Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, gần như cũng đang hoài nghi lỗ tai của mình có phải đã xảy ra vấn đề gì rồi hay không?
Cái tên này, lại muốn để Thập Thất công chúa làm tỳ nữ cho hắn!
Hắn đây là muốn điên rồi hay sao?
"Ngươi muốn chết!"
Bắc Sơn Thiết Nam kia cuối cùng không kìm nén được lập tức rống lớn một tiếng, rút thanh kiếm lớn từ bên hông ra, hung hăng bổ về phía Diệp Trần!
Oanh!
Sau khi Bắc Sơn Thiết Nam rút thanh kiếm lớn ra thì lập tức kiếm khí ngút trời, thanh kiếm lớn kia giống như thái sơn áp đỉnh hướng Diệp Trần bổ xuống.
Ngay cả những người vây xem ở xung quanh cũng bị kiếm khí kinh người kia là cho kinh sợ, dọa đến liên tục lùi lại, sắc mặt của mọi người đều thay đổi không thể không thi nhau kinh hô lên:
"Nghe nói Bắc Sơn công tử năm nay vừa mới đầy ba mươi tuổi thì đã là cao thủ cảnh giới Ngưng Huyết tầng tám rồi!"
"Không hổ là thiên tài kiệt xuất nhất trong thế hệ tuổi trẻ của La Sát thành chúng ta!"
"Thiên phú bực này, chớ nói toàn bộ La Sát thành, chính là toàn bộ Ma giới cũng là thiên tài rất hiếm có!"
"Tiểu tử cuồng vọng này cũng dám bất kính đối với Thập Thất công chúa, chết cũng là đáng đời!"
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, rõ ràng không có người nào lạc quan về việc Diệp Trần có thể còn mạng sống dưới tay của Bắc Sơn Thiết Nam.
Mà ngay cả Thập Thất công chúa kia tuy rằng cảm thấy thị vệ này có chút không giống bình thường, thế nhưng cũng không cho rằng, hắn sẽ là đối thủ của Bắc Sơn Thiết Nam.
"Thật đáng tiếc, một người thú vị như vậy...!"
Thập Thất công chúa nhỏ giọng thì thầm một câu, đang chuẩn bị quay người rời khỏi.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, cảnh tượng tiếp theo lại làm cho nàng ta phải sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy, thanh kiếm lớn của Bắc Sơn Thiết Nam chém xuống trên đỉnh đầu của tên thị vệ kia, không những không thể chém hắn thành hai khúc, ngược lại là Bắc Sơn Thiết Nam, cả người lẫn kiếm trực tiếp bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã xuống trên mặt đất, rồi mới điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng đã bị nội thương không nhẹ.
"Cái gì!"
Mọi người ở đây, ngoại trừ Đái An Na trước đó đã đoán được kết quả thì tất cả những người khác đều tuyệt đối không ngờ rằng, lại có một cái cục diện như thế.
Bắc Sơn Thiết Nam là thiên tài đệ nhất trong thế hệ tuổi trẻ của La Sát thành, vậy mà thua ở trên tay một tên thị vệ bình thường, hơn nữa còn thua dưới phương thức quỷ dị như vậy!
"Ngươi...ngươi là cao thủ cảnh giới Ngự Không? Ngươi đến cùng là ai?"
Bắc Sơn Thiết Nam che ngực, chỉ vào Diệp Trần một mặt kinh hãi nói.
Phải biết, ngay cả thành chủ La Sát thành bọn họ, chẳng qua cũng chỉ có cảnh giới Ngự Không đỉnh phong mà thôi.
Phóng tầm mắt toàn bộ Ma giới, cường giả cảnh giới Ngự Không tuyệt đối là thuộc hạng nhất, mà bên trong thế hệ trẻ tuổi, có thể đạt tới cảnh giới như thế thì càng là có thể đếm được ở trên đầu còn tay.
Thị vệ trước mắt này xem ra chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi tuổi vậy mà lại có được tu vi như thế?
Điều này không thể không làm cho Bắc Sơn Thiết Nam phải đánh giá lại thân phận của Diệp Trần một lần nữa.
Khóe miệng của Diệp Trần hơi nhếch lên, từ chối cho ý kiến, ngay lập tức từ từ giơ cách tay lên, lạnh lùng nói:
"Ta đã nói rồi, còn dám nói năng lỗ mãng, chết!"
Đợi đến khí Diệp Trần nói ra từ "Chết" thì bàn tay cũng đã từ từ đập xuống.
Ầm!
Một cái bàn tay khổng lồ màu vàng óng, đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Bắc Sơn Thiết Nam rồi mới hung hăng giáng xuống!
"Không!! Ngươi không thể giết ta! Ngươi không thể..."
Tiếng kêu rên của Bắc Sơn Thiết Nam, im bặt mà dừng, cả người đã hoàn toàn chìm ngập ở dưới cái bàn tay khổng lồ màu vàng óng kia, ngay sau đó hóa thành một bãi thịt nát!
"Tê ~~ "
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, "Bắc Sơn công tử, vậy mà thật...bị hắn giết rồi?"
"Cái tên này đến cùng là ai? Thật chỉ là một tên thị vệ bình thường thôi sao?"
"Chưởng khổng lồ màu vàng kim vừa rồi, là thủ đoạn mà cường giả cảnh giới Ngự Không mới có thể có được a?"
...
Mọi người sớm đã né tránh xa sang một bên, bắt đầu thấp giọng bàn tán.
"Lớn mật! Ngươi cũng dám giết thiếp thân cận vệ của bản công chúa, ngươi có biết hắn là ai không?"
Sau khi Thập Thất công chúa phản ứng lại từ trong khiếp sợ, đôi mắt đẹp lập tức trừng lên một cái và hét lên với Diệp Trần.
Mặc dù nàng ta đối với việc Bắc Sơn Thiết Nam hay làm phiền nàng thì vẫn luôn rất khó chịu, thế nhưng hắn dù sao cũng là thiếp thân cận vệ của mình.
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ a!
Huống chi, bối cảnh của bản thân Bắc Sơn Thiết Nam cũng không đơn giản, chính là đứng đầu trọng tứ đại tướng của La Sát thành, là con trai trưởng của gia tộc Bắc Sơn.
Thế nhưng đối mặt với câu hỏi chất vấn của Thập Thất công chúa, Diệp Trần lại ngay cả mí mắt cũng không động đậy chút nào, "Lại nói lời thừa, ngay cả ngươi ta cũng giết!"
"Ngươi!..."
Thập Thất công chúa lập tức tức giận đến lửa giận ngút trời, mặc dù biết tu vi của đối phương cực cao, thế nhưng bản thân nàng ta là công chúa của La Sát thành, chưa bao giờ bị người đối đãi vô lễ như thế?
Ngược lại là Đái An Na tay mắt lanh lẹ, lập tức kéo Thập Thất công chúa lại, nhỏ giọng nói:
"Công chúa điện hạ, không thể xung động! Người này không đơn giản!"
Thập Thất công chúa đột nhiên cảm thấy run lên trong lòng, nhìn qua Bắc Sơn Thiết Nam bị đập thành một đống thịt nát ở trên mặt đất, sau đó, bất kể như thế nào lời nói trong miệng cũng không nói ra.
Thế nhưng dù sao đi nữa nàng ta đường đường là công chúa, nếu cứ rút lui như thế thì thật đúng là không cam tâm.
Ngay vào lúc Thập Thất công chúa tiến thối lưỡng nan thì bỗng nhiên có một giọng nói cứng cáp có lực vang lên, "Là ai có can đảm dám gây chuyện ở trong La Sát thành chúng ta?"
Giọng nói này rơi xuống, một người đàn ông trung niên khí thế hùng hậu từ trên cổng thành nhảy xuống rồi mới đạp không mà đi, từ từ đi về phía mọi người.
Nhìn thấy người này xuất hiện, Thập Thất công chúa lập tức hơn hở ra mặt, mọi người cũng thi nhau kinh hô lên:
"Đó là Đông Môn thống lĩnh, Đông Môn thống lĩnh đến rồi!"
"Đông Môn thống lĩnh chính là một trong bát đại thống lĩnh của La Sát thành chúng ta, cũng là cường giả cảnh giới Ngự Không!"
"Đông Môn thống lĩnh mà ra tay thì chắc chắn có thể chế phục được hung đồ này!"
...
Mọi người trước đó bị thủ đoạn của Diệp Trần chấn nhiếp, bây giờ mỗi người đều đã tìm về sự tự tin một lần nữa, vui vẻ ra mặt.
"Bái kiến công chúa điện hạ!"
Người nam tử trung niên kia được gọi là Đông Môn thống lĩnh, sau khi nhìn thấy Thập Thất công chúa thì lập tức đi lên trước, chắp tay thi lễ một cái.
"Đông Môn thống lĩnh không cần phải đa lễ! Người này giết Bắc Sơn Thiết Nam, hơn nữa còn vô lễ đối với bản công chúa, ngươi nhanh xuất thủ bắt lấy hắn cho ta!"
Thập Thất công chúa tìm được chỗ dựa thì ngay lập tức chỉ vào Diệp Trần oán hận nói.
"Cái gì? Bắc Sơn công tử chết rồi?"
Đông Môn thống lĩnh nghe được điều này thì lập tức hai mắt trừng lên một cái, ánh mắt lúc này mới chuyển dời tới trên người Diệp Trần, một mặt hiện ra vẻ ngờ vực, "Chỉ là một tên thị vệ cấp thấp, vậy mà có thể giết chết Bắc Sơn công tử? Để bản thống lĩnh đi thử ngươi một chút!"
Nói xong lời này, Đông Môn thống lĩnh trực tiếp hướng về phía Diệp Trần tung ra một quyền.
Oanh!
Một cái bóng mờ khổng lồ hình quả đấm hướng về phía Diệp Trần mà lao đi mà ở xung quanh giống như nhấc lên một cơn gió lốc!
Mọi người chỉ cảm thấy sóng nhiệt cuồn cuộn đánh tới, không thể không sợ hãi thán phục:
"Không hổ là cường giả cảnh giới Ngự Không a! Khi nhấc tay là có thể điều khiển được lực lượng của thiên địa!"
"Hai người đều có cảnh giới Ngự Không, lần này có trò hay để xem! Các ngươi nói ai sẽ thắng?"
"Đương nhiên là Đông Môn thống lĩnh! Hắn nhưng là một trong bát đại thống lĩnh của La Sát thành chúng ta, tiểu tử kia tuy rằng cũng có cảnh giới Ngự Không, nhưng dù sao tuổi vẫn còn quá trẻ a!"
...
Mọi người bàn tán sôi nổi, ngay cả trong đôi mắt của Đái An Na cũng lộ ra vẻ mong chờ.
Nàng ta và mọi người gần như cũng có cách nhìn giống nhau, chỉ cần Đông Môn thống lĩnh đánh bại nam tử Nhân tộc này thì nàng ta không còn bị khống chế nữa.
Tuy nhiên cảnh tượng tiếp theo lại khiến cho nàng ta phải trợn mắt há hốc mồm.
Chương 552 Phách lối
Chỉ thấy, đạo bóng mờ hình quả đấm kia còn chưa tới trước mặt Diệp Trần được ba mét thì đã bị một một lồng ánh sáng màu vàng ngăn cản lại, rồi trong nháy mắt vỡ vụn ra.
"Cái gì!"
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, ngay cả vị Đông Môn thống lĩnh kia cũng bị cảnh tượng trước mắt này làm cho choáng váng.
Hắn nhưng là cường giả cảnh giới Ngự Không!
Tuy rằng chỉ có cảnh giới Ngự Không tầng hai, thế nhưng có thể dễ dàng hóa giải công kích của hắn thì ít nhất cũng phải có thực lực cảnh giới Ngự Không hậu kỳ a?
Nhưng đối phương rõ ràng tuổi còn trẻ như thế, làm sao khả năng có được thực lực cường đại như vậy?
"Không! Đây không có khả năng!"
Đông Môn thống lĩnh lập tức hét lớn một tiếng, lật bàn tay một cái đã từ bên trong Không Gian Pháp Khí lấy ra một cái búa lớn, rồi mới tung người nhảy lên, hung hăng hướng Diệp Trần đập xuống!
"Không biết tự lượng sức mình!"
Diệp Trần nhìn cũng chẳng thèm nhìn một chút, trực tiếp thuận tay trảo một cái.
Oanh!
Trên không trung đột nhiên xuất hiện một cái bóng mờ hình bàn tay to lớn màu vàng óng, một trảo đã gắt gao bắt lại Đông Môn thống lĩnh.
"Chết!"
Bàn tay Diệp Trần bỗng nhiên nắm lại.
Bành!
Đông Môn thống lĩnh vậy mà trực tiếp bị một bàn tay của Diệp Trần rõ ràng bóp nát!
"A!!"
Đám người Ma tộc ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức bị dọa đến thi nhau hét lên lùi lại, mặt mũi đầy vẻ khó có thể tin nổi.
La Sát thành ở bên trong chín thế lực lớn thì vốn có thực lực thuộc tồn tại thuộc về hạng chót, cường giả có cảnh giới Ngự Không, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có mười mấy người.
Cho nên Đông Môn thống lĩnh này, ở trong La Sát thành tuyệt đối thuộc về tồn tại có thực lực cấp cao nhất.
Mà bây giờ lại bị một tên thị vệ bình thường trước mắt này, thuận tay bóp nát!
Thực lực của người này đến cùng là mạnh cỡ nào?
Còn có, hắn thật chỉ là một tên thị vệ bình thường thôi sao?
Diệp Trần hời hợt giết chết Đông Môn thống lĩnh, thuận tay vỗ vỗ bàn tay của mình, sau đó nhìn về phía vị Thập Thất công chúa kia.
Thập Thất công chúa lập tức bị dọa đến thân thể mềm mại run lên, vẻ mặt trắng bệch vô cùng, suýt chũ nữa thì từ trên lưng Linh thú ngã xuống, lắp bắp nói:
"Ngươi ngươi...ngươi chớ làm loạn a! Phụ thân ta thế nhưng là thành chủ La Sát thành, cường giả cảnh giới Ngự Không đỉnh phong, nếu như ngươi giết ta, chính là đối địch với toàn bộ La Sát tộc!"
Diệp Trần không thể không lắc đầu, tuy rằng hắn đối với người của Ma tộc từ trước đến nay đều không thích, tuy nhiên tiểu nha đầu trước mắt này dù sao mới chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, hăn cũng lười đi so đo với nàng, trực tiếp nhìn về phía Đái An Na ở một bên nói:
"Còn thất thần ra đó làm cái gì? Chuyện ta để ngươi tra, còn không nhanh chóng đi điều tra!"
Đái An Na bị ánh mắt Diệp Trần quét tới thì lập tức bị doạn đến toàn thân giật mình, vội vàng nói:
"Vâng vâng! Ta đây đi điều tra!"
Nàng ta vốn cho là, nam tử Nhân tộc có lai lịch bí ẩn này nhiều lắm cũng chỉ có thực lực cảnh giới Ngự Không sơ kỳ, tận mắt thấy hắn bóp nát Đông Môn thống lĩnh, lúc này mới ý thức được thực lực của đối phương, vậy mà kinh khủng đến trình độ như vậy!
Chỉ sợ là có tồn tại cùng cấp bậc với thành chủ bọn hắn!
Đái An Na lúc này nơi nào còn dám phản kháng, lập tức ngoan ngoãn hướng trong thành đi đến.
Diệp Trần theo sát phía sau, trực tiếp bỏ qua vị Thập Thất công chúa và những người khác, nghênh ngang đi vào La Sát thành.
Mọi người thấy thế thì lập tức ngạc nhiên một lần nữa, cái tên này ở trước mặt mọi người chụp chết con trai trưởng của Bắc Sơn gia, lại diệt sát một vị bên trong thập đại thống lĩnh của La Sát thành, thế mà lại còn dám nghênh ngang đi vào thành?
Phách lối!
Quả thực quá phách lối!
Thẳng đến thân ảnh của Diệp Trần đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Thập Thất công chúa trước đó bị dọa sợ cho sợ lúc này mới dần dần lấy lại tinh thần, nhớ tới cảnh tượng bị làm nhục trước đó, lập tức tức giận đến không nhịn được, trên gương mặt xinh đẹp không thể không hiện ra vẻ lạnh lùng, trong lòng oán hận nói:
"Đây chính là ngươi muốn chết, chờ ta trở lại phủ thành chủ, mời phụ thân đại nhân xuất mã, chắc chắn sẽ đưa ngươi phanh thây xé xác!"
...
Diệp Trần làm sao biết được ý nghĩ của Thập Thất công chúa, coi như biết cũng sẽ không để ở trong lòng.
Hắn lúc này, sau khi đi theo Đái An Na cùng nhau tiến vào trong La Sát thành thì đi thẳng tới phủ thành chủ.
Căn cứ Đái An Na nói, khối tượng băng hình mỹ nhân lúc trước, đầu tiên là được đưa đến phủ thành chủ, sau đó lại được một vị quý tộc của Ma Hoàng thành nhìn trúng, lấy giá cao từ trong tay thành chủ La Sát thành mua đi.
Mà vị có thân phận quý tộc của Ma Hoàng thành này cũng chỉ có vị thành chủ đại nhân này mới rõ ràng nhất.
Khoảng hai mươi phút sau, hai ngươi đi tới trung tâm của La Sát thành, một tòa cung điện hoa lệ xuất hiện ở phía trước, "Đến! Diệp tiên sinh, phủ thành chủ chính là ở phía trước!"
"Trước tiên ngài ở đây chờ một lát, ta đi vào tìm hiểu rõ sau đó sẽ đi ra!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, dù sao trên người Đái An Na bị hắn gieo hỏa chủng, tính mệnh của nữ tử này nằm ở trong tay của mình, ngược lại cũng không sợ nữ tử này đùa nghịch mánh khóe gì.
Nhưng mà đúng vào lúc này, bỗng nhiên một đội nhân mã từ đằng xa hò mét mà đến!
Đái An Na lập tức biến sắc, lập tức giữ chặt lấy cánh tay của Diệp Trần, nói:
"Không được! Bắc Sơn tướng quân tới, chắc là nghe nói chuyện ở cửa thành trước đó!"
"Diệp tiên sinh, nếu không ngài hay là tạm thời trước tiên tránh đi một chút đi a!"
Đái An Na bây giờ tuy rằng hận Diệp Trần muốn chết, thế nhưng hai người bây giờ đang ở trên một chiếc thuyền, nếu như Diệp Trần xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ nàng ta cũng khó thoát phải chịu tội.
Tuy nhiên, Diệp Trần lại không hề động một chút nào, căn bản không có ý tứ muốn tránh né, vẫn là vẻ mặt khoan thai như cũ.
Trong nháy mắt, đám người ngựa kia đã chạy tới trước mặt, nhanh chóng bao vây hai người lại.
Tất cả những người này đều mặc một thân khôi giáp, cưỡi Linh thú uy phong lẫm liệt.
Tiếp theo, từ trong đám người có một con Linh thú có hình con sói lông trắng.
Mà ở trên lưng con Linh thú này thì có một ông lão khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trên đó.
Ánh mắt ông lão như điện, khí thế kinh người, sau khi nhìn lướt qua ở trên thân hai người, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Diệp Trần, trên người đột nhiên dâng lên một cỗ sát khí nồng đậm!
"Tiểu tử! Chính là ngươi giết chết nhi tử của ta?"
Không đợi Diệp Trần mở miệng, đằng sau bỗng nhiên lại truyền tới một giọng nói rõ ràng dễ nghe, "Bắc Sơn tướng quân, chính là hắn! Chính hắn giết Thiết Nam ca ca, ngài nhanh nhanh ta tay giết hắn, vì Thiết Nam ca ca báo thù!"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện hóa ra chính là vị Thập Thất công chúa kia.
Tiểu nha đầu này hóa ra vẫn luôn đi theo Diệp Trần xa xa ở phía sau, bây giờ nhìn thấy đã trở lại trước cửa phủ thành chủ thì lập tức cảm thấy lực lượng cũng đủ.
Ông lão nghe được điều này thì hai mắt lập tức như muốn phun ra lửa, "Tiểu tử! Ngươi giết con trai của ta, ta phải cho ngươi chết!"
Nói xong lời này, lão giả kia đưa tay vung lên.
Bá bá bá!
Theo ông lão cùng đi tới đây còn có bảy tám tên thủ hạ, lập tức thi nhau từ trên lưng Linh thú vọt lên rồi mới hướng Diệp Trần bay nhào mà tới.
Diệp Trần thấy thế thì không thể không lắc đầu, "Tại sao luôn có người thích chết đến vậy?"
Giọng nói rơi xuống đồng thời Diệp Trần đã thuận tay đánh ra mấy chưởng!
Bảy tám tên thủ hạ kia của ông lão, gần như cùng lúc bị Diệp Trần đánh nổ, hóa thành từng đám từng đám sương máu.
"Ừm?"
Người đi đường ở xung quanh nhìn thấy cảnh này thì lập tức thi nhau lùi lại, ngay cả ông lão kia, trên mặt cũng hiện ra vẻ giật mình.
"Được! Khó trách dám phách lối như thế!"
"Đáng tiếc, ngươi gặp phải bản tướng quân, hôm nay người không thể không chết!"
Nói xong lời này, hai mắt ông lão bỗng nhiên trừng một cái, "Xích Diễm Ma Đồng!"
Hô!
Hai mắt ông lão này trong nháy mắt biến thành màu vàng kim óng ánh, sau đó hai ngọn lửa cực nóng phun ra giống như hai con Hoa Long hướng Diệp Trần hò hét mà đi.
Chương 553 Bằng không, đồ Toàn thành của ngươi!
"Đây là tuyệt học của Bắc Môn tướng quân, Xích Diễm Ma Đồng!"
"Tiểu tử này là ai, vậy mà có thể để cho Bắc Môn tướng quân sử dụng tuyệt chiêu!"
"Các ngươi còn không biết đi, nghe nói cái tên này ở cửa thành ở trước mặt mọi người giết chết Bắc Sơn Thiết Nam công tử!!"
"Hóa ra là như vậy, khó trách Bắc Môn tướng quân lại tức giận như thế, tiểu tử này thật đúng là không biết sống chết a, thế mà lại còn dám vào thành!"
...
Ở bên trong tiếng nghị luận của mọi người thì hai con Hỏa Long đã nhấn chìm Diệp Trần vào trong đó.
Mà Diệp Trần giống như không kịp trở tay, trong nháy mắt đã bị hai con Hỏa Long này thôn phệ.
Trong chốc lát, tính cả nhiệt độ xung quanh, cũng nhanh chóng cao lên, thậm chí ở xa ngoài trăm thước đều cảm thấy toàn thân nóng lên, giống như lập tức đưa thân vào bên trong môt cái lò nung lớn, không thể không liên tục lùi lại lần nữa, đồng thời âm thầm sợ hãi thán phục, "Tuyệt chiêu Xích Diễm Ma Đồng của Bắc Môn tướng quân quả nhiên lợi hại!"
"Xem ra tiểu tử này không có một chút sức chống cự nào a!"
"Chỉ sợ đã bị đốt thành tro rồi đi!"
...
Ngay cả Thập Thất công chúa, trên gương mặt xinh đẹp cũng lộ ra vẻ vui mừng, "Xem ra căn bản không cần phụ thân đại nhân xuất mã, Bắc Sơn tướng quân cũng đã đủ để đưa ngươi...cái gì!"
Lời nói lầu bà lầu bầu của Thập Thất công chúa còn chưa nói xong thì đột nhiên thấy được cảnh tượng mà khiến nàng ta vô cùng hoảng sợ.
Chỉ thấy, sau khi ngọn lửa vô cùng cực nóng kia tiêu tán đi thì cái thân ảnh trước đó bị Hỏa Long thôn phệ, vậy mà không hư hao chút nào đứng ở nơi đó, hơn nữa vẫn có vẻ mặt khoan thai như cũ.
"Điều này làm sao có khả năng!"
Ngay cả sắc mặt vị Bắc Sơn tướng quân kia cũng không thể không thay đổi.
Xích Diễm Ma Đồng của hắn đã tu luyện tới cực hạn, có thể đốt cháy vạn vật!
Tuy rằng hắn bây giờ mới chỉ là nhập môn, thế nhưng ở bên trong cảnh giới Ngự Không thì tuyệt đối là tuyệt kỹ cấp cao nhất.
Chính là thành chủ La Sát thành của bọn họ cũng không dám đón đỡ.
Nhưng là bây giờ, thế mà không thể làm bị thương đối phương một chút nào!
Diệp Trần cười lạnh, "Chỉ bằng loại ngọn lửa rác rưởi này của ngươi cũng muốn làm ta bị thương tổn sao? Thật sự là buồn cười!"
Nói xong lời này, Diệp Trần lật bàn tay một cái:
Sưu!
Một đạo Tam Muội chân hỏa ngay lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.
"Đây là..."
Con ngươi của Bắc Sơn tướng quân lập tức co rụt lại, mặc dù ngọn lửa này của đối phương cực kỳ yếu ớt, thế nhưng lại cho hắn một loại cảm giác uy hiếp khó mà hình dung.
Mà Đái An Na kia đã được chứng kiến uy lực của Tam Muội chân hỏa thì ngay lập tức dọa đến toàn thân mềm mại khẽ run lên.
"Hôm nay sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, ngọn lửa chân chính là như thế nào!"
Nói xong lời này, Diệp Trần giơ bàn tay lên vỗ!
Chưởng lực hùng hậu vô cùng, pha lẫn Tam Muội chân hỏa, ùn ùn kéo đến hướng Bắc Sơn tướng quân hò hét mà đi.
"Đâu là ngọn lửa gì? Làm sao lại mạnh như thế!"
Bắc Sơn tướng quân lúc này mới phát hiện, người trẻ tuổi trước mắt này thực lực vậy mà cường đại như thế, dọa đến hắn vội vàng nhấn vào chỗ ngồi trên lưng Linh thú một cái rồi mới nhanh chóng lùi lại.
"Bành!"
"Ngao!!"
Chưởng lớn pha lẫn ngọn lửa trong nháy mắt thôn phệ hết con Linh thú hình sói kia.
Tiếng kêu thảm thiết im bặt mà dừng, một con Linh thú lớn như vậy, trong nháy mắt hóa thành một sợi khói xanh, hoàn toàn biến mất trên thế gian.
Bắc Môn tướng quân kia tuy rằng may mắn tránh thoát một kiếp thế nhưng cũng vô cùng chật vật, ngay vào lúc hắn đang định quay người chạy trốn đi.
Không nghĩ tới, giọng nói lạnh lùng đột nhiên bay vào trong lỗ tai của hắn vang lên, "Muốn chạy? Ngươi chạy được sao?"
Oanh!
Một đạo kiếm mang kinh thiên màu tím ở trên không trung xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng, những nơi đi qua giống như ngay cả không gian đều bị nứt vỡ ra.
"Cái gì! Người này chẳng lẽ có cảnh giới Trùng Tiêu?"
Bắc Môn tướng quân nhìn lên một kiếm kinh khủng ở trên không trung kia thì lập tức càng thêm hoảng sợ.
Uy lực của một kiếm này, đừng nói là hắn, ngay cả thành chủ La Sát thành của bọn họ chỉ sợ cũng chưa chắc có thể đón đỡ được!
Bắc Môn tướng quân liều mạng muốn trốn tránh, thế nhưng cả người lại giống như bị khóa chặt, mặc cho hắn chạy đi đâu thì đạo kiếm mang kinh thiên kia cuối cùng vẫn vô cùng tinh chuẩn rơi vào trên đỉnh đầu của hắn.
"Không!!"
Nương theo một tiếng kêu thảm thiết thê lương, dưới ánh mắt vô cùng hoảng sợ của tất cả mọi người, vị đứng đầu trong Tứ đại tướng của La Sát thành này, chiến thần trong lòng mọi người lại bị luồng kiếm mang màu tím kia, một kiếm chém thành hai nửa!
"Cái này..."
Tất cả mọi người thấy cảnh này thì lập tức dọa đến thi nhau lùi lại, quả thực không thể tin được những gì vừa xảy ra trước mắt.
Bắc Sơn Xích Mục đứng đầu trong tứ đại tướng của La Sát thành lại bị một kiếm của một tên thị vệ trẻ tuổi chém thành hai nửa?
Phải biết, Bắc Sơn Xích Mục này thế nhưng là có thực lực cảnh giới Ngự Không hậu kỳ, ở trong toàn bộ La Sát thành cũng đủ để đứng vào năm vị trí đầu, ngay cả thành chủ đại nhân của bọn họ cũng không có khả năng thắng được hắn dễ dàng như thế a!
Thập Thất công chúa kia sớm đã bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch, dùng tay ngọc che lấy miệng nhỏ của mình, không còn dám phát ra một chút xíu âm thanh nào nữa, sợ gây nên sự chú ý của tên sát tinh kinh khủng này.
Mà đúng vào lúc này, lại có một giọng nói đầy uy nghiêm, đột nhiên vang lên, cuồn cuộn giống như sấm mùa xuân, từ trong phủ thành chủ truyền đến, "Người nào dám can đảm làm càn ở trước phủ thành chủ của ta?"
Giọng nói rơi xuống, một người đàn ông trung niên cao lớn lạ thường, cao gần tới ba mét, từ trong phủ thành chủ sải bước đi ra, trên người tỏa ra một cỗ bá khí khó mà hình dung!
"Là thành chủ đại nhân đến rồi!"
"Bái kiến thành chủ đại nhân!"
Mọi người xung quanh nhìn thấy người đàn ông trung niên cao lớn bá khí này thì lập tức thi nhau quỳ rạp xuống đất, hô to hành lễ.
Hóa ra, người này chính là chủ nhân của La Sát thành, Nạp Lan Bách Xuyên.
"Phụ thân đại nhân!"
Thập Thất công chúa sớm đã bị dọa cho sắp ngất cũng lập tức bước nhanh vọt tới trước mặt người đàn ông trung niên bá khí kia.
"Thập Thất, làm sao lại hốt hoảng như vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông trung niên bá khí cúi đầu vỗ vỗ nhẹ đầu của Thập Thất công chúa, trên mặt lộ ra vẻ cưng chiều.
"Phụ thân đại nhân! Chính là người này, hắn giết Bắc Sơn Thiết Nam, giết Đông Môn thống lĩnh, bây giờ lại vừa giết Bắc Sơn tướng quân!"
Thập Thất công chúa chỉ vào Diệp Trần, một mặt hoảng sợ nói.
"Cái gì? Ngươi nói là, hắn giết Bắc Sơn Xích Mục? Điều này sao có khả năng!"
Thành chủ La Sát thành thuận theo hướng tay chỉ của nữ nhi mình, nhìn thấy Diệp Trần thì rõ ràng lộ ra vẻ không tin.
Dù sao, coi như hắn muốn thắng được Bắc Sơn Xích Mục, ít nhất cũng cần phải giao thủ tới mấy trăm chiêu.
Một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, làm sao lại có thể có thực lực như thế?
"Phụ thân đại nhân! Là thật! Thi thể của Bắc Sơn tướng quân ở chỗ này!"
Thuận theo phương hướng mà nữ nhi mình chỉ, thành chủ La Sát thành lúc này mới nhìn thấy thi thể Bắc Sơn Xích Mục trước đó bị một kiếm của Diệp Trần chém thành hai khúc thì lập tức trợn mắt há hốc mồm.
"Chẳng lẽ đạo khí tức kinh khủng trước đó đúng là của thiếu niên này..."
Tuy rằng hắn cảm thấy việc này thực sự có chút hoang đường, thế nhưng sự thật đã bày ra ở trước mắt hắn, hắn căn bản không thể không tin.
Tuy nhiên, Nạp Lan Bách Xuyên đền cùng cũng là kiêu hùng một phương từng gặp qua sóng to gió lớn, tâm thần rất nhanh đã bình bĩnh trở lại, lập tức hít sâu một hơi, hướng về phía Diệp Trần chắp tay thi lễ một cái rồi nói:
"Xin hỏi ngài là thần thánh phương nào? Vì sao lại giết người ở trong La Sát thành?"
Nếu như Bắc Sơn Xích Mục thật là bị người thiếu niên trước mắt này giết chết, vậy thực lực của người này rất có khả năng còn cao hơn cả hắn, không thể tùy tiện trêu chọc!
Diệp Trần một mặt bình thản, cản bản không có để ý tới vấn đề của Nạp Lan Bách Xuyên mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:
"Ngươi chính là thành củ La Sát thành phải không? Ba tháng trước, các ngươi trog rừng Hàn Linh ở ngoài thành đạt được một khối Vạn Niên Huyền Băng, bây giờ nói cho ta tung tích của nó, bằng không, ta đồ toàn thành của ngươi!"
Chương 554 Cam bái hạ phong
Oanh!
Diệp Trần vừa mới thốt ra lời kia thì tất cả mọi người đều bùng nổ.
Mặc dù người này trước đó một kiếm giết chết Bắc Sơn Xích Mục, thực lực có thể nói là kinh diễm.
Thế nhưng lời nói này của hắn, không khỏi cũng quá lớn lối chút a?
La Sát thành tuy rằng xếp vào vị trí cuối của chín chủ thành lớn, nhưng tốt xấu gì cũng có mười vạn Ma binh, gần hai mươi tên cường giả cảnh giới Ngự Không!
Cái tên này cũng dám mở miệng nói ra lời nói ngông cuồng như thế, chẳng lẽ đầu óc có vấn đề rồi sao?
Ngay cả Nạp Lan Bách Xuyên nghe được điều này cũng giận quá mà hóa thành cười.
Hắn vốn là còn có ý định trước tiên thăm dò thực lực của người này rõ ràng rồi mới suy tính ra đối sách.
Lại tuyệt đối không ngờ rằng, đối phương vậy mà lại phách lối tới như vậy!
Lại trực tiếp như thế!
Bá đạo như vậy!
Mở miệng ra cái là muốn đồ thành!
Ngay cả vị kia của Ma Hoàng thành tới đây cũng không dám mở miệng nói ra lời nói ngông cuồng như thế a?
"Tiểu tử! Ngươi biết chính mình đang nói cái gì sao? Dám ở La Sát thành ta nói ra lời này thì ngươi vẫn là người đầu tiên!"
Hai mắt của Nạp Lan Bách Xuyên gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, lạnh giọng mở miệng nói, sát khí trên người đã không che giấu được.
Đáng tiếc chuyện này đối với Diệp Trần cũng không có bất kỳ một chút ảnh hưởng gì, khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, "Không tin? Vậy ngươi đại khái có thể thử nhìn một chút!"
Nạp Lan Bách Xuyên lập tức nhướng mày, muốn ra tay với Diệp Trần.
Nhưng mà đúng vào lúc này từ phía sau Nạp Lan Bách Xuyên bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
"Cần gì phải làm phiền thành chủ đại nhân tự thân xuất thủ, để ta tới giáo huấn tiểu tử cuồng vọng này một chút!"
Đây là một ông lão tóc trắng bạc phơ, tuy nhiên khí thế hùng hâu, vừa nhìn đã biết tu vi cũng không kém.
"Là Đại trưởng lão!"
"Nghe nói tu vi của Đại trưởng lão không thua kém gì thành chủ đại nhân, so với Bắc Môn tướng quân còn phải cao hơn một bậc đây!"
Trong đám người lập tức có người kinh hô lên.
Tuy nhiên, sau khi được chứng kiến biểu hiện trước đó của Diệp Trần thì đã không có người nào còn dám coi nhẹ hắn.
Sau khi Đại trưởng lão đứng ra, trực tiếp đạp không mà tới rồi bỗng nhiên quát lớn một tiếng, "Thiên Tàn Cước!"
Oanh!
Ở trên bầu trời lập tức xuất hiện một cái bóng mờ khổng lồ hình bàn chân, giống như một ngọn núi nhỏ từ trên không trung hung hăng rơi xuống đỉnh đầu Diệp Trần.
Hô!
Mọi người chỉ cảm thấy một cỗ khí thế áp bách cực kỳ cường hãn, cho dù thân ở ngoài trăm thước đều sinh ra một cỗ cảm giác ngạt thở khó mà hình dung, trong lòng thi nhau thầm than, "Đây chính là "Thiên Tàn Cước" tuyệt kỹ thành danh của Đại trưởng lão sao? Quả nhiên đáng sợ!"
Ngay cả Nạp Lan Bách Xuyên thành chủ La Sát thành cũng không thể không âm thầm gật đầu, "Thực lực của Đại trưởng lão lại có chỗ tinh tiến, sợ là không được bao lâu nữa, La Sát thành chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện một cường giả cảnh giới Trùng Tiêu!"
Tuy nhiên, cái suy nghĩ này của Nạp Lan Bách Xuyên vừa mới dâng lên, trong lòng lại bỗng nhiên sinh ra một cỗ cảm giác vô cùng bất an.
Chỉ thấy ở một bên khác, Diệp Trần chậm rãi bước ra một bước, rồi mới đấm ra một quyền vào không khí, "Hư Không Thần Quyền!"
Oanh!
Một đạo quyền ảnh to lớn màu vàng kim vậy mà xuyên thấu qua Thiên Tàn Cước của Đại trưởng lão, hung hăng đập vào trên người hắn.
Ầm!
Cả người của Đại trưởng lão ngay lập tức ngã bay ra ngoài, bay ra trọn vẹn gần trăm mét, lao vào vô số các loại kiến trúc, chìm ngập vào trong một vùng phế tích.
Mắt thấy coi như không chết, chỉ sợ bản thân cũng đã bị trọng thương.
"Cái gì!"
Tất cả mọi người lại kinh ngạc đến ngây người một lần nữa!
Nhất là hai người Thập Thất công chúa và Đái An Na, các nàng bỗng nhiên khiếp sợ không gì sánh nổi phát hiện ra, từ Bắc Sơn Thiết Nam, Đông Môn thống lĩnh đến Bắc Sơn Xích Mục, bây giờ lại đến Đại trưởng lão, đối phương từ đầu đến đều là một chiêu chế địch, chưa từng dùng qua chiêu thứ hai một lần nào!
Phải biết, vị Đại trưởng lão trước mắt này gần như đã là người mạnh nhất trong La Sát thành của các nàng, vậy mà vẫn thua dưới tay của hắn, hơn nữa còn thua ở trong một chiêu!!
Thực lực của người này đến tột cùng là cường đại tới loại trình độ nào?
Ngay cả hai mắt của Nạp Lan Bách Xuyên cũng là trợn lên thật lớn, nhìn qua đạo thân ảnh trẻ tuổi kia, thân thể không thể không hơi phát run.
Thực lực của hắn so với đại trưởng lão cũng chỉ hơn có một chút mà thôi, đối phương đã có thể đánh bại Đại trưởng lão ở trong một chiêu, vậy thì cũng tương tự có thể đánh bại hắn!
"Cái tên này đến cuungf có địa vị gì? E là cho dù so với vị kia của Ma Hoàng thành cũng không kém nhiều lắm đi?"
"Thế nhưng là vị kia, đã sống gần bốn trăm tuổi rồi mà người trước mắt này lại chỉ là một tên thiếu niên!"
"Chẳng lẽ người này là một lão quái vật nào đó tinh thông thuật trú nhan?"
"Lại cũng có thể khuôn mặt này của hắn là giả?"
Ngay vào lúc Nạp Lan Bách Xuyên đang suy nghĩ, giọng nói lạnh lùng của Diệp Trần đã vang lên một lần nữa, "Như thế nào? Thành chủ đại nhân có còn muốn tự mình đến thử một chút không?"
Nghe được điều này thì thân thể Nạp Lan Bách Xuyên lập tức khẽ run lên, sau khi hơi do dự một lát, lập tức tiến lên một bước, cung kính thi lễ một lần nữa, nói:
"Không dám! Tu vi của tiền bối kinh người, vãn bối cam bái hạ phong, tiền bối có chuyện gì phân phó cứ mở miệng!"
Tuy rằng, Nạp Lan Bách Xuyên có tự tin, nếu như tập hợp đủ lực lượng của cả thành, chưa chắc không thể chiến một trận với người này.
Thế nhưng là, muốn tiêu diệt cường giả như thế, chắc chắn phải trả ra một cái giá vô cùng cao!
Mà Diệp Trần cũng không muốn phức tạp, nhìn thấy Nạp Lan Bách Xuyên chịu thua, thế là nhẹ gật đầu, thản niên nói:
"Ta nói rồi, không cần ngươi phải làm cho ta cái gì, chỉ cần ngươi tin tức của Vạn Niên Huyền Băng kia nói cho ta là được!"
Nghe được lời này của Diệp Trần thì Nạp Lan Bách Xuyên cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:
"Vâng vâng! Khối Vạn Niên Huyền Băng kia đích thật là bỏa vật hiếm có trên thế gian, vốn ta muốn tự mình giữ lại, đáng tiếc lại bị Thiếu hội trưởng A Lý Tân của thiên hạ đệ nhất thương hội nhìn trúng."
"La Sát thành chúng ta hoang vu nghèo túng, rất nhiều chỗ đều cần phải có A Lí thương hội ra sức, cho nên cũng không thể không cho hắn một chút thể diện..."
Nạp Lan Bách Xuyên sợ Diệp Trần tức giận ngay lập tức nói ra luôn cả nguyên nhân, tất cả đều một năm một mười nói ra.
Không đợi Nạp Lan Bách Xuyên nói xong, Diệp Trần khoát tay áo, trực tiếp ngắt lời nói:
"Lập tức mang ta đi tìm A Lý Tân!"
Nạp Lan Bách Xuyên lập tức lộ ra vẻ mặt khó xử, "Tiền bối, A Lý Tân lúc này chắc là ở Ma Hoàng thành, mà ta còn phải xử lý công việc lớn nhỏ trong La Sát thành thật sự là không đi được, nếu không ta phái người đi theo ngài, ngài thấy có được không?"
Hai mắt Diệp Trần không thể không khẽ híp một cái, hắn há lại không nhìn ra tâm tư của Nạp Lan Bách Xuyên, thế là cười lạnh nói:
"Cũng được! Vậy để hai người các nàng theo giúp ta đi một chuyến đi!
Diệp Trần chỉ vào hai người Đái An Na và Thập Thất công chúa.
Sắc mặt của Nạp Lan Bách Xuyên lập tức hơi đổi một chút, sau đó vội vàng cười bồi nói:
"Đái An Na đúng là lựa chọn không tệ, tuy nhiên tiểu nữ của ta lỗ mãng, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, tiền bối ngài..."
Không đợi Nạp Lan Bách Xuyên nói xong, Diệp Trần trực tiếp khoát tay chặn lại, "Không cần nhiều lời, cứ như vậy đi!"
"Cho các ngươi thời gian mười phút để chuẩn bị, lập tức theo ta tiến về Ma Hoàng thành!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp xoay người sáng chỗ khác, hai tay thả lỏng ở phía sau, không nói thêm gì nữa.
Sở dĩ phải mang theo Thập Thất công chúa là Diệp Trần tự nhiên cũng có lo nghĩ của mình.
Hôm nay hắn giết ba nhân vật quan trọng của La Sát thành, khó tránh khỏi sẽ bị Nạp Lan Bách Xuyên ghi hận, vụng trộm gây rắc rối cho hắn.
Chỉ cần nữ nhi của hắn ở trong tay mình, hắn chắc là cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nạp Lan Bách Xuyên thấy thái độ của Diệp Trần kiên quyết như thế cũng không dám tiếp tục phản bác.
Mà Thập Thất công chúa kia, khuôn mặt nhỏ ngay lập tức trắng bệch.
Chương 555 Bị coi thường
"Ngươi tên là gì?"
Trong lúc rảnh rỗi Diệp Trần nói chuyện phiếm với tiểu công chúa ở trong một chiếc xe kéo rộng lớn đang trên đường đi đến Ma Hoàng thành.
"Nạp Lan Nhu Nhiên..."
Lúc này Thập Thất công chúa sớm đã không còn ngang ngược như trước đó mà trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Nạp Lan Bách Xuyên phái một nhánh đội ngũ mười mấy người, cùng đi theo ba người Diệp Trần, mọi chuyện ở dọc đường đều được bọn họ sắp xếp thỏa đáng, cũng giảm bớt được phiền phức.
Sau khi trò chuyện càng ngày càng nhiều với Diệp Trần, Nạp Lan Nhu Nhiên có lẽ cũng phát hiện ra, tính cách của Diệp Trần ôn hòa, cũng không có kinh khủng như vậy, hơn nữa nàng ta dù sao tuổi cũng còn trở, lá gan lại bắt đầu lớn lên dần dần.
"Diệp tiền bối, ngài thật là cường giả cảnh giới Trùng Tiêu sao?"
"Coi như là vậy đi!"
"Vậy tại sao ngài còn trẻ tuổi như thế?"
"Bởi vì ta là thiên tài!"
"Chém! Ta sẽ không tin đâu, đừng cho là ta không biết, có rất nhiều cường giả biết sử dụng thuật trú nhan, ta đoán ngài ít nhất cũng có hơn một trăm tuổi rồi đi?"
"Ừm, ngươi nói như thế nào thì liền là như thế đi!"
...
Diệp Trần một câu lại một câu thuận miệng trò chuyện với Nạp Lan Nhu Nhiên, xe kéo được bốn con Linh thú kéo đi, lao vùn vụt tiến lên, tốc độ có thể so với xe lửa ở thế giới chủ ngoại giới.
Sau ba ngày, tốc độ xe kéo rốt cuộc chậm lại, "Diệp tiền bối, sắp tới Ma Hoàng thành rồi!"
Đái An Na vén rèm xe lên, sau khi quan sát một lát, hướng về phía Diệp Trần báo cáo.
Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Sau khi vào thành, lập tức điều tra hành tung của A Lý Tân, còn có tung tích của Vạn Niên Huyền Băng kia!"
"Rõ!"
Đái An Na tự nhiên không dám cãi lại, vội vàng gật đầu đồng ý.
Chỉ chốc lát, xe kéo đã đi tới trước cửa thành, đây là một tòa thành có cửa thành màu đen nhánh, độ cao đạt tới bốn năm mươi mét, độ rộng càng là hơn trăm mét, so với cửa thành La Sát thành trước đó còn muốn hoành tráng hơn rất nhiều.
Đây chính là đệ nhất thành của Ma giới, Ma Hoàng thành!
Đái An Na hướng về thủ vệ cửa thành, sau khi lấy ra một cái đồ vật giống như giấy thông hành, thì xem kéo lại chậm rãi tiến vào trong thành.
Nếu như nói La Sát thành là một vùng băng giá lạnh lẽo thì Ma Hoàng thành này hẳn là thuộc về vùng cận nhiệt đới, nhiệt độ rõ ràng là nóng hơn.
Diệp Trần thông qua màn xe, nhìn ra đường phố bên ngoài, chỉ thấy trên đường phố rộng vài trăm mét kia có đủ loại người của Ma tộc, hoặc khôi ngô cao lớn, hoặc là mập lùn tháo vát, muôn hình muôn vẻ không phải là ít.
Sau khi được chứng kiến Ma giới và Yêu giới, Diệp Trần cũng càng thêm tin tưởng, giữa Trái Đất và Tu Chân giới chắc chắn có tồn tại một loại liên hệ nào đó.
Ma tộc và Yêu tộc ở trên Trái Đất, tất cả chắc là đều đến từ Tu Chân giới.
Chỉ có điều, những chuyện này cần phải ngược dòng tìm hiểu đến chuyện vài ngàn năm trước.
Còn về phạn bọn hắn đi tới Trái Đất này như thế nào, vậy thì không biết được rồi.
Trong lòng đang âm thầm suy nghĩ, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, bên cạnh chắc là một quán rượu.
"Diệp tiền bối, xin ngài trước tiên ở quán rượu này nghỉ ngơi một lát, chờ sau khi ta tra rõ ràng thì sẽ trở lại báo cáo với ngài!"
"Được!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, trực tiếp đi xuống xe kéo.
Chẳng mấy chốc, sau khi Đái An Na thu xếp cất xe kéo thì dẫn theo mấy tên thị vệ đi tìm hiểu tin tức.
Diệp Trần và Nạp Lan Nhu Nhiên cùng mấy tên thị vệ còn lại thì tiến vào trong quán rượu.
"Chưởng quỹ, cho chúng ta thuê một gian phòng chữ Thiên!"
Sau khi tiến vào quán rượu, Nạp Lan Nhu Nhiên trực tiếp nói rất hào khí, lập tức dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người.
Một người đàn ông trung niên mặc cẩm y liền vội vàng nghênh đón, cười theo nói:
"Khách nhân tôn kính, thực sự không có ý tứ, tất cả phòng chữ Thiên đều đã đầy, ngài xem, đổi thành phòng chữ Địa có được không?"
Nạp Lan Nhu NHiên lập tức hơi ngưng lại, trên mặt hiện ra vẻ không vui.
Nếu như ở La Sát thành, bằng vào thân phận Thập Thất công chúa của nàng ta, ông chủ quán rượu coi như đuổi khách nhân khác đi cũng phải để cho nàng một gian phòng tốt nhất mới được.
Thế nhưng nàng ta cũng hiểu rõ, nơi này dù sao cũng không phải là La Sát thành mà là Ma Hoàng thành nơi mà cường giả nhiều như mây, nàng ta tự nhiên cũng không có được đặc quyền như vậy.
"Được rồi, phòng chữ Địa vậy thì phòng chữ Địa đi, cho ta thuê hai gian!"
"Được! Mồi các vị lên lầu!"
Tuy nhiên, lúc mọi người ở đây chuẩn bị theo người đàn ông trung niên kia lên lầu thì lại có một nhóm người từ ngoài cửa đi tới.
"Chưởng quỹ, cho bản công tử thuê một gian phòng chữ Thiên!"
Người nói chuyện là một thanh niên Ma tộc có bộ dáng tuấn mỹ, đằng sau còn có hơn mười tên cận vệ mặc áo giáp màu vàng kim đi theo, có thể nói là rất kiểu cách.
Khiến cho mấy người Nạp Lan Nhu Nhiên không hiểu là, trước đó chưởng quỹ quán rượu còn nói gian phòng chữ Thiên đã đầy, vậy mà trực tiếp để mặc bọn hắn ở một bên rồi hấp tấp một đường chạy chậm hướng về thanh niên tuấn mỹ kia:
"Ai nha! là Hách Liên công tử đến, nhanh nhanh mời vào bên trong!"
Nạp Lan Nhu Nhiên vẫn luôn kiêu căng, chưa bao giờ nhận qua lạnh nhạt như vậy ngay lập tức nhịn không được, "Chưởng quỹ, vừa rồi không phải ngươi nói phòng chữ Thiên đều đã đầy rồi sao?"
"Thế mà bây giờ ngươi nói gian phòng chữ Thiên vẫn còn, rõ ràng là chúng ta tới trước, ngươi dựa vào cái gì mà lại sắp xếp phòng chữ Thiên cho bọn hắn?"
Chưởng quỹ quán rượu kia lập tức nhướng mày, tuy rằng vẫn nở ra nụ cười, tuy nhiên lại lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, "Tiểu cô nương, ngài thấy rõ ràng vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh Hách Liên công tử! Hắn ở quán rượu chúng ta thế nhưng là khách quen a!"
Nạp Lan Nhu Nhiên tự nhiên cũng nghe ra ý coi thường của chưởng quỹ quán rượu, ngay lập tức nổi cáu, "Ta quản hắn là công tử chó má gì! Rõ ràng là bản công chúa tới trước, ngươi dựa vào cái gì mà sắp xếp cho hắn trước, gọi ông chủ của các ngươi đi ra, bản công chúa muốn tìm hắn phân xử một chút!"
"Công chúa?"
Nghe được lời này của Nạp Lan Nhu Nhiên thì tất cả mọi người ở đây đều giật nảy cả mình.
Duy chỉ có tên thanh niên tuấn mỹ kia thì lông mày chỉ hơi nhíu lại, lần nữa khôi phục lại vẻ đạm nhiên, nhẹ nhàng cười nói:
"Ma Hoàng thành chúng ta tổng cộng có mười ba vị công chúa, bản công tử đều biết toàn bộ, không biết ngươi là vị công chúa nào, vì sao bản công tử chưa từng gặp qua bao giờ?"
Nạp Lan Nhu Nhiên lập tức sững sờ, chợt đôi mắt đẹp trừng một cái, "Ai ní ta là công chúa của Ma Hoàng thành? Ta là công chúa của La Sát thành, Nạp Lan Nhu Nhiên!"
Toàn bộ quán rượu, sau khi trải qua yên tĩnh một lát thì lập tức cười vang, "Ta còn tưởng là công chúa nào, hóa ra là công chúa của La Sát thành nhỏ bé ngèo nàn kia a!"
"Thực lực của La Sát thành còn chưa bằng một phần năm mươi của Ma Hoàng thành, cũng chỉ tương đương với một cái thành vệ của Ma Hoàng thành mà thôi, cũng dám tự gọi mình là công chúa?"
"Công chúa của La Sát thành nghèo kiết hủ lậu, chạy tới Ma Hoàng thành hiển uy phong, vậy cũng được?"
...
Sau khi mọi người trong quán rượu làm rõ ràng thân phận của Nạp Lan Nhu Nhiên thì lập tức thi nhau trào phúng giễu cợt không che giấu chút nào.
Nạp Lan Nhu Nhiên nghe được tiếng trào phúng giễu cợt của mọi người thì lập tức vừa thẹn lại giận, gương mặt xinh đẹp chợt đỏ bừng, những tên thị vệ theo nàng còn lại, tất cả đều có vẻ mặt xấu hổ.
La Sát thành ở bên trong chín thành lớn có thực lực yếu nhất, hơn nữa lại là chỗ xa xôi nhất, từ trước đến nay đều bị tám thế lực khác xem thường.
Nhất là ở Ma Hoàng thành này cao thủ xuất hiện lớp lớp, Nạp Lan Nhu Nhiên này là công chúa của La Sát thành, chỉ sợ ngay cả một thiên kim tiểu thư của gia tộc trung đẳng ở Ma Hoàng thành cũng có chút không bằng.
Chứ đừng nói chi tới vị Hách Liên công tử trước mắt này.