"Con mẹ nó đây đến cùng là quái vật gì!"
Đằng sau vốn đang có một tiểu đội súng trường đang muốn xông lên tới đây, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng rung động này thì lập tức từng tên lính đã mạnh mẽ dừng bước chân lại, sau đó kéo mạnh khẩu súng trường trong tay và bắt đầu bắn phá điên cuồng về phía Diệp Trần.
Đáng tiếc, ngay cả súng máy hạng nặng và đạn pháo đều không làm gì được Diệp Trần, huống chi chỉ là súng trường có uy lực yếu hơn?
Diệp Trần trực tiếp ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, sau đó đã trực tiếp giết vào trong đám người, giống như hổ vào bầy dê!
Ầm!
Diệp Trần thi triển ra thần thông Hóa Khí Thành Vực, trong phạm vi mười mét xung quanh lập tức tự động tạo thành một cái lồng khí bằng chân nguyên.
Mà những binh lính của Đảo quốc kia chỉ cần tới gần xung quanh Diệp Trần trong phạm vi mười thước, đụng phải thì chết ngay, hoàn toàn giống như con kiến, không có một chút sức lực chống cự nào!
Diệp Trần đánh đâu thắng đó, trong chớp mắt, một tiểu đội bộ binh hơn trăm người đều đã bị giết sạch!
Mà lúc này phía sau nhóm những chiếc xe tăng cơ động và xe bọc thép kia mới phản ứng lại.
Đáng tiếc so với Diệp Trần nhanh như chớp, những vũ khí hiện đại này tuy rằng có thực lực uy hiếp được Diệp Trần, thế nhưng nói về tính cơ động thì căn bản không ở cùng một cấp độ với Diệp Trần!
Bởi vì cái gọi là, võ công thiên hạ, chỉ nhanh là không phá!
Tốc độ di chuyển của đối phương đều đã vượt ra khỏi tốc độ phản ứng của ngươi, vậy ngươi còn muốn đánh thế nào?
Tốc độ di chuyển của Diệp Trần rất kinh khủng nhanh hơn tốc độ âm thanh, căn bản không cần chính diện đánh đối kháng với bọn chúng, trực tiếp vượt qua phòng tuyến mà xe tăng cơ động và xe bọc thép kia tạo thành, giết vào trong bộ binh ở phía sau, giống như một cái lưỡi dao sắc nhọn, xuyên thẳng đối phương yếu đuối!
Mà những xe tăng cơ động và xe bọc thép kia, lúc này mặc dù đã quay trở lại thế nhưng đối mặt Diệp Trần đã giết vào trong đám người phe mình, đã không còn cách nào để tiếp tục nã pháo, lập tức từng chiếc xe tăng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn!
Ngay khi họ do dự và chờ đợi sự chỉ dẫn, Diệp Trần sớm đã chạy một đường từ đầu cho tới cuối, sau khi chém giết gần ngàn người thì nhanh chóng lao đi, vọt thẳng tới phòng tuyến đội hải quân lục chiến của Đảo quốc!
Mấy người Âu Dương Hàn thấy cảnh tượng như vậy thì lập tức từng người trợn mắt há hốc mồm, đồng thời âm thầm cảm thấy đáng tiếc cho Diệp Trần.
Nếu như vừa rồi hắn trực tiếp rút lui, lấy tốc độ và thực lực khủng bố như thế chỉ sợ sớm đã xông ra khỏi vòng vây của quân đội Đảo quốc, ít ra có hơn một nửa cơ hội có thể bảo vệ được mạng nhỏ.
Nhưng bây giờ, hắn tuy đã xông tới phòng tuyến Hải quân lục chiến của Đảo quốc, lại càng tới gần đại bản doanh của lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc!
Hành động này không khác gì tự chui đầu vào lưới!
Quả nhiên, Diệp Trần vừa mới lao ra phòng tuyến của đội quân Hải quân lục chiến thì đột nhiên phát giác được một cỗ cảm giác cực kỳ nguy hiểm, gần như theo bản năng nhanh chóng né tránh sang một bên!
Mà ngay vào lúc cả người của hắn nhanh chóng né sang một bên thì tại chỗ trước đó "Ầm!" một tiếng, trực tiếp nổ tung, vậy mà tạo thành một đám mây hình nấm to lớn, trong phạm vi trăm mét xung quanh trong nháy mắt xuất hiện một cái hố to!
"Tên lửa đạn đạo thật là mạnh!"
Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không e sợ một chút, nếu như vừa rồi không phải ở một giây cuối cùng phát giác nguy hiểm, lúc này đã bị tên lửa đạn đạo có uy lực to lớn này bắn trúng, tuy rằng chưa chắc có thể lấy tính mạng của hắn nhưng đủ để bị thương.
Mà ở dưới tình huống địch nhiều ta ít, nếu như một khi bị thương, cho dù là Diệp Trần, chỉ sợ cũng chỉ có chạy thoát thân.
"Cũng may thần niệm của ta đủ mạnh, tốc độ cũng rất nhanh, đủ để tránh thoát đạn đạo tập kích!"
Sưu! Sưu! Sưu!
Sau đó lại là liên tiếp mấy phát tên lửa đạn đạo, tất cả đều được phóng tới hơn ngàn mét trên không trung.
Tuy nhiên Diệp Trần sớm cũng đã có chuẩn bị, thân hình lắc lư một lúc, luôn có thể ở vào giây phút cuối cùng dễ dàng né tránh cuộc tập kích của những quả tên lửa đạn đạo kia.
Bộ tổng chỉ huy quân đội Đảo quốc trên biển, mấy người Cung Bản Ngũ Thập Nhị nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, vẻ mặt của tất cả đều xanh mét, "Cái thằng này chẳng lẽ là yêu quái sao? Thế mà ngay cả tên lửa đạn đạo ASM-3 đều không đả thương được hắn!"
"Tốc độ của hắn thực sự quá nhanh! Đội quân Hải quân lục chiến đã thành vật trang trí, tên lửa đạn đạo lại bắn không trúng hắn, vậy hắn chẳng phải là vô địch rồi sao?"
"Lại nói tiểu tử này rõ ràng là đã có thể phá vây mà rời đi, vì sao lại càng ngày càng tới gần đại bản doanh của chúng ta? Chẳng lẽ là trời tối nên...lạc đường?"
Người nói vô tâm, người nghe có ý, Cung Bản Ngũ Thập Nhị nghe được lời này của thuộc hạ của mình thì lập tức nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt đột nhiên biến sắc, "Không được! Mục tiêu của cái tên này là chúng ta!"
Cung Bản Ngũ Thập Nhị vừa thốt ra lời kia thì một đám cao tầng của lực lượng phòng vệ số bảy, sắc mặt cảu tất cả ngay lập tức thay đổi hoàn toàn.
Bọn họ trước đó tuy rằng thấy Diệp Trần thể hiện ra mà cảm thấy rung động, nhưng dù sao cũng không uy hiếp được an toàn của bọn hắn,cho nên từng người coi như vẫn còn bình tĩnh.
Thế nhưng nếu quả thật như lời nói của Cung Bản Ngũ Thập Nhị, mục tiêu của đối phương là bọn họ, vậy thì chuyện này coi như không được rồi!
Tuy nhiên, sau khi mọi người đầu tiên là kinh hãi được một lúc thì lại bình tĩnh lại, "Cung Bản tướng quân, điều này rất không có khả năng a? Trên biển nhưng lại khác hẳn với trên mặt đất, Diệp Cuồng Tiên hắn cho dù mạnh hơn nữa, chẳng lẽ thực sự còn có can đảm giết tới chỗ này của chúng ta sao? "
"Nếu như hắn dám đến, chắc chắn có thể để hắn chết không nơi chôn thân!"
"Không sai! Ta cũng không tin! Chẳng lẽ hắn thật đúng là có thể lấy lực lượng của một người, đánh bại toàn bộ lực lượng phòng vệ thứ bảy của chúng ta hay sao?"
...
Sau khi mọi người kịp phản ứng, thì lập tức bắt đầu thi nhau kêu gào, tuy nhiên nghĩ tới một màn cảnh tượng trước đó, cuối cũng trong lòng vẫn có chút không dám chắc chắn.
Mà cùng lúc đó, mấy người Âu Dương Hàn còn đang trên đỉnh núi, nhìn thấy Diệp Trần vừa trốn tránh tên lửa đạn đạo từ trên không trung tập kích xuống vừa dần dần đi tới trên biển thì ngay lập tức gấp đến độ không xong, "Hắn thực sự muốn đi tìm chết a!"
"Xong! Xong! Xem ra cái tên này đối với thực lực của lực lượng phòng vệ thứ bảy, thật sự là hoàn toàn không biết gì cả a!"
"Chủ hạm của lực lượng phòng vệ thứ bảy hiệu "Mặt trời mọc", mặc dù nó được gọi là khu trục hạm, thế nhưng lại không khác gì tàu sân bay, xung quanh còn có hai chiếc khu trục hạm, ba chiếc thiết giáp hạm và một chiếc hộ tống hạm, cộng thêm số lượng tàu ngầm không rõ! Sức chiến đấu bậc này, làm sao những đội quân Hải quân lục chiến này có thể so sánh được?"
"Ngông cuồng! Thật là quá cuồng vọng!"
...
Năm người Âu Dương Hàn trơ mắt nhìn lấy Diệp Trần, hành vi một lần lại một lần đi tìm đường chết, trong lòng thật là muốn bóp chết tên gia hỏa này.
Trực tiếp phá vây rời đi, trước tiên bảo vệ cái mạng nhỏ của mình không tốt sao?
Tại sao phải khoe cái dũng của thất phu mà cứ nhất định phải đi tìm đường chết đây!
Mà lúc này, Hoa Hạ quốc, Mỹ quốc, Tô quốc, Cao Ly quốc cùng với các quốc gia khác đều đang mật thiết chú ý nhất cử nhất động trên chiến trường.
Các tướng của Hoa Hạ vồn nhìn thấy cảnh tượng Diệp Trần lấy kiếm trảm máy bay chiến đấu, một quyền đánh nổ xe bọc thép, tất cả mọi người đều kích động nhảy dựng lên, chỉ hận chính mình không có tận mắt nhìn thấy hành động vĩ đại này.
Thế nhưng chờ tới khi bọn hắn nhìn thấy, Diệp Trần thế mà không có mượn cơ hội này lao ra trùng vây, lại hướng căn cứ trên biển của Đảo quốc phóng đi thì tất cả mọi người đều bóp cổ tay thở dài, gần như tất cả mọi người đều có cách nhìn giống như mấy người Âu Dương Hàn:
"Xong xong! Diệp thiếu tướng thật sự đánh tới đầu óc bị mê muội rồi, chẳng lẽ hắn thật coi chính mình là thần tiên hay sao?"
"Lấy sức của một người khiêu chiến lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc, xem như thần tiên cũng không làm được a!"
"Ai! Đến cùng là tuổi còn quá trẻ a! Nhớ năm đó, ba vị tiên nhân của Đảo quốc như thế nào? Không phải là bị Mỹ quốc trực tiếp dùng hai quả bom nguyên tử giải quyết sao?"
"Hành động lần này không khôn ngoan?"
Chương 367 Một người đánh bại vạn quân!
Dưới sự chú ý của rất nhiều người, sau khi Diệp Trần lại né tránh liên tiếp mấy quả tên lửa đạn đạo, lúc này cả người đã lao tới bờ biển.
Đạp đạp đạp!
Tốc độ của Diệp Trần không giảm, trực tiếp tung người nhảy lên đi tới trên biển như giẫm trên đất bằng, tiếp tục chạy rất nhanh về phía trước!
Mấy người Cung Bản Ngũ Thập Nhị trong Bộ tổng chỉ huy thấy được cảnh này thì tất cả lập tức đều ngồi không yên, các tướng quân hò hét trước đó, bây giờ thì không có uy phong như lúc đó, vẻ mặt của từng người đều trắng bệch, "Nhanh! Nhanh ngắn hắn lại cho ta! Tất cả mọi người không tiếc bất cứ giá nào, tuyệt đối không thể để cho hắn chọc thủng phòng tuyến!"
Cung Bản Ngũ Thập Nhị lập tức hướng về phía bộ đàm gầm thét.
Nếu như để cho Diệp Trần thật sự trùng sát lên tới chỗ quân hạm của bọn họ thì chỉ bằng những người như bọn họ căn bản không đủ để đối phương giết.
Đối phương rõ ràng là đang có ý định bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần phá hủy Bộ tổng chỉ huy, thì toàn bộ lực lượng phòng vệ thứ bảy tự nhiên không chiến mà bại!
Tuy rằng Cung Bản Ngũ Thập Nhị cho rằng cử động lần này của đối phương quả thực chính là đang tự tìm đường chết, thế nhưng hắn không dám khinh thường chút nào, bởi vì biểu hiện trước đó của Diệp Trần khiến cho hắn thực sự rất rung động, làm sao dám lấy tính mệnh đám người của chính mình ra làm trò đùa?
Ầm ầm!!
Sau khi Cung Bản Ngũ Thập Nhị ra lệnh một tiếng, máy bay chiến đấu một mực vẫn đang ở trên cao mấy ngàn mét, bỗng nhiên lao xuống phía dưới!
Mặc dù biết làm như vậy rất nguy hiểm, thế nhưng quân lệnh như như sơn, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo.
Ầm!
Tên lửa đạn đạo lại đột kích lần nữa, bởi vì khoảng cách giữa hai bên được rút ngắn, hơn nữa lại thêm tốc độ máy bay chiến đấu lúc bổ nhào xuống thì vô luận là uy lực hay là tốc độ đều đã vượt xa trước đó, tên lửa đạn đạo tập kích từ mấy ngàn mét trên không trung.
Bành!
Mặt nước biển trong phạm vi vài trăm mét lập tức nổ tung lên!
Mà Diệp Trần dường như không kịp né tránh, mặc dù không có bị oanh tạch trực diện, lại bị ảnh hưởng của một kích cường đại này quét tới!
Phần phật!
Diệp Trần lập tức bị nổ mạnh bay ra ngoài, cả người liên tiếp lùi lại dọc theo mặt biển mấy chục mét, nhấc lên một con sóng lớn!
"Bắn trúng!!"
Thấy cảnh này, ngay cả phi công điều khiển máy bay chiến đấu kia cũng giật nảy cả mình, sau đó chính là vẻ mặt cuồng hỉ.
Mà vô luận là các lính hải quân của Đảo quốc trên quân hạm ở phía trước, hay là đội Hải quân lục chiến đang đuổi theo từ phía sau, nhìn thấy cảnh tượng này mà ai cũng đều thi nhau hoan hô.
Đây chính là lần đầu tiên mà bọn họ đánh lui được đối phương từ lúc bắt đầu giao thủ với quái vật kinh khủng trước mắt đến bây giờ!
"Xem ra hắn chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi!"
Nhiều binh lính của Đảo quốc lập tức tìm về được mấy phần tự tin một lần nữa.
Bộ tổng chỉ huy trên biển, mấy người Cung Bản Ngũ Thập Nhị càng là kích động thi nhau hô tô, "Đánh thật hay! Chính là phải đánh như vậy! Các anh em tiếp tục cố gắng!"
Kết quả là, hơn ba mươi chiếc máy bay chiến đấu còn lại cũng thi nhau giống như dàn dây bí lao xuống theo phương hướng tới Diệp Trần, thừa dịp thân hình Diệp Trần còn không đứng vững, tên lửa đạn đạo, súng máy hạng nặng dều đã thi nhau bắn ra đùng đoàng!
Rầm rầm rầm!
Một hồi cuồng oanh loạn tác liên miên không dứt, lập tức nhấn chìm Diệp Trần trong đó, mà toàn bộ khu vực biển trong phạm vi ngàn mét, xuất hiện những pha nổ mãnh liệt làm mặt biển trong nháy mắt sôi trào, vậy mà khơi dậy con sóng biển cao tới hơn trăm mét!
Sau đó, bầu trời được bao phủ bởi sương mù nước được khuấy lên!
Bọn binh lính của Đảo quốc lập tức phát ra tiếng hoan hô lần nữa, theo suy nghĩ của bọn hắn, bị tên lửa đạn đạo dày đặc bắn trúng như vậy thì cho dù là thần tiên cũng phải tắt điện.
Mấy người Âu Dương Hàn ở trên một ngọn núi phía xa xa thì đều hiện ra vẻ mặt đau thương, "Ai! Đi thôi!"
Âu Dương Hàn nhịn không được mà nặng thề thở dài một hơi, cũng định mang theo bốn người rời đi.
Mặc dù lúc Diệp Trần phóng tới tổng bộ Hải quân của Đảo quốc, hắn sớm đã đoán được sẽ có kết quả như vậy, thế nhưng lại không nghĩ tới kết quả này vậy mà sẽ đến nhanh như vậy!
Diệp Trần mới chỉ lao ra còn chưa tới mười dặm, ngay cả Hạm đội ở ngoại vi ngoài cùng của Đảo quốc còn chưa có chạm vào nó, thì đã ngã xuống dưới mưa tên lửa đạn đạo của không quân Đảo quốc rồi.
Tuy nhiên nghĩ lại cũng bình thường, một người tay không khiêu chiến một nhánh quân đội trên vạn người, đây vốn chính là lấy trứng chọi đá a.
"Khoan đã!"
Ngay vào lúc mấy ngươi Âu Dương Hàn định quay người rời khỏi, thì Vân Lệ Cơ ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói:
"Ta có một loại trực giác, Diệp thiếu tướng chắc không có chết một cách dễ dàng như vậy!"
Bốn người còn lại đầu tiên là sững sờ, sau đó thì thi nhau lắc đầu, Âm Bất Bình càng là nhịn không được giễu cợt nói:
"Đây chính là trọn vẹn trên trăm quả tên lửa đạn đạo! Coi như là một chiếc tàu sân bay cũng có thể bị đánh chìm! Con mẹ nó như vậy mà còn có thể không chết, sau này ta sẽ theo họ của ngươi!"
Vân Lệ Cơ trầm mặc không nói, vẫn đang nhìn vào kính viễn vọng chuyên nhìn vào ban đêm, cẩn thận chú ý động tĩnh trên mặt biển.
Bỗng nhiên, khóe miệng của Vân Lệ Cơ hơi nhếch lên, nở ra nụ cười mừng rỡ, quay đầu hướng về phía Âm Bất Bình nói:
"Chỉ sợ sau này ngươi thật đúng là cùng họ Vân với ta a!"
Ngay tại lúc Vân Lệ Cơ buông xuống lời này thì chỉ thấy ở trên khu vực biển ở phía trước, "Bành!" một tiếng vang thật lớn, từ làn hơi nước màu trắng trên bầu trời, vậy mà xuất hiện ánh sáng màu vàng kim!
Sau đó, tất cả mọi người được cảnh tượng giống như thần thoại.
Chỉ thấy, từ trong làn hơi nước cao mấy trăm thước thoát ra, bỗng nhiên chính là Diệp Trần, người mà bọn hắn cho rằng đã chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Mà lúc này, chân Diệp Trần đạp phi kiếm, giống như Kiếm Tiên trong truyền thuyết cổ đại, ngự kiếm phi hành, xông thẳng lên trời cao!
Cung Bản Ngũ Thập Nhị ở Bộ tổng chỉ huy vốn đã mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, hắn lập tức hướng về phía bộ đàm hét lớn:
"Không được! Trúng kế! Tất cả máy bay chiến đấu nhanh chóng rút về!"
Đáng tiếc chờ lúc hắn ra mệnh lệnh thì rõ ràng đã chậm.
Diệp Trần ngự kiếm mà đi, trong nháy mắt lao tới vài trăm mét trên không trung, đi tới gần nhóm máy bay chiến đấu kia.
"Chết đi!"
Diệp Trần nắm khí thành kiếm, một đạo, hai đạo kiếm quang khổng lồ dài hơn hai ba trăm mét đột nhiên dâng lên, sau đó là một hồi múa loạn!
Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!
Cánh phần đuôi của mười mấy chiếc máy bay chiến đấu trong nháy mắt bị kiếm khí của Diệp Trần chém đứt, lập tức đã mất đi trạng thái cân bằng giống như một con ruồi không đầu bay loạn xuống dưới mặt biển nổ tung.
Mười mấy chiếc máy bay chiến đấu còn lại kia cuối cùng cũng phản ứng lại, ngay lập tức thi nhau quay đầu chuyển hướng, hướng về phía đại bản doanh trên mặt biển chạy trối chết.
Trước đó vì để có thể giết chết Diệp Trần cho nên đã sử dụng hết tên lửa đạn đạo, làm sao có thể nghĩ tới, đối phương thế mà như vậy rồi mà cũng không có chết, hơn nữa lại còn có thể đuổi tới bọn họ trên bầu trời!
"Còn muốn chạy sao?"
Tâm niệm Diệp Trần vừa động, thần niệm trong nháy mắt hoàn toàn phóng xuất ra!
"Chết!"
Từng đạo công kích bằng thần niệm trực tiếp đánh trúng phi công trong những chiếc máy bay chiến đấu này!
Lấy lực lượng thần hồn bây giờ của Diệp Thần thì chỉ cần là ở trong phạm vi ngàn mét, hoàn toàn có thể thông qua thần niệm trong nháy mắt trực tiếp giết chết người bình thường!
Giết chết những tên lính phi công này, những chiếc máy bay chiến đấu kia thì căn bản không cần phải để ý tới, chân Diệp Trần đạp kiếm Xích Diễm trực tiếp hướng tới chiếc quân hạm to lớn ở xa ngoài trăm dặm kia mà lao tới!
Tuy rằng Diệp Trần cũng không nhận ra chủ hạm hiệu "Mặt trời mọc" của lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc, thế nhưng từ tình huống những hạm đội xung quanh đang tầng tầng lớp lớp vây quanh đến xem thì có thể đoán ra, đây chắc là đại bản doanh của đối phương!
Mà lúc này, trên Bộ tổng chỉ huy trên biển của Đảo quốc, mấy người Cung Bản Ngũ Thập Nhị lúc này còn chưa có hồi phục lại sau cơn đau dữ dội bởi hơn 30 máy bay chiến đấu ATD-X của bọn họ đã bị hủy diệt, nhìn thấy đạo thân ảnh giống như Ma thần Địa ngục kia đang lao về phía mình thì lập tức từng người đều bị dọa đến hồn phi phách tán, "Nhanh! Bảo vệ chủ hạm rút lui! Sử dụng tất cả lực lượng, không thể để cho thằng quái vật này tới gần!"
Vào lúc này Cung Bản Ngủ Thập Nhị lúc này cũng không quan tâm đến mất thể diện, lúc này ra lệnh đối với tất cả lực lượng.
Mà phía sau, mấy người Vân Lệ Cơ thấy được cảnh này, thì đã cảm thẩy không thể tưởng tượng nổi, đồng thời vô cùng phấn khởi, trong đầu không tự chủ được đều tung ra một câu:
Một người đánh bại vạn quân!
Chương 368 Thiên Địa Nhất Kiếm!
Hoá ra, trước đó Diệp Trần cố ý làm ra vẻ không địch lại, chính là dụ những chiếc máy bay chiến đấu ở trên bầu trời cao tới mấy ngàn mét kia bay xuống, sau đó lại chém rụng chúng.
Tuy Diệp Trần có thể ngự kiếm phi hành, thế nhưng nếu như trực tiếp lao lên, cho dù lấy nhục thân của hắn bây giờ cũng không gánh được nhiều tên lửa đạn đạo oanh tạc như vậy.
Trước đó ở lúc những chiếc máy bay chiến đấu dùng tên lửa đạn đạo oanh tạc, Diệp Trần kịp thời trốn xuống đáy biển, cho nên mới không có bị thương, ngược lại thừa dịp hơi nước dâng cao tới vài trăm mét kia để che giấu, giết đối phương không kịp trở tay.
Mấy người Âu Dương Hàn cũng không phải ngu ngốc, rất nhanh đã hiểu rõ thủ đoạn của Diệp Trần, lập tức thi nhau thán phục.
"Hóa ra Diệp thiếu tướng là cố tình dẫn chiến trường ra biển, một lần hành động phá hủy mấy chục chiếc máy bay chiến đấu, thủ đoạn này quả thực kinh khủng a!"
"Lấy lực lượng một người, ép Hải quân của Đảo quốc phải rút lui cũng coi như là từ trước tới nay chưa bao giờ có đi!"
"Quá trâu bò!"
"Hắn sẽ không thực sự tiến đánh đại bản doanh của quân địch chứ? Coi như hắn lợi hại hơn nữa dù sao cũng chỉ có một người, chỉ sợ..."
Âm Bất Bình vốn là muốn nói chỉ sợ cũng là tự tìm đường chết, thế nhưng biểu hiện trước đó của Diệp Trần đã liên tiếp đánh vào mặt hắn, lời này vừa mới nói ra tới cửa miệng thì vội vàng ngậm lại nuốt trở vào.
...
Khoan hãy nói, Diệp Trần hoàn toàn chính xác là có cái quyết định này!
Sau khi ở một lần hành động phá hủy hơn ba mươi chiếc máy bay chiến đấu, chiến ý dâng trào, gần như không suy nghĩ chút nào, hướng chủ hạm Hải quân của Đảo quốc xung phong liều chết lao tới.
Thế nhưng là sau khi lao ra ngoài hơn mười dặm, ba chiếc tàu chiến đấu (Thiết Giáp hạm) của Đảo quốc đã xếp thành một hàng ngăn ở hơn ba mươi dặm phía trước.
Sau đó, Rầm rầm rầm!
Rầm rầm rầm!
Rầm rầm rầm!
Từng tiếng pháo vang lên, khẩu pháo cỡ lớn trên ba chiếc tàu chiến đấu đã cùng nhau công kích về phía Diệp Trần!
Ngay sau đó, đạn pháo được bắn ra đầy trời giống như một trận mưa to bay nhanh về phía Diệp Trần!
Tàu chiến đấu thế nhưng khác với máy bay chiến đấu.
Một chiếc máy bay chiến đầu nhiều nhất có thể lắp vào trong đó tám quả tên lửa đạn đạo, phóng hết cũng chỉ có thể về căn cứ tiếp tế sau đó lại tới một lần nữa.
Tàu chiến đấu thì lại như một cái chiến hào di động, chỉ cần đạn pháo đầy đủ là có thể liên tục oanh tạc không bị gián đoạn!
Người Diệp Trần ở trên không trung lập tức giống như một cái bia ngắm hình người, đối mắt với đạn pháo đầy trời này, căn bản muốn tránh cũng không tránh được!
Chỉ có thể vội vàng vận lên Lưu Ly Kim Thân, cố gắng ngăn cản.
Phanh phanh phanh!
Từng quả từng quả đạn pháo bắn vào trên người Diệp Trần, tuy rằng ngay sau đó bị Lưu Ly Kim Thân hất văng ra, thế nhưng tốc độ của Diệp Trần nhanh chóng giảm xuống, thậm chí theo hỏa lực của đối phương càng ngày càng mạnh, thế mà còn xuất hiện xu thế lùi lại!
Rơi vào đường cùng, Diệp Trần đành phải xuống đáy biển một lần nữa, vung vẩy Xích Diễm kiếm để ngăn cản đạn pháo oanh tạc, tiếp tục chống lại hỏa lực bắn tới.
Thế nhưng hỏa lực của đối phương thực sự quá mạnh!
Cho dù Diệp Trần sử xuất thủ đoạn toàn thân nhưng vẫn bị đạn pháo dày đặc kia oanh cho liên tục phải lùi lại.
Mà lúc này, sau khi trải qua hơn nửa giờ chiến đấu ở cường độ cao, cả người cũng đã mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, thậm chí nhiệt độ cơ thể trên người đã cao tới mức mà trên đỉnh đầu đã có sương trắng lượn lờ!
"Không được! Không thể cứ kéo dài như vậy!"
Vừa nghĩ tới đây, dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên đạp mạnh một cái.
Ầm!
Trong phạm vi trăm mét trên mặt biển đột nhiên ngay lập tức nổ tung lên, nhấc lên từng con sóng biển to lới cao tới mấy chục mét!
"Lên!"
Theo một tiếng quát to của Diệp Trần, những con sóng biển bay lên cao kia vậy mà nhanh chóng kép lại, hình thành một cái lồng bằng nước rất lớn, bảo vệ hắn ở trong đó.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả lập tức đều sững sờ, "Chẳng lẽ hắn muốn lấy nước ngăn cản đạn pháo oanh tạc sao? Hành động này hình như có phần không được thực tế cho lắm a?"
Ngay cả Âu Dương Hàn và các cao thủ võ đạo cũng thi nhau âm thầm lắc đầu.
Diệp Trần lấy khí kình ngưng tụ nước biển thành một cái vòng phòng hộ, nhìn như khí thế hào hùng, nhưng ngược lại phân tán khí kình chỉ sợ còn không bằng cương khí hộ thể bây giờ!
Quả nhiên, những quả đạn pháo sau khi nện vào trên vòng phòng hộ bằng nước biển kia, ngay sau đó vỡ vụn ra cơ hồ chỉ trong nháy mắt, không đưa tới bất kỳ một chút tác dụng nào.
Hạm trưởng của ba tàu chiến đấu thấy thế thì thi nhau lộ ra vẻ mặt coi thường, "Tiểu tử này đã hết biện pháp, bắn cho ta! Bắn mạnh mẽ vào!"
Tuy nhiên, chờ sau khi vòng phòng hộ bằng nước biển kia hoàn toàn tiêu tán đi, để cho mọi người không hiểu là, Diệp Trần ở trong vòng bảo hộ thế mà biến mất không thấy!
"Tình huống như thế nào!"
Ba tên hạm trưởng đầu tiên là sững sờ, chẳng mấy chốc đã phản ứng lại, "Không tốt! Tiểu tử này ở dưới nước!"
"Nhanh! Tàu chiến đấu lùi về phía sau, tàu ngầm và tàu chiến chống ngầm bắt đầu hành động!"
Ở Bộ tổng chỉ huy, Cung Bản Ngũ Thập Nhị cầm lấy bộ đám điên cuồng hét lên lần nữa.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Cung Bản Ngũ Thập Nhị bỗng nhiên cảm thấy đối mặt với mình không phải là một người mà là một đội quân không yếu hơn đội quân của bọn họ một chút nào! Thậm chí còn không biết lúc nào, đối phương sẽ cho chính đội quân của mình một kích trí mạng!
Cái tên này quả thực rất đáng sợ!
Hạm trưởng của ba chiếc tầu chiến nghe được mệnh lệnh này, tất cả lập tức đều sững sờ, sau đó cảm nhận được sự nhục nhã mà trước nay chưa từng có.
Đối phương chẳng qua chỉ có một người, lại ép cho ba chiếc tàu chiến đấu của bọn họ phải lui lại!
Điều này thực sự để cho bọn hắn khó có thể tiếp nhận được.
Thế nhưng là quân lệnh như sơn!
"Vâng!"
Hai tên hạm trưởng ngay lập tức tiếp nhận mệnh lệnh, nhanh chóng chỉ huy thuộc hạ, lui tàu chiến đấu về phía sau.
Mà Trạch Thuần Nhất Lang hạm trưởng của chiếc tàu chiến đấu thứ ba sau một lát do dự, cuối cùng trong lòng vậy mà quyết định trực tiếp cúp máy bộ đàm, "Truyền mệnh lệnh của ta! Tiếp tục tiến tới! Ta muốn nhìn xem một mình hắn làm sao có thể phá hủy một con tàu chiến đấu của ta!"
"Rõ!"
Theo tiếng ra lệnh của Trạch Thuần Nhất Lang này, tàu chiến đấu này không lùi mà tiến lên, trực tiếp lao về phía trước.
Cung Bản Ngũ Thập nhị ở Bộ tổng chỉ huy thấy được cảnh này, lập tức tức giận đến muốn chửi má nó, "Ba ka! Trạch đại tá! Ngươi muốn làm cái gì? Tranh thủ thời gian lui lại cho ta!"
Đáng tiếc, Trạch Thuần Nhất Lang đã trực tiếp đóng bộ đàm lại, căn bản không có bất kỳ phản hồi nào.
Mà ngay tại lúc này, ở trên mặt biển phía trước bỗng nhiên nổ tung lên, một bóng người màu vàng óng đã thoát ra từ trong biển!
Bỗng nhiên chính là Diệp Trần đã biến mất một lúc lâu!
Mà lúc này đây, Diệp Trần cách chiếc tàu chiến đấu kia còn chưa tới ngàn mét.
Vốn Diệp Trần có dự định trực tiếp lặn xuống dưới tàu chiến đấu, cho nó một cái lộn chổng vó lên trời, thế nhưng ngay tại vừa rồi, hắn phát hiện tàu ngầm của Đảo quốc dấu ở dưới đáy biển, đã dùng máy định vị bằng sóng âm thanh khóa chặt hành tung của hắn, lúc nào cũng có thể dùng đạn đạo tập kích chính mình, cho nên không thể không sớm đi ra...
Đạp đạp đạp!
Sau khi Diệp Trần ra khỏi mặt biển, trực tiếp thúc giục tốc độ tới cực hạn, trong nháy mắt lưu lại một đạo tàn ảnh trên mặt biển, chỉ chớp mắt đã vượt qua khoảng cách mấy trăm mét!
"Tấn công! Nhanh tấn công!"
Trạch Thuần Nhất Lang thấy thế, lập tức điên cuồng gầm rú.
Rầm rầm rầm!
Đạn pháo hướng về phía Diệp Trần hò hét mà tới lần nữa!
Mà lúc này đây, Diệp Trần cách chiếc tàu chiến đấu này chỉ có ba trăm mét.
Thật ra thì đánh tới lúc này, Diệp Trần đã rất rõ ràng, chỉ dựa vào lực lượng của bản thân hắn thì cản bản không có cách nào công phá đại bản doanh của đối phương.
Lúc này chân nguyên trong cơ thể hắn đã tiêu hao hơn một nửa, nếu lại tiếp tục kéo dài thì chỉ sợ ngay cả muốn thoát thân cũng khó khăn!
Chỉ có điều nếu mà cứ đi như thế ít nhiều có chút không đành lòng.
"Thôi được! Hôm nay sẽ để cho các ngươi mở mang kiến thức một chiêu kiếm mạnh nhất của Diệp Cuồng Tiên ta!"
Giọng nói vừa rơi xuống đồng thời cả người Diệp Trần bỗng nhiên hòa thành một thể với Xích Diễm kiếm!
Sau đó, một đạo kiếm quang rực rỡ kinh người, lao thẳng lên trời!
"Thiên Địa Nhất Kiếm!"
Chương 369 Thong dong rời đi
Cùng lúc giọng nói của Diệp Trần giống như chuông đồng vang vọng trong đất trời thì đạo kiếm quang sáng chói của hắn cũng đã vọt tới độ cao gần ngàn mét, đạo kiếm quang ấy giống như mặt trời ban chiếu rọi xuống phạm vi hơn mười dặm.
Tất cả mọi người thấy cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm, trong mắt đều hiện lên vẻ khó có thể tin.
Năm người Âu Dương Hàn thì sớm đã bị cảnh tượng đó làm cho choáng váng, thi nhau nghẹn ngào lầm bẩm nói:
"Đây mới là thực lực chân chính của hắn sao?"
Chẳng mấy chốc, đạo kiếm quang sáng chói kia từ từ rơi xuống, hướng về chiếc tàu chiến đấu phía trước hung hăng chém xuống!
"Nhanh! Nhanh tránh ra!"
Hạm trưởng Trạch Thuần Nhất Lang vào lúc này sớm đã hối hận tới thối ruột thối gan. Hắn can bản không thể nghĩ được sức mạnh của một người bình thường có thể cường đại tới tình trạng như thế. Chắc chắn cái tên Diệp Trần này không phải là người thường được.
Thật đáng tiệc, thế sự đã đi đến bước này rồi khó có thể quay lại từ đầu, chiếc tàu chiến này vốn đang đẩy mạnh tốc lực tiếng lên phía trước giờ muốn thay đổi phương hướng né tránh thật khó có thể làm được.
Ầm!
Kiếm quang kinh thiên dài gần ngàn mét hung hăng chém xuống!
Bành!!
Ầm ầm!
Trên mặt biển trong phạm vi mấy ngàn mét lập tức nổ tung lên, nhấc lên từng con sóng lớn cao tới vài trăm mét, giống như vừa xảy ra một trận sóng thần vậy.
Hoa lạp lạp lạp!
Đợi những cơn sóng lớn kinh người kia đổ ập xuống, đạo kiếm quang sáng chói kia cũng biến mất từ lâu không thấy gì nữa, cảnh tượng lại trở về như cũ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
" Hình như không có đánh trúng? Hay là uy lực còn chưa đủ?"
Mọi người thấy chiếc tàu chiến đấu kia vẫn hoàn hảo như cũ thì lập tức thi nhau ngây ngẩn cả người.
" Hóa ra cũng chỉ là chiêu rung cây dọa khỉ, chỉ được vẻ bề ngoài thật ra cũng không có nguy hại gì."
"Ta đã nói rồi! Cho dù hắn là tiên nhân, có thể một quyền đánh nổ xe bọc thép cũng đã là cực hạn, một chiếc tàu chiến đấu chống đỡ được hỏa lực của trên trăm chiếc xe tăng thì sức người làm sao có khả năng chống lại?"
"Đúng là không biết tự lượng sức mình a!"
...
Mấy người Cung Bản Ngũ Thập Nhị ở Bộ tổng chỉ huy thấy tình hình như vậy thi nhau thở phào nhẹ nhõm.
Còn về hai chiếc tàu chiến đấu khác đã nóng lòng muốn thử, chờ đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào cũng đi từ hai bên tiến lên vây kín Diệp Trần.
Tuy nhiên vào lúc này:
Cạch!
Ầm!
Tầu chiến đấu ở một giây trước đó nhìn như không hư hao chút nào, sau một khắc lại từ vị trí chính giữa bỗng nhiên gãy đôi ra.
"Cái gì!!"
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức đều choáng váng.
"Hắn vậy mà...chặt đứt một chiếc tầu chiến đấu rồi?"
"Từ lúc nào mà tầu chiến đấu dễ chém đứt như chém chuối vậy!"
"Tại sao lại có thể như vậy, thật khủng khiếp....!"
"Thật không thể tin nổi, con mẹ nó thật không thể tin nổi!"
...
Tất cả mọi người ôm đầu, quả thật không thể tin được tất cả những gì được nhìn thấy trước mặt đều là sự thật.
Phải biết, đây chính là một chiếc tầu chiến đấu có trọng tải mấy ngàn vạn!
Mà lúc này ở bên trong tầu chiến đấu, bao gồm cả Hạm trưởng Trạch Thuần Nhất Lang ở bên trong, tất cả mọi người đều bị một kích trước đó kia, khiến cho thất khiểu chảy máu mà chết, không có một ai sống sót!
Sau khi trải qua giây phút trầm mặc "Rút lui! Toàn bộ rút lui!"
Hạm trưởng của hai chiếc tầu chiến đấu khác căn bản không chờ mệnh lệnh của Cung Bản Ngũ Thập Nhị lập tức trực tiếp hạ lệnh lập tức rút lui.
Bọn họ làm sao biết được rằng, sau khi Diệp Trần xuất ra một kiếm mạnh nhất thì vào lúc này chân nguyên trong cơ thể gần như đã tiêu hao hầu như không còn, lúc này nếu như vây công đi lên, Diệp Trần thật đúng là chưa chắc có thể chịu đựng được, nói không chừng còn sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Đáng tiếc, trên dưới toàn quân lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc, sau khi tận mắt thấy cảnh tượng khủng bố tới cực điểm như thế thì tất cả đều đã sớm sợ vỡ mật, nào còn dám tiến lên nữa sao?
Hô hô hô!
Diệp Trần nhân cơ hội hít mạnh mấy ngụm hơi dài, đồng thời âm thầm vận chuyển Thôn Thiên thần công, thôn phệ toàn bộ linh khí đến nỗi gần như không còn trong phạm vi vài dặm, cảm giác mệt mỏi sau khi thi triển một chiêu vừa rồi lúc này mới giảm bớt đi một chút.
"Nguy hiểm thật!"
Diệp Trần nhìn qua đội quân của Đảo quốc đã rút lui toàn diện, trong lòng không thể không âm thầm cảm thấy may mắn.
Một chiêu "Thiên Địa Nhất Kiếm" kia, uy lực tuy rằng lớn kinh người, thế nhưng Diệp Trần cũng đã phải tiêu hao chân nguyên tới tình trạng gần như không còn!
Diệp Trần đánh cược vào một chiêu Thiên Địa Nhất Kiếm kia, may mắn đã trấn trụ được đối phương, nếu không chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể vội vàng chạy thoát thân mà thôi.
"Chỉ là một nhánh quân đội của Đảo quốc mà đã cường đại như thế này, vậy quân đội của Mỹ quốc kia chẳng phải càng mạnh hơn sao?"
"Xem ra ta muốn chính diện nghiền ép một đội quân được hiện đại hóa quân sự chỉ sợ ít nhất cần phải đạt tới Kim Đan hậu kỳ, thậm chí là cảnh giới Nguyên Anh mới được!"
"Mà đối với tu tiên giả bình thường mà nói, chỉ sợ ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới Hóa Thần trở lên, mới không có nguy hiểm tới tính mạng!"
Diệp Trần đang âm thầm tự đánh giá đồng thời chân nguyên trong cơ thể cũng đã khôi phục được rất nhiều, trực tiếp tung người nhảy lên, đã phóng lên tận trời, Xích Diễm kiếm trong cơ thể đã tự động bay ra, xuất hiện ở dưới chân hắn.
Mà lúc này quân đội của Đảo quốc đã rút lui được hơn trăm dặm, nhìn thấy tên ma đầu này đột nhiên lại phi thân lên, thì lập tức tất cả đều không hẹn mà trong lòng cùng giật mình, sợ mình sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của tên ác ma này.
Ngay cả mấy người Cung Bản Ngũ Thập Nhị ở trong Bộ tổng chỉ huy thì tất cả cũng đều hiện ra vẻ mặt thê thảm.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi một giờ mà lực lượng phòng vệ thứ bảy tổn binh hao tướng, nói chung là đã tổn thất nặng nề ngoài sức tưởng tượng. Mà đối phương lại không bị tổn hại một chút nào. Bọn họ thật sự là bị đánh cho tới sợ rồi.
Cho dù biết đối phương chắc chắn sẽ có lúc kiệt sức, thế nhưng bọn họ cũng không dám đánh cược bởi vì họ không biết lúc họ còn sống hay sau khi họ đã chết thì đối phương mới kiệt sức.
Nếu như họ đoán nhầm, đối phương lại công kích một chiêu khủng bố như trước nữa, người chết tiếp theo sẽ là ai? Ý là như vậy a.
Cũng may ác ma kia, dường như không có ý định muốn tiếp tục truy kích, "Sơn Bản Ngũ Thập Nhị! Ngươi nghe đây cho ta! Hôm nay chỉ là trừng phạt nhỏ! Sau này nếu như các ngươi còn dám trêu chọc ta, cho dù có phải đuổi tới chân trời góc biển ta khẳng định chắc chắn sẽ lấy được cái đầu trên cổ của ngươi!"
Diệp Trần dùng tiếng của Đảo quốc quẳng xuống một câu nói như vậy, lúc này mới điều khiển phi kiếm hướng tỉnh Hương Xuyên của Đảo quốc nhanh chóng bỏ chạy.
Mà Cung Bản Ngũ Thập Nhị nghe được điều này, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó trên mặt lại đầy vẻ tức giận, "Ngươi được lắm Diệp Cuồng Tiên a!"
Lời nói này của Diệp Trần không khác gì ở ngay trước toàn bộ đội quân của lực lượng phòng vệ thứ bảy hung hăng tát lên mặt hắn cơ chứ.
Thế nhưng sau khi Cung Bản Ngũ Thập Nhị tức giận một lúc xong, cuối cùng chuyển hóa trở thành thở dài bất đắc dĩ.
Chính mình lấy toàn bộ lực lượng phòng vệ thứ bảy, đều không thể làm cho đối phương bị tổn thương một chút nào, thực lực của người này, muốn giết chết hắn mà thần không biết quỷ không hay thì quả thực quá dễ dàng!
"Cung Bản tướng quân, chúng ta bây giờ phải làm thế nào?"
Chúng tướng còn lại, mọi người đều có vẻ mặt cay đắng như cha mẹ chết.
Trước khi hành động, bọn họ còn cảm thấy huy động nhận lực quá đông như vậy là không cần thiết, không nghĩ tới cuối cùng lại có một kết quả như vậy!
"Còn có thể làm gì khác sao? Chỉ có thể trở về báo cáo cho Thủ tướng đại nhân!"
...
Biệt thự của Thủ tướng, Kinh Đô Đảo quốc, Thủ tướng Đảo quốc nghe được tin tức mà thuộc hạ báo cáo đi lên thì lập tức đột nhiên đứng bật dậy, "Ngươi nói cái gì?"
"Điều động lực lượng cả một sư đoàn, chẳng những để Diệp Cuồng Tiên kia trốn thoát mà còn tổn thất mấy chục chiếc máy bay chiến đấu, mấy chục chiếc xe tăng cơ động, mấy chục chiếc xe bọc thép, một chiếc tàu chiến đấu....?"
"Ngươi khẳng định đối phương chỉ có một người sao?"
"Lập tức lấy video tình hình chiến đấu ra cho ta! Ta muốn xem xem cái thằng ngu Cung Bản Ngũ Thập Nhị này hắn làm như thế nào?"
Sau khi Thủ tướng của Đảo quốc nghe xong thuộc hạ báo cáo thì lập tức bị chọc giận tới sắp nổi điên lên rồi.
Tuy nhiên, chờ hắn xem hết tình huống chiến đấu trong video thì hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, trực tiếp đặt mông ngã ngồi trên ghế.
Vốn là hắn còn tưởng Cung Bản Ngũ Thập Nhị mang binh có sai sót, như vậy mới có thể tạo ra thời cơ cho cường giả đệ nhất Hoa Hạ này, thế nhưng chờ tới lúc sau khi hắn tận mắt xem lại toàn bộ quá trình chiến đấu một lần, thì lúc này mới hiểu ra, cũng không phải là do Cung Bản Ngũ Thập Nhị không có năng lực mà là đối thủ quá mạnh, quá nghịch thiên!
Chương 370 Chấn động toàn cầu!
Cùng lúc đó quân đội Hoa Hạ, căn cứ quân sự của Mỹ quốc đóng tại Đảo quốc, Tô quốc, Cao Ly quốc và các phe thế lực khác, tất cả đều nhận được tin tức về kết quả cuộc chiến này đầu tiên.
Chúng tướng của Hoa Hạ trước đó thông qua vệ tinh quay chụp chỉ có thể nhìn thấy được hình ảnh không rõ cho lắm, rất nhiều chuyện cũng không thể nào hoàn toàn khẳng định, cho đến khi các trinh sát viên tình báo truyền tin tức xác thực về, toàn bộ phòng họp lập tức sôi trào!
"Một quyền đánh nổ một chiếc xe bọc thép!"
"Một hơi chém rụng mấy chục chiếc máy bay chiến đấu!"
"Một kiếm trảm tầu chiến đấu tên hiệu "Phong Lôi" làm hai nửa!"
"Lấy lực lượng của một người bức toàn bộ lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc"
...
Mọi người nghe được từng cái từng cái chiến tích này dường như đang nghe chuyện thần thoại Thánh Gióng của An Nam quốc ngày xưa.
Vốn tất cả bọn họ đều coi Diệp Trần lần này khẳng định là có chạy đằng trời cũng không khỏi nắng, cho dù có thể may mắn trốn được chỉ sợ cũng phải trả một cái giá cực kỳ đắt.
Thế nhưng là ai cũng không ngờ được rằng, cuối cùng thế mà lại được một kết quả như thế!
Diệp Trần chẳng những không có chết, thế mà còn đánh cho lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc liên tục bại lui khiến họ tổn thất nặng nề!
Nếu không phải chính mắt thấy tất cả và nghe được thông tin xác thực thì bọn họ làm sao có thể tin được, những chiến tích này thực sự đã xảy ra.
Phải biết, ở thời cổ đại, tuy rằng cũng có loại mãnh tướng lấy một địch vạn, một người xông phá cả một đội quân!
Nhưng đó dù sao cũng chỉ là thời đại vũ khí lạnh a!
Lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc, đây chính là một đội quân chân chính được hiện đại hóa, tuy rằng vẫn luôn bị Mỹ quốc hạn chế phát triển, nhưng thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
Từ thời cận đại cho tới nay, lấy nhục thân đối kháng một đội quân được hiện đại hóa quân sự có trên một vạn người, loại chuyện này ở trong tư liệu tuyệt mật cũng không phải không có ghi chép, thế nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai thành công cả, chứ đừng nói chi là giống như Diệp Trần, một người có thể đánh lui cả một đội quân có vũ khí trang bị hiện đại hóa!
Cho dù là tam đại tiên nhân của Đảo quốc năm đó, quét ngang toàn bộ Á Châu, về sau ý đồ chống lại Mỹ quốc, cuối cùng hai vị bị bom nguyên tử của Mỹ quốc trực tiếp nổ chết, chỉ còn lại vị Vũ Hạc đại tiên kia cũng không thể không chắp tay đầu hàng.
"Chỉ dựa vào phần chiến tích này, chỉ dựa vào một mình Diệp Cuồng Tiên đã bù đắp được năm vạn tinh binh!"
"Diệp thiếu tướng không hổ là trụ cột của Hoa Hạ ta a!"
"Hắn đã không phải là cao thủ đệ nhất Hoa Hạ nữa rồi mà là cao thủ đệ nhất của Á Châu a!"
...
Chúng tướng thi nhau cảm thán từ đáy lòng.
"Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, sau khi Diệp thiếu tướng xông ra khỏi vòng vây, làm sao lại chạy về phương hướng đất liền của Đảo quốc?"
"Chẳng lẽ hắn còn muốn tiếp tục triển khai trả thù đối với Đảo quốc sao?"
"Thì tính sao? Ngay cả quân đội đều không làm gì được Diệp thiếu tướng, một khi tiến vào khu đông dân cư, bọn họ càng không có chiêu thức gì để đối phó a! Ha ha ha!"
Mọi người nhất thời thi nhau cười trên nỗi đau của người khác, đều rất mong chờ đối với hành động tiếp theo của Diệp Trần.
Đột nhiên, không biết ai nói ra một câu, "Lực lượng phòng vệ của Đảo quốc thì thực lực có hạn, căn cứ của Mỹ quốc đóng tại Đảo quốc cũng không phải ăn chay!"
Mọi người nghe được điều này, lập tức thi nhau hiện ra vẻ mặt ngưng trọng.
Ông lão ngồi ở chủ vị trầm ngâm một lúc sau đó nhìn về phía Dịch Sơn Hà nói:
"Dịch tổng tham mưu trưởng, ông phải bắt liên lạc với Diệp thiếu tướng nhanh một chút, để hắn phải tránh những hành động thiếu suy nghĩ!"
Dịch Sơn Hà vội vàng gật đầu đồng ý.
...
Chớp mắt một cái, thời gian một ngày đã trôi qua.
Tin tức Diệp Cuồng Tiên đệ nhất cường giả của Hoa Hạ đánh cho lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc bị tổn thất nặng nề đã được truyền tới khắp các cao tầng của mỗi một quốc gia trên toàn cầu.
Đối với những quốc gia lớn quan tâm để ý tới thế cục mà nói, loại chuyện này căn bản không gạt được, rất nhanh đều ngay lập tức lấy được tư liệu.
Khi cao tầng của mỗi một quốc gia lớn nhìn thấy cảnh tượng làm người ta phải kinh ngạc đến lạnh cả người kia thì toàn bộ lập tức phải nghẹn ngào.
Nhất là lúc nhìn thấy một kích cuối cùng, vậy mà rõ rõ ràng ràng chém một chiếc tàu chiến đấu có trọng tải tới mấy ngàn tấn thành hai nửa, càng làm cho mặt mũi của tất cả mọi người tràn đầy vẻ sợ hãi.
Cho dù lực lượng phòng vệ của Đảo quốc bị hạn chế phát triển, thực lực không tính là trong hàng ngũ đứng đầu toàn cầu thế nhưng đó thật sự chính là một chiếc tàu chiến đấu cỡ lớn a!
Thế mà bị một kiếm của đối phương chém hỏng chìm xuống đáy biển sâu!
Một nhánh quân đội được trang bị hiện đại hóa tới tận răng gần hai vạn người bị đánh bại mà không chiếm được chút tiện nghi nào, chỉ có thể rút lui né tránh, đây là thực lực nghịch thiên cỡ nào!
"Muốn tiêu diệt người này, chỉ sợ chỉ có thể vận dụng vũ khí hạt nhân!"
Sau khi mỗi một nhóm cao tầng của mỗi một quốc gia lớn trầm mặc, gần như đồng thời đều cho ra một cái kết luận như vậy.
Cho dù căn cứ theo điều ước quốc tế thì bất kỳ một quốc gia nào đều không được tùy tiện sử dụng vũ khí hạt nhân, thế nhưng đối mặt với loại tồn tại đủ để uy hiếp an nguy của một nước, chỗ nào còn quan tâm được nhiều như vậy?
Tuy nhiên rất nhanh, bọn họ lại phát hiện muốn làm việc này quả thực không quá dễ dàng.
Trừ khi có thể dẫn dụ người này tới một nơi mà không hề có dấu chân của con người, sau đó mới có thể sử dụng vũ khí hạt nhân, bằng không chẳng lẽ muốn hy sinh hơn trăm vạn tính mạng con người đến chôn chung với hắn sao?
Ai dám tiếp nhận cái tội danh mà khiến toàn bộ nhân loại phải chỉ trỏ này?
"Từ giờ trở đi, không thể tùy tiện đi trêu chọc người này, một khi gặp gỡ, có thể lui thì lui chứ tuyệt đối không được để xảy ra tình trạng trực tiếp va chạm!"
Sau khi các phương cao tầng của nước mỹ trải qua một phen thảo luận, đối với quân đội của Mỹ quốc trú đóng tại khu vực Á Châu đã hạ đạt một cái mệnh lệnh như vậy.
Ở trước lúc không có đầy đủ tự tin có thể tiêu diệt được đối phương, thì cách làm này rõ ràng là cách làm sáng suốt nhất.
Cùng lúc đó Tô quốc, Cao Ly quốc, thậm chí cao tầng của các nước Âu Châu, tất cả cũng đều hạ đạt một cái mệnh lệnh tương tự.
Trong lúc nhất thời, có thể nói là chấn động toàn cầu!
Còn về bọn sát thủ ở thế giới bóng tối kia, tuy rằng đối với chuyện quân đội không rõ lắm, nhưng khi nghe được tin tức toàn bộ tổ chức Sam Khẩu bị tiêu diệt chỉ ở trong một đêm, một số tên sát thủ vốn hướng về phía giải thưởng treo chục tỷ kia mà đến Hoa Hạ để thử thời vận thì ngay lập tức từng tên đều chấm dứt ý định và lặng lẽ rời khỏi.
...
Mà lúc này, phủ Thủ tướng của Đảo quốc, Quy Điền Tam Lang Thủ tướng của Đảo quốc sau khi trao đổi với Thượng tướng Mai Khắc Lạp Tư -Tổng tư lệnh của quân đội Mỹ quốc trú đóng tại Đảo quốc xong thì lập tức tức giận nổi trận lôi đình, suýt chút nữa thì đập toàn bộ văn phòng!
Hóa ra, sở dĩ Đảo quốc lần này điều động lực lượng phòng vệ thứ bảy đi phục kích Diệp Trần là do lực lượng của Mỹ quốc ở sau lưng thúc đẩy.
Bây giờ kế hoạch vây giết đã thất bại, Quy Điền Tam Lang muốn thỉnh cầu nước Mỹ giúp đỡ, lại bị đối phương từ chối một cách vô tình!
Với lý do đây là chuyện nội bộ của Đảo quốc, Mỹ quốc không tiện nhúng tay.
Điều này làm cho Quy Điền Tam Lang lập tức tức giận đến muốn chửi bậy, nhưng lại không thể làm được gì khác.
Đảo quốc từ sau thất bại ở cuộc chiến tranh thế giới thứ hai vẫn luôn bị Mỹ quốc áp chế, phát triển quân sự thì bị hạn chế, vũ khí trang bị cũng bị hạn chế, lại có quân đội Mỹ quốc trú đóng giám sát, mà rơi vào cảnh phụ thuộc vậy thì làm sao có vốn liếng để khiêu chiến với đối phương?
"Khốn kiếp! Đám người Mỹ quốc giảo hoạt đáng ghét này! Sớm muộn gì ta cũng sẽ đánh đuổi toàn bộ các ngươi ra khỏi Đảo quốc! "
Sau khi phát tiết một trận, Quy Điền Tam Lang lúc này mới dần dần bình tĩnh lại.
Trợ lý của Thủ tướng ở một bên thận trọng nói:
"Thủ tướng đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào? Diệp Cuồng Tiên kia chắc chắn còn ở trong lãnh thổ nước ta, có cần phải phái người ra để tiếp tục bắt lấy hay không?"
Quy Điền Tam Lang lập tức trừng hai mắt một cái, "Bắt lấy? Lấy cái gì để bắt? Con chưa đủ mất mặt hay sao?"
Nói đến đây, Quy Điền Tam Lang lại thở dài một hơi nặng nề, từ từ nói:
"Ta bây giờ chỉ hy vọng tên ôn thần này, có thể sớm rời khỏi Đảo quốc một chút, bằng không ta chỉ có thể tự mình đi tới Thiên Chiếu thần cung một chuyến!"
Hai mắt của tên trợ lý Thủ tướng lập tức sáng lên, "Ngài nói là vị kia Vũ Hạc đại tiên nhân sao?"