Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 201 Át chủ bài của Vô Tướng pháp sư

Nhiều nhân viên bảo vệ trong trang viên của Vạn gia ở trước mắt thiêu niên giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống, không thể không thi nhau lui lại.

Diệp Trần đi cứ như là đi dạo, chậm rãi đi về phía trước, giống như những trang thiết bị tốt có trình độ không thua kém gì an ninh của quân đội ở xung quanh này như thể không tồn tại.

"Còn đứng thất thần ra đó làm gì? Còn không lên cho ta!"

Theo tên đội trưởng của đội bảo vệ quát lên một tiếng, mười mấy tên bảo vệ được trang bị tốt thi nhau quơ quơ gậy điện ở trong tay, lao về phía Diệp Trần.

Tuy nhiên, căn bản không chờ bọn hắn tới gần Diệp Trần được ba mét, cũng đã thi nhau bắn ra ngoài!

Diệp Trần nhìn cũng không thèm nhìn những người này một chút nào, vẫn chậm rãi đi lên phía trước, cách phòng khách của Vạn gia càng ngày càng gần.

"Dừng lại! Nếu như ngươi còn dám tiến lên một bước, chúng ta sẽ nổ súng!"

Ở ngoài cửa phòng khách của Vạn gia, cũng có hơn mười tên bảo vệ, không! Chuẩn xác mà nói, mười mấy người này đều là bảo vệ cao cấp, mỗi người chẳng những đều là võ giả nội kình hơn nữa còn được trang bị súng ngắn!

Nhưng, Diệp Trần vẫn tỏ ra như không nghe thấy gì, tiếp tục chậm rãi hướng về phía trước mà đi tới.

Ầm! Ầm! Ầm!

Hơn mười tên bảo vệ cao cấp kia quả nhiên so với những tên bảo vệ trước đó trấn định và quả quyết hơn nhiều, mắt thấy Diệp Trần đã bước vào cấm khi, gần như cùng lúc lấy ra súng ngắn!

Hơn nữa những người này, hiển nhiên đều được trải qua huấn luyện kỹ thuật bắn súng cho nên kỹ thuật bắn súng của mỗi người đều không tầm thường, mỗi một viên đạn gần như đều trực tiếp trúng vị trí yếu hại của Diệp Trần!

"Hừ!"

Diệp Trần hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp theo tay vung lên, những viên đạn kia ngay lập tức có một cỗ khí kình cường đại trực tiếp bắn ngược trở về!

Phốc! Phốc! Phốc!

Hơn mười tên bảo vệ cao cấp, toàn bộ trong nháy mắt bị đạn xuyên vào mi tâm, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết một tiếng cũng không có cơ hội phát ra toàn bộ cũng đã mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Những tên bảo vệ bình thường trước đó bị Diệp Trần đánh bay ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng quỷ dị này, vẻ mặt của họ lập tức đều hoảng sợ, rốt cuộc không còn một ai dám tiến lên phía trước.

Đội ngũ trên trăm tên được trang bị tốt, thế mà trong nháy mắt đã được Diệp Trần vượt qua, thậm chí những người này ngay cả năng lực để hắn dừng lại dù chỉ là một chút cũng không có!

"Cái này cái này..."

Vạn Quán Tài ở trong phòng khách nhìn thấy cảnh này, lập tức không tự chủ được lùi lại về phía sau mấy bước, vội vàng núp ở sau lưng Vô Tướng pháp sư.

Mà Diệp Trần lúc này cũng đã chậm rãi bước vào trong phòng khách, khi ánh mắt của hắn rơi vào trên người Vô Tướng pháp sư, lông mày hơi nhíu lại, "Lão lừa trọc, đã lâu không gặp a! Làm sao? Ngươi muôn ra mặt thay cho Vạn gia sao?"

Hai mắt của Vô Tướng pháp sư khẽ khẽ híp lại một cái, một tia sắc bén từ trong mắt lóe lên rồi biến mất, lập tức nở một nụ cười đặc trưng, đừng dậy khỏi ghế, cao giọng hát một tiếng phật hiệu, nói:

"Diệp thí chủ, hai tháng trước từ biệt ở tiên mộ, không nghĩ tới chúng ta còn gặp lại nhau ở đây!"

"Lúc trước may mắn mà có Diệp thí chủ phá vỡ cấm chế không gian tầng thứ bảy, lão nạp và Yến chân nhân lúc này mới có thể thoát thân ra khỏi tiên mộ, mỗi lần lão nạp nghĩ tới, đối với Diệp thí chủ đều vô cùng cảm kích!"

Diệp Trần nghe được điều này, lập tức cười lạnh,

"Đã như vậy, vậy còn không nhanh cút đi? Chẳng lẽ đây chính là thái độ mà ngươi đối đãi với ân nhân sao?"

Tuy rằng Diệp Trần tiếp xúc với lão hòa thượng này không nhiều, nhưng lại sớm đã nhìn rõ bộ mặt thật của người này, đại hòa thượng này có thể nói là dối trá đến cực điểm!

Quả nhiên, Vô Tương pháp sư lập tức hiện ra vẻ mặt thương xót, nói:

"Diệp thí chủ, oan oan tương báo bao giờ mới dứt! Lão nạp chính là bởi vì muốn báo đáp ân cứu mạng của Diệp thí chủ, cho nên mới không thể để cho thí chủ tăng thêm sát nghiệp, sát khí của Diệp thí chủ quá nặng, tương lai sợ bị trời phạt, không được chết tử tế, sao bây giờ không bỏ đồ đao xuống, quy y cửa phật?"

Lúc nói được nửa câu, giọng nói của Vô Tướng pháp sư đột nheien trở nên vô cùng mị hoặc, để cho người ta sau khi nghe thấy không tự chủ được sẽ cảm thấy lời hắn nói chính là kim điều ngọc luật, không nhịn được muốn nghe theo...

Đáng tiếc, Diệp Trần lại không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại lại hiện ra nụ cười giễu cợt, "Mi Hoặc Ma Âm? Không nghĩ ra ngươi là một người trong Phật môn, thế mà tu luyên công pháp của Ma Môn, thật đúng là để cho người ta cười đến rụng cả cái răng cửa!"

Vô Tướng pháp sư thấy Diệp Trần vậy mà không bị ảnh hưởng một chút nào, hơn nữa một nhân tiện nói phá đi thần thông Ma Môn của chính mình, vẻ mặt vì đó mà lập tức thay đổi, có phần thẹn quá mà hóa giận, nói:

"Nói bậy nói bạ! Lão nạp thi triển chính là Phạn âm của Phật môn chính tông, vón thấy lương tâm của ngươi chưa mất hết muốn độ hóa ngươi vòa trong Phật môn của ta, không nghĩ tới ngươi vậy mà còn không biết hối cải, vậy lão nạp cũng không cần tốn nhiều nước bọt với ngươi nữa!"

Diệp Trần lập tức vui vẻ, "Bị ta vạch trần ra nội tình, đây là thẹn quá hóa giận rồi sao? Đã như vậy, vậy còn phí lời để làm gì! Hoặc là cút sang một bên cho ta, hoặc là chết!"

"Cũng dám nói với sư phụ ta như vậy! Ngươi muốn chết!"

Một tên hòa thượng ở bên cạnh, nghe được điều này, lập tức không nhịn được nữa, đột nhiên quát lớn một tiếng, trực tiếp đánh về phái Diệp Trần!

Toàn bộ không khí trong phòng khách lập tức quay cuồng, hòa thượng này lại là một tên tông sư Hóa Kình!

Đáng tiếc, tông sư Hóa Kình bây giờ ở trong mắt Diệp Trần, so với con kiến hôi không có gì khác nhau!

"Không biết tự lượng sức mình!"

Diệp Trần nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp một bàn tay vung ra ngoài.

"Bành!"

Hòa thượng kia còn chưa có lao tới trước mặt Diệp Trần, đã bị một cỗ lực lượng cường hãn vô song đập bay ra ngoài, trong nháy mắt bị đánh thành một đống thịt nát, chết không thể chết thêm lần nữa.

"Tê ~ "

Mấy người còn lại thấy cảnh này, lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, đồng thời không tự chủ được lui lại hai bước.

Diệp Trần tùy tiện phủi tay, giống như cười mà không phải cười nhìn vào Vô Tướng pháp sư, "Lão lừa trọc, bây giờ đồ đệ của ngươi cũng chết ở trong tay của ta, chẳng lẽ còn không có ý định báo thù cho hắn sao?"

Vô Tướng pháp sư cuối cùng cũng không còn cách nào tiếp tục làm ra vẻ nữa, trên người lập tức dâng lên một cỗ sát khí cường đại, hai mắt cũng biến thành màu đỏ sậm, so với vẻ đạo mạo của đại hòa thượng trước đó quả thật giống như là hai người khác nhau.

"Tiểu tặc! Phật gia ta đang nói tốt cho ngươi, ngươi đã ngu xuẩn mất khôn vậy để Phật gia đưa ngươi đi Tây Thiên gặp Phật Tổ đi!"

Nói xong lời này đồng thời hai tay của Vô Tướng pháp sư bỗng nhiên xòe ra, từ trong tăng bào rộng lớn của hắn, thế mà hiện ra hai đạo bóng đen!

Lúc vừa mới hiện ra chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, chờ sau khi bay ra đột nhiên biến lớn, trong nháy mắt thế mà biến thành hai người!

"Ừm?"

Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không hơi kinh hãi, "Khôi lỗi nhân!"

Lúc trước ở không gian tầng thứ sáu của tiên mộ, Diệp Trần cũng từng gặp được Khôi Lỗi nhân tương tự, bọn chúng đều có thực lực tông sư Hóa Kình trở lên, chẳng những đánh không chết, hơn nữa da dày thịt béo, rất khó nhai.

Mà hai cái khôi lỗi trước mắt này, dường như còn cao cấp hơn so với những con trước đó hắn gặp được, đoán chừng sức chiến đấu chắc là ở trên võ giả Thánh Cảnh!

Bỗng nhiên, Diệp Trần rốt cuộc hiểu ra, lão lừa trọc trước mắt này, tại sao lại không có sợ hãi như vậy, hóa ra hai con khôi lỗi cao cấp này chính là lá bài tẩy của hắn.

Hai con khôi lỗi đánh không chết, phối hợp thêm đạo pháp của lão lừa trọc này, thực lực tổ hợp bực này, hoàn toàn chính xác không thể khinh thường!

Nhưng hắn đối nghịch với mình, đổi lại hắn được thứ gì?

Trong lòng vừa mới hiện lên cái suy nghĩ này, Vô Tương pháp sư đã nói ra đáp án, "Tiểu tử! Phạt gia ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, ngoan ngoan giao ra công pháp tu luyện của ngươi, ta sẽ tha cho ngươi một cái mạng nhỏ!"
Chương 202 Bằng ngươi cũng muốn khống chế bản Đế?

Hoá ra từ cái lần ở trong tiên mộ đó, sau khi được chứng kiến thực lực của Diệp Trần, Vô Tướng pháp sư vẫn vô cùng nóng mắt.

Tu vi của hắn sớm đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, đáng tiếc mười năm gần đây chậm chạp không cách nào đột phá, tuổi thọ cũng tương tự đã không có cách nào kéo dài.

Cho nên, hắn mới phải mạo hiểm tiến vào trong tiên mộ, hi vọng có thể tìm được biện pháp để giải quyết vấn đề này.

Đáng tiếc là, hắn chẳng những không có tìm được đáp án mà mình muốn, ngược lại bị vây ở bên trong gần ba năm thời gian!

Ngay vào lúc hắn gần như có ý định từ bỏ, hắn lại gặp được Diệp Trần, trực giác của hắn nói cho hắn biết, công pháp tu luyện của thiếu niên này, so với hắn phải cường đại hơn vô số lớn!

Thế là, tâm tư hắn vốn đã có chút buông xuôi lập tức lại nóng rực lên một lần nữa, hắn thấy, chỉ cần có thể lấy được công pháp mà Diệp Trần đang tu luyện thì khẳng định có thể giải quyết được vấn đề tu vi của hắn không có cách nào đột phá!

Đã hiểu ra ý đồ của Vô Tướng pháp sư, Diệp Trần không thể không lắc đầu, nói:

"Lão lừa trọc, ngươi thật đúng là loại người dối trá vô sỉ nhất mà ta đã thấy!"

Không nghĩ tới, Vô Tướng pháp sư lại cười lạnh, "Cái gì là dối trá? Cái gì là chân thực? Ở thế gian này tất cả đều là hư ảo, vạn pháp duy tâm mà thôi! Phật gia ta hỏi lại ngươi một câu, công pháp tu luyện này ngươi giao ra hay là không giao?"

Diệp Trần cười lạnh, "Ngươi cho rằng lấy ra hai con khôi lỗi là có thể bức được ta đi vào khuôn khổ rồi hay sao? Không thể không nói, ngươi chẳng những biết dối trá mà còn rất là ngây thơ a!"

Nói xong lời này, dưới chân Diệp Trần đột nhiên giẫm một cái, trực tiếp lao về phía Vô Tướng pháp sư!

"Hừ!"

Vô Tướng pháp sư dường như sớm đoán được Diệp Trần sẽ có ý định đánh lén hắn, thân thể của hắn trực tiếp liên tục lùi lại, đồng thời đột nhiên đẩy Vạn Quán Tài và hai tên đệ tử kia của hắn, ba người bị lực đẩy mạnh bay về phía Diệp Trần!

Đồng thời thông qua thần niệm khống chế hai con khôi lỗi kia, triển khai tấn công đối với Diệp Trần.

Ngay cả Diệp Trần cũng không nghĩ tới, Vô Tướng pháp sư này vậy mà có lòng dạ độc ác như thế, không cần suy nghĩ, đã lấy người một nhà của mình đẩy đi ra coi như làm bia đỡ đạn.

"Bành!" "Bành!" "Bành!"

Ba người này làm sao sẽ là đối thủ của Diệp Trần, trong nháy mắt toàn bộ bị đánh bại!

Và bởi vì ba người bọn họ nên kéo dài thêm được một chút thời gian, Vô Tướng pháp sư đã lui lại tới hơn mươi mấy mét, đồng thời khống chế hai con khôi lỗi bổ nhào vào trước mặt Diệp Trần.

Ầm! Ầm! Ầm!

Thời gian một cái chớp mắt, Diệp Trần đã đấu được hơn mười chiêu với hai con khôi lỗi mà Vô Tướng pháp sư đang điều khiển.

Toàn bộ phòng khách giống như vừa mới xảy ra một cơn địa chấn rất lớn, bây giờ hoàn toàn trở thành một nơi phế tích!

Không thể không nói, thực lực của hai con khôi lỗi này hoàn toàn có thể nói là rất mạnh, mỗi một con đều có thực lực không kém hơn Bạch Thiên Hành, hơn nữa còn có lực phòng ngự rất cường hãn, cho dù là Diệp Trần dưới tình huống không sử dụng kiếm Xích Diễm thì cũng không có cách nào cưỡng ép hủy diệt.

Hơn nữa, Vô Tướng pháp sư vừa thao túng khôi lỗi dây dưa với Diệp Trần, đồng thời cũng không có nhàn rỗi, chỉ thấy hắn từ trong ngực móc ra một cái phù lục màu máu, sau đó cắn nát đầu lưỡi, nhổ một ngụm máu tươi vào phía trên phù lục màu máu kia, sau đó lợi dụng thời cơ hướng trên thân Diệp Trần điểm một cái, "Phệ Tâm Đoạt Hồn phù! Lấy!"

Diệp Trần đang bị hai con khôi lỗi kia dây dưa, căn bản không có nghĩ tới, lão lừa trọc này thế mà lại dùng phù lục đánh lén mình, lập tức bị cái phù lục màu máu kia đánh trúng!

Oanh!

Sau khi Phù lục màu máu kia đánh trúng người Diệp Trần, lập tức biến mất không thấy đâu nữa, mà toàn thân Diệp Trần thì run lên bần bật, cả người trong nháy mắt dại ra tại chỗ.

"Ngay vào lúc này!"

Vô Tướng pháp sư thấy một kích của mình trúng đích, lập tức khống chế hai con khôi lỗi kia bắt lấy hai tay của Diệp Trần, gắt gao đè hắn xuống.

"Kiệt kiệt kiệt!"

Thuận lợi bắt được Diệp Trần, Vô Tướng pháp sư lập tức cười lớn đắc ý một lúc, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Trần, "Tiểu tử, vốn ngươi chỉ cần ngoan ngoãn giao ra công pháp tu luyện cho ta, Phật gia ta đương nhiên sẽ không làm khó dễ ngươi, ai bảo ngươi không nghe lời ta như vậy, vậy ta đành phải tốn kém một tấm Phệ Tâm Đoạt Hồn phù không dễ mà có được, cải tạo ngươi thành nô bộc trung thành nhất của Phật gia ta!"

Vừa nói xong, trong miệng Vô Tướng pháp sư bắt đầu lẩm bẩm, dường như đang ngâm xướng chú ngữ gì đó, "Lấy máu tươi của ta làm vật dẫn, thần hồn của ngươi, chịu sự điều khiển của ta..."

Theo Vô Tướng pháp sư ngâm xướng chú ngữ, trên thân lập tức dâng lên một cỗ khí tức tà ác khó mà hình dung, so với hình tượng mặt mũi hiền lành lúc trước quả thực giống như hai người khác biệt.

Sau khi ngâm xướng được một lúc, đôi mắt của Vô Tướng pháp sư bỗng nhiên ngưng tụ, trực tiếp hét lớn một tiếng, "Đoạt hồn!"

Một cỗ lực lượng tinh thần cường đại, từ trong đôi mắt của Vô Tướng pháp sư ngưng tụ thành một luồng ánh sáng trắng, lao về phía đôi mắt của Diệp Trần!

Đây là bước cuối cùng của Phệ Tâm Đoạt Hồn phù chú, một khi thi triển thành công, người trúng chú sẽ trở thành tín đồ trung thành nhất của người thi thuật, sinh ra sự sùng bái từ nội tâm đối với người thi thuật.

Trước đó Vô Tướng pháp sư đã từng dùng thuật này, chinh phục được mấy tên tông sư Hóa Kình, trở thành đệ tử dưới tay trung thành nhất của hắn.

Hắn tin tưởng, chỉ cần thi triển thuật này thành công, Diệp Trần sẽ hoàn toàn trở thành nô lệ của mình giống như những người trước đó, vận mệnh của hắn chịu sự điều khiển của chính mình!

Đến lúc đó, chẳng những có thể dễ dàng lấy được công pháp mà hắn tu luyện, còn có thể dùng các loại biện pháp chà đạp làm cho hắn chịu nhục nhã nhằm trả lại mối thù trước đó hắn đã sỉ nhục mình.

Nghĩ tới đây, mặt mo mập mạp kia của Vô Tướng pháp sư đã bắt đầu nở rộ như hoa cúc.

"Cho dù ai cũng không nghĩ ra, Diệp Cuồng Tiên danh tiếng lẫy lừng, sẽ trở thành một con chó trung thành của bản pháp sư a? Kiệt kiệt kiệt!"

Tuy nhiên, Vô Tướng pháp sư vừa mới nói ra lời này, một giọng nói ngập tràn vẻ trêu tức, đột nhiên vang lên, "Chỉ bằng loại rác rưởi như ngươi mà cũng đòi khống chế bản Đế?"

Vô Tướng pháp sư nghe được điều này, lập tức bị dọa đến hồn vía muốn bay ra ngoài, vội vàng nhìn vào đôi mắt của thiếu niên ở trước mặt này, chỉ thấy đôi mắt của hắn vẫn tỉnh táo và không có một chút dấu hiệu nào là bị đoạt hồn thành công?

"Không! Đây không có khả năng!"

Vô Tướng pháp sư dưới sự khiếp sợ ngay lập tức hét lớn một tiếng sau đó vội vàng lui lại.

Đáng tiếc, Diệp Trần há lại sẽ để cho hắn toại nguyện?

"Chơi với lão lừa trọc nhà ngươi lâu như vậy rồi cũng nên đến lúc kết thúc a!"

Sau khi nói ra lời này, hai mắt của Diệp Trần bỗng nhiên trừng một cái, trong đôi mắt vậy mà bắn ra hai đạo ánh sáng màu tím yêu dị!

"Hám Thần thuật!"

"Oanh!"

Vô Tướng pháp sư bị hai đạo ánh sáng màu tím này bao phủ, đầu giống như bị Thiên Lôi bổ trúng, trong nháy mắt ngốc trệ ngay tại chỗ, trong đôi mắt sau khi hiện lên một chút giãy dụa, dần dần bắt đầu trở nên mơ mơ màng màng...

"Quỳ xuống!"

Sau khi Diệp Trần nhẹ nhàng tránh thoát đi hai con khôi lỗi đã mất đi khống chế kia, sau đó lại hướng về phía Vô Tướng pháp sư tinh thần đã bị nô dịch, hạ đạt một đạo chỉ thị mệnh lệnh.

"Phù phù!"

Vô Tướng pháp sư không do dự một chút nào, lúc này đa quỳ ở trên mặt đất, một mặt cung kính nói:

"Chủ nhân!"

Diệp Trần trực tiếp khoát tay áo, "Lăn qua một bên!"

Vô Tướng pháp sư thế mà thật sự nằm rạp trên mặt đất, bắt đầu lăn...

Diệp Trần thấy thế, cũng không thể không thổn thức một hồi, "May mà lực lượng tinh thần của ta đủ mạnh, ở vào thời khắc mấu chốt tránh thoát đi, bằng không hôm nay thật sự là có chút nguy hiểm!"

Nếu như không phải thực lực của Vô Tướng pháp sư quá yếu, nói không chừng thật đúng là bị cái tên này ám toán...
Chương 203 Ước chiến sinh tử!

Chớp mắt một cái, từ Vạn gia trở về đã qua được hai ngày.

Vô Tướng pháp sư bị Diệp Trần đùng Hám Thần thuật khống chế lại, lão hòa thượng này tuy rằng không phải kẻ tốt lành gì, tuy nhiên Phạm Âm Tự phía sau hắn là thế lực rất lớn ở Đông Giang, nói không chừng sau này còn có tác dụng, cho nên cũng không có giết hắn.

Còn về Vạn gia, Vạn Quán Tài bị một chưởng của Diệp Trần vỗ chết, trang viên của Vạn gia cũng bị Diệp Trần trước khi đi cho một mồi lửa đốt rụi.

Mà ở trong thời gian hai ngày này, Diệp Trần luyện hóa hai con khôi lỗi cao cấp có được từ chỗ Vô Tướng, sau đó phân biệt phái đến bên cạnh Tô Lam và Sở Phi Yên.

Hai con khôi lỗi cao cấp này, về mặt ngoại hình so với người bình thường gần như không khác nhau, sẽ không để cho người chú ý, hơn nữa thực lực cường đại, cho dù là võ giả Thánh Cảnh cũng có thể giết chết!

Tuy nhiên vấn đề duy nhất chưa đủ chính là, cái đồ chơi này cần linh thạch để duy trì, mà số lượng linh thạch ở trên trái đất thì rất hiếm, trong tay hắn bây giờ cũng chỉ có mười khôi mà lão hòa thượng Vô Tướng kia kính dâng lên mà thôi, đoán chừng chỉ có thể duy trì được khoảng một năm...

Ngày thứ ba, ngay lúc Diệp Trần chuẩn bị bắt đầu thu thập dược liệu Trúc Cơ đan, sau đó luyện chế Trúc Cơ đan làm chuẩn bị để đột phá cảnh giới Trúc Cơ thì lại có một vị khách không mời mà đến.

Dịch Sơn Hà, Tổng tham mưu trưởng Thần Long vệ, thượng tướng Hoa Hạ đến rồi!

Dịch Sơn Hà nhìn thấy Diệp Trần, câu nói đầu tiên là, "Diệp tiên sinh, việc lớn không tốt!"

Diệp Trần biết, ý của Dịch Sơn Hà, khẳng định là chuyện mình tru sát bốn quân của Thần Long vệ, "Lão tướng quân bốn người Công Tôn Vân Long khiêu khích ta trước, chết chưa hết tội! Chắc là quân đội muốn định tội của ta sao?."

Trong khi nói chuyện, vẻ mặt Diệp Trần lộ ra thần sắc lạnh lùng, nếu như quân đội thật muốn định tội của hắn, hắn đương nhiên sẽ không cúi đầu nhận phạt, cùng lắm thì mang theo mẹ con Tô Lam đi ra nước ngoài sống là được.

Dịch Sơn Hà cũng cảm ứng được khí tức lạnh lùng trên người Diệp Trần, vội vàng nói:

"Diệp tiên sinh ngươi hiểu lầm! Tuy rằng ngươi giết bốn người Công Tôn Vân Long, việc này hoàn toàn chính xác là có chút lỗ mãng, tuy nhiên chính như lời ngươi nói, là bốn người bọn họ khiêu khích ngươi trước, cao tầng trong quân đội đối với cách làm của ngươi tuy rằng rất không hài long, nhưng nể tình trước đó ngươi tiêu diệt bảy tổ chức sát thủ lớn, lấy được Lôi Thần quyền trượng, công lao quá lớn, cho nên đã quyết định không truy cứu..."

Diệp Trần nghe được điều này, lông mày lập tức nhíu chặt hơn, "Đã như vậy, vậy lão tướng quân vừa mới nói tới việc lớn không tốt, thì là chuyện nào?

Dịch Sơn Hà hít sâu một hơi, nói:

"Diệp tiên sinh còn nhớ đến, trước đó ngươi đã từng giết chết một vị Thánh tử của Thánh Tâm các, đúng không?"

Diệp Trần nhẹ gật đầu,

"Không sai, tên kia hình như tên là Tần Vô Song..."

Dịch Sơn Hà thở dài:

"Chính là người này! Người này chẳng những là Thánh tử Thánh Tâm các, mà còn là người Tần gia ở Kinh Đô!"

Diệp Trần nghe được tin tức này, lông mày không thể không nhíu lại, lạnh lùng nói:

"Hóa ra là người Tần gia ở Kinh Đô, sớm biết như vậy ta nên cho hắn thêm mấy chưởng!"

Vẻ mặt Dịch Sơn Hà tỏ ra lo lắng nói:

"Diệp tiên sinh, làm sao mà ngươi vẫn còn không rõ? Ngươi giết Thánh tử Thánh Tâm các, thiên tài trăm năm mà Tần gia mới có, Thánh Tâm các và Tần gia há lại sẽ để yên chuyện này sao?"

"Trước đó nếu không phải có đại thủ trưởng đè ép thay ngươi, hơn nữa chính là do Tần Vô Song khiêu khích trước, bên chúng ta chiếm lý, người của Tần gia và Thánh Tâm các sớm đã ra tay với ngươi!"

"Thế nhưng bây giờ, ngươi lại giết Thần Long Tứ Quân, đưa tới biến động to lớn trong quân đội, bây giờ ngay cả đại thủ trưởng cũng không có cách nào tiếp tục bảo vệ ngươi!"

Nói đến đây, Dịch Sơn Hà dừng lại một chút, lại nói tiếp:

"Ta đã nhận được tin tức đáng tin cậy, Thánh Tâm các thông qua Tần gia, đã cùng quân đội đạt thành ký kết ngầm, Tần Đạp Thiên lão tổ của Tần gia, chẳng mấy chốc sẽ hướng ngươi ước chiến, lấy phương thức sinh tử quyết đấu, để chấm dứt đoạn ân oán này! Mà quân đội sẽ giữ yên lặng, sẽ không nhúng tay vào việc này!"

Nghe Dịch Sơn Hà giải thích xong, Diệp Trần cuối cùng hiểu được cái gì gọi là chuyện lớn không tốt mà Dịch Sơn Hà nói ý là gì, tuy nhiên Diệp Trần cũng không phải quá để ý, "Tần Đạp Thiên lão tổ Tần gia sao? Ước chiến sinh tử đâu? Ta đây ngược lại thế nhưng là rất muốn mở mang kiến thức một chút!"

Dịch Sơn Hà lập tức gấp, "Diệp tiên sinh, vị lão tổ Tần gia này cũng không phải là nhân vật tầm thường a!"

"Ngươi còn nhớ rõ trước đó ta đã từng nói qua sao, chuyện mà võ lâm Hoa Hạ liên thủ với nhau vây quét Thánh Tâm các sao? Lúc trước đó cái tên thiếu niên kia lực một người đánh bại các cao thủ Trung Nguyên, ngươi có biết là ai không?"

Lông mày Diệp Trần nhíu lại, "Chẳng lẽ thiếu niên đó chính là Tần Đạp Thiên sao?"

Dịch Sơn Hà lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng nói:

"Không! Thiếu niên kia so với tuổi tác của ta còn nhỏ hơn, làm sao có thể là lão tổ của Tần gia?"

"Thiếu niên kia là đồ đệ của Tần Đạp Thiên, bây giờ đã là Thánh chủ của Thánh Tâm các, thực lực của hắn so với bốn mươi năm trước không biết cao hơn bao nhiêu!"

"Còn về Tần Đạp Thiên sư phụ của hắn, thực lực càng mạnh! Theo lời kể người này đã sống gần hai trăm tuổi, tu vi võ công càng đã đạt tới cảnh giới Thần Cảnh trong truyền thuyết, thực lực còn ở trên vị Thánh chủ Thánh Tâm các kia, cho dù là trong nội bộ Thánh Tâm các cường giả nhiều như mây cũng là số một số hai!"

Nghe xong lời giải thích của Dịch Sơn Hà, Diệp Trần lập tức cười, "Ý tứ của lão tướng quân là ta không bằng hắn sao?"

Trên mặt của Dịch Sơn Hà lập tức hiện ra nụ cười xấu hổ, nói ra lời nói sâu xa:

"Diệp tiên sinh, nói lời nói từ đáy lòng, thiên phú võ đạo của ngươi đích thật là cuộc đời ta ít thấy, nếu như có thể thu liễm tài năng lại một chút, đợi một thời gian, thiên hạ này nhất định không có một người nào sẽ là đối thủ của ngươi! Nhưng bây giờ cũng không phải lúc hành động theo cảm tính a!"

Lời nói của Dịch Sơn Hà rất khéo, nhưng ý tứ bên trong cũng hết sức rõ ràng, là muốn Diệp Trần không tiếp nhận ước chiến của Tần Đạp Thiên.

Diệp Trần hiểu ý tứ của Dịch Sơn Hà, nhưng hắn lại cười ha ha, "Làm con rùa đen rút cổ thì không phải là phong cách của Diệp Cuồng Tiên ta, hơn nữa ai thua ai thằng còn chưa chắc đâu!"

Dịch Sơn Hà còn muốn khuyên tiếp, Diệp Trần trực tiếp khoát tay áo, nói:

"Lão tướng quân không cần nhiều lời, ân oán giữa ta và Thánh Tâm các, sớm muôn gì đều phải giải quyết, hơn nữa ngươi cho rằng, nếu như ta tránh né mà không chiến, Tần Đạp Thiên bọn họ sẽ từ bỏ ý đồ sao?"

"Cái này..."

Dịch Sơn Hà lập tức không phản bác được.

Lấy hắn sự hiểu biết của hắn đối với Thánh Tâm các và Tần gia ở Kinh Đô, chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy, mà Diệp Trần lại không có sự ủng hộ của quân đội, dường như cũng không còn lựa chọn nào khác.

Hơn nữa, Diệp Trần nếu như tránh né mà không chiến tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới thanh danh!

Diệp Trần chậm rãi đi tới trước lan can, nhìn vào khung cảnh núi non xa xôi mây mù lượn lờ, mở miệng nhàn nhạt nói:

"Nếu như đã không thể tránh, cùng bị động tiếp nhận khiêu chiến còn không bằng chủ động xuất kích, giữ quyền chủ động ở trong tay mình!"

Nói đến đây, Dịch Sơn Hà phát hiện trên người Diệp Trần bỗng nhiên bộc phát ra một đạo khí thế vô cùng cường đại, ép hắn đến thở cũng có chút không thông!

"Diệp tiên sinh, ý của ngươi là..."

Chậm rãi thu lại khí thế ở trên người, Diệp Trần nghiêng đầu lại hướng về phía Dịch Sơn Hà mỉm cười, "Lão tướng quân, xin giúp ta hướng Tần Đạp Thiên gửi một cái chiến thư, nói Diệp Cuồng Tiên ta, sau mười ngày hẹn hắn quyết một trận tử chiến ở trên sông Thiên Giang!"

"Cái gì!"

Dịch Sơn Hà lập tức choáng váng, hắn tới lần này vốn muốn khuyên Diệp Trần tạm thời tránh đi mũi nhọn, thế nhưng tuyệt đối không nghĩ tới cái tên này chẳng những không lui, ngược lại muốn chủ động ước chiến với Tần Đạp Thiên!
Chương 204 Mục đích của Tần Đạp Thiên

Cuối cùng, Dịch Sơn Hà thấy không khuyên nổi Diệp Trần nên chỉ đành phải thở dài một hơi rời đi.

Hai ngày sau, tin tức Diệp Cuồng Tiên ước chiến lão tổ Tần Đạp Thiên Tần gia, đại trưởng lão của Thánh Tâm các đã truyền khắp toàn bộ giới võ đạo Hoa Hạ thậm chí cả những gia tộc hàng đầu nữa, việc này đột nhiên tạo ra chấn động vô cùng to lớn!

...

Tần gia ở Kinh Đô.

"Tốt cái tên Diệp Cuồng Tiên! Được một chiêu đánh đòn phủ đầu! Cách làm việc của người này, quả nhiên không theo lẽ thường mà an bài, thế mà trước khi chúng ta còn chưa có phát ra chiến thư, sớm đã khởi xướng khiêu chiến với lão tổ!"

"Kết quả là, thời gian và địa điểm của trận chiến quyết đầu đều được kiểm soát bởi hắn ta, đó thật sự là một mưu kế hay! Hảo phách lực a!"

Tần Trí nhìn qua chiến thư trên tay, nhịn không được mà cảm thán một hồi.

Sau khi từ hôm đó ở Vân Châu trở về, Tần Trí vẫn đang âm thầm chuẩn bị, làm sao để diệt đi Diệp Trần cái họa lớn trong lòng này.

Hắn đầu tiên là truyền ra tin tức Diệp Trần giết chết Thần Long Tứ Quân, hơn nữa còn thổi phồng trắng trợn, su đó lợi dụng lực ảnh hưởng của Tần gia và Diệp gia trong quân đội, tạo áp lực tới thượng tầng, cuối cùng bức bách đại thủ trưởng từ bỏ ý nghĩ muốn bảo vệ Diệp Trần.

Sau đó lại mời lão tổ Tần gia ra, chuẩn bị lấy phương thức ước chiến, bức Diệp Trần đi ra để quang minh chính đại hành động một lần tiêu diệt hắn.

Vốn hắn sợ Diệp Trần tránh né mà không chiến, thậm chí đều sớm đã chuẩn bị tốt hậu chiêu.

Nhưng tuyệt đối không nghĩ ra, cái tên này thế mà chủ động khiêu chiến trước, ngược lại đánh cho bọn họ trở tay không kịp.

"Hừ! Cho dù tâm kế của hắn cao hơn nữa thì như thế nào? Ở trước thực lực tuyệt đối tất cả mưu kế đều chỉ là phù phiếm!"

"Không sai! Hắn đã dám chủ động khiêu chiến lão tổ, vậy chính là tự chịu chết!"

"Chúng ta lập tức hồi báo tin tức việc này cho lão tổ, quân đội bây giờ đã ưng thuận hứa hẹn, không còn nhúng tay vào chuyện của Diệp Cuồng Tiên, đây chính là cơ hội tốt đẹp để diệt đi người này a! Ha ha ha!"

...

Mọi người trong Tần gia bàn luận sôi nổi, trên mặt mỗi một thành viên của Tần gia đều vui mừng hớn hở ra mặt, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng Diệp Cuồng Tiên bị chính lão tổ của nhà mình giết chết.

Duy chỉ có Tần Trí là có vẻ mặt ngưng trọng, bất kể như thế nào hắn cũng không cười nổi, bởi vì hắn phát hiện, chính mình trốn ở phía sau màn giao thủ với người này mấy lần, luôn luôn tính toán không bỏ sót hắn, thế nhưng lại tính sai nhiều lần, mỗi lần cử động của đối phương đều nằm ngoài sự dự liệu của hắn.

Vấn đề quan trọng nhất là, hắn cẩn thận nghiên cứu những gì Diệp Cuồng Tiên đã trải qua, mỗi lần hành động đều kinh người, nhưng nhiều hắn vẫn là người có thể cười tới cuối cùng!

Tần Tấn Xuyên gia chủ Tần gia ở một bên, dường như nhìn ra sự lo lắng trong mắt nhi tử nhà mình, lập tức vỗ vỗ đầu vai của hắn, vẻ mặt tự tin nói:

"Tiểu trí, con để đặt tâm tư ở trong bụng đi! Diệp Cuồng Tiên này nói cho cùng bất quá cũng chỉ mới có mười mấy tuổi mà thôi, chẳng lẽ còn có thể địch nổi lão tổ khổ tu gần hai trăm năm sao?"

"Lần này có lão tổ tự thân xuất mã, cho dù hắn có phong thái tài hoa thiên kiêu tới cỡ nào, chắc chắn vẫn phải nuốt hận dưới cửu tuyền mà thôi!"

Sau khi nghe thấy lời nói này của Tần Tấn Xuyên, Tần Trí lập tức cũng cảm thấ rất là có lý, thấp giọng lẩm bẩm một câu, "Có lẽ là do ta suy nghĩ quá nhiều, một người có thể ngông cuồng nhất thời, nhưng cuối cùng chưa chắc có thể ngông cuồng được cả đời, coi như truyền kỳ cuối cùng rồi sẽ tới ngày phải kết thúc!"

...

Côn Luân, trong Thánh Tâm các, bên cạnh một cái hồ nước nhỏ giống như tiên cảnh, "Sư tôn, đối phương chẳng qua chỉ là một thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi, cần gì phải để ngài cực khổ tự thân xuất mã? Để đệ tử xuất thủ giải quyết hắn là được!"

Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên trên người mặc trường bào màu vàng kim, bên cạnh hắn là một lão giả tóc trắng, hóa ra đó chính là lão tổ Tần gia, Tần Đạp Thiên đại trưởng lão Thánh Tâm các!

Hai mắt Tần Đạp Thiên khép hờ, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần, qua một lúc lâu, mới ung dung mở miệng nói:

"Kinh Vân, không phải vi sư đả kích ngươi, ngươi rất có khả năng không phải là đối thủ của người đó!"

"Điều này sao có thể!"

Người đàn ông trung niên mặc áo màu vàng kim nghe được điều này, lập tức tỏ ra không phục, "Sư tôn, lời này của ngài có phần phóng đại đi? Thiên phú của Thượng Quan Kinh Văn ta tuy rằng kém hơn so với Các chủ sư huynh, nhưng cũng không tính là quá kém đi, chỉ là một tên thiếu niên ở giới thế tục, chẳng lẽ ta còn không đối phó được sao?"

Tần Đạp Thiên lắc đầu, nói:

"Trước đó vi sư cũng cảm thấy như vậy, một thiếu niên ở giới thế tục, tu vi có thể mạnh bao nhiêu? Thẳng đến mấy ngày trước đây, Tần gia chúng ta có một tiểu tử tên là Tần Trí, đưa tới cho ta một đoạn video Diệp Cuồng Tiên đánh nhau với người khác, tuy rằng khoảng thời gian rất ngắn, nhưng ta cơ bản có thể xác định được, Diệp Cuồng Tiên này, chắc chắn là một tên Tu Tiên giả chân chính!"

"Tu tiên giả?"

Thượng Quan Kinh Vân nghe được điều này, lập tức biến sắc, dường như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ.

"Chẳng lẽ hắn là người từ chỗ kia..."

Tần Đạp Thiên lắc đầu lần nữa, một mặt giữ kín như bưng nói:

"Điều này ta cũng không rõ ràng! Tuy nhiên, cho dù hắn là người từ chỗ kia đi ra, Thánh Tâm các chúng ta cũng chưa chắc sẽ sợ hắn!"

Nói đến đây, Tần Đạp Thiên yếu ớt thở dài một hơi, nói:

"Nghĩ Thánh Tâm các ta, võ kỹ tiên nhân thì có vô số, nhưng lại không có pháp môn tu tiên, chỉ có thể lấy võ giả nội kình vận chuyển tiên nhân võ học..."

"Nếu trải qua trận này, có thể để cho ta nhìn trộm ra pháp môn vận chuyển khí tức của người này, đến lúc đó có thể cải thiện được tâm pháp tu luyện nội kình của chúng ta thì thực lực tổng hợp của Thánh Tâm các chúng ta tất nhiên có thể đề cao lên thêm một lần nữa!"

Nói đến đây, trong đôi mắt già nua của Tần Đạp Thiên, hiện ra vẻ cực nóng nồng đậm, "Kinh Vân, ngươi bây giờ đã hiểu vì sao vi sư nhất định phải tự mình xuất thủ chưa?"

Thượng Quan Kinh Vân vội vàng khom người nói:

"Hiểu, sư tôn hạ mình giao thủ với tiểu tử này là vì kế hoạch trăm năm của Thánh Tâm các chúng ta!"

...

Cùng lúc đó, Vũ gia ở Thiên Hải, cũng đang rơi vào trong cảnh tượng vui mừng, "Quá tốt rồi! Lần này có Tần đại trưởng lão xuất thủ, ta xem Diệp Cuồng Tiên kia còn không có chết sao?"

"Không sai! Người này hủy cơ nghiệp trên trăm năm của Vũ gia ta, ta hận không thể thiên đao vạn quả chém hắn thành muôn mảnh, lần này ông trời rốt cuộc mở mắt rồi!"

"Còn có những bọn phản đồ kia phản bội Vũ gia ta, chờ sau khi Tần đại trưởng lão giết chết Diệp Cuồng Tiên, món nợ này chúng ta đến lúc đó phải đòi lại tất cả!"

Mọi người trong Vũ gia đều đang vô cùng kích động, những ngày vừa qua bị các thế lực khắp nơi trong tỉnh Thiên Nam chèn ép cho ngột ngạt, vào lúc này cũng được quét sạch sành sanh.

...

Diệp Trần đương nhiên không biết, tin tức chính mình ước chiến với Tần Đạp Thiên khi truyền ra, đã tạo ra sự chấn động lớn như thế nào đối với toàn bộ giới võ đạo Hoa Hạ, hắn lúc này còn đang bận rộn vì một chuyện khác.

Tại biệt thự số một, trong phòng, Diệp Trần đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, sau khi kiểm tra xác nhận từng cái dược liệu trước mắt một lần, trên mặt hiện ra nụ cười hài lòng, "Tài lữ pháp địa, lời này quả nhiên không sai! Nếu không phải thế lực bây giờ của ta đã trải rộng toàn bộ tỉnh Thiên Nam, muốn thu thập đủ dược liệu Trúc Cơ đan này thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng!"

Hóa ra, ở ngay hai ngày trước, Diệp Trần đã viết ra danh sách dược liệu cần có để luyện chế Trúc Cơ đan, sau đó trực tiếp ném cho mấy người Đường Nghiệp và Tào Khôn.

Lúc này mới có thể chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, các loại dược liệu hi hữu hiếm thấy toàn bộ đã được đưa tới trước mặt của hắn.

"Tuy rằng dựa vào thực lực hôm nay của ta, đối phó Tần Đạp Thiên chắc là không thành vấn đề, tuy nhiên nếu có thể ở trước khi quyết chiến đột phá tới cảnh giới Trúc Cơ thì phần thắng nắm chắc cũng lớn hơn một chút!"

Sau khi nói một mình ở trong lòng, Diệp Trần hít sâu một hơi, bắt đầu chính thức luyện đan.
Chương 205 Thành Trúc Cơ

Nhoáng một cái thời gian ba ngày đã trôi qua, trong căn phòng này chỉ thấy hai tay Diệp Trần đang bao bọc xung quanh một cái lò luyện đan, ba ngọn chân hỏa vẫn nhẹ nhàng cháy.

Bỗng dưng, Diệp Trần thu lại ngọn lửa ở hai tay đồng thời rót chân nguyên vào trong đó.

"Ngưng!"

Theo một tiếng quát to của Diệp Trần, dược dịch ở bên trong đan lô bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, sau đó dần dần ngưng tụ thành từng viên đan dược màu tím.

Lại đợi khoảng gần nửa giờ, lúc này Diệp Trần mới từ từ mở đan lô ra.

Hô!

Một nhóm khói màu tím nhạt bay ra từ trong lò đan, trong nháy mắt toàn bộ căn phòng đầy hương thơm.

"Trúc Cơ đan, xong rồi!"

Luyện chế thành công Trúc Cơ đan, Diệp Trần cũng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận thu đan dược vào trong bình đựng đan dược, sau đó từ trong phòng đi ra ngoài.

Bên ngoài lúc này, vừa lúc trời đã là đêm khuya, Diệp Trần ở trong sân nghỉ ngơi một lát, dù sao cũng trong lúc không có việc gì để làm nên trực tiếp ngồi xếp bằng ở bên cạnh hồ nước, lấy ra một viên Trúc Cơ đan, trực tiếp ăn vào bắt đầu xung kích cảnh giới Trúc Cơ.

Trúc Cơ đan ở trong Tu Chân giới, đã miễn cưỡng coi như là đan dược cấp ba, dược lực so với Bồi Nguyên đan và Tẩy Tủy đan nhiều hơn không chỉ mười lần.

Oanh!

Đan dược vừa tiến vào trong bụng Diệp Trần, lập tức biến thành một nguồn sức mạnh mênh mông, trong nháy mắt vận chuyển tới toàn bộ trong cơ thể.

Diệp Trần lập tức vận chuyển thần công, nhanh chóng luyện hóa dược lực của Trúc Cơ đan, cô đọng thành chân nguyên, đưa vào trong Đan Điền...

Đợi tất cả dược lực đều đã được chuyển hóa thành chân nguyên, Diệp Trần vốn đã là Luyện Khí tầng chín, vào lúc này lập tức cảm nhận được đan điền của mình đang phồng lên, như thể nó sẽ nổ bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, Diệp Trần còn chưa hài lòng, ngược lại là lắc đầu, "Linh khí xung quanh quá mức mỏng manh, một viên Trúc Cơ đan chỉ sợ là còn chưa đủ! Nếu như không thể tạo ra bước đột phá, đợi đến lúc thất bại lại sử dụng Trúc Cơ đan thì hiệu quả cũng sẽ yếu bớt..."

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần dứt khoát phục dụng ba viên Trúc Cơ đan.

Oanh!

Dược lực của ba viên Trúc Cơ đan này đã không phải là mạnh bình thường, cho dù là Diệp Trần, cũng bị dược lực mạnh mẽ này đẩy lên làm căng ra, kinh mạch toàn thân đau nhức, nếu không phải nhục thể của hắn cường hãn, chỉ sợ nếu như đổi là người khác, vào lúc này đã sớm bạo thể mà chết.

"Trình độ hiện tại này, chắc là cũng gần đủ rồi, thử một chút!"

Tâm niệm vừa động, Diệp Trần khống chế linh khí bạo ngược trong đan điền, bắt đầu dọc theo Đốc Mạch, chậm rãi đi ngược chiều, tập trung vào huyệt Vĩ Lư, huyệt Giáp Tích...một đường lao thẳng đến huyệt Ngọc Chẩm.

Lúc trước cũng bởi vì chân nguyên không đủ cho nên Diệp Trần không thể xông qua huyệt Ngọc Chẩm, cho nên mới thất bại tan tác mà dừng lại.

Mà lần này, chân nguyên trong cơ thể Diệp Trần so với lần trước nhiều hơn gấp năm lần, trực tiếp thừa thế xông lên!

Ầm ầm!

Diệp Trần lập tức cảm giác được bên trong đầu mình, như có tiếng sấm của mùa xuân, ầm ầm rung động không thôi.

"Phá cho ta!"

Diệp Trần quát khẽ một tiếng trong lòng, lần nữa điều động chân nguyên xông thẳng đi lên!

"Bành!"

Giống như có thể nghe được tiếng mạch máu vỡ tan trong cơ thể Diệp Trần!

Nhưng Diệp Trần cũng không có đình chỉ vận công, vẫn điên cuồng vận chuyển chân nguyên xông lên trên về phía trước.

Cuối cùng, chân nguyên xông phá huyệt Bách Hội, sau đó lại vượt qua huyệt Thần Đình, một đường thẳng tiến...

"Phốc!"

Trong chớp mắt khi hai mạch Nhâm Đốc tụ hợp lại, trong miệng Diệp Trần trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn màu đen!

Đây cũng là lúc phàm nhân mới sinh ra thoát khỏi thân thể của người mẹ mà lưu lại máu đen ở trong cơ thể, mà cũng chính là bởi vì máu đen này ngăn cách lại hai mạch Nhâm Đốc từ đó cảnh giới Tiên Thiên lệch về cảnh giới Hậu Thiên, chỉ có bức được máu đen này ra khỏi cơ thể, mới có thể khiến hai mạch Nhâm Đốc hợp lại một lần nữa, cũng chính là quay trở lại cảnh giới Tiên Thiên hay còn gọi là đạt tới cảnh giới Tiên Thiên khi con người còn trong bụng mẹ!

Mà khi cơ thể người được quay trở lại cảnh giới Tiên Thiên, trạng thái lúc còn ở trong bụng mẹ này, đó mới chính là phá vỡ gông cùm xiềng xích trong cơ thể, giống như cá hóa rồng, khả năng phát triển trong tương lai mới có tiềm lực vô hạn.

Hút!

Diệp Trần xông phá hai mạch Nhâm Đốc, không có bất kỳ ý tứ gì dừng lại, lập tức hít mạnh thở ra một hơi.

Một hơi này, giống như không ngưng...

Mà linh khí ở xung quanh, gần như lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, hướng Diệp Trần nhanh chóng hội tụ lại!

"Xì xì xì ~ "

Thời gian chỉ trong một cái chớp mắt, toàn bộ linh khí trong đình viện đã bị Diệp Trần hút sạch hầu như không còn, thậm chí khu rừng trúc có linh khí dồi dào kia, thế mà cũng bắt đầu có xu thế khô héo!

Mà lượng lớn những linh khí này sau khi bị Diệp Trần hút vào trong cơ thể, cả người Diệp Trần cũng bắt đầu tỏa sáng rực rỡ, trên người sáng lên ánh sáng thần bí nhàn nhạt, thoáng như thần tiên...

Cứ như vậy, thời gian hơn nửa đêm trôi qua.

Sáng sớm ngày thứ hai!

Toàn bộ cây cối hoa cỏ trong biệt thự đã khô héo hoàn toàn, thậm chí ngay cả trong vòng phạm vi trăm thước xung quanh biệt thự cũng đã không còn thực vật sống!

"Hây!"

Một mực ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, Diệp Trần bỗng nhiên phát ra một tiếng hét dài!

Rầm rầm!

Khu rừng trúc ở trong sân kia đã sơm khô héo hoàn toàn, lá trúc rì rào mà rụng xuống, trong nháy mắt biến thành từng cái gậy trúc khô cụt lủn...

Đợi sau khi tiếng thét dài này kết thúc, lúc này Diệp Trần mới chậm rãi mở hai mắt ra, trong đôi mắt hiện lên một chút ánh sáng.

Đôi mắt Diệp Trần dường như so với ngày trước, biến chuyển dường như càng sáng tỏ hơn trông giống như hòn ngọc quý.

Làn da ở trên thân thể trắng noãn như ngọc, so với ngày trước nhiều hơn mấy phần cảm giác âm nhu, cũng có chút giống loại công tử ca ham chơi lười biếng, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể thổi ngã hắn...

"Cuối cùng đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ! Tuy răng chân nguyên tăng lên cũng không nhiều, nhưng ít ra nhục thể so với trước đó cường đại hơn gấp năm lần, trình độ nhạy bén của ngũ quan càng là tăng lên hơn gấp mười lần, thần thức cũng có chỗ tăng lên..."

Trải qua một phen cảm ứng tinh tế, Diệp Trần đối với trạng thái trước mắt của mình xem như tương đối hài lòng, nhưng chờ khi cả người hắn đứng lên, nhìn thấy cảnh tượng bi thảm ở xung quanh, lập tức không thể không lắc đầu cười khổ một trận, "Đây mới chỉ là đột phá tới cảnh giới Trúc Cơ, ngay cả tu vi cũng còn trưa có hoàn toàn vững chắc, linh khí trong phạm vi trăm mét đã bị ta thôn phệ sạch sẽ, như vậy sau này thì làm thế nào cho được!"

Theo tu vi của Diệp Trần tăng lên một lần nữa, ngay sau đó lại bắt đầu đứng trước một vấn đề nghiêm trọng đó là linh khí thiếu thốn.

Cho dù trước mắt có Thanh Long đại trận thế nhưng cũng đã không đủ để duy trì cho Diệp Trần tu luyện, sau này hắn muốn nhanh chóng tăng cao tu vi lên, chỉ có thể tìm cách khác...

"Tuy nhiên nói đi thì cũng phải nói lại, bản thân đạt tới cảnh giới Trúc Cơ là đánh xuống căn cơ một cảnh giới, tốc độ tu luyện càng chậm thì ngược lại căn cơ càng thêm vững chắc, cũng không cần phải sốt ruột đề cao tu vi..."

"Với cả bằng thực lực hôm nay của ta, cho dù đạn hạt nhân bình thường chắc là cũng không thể làm gì được ta, trên đời này có thể uy hiếp được tính mạng của ta, chắc là gần như không còn!"

Vừa nghĩ tới đây, tâm tình của Diệp Trần cũng đã nhanh chóng bình thường trở lại, trực tiếp quay người đi vào trong phòng tắm.

Sau khi Diệp Trần dừng lại việc tu luyện, Thanh Long đại trận đã bắt đầu hấp thu linh khí thiên địa một lần nữa.

"Xì xì xì ~ "

Sau khi được linh khí thấm vào, những cây trúc trong khu rừng trúc kia vốn đã khô héo, cũng giống như kỳ tích bắt đầm đâm trồi nảy lộc một lần nữa!

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ cây cối trong sân lại bắt đầu trở nên xanh um tươi tốt.

...

Diệp Trần trở về phòng, đầu tiên là tắm rửa một lượt, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới bật điện thoại di động lên.

"Đinh!"

Một cái tin nhắn chui ra, lại là Tô Lam gửi tới, "Tiểu Trần, thủ tục nhà hàng đã xử lý xong đầy đủ, chín giờ sáng ngày mai chuẩn bị cử hành lễ khai trương!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK