp!

Thiếu niên mặc áo gấp ở đằng sau thấy cảnh này cũng lập tức giật nảy mình, không thể không lùi lại mấy bước, mặt mũi đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Diệp Trần giống như gặp quỷ:

"Ngươi, ngươi thật sự là Diệp Phong sao? Điều này sao có thể!!"

Tuy nhiên, sau khi sự kinh ngạc qua đi thì thiếu niên mặc áo gấm chẳng mấy chốc lại bình tĩnh lại:

"Hừ! Xem ra bản thiếu gia trước đó là coi thường ngươi! Tuy nhiên chỉ bằng ngươi có tu vi Thai Động tầng ba thì ngươi cho rằng ngươi sẽ là đối thủ của bản thiếu sao? Bản thiếu gia bây giờ thế nhưng là Thai Động tầng chín!"

Oanh!

Thiếu niên mặc áo gấm nói xong lời này thì khí tức trên người hắn bỗng nhiên phóng thích ra ngoài, quả nhiên vượt xa ba tên tùy tùng trước đó.

"Phế vật! Lần trước bản thiếu gia ra tay quá nhẹ, lần này bản thiếu gia sẽ để cho ngươi hiểu rõ kết quả làm trái ý của bản thiếu gia là như thế nào!"

Nói xong lời này, thiếu nhiên mặc áo gấm hét lớn một tiếng, bỗng nhiên bước ra một bước, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt của Diệp Trần, hung hăng giáng xuống một quyền!

Ầm ầm!

Thực lực của thiếu niên mặc áo gấm này rõ ràng so với ba tên tùy tùng trước đó mạnh hơn nhiều, vô luận là tốc độ hay là uy lực cũng cao hơn cả một mảng lớn.

Nếu không phải Diệp Trần sớm đã có sự đề phòng, ở lúc đối phương động thủ thì ngay lập tức thi triển ra thân pháp võ công trên Trái Đất thì chỉ sợ căn bản không kịp né tránh.

Nhưng cho dù là như thế ở dưới quyền kình xung kích của thiếu niên mặc áo gấm, Diệp Trần cũng không thể không liên tục lùi lại.

"A? Thế mà tránh được?"

Thiếu niên mặc áo gấm hiển nhiên không nghĩ tới, tên phế vật được công nhận này lại có thể tránh thoát một kích toàn lực của mình thì lập tức rất là kinh ngạc.

Rầm rầm rầm!

Thiếu niên mặc áo gấm tung ra mấy quyền liên tiếp, tất cả đều bị Diệp Trần dung thân pháp tinh diệu né tránh đi, nhưng tu vi của hai người thực sự chênh lệch quá nhiều, hơn nữa cỗ thân thể bây giờ này của Diệp Trần cũng thực sự quá yếu, mới đánh được một lúc thì đã bắt đầu có chút thở gấp.

"Không được! Tu vi của ta quá yếu, nhất định phải tốc chiến tốc thắng!"

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần thi triển thân pháp đến cực hạn, lấy một cái góc độ vô cùng quỷ dị vọt tới đằng sau thiếu niên mặc áo gấm, hung hăng một chưởng vỗ ở trên huyệt Đại Chuy của hắn.

Huyệt Đại Chuy chính là đại huyệt trên cơ thể người, tu vi bây giờ của Diệp Trần không chiếm được ưu thế cho nên chỉ có thể đi nước cờ hiểm.

Oanh!

Diệp Trần muốn tốc chiến tốc thắng cho nên một chưởng này không có bất kỳ một chút lưu thủ nào, chẳng những rót toàn bộ lực lượng Tạo Hóa vào trong lòng bàn tay, hơn nữa còn sử dụng kỹ xảo phát lực vô cùng tinh diệu.

"Phốc!!"

Thiếu niên mặc áo gấm lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu lớn, cả người nặng nề ngã ngửa xuống mặt đất, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.

"Ngươi! Ngươi lại dám làm ta bị thương? Bản thiếu gia muốn giết ngươi! Giết ngươi!!"

Thiếu niên mặc áo gấm quay lại, ngại ngùng và tức giận đan xen, chỉ vào Diệp Trần rống giận, trên người dâng lên một cỗ sát ý nồng đậm!

Ba tên tùy tùng còn lại vào lúc này cũng đã lấy lại sức, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này cũng thi nhau rống giận:

"Diệp Phong! Nếu như ngươi dám đánh Diệp Thành thiếu gia bị thương, ngươi cứ đợi đến lúc bị rút gân lột da đi!"

"Được ngươi cái tên phế vật! Gan ngươi thật sự là to!"

"Ta đây đi mời Chấp Pháp trưởng lão của gia tộc, hôm nay không thể không loại bỏ cái tên phế vật này!"

Nghe được tiếng gào thét của mấy người, Diệp Trần lập tức chau mày, hắn cũng không nghĩ tới, lúc này vừa mới tiến vào thế giới này thì đã dẫn tới họa sát thân,

"Xem ra khảo nghiệm của cái cửa ải cuối cùng này, quả nhiên không có đơn giản như vậy! Cũng được, cần quyết đoán mà không quyết đoán tất sẽ bị loạn! Giết!"

Vừa nghĩ đến đây, thân thể Diệp Trần ngay lập tức nhoáng một cái, đột nhiên vọt tới trước mặt Diệp Thành, trong ánh mắt khiếp sợ không gì sánh nổi của mọi người, một chưởng hung hăng vỗ ở trên ót của hắn.
Chương 863 Tình thế chắc chắn phải chết

Phù phù!

Một chưởng này của Diệp Trần không có nương tay, ngay lập tức đánh vị thiếu gia này của Diệp gia chết tươi tại chỗ, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phọt ra thì đã nặng nề gục xuống mặt đất.

"A!!"

Ba tên tùy tùng khác thấy cảnh này thì lập tức bị dọa đến són đái ra quần, từng tên vội vàng co cẳng chạy trốn ra ngoài như thể gặp ông ba bị muốn bắt cóc trẻ em.

"Chết đi!"

Diệp Trần đương nhiên sẽ không cho một tên nào còn sống để chúng đi bẩm báo, thân thể lập tức nhoáng một cái ngăn cản đường đi của ba người rồi lại thi triển ra sát chiêu.

Tu vi của ba người tuy rằng hơn Diệp Trần không ít thế nhưng là kinh nghiệm chiến đấu thực sự quá chênh lệch mà lúc này còn đang trong trạng thái hoảng sợ cho nên căn bản không chịu nổi một kích, để Diệp Trần dễ dàng giết chết trong nháy mắt.

Diệp Trần giết liên tiếp bốn người, biết lúc này một khi bị Diệp gia biết được thì chắc chắn tai kiếp khó thoát, thân thể lập tức nhoáng một cái vọt tới trước mặt tiểu Lan.

Tiểu Lan lúc này sớm đã sợ tới mức choáng váng, lắp bắp nói:

"Thiếu gia, ngài, tại sao ngài có thể..."

Diệp Trần vung tay lên nắm được cổ tay của tiểu Lan ngay lập tức đi ra bên ngoài:

"Không sao, chúng ta rời khỏi Diệp gia!"

Lúc mang theo tiểu Lan rời khỏi phòng, Diệp Trần tâm niệm vừa động bấm ngón tay làm đổ cây nến đang cháy trong gian phòng.

Hô!

Cả gian phòng lập tức bắt đầu bốc cháy lên, thế lửa càng cháy càng lớn.

Đợi đến khi ngọn lửa lan tràn đến toàn bộ phòng phát triển trở thành ngọn lửa lớn, mới dẫn tới sự chú ý của Diệp gia thì lúc này Diệp Trần sớm đã mang theo tiểu Lan trèo tường rời khỏi Diệp gia.

...

Ba tháng sau!

Ở trong một cái sơn cốc yên tĩnh và hẻo lãnh, Diệp Trần đang ngồi xếp bằng ở trên một khối nham thạch, hai tay giao thoa, hai mắt khép lại, dường như đang ở trong trạng thái tu luyện.

Từ ba tháng trước, sau khi Diệp Trần giết vị thiếu gia kia của Diệp gia, mang theo tiểu Lan chạy ra khỏi Diệp gia, Diệp gia vẫn truy sát đối với hai người không ngừng.

Cũng may, Diệp gia ngay từ đầu cũng không có để hai người bọn hắn vào mắt cho nên phái ra đều là một số hạ nhân có thực lực không cao, lại thêm Diệp Trần có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tuy rằng có mấy lần bị thương nhưng cuối cùng vẫn mang theo tiểu Lan gắng gượng vượt qua.

Hơn nữa, trải qua ba tháng ma luyện, tu vi của Diệp Trần cũng đột nhiên tăng mạnh, bây giờ đã là cảnh giới Nhập Khiếu đỉnh phong.

Ngay cả tiểu Lan ở dưới sự chỉ điểm của Diệp Trần tu vi cũng đạt tới Thai Động hậu kỳ.

"Thiếu gia, ngài thật sự còn là thiếu gia trước kia sao?"

Cách đó không xa, tiểu Lan đang hộp pháp giúp Diệp Trần, cảm nhận được khí tức hùng hậu trên người Diệp Trần thì không thể không thấp giọng lẩm bẩm nói.

Kiếp sống chạy trốn từ ba tháng này đến nay, vị thiếu gia Diệp Phong này của nàng lần lượt xuất ra biểu hiện kinh diễm, cho nàng ta quá nhiều xung kích!

Vốn là mỗi một lần người của Diệp gia tới, nàng đều cho rằng hai người họ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, cuối cùng những tên cao thủ mà Diệp gia phái tới kia, từng tên tất cả đều chết ở trên bàn tay của "Diệp Phong".

Phải biết vị thiếu gia Diệp Phong trước kia của nàng ta chẳng những tu vi yếu tới đáng thương, hơn nữa trời cong sinh ra tính nhu nhược nhát gan so với "Diệp Phong" trước mắt này thì quả thực hoàn toàn chính là hai người!

Ầm ầm!

Ngay tại lúc tiểu Lan đang suy nghĩ bay tán loạn, không gian bỗng nhiên rung mạnh một trận!

Hô!

Kèm theo lấy sau khi không gian lắc lư một trận, tu vi của Diệp Trần đột nhiên tăng vọt, khí tức cũng càng ngày càng trở nên ngưng thực.

Hoắc!

Diệp Trần bỗng nhiên mở hai mắt ra, bên trong đôi mắt hiện lên vẻ vui mừng:

"Cuối cùng cũng đạt tới cảnh giới Đan Thành!"

Ở cái thế giới này, hoàn toàn rút khỏi sự tồn tại của các pháp tắc khác, chỉ có duy nhất một pháp tắc đó là Tạo Hóa pháp tắc, mà Diệp Trần ở trên lĩnh ngộ Tạo Hóa pháp tắc vốn là một chút cũng không hiểu, nếu không phải ba tháng qua được ma luyện trong thời thời khắc khắc sinh tử để hắn mơ hồ lĩnh ngộ được một chút da lông của Tạo Hóa pháp tắc thì lấy tư chất của cái thân thể này muốn tu luyện tới cảnh giới Đan Thành thì chỉ sợ ít nhất cũng phải mất thời gian tới mấy năm.

"Xem ra muốn hoàn toàn lĩnh hội được Tạo Hóa pháp tắc ta còn cần phải trải qua nhiều lần chiến đấu sinh tử nữa, chỉ có lúc đứng mấp mé ở giữa bờ vực sinh tử ta mới có thể có lĩnh ngộ đối với Tạo Hóa pháp tắc càng thêm rõ ràng..."

Sau khi Diệp Trần thấp giọng lẩm bẩm một lúc, khóe miệng bỗng nhiên hơi nhếch lên, tự nhủ:

"Thật đúng là nghĩ tới cái gì thì cái đó đến a!"

Tiếng nói này của hắn vừa mới rơi xuống:

Bá bá bá!

Ở trên trời cao đằng xa bỗng nhiên có mấy cái bóng người hiện lên, trong nháy mắt cũng đã đi tới trên sơn cốc.

Cùng lúc đó một giọng nói uy nghiêm tràn ngập sự tức giận vang lên quanh quẩn ở trong toàn bộ sơn cốc, giống như thần lôi cuồn cuộn ở trên không trung, toàn bộ sơn cốc đều bị chấn đến rung động:

"Tiểu súc sinh Diệp Phong! Ngươi nạp mạng đi cho lão tử!!"

Giọng nói này rõ ràng là xuất từ trong miệng của một ông lão có khí thế cực mạnh.

Tiểu Lan ở một bên nhìn thấy người nọ thì gương mặt xinh đẹp lập tức thay đổi lớn, sau đó thì mặt mũi hiện đầy vẻ lo lắng, nói:

"Thiếu gia, không nghĩ tới ngay cả gia chủ Diệp gia vậy mà cũng đích thân tới, nghe nói hắn nhưng là cường giả Phá Thần cảnh! Còn có tam đại trưởng lão cũng tới! Đây tuyệt đối không phải chúng ta có thể chống lại, ngài không cần để ý tới ta, nhanh trốn đi thôi a!"

Tiểu Lan gấp đến độ không được, dưới cái nhìn của nàng vị thiếu gia Diệp Phong này tuy rằng đã là xưa đâu bằng nay thế nhưng là mang đi so sánh với đại nhân vật như gia chủ Diệp gia thì còn kém hơn mười vạn tám ngàn dặm, lại thêm cao thủ khác của Diệp gia, căn bản không phải hai người bọn họ có thể chống lại!

Không đợi Diệp Trần mở miêng, trên bầu trời, gia chủ Diệp gia cười khặc khặc một tiếng, vẻ đùa cợt đầy mặt:

"Còn muốn chạy? Ngươi cảm thấy các ngươi còn chạy được sao?"

Nói đến đây, gia chủ Diệp gia có chút dừng lại, híp mắt lại, sau khi đánh giá Diệp Trần một phen mới chậm rãi nói ra:

"Tiểu súc sinh, không thể không nói, lão phu trước đó thật đúng là nhìn sai rồi!"

"Ngắn ngủi trong ba tháng, tưu một tên phế vật gần như không có tu vi tu luyện tới cảnh giới Đan Thành, hơn nữa còn liên tiếp giết chết mấy chục tên cao thủ của Diệp gia ta!"

"Nếu như lão phu không có đoán sai, trên tay ngươi chắc chắn nắm giữ một loại công pháp bí thuật dòng chính của Diệp gia? Bằng không mà nói, thực lực của ngươi không có khả năng tăng lên nhanh như vậy!"

"Nếu như ngươi ngoan ngoãn giao công pháp mà ngươi tu luyện ra, có lẽ lão phu sẽ nể tình ngươi cùng thuộc một mạch của Diệp gia tha cho ngươi một cái mạng, như thế nào?"

Diệp Trần một mực đang lẳng lặng nghe, âm thầm quan sát đến đối phương.

Tổng cộng có tới mười ba người, ngoại trừ vị chấp pháp của Diệp gia có cảnh giới Đạo Cơ ra thì còn có ba người có thực lực cũng ở trên hắn, cho dù không phải cảnh giới Đạo Cơ thì ít nhất cũng là cảnh giới Đan Thành, chín người còn lại cũng không đủ để tạo sự sợ hãi cho hắn.

Thế nhưng là lấy thực lực hôm nay của Diệp Trần đối phó một tên gia chủ Diệp gia có cảnh giới Phá Thần chỉ sợ cũng không có bất kỳ một chút phần thắng nào chứ đừng nói chi còn có cao thủ!

Hơn nữa, ngàoi đó ra, hắn còn phải phân tâm ra để bảo vệ tiểu Lan, đây gần như là rơi vào tình huống tuyệt vọng a!

Diệp Trần trầm ngâm sau một lát, chậm rãi nói:

"Được! Ta có thể giao cho ngươi công pháp tổ truyền của Diệp gia dòng chính, tuy nhiên trước tiên ngươi thả tiểu Lan rời khỏi, bằng không cho dù ta chết ngươi cũng đừng hòng đạt được!"

"Thật là có!"

Gia chủ Diệp gia nghe được lời này của Diệp Trần thì mặt mũi lập tức đầy vẻ vui mừng liến nói ngay:

"Được! Ta có thể đáp ứng ngươi!"

Tính mạng của một tiểu tỳ nữ, hắn há lại sẽ để ở trong lòng?

"Thiếu gia, ta..."

Hốc mắt tiểu Lan đỏ bừng, còn muốn từ chối thì Diệp Trần cố ý nghiêm sắc mặt:

"Nếu như ngươi còn coi ta là thiếu gia thì phải nghe mệnh lệnh của ta, đi nhanh lên! Đi càng xa càng tốt!"

P/S: Ta thích nào....chương 6....lắm người đọc mà ít kim phiếu nha.....
Chương 864 Kịch chiến

Tiểu Lan dường như cũng ý thức được chính mình ở lại chỉ sợ sẽ liên lụy tới Diệp Trần, cuối cùng ngậm lấy nước mắt rời đi.

"Diệp Phong, bây giờ ngươi có thể giao công pháp mà ngươi tu luyện ra rồi chứ?"

Mặt mũi gia chủ Diệp gia đầy vẻ kích động, không kịp chờ đợi mở miệng nói.

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, chỉ vào đầu của mình, nói:

"Công pháp ở ngay bên trong đầu của ta, xem Diệp gia chủ có bản lãnh lấy được hay không!"

"Tiểu súc sinh! Ngươi dám lừa ta?"

Gia chủ Diệp gia nghe được lời này của Diệp Trần thì hai mắt lập tức trừng một cái, nộ khí trùng thiên.

Mắt thấy gia chủ Diệp gia sắp ra tay, ông lão ở một bên bỗng nhiên lách mình đi ra:

"Đối phó một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch không cần gia chủ phải tự mình ra tay chứ? Ta đây tới bắt hắn giao cho gia chủ xử trí!"

Cùng lúc giọng nói của ông lão kia rơi xuống thì cả người hắn đã giống như một con chim diều hâu nhìn thấy con mồi, từ trên bầu trời hướng bổ nhào xuống Diệp Trần ở phía dưới!

"Thanh Đằng Tác!"

Ông lão vọt tới trước mặt Diệp Trần được mấy chục mét bỗng nhiên tay áo dài vung lên, một cái dây thừng sáu màu tỏa ra hào quang óng ánh từ trong tay áo của hắn bay ra, mang theo một cỗ lực lượng Tạo Hóa kinh người, trong nháy mắt nổ bắn mà tới trước mặt Diệp Trần, muốn trói hắn lại.

Tuy rằng dưới đại đa số tình huống lực lượng Tạo Hóa là một loại lực lượng dùng để chữa thương, nhưng tương tự cũng có thể dùng để công kích, chỉ có điều lực sát thương tương đối yếu kém mà thôi.

Nhưng ở bên trong Tạo Hóa thế giới chỉ có Tạo Hóa pháp tắc, cho nên người tu luyện ở thế giới này chỉ có thể tu luyện ra lực lượng Tạo Hóa, cho nên Diệp Trần cũng không ngoại lệ.

Sưu sưu!

Diệp Trần tuy rằng sớm đã có đề phòng, ngay lập tức đã lợi dụng bộ pháp tinh diệu né tránh một kích này của đối phương, nhưng cây dây leo cứng cáp kia đi một vòng ở trên không trung thì lại tiếp tục tìm hắn đuổi theo.

Tu vi của lão giả này tuy rằng không bằng gia chủ Diệp gia nhưng cũng là cao thủ cảnh giới Đạo Cơ, mà Diệp Trần chẳng qua vừa mới đột phá đến cảnh giới Đan Thành mà thôi, tu vi giữa hai người chênh lệch quả thực không nhỏ.

Diệp Trần dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú, sau khi dây dưa với ông lão này một lúc thì bắt đầu rơi vào thế hạ phong, bị cây dây leo kia ép tới liên tục bại lui.

Đột nhiên!

Sưu!

Diệp Trần trong lúc không kịp né tránh, mắt cá chân bị dây leo kia cuốn lấy, sau đó nhanh chóng quấn dọc theo chân của hắn đến trên thân, chẳng mấy chống giống như một cái bánh chưng, quấn chặt lấy toàn thân của Diệp Trần.

"Ha ha ha!"

Ông lão kia thấy bắt được Diệp Trần thì lập tức cao hứng cười lên ha hả:

"Tiểu súc sinh! Ngươi chẳng qua chũng chỉ như thế mà thôi! Thật sự là không chịu nổi một kích!"

Sau khi ông lão đắc ý cười nhạo một câu, sau đó làm ra động tác kéo dây leo lại một phát:

"Tới!!"

Hô!

Diệp Trần bị dây leo trói lại, cả người dường như không có một chút sức phản kháng nào, lập tức bị ông lão kia kéo tới.

Tuy nhiên, ông lão căn bản không có chú ý tới, ngay vào lúc Diệp Trần nhìn như đã bị dây leo quấn chặt như bánh chưng, tưởng chừng hắn đã chịu thua, khóe miệng lại hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười lạnh.

"Thanh Đế Trường Sinh thể! Thôn phệ!"

Mắt Diệp Trần thấy đã bị ông lão kéo tới trước mặt ông ta, Diệp Trần bỗng nhiên quát khẽ một tiếng:

Oanh!

Ngay sau đó, trên người Diệp Trần đột nhiên phát ra một đạo quang mang màu xanh sáng chói:

Xì xì xì ~~

Dây leo quấn chặt quanh người Diệp Trần kia giống như lập tức bị khô héo, vậy mà trong nháy mắt trở thành màu vàng.

"Cái gì!!"

Ông lão kia rõ ràng sững sờ, hiển nhiên chưa kịp phản ứng đây là chuyện gì.

"Bành!"

Sau khi dây leo bị khô héo nhanh chóng thì bỗng nhiên vỡ vụn ra!

Oanh!

Diệp Trần từ trong dây leo thoát ra, lúc này lại vừa vặn bị ông lão kéo đến trước mặt ông ta thế là ngay lập tức tung ra một quyền, hung hăng đánh tới vị trí đan điền của ông lão kia.

"Phốc!"

Ông lão kia căn bản không kịp phản ứng, hơn nữa vốn còn cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi trong nay, cho nên cũng không có một chút phòng bị nào, đan điền trong nháy mắt bị Diệp Trần chấn vỡ, sau khi điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi thì một mặt không cam lòng bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã ngửa vào rên mặt đất cách đó hơn mấy chục mét!

"Cái gì!"

Chẳng những bản thân ông lão kia trong lúc nhất thời còn không hiểu là có chuyện gì xảy ra mà ngay cả những cao thủ khác của Diệp gia ở xung quanh, tất cả cũng đều bị cảnh tượng trước mắt này làm cho sợ ngây người.

Phải biết, ông lão kia thế nhưng là một trong tam đại trưởng lão của Diệp gia, một thân tu vi đã sớm đạt tới cảnh giới Đạo Cơ hậu kỳ, đối phó với một tên tiểu tử chỉ có cảnh giới Đan Thần, vốn cho rằng là chuyện dễ như trở bàn tay làm sao lại đột nhiên xảy ra biến cố như thế? Chẳng những thua một cách khó hiểu hơn nữa lại thua tới thê thảm như thế!

Bản thân bị trọng thương! Đan điền bị phế!

Vị trưởng lão của Diệp gia này cho dù nhặt về được một cái mạng thì chỉ sợ cũng đã hoàn toàn trở thành một tên phế nhân!

"Được lắm cái tên tiểu súc sinh nhà ngươi!"

Sau khi gia chủ Diệp gia phản ứng lại, đầu tiên là giận dữ, sau đó thì trong đôi mắt hiện ra vẻ hưng phấ nồng đậm, trong lòng không thể không âm thầm suy tính:

"Tiểu súc sinh này tuy rằng tu vi mới chỉ có cảnh giới Đan Thành vậy mà có thể đánh bại một tên cao thủ cảnh giới Đạo Cơ hậu kỳ, chắc chắn là thi triển ra một loại bí thuật nghịch thiên nào đó, nếu như ta có thể có được môn bí thuật này, thực lực chắc chắn có thể tăng lên rất nhiều..."

Ngay vào lúc gia chủ Diệp gia đang âm thầm suy tính, những cao thủ còn lại khác của Diệp gia kia đã thi nhau hướng Diệp Trần ra tay.

"Không được làm tổn thương tới tính mạng của hắn! Bản gia chủ muốn hắn còn sống!"

Gia chủ Diệp gia lập tức mở miệng nhắc nhở một câu.

Lời này của hắn vừa ra, vốn mọi người Diệp gia đang nổi giận ngay lập tức tất cả đều vì đó mà ngưng trệ.

Mà Diệp Trần thì bắt lấy cơ hội này, thân thể nhoáng một cái ngay lập tức hướng thẳng tới mấy tên cao thủ Diệp gia có tu vi yếu kém nhất.

Rầm rầm rầm!

Sau khi Diệp Trần thi triển ra Thanh Đế Trường Sinh thể, chẳng những có thể nhanh chóng hấp thu lực lượng Tạo Hóa tới chữa trị thương thế trên người, đồng thời lực phòng ngự cũng tăng lên rất nhiều, lại thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú của hắn, quả thực giống như hổ lao vào giữa đàn sói, ngay lập tức đã giết chết mấy tên cao thủ cảnh giới Đan Thành của Diệp gia, lập tức xông ra khỏi vòng vây của đám người Diệp gia, sau đó thì thúc giục thân pháp tinh diệu thẳng đến ngoài sơn cốc bay đi.

"Tiểu tử đáng ghét!"

Đợi đến khi gia chủ Diệp gia phản ứng lại thì Diệp Trần đã chạy ra khỏi sơn cốc, đồng thời đã chạy ra được hơn mười dặm.

Người của Diệp gia có nhiều như thế, lại có một tên cường giả cảnh giới Phá Thần tọa trấn, lấy tu vi bây giờ của Diệp Trần căn bản không có khả năng trực diện chống lại.

Tuy nhiên, Diệp Trần vừa mới vọt ra ngoài được hơn mười dặp thì lập tức cảm ứng được một cỗ khí tức hào hùng đang đuổi theo sau lưng của hắn.

Tuy rằng thân pháp của hắn vô cùng tinh diệu thế nhưng tu vi dù sao cũng quá yếu, để mà so với gia chủ Diệp gia thì kém không phải một điểm hai điểm, chẳng mấy chốc thì đã bị người này đuổi kịp.

"Tiểu súc sinh! Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói!"

Gia chủ Diệp gia đuổi tới trước mặt trực tiếp hét lớn một tiếng, bàn tay bỗng nhiên đập xuống:

"Vạn Mộc Tù Lao!"

Ầm ầm!

Sau khi một chưởng này của gia chủ Diệp gia đập xuống, ở trên trời cao ngay lập tức đột nhiên xuất hiện mấy trăm cái dây leo, tạo thành một cái lồng giam rất lớn một lần hành động bao phủ Diệp Trần vào trong đó khiến cho hắn không chỗ có thể trốn.

Ngay sau đó thân thể gia chủ Diệp gia nhoáng một cái đã đi tới những cái dây leo kia, cũng tiến vào bên trong lồng giam nhìn xuống Diệp Trần ở phía dưới giống như một con chim bói cá đang nhìn xuống con mồi của mình, chậm rãi nói:

"Tiểu tử! Bản gia chủ cho ngươi thêo một cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn giao ra công pháp tu luyện của ngươi, bản gia chủ có thể sẽ tha cho ngươi khỏi chết!"
Chương 865 Đốn ngộ

Diệp Trần trầm mặc một lát, lấy tu vi của hắn bây giờ hoàn toàn chính xác còn không phải là đối thủ của gia chủ Diệp gia, thế những cũng bởi vì như thế mới càng có thể kích phát ra tiềm năng của hắn!

Vừa nghĩ tới đây, khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, ngẩng đầu nhìn về phía gia chủ Diệp gia đang vênh vênh váo váo:

"Nếu như ta từ chối thì sao?"

Gia chủ Diệp gia nhướng mày, "Vậy ngươi chính là đang tìm cái chết!"

Nói xong lời này Gia chủ Diệp gia dường như đã không còn kiên nhẫn, bàn tay bỗng nhiên nắm một cái:

Ầm ầm!

Trên không trung đột nhiên xuất hiện một cái bàn tay lớn màu xanh, một nắm đã gắt gao nắp chặt lấy Diệp Trần, làm cho Diệp Trần không cách nào động đậy:

"Tiểu tử! Nhìn thấy không? Cái này là sự chênh lệch giữa ta và ngươi! Con kiến hôi cuối cùng cũng chỉ là con kiến hôi, ngươi bây giờ chỉ có hai lựa chọn, thần phục! Hoặc là chết!"

"Thật sao?"

Diệp Trần cười lạnh:

"Đáng tiếc, hai cái lựa chọn này ta đều không muốn chọn!"

"Thanh Đế Trường Sinh thể, thôn phệ!"

Hô hô hô!

Sau khi Diệp Trần quát lớn một tiếng, lực lượng Tạo Hóa trên bàn tay lớn kia lập tức bắt đầu dung nhập vào trong cơ thể Diệp Trần một cách điên cuồng.

Hóa ra, ba tháng vừa qua, Diệp Trần chẳng những tu luyện Thanh Đế Trường Sinh thể đến cảnh giới tiểu thành, hơn nữa còn tham khảo Thôn Thiên thần công, ở trên cơ sở của Thanh Đế Trường Sinh thể khai phát đi ra năng lực thôn phệ!

"Ồ!!"

Gia chủ Diệp gia lập tức cảm nhận được lực lượng Tạo Hóa của chính mình thế mà đang bị xói mòn một cách nhanh chóng, không thể không phát ra một tiếng kinh hô, lập tức trước tiên thu hồi thần thông lại.

"Tiểu tử này được! Thế mà còn tu luyện tà công như thế, xem ra lão phu thật đúng là xem nhẹ ngươi! Tuy nhiên, chỉ bằng vào điểm bàng môn tà đạo này của ngươi cũng muốn đối nghịch với lão phu thì không thể không nói quá ngây thơ rồi!"

Gia chủ Diệp gia nói xong, trực tiếp vỗ xuống một chưởng:

Ầm ầm!

Một cái bàn tay to lớn giống như một ngọn núi nhỏ hướng về Diệp Trần ở phía dưới hung hăng giáng xuống!

Hơn nữa xung quanh đều là dây leo quấn xung quanh mà thành một cái lồng giam to lớn khiến Diệp Trần căn bản không chỗ có thể trốn.

Diệp Trần đành phải giơ song chưởng lên ra sức nghênh đón tiếp lấy:

Ầm!

Tu vi của gia chủ Diệp gia thực sự cao hơn Diệp Trần quá nhiều, cho dù đối phương cũng không có sử xuất toàn lực thì Diệp Trần cũng còn lâu mới có thể ngăn cản được.

Diệp Trần chỉ cảm thấy hai cánh tay của chính mình giống như nâng một ngọn núi lớn:

Răng rắc răng rắc!

Xương cốt hai tay ở dưới lực lượng xung kích cường đại vậy mà trong nháy mắt vỡ vụn toàn bộ, ngay cả huyết nhục bên trên cánh tay cũng bỗng nhiên nổ tung ra!

Cả người càng là giống như đạn pháo hung hăng rơi đập xuống mặt đất phía dưới!

Ầm ầm!

Sau khi mặt đất đung đưa kịch liệt một trận, xuất hiện một cái hố sâu gần trăm mét.

Mà Diệp Trần hãm sâu vào bên trong hố to quả thực vô cùng thê thảm.

"Thanh Đế Trường Sinh thể! Tạo Hóa Tu Phục!"

Diệp Trần lập tức quát khẽ một tiếng, trên người đột nhiên trở nên xanh và chói mắt, lực lượng Tạo Hóa bắt đầu lan rộng tới trên cánh tay, bắt đầu nhanh chóng chữa trị thương thế.

Xì xì xì ~

Chớp mắt một cái, vết thương trên cánh tay của Diệp Trần cũng đã tốt được bảy tám phần.

"Ừm?"

Gia chủ Diệp gia thấy cảnh này thì lông mày lập tức hơi nhíu, hiển nhiên có chút cảm thấy ngoài ý muốn, một chưởng vừa rồi của hắn tuy rằng cũng không định lấy tính mạng của Diệp Trần, thế nhưng theo lý thuyết phế bỏ hắn có lẽ là thừa sức.

Làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà lại khôi phục lại nhanh như vậy!

"Tiểu tử này thật đúng là tà môn!"

Gia chủ Diệp gia đã cảm thấy chấn kinh, lại cảm thấy tò mò, thế là lại vỗ xuống một chưởng nữa, hơn nữa so với trước đó gia tăng mấy phần lực đạo.

Ầm ầm!

Sau khi mặt đất lại rung động kịch liệt một trận nữa, Diệp Trần lại bị một kích cực mạnh, cả người ngay lập tức rơi xuống dưới độ sâu mấy chục mét, ở dưới sự xung kích của lực lượng cường đại, xương cốt khắp toàn thân hắn từ trên xuống dưới giống như tất cả đều muốn rời ra từng mảnh.

"Lực lượng Tạo Hóa, Tu Phục!"

Diệp Trần lập tức lại thúc giục Thành Đế Trường Sinh thể, bắt đầu nhanh chóng chữa trị thương thế bên trong cơ thể.

"Chà chà! Thật đúng là chịu đánh a!"

Gia chủ Diệp gia nhìn thấy Diệp Trần, trong thời gian ngắn như vậy lại chữa trị thương thế trên người tốt hơn phân nửa, không thể không tấm tắc lấy làm kỳ lạ:

"Lão phu ngược lại muốn nhìn xem, ngươi còn có thể chống đỡ đến lúc nào!"

Rầm rầm rầm!

Như vậy, mỗi lần gia chủ Diệp gia giáng xuống một chưởng thì bản thân Diệp Trần liền bị trọng thương, nhưng chẳng mấy chốc lại được phục hội lại.

Chỉ trong vài cái chớp mắt, gia chủ Diệp gia đã đánh mười mấy chưởng, Diệp Trần tuy rằng dựa vào Thanh Đế Trường Sinh thể với sự hiểu biết về Tạo Hóa pháp tắc mỗi lần đều có thể phục hồi lại, nhưng dần dần, thương thế bên trong cơ thể vẫn là càng ngày càng nghiêm trọng:

Ầm ầm!

Gia chủ Diệp gia lại vỗ xuống một chưởng nữa:

"Phốc!"

Diệp Trần lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi lớn, cũng không nhịn được nữa:

"Đã đến cực hạn sao?"

Diệp Trần lấy đủ sức, cuối cùng vẫn không thể đứng dậy một lần nữa, nặng nề ngã xuống đất, toàn thân đều là vết máu, quả thực vô cùng thê thảm.

Gia chủ Diệp gia thấy cảnh này cũng không thể không thời dài một hơi:

Hắn còn muốn ép hỏi ra công pháp từ trong miệng Diệp Trần, cho nên đương nhiên sẽ không để cho hắn chết đi dễ dàng như vậy, thế nhưng là tiểu tử này thật sự quá mức gan lỳ, hắn thật đúng là sợ không cẩn thận đánh chết cái tên này.

"Đi! Bắt lấy tiểu tử này cho ta!"

Gia chủ Diệp gia thuận tay hủy bỏ lao tù xung quanh, hướng về phía mọi người Diệp gia đã đuổi theo tới, mở miệng ra lệnh.

Người của Diệp gia nghe được điều này thì lập tức vẻ mặt thi nhau trắng bệch, ai cũng không dám động thân.

"Tiểu tử này đã bị ta phế đi, sợ cái gì? Một đám phế vật!"

Gia chủ Diệp gia tức giận mắng một tiếng, chỉ vào một vị trong tam đại trưởng lão:

"Tam trưởng lão, ngươi đi!"

Tam trưởng lão đành phải lên tiếng, tung người nhảy vào bên trong hố sâu mấy trăm mét kia, hướng đi tới chỗ Diệp Trần giống như huyết nhân.

Mà vào lúc này, Diệp Trần cũng cảm ứng được có người tới gần, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ cường đại, thế nhưng thương thế trên người thực sự quá nặng, hắn bây giờ đã không thể động đậy!

"Nếu ta chết ở trên đại lục Tạo Hóa này hơn phân nửa là thực sự chết rồi, mãi mãi cũng không trở về được với thế giới chân thật..."

"Không được! Ta tuyệt không thể cứ chết đi như thế! Tuyệt đối không thể!"

"Tạo Hóa...Tạo Hóa...đến cùng Tạo Hóa pháp tắc là cái gì?"

"Tạo Hóa chi đạo chính là thiên chi đạo, thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà tu bổ không đủ cho nên mới có thể diễn sinh ra vạn vật thế gian, cho nên đạo pháp là tự nhiên, tu đạo chính là thuận thiên mà làm..."

"Không đúng! Sai! Toàn bộ đều sai! Nếu là thuận thiên mà làm thì người làm sao có thể trở thành chúa tể của vạn vật? Con đường tu luyện cần phải nghịch thiên mà làm mới đúng!"

"Do đó cần phải làm ngược lại, tổn hại không đủ mà tu bổ có thừa..."

Ầm ầm!

Những ý niệm này ở trong chớp mắt hiện lên trong đầu của Diệp Trần, lập tức giống như một đạo thần lôi ngay lập tức bổ ra đám mây đen đang quanh quẩn ở trên đỉnh đầu Diệp Trần, để hắn xé tan màn đêm nhìn thấy được ánh sáng!

Mà đúng lúc này, Tam trưởng lão của Diệp gia cũng đã từ từ đi tới trước mặt Diệp Trần:

"Bị thương nặng như vậy, coi như cứu sống cũng là một phế vật!"

Tam trưởng lão lẩm bẩm một câu, trước đó trên khuôn mặt vô cùng ngưng trọng, cũng không thể không hiển lộ ra vẻ khinh miệt, sau đó thì đưa tay hướng Diệp Trần chộp tới:

Đúng lúc này!

Hoắc!

Diệp Trần bỗng nhiên mở hai mắt ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK