Từ Thiếu Trùng choáng váng. Hai tên khách quý của cũng Tào gia choáng váng ngỡ ngàng trước hành động của Tào Quang. Mọi người xung quanh tất cả cũng đều choáng váng. Không biết là đang có chuyện gì xảy ra?
Hai người Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm, không hẹn mà cùng nhau dùng tay của mình che lại miệng, nhìn qua Tào Quang đang quỳ gối trước mặt Diệp Trần, trong đôi mắt đẹp của hai người đều tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Nhìn xem, Tào Quang là ai cơ chứ? Hắn là con trai độc nhất của Tào Khôn Tào Tứ Gia, đại thiếu đỉnh cấp ở thành phố Vân Châu, có thể coi như là một đại nhân vật hô mưa gọi gió ở đất Vân Châu này. Thế nhưng bây giờ, trông dáng vẻ quỳ sụp của Tào Quang thật giống như một kẻ nô bộc thấp kém quỳ gối trước mặt Diệp Trần? Cảm giác này, giống như là đang nằm mơ a, hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của bọn họ.
Hai mắt của Từ Thiếu Trùng trợn lên thật lớn, sửng sốt nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mắt này, sau đó xoa đi xoa lại đôi mắt mấy lần, sau khi xác nhận chính mình không có bị hoa mắt, lập tức cảm thấy xong hẳn rồi, trong miệng lẩm bẩm nói:
"Không có khả năng! Đây không có khả năng!..."
Người khác thì có thể không biết, nhưng đối với hắn thì lại rất rõ ràng, Tào Quang bây giờ sớm đã không chỉ là đại thiếu đỉnh cấp ở riêng Vân Châu nữa mà còn là đỉnh cấp toàn bộ tỉnh Thiên Nam. Cho dù đối phương có là công tử nhà giàu ở Kinh Đô, Tào Quang cũng không cần phải khúm núm đến mức độ như thế chứ?
Mà hai tên khách quý của Tào gia kia, giờ phút này cũng không dễ chịu chút nào, hai người ôm cái đầu của mình, quả thực bắt đầu nghi ngờ vào những gì mà mình đang chứng kiến. Không phải là hiện nay Tào gia và Đường gia là hai gia tộc cường đại nhất tỉnh Thiên Nam hay sao?
Vậy vì sao Tào Quang con trai độc nhất của Tào Khôn, thái tử gia của Tào gia lại phải khúm núm trước tên tiểu tốt vô danh kia cơ chứ? Thiếu niên này là thần thánh phương nào? Vì sao có thể khiến Tào Quang sợ hãi đến mức độ như thế này?
Nhưng mà, đối mặt với hành động dập đầu thi lễ của Tào Quang, Diệp Trần ngay cả mí mắt đều không có động, lần nữa nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, mới chậm rãi nói: "Làm sao? Ta không thể tới chỗ này sao?"
Tào Quang nghe được điều này, ngay lập tức vội vàng xua tay, "Không không không! Tiên sinh muốn đi nơi nào đều có thể đi nơi đó, tự nhiên đi tới! Tự do đi tới!"
Khóe miệng Diệp Trần hơi giương lên, từ từ ngồi xuống một cái ghế sa lon bên cạnh, sau đó tùy ý bắt chéo chân, nhìn qua Tào Quang đang quỳ gối trước mặt mình, giống như cười mà không phải cười nói:
"Thế nhưng là, ta vừa mới không cẩn thận làm bị thương khách quý của Tào gia các ngươi, Tào thiếu cảm thấy nên xử lý chuyện này như thế nào?"
Tào Quang bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua, toàn thân lập tức không chủ động được mà khẽ run rẩy, vội vàng nói:
"Vậy khẳng định là hai người bọn họ đã mạo phạm tiên sinh, nên giết!"
Sau khi nói lời này, Tào Quang liền trực tiếp vung tay lên, quát mấy tên cao to mặc áo đen ở đằng sau, "Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì! Còn không mau bắt hai tên không biết sống chết này lại cho ta!"
Một đám người thân hình cao to mặc áo đen kia, trong thời gian ngắn còn chưa kịp hiểu hoàn cảnh, tất cả nhất thời đều sững sờ đứng im tại chỗ.
Bọn họ vốn do Tào Quang phái tới bảo hộ hai tên khách quý này, làm sao mà bây giờ lại ngược lại phải bắt hai vị khách quý này rồi?
Hai người đàn ông trung niên kia, cũng giật nảy cả mình, "Tào thiếu! Ngươi đây là có ý gì? Hai anh em chúng ta là đại diện cho Sam Khẩu Chu Xã, mang mười hai phần thành ý, đến nói chuyện hợp tác với Tào gia các ngươi, ngươi dám bắt chúng ta, không sợ cha ngươi trách tội sao? Không sợ chấp nhận lửa giận của Sam Khẩu Chu Xã chúng ta sao?"
Tào Quang nghe được điều này, lập tức hơi do dự một lát, tuy nhiên vừa nghĩ tới vị đang ở trước mặt mình, một chút do dự nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa, trực tiếp cắn răng một cái, hướng về phía mọi người quát: "Còn chưa động thủ! Chẳng lẽ các ngươi muốn bản thiếu phải tự thân ra tay hay sao?"
Mấy tên cao to mặc áo đen nghe được lời này của thiếu chủ, nào còn dám do dự, lập tức thì thi nhau hướng hai người đàn ông trung niên kia nhào tới. Hai người đàn ông trung niên kia vừa sợ vừa giận, thực sự là nghĩ mãi không ra, vì sao Tào Quang lại vì một người thiếu niên không biết xuất hiện từ nơi nào, lại muốn trở mặt với bọn hắn. Thế nhưng, sự tình đang bày ra ở trước mắt bọn họ thật khiến người ta không thể không tin đây là sự thật, không có chuyện nhầm lẫn gì ở đây cả.
Mắt thấy một tên cao to áo đen đánh tới, người đàn ông trung niên được gọi là Hổ gia kia, ngay lập tức thân thể hơi nghiêng, nhẹ nhàng né tránh, sau đó hung hăng đánh vào bụng tên đó.
Ầm!
Tên cao to mặc áo đen kia tập tức bị đánh bay ra ngoài. Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên khác, cũng tương tự như vậy đánh bay một tên cao to áo đen đang tấn công về phía hắn. Rất hiển nhiên, hai người đàn ông trung niên này có võ công cũng không tệ, ước chừng là võ giả có tu vi Ám Kình. Những thủ hạ này của Tào Quang, thật đúng là chưa phải đối thủ của hai người này.
"Chỉ bằng vài người các ngươi cũng muốn bắt được hai anh em chúng ta sao? Thật sự là không biết tự lượng sức mình."
"Tào gia các ngươi đã không hiểu đạo đãi khách là phải như thế nào, vậy thì chúng ta không thèm ở lại! Ngày sau sẽ tự có người tới tìm các ngươi thanh toán món nợ này! Đi!"
Hai người này mỗi người nói một câu của mình xong, đã đi về phía cửa phòng hát định đi ra ngoài.
Nhưng mà, vào đúng lúc này.
"Hừ!"
Diệp Trần một mực ngồi ở trên ghế sa lon đung đưa ly rượu vang, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng.
Ông ~
Một đạo thần niệm công kích vô hình, trực tiếp từ mi tâm của Diệp Trần phát ra, lao thẳng tới hai người đàn ông trung niên kia.
"Ai u!"
Hai người vừa chạy ra được mấy bước, còn chưa kịp chạm tay vào cửa, bỗng nhiên đầu óc cảm thấy trống rỗng, sau đó không khống chế được chân tay của mình, đồng thời ngã rầm trên mặt đất, thân thể co quắp lại một lúc, dường như là bị bệnh nặng gì đó. Hóa ra, một đạo công kích bằng thần niệm kia của Diệp Trần, đã làm tổn hại hệ thần kinh trung ương của hai người đàn ông trung niên này. Mấy người áo đen cao to ở xung quanh thấy vậy, vội vàng thi nhau chạy tới, gặt gao bắt lại hai người còn đang bị tê liệt nằm trên đất này.
Mọi người ở đây, tuy rằng đều thầm cảm thấy kỳ quái, thế nhưng là không có ai biết, hai người này đột nhiên choáng váng là thủ pháp của Diệp Trần.
"Chuyện tiếp theo nên làm như thế nào, cũng không cần phải để ta dạy cho ngươi chứ?"
Diệp Trần liếc qua Tào Quang, lần nữa nhàn nhạt mở miệng nói. Tào Quang trong lòng lập tức run lên, lập tức nặng nề gật đầu, "Dạ vâng hiểu rồi!"
Diệp Trần khoát tay áo, ra hiệu hắn có thể rời đi. Tào Quang lúc này mới từ dưới mặt đất bò dậy, sau đó khom mình cúi đầu, hướng phía cửa chạy ra ngoài. Đợi tới lúc chạy ra ngoài phòng hát, Tào Quang lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời phát hiện trên lưng mình, mồ hôi sớm đã làm ướt hết cả áo.
Hết cách rồi, đối mặt với thiếu niên còn kém hắn mấy tuổi này thật khiến hắn cảm thấy không khí xung quanh ngột ngạt đến đáng sợ, quả thật là không phải người bình thường. Vừa mới có mấy phút ngắn ngủi trôi qua, trong mắt hắn thì như là cả mấy cái thế kỷ dài dằng dặc vậy.
Trải qua lần trước sau khi bị Diệp Trần một chỉ phế bỏ một cái chân, Tào Quang đối với Diệp Trần đã có tâm lý sợ hãi, lên thêm từ Tào Khôn cha hắn, nghe được từng chuyện, từng chuyện liên quan đến Diệp Trần, đối với hắn đã sớm kính sợ như thần linh rồi.
"Tào thiếu, hai người kia dường như đã bị tê liệt, nên tiếp tục xử lý như thế nào?"
Một tên cao to áo đen bên cạnh, nhịn không được mở miệng hỏi.
Tào Quang liếc qua hai người đàn ông trung nuên kia, vẻ mặt toát ra sự lạnh lùng. Trực tiếp ném xuống sông cho cá ăn, đối với bên ngoài thì nói hai người này đã rời khỏi Vân Châu.
"Ngoài ra, nếu ai dám nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, ta sẽ cho hắn đi chơi theo với hai người kia luôn! Nghe rõ cả chưa?"
Mọi người vội vàng thi nhau hô rõ.
...
Cùng lúc đó, sau khi nhóm người của Tào Quang rời khỏi, toàn bộ trong phòng hát, vẫn yên lặng đến đáng sợ!
Tất cả mọi người đều có vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Diệp Trần, không ai dám mở miệng ra để nói chuyện, sợ không cẩn thận lại chọc phải vị nhân vật thần tiên này. Ngay cả Tào gia đại thiếu đều phải quỳ lạy thi lễ, khúm núm đối với hắn, thân phận của người này, chỉ sợ cao bằng trời!
"Phù phù!"
Sau khi Từ Thiếu Trùng ngây người một lúc, không thể chịu được áp lực to lớn này, thế mà cắm đầu ngã xuống đất, rõ ràng bị dọa sợ ngất xỉu đi.
Chương 267 Phiền phức của Tào gia
Trên đường trở về, Tô Mạn cũng thay đổi không còn hoạt bát như trước nữa, cả người rõ ràng trở nên có chút câu nệ, hơn nữa trong ánh mắt còn lộ ra một chút lo âu và e ngại.
Hết cách rồi, vì cảnh tượng trước đó xảy ra ở trong phòng hát KTV kia, đối với nàng mà nói thì đó là sự trùng kích quá lớn. Mà Diệp Trần cũng không có giải thích ngay, bởi vì hắn biết, Tô Mạn sớm muộn gì cũng biết được tất cả, chấp nhận sự thay đổi thân phận của mình.
Xe chạy ra khỏi KTV một lúc lâu, Tô Mạn mới quay đầu mặt mũi tràn đầy nghi vấn, thận trọng hỏi:
"Em đúng là Diệp Trần em trai của chị sao?"
Vẻ mặt Diệp Trần bình tĩnh nhẹ gật đầu, "Đương nhiên, hơn nữa sẽ mãi là như thế!"
Hô!
Nghe được Diệp Trần nói như vậy, Tô Mạn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cũng khôi phục mấy phần hoạt bát như xưa "Đã như vậy, có thể nói cho chị một lời giải thích hợp lý được hay không?"
"Đương nhiên! Bà chị, thật ra thì em cũng muốn nói cho chị biết, chỉ có điều em sợ chị bị dọa sợ!"
Diệp Trần nói đến đây, dừng lại suy nghĩ một chút, sắp xếp lại từ ngữ, rồi mới mở miệng nói:
"Còn nhớ rõ ở Thiên Hải lúc trước, chị và bạn học của chị nói chuyện về Vân Châu Diệp tiên sinh không?"
Tô Mạn nhẹ gật đầu, ngay sau đó đã nghĩ tới cái gì, đôi mắt ngay lập tức trợn trừng lên thật lớn, "Em không phải là muốn nói cho chị biết, em chính là vị Vân Châu Diệp tiên sinh kia chứ?"
Diệp Trần nhếch miệng cười một tiếng, "Trả lời chính xác!"
Tô Mạn lập tức kinh ngạc há hốc mồm một lúc lâu, mới từ từ nói:
"Khó trách ngày đó ở trên biển, chị thấy thân hình của Diệp tiên sinh kia sao lại giống em đến như vậy! Hơn nữa em còn mang theo một cái mặt nạ, cố ý không cho chị biết là em đúng không? Cái tên tiểu tử thối nhà em, em được lắm!"
Tô Mạn nói tới đây, theo bản năng muốn nắm chặt lấy lỗ tai của Diệp Trần, thế nhưng vừa nghĩ tới hắn bây giờ là Diệp tiên sinh uy chấn toàn bộ Thiên Nam, lập tức dũng khí không đủ, cuối cùng vẻ mặt ngượng ngùng đưa tay thu lại. Diệp Trần thấy thế, mỉm cười, "Bà chị, em đã nói rồi a, cho dù em có thay đổi như thế nào đi nữa, em vẫn mãi là em trai của chị a! Em chỉ hi vọng chị còn có thế đối với em như lúc trước, nếu như chị không ngày nào không có bắt nạt em, em lại cảm thấy không quen a!"
"Phốc phốc ~ "
Tô Mạn nghe nói như thế, lập tức nhịn không được cười, đồng thời hốc mắt đỏ lên, suýt chút nữa vì cảm động mà khóc.
"Tiểu tử thúi! Đây chính là em nói nha! Hì hì, Vân Châu Diệp tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh lại là em trai của Tô Mạn ta, vừa nghĩ tới mà ta cảm thấy cũng không tệ lắm a!"
"Đúng rồi, mẹ chị đều biết thân phận này của em rồi chứ?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, lập tức kể lại đại khái tình huống của mấy tháng nay cho Tô Mạn nghe một lần.
Sau khi Tô Mạn nghe xong, vẻ mặt lập tức không cam lòng nói:
"Tốt lắm! Hóa ra chị là người cuối cùng biết được chuyện này a! Mọi người phối hợp với nhau lừa bịp chị a! Hừ hừ!"
...
Cùng lúc đó, ở Tào gia "Cái gì? Con lại giết hai người kia!"
Tào Khôn trực tiếp vỗ bàn một cái, từ trên ghế đứng dậy, hai mắt trợn lên thật lớn, hiển nhiên là đối với tin tức này cực kỳ hoảng sợ.
Tào Quang đứng ở trước mặt Tào Khôn, nhìn thấy dáng vẻ cha mình dường như ngay lập tức sẽ nổi điên lên, lập tức bị dọa đến rụt đầu một cái, tức giận nói:
"Cha à, cha không biết gì về tình huống đó, Diệp tiên sinh ở một bên đè ép, cha nói con nên phải làm thế nào? Nếu như con không giết bọn hắn, đoán chừng Diệp tiên sinh chưa chắc có thể bỏ qua cho con a!"
Tào Khôn nghe được lời giải thích của con trai mình, vẻ mặt lúc này mới hòa hoãn trở lại, "Thôi được rồi, nếu như Diệp tiên sinh muốn hai người kia chết, vậy dĩ nhiên là không giết không được! Tuy nhiên, lần này con giết hai tên đó chỉ sợ cũng gây ra phiền phức lớn!"
Tào Quang thấy được vẻ mặt nghiêm túc của Tào Khôn, không thể không nhỏ giọng thầm nói:
"Không phải chỉ là một người Hoa Hạ đại biểu cho hội thương mại của Đảo quốc thôi sao? Dù sao cha cũng không có tính toán hợp tác với bọn họ, nói câu khó nghe, chính là hai thằng chó bán nước, giết cũng chính là giết, cha, ngươi làm sao phải kinh hãi đến mức như vậy?"
Tào Khôn nặng nề thở dài một hơi, "Con thì biết cái gì! Sam Khẩu Chu Xã, không phải là thương hội bình thường của Đảo quốc, sau lưng của bọn họ, là tổ chức Sam Khẩu thế lực lớn nhất của Đảo quốc."
"Mặc dù con chỉ giết hai con chó, thế nhưng đánh chó còn phải ngó mặt chủ chứ! Hơn nữa theo ta biết được, bọn họ tới lần này, là muốn trao đổi với ta về cách thức mua bán thần thủy, nhóm cao tầng của tổ chức Sam Khẩu đối với chuyện này rất coi trọng!"
"Nếu để cho bọn họ biết được, hai người Hoa Hạ đại biểu cho bọn họ tới bị con giết chết, chỉ sợ sẽ hiểu lầm là chúng ta cố ý làm, đến lúc đó phiền phức không có nhỏ a!"
Tào Quang nghe nói như thế, vẻ mặt lúc này mới hơi đổi, sau đó mặt mũi lại tỏ vẻ không quan tâm nói: "Không phải chúng ta còn có Diệp tiên sinh sao! Nói đến chuyện này, cũng coi như là do ngài ấy mà ra, Tổ chức Sam Khẩu kia thật sự muốn tới Tào gia chúng ta tìm phiền phức, Diệp tiên sinh chắc chắn là sẽ không khoanh tay đứng nhìn a?"
Không nghĩ tới, Tào Khôn lại lắc đầu nói:
"Chuyện này không có đơn giản như con nghĩ! Không nói trước, Diệp tiên sinh đã giúp Tào gia chúng ta quá nhiều, hơn nữa ngài ấy còn là người trong chốn thần tiên, lại có quân hàm mang theo, ngay cả khi ngài ấy vẫn quan tâm tới bạn bè của mình, cũng sẽ không giúp đỡ, không phải vạn bất đắc dĩ ta sẽ không giám tùy ý gây phiền phức cho ngài ấy a!"
"Huống chi, tổ chức Sam Khẩu kia có thể trở thành thế lực lớn nhất của Đảo quốc, chắc hẳn phải có thế lực siêu cường chống lưng đằng sau? Nếu như bọn họ thực sự muốn tới Tào gia chúng ta ra tay với con, chỉ sợ không kịp đợi mời Diệp tiên sinh tới, con đã xong đời rồi!"
Nghe nói như thế, sắc mặt Tào Quang ngay lập tức thay đổi lớn, lập tức liền cuống lên, "Vậy chuyện này... vậy chuyện này phải làm sao bây giờ? Cha, người phải mau chóng nghĩ cách cứu con a!"
Tào Khôn suy nghĩ một lát sau, mới chậm rãi nói:
"Biện pháp trước mắt, cũng chỉ có thể là dấu diếm! Chúng ta cần phải sử dụng tất cả các biện pháp, tuyệt đối không để cho người của Sam Khẩu Chu Xã, biết được người của bọn hắn chết ở trong tay của con!"
Tào Quang liền vội vàng gật đầu, "Đúng đúng! Chuyện này con sẽ phái người đi làm!"
...
Diệp Trần đương nhiên không biết hai kẻ mà hắn tùy ý xử lý vậy mà lại có lai lịch lớn, tuy nhiên cho dù biết thì hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Vài ngày tới, sau khi Tô Mạn biết Diệp Trần truyền thụ cho ba người Tô Lam phương pháp tu chân, lập tức la hét muốn học, mà vừa hay Diệp Trần cũng đang có ý nghĩ này. Tuy nhiên, để cho Diệp Trần không thể tưởng tượng được là, tư chất của Tô Mạn còn tốt hơn so với Sở Phi Yên một chút.
Diệp Trần nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn truyền Tiên Phong Vân Thể Quyết tuyệt học của Hi Nguyệt tiên tử người yêu hắn cho Tô Mạn. Môn công pháp này có yêu cầu rất cao đối với tư chất, nhưng một khi tu luyện thành công, cũng đủ để nghiền ép đối thủ có cùng cảnh giới, so với Thôn Thiên thần công mà hắn đang tu luyện yếu hơn có nửa bậc mà thôi.
...
Chớp mắt một cái, đêm giao thừa 30 tết cũng sắp tới. Đối với người đã sống lâu hơn tám trăm năm như Diệp Trần mà nói, cảm giác đón năm mới kiểu này sớm đã không còn gây hứng thú với hắn, hơn nữa hắn cũng không có người nhà, chỉ có hai mẹ con Tô Lam và Tô Mạn là người thân của hắn. Tuy nhiên, lúc này Tô Lam và Tô Mạn đang bề bộn chuyện của nhà hàng, dù sao, thì tết cũng sắp tới rồi, nghe nói tất cả các đại lão Vân Châu, đều ăn cơm tất niên ở trong nhà hàng Tô thị, chẳng những người người ở phòng khách đông nghịt, ngay cả toàn bộ ghế trong phòng khách bình thường cũng đã được đặt hết.
Diệp Trần vốn chỉ muốn yên tĩnh ở một mình trong biệt thự, không muốn đi tham gia cảnh tượng náo nhiệt này, nhưng không có nghĩ đến, một một buổi tối trước đêm 30 tết, Tô Mạn bỗng nhiên gọi điện thoại tới.
Chương 268 Đêm giao thừa!
Diệp Trần nhìn thấy số điện thoại của Tô Mạn gọi tới, không thể không lắc đầu, sau đó cầm điện thoại di động lên bấm nghe, rồi nói thẳng:
"Bà chị, nếu như chị muốn em đón năm mới với mọi người, vậy thì nên quên đi thôi, em đối với chuyện đón năm mới này, sớm đã không có bất kỳ hứng thú nào."
Tô Mạn lập tức giận dỗi nói:
"Tuổi còn nhỏ, ở trước mặt chị còn ra vẻ thăng trầm như cụ già a! Nhanh tranh thủ thời gian đi tới đây đi a!"
Diệp Trần cười khổ một lúc, lại tiếp tục cự tuyệt một lần nữa, "Em thật sự không muốn đi a!"
Hắn biết, những đại lão ở Vân Châu kia, sở dĩ đặt cơm tất niên ở nhà hàng Tô thị, tự nhiên là hướng về hắn mà tới, mà hắn hiện tại quả thực là không thích cái loại hình thức giao lưu nhàm chán này, cho nên mới cố ý không đến nhà hàng. Không nghĩ tới là, đầu bên kia điện thoại Tô Mạn yếu ớt thở dài một hơi, nói:
"Được rồi, chú em, chị nói thật cho em biêt a! Ông nội của chị và cả một nhà của hắn, vậy mà cũng muốn ăn tất niên ở nhà hàng chúng ta!"
Diệp Trần nghe nói như thế, lông mày không thể không hơi nhíu lại.
"Cho nên?"
Tô Mạn tức giận nói:
"Em cũng không phải không biết! Chị ghét nhất một nhà bọn họ, chẳng những Chu Thành Công kia cũng muốn tới, ông nội, nãi nãi, một nhà bác cả bác hai cũng tới, nghe mẹ chị nói, cô út của chị nhiều năm không về nhà cũng tới!"
"Em cũng biết, ta với bên Chu gia bọn họ rất không hợp nhau, cả nhà bọn họ chị không thích một ai hết, bằng không chị cũng không mang họ Tô của mẹ chị a!"
Tô Mạn nói xong lời nói cuối cùng, giọng nói đã bắt đầu mang theo một chút nghẹn ngào, "Chị thì cũng chẳng sao cả, nhưng chị nghi ngờ bọn họ không có ý tốt, nói không chừng là muốn khi dễ mẹ chị!"
Diệp Trần im lặng một lúc, hắn từ lúc còn nhỏ đã không có cha mẹ, không có người thân, tuy rằng coi hai mẹ con Tô Lam như là người người nhà của mình, nhưng ở giữa không có quan hệ máu mủ với các nàng, cái loại cảm giác này không giống nhau lắm, cho nên hắn không thể hiểu được, loại quan hệ máu mủ kia như thế nào.
Ở trong ấn tượng của hắn, Chu gia cũng từng được coi là nhà giàu có ở Vân Châu, chỉ có điều sau khi tới thế hệ của Chu Thành Công, cũng đã có phần xuống dốc, với cả Chu Thành Công chỉ biết hết ăn rồi lại nằm, còn dính dáng đến cờ bạc và các thói hư tật xấu, sớm đã làm sản nghiệp Chu gia phân tán. Ở trong nhà, Chu Thành Công đứng hàng thứ ba, còn có hai người anh trai và một người em gái, nhưng bọn họ biết Chu Thành Công là một đứa con phá của, cho nên không có ai muốn đứng ra giúp hắn cả.
Mà Chu gia lão gia tử và Chu lão phu nhân, đều là người trọng nam khinh nữ theo thời phong kiến, luôn bắt bẻ đối với mẹ con Tô Lam. Sau khi Tô Lam và Chu Thành Công ly hôn, thì càng không thèm để ý tới hai mẹ con Tô Lam sống như thế nào. Cho nên, tuy rằng Tô Mạn có người nhà, hơn nữa còn có rất nhiều, thế nhưng ngoài Tô Lam ra, thì có cũng như không. Nghe được đầu bên kia điện thoại, dường như đã bắt đầu truyền tới tiếng khóc nức nở của Tô Mạn, Diệp Trần ngay lập tức cảm thấy không đành lòng, đành phải thở dài một cái nói:
"Vậy được rồi, em tới ngay đây!"
"A!"
Đầu bên kia điện thoại, lập tức truyền đến tiếng hoan hô của Tô Mạn, "Chị biết ngay mà, chú em đối với chị là tốt nhất!"
Giọng nói lanh lảnh vui mừng, đâu còn nghẹn ngào chỗ nào?
Diệp Trần lập tức đã đoán được, mình trúng bẫy của bà chị mưu mô quỷ kế này giăng bẫy rồi. Thế nhưng lời hắn đã nói ra khỏi miệng, tự nhiên sẽ không đổi ý, hơn nữa hắn cũng có một chút lo lắng, tính cách của Tô Lam ôn hòa nhẫn nhịn, nếu mà mình không tới, nói không chừng thật đúng là có khả năng sẽ bị người Chu gia khi dễ.
...
Hai mươi phút sau, Diệp Trần đã lái Ferrari chạy tới nhà hàng Tô thị.
Lúc này bầu trời đã tối hoàn toàn, có rất nhiều người bắt đầu vội vã đến nhà hàng để ăn cơm tất niên.
Nhà hàng Tô Thị từ lúc khai trương cho tới nay, bởi vì có được sự ủng hộ của nhiều lão đại, cho nên bây giờ nghiễm nhiên đã trở thành nhà hàng lớn nhất thành phố Vân Châu, làm ăn rất thuận lợi, cơm tất niên sớm đã được người đặt kín chỗ, thậm chí ngay cả ghế phòng bình thường đều có khách ra vào tấp nập, chỉ có những phòng đặc biệt mới có thể thuê qua đêm, hơn nữa giá cả lại cực kỳ không rẻ. Đây chẳng qua chỉ là ăn tất niên mừng đón năm mới, lợi nhuận của khách sạn ước tính đã vượt quá một triệu.
Bên trong nhà hàng, nhân viên làm việc phụ vụ mỗi người đều mặc quần áo màu đỏ đi qua đi lại nhộn nhịp, thật sự là vô cùng náo nhiệt.
Thân thể Diệp Trần nhoáng lên một cái, giống như quỷ mị, xuyên thẳng qua đám người náo nhiệt, đi thẳng tới khu vực văn phòng tầng hai.
"Diệp Trần!"
Tô Mạn nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, ngay lập tức vui mừng chạy tới.
Mà Diệp Trần lại hơi sững sờ, chỉ thấy, Tô Mạn hôm nay thế mà lại mặc một bộ sườn xám màu đỏ, hơn nữa còn là loại sườn xám ngắn bó sát người trông rất gợi cảm, dưới chân đeo giầy cao gót bằng thủy tinh. Không sai, quần áo với tất chân màu da kia, càng tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp hiển lộ ra ngoài, ngày thường thì luôn luôn buộc tóc, bây giờ thì xõa tóc rải rác ở phía trước bộ ngực cao ngất...
Nếu như nói, Tô Mạn ngày thường có hình tượng của tuổi trẻ hồn nhiên, hôm nay thì chính là quyến rũ gợi cảm, khiến cho Diệp Trần nhìn thấy cũng có chút ngây người. Không thể không nói, đây là lần đầu tiên Diệp Trần thấy Tô Mạn ăn mặc gợi cảm như thế, như thể bây giờ và trước kia là hai người khác nhau vậy.
Tô Mạn thấy Diệp Trần nhìn mình đến sửng sốt, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, còn cố ý ở trước mắt Diệp Trần xoay một vòng, đưa cái dáng người có thể nói là hoàn mỹ kiêu ngạo kia hiện ra vô cùng tinh tế, sau đó lại cố ý hướng Diệp Trần ném ra một cái mị nhãn, vẻ mặt đắc ý nói:
"Thế nào? Chị của em có xinh đẹp không?"
Diệp Trần lập tức không biết nói gì, không thể không sờ lên mũi một cái, cười nói:
"Xinh đẹp thì xinh đẹp! Tuy nhiên học sinh Tô Mạn, chị không sợ lát nữa gặp ông nội cổ hủ kia của chị, ông ấy nhìn thấy thì mắng chị làm bại hoại thuần phong mỹ tục sao?
Ở trong ấn tượng của Diệp Trần thì vị Chu gia lão gia tử đó chính là một ông gia cổ hủ, chẳng những trọng nam kinh nữ mà còn có tư tưởng phong kiến. Không nghĩ tới, mũi ngọc tinh xảo của Tô Mạn hơi nhăn lại và không quan tâm nói:
"Chị không có sợ ông ta đâu! Chị chính là cố ý mặc như vậy để cho bọn họ thấy a, còn nếu mà dám mắng chị thì chị trực tiếp mắng lại, dù sao chị có em là chỗ dựa lớn a, nếu có chuyện gì xảy ra, em gánh giúp chị là được rồi!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ đảo một cái, đã chẳng muốn tiếp tục để ý tới nàng. Ngay tại lúc hai người đang tán gẫu, Tô Lam và Sở Phi Yên cũng đã trở về tới khu vực văn phòng. Hai người cũng giống vậy đều là mặc sườn xám, tuy nhiên bảo thủ hơn nhiều so với cách ăn mặc của Tô Mạn.
Nhất là Tô Lam, chỉ thấy nàng mặc một bộ sườn xám màu tím kín đáo, váy rất dài, phân nhánh cũng rất thấp, che kín hai chân, thân người còn mặc thêm một cái áo choàng sợi bông màu xanh nhạt rất trang trọng mà không mất đại khí. Sở Phi Yên thì mặc một cái áo sườn xám bình thường màu xanh da trời, trong sự trang nhã còn hiện ra một chút khoan khoái nhẹ nhàng thành thục.
Nhìn thấy Diệp Trần đến, hai người hiển nhiên có chút ngạc nhiên mừng rỡ, dù sao trước đó Diệp Trần cũng đã từng nói là hắn không đến.
Diệp Trần hướng về phía Sở Phi Yên mỉm cười coi như là chào hỏi, sau đó trực tiếp mở miệng nói với Tô Lam:
"Cháu nghe chị Mạn nói, người Chu gia cũng muốn đến đây ăn tất niên sao?"
Nghe Diệp Trần đề cập đến chuyện này, Tô Lam khẽ thở dài một hơi nói:
"Đúng vậy, trước đó ông nội của Mạn Mạn có gọi điện thoại cho dì, nói là cô út của Mạn Mạn, năm nay muốn về nhà ăn tết, muốn đặt ở chỗ này một cái phòng khách cao cấp, cho nên dì giữ lại cho bọn họ phòng Mẫu Đơn..."
Chương 269 Tiệc tất niên của Chu gia
"Phòng Mẫu Đơn?"
Tô Mạn nghe được điều này, lập tức ngồi không yên, "Mẹ, mẹ điên rồi sao? Phòng Mẫu Đơn thế nhưng là một trong ba cái phòng khách tốt nhất của chúng ta, một đêm phải hơn tám mươi ngàn đồng a! Tại sao mẹ lại cho ông già kia chứ?"
Ngay lập tức Tô Lam nghiêm sắc mặt, "Mạn Mạn! Nói cho cùng, ông ta dù sao cũng là ông nội của con! Cái gì ông già này, ông già kia, không biết lớn nhỏ gì hết!"
Tô Mạn bĩu môi, tức giận nói: "Con coi hắn là ông nội, hắn có coi con là cháu gái sao?"
Tô Lam nghe được điều này, không thể không thở dài một hơi nói:
"Ai! Cho dù nói như thế nào, con và ông ta đều có là người có quan hệ máu mủ! Hơn nữa, ngoài việc ông ta không để ý tới hai mẹ con chúng ta sống như thế nào, nhưng dù sao cũng không có làm ra cái chuyện gì đặc biệt quá đáng, con có thể nhịn thì nhịn một chút đi!"
Tô Mạn lập tức tỏ ra vẻ mặt coi thường, tuy nhiên sau đó hai mắt đảo một cái, đã nghĩ tới điều gì đó, thế là không nói thêm lời nào, thành thành thật thật nhẹ gật đầu, nói: "Được rồi, mẹ, con đã biết!"
Tô Lam lúc này mới hiện ra vẻ mặt hài lòng, lại nói tiếp:
"Đợi lát nữa, sau khi bọn họ tới, chúng ta cũng đi qua đó ngồi một lúc, con nhớ kỹ phải lễ phép chào ông nội, bà nội của con, cấp bậc lễ nghĩa là không thể thiếu được đâu đó!"
Tô Lam nghĩ rằng sau khi nói xong lời này, Tô Mạn khẳng định sẽ chống đối, không nghĩ tới lần này, lại không có phản bác một cách kỳ lạ, thế mà rất ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, "Mẹ, mẹ nói đúng, tuy nhiên tới lúc đó, để cho tiểu Trần đi với chúng ta nha!"
Tô Lam lập tức hơi sững sờ, ngược lại nhìn về phía Diệp Trần đang đứng ở một bên, muốn trưng cầu ý kiến của hắn. Những năm trước ăn tết, Diệp Trần cũng đi theo hai mẹ con Tô Lam qua Chu gia, chỉ có điều người của Chu gia không có thái độ tốt đẹp gì đối với hắn, sau lần đó hắn không còn đi qua nữa. Diệp Trần đang muốn mở miệng từ chối thì không nghĩ tới, lúc này Tô Mạn ở bên cạnh bỗng nhiên lặng lẽ đưa tay bóp một cái ở bên hông hắn, sau đó nháy mắt với hắn.
Diệp Trần ngay lập tức không còn gì để nói, đành phải nhún vai, nói:
"Cháu thì không có vấn đề!"
...
Sau một lúc, một nhân viên phục vụ khách sạn bước nhanh tới, hướng về phía Tô Lam nói:
"Tô tổng, khách ở Phòng Mẫu Đơn đã đến, hơn nữa vị Chu lão gia tử kia có nói với tôi, để cho tôi mời ngài và tiểu thư Tô Mạn tới!"
Tô Lam nghe nhân viên của mình báo cáo xong, nhẹ gật đầu, nói:
"Được, tôi biết rồi, cô đi xuống làm việc tiếp đi!"
Sở Phi Yên lúc này cũng mở miệng, "Dì Lam, mọi người cứ đi dự tiệc đi, chuyện của nhà hàng giao cho cháu là được rồi!"
...
Cùng lúc đó, tại Phòng Mẫu Đơn, nơi này là một trong những phòng khách tốt nhất của nhà hàng Tô thị, bên trong rất rộng rãi, khoảng chừng hơn hai trăm mét vuông, hơn nữa cách bố trí các hạng mục cơ sở mọi thứ đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, giống như hoàng cung rực rỡ tráng lệ. Mà lúc này, mọi người của Chu gia gần như đã đến đông đủ, Chu lão gia tử, Chu lão phu nhân, cả nhà anh trai cả Chu Thắng Lợi, cả nhà anh hai Chu Khải Toàn, và Chu Thành Công thì có tổng cộng mười ba người. Ngoài người con thứ tư của Chu gia ra, cũng chính là cô của Tô Mạn và người nhà còn chưa tới, toàn bộ những người khác đều đã đến đông đủ.
"Chà chà! Xem ra em dâu của chúng ta, đúng là xưa đâu bằng nay, thế mà lắc mình biến hóa thành giám đốc một nhà hàng cấp năm sao, nhà hàng sang trọng như vậy, chỉ sợ ở Vân Châu không tìm ra chỗ thứ hai đi!"
Một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, dáng người mập lùn, vừa vuốt ve cái bàn được chế tạo từ gỗ tử đàn, vừa cảm thán nói.
Người phụ nữ trung niên có dáng người mập lùn vừa mới nói xong, bên cạnh lại có một người phụ nữ trung niên dáng người cao gầy, cũng thuận theo mở miệng nói: "Chị dâu, chị chắc là không biết đi! Em thế nhưng là nghe nói, cái tiệm cơm này trước kia là đất của Đường gia, nghe nói lúc trước Đường gia mua xuống mảnh đất này giá đã cao tới sáu mươi triệu, về sau xây thành cái nhà hàng này, lại tốn hai ba trăm triệu nữa! Bây giờ sợ rằng chỉ nói về giá đất thôi sớm cũng đã vượt qua trăm triệu rồi!"
"Mọi người nhìn vào cách bố trí của nhà hàng này mà xem, từ quy mô cho tới tất cả mọi thứ ở trong này tính chung vào, ít ra thì cũng phải có giá trị đến bốn năm trăm triệu đi!"
...
Sau khi mọi người đều cảm khái một lúc, bỗng nhiên một cô gái trẻ tuổi nhịn không được mở miệng nói:
"Thím ba làm sao mà thoáng cái lại trở nên giàu có như vậy? Liệu có phải giống như tin đồn mà người ta nói hay không, thím ba làm nhân tình cho Đường gia lão gia tử, cho nên Đường gia lão gia tử mới đưa cho nàng nhà hàng này a? Hắc hắc!"
Lời nói của nữ tử tuổi trẻ kia vừa mới ra khỏi miệng, mọi người ngay lập tức im lặng một lúc.
Sau đó, một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc nghiêm sắc mặt nói:
"Tiểu Quyên! Không được ăn nói bậy bạ!"
Người đàn ông trung niên này, hóa ra chính là Chu Thắng Lợi, anh trai cả của Chu Thành Công, bác cả của Tô Mạn. Mà nữ tử tuổi trẻ vừa nói chuyện kia, thì là Chu Quyên Quyên con gái của Chu Thắng Lợi. Thật ra thì những người này ở đây, đều có cái nhìn không khác gì với Chu Quyên Quyên, chỉ có điều ở trước mặt Chu Thành Công bọn họ không muốn nói ra mà thôi. Chu Thành Công nghe nói như thế, quả nhiên sắc mặt tái mét.
Lúc này, Chu lão gia tử ngồi ở ghế giữa trên cùng mở miệng, "Hôm nay Chu gia chúng ta tụ họp với nhau, cùng nhau đón chào năm mới, đợi lát nữa sau khi hai mẹ con A Lam bọn họ tới, còn có tiểu tứ với người nhà nó tới, chuyện này không được phép nói bậy bằng không thì gia pháp chờ đó nghe rõ chưa?"
Tuy rằng Chu lão gia tử cũng có ý nghĩ như những người khác, cũng cảm thấy Tô Lam không có khả năng dựa vào bản lãnh của cô ta mà có thể mở ra được cái nhà hàng lớn như vậy. Thế nhưng là, dù sao trước đó Tô Lam cũng không hề nghĩ ngợi đã cho bọn hắn phòng Mẫu Đơn tốt nhất này, nếu lại lôi chỗ đau của người ta ra để mà nói vậy thì thật chẳng ra gì. Hơn nữa, Tô Lam đã ly hôn với Chu Thành Công, bất kể làm chuyện gì đi nữa thì cũng không có bất cứ quan hệ gì với Chu gia bọn hắn.
Mọi người thấy lão gia tử lên tiếng, lập tức không có ai dám nói thêm gì nữa.
...
Sau khi mọi người Chu gia ai vào chỗ nấy, lại đợi một lát nữa, thì cánh cửa của phòng khách bị người đẩy ra, chính là Tô Lam dẫn theo Tô Mạn và Diệp Trần bước vào. Nhìn thấy ba người đột nhiên xuất hiện trước mắt, toàn bộ mọi người của Chu gia ngay lập tức ngẩn ngơ, trong thời gian ngắn thế mà suýt nữa không có nhận ra. Hết cách rồi, sự biến hóa của ba người này thực sự quá lớn. Tô Lam sau mấy tháng kinh doanh nhà hàng này, trên người đã có mùi của một người phụ nữ mạnh mẽ. Diệp Trần thì càng không cần phải nói, so với mấy tháng trước sớm đã thay da đổi thịt.
Còn về Tô Mạn, mặc dù bản thân sự thay đổi không phải là rất lớn, nhưng hôm nay lại ăn mặc nóng bỏng gợi cảm, thật sự là quá bắt mắt, quả thực giống như một ngôi sao lớn.
"Cha, mẹ, anh cả, chị dâu cả, anh hai, chị dâu hai..."
Tuy rằng Tô Lam và Chu Thành Công sớm đã ly hôn, thế nhưng cách xưng hô đối với mọi người vẫn không có thay đổi. Đợi đến Tô Lam thăm hỏi từng người một lần, ngoài Chu Thành Công ra, mọi người lúc này mới triệt để kịp phản ứng lại. Ba người trước mắt này, đối với Chu gia bọn họ trước đây, là mấy người mà bọn họ vẫn luôn vô cùng coi thường khinh bỉ. Nhưng hôm nay đối mặt ba người này, mọi người lại lập tức sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm, ở trong lúc lơ đãng, ba người Tô Lam đã bao chùm xuống hoàn toàn khí thế của bọn hắn.
Tuy nhiên, sau khi trải qua cảm giác mặc cảm tự tin ngắn ngủi đó, trong lòng mọi người lại thi nhau dâng lên cảm giác ganh ghét đố kỵ, nhất là Chu Quyên Quyên, nhìn thấy Tô Mạn giống như một ngôi sao lớn ở trước mắt mình thì lập tức đố kỵ điên cuồng, trong lòng oán hận, "Hừ! Không phải bởi mẹ của ngươi bán đi thân xác, ngươi mới có thể có được cuộc sống như bây giờ sao? Vênh váo cái gì a!"
Chương 270 Xin lỗi?
Chẳng bao lâu, mọi người lại ngồi xuống lần nữa, Diệp Trần ở bên cạnh Tô Mạn mà không nói một lời, là hắn bị Tô Man kéo tới, tự nhiên cũng lười nói chuyện với mọi người của Chu gia. Bởi vì nhà của cô út Tô Mạn còn chưa tới, cho nên đồ ăn tạm thời cũng chưa mang lên, chỉ có một số loại rượu, đồ uống và một chút điểm tâm, hoa quả.
...
"Được rồi, lại một năm mới nữa sắp tới, nhà của tiểu tứ chắc là cũng sắp tới rồi, mọi người nhân cơ hội này, tổng kết lại một chút xem năm nay làm được gì và mất gì đi!" Chu lão gia tử bỗng nhiên mở miệng. Chu gia trước kia cũng là một gia tộc giàu có, theo như truyền thống từ xưa tới nay, cứ nhân dịp bữa cơm cuối năm là cùng nhau tổng kết trong một năm vừa qua làm được những gì, mất đi những gì, mà ở Chu gia thì Chu lão gia tử có thể nói là nhất ngôn cửu đỉnh.
Tuy rằng đồng lứa nhỏ tuổi của Chu gia, đều rất không thích cái khâu này, thế nhưng không có người nào dám can đảm đứng ra chống lại. Sau khi Chu lão gia tử nói xong lời này, hướng về bên phía Chu Thắng Lợi con trai cả của hắn, nói:
"Chu Thắng Lợi, con lớn nhất trong nhà, con nói trước đi!"
Chu Thắng Lợi lập tức gật đầu lên tiếng, hơi suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói:
"Thực ra trong một năm này, con chủ yếu vẫn là đi theo Lưu thị trưởng làm một số việc về phương diện kinh tế, tuy nhiên ở một tháng trước, con tham gia tranh cử khu trưởng tại khu mới ở phía đông thành phố, Lưu thị trưởng cũng có ý muốn dìu dắt con, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc là mười phần chắc chín!"
Nói xong lời này, trên mặt Chu Thắng Lợi cũng không thể không lộ ra một chút vui mừng. Người một nhà Chu Thắng Lợi cũng tỏ ra vẻ vui mừng, cũng có danh dự. Diệp Trần nghe được điều này, cũng giật mình nhớ lại, Chu Thắng Lợi con trai cả của Chu gia là đi theo con đường nhà nước. Nhớ lại kiếp trước, có vẻ như trong năm sau, Chu Thắng Lợi trở thành trưởng khu tại khu mới ở phía đông, tuy nhiên vài năm sau đó, cũng không có thăng quan tiến chức gì nữa, phát triển chỉ có thể được coi là bình thường.
Đương nhiên, đối với dân chúng thấp cổ bé họng mà nói thì ở thành phố Vân Châu trưởng khu có cấp bậc ngang với Chủ tịch huyện, cũng có thể nói đây là một chức không nhỏ. Khi nghe thấy những lời này của Chu Thắng Lợi, anh hai Chu Khải Toàn lập tức cười nói:
"Anh cả không hổ là người làm chính trị, dấu tin tức này rất kín đáo! Nếu như không phải hôm nay nhà có tiệc rượu, chỉ sợ anh cũng không nói cho mọi người biết đi!"
Chu Thắng Lợi vội vàng khoát tay áo, cười nói:
"Trước đó còn không có nắm chắc, loại chuyện này dù tốt như thế nào, làm sao có thể đưa ra bên ngoài nói lung tung được? Hôm qua anh vừa mới đi tới nhà Lưu thị trưởng một chuyến, lúc này mới dám chắc chắn!"
Mọi người nghe được Chu Thắng Lợi nói như vậy, lập tức đã hiểu việc Chu Thắng Lợi nhận chức trở thành Trưởng khu khu mới ở phía đông, đã là chuyện ván đã đóng thành thuyền. Chu Khải Toàn lập tức cười ha ha một tiếng, "Nói tới như vậy, vậy em chúc anh cả sớm thăng chức!"
Nói đến đây, Chu Khải Toàn dừng lại một chút, sau đó lại nhìn về phía Tô Lam nói:
"A Lam, tuy nói em và em ba đã ly hôn, nhưng cuối cùng vẫn là người trong nhà, đại ca làm Trưởng khu khu mới ở đây, sau này em có thể sẽ cần phải nhờ vả anh ấy, còn không tranh thủ thời gian mời anh cả một chén a?"
Diệp Trần nghe nói như thế, lập tức âm thầm cười lạnh, không nói đến phía sau Tô Lam còn có Diệp Trần hắn, cho dù là không có hắn, một nhà hàng lớn buôn bán với doanh thu hàng năm hàng chục triệu đồng, chắc chắn sẽ nộp thuế cho thành phố Vân Châu rất nhiều, coi như thị trưởng cũng không dám tuỳ tiện làm khó, chứ đừng nói Chu Thắng Lợi chẳng qua chỉ là một cái chức Trưởng khu?
Chu Khải Toàn làm ăn buôn bán lâu dài, không có khả năng không biết đạo lý này, hắn sở dĩ nói như vậy, rõ ràng là đang cố giẫm ép khí thế của Tô Lam. Tô Lam cười nhạt một tiếng, cũng không có tranh cãi thêm gì, lập tức giơ ly rượu trong tay lên, hướng về phía Chu Thắng Lợi nói:
"Anh cả, em mời anh! Sau này còn xin anh chiếu cố nhiều hơn!"
Chu Thắng Lợi vội vàng khoát tay áo nói:
"A Lam em khách sáo rồi! Sau này nếu như có vấn đề gì, cứ tới tìm anh, anh chắc chắn sẽ không chối từ!"
Tuy rằng ngoài miệng Chu Thắng Lợi nói như vậy, nhưng trên mặt đã hiện rõ ra vẻ đắc ý.
Mà vẻ mặt của Chu Quyên Quyên con gái của Chu Thắng Lợi thì lại càng kiêu căng, ánh mắt nhìn về phía Tô Mạn, cũng càng tỏ ra khinh bỉ, thầm nghĩ trong lòng: "Coi như mẹ cô trèo lên cành cây cao như Đường gia thì như thế nào? Kết quả, không phải là vẫn phải cần nhìn sắc mặt của cha ta sao!"
Tô Mạn không hiểu gì mấy, thấy Tô Lam hướng Chu Thắng Lợi mời rượu, lập tức cảm giác chính mình thấp một cái đầu, khuôn mặt nhỏ không khỏi có chút suy sụp, vẻ mặt buồn bực. Sau khi Chu Thắng Lợi tổng kết xong, thì đến lượt Chu Khải Toàn con trai thứ hai của Chu lão gia tử.
Chu Khải Toàn cười ha ha một tiếng nói:
"Ta thì không thể so sánh với người anh cả của ta được, công ty nhỏ kia của ta vẫn là như cũ, lợi nhuận một năm cũng chỉ bảy tám triệu đi, trò đùa trẻ con mà thôi!"
Nói đến đây, Chu Khải Toàn lại kéo chủ đề tới trên người Tô Lam, "A Lam không giống, bây giờ thành bà chủ một nhà hàng lớn nhất Vân Châu, chỉ sợ không tới mấy năm nữa, sẽ trở thành nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh tại Vân Châu chúng ta!"
Tô Lam cười nhạt một tiếng, lần nữa giơ ly rượu lên, nói:
"Anh hai nói đùa! Sau này còn cần mời anh hai chỉ điểm nhiều hơn!"
...
Sau khi anh cả anh hai tổng kết xong, mọi người thi nhau nhìn về phía Chu Thanh Công là đứa con trai thứ ba của Chu lão gia tử. Chu Thành Công lại chỉ lo cúi đầu uống rượu, vẻ mặt rất ngượng ngùng.
"Ai!"
Chu lão gia tử cũng biết đứa con trai này của mình là như thế nào, sớm đã tập thành thói quen, cũng lười để ý tới hắn, ngược lại nhìn về phía đồng lữa nhỏ tuổi nói:
"Mấy người đứa nhỏ các cháu, cũng đều tổng kết chuyện của mình một lần đi!"
Thế là, mấy người Chu Quyên Quyên một đám tiểu bối Chu gia, cũng đều nói chuyện của mình ra một chút.
Sau khi mọi người nói xong, Chu lão gia tử nói ra lời bình cho từng người một, sau đó do dự một chút, cuối cùng lại nhìn về phía Tô Mạn.
Nhìn thấy cách ăn mặc của Tô Mạn một thân nóng bỏng gợi cảm, Chu lão gia tử lập tức nhướng mày, tuy nhiên cuối cùng vẫn là không nói thêm gì, trầm giọng nói:
"Tô Mạn, cháu cũng nói một chút đi!"
Không nghĩ tới, Tô Mạn ngay cả đầu đều không có nhấc một chút, một bên dùng cái nĩa đâm điểm tâm trước mắt, hững hờ không sợ hãi nói:
"Ngài vừa rồi cũng đã nói, ta họ Tô, không họ Chu, ta cũng không phải người nhà Chu gia các ngươi, cũng không cần phải phiền phức như vậy đi!"
"Ngươi!..."
Chu lão gia tử lập tức tức giận đến không chịu được.
Mọi người còn lại Chu gia nghe nói như thế, tất cả ngay lập tức cũng không chịu ngồi yên.
"Tại sao nói chuyện với ông nội cháu như vậy!"
"Thật sự là không được giáo dục một chút nào!"
"A Lam, hãy nhìn thái độ của con gái em xem, em không quan tâm tới nó sao!"
...
Vẻ mặt của Tô Lam rất khổ sở, cũng không thể không hướng tới Tô Mạn nghiêm mặt nói:
"Mạn Mạn, làm sao con có thể nói với ông nội của con như vậy? Còn không mau tới xin lỗi ông nội!"
"Đúng! Nhất định phải xin lỗi! Hơn nữa nhất định phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi!"
"Phạm thượng! Chuyện này nếu như đặt ở thời cổ đại, thì chính là tội lớn bất hiếu, là có thể trực tiếp bị giết!"
"Thật sự là bất hiếu a!"
...
Mọi người của Chu gia ngay lập tức nhao nhao hùa theo, nhất là mấy người Chu Quyên Quyên, sớm đã ghen tỵ đố kỵ với vẻ mặt xinh đẹp của Tô Mạn, bây giờ thấy được cơ hội có thể bỏ đá xuống giếng, đương nhiên sẽ không buông tha.
Tô Mạn thấy ngay cả Tô Lam cũng bảo nàng nói xin lỗi, lập tức hốc mắt đỏ lên, uất ức không chịu được.
Tô Lam nhìn thấy dáng vẻ này của con gái mình, cũng có chút không đành lòng thế là nhẹ giọng thở dài:
"Mạn Mạn hắn dù sao cũng là ông nội của con, con xin lỗi một câu là xong thôi a!"
Tô Mạn khẽ cắn bờ môi, cuối cùng không chịu được áp lực của Tô Lam và mọi người, đang muốn đứng lên nói xin lỗi, không nghĩ tới, lại bị Diệp Trần ở một bên giữ lại. Tô Mạn không hiểu ý nhìn về phía Diệp Trần, lại nhìn thấy một nụ cười rất tươi sáng, sau đó đối với nằng gằn từng chữ một:
"Chị Mạn, có em ở đây, cho dù sau đó chị có làm bất cứ chuyện gì đi nữa, đều không cần phải xin lỗi!"