Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 651 Diệt Giáo Đình!

Cùng lúc giọng nói rơi xuống, Diệp Trần bỗng nhiên đưa tay chộp một cái:

Ầm!

Một cái bóng to lớn hình bàn tay màu vàng óng, trực tiếp hướng Giáo Hoàng Kha Lai Đặc hung hăng vồ xuống.

"Hừ!"

Con ngươi của Kha Lai Đặc lập tức co rụt lại, khí tức già nua trên người trước đó trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, ngay sau đó đã lui lại được tới hơn vài trăm mét, hiểm mà lại hiểm tránh thoát một trảo này của Diệp Trần.

Kha Lai Đặc tránh thoát một kiếp, lập tức lòng tin tăng gấp bội, khí thế trên người cũng lập tức phóng thích ra ngoài không giữ lại chút nào.

Mà các giáo đồ của Giáo Đình phương Tây kia, tất cả đều đầy tinh thần, từng người một lần nữa dấy lên hy vọng.

"Ta nói là nha, chỉ cần Giáo Hoàng đại nhân xuất thủ, tiểu tử này lại có thể thế nào?"

"Tuy rằng thực lực của thiếu niên này có thể nói là kinh khủng, Giáo Hoàng đại nhân cũng chưa chắc thua hắn!"

"Giáo Hoàng đại nhân vạn tuế!"

...

Mọi người thi nhau hoan hô lên, một số cao thủ thậm chí bắt đầu kích động, chuẩn bị cùng nhau vây công Diệp Trần.

Mà hai người Vương Thạc và Hàn Dĩnh Ngọc cũng nhân dịp ánh mắt của mọi người đều dồn lên trên người Diệp Trần mà bắt đầu lặng lẽ lui lại, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

"Khặc khặc! Diệp Cuồng Tiên, hóa ra ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế...cái gì!"

Trên bồi trời lòng tin của Kha Lai Đặc tăng lên gấp bội, nhịn không được cười một tiếng điên cuồng, tuy nhiên còn không đợi hắn vừa cười vừa nói xong thì vẻ mắt lập tức thay đổi, chỉ thấy cái cái bóng to lớn hình bàn tay màu vàng óng kia giống như xuyên qua không gian vậy mà như bóng với hình theo tới, một tay gắt gao bắt lấy Kha Lai Đặc!

"A!!"

Lão Giáo Hoàng Kha Lai Đặc lập tức phát ra một tiếng kêu thảm giống như một con heo bị làm thịt.

"Chỉ là một con gián cũng dám sủa loạn ở trước mặt bản Đế? Thật sự là không biết sống chết!"

Sau khi Diệp Trần bắt được Kha Lai Đặc dễ như trở bàn tay, lại thuận tay kéo một phát, trong nháy mắt Kha Lai Đặc chạy ra đến bên ngoài được ngàn mét, rõ ràng kéo về tới trước mặt.

Mọi người ở xung quanh, hai mắt của tất cả mọi người ngay lập tức trợn lên thật lớn, vâng trên quảng trường lớn như vậy thế mà yên tĩnh giống như chết!

Ngay cả hai người Vương Thạc và Hàn Dĩnh Ngọc, trong lúc nhất thời cũng quên đi việc mình phải chạy thoát thân khỏi chỗ này, không thể tưởng tượng nổi nhìn lên trên đạo thân ảnh thiếu niên giống như chiến thần ở trên không trung kia.

"Lão Giáo Hoàng trước đó gọi hắn...Diệp Cuồng Tiên, chẳng lẽ hắn chính là..."

Vẻ mặt của Vương Thạc trở nên trắng bệch, run run rẩy rẩy nói một câu, sâu trong đôi mắt hiện ra một vệt kính sợ nồng đậm.

Bản thân là người Hoa Hạ, hơn nữa lại còn là con trai trưởng trong của một gia tộc trong tám gia tộc lớn của Kinh Đô, hắn há lại sẽ không biết tới cái tên đó?

Diệp Cuồng Tiên!

Lúc trước một người hoành ép tám gia tộc lớn nhất tại Kinh Đô, là đệ nhất nhân giới võ đạo của Hoa Hạ.

Sau khi diệt Cao Ly, đồ Đảo quốc, quét ngang sáu nước phía đông nam của Á Châu, cách đây không lâu còn ép cả Mỹ quốc một đại quốc đệ nhất đương thời phải đầu hàng!

Bây giờ đã được công nhận là đệ nhất nhân trên toàn cầu!

Hắn chính là truyền thuyết!

Là thần thoại!

Là thủ hộ thần của Hoa Hạ quốc!

Nếu như hắn sớm biết được thân phận của Diệp Trần, coi như cho hắn mượn thêm một trăm cái lá gan thì trước đó cũng không dám làm như vậy.

Vừa nghĩ tới hành động của chính mình trước đó, Vương Thạc lập tức hoảng sợ một trận, mồ hôi lạnh ứa ra ở trên lưng.

Mà Hàn Dĩnh Ngọc ở bên cạnh thì trong đôi mắt đẹp lại lộ ra vệt thần thái khác thường, nhìn qua thân ảnh giống như chiến thần ở trên không trung, thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Hóa ra hắn chính là vị Diệp thần tiên đại danh đỉnh đỉnh kia a, không nghĩ tới vậy mà còn trẻ như thế, dáng dấp cũng đẹp trai như vậy..."

...

Một bên khác, Lão Giáo Hoàng sau khi bị Diệp Trần dễ dangf bắt được thì lập tức dọa đến vẻ mặt tái mét cả ra rồi.

Thẳng đến lúc này hắn mới ý thức được là chính mình ngu ngốc và buồn cười tới cỡ nào!

"Diệp tiên nhân! Ta sai rồi, cầu ngài, cầu ngài đứng có giết ta...Giáo Đình ta với Thần giới vẫn luôn có liên hệ, chỉ cần ngài không giết ta, ta chắc chắn có thể giúp ngài tìm ra được lối vào đi tới Thần giới..."

Tuy nhiên, đối mặt với tiếng kêu thêm thảm cầu khẩn của Giáo Hoàng, khóe miệng Diệp Trần lại hơi nhếch lên, lộ ra vẻ trêu tức, lạnh lùng nói:

"Ta đã cho ngươi cơ hội rồi, đáng tiếc ngươi không biết quý trọng, bây giờ đã không cần!"

Nói xong lời này, bàn tay Diệp Trần bỗng nhiên dùng sức nắm một cái:

"Bành!"

Đáng thương Kha Lai Đặc, chúa tể chân chính của Giáo Đình phương Tây, vô thượng cường giả thống trị đại lục Âu châu gần hơn hai trăm năm lại bị Diệp Trần tiện tay bóp nát!

"Không!!"

Những tên giáo đồ cuồng nhiệt ở xung quanh kia thấy được cảnh này, lập tức từng người quỳ cúi trên mặt đất, thi nhau phát ra tiếng gầm thét không cam lòng.

Thần chí cao vô thượng trong lòng bọn họ là sứ giả của thượng đế không có gì làm không được, lại bị người ta ngược sát dễ dàng như thế!

Tín ngưỡng của bọn họ cũng theo đó hoàn tàn vỡ tan...

"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi vậy mà cũng dám giết Giáo Hoàng đại nhân, Thần giới tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"

Hồng y đại giáo chủ kia vẫn luôn đi theo sau lưng Kha Lai Đặc, tự biết chính mình cũng khó thoát được một kiếp, lập tức rống lớn một tiếng, sau đó giống như điên đánh về phía Diệp Trần.

"Bành!"

Tên Hồng y đại giáo chủ kia vọt tới trước mặt Diệp Trần, toàn bộ cả người vậy mà bắn ra ánh sáng trắng chói mắt, sau đó thì trực tiếp nổ tung lên, trong nháy mắt bao phủ Diệp Trần vào trong đó...

Hắn vậy mà lựa chọn tự bạo!

Các cao thủ của Giáo Đình phía dưới kia, thấy được cảnh này thì lập tức lại dấy lên một chút hy vọng, tất cả mỗi người đều gắt gao nhìn chằm chằm lên trên màn ánh sáng trắng chói mắt ở trên không trung kia.

"Ngải Bá Đặc đại giáo chủ, thế nhưng là tồn tại gần với Giáo Hoàng đại nhân, thực lực có thể so với võ giả cảnh giới Tiên Nhân ở phía Đông!"

"Hắn liều chết tự bạo, coi như không giết chết được tiểu tử Hoa Hạ này, ít nhất cũng có thể đánh cho hắn thành trọng thương a?"

"Thừa dịp hắn bị thương, mọi người cùng nhau xuất thủ giết hắn!"

...

Bên trong tiếng kêu gào của các cao thủ Giáo Đình, đạo ánh sáng trắng óng ánh kia cũng bắt đầu chậm rãi tán đi.

Tuy nhiên, chờ sau khi đạo ánh sáng trắng chói mắt kia biến mất đi thì ngay lập tức tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Chỉ thấy, một vị Hồng y đại giáo chủ cấp bậc Tiên Nhân, dưới trạng thái tự bạo liều chết vậy mà không thể làm bị thương thiếu niên Hoa Hạ này một chút nào!

"Không!!"

Những cường giả của Giáo Đình này nhìn thấy cảnh tượng khiến cho họ phải tuyệt vọng, ngay lập tức thi nhau phát ra những tiếng gầm thét không cam lòng.

Diệp Trần đưa tay lên vỗ vỗ nhè nhẹ lớp tro bụi bám trên quần áo, trong đôi mặt hiện lên vệt hàn ý, "Các ngươi ngàn vạn lần không nên không nên trêu chọc Diệp Cuồng Tiên ta! Giáo Đình phương Tây các ngươi, ở Âu châu làm mưa làm gió hơn ngàn năm rồi giờ cũng nên nghỉ ngơi một chút!"

Cùng lúc nói xong lời này, hai con ngươi của Diệp Trần hơi ngưng tụ:

Oanh!

Một đạo kiếm mang màu tím sáng chói phóng lên tận trời, xông lên tới tận chín tầng mây!

Giờ khắc này, toàn bộ Phạm Đế Cương, thậm chí cả thành phố La Mã gần đó, gần như tất cả mọi người đều bị đạo ánh sáng này thu hút, thi nhau dừng chân lại quan sát.

Ngay sau đó, những người này liền thấy được cảnh tượng mà cả đời này khó mà quên được.

Đại giáo đường Thánh Bỉ Đắc, thánh địa vô thượng của giáo đình phương Tây, được tất cả giáo đồ ngày đêm cúng bái, ở dưới một đạo kiếm mang màu tím yêu dị, vậy mà sụp đổ ầm vang, hóa thành một đống phế tích...

Những giáo đồ bình thường kia thấy được cảnh này thì tất cả lập tức quỳ xuống trên mặt đất gào khóc.

Mà các đại lão cao tầng Ý quốc sau khi biết được việc này thì trên mặt của mọi người đều hiện ra vẻ đau thương, giống như ngày tận thế sắp tới.

Giáo Đình phương Tây thống trị đại lục Âu châu trên ngàn năm lại bị người diệt!

Tin tức này một khi truyền ra, toàn bộ Âu châu vì đó mà run rẩy!
Chương 652 Trở lại sân trường

Chưa hỏi ra được lối vào của Thần giới, điều này khiến Diệp Trần cũng hơi mất hứng thú.

Tuy nhiên hắn cũng hiểu rõ, lúc trước hắn giết Tạp Tư Đặc Thần tử của Thần giới, sau đó tiêu diệt Giáo Đình, Thần giới tất nhiên sẽ không ngồi yên không để ý tới, đối phương sớm muộn cũng sẽ tới tìm hắn, hắn và Thần giới cuối cùng rồi cũng sẽ có một trện đại chiến.

...

Mà Diệp Trần một cước đạp diệt đại thế lực đệ nhất phương Tây, tin tức này rất nhanh đã truyền tới khắp cao tầng các quốc gia trên toàn cầu, chẳng những cao tầng của các quốc gia đều phải vì đó mà run rẩy, đồng thời cũng đưa tới chấn động trong giới võ đạo trên toàn cầu.

Trước đó tuy Diệp Trần buộc Mỹ quốc đầu hàng, thế nhưng có rất nhiều người, họ vẫn còn hy vọng, mà bây giờ Giáo Đình phương Tây thống trị đại lục Âu Châu trên ngàn năm, thậm chí đã từng xưng bá toàn cầu cũng bị Diệp Trần gạt bỏ, để cho những người trong lòng còn mang tâm lý may mắn kia hoàn toàn tuyệt vọng.

Trải qua trện này, Diệp Trần mới chân chính đứng ở trên đỉnh của thế giới, toàn bộ tinh cầu này đều bị hắn giẫm ở dưới chân!

Tuy nhiên, Diệp Trần lại rất rõ ràng, ngoài Thế Tục giới ra thì Thần, Tiên, Yêu, Ma, bốn giới này tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Ở tương lai không xa, hắn sẽ ít nhất phải một lần đối mặt với mối nguy cơ lớn hơn.

...

Thần Vương điện, Thần giới, "Chỉ là một tiểu tử Thế Tục giới cũng dám giết đồ đệ của ta, hủy truyền thừa của Thần giới ta! Quả thực không thể tha thứ! Ta muốn lấy danh nghĩa của Thần để ngươi phải nhận lấy sự trừng phạt tàn khốc nhất trên đời này!"

Một tiếng gào thét gập tràn sự tức giận được truyền ra từ trong Thần Vương điện, toàn bộ Thần Vương điện đều theo đó mà rung động một trận, giống như lúc nào cũng có thể bị sụp đổ.

Mà trong đám nô bộc xung quanh Thần Vương điện, thi nhau quỳ cúi trên mặt đất, từng tên một run lẩy bà lẩy bẩy.

"Thần Vương đại nhân, chuyện này tuyệt đối không được xung động a!"

Một lão giả phía dưới bỗng nhiên đứng dậy, một mặt ngưng trọng nói:

"Theo cơ sở ngầm của chúng ta ở Tiên giới báo cáo, tiểu tử kia ở trước đây không lâu từng đại náo Bồng Lai Tiên giới, chẳng những diệt đi Dược Vương tông một trong năm đại tông môn của Tiên giới, còn giết mấy chục cao thủ cảnh giới Nguyên Anh, thực lực của kẻ này thật sự là sâu không lường được a!"

Lão giả này vừa mới nói xong, toàn bộ Thần Vương điện lập tức sôi trào:

"Việc này chẳng lẽ là thật? Điều này sao có thể!"

"Trong Thế Tục giới lại có nhân vật như vậy?"

"Nghe nói người này còn là một tên thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi, thực lực làm sao có thể nghịch thiên như thế? Chẳng lẽ là một tên lão quái vật nào đó đoạt xá trùng sinh hay sao?"

...

Mọi người bàn tán sôi nổi, ngay cả Thần Vương đang ngồi ở trên vương tọa cũng không thể không chau màu, giọng nói lạnh lùng nói:

"Đại Tế Ti, vậy theo ý tứ của ngươi, chẳng lẽ thù này Thần giới chúng ta không báo hay sao?"

Lão giả được gọi là Đại Tế Ti kia mỉm cười, nói:

"Thần Vương đại nhân chớ lo! Theo ta được biết, kẻ này cả gan làm loạn, chẳng những cùng lúc đắc tội với Tiên giới và Thần giới chúng ta, ngay cả hai giới Yêu, Ma cũng bị người này quấy tới long trời lở đất!"

"Sao chúng ta không liên hợp với ba giới khác, cồng đồng vây quét người này, người này đắc tội cùng lúc cả bốn giới, cho dù hắn thật sự là Thiên Quân Hóa Thần cũng khó thoát khỏi cái chết!"

Thần Vương trầm ngâm một lát, "Như thế quả thật là bảo đảm nhất! Chỉ có điều, bốn giới tranh đấu với nhau đã mấy ngàn năm, bây giờ lại muốn cùng nhau đối phó với một tên thiếu niên thế tục, không nói ba giới khác có đồng ý hay không, nói ra cũng thực sự mất mặt!"

Đại Tế Ti một mặt nghiêm túc nói:

"Thần Vương đại nhân chớ có xem nhẹ người này! Thật ra thì từ sau lần Kha Lai Đặc báo cáo tình huống người này với ta, ta vẫn luôn một mực để ý tới người này, căn cứ những tình báo mà ta thu thập được trong khoảng thời gian này thì kẻ này tám chín phần mười hẳn là một vị đại năng giả nào đó đoạt xá trùng sinh, thậm chí nói không chừng là người của thế giới kia tới!"

Thần Vương nghe được điều này thì hai mắt lập tức trừng một cái, "Ngươi nói là, thế giới kia..."

Đại Tế Ti nhẹ gật đầu, "Người này ở một năm trước đó, chẳng qua chỉ là một tên học sinh cấp ba bình thường của Hoa Hạ quốc, bây giờ cũng đã có thực lực Thiên Quân Hóa Thần! Ngoại trừ khả năng là một vị đại năng giả đoạt xá trùng sinh, ta thật sự không tìm ra được bất cứ lời giải thích nào tốt hơn!"

"Mà bây giờ trên cái tinh cầu này, từ hai ngàn năm trước đã bắt đầu tiến vào thời đại mạt pháp thì không còn xuất hiện Thiên Quân Hóa Thần chân chính, ngoại trừ thế giới kia, ta thực sự nghĩ không ra nguyên nhân hợp lý hơn!"

Nói đến đây, Đại Tế Ti có chút dừng lại, "Hơn hai ngàn năm đến nay, tuy rằng có rất nhiều cường giả bước vào trong Thông Thiên lộ kia, tiến vào thế giới kia, thế nhưng lại không một người trở về, không có ai biết, thế giới kia rốt cuộc có tình huống như thế nào, chẳng lẽ Thần Vương đại nhân ngài còn có cường giả tam giới khác, không muốn biết về nơi đó sao?"

Nghe được lời nói này của Đại Tế Ti, trong hai con ngươi của Thần Vương lập tức hiện lên vẻ vô cùng nóng, "Tại sao lại không muốn? Bản vương bị vây ở cảnh giới nửa bước Hóa Thần, lâu đến trăm năm, từ đầu đến cuối không cách nào thực sự bước tới một bước kia!"

"Mà Thông Thiên lộ kia bây giờ quả là quá quỷ dị khó lường, bình thường cũng chỉ có những người tuổi thọ sắp hết kia mới dám bước vào trong đó, nếu như kẻ này đúng như Đại Tế Ti nói, vậy ngược lại thì đây là một cái cơ hội tuyệt hảo!"

Đại Tế Ti hít sâu một hơi, nói:

"Đã như vậy, vậy ta tự mình đi ba giới kia một chuyến, nhất định có thể thúc đẩy việc này!"

...

Diệp Trần cũng không biết, Thần giới thế mà có dự định liên hợp với ba giới khác để cùng tới đối phó hắn.

Hắn lúc này sớm đã trở lại Hoa Hạ từ lâu.

Bên Bồng Lai Tiên giới kia mãi vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, tuy nhiên Diệp Trần đã để hải quân của Hoa Hạ, mật thiết giám thị động tĩnh ở trên vùng biển Đông Hải, một khi xuất hiện bất kỳ hiện tượng khác thường nào thì phải báo cáo ngay lập tức cho hắn.

Mà cùng lúc đó, tàn hồn của Hi Nguyệt được tẩm bổ bởi các loại đan dược, đã ngưng tụ ra nguyên thần, chỉ là còn chưa thể tồn tại trong môi trường hoàn toàn thoát ly nhục thân.

Mà thấy Bồng Lai Tiên giới bên kia chậm chạp không có phản ứng, mà Tiêu Nhược Hi vẫn luôn ở trong Cuồng Tiên môn, cũng có chút rầu rĩ không vui, Diệp Trần dứt khoát mang theo cô ta trở về đại học Thiên Hải.

Dù sao thì lấy tinh thần niệm lực của hắn bây giờ, cho dù người ở thành phố Thiên Hải, cũng có thể dễ dàng nhìn rõ tình huống ở Vân Châu, phút chốc là có thể chạy trở về.

...

Trở lại sân trường, trở lại ký túc xá, ba người bạn cùng phòng nhìn thấy Diệp Trần trở lại thì đều rất vui vẻ.

"Trần ca! Hơn một tháng này ngươi chạy đi đâu đấy? Huynh đệ ta nhớ ngươi muốn chết!"

Lão tứ Lý Hổ là người đầu tiên lao tới, trực tiếp tới ôm Diệp Trần một cái.

Hai người Trần Đông và Đường Uy tuy rằng không nhiệt tình giống như Lý Hổ, thế nhưng mặt mũi cũng đều mừng rỡ, đồng thời sâu trong đôi mắt còn lộ ra vẻ kính nể.

Phải biết, hôm đó lúc Diệp Trần rời đi, mọi chuyện xảy ra ở nhà hàng Đế Hào trước đó, bọn họ cho tới bây giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Ngay cả Đường Thanh Sơn công tử của đại gia tộc đệ nhất tỉnh Thiên Nam đối với Diệp Trần cũng phải một mực cung kính, bọn họ tự nhiên không dám coi Diệp Trần là người bình thường mà đối đãi.

Bốn người tùy tiện nói chuyện một lúc, Lý Hổ bỗng nhiên nói:

"Đúng rồi, Trần ca, trong khoảng thời gian ngươi không có ở đây, Dương Chi Phàm kia thế nhưng rất là đắc ý! Nghe nói cha của hắn hiến cho khoa Công nghệ sinh học chúng ta một bình Tử Kim Tiên Tuyền, bây giờ ngay cả trưởng khoa đều coi hắn làm cục cưng quý giá, cái đuôi đều nhanh muốn vểnh lên tới tận trời, căn bản không để những người như chúng ta vào mắt!"

Diệp Trần nghe được điều này không thể không cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì thêm.

Chỉ là một cái Dương Chi Phàm, trong mắt hắn, ngay cả con kiến hôi cũng không tính hắn há lại sẽ để ở trong lòng?

Lý Hổ thấy Diệp Trần không phản ứng chút nào, lập tức có chút nhụt chí, đành phải xoay chuyển lời nói, nói:

"Để ăn mừng Trần ca trở về, buổi tối hôm nay ta làm chủ, chúng ta ra ngoài chơi đùa thật tốt, như thế nào?"

Hai người Trần Đông và Đường Uy thì thi nhau biểu thị đồng ý, Diệp Trần tự nhiên cũng không có ý kiến gì.
Chương 653 Quán bar phong ba

Buổi tối, bốn người chuẩn bị đi chơi ở một quán bar gần trường học.

Đường Uy bỗng nhiên hướng về phía Lý Hổ một mặt cười xấu xa nói:

"Lão tứ, gọi cả em gái ngực lớn kia của ngươi đi thôi!"

Lý Hổ đầu tiên là lộ ra một chút vẻ ngại ngùng, sau đó thì tức giận nói:

"Lão Đường, ngươi mẹ nó còn dám kêu Thiến Thiến của ta là em gái ngực lớn, cũng đừng trách ta trở mặt không quen biết nha!"

Đường Uy cười ha ha một tiếng, "Được rồi! Ta không nói nữa không được sao? Tuy nhiên Thiến Thiến của ngươi cô ta xác thực lớn a!"

Hai mắt Lý Hổ trừng một cái, "Ngươi còn nói!"

...

Nghe được lời đối thoại của hai người, Diệp Trần rất nhanh đã hiểu được rõ ràng vấn đề ở trong đó, hóa ra hơn một tháng này, cái tên Lý Hổ này thế mà câu được một cô gái xinh đẹp ở khoa Kinh tế và thương mại, hai người bây giờ đang đứng ở thời kỳ mập mờ và mối quan hệ vẫn chưa được xác định.

Diệp Trần vốn cũng không có qua coi trọng chuyện này, bỗng nhiên nhướng mày, nhớ tới một số chuyện cũ trước kia, không thể không thốt ra, "Từ Thiến Thiến?"

Hoá ra, Diệp Trần giật mình nhớ tới kiếp trước, Lý Hổ đã yêu một cô gái tên là Từ Thiến Thiến, cuối cùng lại bị cô gái này tính toán đủ kiểu, cuối cùng còn bị cô ta đá một cái bay ra ngoài, vùi đầu vào ôm ấp một tên công tử khác, trực tiếp dẫn tới tính tình của Lý Hổ thay đổi lớn, sầu não uất ức nhiều năm.

Nếu không phải là Lý Hổ đột nhiên nói ra cái tên này, Diệp Trần thật đúng là chưa chắc có thể nhớ tới người này.

Chỉ là để Diệp Trần không có nghĩ tới là, bây giờ một đời này, hai người vậy mà nhanh như vậy đã lại quấn quít lấy nhau.

Có lẽ, đây là lực lượng của vận mệnh đi.

Lý Hổ thì làm sao biết được những chuyện này, nghe được Diệp Trần một lời nói ra được tên của cô gái mà bản thân mình đang ngưỡng mộ trong lòng, lập tức vì đó mà ngẩn ngơ, chợt cười nói:

"Trần ca, chẳng lẽ ngươi cũng quen biết Thiến Thiến? Là thông qua chị dâu quen biết phải không? Đã là như vậy, ngươi cũng gọi chị dâu cùng đi đi, vừa vặn có thể tác hợp giúp ta a!"

Chị dâu trong miệng Lý Hổ, tự nhiên là chỉ Tiêu Nhược Hi.

Tiêu Nhược Hi cũng là sinh viên của khoa Kinh tế và thương mại, hai bên quen biết nhau cũng không có gì lạ.

Diệp Trần nghe thấy Lý Hổ nói như vậy thì lập tức cảm thấy có chút khó trả lời.

Hắn biết tâm tư của cô gái này không được trong sáng, há lại sẽ lại đi tác hợp bọn họ?

Thế nhưng là hắn bây giờ nếu như nói thật thì lúc này Lý Hổ chắc chắn sẽ không tin tưởng, nói không chừng sẽ bị phản ứng lại ngược lại còn oán hận chính mình.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần đành phải thuận miệng qua loa một câu, "Nhược Hi không thích những nơi như quán bar, vẫn là không nên gọi cô ấy đi!"

Lý Hổ nghe được điều này thì ngay lập tức một mặt thất vọng, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của Diệp Trần cũng không dám nói thêm gì nữa.

Rất nhanh, Lý Hổ trốn vào phòng vệ sinh, sau khi gọi một cú điện thoại với Từ Thiến Thiến kia thì lập tức một mặt vui vẻ đi ra, hướng về phía Đường Uy và Trần Đông cười nói:

"Lão đại, lão tam, đừng nói anh em không chiếu cố các ngươi, Thiến Thiến nói, cô ta sẽ dẫn theo mấy cô gái xinh đẹp khác cùng ký túc xá của cô ta, hai người các ngươi cần phải nắm chắc thật tốt cơ hội này!"

Đường Uy nghe được điều này thì ngay lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, Trần Đông thì gãi đầu một cái, mặt mo đỏ lên một lúc.

...

Quán bar Ám Mị là một quán ba nổi danh nhất gần đại học Thiên Hải, nghe nói là một vị đại lão nào đó của Thiên Hải mở ra, cho nên không có người nào dám can đảm nháo sự ở nơi này.

Bốn người tới quán bar, "Thiến Thiến, ở đây!"

Lý Hổ hướng về phía bốn cô gái ăn mặc thời thượng hô to một tiếng.

"Thật đúng là cô ta!"

Diệp Trần nhìn thấy Từ Thiến Thiến, không thể không âm thầm lắc đầu lần nữa, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ, làm sao để Lý Hổ thấy được rõ ràng bộ mặt thật của cô gái này, tránh khỏi hắn lại rơi vào kết cục như kiếp trước.

Bốn cô gái nhìn thấy dung mạo đẹp trai của Diệp Trần, tất cả đôi mắt đẹp rõ ràng đều hơi lóe sáng lên, "Lý Hổ, người bạn này chính là Diệp Trần mà ngươi thường nói tới sao?"

"Nghe nói ngươi có quan hệ qua lại với học tỷ Tiêu Nhược Hi ở khoa chúng ta, không biết việc này là thật hay giả?"

"Quả nhiên là một anh chàng đẹp trai a!"

...

Mấy cô gái này ngươi một lời ta một câu, bắt đầu có ý kiến bàn luận đối với Diệp Trần.

Diệp Trần đối với Từ Thiến Thiến không có hảo cảm, cho nên cũng không có hảo cảm gì với mấy cô gái khác, tự nhiên cũng lười để ý tới, chỉ là khẽ gật đầu, không có nói một lời nào.

Bọn người Từ Thiến Thiến thấy Diệp Trần làm cao như vậy thì lập tức thi nhau lộ ra vẻ mặt không vui.

Tuy rằng Diệp Trần bởi vì chuyện có quan hệ qua lại với Tiêu Nhược Hi ở đại học Thiên Hải có danh khó không nhỏ, nhưng nhiều hơn là một số tin đồn tiêu cực.

Dù sao thì Tiêu Nhược Hi nổi danh gia cảnh giàu có và xinh đẹp của đại học Thiên Hải, là thiên kim của con nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam, mà thân phận chân chính của Diệp Trần thì không được biết đến, ở trong mắt những người theo đuổi Tiêu Nhược Hi kia, hắn tự nhiên chỉ là một con cóc may mắn ăn được thịt thiên nga mà thôi.

"Hừ! Chẳng qua chỉ đẹp trai dễ nhìn một chút mà thôi, chảnh cái gì chứ?"

Bốn cô gái vốn còn muốn thông qua Diệp Trần, làm quen với Tiêu Nhược Hi nhân vật nổi tiếng khoa Kinh tế và thương mại một chút, thấy Diệp Trần đối với các cô lạnh lùng như vậy, trong lòng không thể không có chút căm giận.

Lý Hổ thấy bầu không khí có chút lúng túng khó xử, vội vàng kêu gọi mọi người đi vào trong quán bar.

Mọi người cũng đều là khách quen trong quán bar, sau khi vừa tiến vào quán bar, lúc này liền có nhân viên phục vụ tiến lên đón, đưa bọn hắn vào bên trong một cái ghế dài.

Lý Hổ đã đặt một cái bàn lớn, rượu đỏ đắt tiền, cùng với một vài đĩa hoa quả và quà ăn vặt...

Mặc dù nơi này sạch sẽ tương đối yên tĩnh, thế nhưng dưới âm nhạc và ánh đèn chiếu rọi, mọi người nhanh chóng bước vào trạng thái.

Hai người Lý Hổ và Từ Thiến Thiến ngồi ở cùng một chỗ, không biết đang thấp giọng trò chuyện cái gì, nhưng từ trên nét mặt của hai người lại có thể nhìn ra được, Lý Hổ dường như đang một mực ân cần lấy lòng, mà Từ Thiến Thiến thì một mặt kiêu ngạo làm dáng, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy vẻ khinh thường.

Còn về phần Đường Uy, Trần Đông và ba cô gái khác thì đang chơi một số trò chơi trên bàn rượu, Đương Uy am hiểu giao tiếp, thỉnh thoảng kể một ít trò cười với câu đùa tục, chọc cho mọi người lúc nào cũng cười to.

Ngay cả Trần Đông cũng thỉnh thoảng chen vào nói được một vài câu.

Duy chỉ có Diệp Trần thì một mình ngồi ở một góc, tự mình thưởng thức rượu đỏ, không có ý tứ tham dự vào trong đó một chút nào.

Ba người Đường Uy biết tính tình của Diệp Trần, cũng không thấy có cái gì kỳ quái, nhưng rơi vào trong mắt bốn người Từ Thiến Thiến thì lập tức càng lúc càng cảm thấy Diệp Trần này là một công tử bột cái gì cũng không vừa ý, dứt khoát cũng không để ý tới hắn nữa.

Dần dần, Diệp Trần cũng cảm thấy có chút không thú vị, hắn vốn dĩ đáp ứng đến đây là muốn tìm một cơ hội để Lý Hổ thấy rõ ràng bộ mặt thật của Từ Thiến Thiến, nhưng bây giờ thực sự không tìm thấy cơ hội thích hợp.

Ngay vào lúc Diệp Trần đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, "Ơ! Thật đúng là Thiến Thiến a, nghe nói cô bị Phương thiếu vứt bỏ, thế mà nhanh như vậy đã câu được một kẻ ngốc mới rồi sao? Thật đúng là thần tốc a!"

Mọi người thi nhau theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy, người nói chuyện chính là một thanh niên khôi ngô có dáng vẻ lưu manh, một thân quần áo mặc toàn đồ hàng hiệu, cả đầu tóc nhuộm màu vàng, trên người mơ hồ lộ ra một cỗ sát khí, hiển nhiên không phải một kẻ đơn giản.

Từ Thiến Thiến nhìn thấy người nọ thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, vội vàng đứng dậy, thân thể mềm mại cũng vì đó mà hơi rung động, miễn cưỡng cười vui nói:

"Báo ca nói đùa, chúng ta...chúng ta chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường mà thôi..."

Lý Hổ nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức có chút khó coi.

Mà tên tóc vàng kia nghe được điều này thì khóe miệng không thể không nhếch lên, lộ ra vẻ đùa cợt, "Hóa ra là như vậy a! Vậy vừa đúng, bên ta có một vị khách quý, ngươi giúp Báo ca ta chiêu đãi tốt một chút đi!"

Thanh niên tóc vàng vừa nói ra lời này thì trực tiếp đưa tay hướng cổ tay của Từ Thiến Thiến chộp tới.
Chương 654 Mang theo người của ngươi, lập tức biến!

Vẻ mặt của Từ Thiến Thiến lập tức trở nên trắng bệch, nhưng lại không dám phản kháng, dọa đến thân thể mềm mại run rẩy.

Đúng lúc này, Lý Hổ ở một bên đột nhiên đứng lên, trực tiếp ngăn ở trước mặt Từ Thiến Thiên, tức giận trách mắng:

"Ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà nói với Thiến Thiến như vậy? Lập tức nói lời xin lỗi với cô ấy!"

Thanh niên tóc vàng kia nghe được điều này, đầu tiên là sững sờ, sau đó thì giống như nghe được trò cười buồn cười nhất trên đời, nhịn không được cười lên ha hả, "Mập mạp chết bầm, ngươi có biết ta là ai không? Cũng dám nói với ta như vậy?"

Hai mắt Lý Hổ trừng một cái, "Ta không cần biết ngươi là ai! Thiến Thiến là bạn ta, ngươi khi dễ cô ấy thì trước phải hỏi qua ta một chút xem có đồng ý hay không!"

Từ Thiến Thiến ở một bên nghe được lời này của Lý Hổ, chẳng những không có bất luận vẻ cảm kích nào, ngược lại vẻ mặt càng thêm trắng bệch, vội vàng giật giật ống tay áo Lý Hổ, mặt mũi đầy vẻ bức thiết nói:

"Lý Hổ, ngươi nhanh bớt tranh cãi! Người này là Báo ca, quán bar Ám Mị chính là sản nghiệp của hắn..."

"Cái gì!"

Nghe được điều này, sắc mặt của bọn người Lý Hổ và Đường Uy lập tức thi nhau thay đổi lớn.

Trước đó bọn họ không chỉ từng nghe được một lần người ta nói qua, ông chủ đằng sau quán bar này trà trộn hai đạo hắc bạch, bối cảnh thế nhưng là tương đối sâu.

Không nghĩ tới thế mà chính là người trẻ tuổi trước mắt này!

"Báo ca" nhìn thấy phản ứng của mọi người, trên mặt lập tức lộ ra vẻ đắc ý, một mặt cười tà nói:

"Mập mạp chết bầm, ngươi ngược lại là rất có gan đi! Xem ở ngươi coi như có mấy phần can đảm, bản thiếu cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu ba cái cho bản thiếu, bản thiếu liền tha cho ngươi một lần, như thế nào?"

Không đợi Lý Hổ mở miệng, Từ Thiến Thiến ở một bên lập tức kéo cánh tay của hắn, "Lý Hổ, khó có được Báo ca không so đo với ngươi, ngươi còn không mau quỳ xuống nói xin lỗi!"

Lý Hổ nghe được điều này, quả thực chính là không thể tin được vào lỗ tai của mình, "Thiến Thiến, sao ngươi có thể nói ra những lời này? Lý Hổ ta đường đường là đàn ông, sao có thể..."

Không đợi Lý Hổ nói xong, Từ Thiến Thiến ngay lập tức cười lạnh ngắt lời nói:

"Thôi đi! Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hảo hán còn không ăn thiệt thòi trước mắt đâu! Báo ca cũng không phải những người như chúng ta có thể đắc tội, chính ngươi không muốn sống, chẳng lẽ muốn liên lụy thêm chúng ta vào hay sao?"

Bạch bạch bạch!

Lý Hổ nghe được điều này thì lập tức như gặp phải sét đánh, tuyệt đối không ngờ rằng, cô gài mà trong lòng mình ngưỡng mộ, vậy mà lại nói ra được những lời này!

"Thiến Thiến, ta thế nhưng là đang giúp ngươi, sao ngươi có thể nói ra được những lời này?"

Dưới sự chất vấn của Lý Hổ, vẻ mặt của Từ Thiến Thiến lập tức có chút mất tự nhiên, nói:

"Ta đây cũng là vì muốn tốt cho ngươi! Đắc tội Báo ca, những người như chúng ta cũng sẽ không có quả ngon để ăn!"

Nói xong lời này, Từ Thiến Thiến lắc lắc bờ eo thon, tiến đến trước người Báo ca, cười làm lành nói:

"Báo ca, bạn của ta không hiểu chuyện, nếu không ngài nể tình ta, không cần phải chấp nhặt với hắn có được hay không?"

Tuy nhiên:

"Ba!"

Đối mặt với lời cầu tình của Từ Thiến Thiến, Báo ca đưa tay lên chính là một bàn tay, tát bay Từ Thiến Thiến ngã xuống ở trên một cái ghế salon ở bên cạnh.

"Con đàn bà thối! Ngươi thật đúng là làm mình thành rễ hành rồi? Chuyện của bản thiếu ngươi cũng dám quản?"

Cả khuôn mặt Từ Thiến Thiến xấu hổ đỏ bừng, che mặt không còn dám lên tiếng.

Lý Hổ thấy thế thì lập tức hoàn toàn nổi giận, tức giận đến nỗi gân xanh trên đầu cũng nổi lên, "Con mẹ nhà nó ta liều mạng với ngươi!"

Lý Hổ rống lớn một tiếng, trực tiếp vớ lấy một chai rượu đỏ liền nhào tới phía Báo ca.

Tuy nhiên Báo ca kia lại không hoang mang chút nào, dưới chân hơi xê dịch liền né tránh khỏi công kích của Lý Hổ, sau đó ngay lập tức đấm ra một quyền thẳng tới bụng dưới của Lý Hổ.

Diệp Trần ngồi ở trong góc thấy cảnh này thì lập tức nhướng mày, lấy thực lực hôm nay của hắn, muốn giết chết Báo ca cái loại con kiến hôi này thì chỉ cần một đạo ý niệm là đủ.

Tuy nhiên, hắn cố ý muốn để cho Lý Hổ thấy được rõ ràng bộ mặt thật của Từ Thiến Thiến, cho nên cuối cùng lựa chọn tạm thời thờ ơ lạnh nhạt.

Ầm!

Một quyền của Báo ca nện vào trên bụng của Lý Hổ, thân thể của Lý Hổ lập tức cuộn mình lại, ngã xuống ở trên một chiếc ghế salon, kêu lên đau đớn.

"Lão tứ!"

Đường Uy thấy thế lập tức quát lớn một tiếng, đồng thời một cước bay lên đạp về phía Báo ca.

"Ừm?"

Báo ca hiển nhiên cũng không nghĩ tới, trong đám học sinh này thế mà còn có ngươi luyện võ, hai tay lập tức giao nhau, hiểm mà lại hiểm đỡ được một cước này của Đường Uy.

Bạch bạch bạch!

Võ công của Đường Uy tuy rằng không cao, nhưng dù gì cũng là võ giả nội kình, Báo ca cũng tương tự không phải cao thủ gì, lập tức liên tiếp lùi lại bảy tám bước mới đứng vững lại thân hình, tính cả bàn trong quán bar cùng va chạm hỏng không ít, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả những người xung quanh tới.

"Vãi nồi! Ta không có nhìn nhầm chứ? Có người vậy mà ra tay với Báo ca!"

"Người nào mà to gan như vậy? Không muốn sống nữa sao?"

"Trước đó có người đắc tội Báo ca, ngày thứ hai thì bị người ném xuống sông Thiên Giang cho cá ăn!"

...

Mọi người bàn tán sôi nổi, mà Báo ca bị một cước của Đường Uy đánh lui, trên mặt ngay lập tức cảm thấy có chút không nén được giận, trong đôi mắt lộ ra một vệt sát khí nồng đậm, "Tiểu tử này khá! Cũng dám động thủ ở trên địa bàn của tao, hôm nay tất cả các ngươi một tên cũng đừng hòng rời khỏi đây!"

Theo lời nói của Báo ca rơi xuống:

Rầm rầm!

Xung quanh lập tức xuất hiện hơn mười tên đại hán vạm vỡ dáng người khôi ngô, nhanh chóng bao vây xung quanh toàn bộ chỗ mấy người Diệp Trần lại.

Sắc mặt của mọi người ngay lập tức thi nhau thay đổi, ngay cả sắc mặt của Đường Uy cũng trở nên nghiêm túc.

Những đại hán trước mắt này, hiển nhiên đều là người luyện võ, lấy võ công của hắn, tự vệ có lẽ còn có thể miễn cưỡng làm được, thế nhưng muốn bảo vệ chu toàn cho mấy người khác vậy thì tuyệt đối không thể nào.

Mà đúng lúc này, Từ Thiến Thiến bỗng nhiên hất cánh tay của Lý Hổ ra, bước nhanh lao tới trước mặt Báo ca, một mặt lấy lòng nói:

"Báo ca, ta với mấy người bọn hắn thật không quen, cầu ngài tha cho ta và bạn cùng phòng của ta đi a!"

"Thiến Thiến, ngươi..."

Lý Hổ thấy cảnh này, vẻ mặt lập tức trắng bệch, hắn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình vì cô gái này mà ra mặt, cô gái này lại ở thời khắc mấu chốt vì bảo toàn cho bản thân cô ta vậy mà đá hắn một cái bay ra ngoài!

Báo ca nghe được điều này thì lập tức cười khặc khặc một tiếng, hai mắt đảo ở trên người Từ Thiến Thiến và mấy người bạn cùng phòng của cô ta một cái, một mặt dâm sắc nói:

"Cái con nhỏ lẳng lơ này được, ngươi ngược lại rất là thức thời đi! Cũng được, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn đi hầu hạ vị khách quý kia của ta cho tốt, việc này ta có thể coi là chuyện cũ bỏ qua!"

Từ Thiến Thiến nghe được điều này thì lập tức thở dài một hơi, vẻ mặt lẳng lơ nói:

"Đa tạ Báo ca ~~ "

Nói xong lời này rồi quay lại nhìn về phía ba người bạn cùng phòng của mình ở sau lưng, "Mấy người các ngươi còn không mau tới tạ ơn Báo ca!"

Ba cô gái kia chưa từng gặp qua chuyện kiểu như thế này, sớm đã bị dọa sợ, lập tức thi nhau chạy ra khỏi vòng vây.

Thê là bên trong toàn bộ ghế dài, cũng chỉ còn lại có bốn người là Lý Hổ, Đường Uy, Trần Đông và Diệp Trần.

Vẻ mặt của ba người Lý Hổ lập tức trở nên khó coi, nhất là Lý Hổ, hắn tuyệt đối không ngờ rằng nữ thần mà mình ngưỡng mộ trong lòng, thế mà lại có bộ mặt lẳng lơ dâm đãng như thế.

"Ai!"

Mắt thấy đã tới mức độ này rồi, Diệp Trần biết mình không thể lại cứ ngồi im một chỗ mà không để ý tới, hơi thở dài một tiếng, chậm rải từ trong góc đứng lên, đi tới trước mặt mọi người, ngẩng đầu liếc qua Báo ca, chậm rãi mở miệng nói:

"Báo ca đúng không? Mang theo người của ngươi lập tức biến! Bằng không ta cam đoan ngươi không nhìn thấy mặt trời ngày mai!"
Chương 655 Quỳ xuống, hướng Diệp tiên sinh xin lỗi!

Xoạt!

Lời kia của Diệp Trần vừa thốt ra, mọi người nhất thời thi nhau liếc mắt, sau đó tất cả đều lộ ra vẻ mặt như đang nhìn một thằng ngốc.

"Vãi nồi! Tiểu tử này là có lai lịch gì? Cũng dám nói như vậy với Báo ca!"

"Chẳng lẽ hắn không biết, nơi này là địa bàn của Báo ca sao?"

"Xem ra hình như là một đám học sinh, người tuổi trẻ bây giờ a, thật đúng là không biết sống chết!"

...

Báo ca kia nghe được lời này của Diệp Trần, đầu tiên là ngẩn người, sau đó thì giận quá mà cười, "Được được được! Tao đã lớn như vậy rồi mà mày là người đầu tiên dám nói như vậy với tao! Xem ra tao không phát uy, các ngươi thực sự coi tao là một con mèo bệnh a! Người đâu! Phế bỏ hết tất cả mấy thằng không biết sống chết này cho tao!"

Sau một tiếng ra lệnh của Báo ca, mắt thấy đám đàn em của hắn sắp ra tay đối với mấy người Diệp Trần.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói tràn ngập uy nghiêm đột nhiên vang lên, "Tiểu báo, có chuyện gì xảy ra?"

Giọng nói rơi xuống, một tên nam thanh niên vẻ ngoài có chút đẹp trai từ đám người phía sau đi tới, bên cạnh còn có mấy tên tùy tùng đi theo, vừa nhìn là đã biết thân phận của người này có chút không tầm thường.

Diệp Trần cũng không thể không nhìn thoáng qua thì lập tức cảm thấy người này có chút quen mắt, thế nhưng là ở trong thời gian ngắn hắn cũng không có nhớ ra là ai.

Mà Báo ca kia nhìn thấy người này thì lập tức đổi lại một bộ mặt nở ra nụ cười đầy nhiệt tình, một đường chạy chậm đi tới trước mặt tên nam thanh niên kia, khúm núm nói:

"Vũ thiếu, sao ngài lại tới đây? Mấy tên gia hỏa không biết sống chết, cũng dám động thổ trên đầu thái tuế, chút chuyện nhỏ này không cần ngài phải hao tâm tổn trí, ta sẽ xử lý ngay lập tức!"

Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức xì xào bàn tán thêm lần nữa.

Báo ca này cũng coi là địa đầu xà nổi danh ở thành phố Thiên Hải, cho dù đối mặt với công tử của tam đại gia tộc cũng gần như có thể bình khởi bình tọa, bây giờ lại đối mặt với người thanh niên trước mắt này lại khúm na khúm núm như vậy, thân phận của thanh niên này rõ ràng cực kì không đơn giản!

Nam thanh niên được gọi là "Vũ thiếu" kia, nghe được lời này của Báo ca, khẽ gật đầu, thản nhiên nói:

"Nhanh chóng xử lý sạch sẽ, ta ở phòng khách chờ ngươi!"

Nói xong lời này, nam thanh niên kia muốn quay người rời khỏi, ngay vào lúc hắn xoay người lại, theo bản năng hướng phương hướng đám người Diệp Trần nhìn một cái, dưới chân bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên đứng im tại chỗ!

"Vũ thiếu, ngài thế nhưng là còn có chuyện gì muốn phân phó?"

Báo ca thấy thế thì lập tức lại vội vàng mở miệng hỏi.

Không nghĩ tới, "Vũ thiếu" nhưng không có để ý tới hắn, ngay sau đó thế mà xoay người lại, bước nhanh đi về phía Diệp Trần.

Sau đó, dưới ánh mắt chấn động không gì sánh nổi của Diệp Trần, "Vũ thiếu" kia vậy mà hướng về phía Diệp Trần bái một cái thật sâu, nở ra một nụ cười nịnh nọt, cẩn thận nói:

"Diệp tiên sinh, làm sao ngài lại ở chỗ này?"

Oanh!

Mọi người ở xung quanh thấy cảnh này thì lập tức xôn xao lần nữa.

Mà Báo ca kia ở đằng sau, nhìn thấy hình ảnh vô cùng kỳ lạ này, hai mắt càng trợn lên thật lớn, quả thực không thể tin vào đôi mắt của mình!

Phải biết, vị trước mắt này cũng không phải là thiếu gia ăn chơi bình thường, mà là công tử ở tỉnh Thiên Nam, là con của một vị Đại tướng nào đó ở nơi biên cương!

Tuy nói thành phố Thiên Hải bây giờ là thiên hạ của tam đại gia tộc, thế nhưng so với Mạc gia, Vũ gia trước đây quả thực không phải chỉ kém một điểm nửa điểm.

Nếu như so sánh, vị công tử quan gia trước mắt này tuy là cũng chưa chắc có thể nở mày nở mặt ở trên tỉnh Thiên Nam này được mấy năm, thế nhưng chỉ cần cha của hắn còn ngồi ở trên cái ghế kia, thì cho dù là con cháu đích tôn của tam đại gia tộc kia cũng phải kém hơn người này một bậc.

Đây cũng là chỗ dựa lớn nhất mà Báo ca hắn có thể không kiêng kỵ chút nào ở thành phố Thiên Hải!

Thế nhưng bây giờ, núi dựa của hắn vậy mà một mực cung kính đối với một tên học sinh như thế, đây quả thực khiến cho người ta khó có thể tin.

Sắc mặt của Diệp Trần từ đầu tới cuối bình tĩnh như nước, tuy nhiên thấy đối phương rõ ràng nhận biết mình, lông mày không thể không hơi nhíu, "Ngươi biết ta?"

"Vũ thiếu" lập tức dùng sức nhẹ gật đầu, "Uy danh của Diệp tiên sinh ở toàn bộ Hoa Hạ ai không biết? Tiểu tử may mắn từng được gặp mặt với Diệp tiên sinh một lần!"

"Ồ?"

Diệp Trần nghe được điều này, hai mắt khẽ híp một cái, sau khi suy nghĩ xoay nhanh một lát, rất nhanh đã nhớ tới một số hình ảnh liên quan.

Hoá ra, vị Vũ thiếu trước mắt này chính là Trịnh Đồng Vũ, lúc trước Diệp Trần ở trên máy bay từ Đảo quốc trở về Hoa Hạ thì gặp phải loại con ông cháu cha này, mà cha của hắn hình như là một nhân vật cấp đại lão nào đó của tỉnh Thiên Nam.

Người này ban đầu ở trên máy bay, từng nói năng lỗ mãng với hắn, suýt nữa thì bị Tuyết Cơ giết chết tại chỗ, Diệp Trần nển tình hắn là người Hoa cho nên tha cho hắn một cái mạng nhỏ, không nghĩ tới hôm nay vậy mà gặp được ở nơi này, hơn nữa đối phương dường như đã biết được thân phận của hắn.

"Hóa ra là ngươi a! Làm sao? Ngươi đây là muốn tìm tới tìm ta báo thù?"

Diệp Trần cười lạnh, cố ý pha trò nói.

Trịnh Đồng Vũ nghe được điều này thì lập tức bị hù dọa không nhẹ, "Phù phù" một tiếng liền quỳ trên mặt đất, một mặt sợ hãi nói:

"Diệp tiên sinh tại sao lại nói như vậy! Lần trước ở trên máy bay, tiểu tử có mắt không biết thái sơn, mở miệng bất kính đối với ngài, sau đó mỗi lần nghĩ tới đều thấp thỏm lo âu, vẫn luôn muốn tự mình đến nhà hướng Diệp tiên sinh nhận tội chứ tuyệt đối không dám có một chút suy nghĩ trả thù gì cả a! "

Oanh!

Mọi người thấy cảnh tượng này, toàn bộ quán bar lập tức xao động lần nữa.

Từ biểu hiện ân cần của vị Báo ca này đối với Vũ thiếu trước đó tới xem, thân phận của vị Vũ thiếu này chắc chắn không tầm thường, địa vị ít nhất không ở dưới công tử dòng chính của tam đại gia tộc.

Mà bây giờ, vị đại nhân vật có thân phận không tầm thường như vậy, lại có vẻ mặt sợ hãi quỳ gối trước mặt người thiếu niên đang còn là sinh viên này.

Cái kịch bản này xoay chuyển quá nhanh, đến mức mà tất cả mọi người đều có chút choáng váng.

Mà Báo ca ở đằng sau thì càng là dùng hai tay ôm đầu của mình, cũng hoài nghi có phải chính mình tức quá hoa mắt chóng mặt mà xuất hiện ảo giác hay không.

Người khác không biết, hắn nhưng là so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ hơn về vị Vũ thiếu trước mắt này, đây thật sự là con của một người làm quan a!

Cha là Đại tướng nơi biên cương, có đại quyền chấp chưởng một phương, phóng tầm mắt lớn hơn một chút thì ở thành phố Thiên Hải, ngay cả tộc trưởng của tam đại gia tộc thấy hắn cũng phải khách khí gọi hắn một tiếng là Trịnh công tử.

Bây giờ thế mà lại quỳ gối trước mặt thiến niên còn là sinh viên này cầu xin sự tha thứ của hắn?

Thế giới này đến cùng là như thế nào?

Chẳng lẽ Trình Đồng Vũ này đột nhiên bị hóa điên sao?

"Vũ thiếu, thân phận của ngài cỡ nào! Hà tất sợ phải sợ hắn chỉ là một đứa sinh viên? Tiểu tử! Ngươi đến cùng sử dụng thủ đoạn tà môn gì? Ngươi biết Vũ thiếu là ai không? Ngươi vậy mà..."

Báo ca thực sự không thể nào tiếp thu được sự thật này, nhịn không được xông đi lên, la mắng rống to.

Tuy nhiên, còn chưa đợi hắn nói hết lời:

"Ba!"

Trịnh Đồng Vũ đột nhiên đứng dậy, đưa tay chính là một cái tát mạnh mẽ, "Làm càn! Cũng dám vô lễ với Diệp tiên sinh như thế, là ai cho ngươi cái lá gan to như vậy? Còn không quỳ xuống hướng Diệp tiên sinh xin lỗi cho ta!"

Oanh!

Mọi người ngay lập tức nhìn mà choáng váng lần nữa, ngay cả ba người Lý Hổ cũng có vẻ mặt choáng váng.

Vị Vũ thiếu trước mắt này ngay cả Báo ca đại danh đỉnh đỉnh đều coi hắn làm chủ tử, rõ ràng còn phải trâu bò hơn rất nhiều so với Tam đại thiếu trước đó a, bây giờ ở trước mặt Diệp Trần lại vẫn hèn mọn như con kiến hôi.

Người anh em cùng phòng này của mình, đến cùng là có thân phận bực nào? Bọn họ đã không dám tưởng tượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK