Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56 Ngài là... Diệp tiên sinh?

Ngài là... Diệp tiên sinh?

Một số chàng trai và cô gái trong quán bar, nhìn vào mắt Diệp Trần, cũng đầy vẻ nóng bỏng,

"Lại dám giẫm Lưu Tử Minh dưới chân, anh chàng này là rất được!"

"Rất đẹp trai a! Nếu hắn là bạn trai của ta thì tốt!"

"Trâu bò!"

...

Đương nhiên,

Cũng tương tự có một ít người lớn tuổi, cũng không coi trọng Diệp Trần, âm thầm lắc đầu thở dài,

"Thật sự là người không biết thì không sợ a, tự cho mình là biết đánh nhau, liền dám phách lối như vậy, hắn chắc không biết sự lợi hại của Lưu Tử Long!"

"Lưu Tử Long bây giờ đang là tâm phúc của Tào Tứ Gia, nhân vật lớn ăn sạch hắc bạch, loại nhân vật này, cũng không phải biết đánh nhau là có thể giải quyết! "

"Võ công mạnh hơn, còn có thể mạnh hơn súng đạn sao? Làm người cần phải khiêm tốn một chút mới được!"

...

Trong tiếng bàn luận khe khẽ của mọi người, Trương Mãnh đã sớm bấm điện thoại gọi cho lão đại Lưu Tử Long của mình, lấy tốc độ nhanh nhất báo cáo tới, đầu điện thoại bên kia im lặng một lát, sau đó truyền đến một tiếng tức giận,

"Dám đụng tới em trai của ta! Ngươi bảo hắn chờ ở đấy cho ta! Ta muốn giết chết hắn!"

Trong quán bar vốn là rất yên tĩnh, Lưu Tử Long hò hét trong điện thoại, giọng nói từ trong điện thoại vang ra quanh quẩn trong quán bar, cho dù là cách xa điện thoại, tất cả mọi người có thể cảm nhận được trong giọng nói của vị lão đại này nồng đậm sát khí!

"Nhìn xem, ta nói không sai đi! Lưu Tử Long muốn nổi điên!"

"Nếu như ta là tiểu tử này, sẽ thanh thủ thời gian chạy khỏi nơi này!"

"Nếu như chờ Lưu Tử Long tới, chỉ sợ phải chết người!"

...

Bạch Nhược Băng ở một bên, nghe tiếng mọi người nói chuyện, vẻ mặt cũng không thể không trở nên trắng bệch, nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của Diệp Trần,

"Diệp Trần, nếu không em thả Lưu Tử Minh đi, chúng ta tranh thủ thời gian chạy đi!"

Diệp Trần không nhúc nhích chút nào, ngược lại thì Lưu Tử Minh bị Diệp Trần giẫm ở dưới chân, bắt đầu đắc ý cười ha hả,

"Tiểu tử! nếu bây giờ mày thả tao ra, sau đó hướng tao dập đầu xin lỗi, lại để cho con đàn bà đê tiện Bạch Nhược Băng này ngủ với tao một đêm, tao ngược lại có thể cân nhắc tha cho cái mạng nhỏ của mày! Bằng không đợi anh tao tới, mày chết chắc! khặc khặc!"

Diệp Trần nhìn qua Lưu Tử Minh bị chính mình giẫm ở dưới chân, vẫn bừa bãi như thế, không thể không cười lạnh,

"Đến lúc này rồi, thế mà còn dám nổi lên sắc tâm với cô Bạch, xem ra ngươi đã thực sự bị ám ảnh về chuyện này, vì để đề phòng nhỡ đâu, ta phải hoàn toàn phá vỡ cái ý tưởng này của ngươi mới được!"

Nói xong lời này, Diệp Trần đành phải nhấc chân giẫm chân trên cổ Lưu Tử Minh lên, sau đó thuận thế đạp hắn xuống đất, tiếp theo không do dự một chút nào đạp một phát vào vị trí trên giữa hai chân của Lưu Tử Minh...

"Ngao!!"

Một tiếng kêu gào thét vô cùng thê lương thảm thiết truyền ra quanh quẩn trong toàn bộ quán bar, tất cả đồng bào nam đang hiện diện ở đây, hầu như tất cả không hẹn mà đều cảm thấy phát lạnh một lúc.

"Thật là ác độc!"

Lưu Tử Minh che lấy một mảnh máu thịt be bét ở hạ thể của mình, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Mà Diệp Trần làm như không có việc gì, tiếp tục từ từ thưởng thức rượu.

"Diệp Trần, em..."

Bạch Nhược Băng thấy Diệp Trần vậy mà một cước giẫm nát chỗ đó của Lưu Tử Minh, lập tức vừa xấu hổ, tức giận và vui mừng.

Xấu hổ là bởi vì chiêu này của Diệp Trần thực sự quá đê tiện, tức giận chính là hắn làm việc quá xúc động, mà vui lại là, Diệp Trần sở dĩ làm như thế, là vì chính mình...

"Tiểu tử này biết rõ Lưu Tử Minh là em trai của Lưu Tử Long, thế mà còn dám hạ độc thủ như vậy!"

"Thật không phải là hắn cả gan làm loạn, hay là kiêu ngạo!"

"Lần này sợ là có nào nhiệt để xem a!"

...

Mọi người nhất thời nói chuyện ầm ĩ một lần nữa.

Ước chừng qua hai ba phút sau,

"Anh Long đến rồi!"

Ngoài quán bar, một tên đàn em của Trương Mãnh hô to một tiếng.

Sau đó,

"Loảng xoảng!"

Cửa quan bar, trực tiếp bị người dùng một cước đạp nát, sau đó một người đàn ông trung niên mặc quần áo đẹp nổi giận đùng đùng từ bên ngoài đi vào, đi theo phía sau còn có một đám đàn em, hơn nữa trong tay mỗi người đều cầm vũ khí!

Mọi người vây xem ở quán bar lập tức bị dọa đến nhao nhao lùi lại, tự động nhường ra một con đường.

Trong lòng Bạch Nhược Băng căng thẳng.

"Anh! Anh có thể coi là đến rồi! Anh phải làm chủ cho em a! Con chim của em...chim nát!"

Vốn Lưu Tử Minh còn ngã trên mặt đát kêu rên, nghe được anh của mình tới, lập tức lên tiếng kêu rên khóc lớn lên.

"Tử Minh!"

Lưu Tử Long nhìn thấy toàn thân của Lưu Tử Minh là máu tươi, vội vàng lao đến, sau khi xác nhận Lưu Tử Minh không có nguy hiểm đến tính mạng, hét lớn:

"Ai! là ai đả thương em trai của tao! Cút ra đây cho tao!"

Không đợi Diệp Trần mở miệng, Lưu Tử Minh đã giãy dụa ngồi dậy, chỉ vào Diệp Trần, vẻ mắt đầy oán độc,

"Là hắn! Chính thằng oắt con này làm em bị thương! Anh, em muốn hắn chết! Muốn hắn chết!"

Hai mắt của Lưu Tử Long giống như phun ra lửa, thuận theo hướng em trai mình chỉ nhìn lại,

"Mày rất con mẹ..."

Mới nói được vài từ, Lưu Tử Long đột nhiên nhìn thấy một nửa những gì thật khủng khiếp, cả người rõ ràng sững sờ, những từ tiếp theo bất kể như thế nào cũng không nói ra nổi, lửa giận trong đôi mắt, sự giận dữ trong mắt biến mất mà không có dấu vết, thay vào đó là vô cùng hoảng sợ, nghẹn ngào nói:

"Ngài... Ngài là... Diệp tiên sinh?"

Lần này đến lượt Diệp Trần buồn bực, không thể không nhíu mày,

"Ngươi nhận ra ta?"

Lưu Tử Long từ dưới đất đứng lên, cũng không lo được đi quản Lưu Tử Minh bị thương như thế nào, bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Trần, cung kính nói:

"Diệp tiên sinh, trước đó tôi đi theo Văn thiếu, tôi may mắn được thấy phong cách của ngài ở nhà hàng Diễm Dương!"

Diệp Trần lập tức giật mình,

Khó trách cảm thấy Lưu Tử Long này nhìn có mấy phần quen mắt, hóa ra người này đúng là đàn em của Ba Mắt.

Ngày đó Diệp Trần một chưởng vỗ chết Ba Mắt, Lưu Tử Long ở trong chỗ đó!

Sau khi Ba Mắt chết, Lưu Tử Long lên thay thế, thay thế vị trí của Ba Mắt, từ góc độ này tới nói, Diệp Trần còn tính là ân nhân của hắn.

Lưu Tử Long mãi mãi cũng sẽ không quên, hôm đó ở nhà hàng Diễm Dương, Ba Mắt vẫn luôn là bất bại chiến thần trong lòng hắn, vậy mà như thế nào bị người thiếu niên trước mắt này, một chưởng vỗ thành bánh thịt!

Lưu Tử Long ở chỗ đó sợ tè cả ra quần, sau này mỗi lần nhớ tới, đều không tự chủ được mà chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, gần như là đã có bóng ma tâm lý.

Mọi người ở xung quanh làm sao biết được những chuyện này, bọn họ vốn cho rằng một khi Lưu Tử Long đến, thiếu nhiên nhà quê trước mắt này, nhất định phải chết chắc, coi như không chết thì ít nhất cũng phải bị tàn phế.

Tuy nhiên chẳng có ai nghĩ tới, Lưu Tử Long vốn là đang trong cơn giận dữ, không biết vì sao, thế mà trong nháy mắt từ lúc vào cửa là con sói xám, lập tức biến thành con cừu non, rất cung kính đứng ở trước mặt thiếu niên này, quả thực so với học sinh tiểu học còn muốn ngoan ngoãn hơn!

Bạch Nhược Băng trợn mắt há hốc mồm, Trương Mãnh trợn mắt há hốc mồm, tất cả mọi người cũng trợn mắt há hốc mồm!

Đương nhiên, không hiểu nhất phải là Lưu Tử Minh, hắn vốn cho là anh của mình vừa đến, sẽ có chỗ dựa, thù lớn có thể báo, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, sẽ có một kết quả như vậy.

"Anh! Anh làm cái gì? Hắn đạp nát chim của em, anh còn nói lời vô dụng với hắn làm gì? Giết chết hắn a! Làm..."

"Mày câm miệng cho tao!!!"

Lưu Tử Long thật đúng là sa vào trong bóng ma ngày hôm đó, nghe được lời nói của em trai sau lưng, đột nhiên dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, lập tức quay đầu quát to một tiếng, ngăn cản Lưu Tử Minh tiếp tục tìm đường chết.
Chương 57 Tô Lam mất tích!

Tô Lam mất tích!

Lưu Tử Long nhớ rất rõ, sau khi Ba Mắt bị Diệp tiên sinh trước mắt này đập chết, Tào Văn chẳng những không có truy cứu, về sau lại còn tặng hắn một căn biệt thự, hơn nữa còn nghiêm lệnh thủ hạ, sau này nếu có ai dám bất kính đối với vị Diệp tiên sinh này, hắn nhất định không dễ tha thứ!

Cho nên, Lưu Tử Long không hoài nghi chút nào, coi như đối phương hôm nay xử lý hắn và Lưu Tử Minh, Tào gia cũng tuyệt đối sẽ không vì hắn mà ra mặt.

Vừa nghĩ đến đây, dáng vẻ của Lưu Tử Long lập tức càng hiện ra vẻ cung kính, đối với Diệp Trần cười theo nói:

"Diệp tiên sinh, em trai tôi không hiểu chuyện, nếu mạo phạm Diệp tiên sinh, còn xin Diệp tiên sinh thông cảm nhiều hơn! Thông cảm nhiều hơn!"

Xoạt!

Nghe được giọng điệu của Lưu Tử Long giống như lấy lòng cầu xin tha thứ, mọi người nhất thời xì xào bàn tán lần nữa.

Lưu Tử Long, ở thành phố Vân Châu bây giờ đang làm nhân vật chạm tay có thể bỏng, vậy mà đối với thiếu niên này lại lộ ra dáng vẻ lấy lòng như thế!

Chẳng lẽ thiếu niên có cách ăn mặc giản dị như thế, lại có có lai lịch to lớn gì hay sao?

Diệp Trần thấy Lưu Tử Long thức thời như thế, hắn cũng lười không muốn tiếp tục truy cứu, thế là thản nhiên nói:

"Được rồi! Nhìn trên thể diện của Tào Văn, chuyện này ta không truy cứu nữa, thế nhưng sau này hắn còn dám đi tìm cô giáo Bạch của ta gây rắc rối, ta sẽ không dễ dãi như thế nữa đâu!"

"Vâng vâng vâng! Đa tạ Diệp tiên sinh! Tôi chắc chắn quản giáo chặt chẽ!"

Lưu Tử Long nghe được điều này, lập tức nới lỏng toàn thân thởi dài một hơi, đối mặt với thiếu niên tông sư giết người như cắt món ăn này, thậm chí hắn cũng đã làm xong chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể phải hi sinh chính em trai của mình!

Diệp Trần nhẹ gật đầu, hướng Bạch Như Băng đang ở bên cạnh nói:

"Cô Bạch, chuyện đã được giải quyết, chúng ta đi thôi!"

Nói xong, trực tiếp kéo cổ tay của Bạch Nhược Băng, nghênh ngang rời khỏi.

Lưu Tử Minh thấy thế, lập tức cuống lên,

"Anh! Anh có nhầm lẫn gì hay không? Em bị hắn đánh thành như thế này, anh vậy mà thả hắn đi như vậy? Anh..."

"Ba!"

Không đợi Lưu Tử Minh nói xong, Lưu Tử Long bước nhanh đi đến trước mặt Lưu Tử Minh, trực tiếp tát một cái, đánh cho câu nói kế tiếp của hắn mạnh mẽ nuốt trở về, thấp giọng trách mắng:

"Thằng ngu nhà mày, đầu óc mày có bị ngâm nước sao! Cái gì gọi là ta thả hắn? Là người ta tha cho anh của mày, tha cho mày! Con mẹ nó ta tại sao lại có thể có một người em trai ngu xuẩn như mày vậy? Chính mày muốn tìm đường chết thì không sao cả, nhưng cũng đừng hại anh mày chết theo!"

Lưu Tử Minh há hốc mồm, hoàn toàn không hiểu gì.

...

Một mực ra khỏi quán bar Lam Dạ, sau khi đi ra thật xa, Bạch Nhược Băng vẫn cảm giác cả mình giống như thể cô ta vừa mới nằm mơ.

Cô ta chợt phát hiện, mình đã hoàn toàn nhìn không rõ người học sinh này của mình!

"Diệp Trần, vừa rồi Lưu Tử Long kia, tại sao sợ em như vậy a?"

Diệp Trần tự nhiên biết Bạch Nhược Băng đang tò mò cái gí, có điều hắn cũng lười giải thích, lập lờ nước đôi nói:

"Có thể là hắn nhận lầm người đi!"

Bạch Nhược Băng rõ ràng không tin, nhưng Diệp Trần không có hứng thú thảo luận vấn đề này, trong lúc nhất thời cũng không dám hỏi nhiều.

Hai người đi đến đầu đường, Diệp Trần chặn một chiếc xe taxi lại,

"Cô Bạch, sắc trời không còn sớm, nhanh về nhà đi! Nhớ kỹ sau này cẩn thận, tuyệt đối không nên lại bị người khác lừa tình cảm!"

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp đi cũng không quay đầu lại.

Nhìn qua bóng dáng Diệp Trần tự nhiên mà đi, Bạch Nhược Băng không hiểu cảm thấy một hồi thất lạc, dường như trong lòng mất đi thứ gì, ngay cả chính cô cũng không nói lên vì sao.

...

Chờ khi Diệp Trần trở lại trong biệt thự, trời đã khuya rồi.

Sở Phi Yên vẫn đang tu luyện ở tầng hai, Diệp Trần thông qua hơi thở có thể cảm nhận được, nhẹ nhàng không tiếng động đi tới bên cạnh phòng của Sở Phi Yên, sau khi thiết hạ một đạo cấm chế ở xung quanh, lúc này mới lấy dược liệu và luyện đan lô mà Đường Thanh Sơn chuẩn bị, sau khi hơi điều tức một lúc, dự định bắt đầu luyện đan.

Tục Mệnh Hồi Xuân Đan, luyện chế có độ khó cao hơn so với Bồi Nguyên đan, nhưng đối với Diệp Trần mà nói, cũng không tính được là có bao nhiêu khó khăn, quan trọng ở chỗ tu vi của Diệp Trần bây giờ còn quá thấp, Tam Muội chân hỏa còn quá yếu, cho nên chỉ là tương đối tốn thời gian mà thôi.

Phương thuốc Tục Mệnh Hồi Xuân Đan xuất hiện trong đầu một lần nữa, Diệp Trần hít sâu một hơi, trực tiếp đánh một đạo chân nguyên vào trong lò luyện đan, ngay sau đó lập tức lò luyện đan bay lên treo lơ lửng giữa không trung, bắt đầu xoay chầm chậm ở giữa không trung.

"Tam Muội chân hỏa! Mở!"

Hai luồng lửa màu đỏ thắm, từ trong lòng hai bàn tay của Diệp Trần thoát ra, uy lực so với lúc luyện chế Bồi Nguyên đan, rõ ràng đã mạnh lên rất nhiều.

Ngay sau đó, các loại dược liệu dựa theo trình tự và tỉ lệ, bắt đầu đều đâu vào đó, được Diệp Trần dùng chân nguyên hút thả vào trong lò luyện đan...

...

Chớp mắt một cái, đã đến buổi sáng ngày thứ ba,

Diệp Trần hoan toàn rơi vào trong trạng thái luyện đan, căn bản không cảm thấy thời gian trôi qua.

"Ngưng!"

Theo Diệp Trần khẽ quát một tiếng, trong lò luyện đan trải qua rất nhiều lần loại bỏ tinh luyện, hóa thành đan dịch, rốt cuộc bắt đầu chậm rãi ngưng kết thành hình.

"Oanh ~ "

Cuối cùng, lò luyện đan lắc lư một lúc, một đạo sương trắng từ trong đan lô phát ra, đây là dấu hiệu đan thành.

"Cuối cùng cũng xong!"

Diệp Trần nới lỏng cơ thể thở ra một hơi dài, cùng lúc đó chậm rãi thu hồi chân nguyên, lò luyện đan lơ lửng giữa không trung cũng theo đó mà từ từ hạ xuống, sau khi mở đan lô ra, rõ ràng chính là chín viên đan dược màu xanh biếc.

"Tổng cộng có chín viên Tục Mệnh Hồi Xuân Đan, Đường lão chỉ cần một viên là được, còn về tám viên còn lại, nếu bán cho những tên nhà giàu có gần đất xa trời, khẳng định còn có thể kiếm được một món hời lớn!"

Cẩn thận thu lại đan dược, sau đó tiện tay vung lên, giải trừ cấm chế xuong quanh, Diệp Trần lập tức cảm ứng được, lúc này ngoài cửa biệt thự, có mấy khí tức quen thuộc, rõ ràng là mấy người Đường Thanh Sơn và Đường Thanh Nhã, hơn nữa còn đang đi tới đi lui bên ngoài cửa ra vào, dáng vẻ dường như rất lo lắng.

Diệp Trần không thể không suy nghĩ một chút,

Bọn họ cũng quá nóng lòng chút đi, chẳng lẽ thân thể của Đường lão chuyển biến xấu hay sao?

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức mở cửa phòng, thân thể nhoáng một cái, người đã đi tới cửa, sau đó tiện tay vung lên, mở ra cấm chế xung quanh, cửa lớn của biệt thự cũng theo đó mà mở ra.

"Đan dược đã thuận lợi luyện thành, thân thể Đường lão không có sao chứ?"

Diệp Trận bước ra một bước ra khỏi cửa lớn, trực tiếp mở miệng dò hỏi.

Mọi người thấy Diệp Trần đi ra, đầu tiên là vui mừng, sau đó trên mặt thi nhau hiện ra vẻ mặt áy náy, điều này làm cho Diệp Trần lập tức ý thức được tình huống không ổn.

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Mọi người vẫn như cũ không có ai mở miệng, cuối cùng Đường Thanh Sơn "Phù phù!" một tiếng, ngã quỵ trên đất,

"Diệp tiên sinh! Thật xin lỗi! Tôi không có làm tốt chuyện ngài nhờ cả, cô Tô...cô Tô cô ta mất tích rồi!"

"Cái gì?!"

Diệp Trần nghe được tin tức này, trong nháy mắt cả người đều bùng nổ, thậm chí tóc từng sợi đều dựng thẳng lên, trên người không tự chủ được hiện ra một cỗ sát khí cường đại!

Mọi người Đường gia nhất thời không tự chủ được thi nhau lùi lại, trong lòng kinh hãi không thôi.

"Diệp Trần! Anh bình tĩnh một chút!"

Thời khắc mấu chốt, Đường Thanh Nhã hô to một tiếng, đưa Diệp Trần từ trong trạng thái hoàn toàn nổi khùng, lôi một tia lý trí trở lại.

Diệp Trần hít sâu một hơi, mạnh mẽ ép xuống sát khí trong nội tâm, sau đó hướng về phía Đường Thanh Sơn lạnh giọng nói:

"Chuyện này xảy ra khi nào?"

Đường Thanh Sơn vội vàng trả lời:

"Ngay vào hai giờ trước đó! Cô Tô đi chợ rau để mua nguyên liệu, và biến mất trong chớp mắt..."
Chương 58 Tổ sát thủ năm người

Tổ sát thủ năm người

"Hai giờ sao? Vậy chắc là còn kịp, trên người dì Lam có pháp khí phòng thân do ta tự tay chế tác, trừ khi đối thủ dùng thuốc mê, loại thủ đoạn thôi miên, hay là cảnh giới trên tông sư Hóa Kình, bằng khong căn bản không thể tổn thương được dì Lam..."

Diệp Trần đang định trực tiếp đi tìm Tô Lam, tuy nhiên ngược lại hơi suy nghĩ một chút,

"Không đúng! dì Lam từ trước đến nay nhiệt tình giúp đỡ mọi người, chắc chắn không có kẻ thù, khẳng định đối phương là nhằm về phía ta mà tới! Bọn họ bắt dì Lam đi, nhất định là vì lấy ra để áp chế ta!"

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức trở về trong phòng, lấy điện thoại di động của mình ra, nhanh chóng tắt chế độ máy bay đi.

Quả nhiên, điện thoại vừa mới tắt chế độ máy bay, nhảy ra một cuộc gọi nhỡ của một số điện thoại xa lạ, Diệp Trần lập tức gọi lại.

Đợi ước chừng vài giây đồng hồ, điện thoại kết nối, đầu kia truyền đến một giọng nói lãnh đạm, hơn nữa nói tiếng Hoa rất cứng nhắc, hơn phân nửa chắc là người ngoại quốc.

"Kiệt kiệt kiệt! Diệp Trần tiên sinh, ngươi rốt cuộc trả lời điện thoại, ta còn tưởng rằng ngươi hoàn toàn không quan tâm tới sự sống chết của dưỡng mẫu ngươi đây!"

"Ngươi là ai? Ngươi muốn làm cái gì?"

Diệp Trần đè nén sát khí trong lòng, chậm rãi mở miệng nói.

Người kia lạnh lùng nói:

"Việc ta muốn ngươi phải làm rất đơn giản, dưỡng mẫu của ngươi bây giờ đang ở trong tay của ta, trong vòng nửa giờ, đến một nhà máy hóa chất bị bỏ hoang gần cầu Hồng Sơn ở phía nam thành phố, có lẽ còn có thể gặp dưỡng mẫu của ngươi một lần cuối, quá thời gian không đợi! A, đúng, tuyệt đối đừng nên tìm bất kỳ người trợ giúp nào, nếu không ta sẽ giết con tin! Tút tút tút!"

Đầu bên kia điện thoại nói một thôi một hồi, sau khi đối phương nói xong, hiển nhiên đã cúp điện thoại.

Diệp Trần vội vàng gọi lại lần nữa, lại có tiếng nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

"Mẹ nó!"

Từ khi Diệp Trần trọng sinh đến nay, gặp bất cứ chuyện gì đều rất bình tĩnh, lúc này cũng không thể không có một chút luống cuống, nhịn không được chửi tục một lần.

Tô Lam, có thể nói là uy hiếp lớn nhất, cũng là vảy ngược của hắn!

Sưu!

Diệp Trần không lo được đi để ý tới những người khác, thân thể trực tiếp nhoáng một cái, người đã đi ra ngoài tới trăm thức, lần nữa lóe lên, biến mất không thấy hình bóng đâu.

...

Từ tiểu khu Tử Kim Sơn đến vùng ngoại ô phía nam thành phố ước chừng hai mươi dặm, Diệp Trần thúc giục tốc độ đến mức cực hạn, chỉ dùng không đến mười phút, đã chạy tới nơi cần đến.

Mà lúc này, ở bên trong nhà máy hóa chất bỏ hoang kia

"Lão đại! Mục tiêu đã xuất hiện! Bắt đầu ngắm bắn hay không?"

Một giọng nói, từ trên nóc nhà máy truyền đến, người nói chuyện, toàn thân mặc áo da màu đỏ sẫm, trên đầu đeo một chiếc mặt nạ, trên vai vác một khẩu súng trường bắn tỉa Barrett, rõ ràng là một tay bắn tỉa, mà nói chính là tiếng anh.

Trong nhà máy bỏ hoang, còn có bốn người, ba nam một nữ, hơn nữa mỗi người đều mặc một cái áo da màu đỏ sẫm, cũng đều đeo một chiếc mặt nạ trên đầu, rõ ràng là cùng từ một tổ chức.

Hơn nữa nếu như cẩn thận để quan sát sẽ phát hiện, năm người này tuy rằng đeo mặt nạ, quần áo cũng giống nhau như đúc, nhưng ở trước ngực mỗi người đều có một cái hình vẽ, có động vật cũng có thực vật, không giống nhau.

Bốn người nghe báo cáo của người bắn tỉa ở trên, ngay lập tức nhảy sang một bên của bệ cao, thông qua ống nhòm có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài.

"Oh, oh my god! Không hổ là tông sư Hóa Kình! Tốc độ lại có thể nhanh như vậy!"

"Trước đó để bắt được dưỡng mẫu của mục tiêu, đã gặp phải rất nhiều rắc rối, nếu không phải Mân Côi thành thạo huyễn thuật thôi miên, sợ rằng chúng ta đã bị phát hiện! Bây giờ người này có thể đến đây trong một thời gian ngắn như vậy..."

"Có vẻ như thông tin thu được trước đó là không chính xác!"

"Tuy rằng trước đó chúng ta cũng từng giết qua không chỉ một tên tông sư Hóa Kình, nhưng tôi nghĩ lần này, nó sẽ là một trận chiến khốc liệt!"

...

Mọi người trao đổi rất nhiều trong thời gian ngắn, và rõ ràng là thực lực của mục tiêu ám sát của họ là hơi bất ngờ có chút ra ngoài dự liệu.

"Được rồi! Bây giờ không phải lúc để nói về chuyện này, vì mục tiêu đã xuất hiện rồi, chúng ta phải toàn lực ám sát, Huyết Ảnh Thiên Phạt không chấp nhận kẻ thua cuộc, hoặc hắn sẽ chết, hoặc chúng ta sẽ chết!"

Người nói chuyện chính là một người đàn ông với thân hình mạnh mẽ, bởi vì mang theo mặt nạ, không thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng ở trên ngực, có một con Thương Lang được in trên đó.

"Thương Lang" có vẻ là thủ lĩnh của năm người, hơi dừng một chút, sau đó lao tới chỗ của tay bắn tỉa nói:

"Hắc Mạn Ba! Chờ mục tiêu đi vào phạm vi bắn tốt nhất, ngay lập tức ngắm bắn!"

"Yes, sir!"

Tay bắn tỉa đáp lại, và ngay lập tức điều chỉnh vị trí, bắt đầu chuẩn bị bắn súng, mà ở trên ngực của hắn có một con rắn hổ mang được in trên đó.

...

Cầu Hồng Sơn, trong vòng bán kính vài dặm, chỉ có một nhà máy hóa chất bị bỏ hoang, cho nên sau khi Diệp Trần chạy tới, ngay lập tức khóa chặt chỗ mục tiêu.

Sưu!

Diệp Trần không ngần ngại chút nào, thân thể trực tiếp nhoáng một cái, đã tiến lên hơn trăm mét, chỉ trong nháy mắt, cách nhà máy hóa chất bỏ hoang chưa tới một cây số.

"Ừm?"

Diệp Trần đột nhiên nhận thấy một cảm giác vô cùng nguy hiểm, gần như theo bản năng xoay người.

"Ầm!"

Một viên đạn gần như bay bay sượt qua làn da của hắn, để lại dấu máu ngay lập tức!

Theo lý thuyết, tốc độ của Diệp Trần khủng bố như thế, tay bắn tỉa bình thường, đừng nói là nổ súng bắn hắn, coi như muốn ngắm chuẩn gần như là chuyện không thể nào.

Nhưng bây giờ có người đã làm được, hơn nữa còn suýt chút nữa thì làm hắn bị thương!

Diệp Trần biết rằng người vừa bắn hắn hoàn toàn là cấp độ súng thần của thế giới, đã đạt tới cảnh giới người súng hợp nhát, hoàn toàn có thể khóa đối thủ của mình thông qua giác quan thứ sáu, căn bản không cần mắt phải nhắm chuẩn, hơn nữa súng và đạn đều là trải qua chế tác đặc biệt, coi như tông sư Hóa Kình cũng khó có thể chống cự!

Đây là Diệp Trần, nếu như thay đổi thành một tông sư Hóa Kình bình thường khác, lỗ mãng xâm nhập vào phạm vi ngắm bắn của đối phương, nói không chừng giờ phút này đã đi chầu ông vải rồi!

"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"...

Một phát súng qua đi, đối phương căn bản không cho Diệp Trần một chút cơ hội thở dốc nào, sau đó là liên tiếp sáu tiếng súng!

Bảy phát súng liên tiếp!

Hơn nữa mỗi một phát súng đều nhắm ngay vào vị trí chỗ hiểm!

Đáng tiếc Diệp Trần sớm đã có phòng bị, há lại sẽ bị bắn trúng?

Bảy phát đạn, tất cả đều dễ dàng bị hắn né tránh, hơn nữa tốc độ dưới chân không ngừng, lúc này khoảng cách tới nhà máy hóa chất giảm xuống còn hơn ba trăm mét!

"Cái gì!"

Mọi người trong nhà máy hóa chất, nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi lớn!

Kỹ năng bắn súng của Hắc Mạn Ba rất mạnh, họ biết rõ hơn bất cứ ai khác, họ nghĩ rằng ngay cả khi không thể giết được mục tiêu, ít nhất cũng có thể làm tổn thương hắn, đến lúc đó mấy người bọn họ lại cùng nhau ra tay, nhất định có thể xử lý một tên tông sư Hóa Kình, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Mà bây giờ, đối phương không chỉ tránh được tất cả các cuộc tấn công của Hắc Mạn Ba, hơn nữa rõ ràng không lùi mà tiến tới, ngược lại giết tới đây!

"Không tốt! Thực lực của đối phương, vượt xa với tư liệu chúng ta sưu tập trước đó, sợ rằng đã vượt qua cảnh giới tông sư Hóa Kình!"

"Thương Lang" thủ lĩnh của mọi người, không thể không thất thanh nói.

Mấy người còn lại vẻ mặt cũng rất khó coi,

"Lão đại, làm sao bây giờ?"

"Thương Lang" mắt thấy hình dáng kia đã càng ngày càng gần, cuối cùng cắn răng một cái,

"Tất cả mọi người lập tức sử dụng thuốc nước cuồng hóa, ai vào chỗ nấy, chuẩn bị nghênh chiến!"
Chương 59 Cố nhân kiếp trước

Cố nhân kiếp trước

Cùng lúc đó, Diệp Trần đã đi tới hơn một trăm mét, lúc này cách cánh cửa lớn của nhà máy hóa chất, chỉ còn cách khoảng một trăm mét.

"Ầm!"

Âm thanh đạn phá không vang lên lần nữa, cái tên tay bắn tỉa tên Hắc Mạn Ba kia, ở trong thời gian một giây, một lần nữa đổi lại băng đạn, bắt đầu ngắm bắn một lần nữa.

"Hừ!"

Diệp Trần không thể không hừ lạnh một tiếng, thế nhưng lần này lại không nẽ tránh, mà là đưa tay lên chụp một cái, vậy mà dùng chân nguyên bọc lại viên đạn kia!

Sau đó thân thể xoay một cái, sau đó đạn lập tức vòng quanh thân thể Diệp Trần dạo qua một vòng, sau đó hướng về phía tên bắn tỉa kia lao đi!

Dưới khoảng cách gần như thế, đối phương vừa nổ súng, trong nháy mắt Diệp Trần đã khóa chặt khí tức của tay bắn tỉa, tự nhiên không còn lưu thủ.

"Phốc!"

Cho dù Hắc Mạn Ba có phản ứng coi như cũng rất nhanh, nhưng cuối cùng là quá ngoài ý muốn, căn bản không có nghĩ đến, đối phương vậy mà có thể lấy tay không bắn đạn trở về.

Đạn trực tiếp bắn trúng mi tâm của Hắc Mạn Ba, một phát mất mạng!

Hắc Mạn Ba cho đến lúc chết cũng không hiểu nổi, đối thủ như thế nào mà có thể làm được điều này.

Giải quyết tay bắn tỉa không ngừng quấy nhiễu hắn, tốc độ của Diệp Trần trong nháy mắt đề thăng tới cực hạn, trong chớp máy đã đi tới trước cổng chính của nhà máy hóa chất.

"Bành!"

Diệp Trần không có bất kỳ một ý nào muốn giảm tốc độ, trực tiếp hướng thẳng cánh cửa sắt lớn cũ nát kia đâm sầm vào.

Ầm ầm!

Cửa sắt lớn nặng nề, thế mà bị Diệp Trần dùng thân thể, rõ ràng đánh ra một cái lỗ lớn!

"Dì Lam!"

Trước khi Diệp Trần xông vào nhà máy hóa chất, đã khóa chặt khí tức của Tô Lam, hơn nữa có thể xách định được cô ta cũng không có bị thương.

Diệp Trần vì Tô Lam chế tạo một cái pháp khí phòng ngự, vẫn còn có một chút tác dụng, ít ra dưới tông sư Hóa Kình, khẳng định không tổn thương được cô ta, nhưng đối phương nếu dùng một số tà môn ma đạo, pháp khí phòng thân cũng không phải là vạn năng.

Tuy nhiên, sau khi Diệp Trần xông vào nhà máy hóa chất, giống như bước vào một ngọn lửa đầy ma thuật, cực kỳ nóng bỏng! Và khi Diệp Trần bước vào trong đó, trong nháy mắt đã bị ngọn lửa quấn đầy toàn thân!

Diệp Trần đầu tiên là sững sờ, sau đó lạnh lùng hừ một cái,

"Hóa ra còn có cao thủ huyễn thuật! Khó trách có thể bắt đi dì Lam lặng yên không một tiếng động!"

Kiếp trước lúc Diệp Trần làm sát thủ, gặp được rất nhiều kỳ nhân dị sĩ trên trái đất, biết được có ít người trời sinh ra đã có tinh thần lực cường đại, có thể lấy tinh thần tạo thành huyễn cảnh, mê hoặc lòng người, khiến người ta khó mà phòng bị.

Đương nhiên, kiếp trước Diệp Trần cảm thấy loại người này khó chơi, nhưng đối với Diệp Trần bây giờ từ Tu Chân giới trọng sinh trở về mà nói, những thứ này đều chỉ là một chút tài mọn không có ý nghĩa mà thôi!

"Huyễn thuật của ngươi quá yếu! Phá cho ta!"

Diệp Trần bỗng nhiên dừng lại, tinh thần lực cường đại trong nháy mắt mở rộng ra, lấy tinh thần chiến thắng tinh thần, trong nháy mắt phá vỡ huyễn thuật xung quanh.

"Ầm!"

Bên trong còn lại bốn tên sát thủ, trong đó có duy nhất một cô gái, lập tức cảm giác được cả người bị một đạo tinh thần lực mênh mông đánh trúng, trực tiếp bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, ngất đi.

"Cái gì!"

Vẻ mặt của ba người còn lại lập tức càng thêm ngưng trọng.

Tốc độ cực nhanh, thân pháp quỷ dị, tinh thần lực còn mạnh mẽ như thế!

Rất rõ ràng, cho tới lúc này, bọn họ mới phát hiện, mục tiêu lần này của chính mình, đã vượt xa với bọn họ dự liệu.

"Hoa Báo! Hạt Tử! Chuẩn bị chiến đấu!"

Người đàn ông to con trên ngực in hình Thương Lang kia, nhìn thấy Diệp Trần trong nháy mắt phá huyễn thuật của đồng bạn mình, lập tức rút ra trường đao màu đen từ sau lưng, thân đao như ngọc, nhưng lại vô cùng sắc bén, để cho người ta nhìn mà phát lạnh!

Mặt khác, hai người được gọi là Hoa Báo và Hạt Tử, cũng lấy ra vũ khí của mình.

Người kia trên ngực in Hoa Báo, trong tay cầm chính là một cây trường thương đặc chế, thân thương ánh sáng bạc lóng lánh, không biết làm từ vật liệu gì mà chế tạo thành, cũng không phải là phàm phẩm.

Mà người trên ngực in Hạt Tử kia, trong tay chính là một đôi uyên ương việt, một loại binh khí rất ít gặp.

Binh khí của ba người, dài ngắn không giống nhau, phối hợp lại hiển nhiên uy lực càng lớn!

Đạt tới cảnh giới này của bọn họ, tất cả họ đều biết rằng vũ khí nóng như súng không nên sử dụng ở trong phạm vi hẹp như vậy, nhưng vũ khí lạnh thì lực sát thương lớn hơn.

Lúc đầu Diệp Trần dự định trực tiếp xử lý toàn bộ những người này, thế nhưng khi hắn thấy rõ ràng cách ăn mặc của ba người trước mặt này, lập tức vì đó mà sững sờ,

"Huyết Ảnh Thiên Phạt!"

Ba người này thấy Diệp Trần một câu nói toạc ra thân phận của bọn hắn, cũng thi nhau giật mình,

"Không nghĩ ra tuổi ngươi còn nhỏ, thế mà cũng nhận ra chúng ta!"

"Thương Lang" dùng tiếng hoa có chút kém, chậm rãi mở miệng nói.

Ba người vừa mới sử dụng thuốc nước cuồng hóa, vốn cho là tay bắn tỉa và tinh thần tạo huyễn thuật ít ra có thể kéo dài một chút thời gian, nhưng không có nghĩ đến trong nháy mắt bị đối phương phá vỡ, cho nên vào lúc này dược lực vẫn còn chưa có hoàn toàn phát huy ra, thấy Diệp Trần không có vội vàng động thủ, bọn họ tự nhiên mới vui vẻ được như thế.

Diệp Trần liếc nhìn vào góc, mặc dù Tô Lam hôn mê nhưng thở đều, trong lòng chắc chắn, lắc đầu và mỉm cười, từ từ mở miệng, lại có chút giống như là đang nói một mình,

"Không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp được người quen biết cũ..."

Hóa ra, kiếp trước Diệp Trần chạy trốn ra nước ngoài, trở thành sát thủ, mà tên của tổ chức sát thủ kia, chính là Huyết Ảnh Thiên Phạt!

Nói cách khác, những sát thủ trước mắt này, cùng đời trước của hắn, cùng thuộc với một tổ chức sát thủ.

Tính mạng của Tô Lam không cần phải lo nữa, trong lòng Diệp Trần cũng hoàn toàn thả lỏng, thế là đánh giá trên thân ba người này một phen, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người thủ lĩnh Thương Lang kia, chậm rãi mở miệng nói:

"Thương Lang, sát thủ hình thức cận chiến, thiên tài đao pháp! 10 tuổi được ông chủ phía sau của Huyết Ảnh Thiên Phạt Mục Thiên Hoa thu nhập vào tổ chức, truyền thụ Bá Đao đao pháp, 15 tuổi đao pháp đại thành, 17 tuổi năm đó, lấy sức một mình, giết chết một tên tông sư Hóa Kình, từ đó danh tiếng vang xa ở giới sát thú, 25 tuổi ở bảng xếp hạng thế giới sát thủ đứng hạng thứ 17, 30 tuổi...a, không đúng, năm nay ngươi chắc là còn chưa đầy 30!"

Nghe được lời nói này của Diệp Trần vừa ra khỏi miệng, ba người đối diện lập tức hoàn toàn kinh ngạc sợ ngây người!

"Ngươi...ngươi làm sao lại hiểu rõ đối với tư liệu của ta như thế? Thậm chí...thậm chí ngay cả ông chủ phía sau chúng ta là ai cũng biết! Ngươi rốt cuộc là ai?"

Tuy rằng trên mặt Thương Lang đeo mặt nạ, nhưng trong đôi mắt, lại hiện ra vẻ vô cùng chấn kinh, hiển nhiên là bị Diệp Trần nói một phen dọa cho phát sợ.

Ông chủ đằng sau của Huyết Ảnh Thiên Phạt tên là Mục Tiên Hoa, từ trước đến nay như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, thậm chí có rất nhiều sát thủ trong tổ chức đều không rõ ràng, thiếu niên hơn mười lăm tuổi trước mắt này, làm sao lại đối với tình huống của hắn và tổ chức lại hiểu rõ như vậy?

Diệp Trần cười nhạt một tiếng,

"Ta chẳng những biết ngươi là Thương Lang, biết ông chủ đằng sau của tổ chức Huyết Ảnh Thiên Phạt là Mục Tiên Hoa, ta còn biết, Mục Thiên Hoa vì khống chế các ngươi, cho mỗi người các ngươi uống một viên Tam Thi thần đan, cứ cách nửa năm nhất định phải sử dụng thuốc giải một lần, bằng không toàn thân sẽ nát rữa mà chết!"

Oanh!

Diệp Trần nói xong điều này, ba người Thương Lang, Hoa Báo, Hạt Tử này, tất cả lập tức trở nên vô cùng kích động,

"Ngươi thế mà...rõ ràng ngay cả chuyện này cũng biết! Ngươi rốt cuộc là ai?"

Hai mắt Diệp Trần rủ xuống, trong đôi mắt hiện ra vẻ nhớ lại, thản nhiên nói:

"Ta là ai không quan trọng, nể tính chúng ta cũng coi như là cùng cảnh ngộ, hôm nay ta có thể không giết các ngươi, hơn nữa còn có thể nói cho các ngươi biết giải dược của Tam Thi thần đan, chỉ cần sau này các ngươi nghe lệnh của ta, như thế nào?"
Chương 60 Mân Côi

Mân Côi

Kiếp trước, Diệp Trần gia nhập Huyết Ảnh Thiên Phạt, ba năm sau, Thương Lang đã là đệ nhất sát thủ trong tổ chức, ở trên bảng xếp hạng sát thủ toàn cầu đứng ở năm vị trí đầu.

Tuy rằng hai người tiếp xúc không nhiều, nhưng Diệp Trần đã từng lấy hắn làm gương, cho nên mới lấy cho mình cái danh hiệu Cô Lang, vì phần tình cũ này, Diệp Trần cũng bằng lòng tha cho hắn một mạng.

Đáng tiếc, Thương Lang căn bản không có bất cứ một chút do dự nào, quả quyết từ chối,

"Ngươi đã hiểu nội tình của ta như vậy, vậy chắc là hiểu rõ, năm đó lúc ta sắp chết đói ở đầu đường, là Mục Sư đã ra tay cứu ta, ông ta cứu tính mệnh của ta, truyền cho ta võ công, coi như ta chưa từng ăn Tam Thi thần đan, vẫn sẽ đối với ông ta trung thành đến chết!"

Diệp Trần không thể không lắc đầu, biết mình chắc là không khuyên nổi Thương Lang này, nhưng vẫn có chút không cam lòng,

"Ngươi đây là ngu trung! Mục Thiên Hoa chẳng qua là bắt các ngươi làm công cụ giết người, căn bản không coi các ngươi là con người!"

Thương Lang hừ lạnh một tiếng, nói:

"Vậy ngươi muốn chúng ta nghe mệnh lệnh của ngươi, thì có gì khác nhau? Cũng đều là công cụ, ta tình nguyện, dâng hiến cái mạng này cho Mộ sư!"

Nói xong lời này, Thương Lang bỗng nhiên giơ thẳng lên trời gầm lên giận dữ, khí thế trên người đột nhiên tăng vọt, đôi mắt vậy mà hóa thành màu đỏ như máu!

Diệp Trần nhướng mày,

"Thuốc nước cuồng hóa có thể thiêu đốt sinh cơ mười năm?"

Thương Lang lạnh lùng cười một tiếng,

"Xem ra những gì ngươi biết cũng rất nhiều! Tiểu tử, ta không biết đến cùng ngươi có lai lịch gì, tại sao lại biết nhiều bí mật trong tổ chức như vậy, nhưng hôm nay ngươi phải chết!"

Sau khi dược lực của thuốc nước cuồng hóa kích phát ra, trong nháy mắt thực lực của Thương Lang nhảy lên tới một cái trình độ cực kỳ khủng bố, cho dù là võ giả vừa mới bước vào cảnh giới tông sư Hóa Kinh, sợ rằng cũng không thể đỡ nổi một đao của hắn.

"Hoa Báo, Hạt Tử, động thủ!"

"Vâng! Lão đại!"

Còn có hai người đi theo gầm lên giận dữ, khí tức trên người cũng theo đó mà tăng vọt.

Hiển nhiên ba người đều sử dụng thuốc nước cuồng hóa, lấy cái giá rất lớn thiêu đốt đi mười năm tuổi thọ, làm tu vi của mình, trong khoảng thời gian ngắn tăng lên mấy lần!

Nhưng đối mặt với cục diện khủng bố như thế, Diệp Trần vẫn không có một chút rung động nào, cúi đầu thở dài một hơi,

"Ta cho các ngươi cơ hội, mà các ngươi vẫn một lòng tìm chết, vậy cũng trách không được ta!"

"Tiểu tử cuồng vọng! Trước tiên thử tiếp một đao của ta đã!"

Thương Lang quát lên một tiếng lớn, dưới chân bỗng nhiên giẫm mạnh, thế mà lại xuất hiện một cái hố nhỏ sâu, toàn bộ nhà máy hóa chất như gặp phải động đất, mà người thì trong nháy mắt đã áp sát tới trước mặt Diệp Trần, hung hăng bổ xuống một đao!

Không hổ là truyền nhân của Bá Đao, một đao kia bô cùng bá khí, giống như có thể xé rách không trung, Thương Lang tin tưởng, cho dù là cương khí hộ thể của tông sư Hóa Kình, ở trước mắt một đao kia của hắn, cũng trở nên không có chút ý nghĩa nào.

Đáng tiếc, hắn đối mặt căn bản không phải tông sư Hóa Kình bình thường, mà là tu chân giả có tám trăm năm ký ức tu chân!

Chỉ nghe được "Khanh!" Một tiếng vang thật lớn,

Đao trong tay Thương Lang cũng không thể nhúc nhích được một chút nào, tập trung nhìn vào phía dưới, lập tức sợ ngây người,

Chỉ thấy Diệp Trần vậy mà lấy hai ngón tay phải, tiếp nhận một đao bá khí trùng thiên này!

"Không! Sao lại thế!"

Thương Lang thực sự không thể tin được, một thiếu niên vẫn chưa tới hai mươi tuổi, vậy mà tại sao lại có thực lực khủng bố như thế?

Cho dù là nhân vật cấp bậc tông sư Hóa Kình đỉnh phong, đối mặt với một đao kia của hắn, cũng tuyệt không dám chính diện đón đỡ bằng tay không!

Chẳng lẽ vượt qua cảnh giới tông sư Hóa Kình trên đó là Thánh Cảnh?

Chưa đủ 17 tuổi đã tới Thánh Cảnh!

Cho dù là từ cổ chí kim, trong nước cũng như ngoài nước, chưa từng nghe nói qua có nhân vật như thế!

"Lão đại! Ta đến giúp ngươi!"

Hoa Báo ở một bên, nhìn thấy tình trạng này, lập tức giơ lên trường thương, hung hăng đâm tới huyệt thái dương của Diệp Trần!

Trường thương uốn lượn như rồng bay, trong nháy mắt tập kích bất ngờ tới trước mặt Diệp Trần, tuy rằng uy thế kém xa Bá Đao của Thương Lang, nhưng cũng không kém hơn một kích của tông sư Hóa Cảnh bình thường.

"Hừ!"

Diệp Trần nhìn cũng không nhìn, trực tiếp thuận tay trảo một cái, nắm cây trường thương kia, sau đó vận đủ chân nguyên, trực tiếp rót vào trong trường thương, lại thuận thế quay ngược mũi thương đẩy về phía Hoa Báo!

"Oanh!"

Trường thương trực tiếp đâm xuyên thấu qua tim của Hoa Báo!

"Phù phù!"

Sử dụng thuốc nước cuồng hóa, Hoa Báo có thực lực đủ để so sánh với tông sư Hóa Kình, vậy mà ngăn không được một kích tiện tay của Diệp Trần!

Hai mắt của Hoa Báo trợn thật lớn, cúi đầu nhìn vào chỗ ngực của mình, đó chính là một cái lỗ máu to bằng miệng chén, cuối cùng thẳng tắp ngã trên mặt đất.

"Thương Lang! Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, thần phục, hoặc chết!"

Vẻ mặt Diệp Trần bình thản, lần nữa mở miệng ra nói.

Đáng tiếc ý muốn chết của Thương Lang đã quyết, ngược lại cười ha ha,

"Có thể chết trong tay một vị cường giả Thánh Cảnh, ta cũng coi như là chết có ý nghĩa, mời cho ta một cái chết thống khoái đi!"

Diệp Trần không thể không lắc đầu,

"Nếu như thế, vậy ta thành toàn cho ngươi!"

Sưu!

Diệp Trần cong ngón tay trái búng ra, một đạo chân nguyên biến thành kiếm khí, trực tiếp xuyên thấu mi tâm Thương Lang, sau đó toàn thân lập tức chấn động, tiếp theo con ngươi bắt đầu nhanh chóng giãn ra, sau đó mềm nhũn ngã xuống.

Trước sau mất mới có mười mấy giây, Hoa Báo, Thương Lang chết!

Chỉ còn lại Hạt Tử một người cuối cùng, thấy cảnh này, ngay lập tức dũng khí tiếp tục chiến đấu cũng không có, trực tiếp phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất,

"Ta nguyện ý thần phục! Xin tha ta một mạng! Tha mạng!"

Không nghĩ tới, Diệp Trần cười lạnh,

"Ta có thể tha thứ Thương Lang, đó là bởi vì hắn là người mà ta kiếp trước kính trọng, còn về ngươi, dám can đảm bắt dì Lam của ta, ta làm sao có thể tha cho ngươi?"

Hạt Tử nghe được điều này, con ngươi lập tức co rụt lại, gần như không có chút do dự nào, hai nhân lập tức hướng phía trước đạp một cái, cả người lộn nhào, trong nháy mắt đã chạy tới chỗ cửa sổ, rõ ràng là có ý định chạy trốn.

"Chạy? Chạy sao?"

Nói xong, Diệp Trần cong ngón tay búng ra một lần nữa,

"Ầm!"

Hạt Tử vừa mới vọt ra, đang muốn từ cửa sổ nhảy ra ngoài, cả người bỗng nhiên dừng lại, sau đó nặng nề ngã xuống mặt đất...

Dễ dàng giải quyết ba người này, Diệp Trần đang định đi tới chỗ Tô Lam vẫn còn đang trong trang thái hôn mê,.

"Ưm ~ "

Một tiếng thở dốc từ một bên khác truyền tới.

"Suýt nữa quên mất, còn có một người!"

Huyết Ảnh Thiên Phạt tổng cộng có năm người tới, tay bắn tỉa sớm đã bị Diệp Trần tiêu diệt, bây giờ lại tiêu diệt thêm ba sát thủ cận chiến, còn thừa lại sát thủ cuối cùng tinh thông huyễn thuật!

"Chết đi!"

Diệp Trần không có suy nghĩ nhiều, thân thể trực tiếp nhoáng một cái, đã tới bên cạnh người thứ năm kia, đang định một chưởng chấm dứt người này.

Ngay vào lúc bàn tay của hắn sắp rơi vào trên người này, bỗng nhiên nhìn thấy ở trên ngực sung mãn cao ngất của đối phương kia, có in một gốc Mân Côi màu đen!

"Mân Côi? Chẳng lẽ cô ta là..."

Ở thời khắc sống còn, Diệp Trần đã không kịp thu lực, đành phải thay đổi phương hướng của một chưởng này, cuối cùng mạnh mẽ nện ở trên mặt đất xi măng phía trên đầu của cô gái.

Ầm!

Cho dù ở thời khắc sống còn Diệp Trần đã thu bảy tám phần lực đạo, nhưng độ lớn của uy lực tương đối kinh người, mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu, mãnh đất đá bay tứ tung!

Còn cô gái này mặc dù không có trúng chưởng, nhưng cũng bị cỗ lực đạo cường đại này, trực tiếp bị đánh bay, thậm chí ngay cả mặt nạ đang đeo cũng trực tiếp vỡ tan!

"Ba!"

Sau khi mặt nạ vỡ vụn, phía dưới lập tức hiện ra khuôn mặt tuyệt mỹ nghiêng nước nghiêng thành.

"Mân Côi..."

Nhìn thấy khuôn mặt này, dù là Diệp Trần làm người hai đời, cũng không thể không cảm thấy kích động lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK