Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 786 Người Vô Cực tông tới!

Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị phong ấn Diệt Thế Ma đao ở trong đan điền lại:

Ầm ầm!

Phía trên bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ vang rung trời!

Lúc này, vực sâu dung nham nóng chảy ở phía trên, ngoại trừ Minh Thương Tầm và người của tam đại gia tộc khác ra, không biết từ lúc nào lại đột nhiên có một đội nhân mã tới có khoảng chừng ba mươi người.

Những người này, trên người đều mặc áo bào trắng, khí tức vô cùng hùng hậu lại có gần một nửa đều là có cảnh giới Hóa Thần!

Trọn vẹn hơn mười vị cường giả Hóa Thần!

Mà người đứng đầu trước mọi người thì là một ông lão có cặp lông mày trắng trên người mặc áo bào tím, khí tức càng là cường đại tới đáng sợ, thậm chí còn vượt xa trên hai tên cường giả của Kình Thương tông lúc trước!

Hơn nữa, trên áo bào của tất cả những người này đều thêu một cái đồ án hình vòng xoáy!

Nếu như Diệp Trần ở chỗ này thì chắc chắn có thể liếc mắt một cái là đã nhận ra trang phục những người này mặc trên ngời đều đến từ môn phái kia, Vô Cực tông!

Hóa ra, hai ngàn năm đến nay, Vân Thương Sinh và toàn bộ Vô Cực tông mỗi giờ mỗi khắc đều đang điều tra tin tức hạ lạc của Diệt Thế Ma đao!

Vì thế, Vô Cực Tông gần như ở mỗi một cái tinh vực đều sắp xếp thám tử của chính mình, một khi đạt được tin tức liên quan tới Diệt Thế Ma đao và Diệt Thế tiên quân thì sẽ có đặc sứ đến đây xác minh.

Mà ông lão áo bào tím trước mắt này chính là đặc sứ của Vô Cực tông!

"Ý của các ngươi nói là, một tên tiểu tử chỉ có cảnh giới Nguyên Anh chẳng những đuổi Hàn Nguyệt công tử của Kình Thương tông đi, hơn nữa tiến vào trong vực sâu dung nham đã ròng rã thời gian một ngày cũng còn chưa hề đi ra?"

Ông lão áo bào tím liếc mắt nhìn qua mấy vị cường giả Hóa Thần của tam đại gia tộc kia, trên gương mặt già nua hiện ra vẻ chất vấn.

Mấy tên cường giả của tam đại gia tộc kia cảm nhận được khí thế áp bách trên người ông lão kia thì tất cả đều không thể không khẽ run lên, vội vàng khom người nói:

"Hồi bẩm đặc sứ đại nhân! Việc này là vô cùng chính xác, đây là tất cả chúng ta tận mắt nhìn thấy, tuyệt không dám lừa gạt đặc sứ đại nhân ngài a!"

"Hừ! Nghĩ rằng các ngươi cũng không có lá gan này!!"

Ông lão áo bào tím hừ lạnh một tiếng, lông mày lập tức nhíu chặt hơn.

Lấy hắn có tu vi nửa bước cảnh giới Phản Hư có thể rõ ràng cảm nhận được, dung nham nóng chảy ở dưới vực sâu này rõ ràng cực kỳ khủng bố, thậm chí có thể nói là sâu không lường được!

Nếu đúng như lời của những người này mà nói, người trẻ tuổi bí ẩn trước khi tiến vào trong dung nham kia, có thực lực chém giết cảnh giới Hóa Thần trung kỳ, coi như thực lực không bằng hắn, có lẽ cũng không kém quá nhiều.

"Đặc sứ đại nhân, chúng ta có muốn đi xuống xem thử một chút hay không?"

Một tên đệ tử bình thường của Vô Cực tông bỗng nhiên mở miệng dò hỏi.

Ông lão áo bào tím khoát tay áo, "Không vội! Chờ một chút!"

Hắn thấy, người của tam đại gia tộc nói về người trẻ tuổi bí ẩn kia vô cùng kỳ diệu, có lẽ sẽ không chết dễ dàng như vậy, chẳng bằng ôm cây đợi thỏ, nếu như tiểu tử kia thật sự đạt được món bảo bối kia, hắn trực tiếp xuất thủ đoạt tới là được rồi!

Ông lão áo bào tím vừa mới làm ra quyết định:

Ầm ầm!

Dung nham nóng chảy ở phía dưới đột nhiên lắc lư một trận!

"Ừm?"

Lông mày của ông lão áo bào tím hơi nhíu, trong nháy mắt cảm ứng được phía dưới trong dung nham đột nhiên xuất hiện một cỗ khí tức đang nhanh chóng hướng lên trên mà tới.

"Tiểu tử kia đi ra! Mọi người bày trận chuẩn bị!"

Sau khi ông lão áo bào tím quát khẽ một tiếng:

Bá bá bá!

Hơn mười tên cường giả Hóa Thần lập tức ở xung quanh miệng vực sâu phân bố đứng lại, hình thành xu thế vây kín.

Ngay sau đó:

Bành!

Sau một đạo tiếng vang, dưới vực sâu dung nham nóng chảy lập tức nổ tung lên!

Sau đó:

Sưu!

Một đạo thân ảnh gầy gò từ từ trong dung nham phía dưới nổ bắn mà ra phóng lên trời cao.

Người này tự nhiên chính là người vừa mới luyện hóa Diệt Thế Ma đao, Diệp Trần!

"Khí tức hủy diệt thật mạnh! Hảo tiểu tử! Xem ra Diệt Thế Ma đao quả nhiên đã bị ngươi lấy được! Đã như vậy, vậy thì giao ra đi!"

Ông lão áo bào tím nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là là bị cỗ khí tức hủy diệt cường đại trên người của hắn làm cho kinh sợ, sau đó thì lại vô cùng vui mừng.

Người trước mắt này quả nhiên như trong lời nói của tam dại gia tộc, tu vi mới chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn.

Thực lực thể hiện ra coi như nghịch thiên hơn nữa thì có thể mạnh tới mức nào?

Huống chi bên bọn họ thế nhưng là có tới hơn mười vị cường giả Hóa Thần!

Lại thêm hắn cường giả cảnh giới nửa bước Phản Hư này nữa thì cho dù là Phản Hư chân quân chân chính ở đây, đối mặt với đội hình cường đại như thế, chỉ sợ cũng phải nhận sợ!

Diệp Trần đứng lơ lửng giữa không trung, đảo mắt quét trên thân những người xung quanh này một vòng, khóe miệng không thể không hơi nhếch lên:

"Vô Cực tông sao? Các ngươi tới nhưng là rất nhanh a!"

Nếu như nói, Diệp Trần đối với Diệt Thế tiên quân trước đó còn có lòng nghi vấn, bây giờ hắn mới coi như hoàn toàn tin tưởng.

Tinh vực Nam Đẩu cách Vô Cực tông xa mấy trăm cái tinh vực, bọn họ thế mà có thể ở trong thời gian ngắn như vậy đã mang theo một nhóm cường giả như vậy tới chỗ này, hơn nữa vừa gặp đã muốn Diệt Thế Ma đao trong tay của mình, hiển nhiên cực kỳ coi trọng đối với chuyện này!

Ông lão áo bào tím cười ngạo nghễ, "Tiểu tử, nếu đã biết lai lịch của chúng ta, vậy ngươi nên hiểu rõ, Diệt Thế Ma đao chính là tà vật, không phải ngươi một tên tiểu tử cảnh giới Nguyên Anh có thể khống chế, chỉ cần ngươi chủ động giao ra, Bản đặc sứ có thể đảm bảo ngươi trở thành đệ tử hạch tâm của Vô Cực tông ta, thậm chí ân oán trước đó của ngươi và Kình Thương tông, Bản đặc sứ cũng có thể giải quyết giúp ngươi, như thế nào?"

Xoạt!

Ông lão áo bào tím nói ra lời này, người của tam đại gia tộc tinh vực Nam Đẩu lập tức thi nhau hiện ra vẻ hâm mộ, ghen tỵ.

Đệ tửu hạch tâm của Vô Cực tông!

Đây chính là thứ mà vô số tu chân giả tha thiết ước mơ đạt được a!

Hơn nữa phải biết, Vô Cực tông chẳng những đứng trong hàng ngũ bát đại tiên môn, hơn nữa còn là một cái tông môn trong bát đại tiên môn có lịch sử lâu đời nhất, vượt xa thất đại tiên môn còn lại khác.

Mà đệ tử hạch tâm của Vô Cực tông, đây chính là tồn tại trong tương lai có cơ hội cạnh tranh vị trí tông chủ!

Đối mặt với cơ hội một bước lên trời này, ai sẽ không muốn?

Tuy nhiên, người hắn nói ra điều kiện này lại chính là Diệp Trần.

"Nếu như lão cẩu Vân Thương Sinh kia, nguyện ý nhường cho ta vị trí tổng chủ thì có lẽ ta sẽ suy nghĩ một chút!"

Hai tay Diệp Trần chắp ở sau lưng, trên mặt mang một nụ cười nhàn nhạt vẻ trào phúng, chậm rãi ung dung mở miệng nói.

Oanh!

Diệp Trần vừa nói ra lời này, chẳng những đám người trong tam đại gia tộc sôi trào.

Ông lão áo bào tím và một đám cường giả của Vô Cực tông càng là dều vừa tức vừa kinh ngạc, trong mắt mõi người đều nhanh muốn phun ra lửa!

Vân Thương Sinh! Vân tông chủ!

Đây chính là bá chủ bên trong bá chủ của toàn bộ Tu Chân giới, ở trong mắt môn nhân của Vô Cực tông càng chính là tồn tại thần linh!

Bây giờ tên tiểu tử trước mắt này cũng dám mở miệng nói ra lời nói ngông cuồng như thế thì quả thực chính là coi trời bằng vung, không biết sống chết a!

"Được được được! Tiểu tử, ngươi thật đúng là một người không biết sống chết nhất trên cuộc đời này của lão phu từng thấy!"

"Đã thiên đường có lối ngươi không đi, vậy thì đừng trách lão phu ra tay ác độc vô tình!"

"Lên!"

Sau khi ông lão áo bào tím vung tay lên, hơn mười tên cường giả cảnh giới Hóa Thần cùng lúc xuất thủ, từng kiện pháp bảo mang theo khí tức kinh người hướng về phía Diệp Trần ở trung tâm công sát mà đi.

Ong ong ong ~~

Trong đan điền của Diệp Trần, Diệt Thế Ma đao dường như cũng cảm ứng được khí tức của pháp bảo thì lập tức hưng phấn rung động, nếu như không phải bị Diệp Trần khống chế thì chỉ sợ sớm đã bay ra ngoài.

"Hơn hai ngàn năm không có thôn phệ pháp bảo, đoán chừng cũng đói chết đi a? Hôm nay ta sẽ để cho ngươi ăn đủ!"

Cảm nhận được khát vọng mãnh liệt của Diệt Thế Ma đao, Diệp Trần âm thầm buồn cười, tâm niệm hơi động một chút:

Oanh!

Một cỗ khí tức hủy diệt nghịch thiên, từ trong có thể của Diệp Trần đột nhiên dâng lên!
Chương 787 Một đao chi uy!

"Keng!"

Sau khi Diệt Thế Ma đao từ trong đan điền của Diệp Trần bay ra, hóa thành một con rồng lớn màu đỏ dài đến gần ngàn mét.

"Rống!!"

Con Hỏa Long to lớn kia bay một vòng vòng quanh xung quanh Diệp Trần, vậy mà pháp bảo của hơn mười tên cường giả vây quanh kia, tất cả đều một ngụm nuốt xuống!

"Cái gì!"

"Pháp bảo của ta, làm sao lại đột nhiên thoát khỏi sự khống chế của ta rồi?"

"Đây là thứ quỷ gì, vậy mà có thể thôn phệ pháp bảo?"

...

Pháp bảo của những người này đều chỉ có cấp độ Thánh khí, hơn nữa tu vi của những người này đều không cao lắm, lại thêm không có sự phòng bị, cho nên khí linh của Diệt Thế Ma đao trong nháy mắt thôn phệ Linh khí biến chúng thành một đống sắt vụn.

"Keng!"

Sau khi thôn phệ Linh khí của những pháp bảo này, Diệt Thế Ma đao lập tức lại phát ra tiếng kêu to vui sướng, một lần ở trở lại trước mặt Diệp Trần, biến thành bộ dáng tàn đao trước đó kia.

"Là Diệt Thế Ma đao!! Ngươi vậy mà đã luyện hóa nó rồi? Điều này, điều này sao có thể?"

Ông lão áo bào tím ở xa xa lúc này cũng nhận ra Diệt Thế Ma đao thì lập tức kinh hô một tiếng, mặt mũi đầy vẻ khó tin.

Phải biết, đây chính là một cái Ma đao từ ngàn xưa nghe nói có thể ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm lý của người sử dụng, người không có tâm chí kiên định rất có thể sẽ bị sự hủy diệt cường đại trong Ma đao ảnh hưởng đến làm cho ý chí sụp đổ.

Tiểu tử trước mắt này mới lớn bao nhiêu?

Vậy mà ở trong thời gian ngắn như vậy đã luyện hóa được thanh Ma đao có từ ngàn xưa này, mà dường như không bị bất kỳ một chút ảnh hưởng nào!

Điều này cũng khó trách ông lão áo bào màu tím cảm thấy chấn kinh.

Diệp Trần cười lạnh, trực tiếp một tay nắm chặt chuôi đao, sau đó một đao quét ngang mà ra: "Đều chết hết đi cho ta!!"

Có lẽ là bởi vì chịu đến sự ảnh hưởng của Diệt Thế Ma đao, hoặc là bản thân Diệp Trần không có thiện cảm gì đối với người của Vô Cực tông, trong lòng không tự chủ liền sinh ra một cỗ sát khí khó mà ức chế!

Ầm ầm!

Sau khi Diệp Trần chém ra một đao kia, một đaọ đao mang màu xám nhạt giống như một vầng trăng khuyết hướng những cường giả cảnh giới Hóa Thần của Vô Cực tông kia lan tràn mà đi.

Đao mang kia nhìn qua bình thường không có gì lạ so với loại kiếm mang sáng chói của Tiểu Quỳnh kiếm của Diệp Trần trước đó thì quả thực có cách biệt một trời, giống như căn bản không có bất kỳ lực sát thương nào.

Nhưng là, tất cả mọi người ở đây vào thời khắc này, tất cả đều không hiểu mà cảm thấy trong lòng phát run một trận, giống như thế giới trước mắt này, ngay lập tức sẽ bị hủy diệt.

"Đó là Diệt Thế Ma đao! Nhanh tránh ra!!"

Ông lão áo bào tím ở đằng xa lập tức rống lớn lên một tiếng.

Đáng tiếc, lúc này đã muộn rồi:

Cạch!

Đao mang kia nhìn như không có chút thu hút nào, ở trên không trung xẹt qua một đường vòng cung, tiêu tán ở bên trong hư không.

Mà hơn mười tên cường giả Hóa Thần kia của Vô Cực tông, tất cả đều giống như ngừng lại, lơ lững giữa không trung, cũng không có động đậy, ánh mắt của mọi người đờ đãn, giống như thể bị người điểm huyệt đạo.

Ông lão áo bào tím và người của tam đại gia tộc ở nơi xa thấy cảnh này, tất cả đều thi nhau sững sờ, "Diệt Thế Ma đao trong truyền thuyết, chẳng lẽ chỉ có loại trình độ này mà thôi?"

Trong lúc mọi người ở đây đang âm thầm cảm thấy kỳ quái:

Bành!

Bành!

Bành!

Bành!

...

Không có bất kỳ một chút dấu hiện nào, hơn mười tên cường giả cảnh giới Hóa Thần kia vậy mà tất cả đều nổ tung lên, giống như bị cắt nát như máy hủy tài liệu, tất cả đều biến thành hình bột phấn, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán ở trước mặt mọi người.

"Cái gì!!"

Tất cả mọi người ngay lập tức đều xem tới choáng váng, đây chính là hơn mười tên cường giả cảnh giới Hóa Thần a!

Vậy mà cứ như vậy...chết rồi?

Đừng nói là mọi người ở xung quanh thấy mà choáng vàng, ngay cả Diệp Trần cũng không nghĩ tới, uy lực của Diệt Thế Ma đao vậy mà kinh khủng như thế!

Chỉ cần một đao là có thể chém giết hơn mười tên cường giả cảnh giới Hóa Thần!

"Ha ha ha ha! Đao tốt!"

Diệp Trần lập tức nhịn không được mà cười lên như điên một lúc, đưa tay vuốt ve trên mặt đao tàn tạ của Diệt Thế Ma đao, ý chí hủy diệt trong lòng lập tức càng lúc càng phát ra mãnh liệt.

"Rút lui!"

Sau khi phản ứng lại thì ông lão áo bào tím kia gần như không do dự chút nào, hướng tới những thủ hạ còn lại kia quát khẽ một tiếng, chính mình thì xoay người liền chạy.

Dù sao thì cũng là cường giả cảnh giới nửa bước Phản Hư, gần như thời gian chỉ trong một cái nháy mắt đã chạy ra ngoài được ngàn dặm, "Vốn cho rằng có thể đoạt được Ma đao từ trong tay tên tiểu tử này, có lẽ dễ như trở bàn tay, cho nên không có báo tin cao thủ tông môn, như vậy ta mới có thể độc chiếm công lao, không nghĩ tới, uy lực của cái Ma đao này vậy mà cường đại như thế! Xem ra chỉ có thể trước tiền về tông môn mời người!"

Ông lão áo bào tìm lẩm bẩm một mình, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối.

Ở trong suy nghĩ của hắn, đối phương luyện hóa Diệt Thế Ma đao dĩ nhiên có thực lực kinh khủng, nhưng dù sao tu vi so với hắn chênh lệch quá nhiều, nếu như hắn một lòng muốn chạy trốn thì đối phương căn bản không kịp đuổi theo hắn!

Tuy nhiên, ngay vào lúc hắn đã bắt đầu buông lỏng cảnh giác thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên ghé vào trong lỗ tai của hắn vang lên:

"Đến thì cũng đã đến rồi, hay là ở lại đây đi!!"

Oanh!

Sau khi giọng nói này vang lên, bên trong hư không phía trước lập tức đã nứt ra một cái khe hở, sau đó thì một bóng người từ trong hư không nổ bắn mà ra.

Hóa ra chính là Diệp Trần!

Diệp Trần có được Tiêu Dao tiên châu, vô luận là chạy trốn hay là đuổi theo người đều đã đạt tới cấp độ cực kỳ biến thái, cho dù là Phản Hư chân quân cũng khó có thể chạy thoát khỏi sự truy đuổi của hắn.

"Cái gì! Ngươi...sao lại thế!?"

Ông lão á bào tím lập tức choáng váng, làm sao cũng không nghĩ tới, hắn vẫn luôn lấy tốc độ của mình làm kiêu ngạo vậy mà thua ở dưới tay một tên tiểu tử cảnh giới Nguyên Anh!

"Chết đi!"

Diệp Trần cũng lười nói lời vô nghĩa với hắn, trực tiếp vung Diệt Thế Ma đao trong tay lên, hướng ông lão áo bào tím hung hăng chém rụng xuống.

Cạch!

Vẫn là một đạo đao mang màu xám nhạt không có một chút thu hút nào, lóe lên trên không trung rồi biến mất.

Nhưng là ông lão áo bào tím đối diện thì trên mặt mùi tràn đầy vẻ ngưng trọng, thậm chí mang theo một chút điên cuồng, "Ta cũng không tin! Thực lực của bản tô so với ngươi cao hơn nhiều như vậy, chỉ dựa vào một thanh Diệt Thế Ma đao, thì cũng muốn lấy được tính mạng của bản tôn? Mơ tưởng!!!"

Ông lão áo bào tím trong lòng hò hét điên cuồng, đồng thời thân thể bỗng nhiên chấn động:

Sưu! Sưu! Sưu!

Trong cơ thể của ông lão áo bào tím lập tức bay ra ba đạo ánh sáng màu vàng kim.

Đây rõ ràng là ba cái pháp bảo, một thương, một thuẫn và một viên hạt châu mài tím nâu.

Đây cũng là bảo bối áp đáy hòm của ông lão áo bào tím, ba cái pháp bảo này tuy rằng chỉ có cấp bậc là Thánh khí cực phẩm nhưng là một công một thủ còn có một loại pháp bảo công kích tinh thần, ba cái pháp bảo phối hợp cùng với nhau thì có thể nói là như trai gái xứng đôi vừa lừa!

Phải biết, ông lão áo bào tím thế nhưng đã từng dùng ba cái pháp bảo này đã từng đánh bại một chị Phản Hư chân quân chân chính a!

Ầm ầm!

Diệt Thế Ma đao phát ra đao mang, bị món pháp bảo hình tròn tròn kia ngăn cản.

Cạch!!

Pháp bảo hình tròn tròn kia lập tức rung động mạnh, ở trên vậy mà xuất hiện một vết nứt nhỏ xíu nhưng cũng không có hỏng mất.

Ông lão á bào tím kia không kinh chẳng sợ mà còn lấy làm mừng, hắn vốn không có trông cậy vào pháp bảo phòng ngự của chính mình có thể ngăn cản được công kích của Diệt Thế Ma đao, chỉ cần có thể chống đỡ nhất thời nửa khắc là cũng đủ rồi!

"Ly Hồn châu! Đi!"

Sưu!

Theo một tiếng quán lớn của ông lão áo bào tím, viên hạt châu màu tím nâu trên đỉnh đầu hắn kia lập tức phát ra một đạo ánh sáng quỷ dị bắn về phía Diệp Trần.

Ông ~~~

Diệp Trần lập tức cảm nhận được thần hồn của mình, giống như bị thứ gì đó hung hăng va chạm một cái, suýt chút nữa thì ngất đi.

"Ngay vào lúc này!"

Ông lão áo bào tím nhìn thấy Diệp Trần đã bị Ly Hồn châu của chính mình đánh trúng thì lập tức hết sức vui mừng, lập tức vung thanh pháp bảo trường thương cuối cùng kia lên, hướng Diệp Trần hung hăng đâm xuống dưới.
Chương 788 Tiếp theo, tới lượt ta!

Ầm ầm!

Một cái thương lớn màu vàng kum dài tới mấy ngàn mét đột nhiên xuất hiện ở trên trời cao, giống như một cây cột chống trời to lớn, hướng Diệp Trần hung hăng giáng xuống.

Không thể không nói, ông lão áo bào tím này dù sao cũng là cao thủ xuất từ Vô Cực tông, chẳng những có tu vi thâm hậu, kinh nghiệm chiến đấu và đối với cách sử dụng pháp bảo, tất cả đều đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, làm nhiều thành quen, cho dù đối mặt với Phản Hư chân quân cũng không hề yếu.

Một phát thương, một thuẫn, một châu, ba cái phpas bảo phối hợp với nhau vậy mà thoáng cái đã đẩy Diệp Trần vào tuyệt cảnh!

Dưới sự phối kết hợp đó, Diệp Trần dường như có vẻ hơi trở tay không kịp, đối mặt với một đâm kinh thiên này của đối phương còn hoàn toàn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể miễn cưỡng giơ Diệt Thế Ma đao lên, chạm mặt ngăn cản.

Khanh!!

Một tiếng va đập kinh người vang vọng giữa toàn bộ thiên đia, Diệt Thế Ma đao của Diệp Trần và trường thương màu vàng kim của ông lão áo bào tím hung hăng va chậm vào nhau.

Tuy rằng đẳng cấp của hai kiện pháp bảo này chênh lệch cách xa, thế nhưng là pháp vẫn cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực của người sử dụng phát huy ra.

Thần hồn trước đó của Diệp Trần bị Ly Hồn châu công kích, tuy rằng rất nhanh tránh đi nhưng cũng là mất đi tiên cơ, hơn nữa tu vi của hắn cũng kém hơn xa xa tu vi của ông lão áo bài tím này.

Chỉ thấy, trường thương màu vàng kim tuy rằng khẽ run lên, giống như lúc nào cũng phải sụp đổ, thế nhưng là Diệp Trần trong tay cầm Diệt Thế Ma đao cũng bị một thương này của đối phương hung hăng đập tới rơi trên mặt đất.

Ầm ầm!

Dưới mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu rất lớn, giống như thiên thạch rơi xuống, ngay cả sông núi xung quanh trong phạm vi mấy ngàn dặm cũng theo đó mà rung động một trận.

Người của tam tộc ở xa ngoài ngàn dặm, mắt thấy một kích kinh thiên này, mặt mũi cũng đều hiện lên đầy vẻ hoảng sợ.

"Không hổ là cao nhân đến từ Vô Cực tông, tu vi của vị đặc sứ đại nhân này quả nhiên là kinh khủng a!"

"Diệt Thế Ma đao kia cũng không hổ là thần binh tuyệt thế, cách xa nhau như vậy cũng có thể cảm nhận được cỗ khí tức hủy diệt làm cho người ta phải sợ hãi kia!"

"Đáng tiếc, người trẻ tuổi thần bí họ Diệp kia, đến cùng vẫn là quá non, cho dù có thần binh tuyệt thế chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của vị đặc sứ đại nhân này!"

...

Mọi người thi nhau bàn tán.

Minh Thương Tầm nghe được tiếng bàn tán của mọi người thì trên gương mặt xinh đẹp kia lập tức hiện ra vẻ lo âu nồng đậm, tâm tư thầm mắng Diệp Trần quá mức khinh thường, căn bản không nên đuổi theo, "Vốn đã dọa cho đối phương chạy bán sống bán chết, cần gì phải đuổi theo? Thật là ngốc quá!"

Cũng khó trách Minh Thương Tầm sẽ có suy nghĩ như vậy, dù sao thực lực của ông lão áo bào tím kia thực sự quá cường hãn.

Khoảng cách giữa thực lực của Diệp Trần và ông lão kia cho dù là có một cái thần binh tuyệt thế chỉ sợ cũng không có cách nào đền bù.

"Ha ha ha! Tiểu tử, bản tôn sớm đã nói, Diệt Thế Ma đao không phải ngươi có tư cách dùng!!"

Sau khi ông lão áo bào tím chiếm cứ ưu thế thì lập tức hưng phấn lên cười ha ha, lập tức quơ thanh thương lớn màu vàng kim hướng về phía dưới hố sâu, hung hăng đâm xuống dưới!

Chỉ cần có thể đoạt được Diệt Thế Ma đao từ trong tay đôi, vậy thì đây là một cái công lớn, chờ sau khi trở lại Vô Cực tông, hắn chắc chắn sẽ được tông chủ Vân Thương Sinh tán thưởng lớn, trở thành trưởng lão Vô Cực tông gần như chuyện chắc như đinh đóng cột, từ đây một bước lên trời!

Nghĩ đến đây, ông lão áo bào tím lập tức càng thêm hưng phấn, rót tất cả chân nguyên toàn thân vào trong thanh thương lớn màu vàng kim, trên gương mặt già nua cũng hiện ra vẻ dữ tợn:

"Tiểu tử! Đi chết đi cho ta!"

Ầm ầm!

Một kích của ông lão áo bào tím không có bảo lưu lại một chút nào, uy lực càng thêm nghịch thiên hơi so với trước đó!

Đạo thương mang màu vàng kim to lớn kia còn chưa rơi xuống, trong phạm vi một trăm dặm mặt đất phía dưới đã bị đạo khí thế áp bách mạnh mẽ kia ép cho lõm xuống dưới.

Không khoa trương chút nào, một thương này của ông lão áo bào tím nếu như đặt ở trên Trái Đất thì cũng đủ để chọc toàn bộ Trái Đất xuất hiện ra một cái lỗ thủng!

Nếu như không phải cái tinh cầu trước mắt này lớn hơn Trái Đất gấp hơn trăm lần thì một thương này của đối phương xuống dưới, toàn bộ tinh cầu chỉ sợ phải sụp đổ!

Mà đây là uy lực của Phản Hư chân quân!

Một kích, đủ để hủy diệt một cái tinh cầu cỡ nhỏ!

"Nhanh! Mau lui lại đi!"

"Quá cường đại!!"

"Tiểu tử kia lần này chắc chắn là chết chắc!"

...

Người của tam đại gia tộc ở xa ngoài ngàn dặm, nhìn thấy một kích này giống như muốn hủy thiên diệt địa thì lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại, lui ra ngoài rất xa, bởi vì sợ sẽ lan gần tới chính mình.

Duy chỉ có Minh Thương Tầm vẫn đừng ở chỗ đó, gương mặt xinh đẹp trách bệch, "Xong! Ở dưới một kích cường đại như thế, hắn còn có thể sống được sao?"

Minh Thương Tầm gần như đã không ôm bất kỳ một hy vọng nào nữa.

Ầm ầm!!

Theo đó sau khi một phát thương sáng chói chói mắt kia hung hăng rơi xuống, mặt đất trong phạm vi ngàn dặm đều nặng nề sụp xuống dưới mà nơi vị trí chỗ Diệp Trần thì là càng sâu không thấy đáy.

Vốn là trên mặt đất có một ngọn núi cao, quả thực bị một thương kia đâm thành một cái vực sâu không thấy đáy!

"Ha ha ha ha!"

Ông lão áo bào màu tím đứng ở trên trời giống như chiến thần, lập tức lại phát ra một tiếng cười điên cuồng đắc ý nữa, "Tiểu tử, coi như ngươi có được Diệt Thế Ma đao thì như thế nào? Kẻ yếu chung quy là kẻ yếu, trước thực lực tuyệt đối, coi như có thần binh tuyệt thế cũng không thay đổi được cái gì cả! Ha ha ha!"

Ở vào lúc ông lão áo bào tím cười điên cuồng mà không kiêng kỵ chút nào thì ở phía dưới vực sâu kia đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng, "Ngươi nói không sai, kẻ yếu chung quy là kẻ yếu, coi như ta không có Diệt Thế Ma đao, ngươi cho rằng ngươi có thể đánh bại được ta sao?"

Ông lão áo bào tím nghe được giọng nói này thì trước một giây còn đang cười ha ha, bỗng nhiên cổ giống như bị người ta gắt gao bóp lấy nhét dẻ vào miệng, vội vàng nhanh chóng nhìn vào phía dưới, gương mặt già nua giống như cúc hoa kia lập tức hiện ra vẻ vô cùng chấn kinh:

"Điều này...làm sao có thể!!"

Chỉ thấy phía dưới chỗ vực sâu không thấy đáy kia có một đạo thân ảnh màu vàng óng phóng lên tận trời, trong nháy mắt xông lên tận trời cao!

Diệp Trần chẳng những không có chết, thậm chí khí tức trước đó còn hùng hậu hơn, không có bất kỳ một chút dấu hiệu bị thương nào.

"Không! Đây không có khả năng!!"

Ông lão áo bào tím lập tức rống lớn một tiếng, nói thế nào cũng không chấp nhận được sự thật đang xảy ra trước mắt hắn.

Lúc trước uy lực một thương kia của hắn, cho dù là thực sự là Phản Hư chân quân, thân thể cũng tuyệt đối không gánh được, coi như không chết thì ít nhất cũng phải bị trọng thương.

Cho dù trong tay đối phương có Diệt Thế Ma đao, lấy tu vi hắn chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, làm sao có thể chịu được lực lượng xung kích cường đại như thế?

Ông lão áo bào tím nghĩ mãi mà cũng không hiểu, hắn lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần là pháp vũ song tu, nhục thân cường hãn vốn là vượt xa khỏi cường giả cùng cấp bậc mà trước đó ở trong dung nham nóng chảy có nhiệt độ cao, sau khi tu luyện Cửu Thiên Phần Thân quyết đồng thời một lần hành động đạt tới tầng thứ hai, cường độ nhục thân của hắn bây giờ sớm đã vượt qua Phản Hư chân quân bình thường!

Lại thêm, Kim Thân Lưu Ly và Pháp Tướng Thiên Địa, các loai công pháp phòng ngự gia trì với Diệt Thế Ma đao lại giúp hắn triệt tiêu đi hơn phân nửa uy lực một kích của đối phương nhìn như nghịch thiên kia.

"Tiếp theo, tới lượt ta!"

Lúc ông lão áo bào tím bắt đầu nghi ngờ vào cuộc sống, Diệp Trần không do dự một chút nào, trực tiếp một đao gọn gàng hung hăng chém xuống!
Chương 789 Minh Thương Tầm phiền phức

Ở lúc từ phía dưới bên trong vực sâu bay ra, Diệp Trần cũng đã âm thầm vận chuyển bí thuật Ngịch Sinh Bách Chuyển, lấy cường độ nhục thân và tu vi bây giờ của hắn, trong nháy mắt có thể vận chuyển tới chuyển thứ bảy, gần như có thể nói là không tốn sức chút nào.

Chân nguyên đột nhiên bay vụt lên mấy chục lần, toàn bộ rót vào bên trong Diệt Thế Ma đao!

Trước đó hắn nhất thời chủ quan, suýt chút nữa thì toi cơm, bây giờ tự nhiên không thể lưu thủ.

Keng~~

Diệt Thế Ma đao dường như cảm ứng được biến hóa của chủ nhân lập tức phát ra một ngân vang vui sướng.

Oanh!!

Vào lúc này, một đạo khí tức hủy diệt đáng sợ tới cực điểm, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ tinh cầu vô danh, người của tam đại gia tộc kia đã trốn ra ngoài tới mấy ngàn dặm, cảm nhận được cỗ khí tức làm cho tim của bọn hắn đập nhanh kia thì tường người ngay sau đó là tất cả đều bị dọa đến toàn thân run rẩy không ngừng, một số người có tu vi thấp kém, thậm chí sớm đã té quỵ trên mặt đất, suýt chút nữa thì ngất đi.

Còn về phần ông lão áo bào tím người đứng mũi chịu sào kia thì hai mắt càng là trợn lên thật lớn, trơ mắt nhìn cái đao mang màu xám nhát ở trên trời cao kia đang hướng chính mình bổ xuống dưới!

"Không!!!"

Ông lão áo bào tím kia lập tức rống lớn một tiếng, không kịp nghĩ nhiều, lập tức giơ thanh thương lớn màu vàng kim trong tay lên nghênh tiếp đón lấy.

Đáng tiếc,

Răng rắc!

Thanh thương lớn màu vàng kim kia gần như ngay cả một giây đồng hồ cũng không có chống đỡ được trong nháy mắt vỡ vụn ra, hóa thành một đống bột phấn!

"Phốc!!"

Pháp bảo bị phá hủy, ông lão áo bào tím kia lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi lớn, cả người hung hăng rơi mạnh xuống phía dưới.

Mà cái đao mang màu xám kia thì đã như bóng với hình tiếp tục hướng hắn bổ xuống dưới.

"Thiên Trọng thuẫn!"

Ông lão áo bào tím ngậm máu rống lớn một tiếng, lần nữa gọi phpas bảo hình tròn tròn ra ngoài.

Tuy nhiên,

"Răng rắc!"

Vẫn như cũ ngay cả một giây đồng hồ cũng không có chống đỡ đến thì lại vỡ vụn ra hóa thành một đống bột phấn.

"Không!!!"

Ông lão áo bào tím thấy thế thì ngay lập tức lại phát ra một tiếng gầm nhẹ, lập tức vỗ Càn Khôn Trạc trên cánh tay:

Sưu! Sưu! Sưu! Sưu!

Khá lắm, vậy mà một hơi gọi ra bảy tám món pháp bảo, thậm chí ngay cả một cái pháp bảo cấp bậc Linh khí cấp thấp cũng đều lấy đi ra.

Đáng tiếc, những pháp bảo này chung vào một chỗ vẫn không thể chịu đựng được một giây, ở dưới đao mang màu xám kia, giống như bã đậu đều vỡ vụn ra.

"Không được! Đừng có giết ta! Van cầu ngươi..."

Mắt thấy chính mình đều ném ra ngoài toàn bộ pháp bảo mà vẫn như cũ không thể ngăn cản một kích này, ông lão áo bào tím lập tức hoàn toàn tuyệt vọng, lập tức cũng không để ý mặt mũi, bắt đầu lớn tiếng cầu xin tha thứ.

Đáng tiếc, Diệp Trần căn bản không thèm để ý, đao mang màu xám kia ngay lập tức đi qua đỉnh đầu của ông lão áo bào màu tím kia, trong nháy mắt xuyên qua trên dưới toàn thân hắn.

"Bành!"

Ngay sau đó, ông lão áo bào tím giống như một bức tượng đá, trong nháy mắt vỡ tan tành, tính cả thần hôn và nhục thân hoàn toàn biến mất trên thế gian này.

...

Ước chừng qua một lúc lâu, đám người của tam đại gia tộc ở nơi xa mới từ trong rung động trước đó chậm rãi lấy lại tinh thần.

"Vị đặc sứ đại nhân của Vô Cực tông kia vây mà cứ chết đi như thế?"

"Tiểu tử này...vị tiền bối họ Diệp này, đến cùng là thần thánh phương nào? Đầu tiên là làm nhục Hàn Nguyệt công tử của Kình Thương tông, bây giờ giết nhiều cường giả của Vô Cực tông như vậy, hắn chẳng lẽ không sợ hai đại tiên môn trả thù một chút nào sao?"

"Lấy độ tuổi và tu vi của hắn có thể làm ra được hành động vĩ đại như thế có lẽ đủ để đưa thân vào mười vị trí đầu trong Thiên Kiêu bảng của toàn bộ Tu Chân giới, không! Ít nhất cũng là tồn tại năm vị trí đầu! Thiên kiêu tuyệt thế như thế, há lại sẽ không có bối cảnh của chính mình?"

"Không sai! Thế lực sau lưng người này, chỉ sợ ít nhất cũng là tồn tại cấp bậc bát đại tiên môn!"

...

Bên trong tiếng bàn tán của mọi người, Diệp Trần đạp không mà đi, trong nháy mắt cũng đã đi tới trước mặt Minh Thương Tầm, "Nha đầu ngốc, làm sao mà cũng không biết né tránh? Không có sao chứ?"

Hóa ra, Minh Thương Tầm trước đó bởi vì lo lắng cho sự an nguy của Diệp Trần, cho nên trong lúc nhất thời lại quên đi tránh né, bị vạ lây bởi vì lực chiến đấu của hai người ảnh hưởng tới cho nên bị thương không nhẹ.

Diệp Trần vừa nói, chính mình đưa tay ra nắm lấy tay nhỏ của Minh Thương Tầm, sử dụng Vạn Cổ Trường Thanh châu, điều động một chút lực lượng tạo hóa truyền vào trong cơ thể của Minh Thương Tầm.

"Ta, ta không soa..."

Minh Thương Tầm cảm nhận được nhiệt độ trên bàn tay của Diệp Trần, ngay lập tức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên hiện ra vẻ xấu hổ, tâm hôn thiếu nữ nhịn không được mà rung động một trận, theo bản năng muốn rút bàn tay trắng như ngọc của mình ra khỏi lòng bàn tay của Diệp Trần, thế nhưng lại cực kỳ thích loại cảm giác ấm áp kia bao bọc, trong lúc nhất thời nội tâm vô cùng xoắn xuýt.

Đáng tiếc loại cảm giác này không duy trí được quá lâu, Diệp Trần truyền lực lượng tạo hóa vào bên trong cơ thể của Minh Thương Tầm, sau khi chữa trị thương thế của cô ta thì thu hồi bàn tay lại.

Hắn cũng không nghĩ tới, một cử động nhỏ xíu như vậy, vậy mà khiến Minh Thương Tầm đối với hắn lại có hiểu nhầm sâu hơn...

"Đi thôi! Ta đưa ngươi về nhà!"

Diệp Trần không phát giác được chút nào, ánh mắt của Minh Thương Tầm nhìn về phía hắn đã bắt đầu xảy ra biến hóa, mà thuận miệng nói một câu.

Dựa theo phỏng đoán lúc trước của hắn, ca ca của Minh Thương Tầm là Minh Thương Sơn sau khi về nhà chắc chắn sẽ cáo trạng kể xấu, nếu để cho Minh Thương Tầm tự mình trở về, nói không chừng sẽ bị thua thiệt, cho nên hắn mới đưa ra đề nghị cùng trở về với nàng.

Mà Minh Thương Tầm thì tự nhiên không biết được ý nghĩ này của Diệp Trần, nàng lúc này vẫn còn đang rơi vào bên trong cảm giác ngọt ngào trước đó, nghe được lời này của Diệp Trần thì đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì tâm hồn thiếu nữ lại càng thêm rung động, "Hắn muốn đưa ta về nhà? Đây là ý gì? Chẳng lẽ là muốn hướng phụ thân cầu hôn hay sao? Cái này cũng...quá trực tiếp a? Ta nên đáp ứng hắn hay là..."

Diệp Trần nếu như biết ý nghĩ lúc này của Minh Thương Tầm, đoán chừng không khéo lại phun ra máu cũng nên.

"Còn thất thần ra đó làm gì? Đi trước dẫn đường a!"

Diệp Trần thấy Minh Thương Tầm ngẩn người, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng cúi đầu xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì, không thể không mở miệng thúc giục một câu.

"A a, được!"

Minh Thương Tầm lập tức giật mình lên tiếng, vội vàng đi lên trước Diệp Trần bắt đầu dẫn đường, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, đã hoàn toàn không có cách nào che giấu.

...

Huyền Minh thành, tinh vực Nam Đẩu!

Nơi này là khu vực trung tâm của tinh vực Nam Đẩu, đồng thời cũng là căn cơ của Minh gia một trong tứ đại gia tộc của tinh vực Nam Đẩu.

Tinh vực Nam Đẩu có Lôi, Tống, Minh, Điền tứ đại gia tộc, phân biệt chiếm cứ một phương của tinh vực Nam Đẩu, bốn nhà hiện lên thế chân vạc, đã tồn tại qua vạn năm, hai bên tuy rằng chém giết tranh đấu lẫn nhau, nhưng không có ai bị diệt đi, tranh đấu gần nhất cũng từ ngàn năm trước, đến nay vẫn luôn bình an vô sự, coi như tương đối hòa bình.

"Diệp đại ca, nơi này chính là nhà ta, Huyền Minh thành, ta trước tiên mang ngươi đi dạo chơi xung quanh một chút a!"

Minh Thương Tầm chỉ về cửa thành ở đằng trước, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ hưng phấn, còn mơ hồ hiện ra vẻ thẹn thùng.

Diệp Trần nhìn thấy vẻ mặt này của Minh Thương Tầm, không tự chủ nghĩ về Minh Thương Tầm trong kiếp trước của mình mà cảm thấy rùng mình.

Tuy nhiên, chờ khi hai người tới cửa thành:

"Mau nhìn! Là đại tiểu thư!"

Rầm rầm!

Những tên thị vệ mặc áo giáp vàng kim ở cửa Huyền Minh thành kia lập tức lao ra, vậy mà bao vây hai người Minh Thương Tầm và Diệp Trần lại.

Minh Thương Tầm thấy thế thì lập tức vừa sợ vừa giận, "Các ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản sao?"

Tên thị vệ mặc áo giáp vàng kim cầm đầu, chắp tay nói:

"Đại tiểu thư, thực sự thật có lỗi! Gia chủ có lệnh, bất kỳ người nào một khi nhìn thấy đại tiểu thư, cần phải bắt lại ngay tại chỗ!"
Chương 790 Bị cắn ngược lại một cái

"Cái gì!"

Minh Thương Tầm nghe được điều này, thân thể mềm mại lập tức run lên, thậm chí cũng hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác.

"Đây không có khả năng! Phụ thân đại nhân làm sao lại hạ đạt mệnh lệnh như vậy?"

Thủ lĩnh thị vệ áo giáp vàng kim kia, một mặt vẻ làm khó nói:

"Đại tiểu thư, chúng ta cũng đều là phụng mệnh mà làm việc, còn hy vọng đại tiểu thư thông cảm nhiều hơn!"

Diệp Trần ở một bên ung dung thời dài:

"Xem ra có lẽ là vị ca ca tốt kia của ngươi giở trò quỷ!"

Minh Thương Tầm lập tức giật mình, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ vô cùng tức giận, "Được! Không cần các ngươi động thủ, ta tự mình đi gặp mặt phụ thân đại nhân, đi đối chất với minh Thương Sơn! Đều tránh ra cho ta!"

Nói xong lời này khí thế uy nghiêm trên người của Minh Thương Tầm đại tiểu thư Minh gia cũng lập tức phóng thích toàn bộ ra ngoài

Bọn thị vệ giáp vàng kim liên tục lùi lại, hai mặt không khỏi nhìn nhau, nhưng lại vẫn vây quanh hai người ở giữa như cũ

Cuối cùng, tên thủ lĩnh thị vệ giáp vàng kim kia, một mặt vẻ làm khó mở miệng, nói:

"Đại tiểu thư, xin đại tiểu thư cũng đừng làm khó chúng ta, chúng ta không dám động thủ đối với đại tiểu thư, thế nhưng cũng không thể cứ để cho đại tiểu thư đi vào như vậy a! Nếu như vậy thì đầu chúng ta sẽ rơi xuống đất!"

"Các ngươi!"

Minh Thương Tầm lập tức tức giận đến không nhịn được, muốn trực tiếp xông vào trong thành thì lại bị Diệp Trần kéo lại, "Đừng xung động! Nếu như ngươi cố tình chạy vào thì chẳng phải là càng thêm củng cố tội danh của mình sao, đến lúc đó chỉ sợ vừa vặn rơi vào trong bẫy của Minh Thương Sơn!"

Minh Thương Tầm nghĩ một chút, lập tức cảm thấy có đạo lý, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Sớm biết, ta không nên mềm lòng thả tên khốn kiếp kia, không nghĩ tới tên kia lại vu cáo ta trước, bị hắn căn ngược lại một miếng!"

"Diệp đại ca, vậy ngươi nói ta bây giờ nên làm gì a?"

Minh Thương Tầm dù sao kinh nghiệm còn chưa đủ, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, đành phải một mặt nhờ giúp đỡ nhìn về phía Diệp Trần.

Diệp Trần lại cười nhạt một tiếng, xoa xoa cái đầu của Minh Thương Tầm, nói:

"Nha đầu, nhớ kỹ, bất cứ lúc nào, cái đầu nhất định phải giữ cho tỉnh táo, đối phương càng là muốn chọc giận ngươi thì ngươi phải bình tĩnh hơn!"

"Chúng ta ở chỗ này chờ, chờ bọn hắn chủ động tới tìm chúng ta!"

Minh Thương Tầm bị động tác thân mật này của Diệp Trần làm quấy nhiễu, sự tức giận trước đó đột nhiên biến mất không một dấu vết, và khuôn mặt xinh đẹp không thể không hơi đỏ lên, gật đầu, nói:

"Được! Ta nghe Diệp đại ca!"

Nói xong lời này, Minh Thương Tầm lại ngược lại nhìn về phía thủ lĩnh thị về áo giáp vàng kim, gương mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc, nói:

"Dừa vào những người như các ngươi, các ngươi cảm thấy là đối thủ của bản tiểu thư sao? Còn không mau mau đi bẩm báo với phụ thân đại nhân của ta!"

Thủ lĩnh thị vệ áo giáp vàng kim kia tự nhiên cũng hiểu rõ, đừng nói bọn họ những người này căn bản không phải là đối thủ của vị đại tiểu thư này, cho dù đánh thắng được nhưng đối phương dù sao cũng có thân phận, bọn họ cũng không dám tùy tiện động thủ.

"Thật tốt! Đại tiểu thư xin chờ một chút, tiểu nhân sẽ đi bẩm báo!"

Không đi qua bâu lâu:

Rầm rầm rầm!

Từng đạo khí tức cường hoành từ trong Huyền Minh thành bay lượn mà ra.

Mà ở bên trong những người này thì người cầm đầu là một người đàn ông trung niên có gương mặt chữ điền, chẳng những khí tức hùng hậu, hơn nữa một mặt vẻ uy nghiêm, xem xét thì đó là một nhân vật kiêu hùng một phương.

Ngoài đó ra, Minh Thương Sơn kia đã thình lình xuất hiện, hơn nữa ở bên cạnh người đàn ông trung niên kia, vẻ mặt nham hiểm.

"Phụ thân đại nhân!"

Nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, Minh Thương Tầm lập tức hô lớn một tiếng.

Nhưng không ngờ, vẻ mặt của người đàn ông trung niên kia lại lạnh lùng, trực tiếp quát lớn một tiếng cắt ngang lời nói của nàng, "Ngậm miệng! Nghiệt chướng! Ngươi làm ra loại chuyện mất mặt xấu hổ kia lại còn dám trở về! Minh Chiến ta không có loại nữ nhi ăn cây táo rào cây sung như ngươi!"

Thân thể mềm mại của Minh Thương Tầm lập tức rung mạnh, đôi mắt đẹp trợn lên thật lớn, đã bị tiếng quát lớn này của Minh Chiến làm cho choáng váng, "Phụ thân đại nhân, ngài đang nói cái gì a? Rõ ràng là đại ca hắn..."

Không đợi Minh Thương Tầm mở miệng nói ra, Minh Thương Sơn lập tức bước lên trước một bước, nói:

"Không sai! Ta và đại trưởng lão hoàn toàn chính xác không nên lặng lẽ đi theo các ngươi đi tìm di tích của Diệt Thế tiên quân, thế nhưng là muội muội của ta, cho dù là như vậy ngươi cũng không nên liên hợp với một người ngoài giết đi đại trưởng lão a!!"

"Ta..."

Minh Thương Tầm đang muốn mở miệng giải thích.

Minh Thương Sơn lại một lần nữa cắt ngang lời nói của nàng nói:

"Làm sao? Ngươi dám nói đại trưởng lão không phải bị tiểu tử này giết sao?"

Đối mặt vấn đề này, Minh Thương Tầm lập tức phát hiện có chút không cách nào giải thích, "Không sai là Diệp đại ca giết đại trưởng lão, tuy nhiên..."

"Tuy nhiên cái gì!!"

Minh Thương Sơn quát lớn một tiếng, trên mặt đã hiện ra nụ cười lành, "Các vị đều nghe thấy rồi chứ! Diệp đại ca, hắc hắc, thật đúng là thân mật a, được một đôi gian phu!"

"Muội muội tốt của ta, tình nhân nhỏ này của ngươi giết đại trưởng lão, ngươi thế mà còn dám mang theo hắn trở về, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi thật coi Minh gia chúng ta không người sao?"

Minh Thương Sơn nói đến đây, trong đôi mắt hiện ra vẻ trêu tức.

Tuy rằng Diệp Trần theo Minh Thương Tầm cùng đi tới Huyền Minh thành, để hắn có chút ngoài ý muốn.

Hơn nữa tình cảnh trước đó Diệp Trần giết chết đại trưởng lão để Minh Thương Sơn cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi.

Thế nhưng là trong suy nghĩ của hắn thì sở dĩ đại trưởng lão bị đối phương giết chết, chủ yếu là bởi vì quá mức chủ quan khinh địch.

Tiểu tử trước mắt này, coi như lợi hại hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mà thôi.

Chăng lẽ lực lượng của toàn bộ Minh gia còn không đối phó được một cái tiểu tử cảnh giới Nguyên Anh này sao?

Đương nhiên, nếu để cho hắn biết, Diệp Trần trước đó một đam giết hơn mười tên cường giả Hóa Thần, thậm chí còn có một vị cường giả cảnh giới nửa bước Phản Hư, có lẽ hắn cũng sẽ không nghĩ như vậy.

Diệp Trần liếc qua Minh Thương Sơn tự nhiên cũng nhìn ra được vẻ đắc ý của hắn, đối với biểu hiện này của hắn chỉ là cười nhạt một tiếng cũng không nói thêm gì.

Lấy tu vi và thực lực bây giờ của hắn, đạp diệt một tòa thành nhỏ như vậy trước mắt này, có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Chỉ có điều, trong những người này, có thân nhân và bằng hữu của Minh Thương Tầm, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn để cho tiểu nha đầu này phải thương tâm.

Hơn nữa hắn cũng là ngẫm lại xem xét, Minh Thương Sơn này đến cũng còn có mánh khóe gì.

So với Diệp Trần là một mặt đạm mạc, còn Minh Thương Tầm vào lúc này sớm đã tức giận đến phổi đều muốn nổ tung, chỗ ngực cao thẳng sung mãn nâng lên hạ xuống, giống như lúc nào cũng có thể chọc thủng áo mà hiện ra, hốc mắt cũng đã trở nên đỏ vô cùng, "Minh Thương Sơn! Ngươi ngậm máu phun người! Rõ ràng là ngươi tiêu một số tiền lớn mời sát thủ của Vạn Sát môn muốn giết ta, Diệp đại ca là vì cứu ta, lúc đó mới bất đã dĩ giết đại trưởng lão, ngươi làm ác nhân lại đi vu cáo cho ta!"

Nói đến đây, Minh Thương Tầm chợt thấy Kim lão trong đám người, lập tức cao giọng nói:

"Kim lão, ngươi cũng là người trong cuộc, ngươi đến nói cho mọi người, lúc ấy đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"

Diệp Trần ở một bên, không thể không âm thầm lắc đầu, nha đầu ngốc này, tuổi vẫn còn rất trẻ a!

Nhìn cái tư thế bây giờ này, Kim lão kia chắc chắn đã sớm được Minh Thương Sơn mua được, há lại sẽ đi giải thích giúp nàng?

Quả nhiên, trong đôi mắt hiện lên vẻ xấu hổ của Kim lão, ho khan một tiếng, nói:

"Đại tiểu thư, việc đã đến nước này rồi, tiểu thư cũng không cần cãi chày cãi cối, chỉ cần tiểu thư phân rõ giới hạn với tiểu tử này, ta tin tưởng gia chủ đại nhân, cũng sẽ không thực sự làm gì tiểu thư a!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK