Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 896 Đại hội võ đạo

Lý do tại sao Diệp Trần muốn gặp Thẩm Thanh Sơn này là để xem liệu có thể bắt được người của Bồng Lai tiên giới phía sau hắn hay không để tìm hiểu một số tin tức.

Những người thân, bạn bè của hắn và môn nhân của Cuồng Tiên môn, toàn bộ mất tích không thấy hẳn là không thoát khỏi liên quan với Bồng Lai tiên giới.

Sau khi Tào Văn áp giải ông chủ Quách cùng với Diệp Trần lên một chiếc xe liền rời khỏi nhà hàng.

Trên xe, Diệp Trần hướng Tào Văn hỏi thăm một chút, về tình huống hơn mười hai năm hắn không có ở đây.

Căn cứ vào lời kể lại của Tào Văn, mấy năm đầu Diệp Trần rời khỏi Trái Đất cũng là rất bình yên, cũng không có xảy ra chuyện gì đặc biệt, chủ yếu là bởi vì người ngoài cũng không biết tin tức Diệp Trần rời khỏi Trái Đất, ở dưới sự chấn nhiếp của thanh danh của hắn, Cuồng Tiên môn càng ngày càng lớn mạnh, mấy năm đó được toàn cầu công nhận là đại thế lực đệ nhất!

Thậm chí, dưới sự dẫn đầu của Cuồng Tiên môn, toàn bộ giới võ đạo Hoa Hạ đã có được vinh quang trên toàn cầu, thực lực tổng hợp cũng có một cái bay vọt về chất, trước kia tông sư Hóa Kình khó gặp, bây giờ ở Hoa Hạ đi đâu cũng có thể gặp được, hơn nữa toàn cầu tu tiên, tu võ càng ngày càng nhiều, người Trái Đất chỉnh thể tố chất thân thể cũng đều so với trước đó tăng lên rất nhiều.

Bước ngoặt của chuyện này thì xảy ra ở vào khoảng ba năm trước đây:

Một năm đó, trong Bồng Lai tiên giới đột nhiên xuất hiện một tên cường giả tuyệt thế, từ trên biển phía Đông đạp không mà đến, dưới sự chú ý của toàn cầu đi tới Vân Châu, hướng chỉ đích danh Diệp Trần phát ra khiêu chiến.

Rơi vào bước đường cùng, lúc ấy Chúc Minh Phi cường giả đệ nhất của Cuồng Tiên môn tới nghênh chiến, tuy nhiên không tới trăm chiêu thì thua trận.

Tuy rằng sau đó, Cuồng Tiên môn lấy lý do Diệp Trần bế quan, nhìn thấy sự hỗ trợ của quân đội Hoa Hạ tên cường giả tuyệt thế thần bí kia bị đuổi khỏi Hoa Hạ, nhưng thanh danh của Cuồng Tiên môn cũng từ đó mà xuống dốc không phanh.

Lại sau đó bởi vì Diệp Trần từ đầu đến cuối không có hiện thân, người đời thi nhau bắt đầu nổi lên lòng nghi ngờ mà chính là từ khi đó tin tức Hoa Hạ Diệp tiên nhân đã vẫn lạc bắt đầu lan truyền nhanh chóng.

Cuối cùng lúc năm thứ mười một, cũng chính ở hơn một năm trước, Bồng Lai tiên giới liên hợp với tam giới khác, đột nhiên hướng Cuồng Tiên một phát động tập kích, từ đó về sau thì hoàn toàn không còn tin tức của Cuồng Tiên môn.

Sau khi nghe Tào Văn kể lại thì trong đôi mắt của Diệp Trần lập tức hiện ra vệt hàn mang:

Hắn vốn cho rằng dựa vào uy vọng của hắn trước khi rời đi, chắc là đủ để ngăn chặn tứ đại giới, để bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị đối phương nhìn ra sơ hở.

"Vậy ngươi có biết tung tích của mấy người dì Lam không?"

Sau khi Diệp Trần nghe Tào Văn kể lại chuyện, biết rõ Tào Văn cũng không biết nhưng vẫn cứ hỏi.

Quả nhiên, vẻ mặt Tào Văn ảm đạm, lắc đầu, nói:

"Chuyện này thì ta cũng không rõ ràng! Hôm đó, cường giả tứ đại giới đột nhiên giết tới Vân Châu, toàn thế giới cũng vì đó mà chấn kinh, sau đó ta đã từng tự mình dẫn người tiến vào Hắc Sâm Lâm, lại chỉ thấy một vùng phế tích, vô luận là cường giả tứ đại giới hay là môn nhân của Cuồng Tiên môn, tất cả đều biến mất không thấy dấu vết..."

Tào Văn nói đến đây, trên mặt hiện ra vẻ do dự, dường như có cái gì đó muốn nói, nhưng là há to miệng ra cuối cùng lại nuốt trở vào.

"Ngươi còn biết cái gì? Cứ nói đừng ngại!"

Tào Văn hít sâu một hơi, nói:

"Chuyện liên quan tới chúng đệ tử Cuồng Tiên môn biến mất, ngoại giới thật có không ít lời đồn, có người nói, trước đó Cuồng Tiên môn nhận được tin tức, trước khi cường giả tứ đại giới chạy tới thì toàn bộ đã rời khỏi!"

"Nhưng còn có một loại thuyết pháp, nói Cuồng Tiên môn đã...đã bị cường giả tứ đại giới diệt môn, không còn một người nào sống sót!"

Tào Văn nói đến đây không thể không thận trong hướng Diệp Trần nhìn một cái, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Trần cũng không có thay đổi quá nhiều, chỉ là thản nhiên nói:

"Yên tâm, bọn họ không có việc gì!"

Lời này của Diệp Trần cũng không phải là bắn tên không đích:

Thật ra thì, lúc hắn từ đỉnh núi Everest trở về Vân Châu thì thông qua Nhân Quả pháp tắc, tiến hành suy tính một phen, những người có quan hệ tương đối sâu với hắn, vì dụ như mấy người Diệp Thiên Ca, Tô Lam, Tô Mạn còn tồn tại nhân quả với hắn, đủ để chứng minh bọn họ còn sống ở trên đời, chỉ có điều, chắc là bị lực lượng cấm chế nào đó che kín hành tung, làm hắn không cách nào dò xét ra được mà thôi!

Bởi vì hắn đối với việc lĩnh hội Nhân Quả pháp tắc còn chưa đủ sâu, cho nên tạm thời không cách nào suy tính ra vị trí cụ thể của bọn họ, nhưng Diệp Trần có thể chắc chắn rằng bọn họ đều bình an vô sự.

Nếu không phải như thế thì chỉ sợ hắn sớm đã trực tiếp giết tới Bồng Lai tiên giới rồi!

"Chuyện về Thẩm Thanh Sơn kia thì lại là như thế nào?"

Diệp Trần không có tiếp tục ở trên đề tài này nữa, thay vào đó thay đổi chủ đề, hỏi.

Tào Văn lập tức một mặt oán hận, nói:

"Nói đến Thẩm Thanh Sơn này thì hắn tuyệt đối là một nhân vật hung ác! Người này không những tu vi cao, hơn nữa còn âm hiểm xảo trá, ẩn tàng tại Tào gia nhiều năm, ta một mực coi hắn như huynh đệ mà đối đãi, nhưng không có nghĩ tới, sau khi Cuồng Tiên môn mất tích, hắn lập tức đầu nhập vào Bồng Lai tiên giới, dùng thủ đoạn lôi đình thanh trừ tất cả cao thủ của Tào gia, bức ta giao ra sản nghiệp của Tào gia, còn cố ý làm nhục ta trước mặt mọi người..."

Tào Văn càng nói càng tức, đôi mắt đỏ hoa, nổi lên sự thù hận vô cùng dày đặc.

Diệp Trần vỗ vỗ vào bả vai của hắn:

"Yên tâm! Những gì mà ngươi mất đi, chẳng mấy chốc ta sẽ giúp ngươi cầm về!"

Rất nhanh, xe dừng lại ở trước một tòa nhà chọc trời cao vút trong mây.

Dựa theo lời nói của ông chủ Quách, hôm nay nơi này tổ chức một lần Đại hội võ đạo của võ lâm phương Nam, mà Thẩm Thanh Sơn làm chủ đạo ở tỉnh Thiên Nam, bây giờ ở toàn bộ giới võ đạo của phương Nam cũng có địa vị vô cùng quan trọng, tự nhiên phải ra mặt tới duy trì sự ổn định của lần tổ chức Đại hội này.

Vừa mới xuống xe ở trước cửa tòa nhà cao ốc, thì ông chủ Quách kia đã co cẳng hướng phương hướng tòa nhà cao ốc vọt tới, vừa chạy vừa hướng về phía bảo vệ ở cửa ra vào lớn tiếng la lên

"Nhanh! Nhanh ngăn cản hai người kia lại cho ta!"

Tào Văn thấy thế thì vẻ mặt lập tức thay đổi, không thể không nhìn về phía Diệp Trần ở một bên:

"Diệp tiên sinh, làm sao đây?"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng:

"Con kiến hôi mà thôi! Không nghe lời, giết là được!"

Nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay bắn ra:

Ông ~

Không gian xung quanh phát ra một đạo sóng chấn động bé nhỏ!

Nơi xa, ông chủ Quách vừa mới vọt tới trước mặt đám người, thân thể bỗng nhiên đứng im lại rồi mới mềm nhũn ngã xuống, hoàn toàn không còn khí tức.

Xoạt!

Cửa ra vào lớn như vậy vốn đang rất náo nhiệt mà ông chủ Quách này lại là đại nhân vật của Vân Châu, đột nhiên chết trên đường phố theo cách kỳ quái này thì lập tức dẫn tới náo động, thậm chí rất nhiều người thi nhau lấy điện thoại cầm tay ra quay chụp, nhân viên bảo vệ ở cửa ra vào cũng vội vàng tiến lên để điều tra.

Mà mắt Tào Văn thấy quá trình Diệp Trần xuất thủ thì hai mắt lập tức trừng một cái, lần nữa xem tới trợn mắt há hốc mồm.

Trước đó được sự giúp đỡ của Diệp Trần, hắn vô cùng dũng mãnh một cách phi thường chiến thắng một đám cao thủ võ đạo thì hắn đã cảm thấy không thể tưởng tượng, bây giờ lại nhìn thấy thủ đoạn giết người thần không biết quỷ không hay của Diệp Trần càng làm cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Diệp tiên sinh dường như so với mười năm trước càng thêm thần thông quảng đại!

Ngay vào lúc trong nội tâm của Tào Văn đang rung động, thật lâu không có cách nào bình tĩnh lại thì Diệp Trần vỗ vỗ bờ vai của hắn:

"Đi thôi! Trước đi nhìn xem cái đại hội võ đạo này đến cùng là có cái trò gì!"
Chương 897 Nhân tài xuất hiện lớp lớp

Bởi vì ngoài cửa ra vào trở nên lộn xộn, Diệp Trần và Tào Văn từ cửa chính đàng hoàng đi vào.

Đương nhiên, mặc dù có người ngăn cản cũng không có khả năng ngăn được!

Đại hội võ đạo được tổ chức ở tầng cao nhất của tòa nhà đồ sộ, nghe nói là để tiện cho việc qua lại của nhóm cao thủ võ đạo kia được tự nhiên, dù sao thì tông sư Hóa Kình vào thời đại này nhiều như chó, tòa nhà cao tầng hơn trăm mét căn bản không tính là gì cả.

Không biết có phải là nguyên nhân này hay không, lúc hai người đi thang máy lên thì chỉ có hai người bọn họ.

Chỉ chốc lát, hai người tới tầng cao nhất của tòa nhà đồ sộ này:

Không gian trên tầng cao nhất rất lớn, khoảng chừng hết mấy vạn mét vuông, giống như một cái quảng trường ngoài trời.

Có lẽ là bởi vì Đại hội Võ Đạo còn chưa có bắt đầu, lúc này ở trên tầng cao nhất, từng người mặc trang phục cao cấp thời thượng mang theo ly rượu vang đỏ qua lại, nghiễm nhiên như một bữa tiệc rượu cỡ lớn.

Lúc hai người từ trong thang máy đi ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Dù sao, có thể tham gia đợt Đại hội võ đạo ngày hôm nay, gần như đều là nhân vật có mặt mũi trong trốn võ lâm phương Nam của Hoa Hạ, cho dù không có bản lĩnh phi thiên độn địa, ít nhất cũng ngồi máy bay trực thăng mà đến, bởi vậy thang máy tầng dưới căn bản chỉ là một cái bài trí mà thôi.

Hai người Diệp Trần và Tào Văn ngồi thang máy đi lên, hơn nữa quần áo của hai người cũng hết sức bình thường so với những người ở trước mắt thì có thể nói là không hợp nhau.

"Hai người này là từ đâu mà xuất hiện? Một tên chỉ có thực lực nội kình tiểu thành, một tên khác thì căn bản không cảm ứng được một chút chân nguyên ba động gì, thế mà cũng có thể tới tham gia Đại hội Võ Đạo?"

"Nhìn cách ăn mặc bọn hắn thì hơn phân nửa là nhân viên phục vụ a? Chắc là đi nhầm nơi đi!"

"Mau nhìn! Bọn họ thế mà đi vào, chẳng lẽ bọn họ không biết, nơi này là nơi không thể xông loạn sao?"

"Thật sự là hai con kiến hôi không biết sống chết!"

...

Lúc mọi người ở đây chỉ trỏ đối với hai người Diệp Trần và Tào Văn.

Sưu!

Sưu!

Trong đám người đột nhiên xuất hiện hai tên tráng hán dáng người cao lớn ngăn ở trước mặt hai người, lạnh giọng quát lớn:

"Là ai để cho hai người làm các ngươi đi lên? Có biết một chút quy tắc nào không? Còn không mau lui xuống cho ta!!"

Hai người trước mắt kia chắc là nhân viên tại nơi này, hiển nhiên cũng cho rằng hai người Diệp Trần và Tào Văn là người làm ở tòa cao ốc này.

Hai mắt Tào Văn lập tức trừng một cái, trên người không tự chủ được dâng lên một cỗ uy nghiêm của của gia chủ Tào gia ngày xưa:

"Ngươi nói ai là người làm?"

Nếu như người khác làm nhục hắn, hắn có lẽ còn có thể nhẫn, nhưng hắn tuyệt đối không thể cho phép có người làm nhục Diệp Trần.

"Này!"

Một tên tráng hán áo đen khác thấy thế, đầu tiên là bị khí thế trên người Tào Văn kinh sợ đến mức sững sờ, sau khi nhanh chóng xác nhận Tào Văn không phải là đại nhân vật gì thì lập tức xắn tay áo, quát lạnh nói:

"Một tên nhân viên phục vụ nho nhỏ, tính tình còn thật sự là không nhỏ, tin lão tử ném ngươi từ nơi này xuống hay không!"

Tráng hán áo đen kia nói xong, thì muốn đưa tay hướng Tào Văn chộp tới.

Hắn thấy, Tào Văn chẳng qua chỉ có tu vi nội kình tiểu thành, ở trong giới võ đạo Hoa Hạ bây giờ căn bản không đáng giá nhắc tới.

Diệp Trần khẽ chau mày, Đại hội võ đạo không có bắt đầu, Thẩm Thanh Sơn kia tự nhiên còn chưa tới đây, hắn cũng không muốn xuất thủ sớm như thế, nhưng mắt thấy bị người khi dễ tới mức này rồi, hắn tự nhiên cũng không có khả năng thờ ơ.

Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị thuận tay diệt đi hai người trước mắt này:

Ầm ầm!!

Trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm rú của động cơ!

Một chiếc máy bay trực thăng màu bạc trắng từ đằng xa vù vù bay tới và ngay lập tức bay lên độ cao hàng chục mét phía trên tòa nhà.

Ngay sau đó:

Bạch!

Bạch!

Bạch!

Mấy cái bóng người từ trên chiếc trực thăng sang trọng kia, trực tiếp nhảy xuống, vững vàng rơi xuống dưới, vừa đúng rơi vào nơi cách mấy người Diệp Trần không xa lắm.

Chỗ này tổng cộng có bảy người, người cầm đầu lại là một cô gái trẻ tuổi có tư thế hiên ngang, dáng vẻ ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa thật đơn giản, trên người mặc áo da bó màu đen, làm nổi bật dáng người nóng bỏng thon dài, hiện ra vô cùng tinh tế, hơn nữa hiện ra một cỗ khí tức cực kỳ lăng lệ, cả người giống như một thanh bảo kiếm sắc bén, khiến cho người ta không tự chủ được mà sinh ra lòng kính nể.

"Là cô ta!"

Tào Văn nhìn thấy người nọ thì lập tức nghẹn ngào hô một câu, trên mặt chợt hiện ra vẻ xấu hổ.

Diệp Trần đang muốn mở miệng hỏi thăm, mọi người ở xung quanh đã thi nhau bàn tán.

"Vị này năm đó chính là con gái của Ngư Hóa Long võ lâm minh chủ phương Bắc tên là Ngư Dao Dao sao?"

"Chắc là vậy a! Phóng tầm mắt toàn bộ võ lâm Hoa Hạ, còn có vị nữ cường giả nào có khí tràng cường đại như thế?"

"Nghe nói Ngư Dao Dao này chẳng những kế thừa thiên phú võ đạo của cha hắn, bây giờ còn chưa đầy 30 thì tu vi đã bước vào cảnh giới Thần Cảnh, ở bên trong toàn bộ thế hệ trẻ tuổi của võ lâm Hoa Hạ, thực lực ít nhất có thể được đưa thân vào năm vị trí đầu!"

"Tuy nhiên thịnh hội của võ lâm phương Nam của chúng ta lần này, cô ta thân là bá chủ võ lâm phương Bắc, tới đây làm cái gì?"

...

Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, lông mày của Diệp Trần lập tức hơi nhíu lại, ánh mắt không thể không nhìn trên người Ngư Dao Dao mấy cái:

"Hoá ra cô ta là con gái của Ngư Hóa Long!"

Bản thân Ngư Hóa Long là võ lâm minh chủ của võ lâm minh chủ phương Bắc, từng có vài lần gặp mặt với Diệp Trần, hơn nữa người này có tính tình cương trực phóng khoáng, ấn tượng của Diệp Trần đối với hắn coi như không tệ, đáng tiếc sau này bị cường giả của Thần giới giết chết để cho Diệp Trần còn cảm thấy thương tiếc.

Ngoài đó ra, còn có một điểm để Diệp Trần không có nghĩ tới, Ngư Dao Dao này bây giờ đều đã có tu vi Thành Cảnh, ở bên trong thế hệ tuổi trẻ, thế mà chỉ có thể đưa thân vào năm vị trí đầu?

Hơn nữa, Diệp Trần còn chú ý tới, ở bên cạnh Ngư Dao Dao còn có một ông lão nhìn qua vô cùng lạnh nhạt, rõ ràng là có tu vi cấp bậc Địa Tiên, gần như có thể tương đương với cảnh giới Nguyên Anh bên trong tu chân giả!

"Xem ra bây giờ giới võ đạo Hoa Hạ thật đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, cao thủ nhiều như mây nha!"

Diệp Trần âm thầm cảm khái một tiếng.

Ma hai tên tráng hán áo đen kia nhìn thấy mấy người Ngư Dao Dao cũng không lo được đi để ý tới Diệp Trần và Tào Văn, lập tức giống như chó xù, hấp tấp nghênh đón tiếp lấy, cao giọng nói:

"Ngư tiểu thư giá lâm! Hoan nghênh! Hoan nghênh!"

Ngư Dao Dao khẽ vuốt cằm, quét một vòng ở trên thân những người xung quanh, lạnh lùng nói:

"Thẩm Thanh Sơn tên vương bát đản kia còn chưa tới sao? Xem ra bản tiểu thư hôm nay tới sớm!"

Hai tên tráng hán áo đen kia vẻ mặt lập tức trở nên trắng bệch, căn bản không dám đi nhận câu hỏi này.

Phóng tầm mắt toàn bộ võ lâm Hoa Hạ, dám không kiêng nể gì đi nhục mạ Thẩm Thanh Sơn, chỉ sợ cũng không có mấy người, Ngư Dao Dao trước mắt này thì chính là một trong mấy người có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ngư Dao Dao là kỳ tài ngút trời, hơn nữa lại là thiên kim của minh chủ võ lâm phương Bắc ngày xưa, ở bên trong toàn bộ giới võ đạo phương bắc của Hoa Hạ có địa vị cực kỳ cao.

Ngư Dao Dao nói xong lời này thì ngay lập tức phớt lờ hai tên tráng hán kia sớm đã bị dọa đến run rẩy, đeo ủng da cao gần mười centimet giống như nữ vương, cất bước đi vào giữa sân.

"Ừm?"

Ánh mắt của Ngư Dao Dao trong lúc lơ đãng đảo qua trên thân hai người Diệp Trần và Tào Văn, dáng người của cô ta có thể xưng là hoàn mỹ nóng bỏng, lập tức hơi chậm lại, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người Tào Văn:

"Xin hỏi, tôn tính đại danh của vị tiên sinh này?"
Chương 898 Ngư Dao Dao độc đoán

Sau khi Ngư Dao Dao xuất hiện vốn là thu hút ánh mắt của mọi người, lúc này mọi người thấy cô ta vậy mà chủ động nói chuyện với một tên nhân viên phục vụ thì lập tức tất cả đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt lại thi nhau chuyển dời tới trên người Tào Văn.

Khuôn mặt của Tào Văn thì lập tức xấu hổ đỏ bừng lên, nếu như ở hai năm trước, lấy địa vị gia chủ Tào gia của hắn thì ngay cả Ngư Dao Dao gặp hắn cũng phải cung kính hô một tiếng gia chủ Tào, Tào tiên sinh!

Nhưng, bây giờ không giống ngày xưa!

Hắn hôm nay đã nghèo túng như tên ăn mày, hắn làm sao không biết thẹn nói ra tên của mình?

Ngay vào lúc Tào Văn do dự xoắn xuýt, hai tên tráng hán áo đen kia đã vọt lên hướng về phía Ngư Dao Dao khúm núm nói:

"Ngư tiểu thư, thực sự không có ý tứ! Hai người bọn họ chẳng qua chỉ là người làm mà thôi, đây là lo lỗi sơ suất trong công việc của chúng ta, bây giờ chúng ta sẽ đuổi hai người này ra ngoài!"

Hai người nói xong lời này đang muốn tiến lên xua đuổi hai người Diệp Trần và Tào Văn.

Không nghĩ tới, Ngư Dao Dao lại hướng về phía hai tên tráng hán kia khoát tay áo, một mặt không kiên nhẫn nói:

"Nơi này không có chuyện của các ngươi, đều tránh qua một bên cho bản tiểu thư đi!"

Hai tên tráng hán áo đẹp lập tức một mặt khó coi, đành phải cười theo, ngoan ngoãn lui sang một bên.

Ngư Dao Dao cũng nhìn về phía Tào Văn lần nữa, trong đôi mắt đẹp hơi sáng lên, dường như nghĩ tới điều gì:

"Ta nhớ ra rồi! Ngài...ngài là gia chủ Tào gia, Tào Văn tiên sinh đúng không?"

Xoạt!

Ngư Dao Dao vừa mới nói ra lời này thì toàn bộ người ở đây lập tức xì xào bàn tán.

"Cái gì!"

"Hắn chính là bá chủ ngày xưa của tỉnh Thiên Nam, gia chủ Tào gia, Tào Văn?"

"Nhớ năm đó lúc Tào gia cường thịnh, phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ cũng là đại gia tộc hạng nhất, đáng tiếc sau này suy bại quá nhanh, hôm nay đã sớm bị lãnh quên tên tuổi!"

"Người này thật là gia chủ Tào gia? Làm sao lại trở thành bộ dáng như thế?"

...

Tào Văn dù sao cũng là đại nhân vật ngày xưa danh chấn toàn bộ Hoa Hạ, những người ở trước mắt đây cũng đều không phải hạng người bình thường, tự nhiên đều nghe nói về hắn.

Nghe được tiếng bàn tán của mọi người, Tào Văn lập tức càng ngày càng cảm thấy xấu hổ, thận hận không thể ngay lập tức tìm một cái kẽ đất nào đó để chui vào:

"Cái này, Ngư tiểu thư, thực sự không có ý tứ! Ta...ta không phải Tào Văn, ngài nhận lầm người!"

Mặt mũi Tào Văn đầy vẻ xấu hổ, nói xong lời này thì cúi đầu xuống muốn lôi kéo Diệp Trần sang một bên, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Hắn cũng hiểu rõ, tuy rằng bây giờ Diệp Trần đã trở về thì chắc chắn sẽ lấy lại công đạo cho hắn, thế nhưng bộ dáng bây giờ của hắn thật sự là quá nhếch nhác, chính hắn cũng cảm thấy làm mất thể diện của người Tào gia!

Diệp Trần tự nhiên hiểu tâm tư của Tào gia, không thể không âm thầm thở dài một hợi, dự định theo Tào Văn tạm rời khỏi nơi này trước, chờ đến lúc Đại hội võ đạo chính thức bắt đầu thì hắn ngay lập tức thi triển Thời Không pháp tắc thì trong nháy mắt sẽ tiến đến.

Tuy nhiên, ngay vào lúc này, trong đám người bỗng nhiên lại có một người đi ra, ngăn ở trước mặt hai người, trên mặt mang vẻ trêu tức nồng đậm:

"Ơ! Đây không phải Tào gia chủ danh tiếng lừng lẫy hay sao? Nếu như ta không có nhớ nhầm, ngươi bây giờ là một tên nhân viên phục vụ trong nhà hàng của ông chủ Quách a? Thế mà lại có thời gian tới tham gia Đại hội võ đạo, chắc là bát đĩa hôm nay ngươi rửa xong rồi? Ha ha ha!!"

Người nói chuyện là một nam thanh niên ước chừng khoảng hai mươi tuổi, quần áo một thân hàng hiệu, khí thế trên người không yếu, mặt mũi đầy vẻ kiêu căng.

"Nhân viên phục vụ? Rửa bát đĩa? Lời này của ngươi là có ý gì?"

Ngư Dao Dao nghe được điều này thì gương mặt xinh đẹp lập tức phát lạnh, không thể không nhìn về phía thanh niên có vẻ mặt kiêu căng kia, mở miệng trầm giọng nói.

Nam thanh niên có vẻ kiêu căng kia nghe thấy Ngư Dao Dao chủ động hướng hắn tra hỏi thì tinh thần trở nên hăng hái, dù sao nếu có thể đáp lên quan hệ với nữ cường giả trước mắt này thế nhưng là chuyện mà có rất nhiều nam võ giả tha thiết ước mơ.

Thế là, thanh niên kiêu căng kia lập tức cao giọng kể lại chuyện một năm vừa qua Tào Văn làm nhân viên phục vụ tại nhà hàng nói ra cho mọi người nghe, như thế sợ tất cả mọi người không biết, nghe không rõ.

Sau khi nói xong, thanh niên kiêu căng lần nữa khinh bỉ liếc qua Tào Văn, mặt mũi đầy vẻ trêu tức, cất cao giọng nói:

"Cho nên! Ngư tiểu thư, các vị, ta có thể chắc chắn nói cho các ngươi biết, người trước mắt này chính là Tào Văn, chính là gia chủ Tào gia ngày xưa!"

"Chỉ có điều, gia chủ Tào gia bây giờ chẳng qua chỉ là một con chó lang thang không có nhà để về, một tên phế vật mà thôi! Ha ha!"

Sau khi Tào Văn nghe xong lời này thì đầu lập tức cúi thấp hơn, nắm chặt song quyền, móng tay đã cắm vào sâu trong lòng bàn tay.

Diệp Trần thấy thế cũng không thể không lắc đầu, vốn hắn còn có dự định trước nhìn tìm hiểu lần Đại hội võ đạo lần này một chút, để hiểu rõ tình huống của giới võ đạo Hoa Hạ bây giờ một chút, nhưng bây giờ xem ra không ra tay là không được.

Hắn không có khả năng trơ mắt ra nhìn Tào Văn bị sỉ nhục trước mặt mọi người mà thờ ơ.

Tuy nhiên:

Ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị ra tay thay Tào Văn giáo huấn thanh niên kiêu căng trước mắt này một chút thì:

"Ba!"

Một tiếng tát tai thanh thúy đột nhiên vang lên!

Tất cả mọi người đều sững sờ, thi nhau nhanh chóng nhìn vào thì lập tức tất cả đều choáng váng.

Hóa ra một cái tát tai này rõ ràng là xuất từ Ngư Dao Dao mà người bị đánh kia thì chính là cía tên thanh niên kiêu căng đăng dương dương đắc ý kia.

"Ngư tiểu thư, ngươi!"

Thanh niên kiêu căng vào lúc này cũng bị Ngư Dao Dao đánh cho choáng váng, mặc dù đối phương cũng không có sử dụng chân nguyên, chỉ là một cái tát bình thường, thế nhưng ngay ở trước mặt nhiều người như thế thì đối với loại người cao ngạo như hắn mà nói chính là khó chịu hơn giết hắn!

Nếu như không phải cố kỵ vào thân phận của Ngư Dao Dao, chỉ sợ hắn sớm đã nổi giận.

Tuy nhiên:

Sau khi Ngư Dao Dao tát thanh niên kiêu căng một cái thì gương mặt xinh đẹp lại bình thản như nước, lại nói ra lời nói kinh người:

"Ta cho ngươi khoảng thời gian mười giây, lập tức quỳ xuống hướng Tào tiên sinh nói xin lỗi!"

Xoạt!

Ngư Dao Dao vừa mới thốt ra lời kia thì toàn bộ mọi người trên sân thượng lập tức xì xào bàn tán lần nữa.

Chẳng những mọi người choáng vàng, thanh niên kiêu căng kia choáng váng mà ngay cả Tào Văn trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng lại đây là chuyện gì.

Mà Diệp Trần vốn cũng định ra tay cũng không thể không hơi sững sờ, sau đó khóe miệng hiện ra nụ cười khen ngợi.

"Ngươi để cho ta hướng một tên phế...quỳ xuống nói xin lỗi? Dựa vào cái gì?!!"

Thanh niên kiêu căng kia sau khi phản ứng lại thì lập tức giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức rống lên.

Vẻ mặt của Ngư Dao Dao vô cùng bình tĩnh:

"Chỉ dựa vào hắn là gia chủ Tào gia! Dựa vào hắn là tiền bối mà Ngư Dao Dao ta kính trọng! Lý do này, đủ chưa?"

Oanh!

Cùng lúc Ngư Dao Dao nói ra lời này thì trên thân thể mềm mại hoàn mỹ nóng bỏng kia của cô ta đột nhiên dâng lên một cỗ khí thế cường đại, vô cùng bá khí!

Bạch bạch bạch!

Thanh niên kiêu căng kia bị khí thế trên người của Ngư Dao Dao chấn nhiếp, vẻ mặt lập tức trở nên trắng bệch, không thể không liên tiếp lùi lại mấy bước mới gắng gượng đứng vững thân hình.

"Ta nói lại một lần cuối cùng! Hướng Tào tiên sinh quỳ xuống nói xin lỗi, bằng không, ta không ngại để cho người của ta ném ngươi từ trên này xuống!"

Ngư Dao Dao bước về phía trước một bước lại chậm rãi mở miệng nói.

Cùng lúc đó:

Bá bá bá!

Mấy tên tùy tùng phía sau Ngư Dao Dao kia, thân thể cũng nhoáng một cái vây thanh niên kiêu căng kia vào ở giữa, dường như chỉ chờ Ngư Dao Dao ra lệnh một tiếng là sẽ ném hắn từ trên này xuống dưới.

"Phù phù!"

Thanh niên kiêu căng nhìn thấy cử động này thì ngay lập tức biết sợ, hai chân lập tức mềm nhũn ra té quỵ trên đất:

"Tào...Tào tiên sinh, thật xin lỗi!!"

Cuối cùng thì mặt mũi thanh niên kiêu căng đầy vẻ không cam lòng mà cúi đầu.
Chương 899 Kéo ra màn che

Xoạt!

Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức xì xào bàn tán lần nữa.

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, Ngư Dao Dao vậy mà lại ra mặt cho Tào Văn đang nghèo túng tới tình trạng như thế, thậm chí không tiếc tự hủy đi thanh danh của mình!

Phải biết, lấy địa vị thân phận bây giờ của Ngư Dao Dao cưỡng bức một thanh niên tài tuấn trong giới võ đạo, ở trước mặt mọi người hướng một tên phế vật nói xin lỗi, cách làm này khó tránh khỏi có chút ỷ thế hiếp người, việc này nếu như lan truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh của cô.

Nhưng Ngư Dao Dao vẫn làm như thế, chuyện này xác thực ra ngoài dự liệu của mọi người!

Không những như thế, chờ sau khi thanh niên kiêu căng nói xin lỗi xong, Ngư Dao Dạo lại tiến tới trước mặt Tào Văn, khẽ khom người, cung kính nói:

"Tào tiên sinh, chưa được ngài cho phép, ta tự tiện làm chủ xin hãy tha lỗi!"

Tào Văn lúc này sớm đã cảm động tới lệ nóng doanh tròng, vội vàng vẫy tay đỡ Ngư Dao Dao dậy, nói năng có chút lộn xộn, nói:

"Ngư tiểu thư...quá, quá khách khí! Ta...ai, ta không đáng để cô làm như thế..."

Ngư Dao Dao mỉm cườ nói:

"Tào tiên sinh nói như vậy sao được! Diệp tiên nhân đối với Ngư gia ta có đại ân, mà ngài lại là người mà Diệp tiên nhân tín nhiệm nhất, nhìn về điểm này, ngài mãi mãi cũng là trưởng bối mà ta kính trọng!"

Nghe xong lời này của Ngư Dao Dao, chẳng những Tào Văn hơi ngẩn ngơ, ngay cả Diệp Trần ở một bên, hiển nhiên cũng không nghĩ tới.

Tuy nhiên sau khi nghĩ lại cẩn thận thì Diệp Trần lập tức bình thường trở lại, năm đó thật sự là hắn đã cứu Ngư Hóa Long một lần, hơn nữa sau đó Ngư Hóa Long bị cường giả Thần giới giết chết, Diệp Trần lại giết tên cường giả Thần giới kia cũng coi như là báo thù cho Ngư Hóa Long.

Ân tình trong miệng của Ngư Dao Dao hơn phẩn nửa nói là chuyện này đi!

"Ngư tiểu thư, thật ra thì vị này..."

Tào Văn dưới sự kích động, lúc này muốn giới thiệu Diệp Trần cho Ngư Dao Dao, Diệp Trần còn chưa muốn bại lộ thân phận của mình quá sớm cho nên chen lên trước nói ra lời nói:

"Ta là bằng hữu của Tào tiên sinh, Ngư tiểu thư tốt!"

Ngư Dao Dao rõ ràng sững sờ, hiển nhiên cũng không nhận ra Diệp Trần, hơn nữa mắt to của cô ta quét qua, phát hiện trên người Diệp Trần tuy rằng khí chất có chút đặc biệt, nhưng ở trên người không có bất kỳ một chút chân nguyên ba động gì, có lẽ chỉ là một người bình thường, còn tưởng rằng là bằng hữu mà Tào Văn quen biết sau khi trở nên nghèo túng, Tào Văn cố ý muốn dìu dắt hắn, thế là lễ phép hướng về phía Diệp Trần mỉm cười, coi như là làm cái chào hỏi, thậm chí ngay cả danh tự cũng không muốn hỏi.

Này cũng không thể trách Ngư Dao Dao là không coi ai ra gì, lấy thân phận và địa vị của nàng bây giờ ở trong thời đại võ đạo phát triển thì cho dù là nguyên thủ của một nước cũng phải cấp cho cô ta mấy phần tình mọn, chỉ là một người bình thường không có bất luận tu vi gì mà thôi, cô ta không có trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi thì đã rất cho thể diện rồi!

"Ha ha ha!"

Ngay vào lúc Ngư Dao Dao và Tào Văn hàn huyên, bỗng nhiên một tiếng cười bừa bãi vang lên.

Sau đó:

Trên không trung lại hiện lên mấy đạo quang mang, mấy bóng người từ trên trời rơi xuống, kèm theo đó là một cỗ uy nghiêm kinh khủng, vững vàng rơi vào vị trí trung tâm của sân thượng.

Ầm ầm!

Sắc mặt của tất cả mọi người ở xung quanh lập tức thi nhau thay đổi, một số người có tu vi yếu kém thì ở dưới cỗ uy áp áp bách kinh khủng này càng là lảo đảo, liên tục lùi lại không ngưng.

Tu vi của Tào Văn không cao cũng may Diệp Trần tâm niệm vừa động, dùng lực lượng pháp tắc che hắn lại, không phỉa như thế thì chỉ sợ cũng phải xấu mặt.

Đợi đạo quang mang kia tán đi, ở vị trí trung tâm của sân thượng xuất hiện bảy tám cái bóng người, có nam có nữ, có trẻ có già, khí thế của tất cả những người này đề không tầm thường, nhất là có một ông lão trong đó khí thế càng cường đại không bình thường, hơn nữa không có bất kỳ chút che giấu nào, quả thực giống như Thương Long ra biển, tiên từ trên chín tầng trời xuống Trái Đất, nhìn một cái mà cảm thấy sợ run tim mất mật!

"Những người này là ai?"

Diệp Trần khẽ chau mày, thuận miệng mở miệng hỏi.

Những người này, thực lực của mọi người đều không yếu, nhất là một ông lão trong đó, rõ ràng là cao thủ cấp bậc Địa Tiên, tương đương với cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ bên trong tu chân giả, cho dù là ở Bồng Lai tiên giới khi xưa cũng là cường giả hạng nhất!

Hơn nữa, Diệp Trần mơ hồ cảm giác được, công pháp tu luyện của những người này chắc là pháp môn tu chân rất thuần chính chứ không phải những công pháp bình thường trong chốn võ lâm kia, cái này ở trong chốn võ lâm của Hoa Hạ thế nhưng là cực kỳ hiếm thấy!

Nghe được câu hỏi này của Diệp Trần, không đợi Tào Văn mở miệng, Ngư Dao Dao ở một bên, vẻ mặt có chút lãnh đạm, nói:

"Đây là một cái thế lực mới quật khởi mấy năm gần đây ở trong chốn võ lâm phương Nam tên là Thanh Long phái, nghe nói là một cái tông môn ẩn thế lâu năm, thế nhưng là từ sau khi xuất thế, môn hạ đệ tử của bọn họ đều ngang ngược, ở trong chốn võ lâm phương Nam nhấc lên không ít phong ba..."

Ngư Dao Dao nói đến đây, dường như nghĩ tới Diệp Trần chỉ là một người bình thường, thế là khoát tay áo, nói:

"Ngươi không phải người trong võ lâm, những gì mà ta vừa mới nói đoán chừng ngươi nghe cũng không hiểu, tóm lại sau này ngươi hành tẩu giang hồ, nếu như gặp phải môn nhân của Thanh Long phái thì có thể không trêu chọc thì cố gắng không nên trêu chọc, không phải vậy thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng của ngươi, hiểu chưa?"

Ngư Dao Dao hiển nhiên thật coi Diệp Trần là một người bình thường không hiểu một chút võ công nào, hoàn toàn một bộ giọng điệu của bà chị cả ân cần khuyên bảo đối với hắn.

Diệp Trần và Tào Văn ngay lập tức đều dở khóc dở cười, mà Diệp Trần thì chẳng mấy khi ngoắc mồm ra nhìn thì bây giờ đã có thể thấy.

Đúng lúc này, một giọng nói tràn ngập trào phúng đột nhiên vang lên ở trên toàn bộ sân thượng:

Nghe được thanh niên nói ra lời này, mọi người ở xung quanh lập tức hiện ra vẻ mặt vô cùng khó coi.

Dù sao, cho dù là ai bị người nói thành mặt hàng bất nhập lưu, trong lòng khẳng định cũng sẽ không dễ chịu!

Nếu không phải những người này cố kỵ uy danh của Thanh Long phái, còn có ba ông lão có khí thế mênh mông kia thì chỉ sợ sớm đã cùng nhau tiến lên hành hung chà đạp cái miệng không che đậy của tên tiểu tử kia một trận.

"Hừ! Khẩu khí thật lớn! Chỉ là Thánh Cảnh mà thôi cũng dám nói ra lời nói ngông cuồng như vậy?"

Sau khi đám đông kích động một trận thì một giọng nói dễ nghe của một người con gái vang lên.

Người nói chuyện này bỗng nhiên chính là Ngư Dao Dao trước đó vẫn luôn khuyên bảo Diệp Trần không nên tùy tiện trêu chọc Thanh Long phái!

Diệp Trần lập tức âm thầm buồn cười.

Cô gái này ngoài miệng nói phải nhẫn nhịn, thật đúng vào lúc then chốt lại không giữ được bình tĩnh hơn so với những người khác.

Ánh mắt cả một đoàn người của Thanh Long phái cũng lập tức thi nhau chuyển dời đến trên người của Ngư Dao Dao.

"Ta tưởng là ai! Hóa ra Ngư đại tiểu thư danh tiếng lẫy lừng ở võ lâm phương Bắc a!"

Người thanh niên Thanh Long phái kia sau khi nhìn thấy Ngư Dao Dao thì hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, không chút kiêng kỵ đánh giá trên người Ngư Dao Dao một phên, hiện ra nụ cười tà tà, nói:

"Thế nào? Ngư đại tiểu thư muốn lên đài lãnh giáo một chút sao?"

"Có gì không dám!!"

Ngư Dao Dao bị đối phương kích một cái thì nhịn không được muốn mông tới, tuy nhiên lại bị một ông lão của Ngư gia giữ chặt, khuyên nhủ:

"Tiểu thư, Đại hội Võ Đạo còn chưa bắt đầu, như vậy không hợp quy tắc! Hơn nữa tiểu thư có thân phận bực nào, làm sao có thể giao thủ với một tên tiểu bối?"

Ngư Dao Dao nghe được điều này thì đành phải một mặt hậm hực lui trở về.

Cũng may thanh niên Thanh Long phái kia cũng không có tiếp tục đi khiêu khích, một trận phong ba tạm thời lắng xuống.

Mà đúng lúc này, ở trên trời cao lại bắt đầu xuất hiện từng đạo ánh sáng, từ nơi xa hò hét mà tới.

Lần Đại hội Võ Đạo lần này cuối cùng sắp kéo ra màn che!
Chương 900 Thẩm Thanh Sơn!

Sau khi Thanh Long phái xuất hiện, thế lực trong chốn võ lâm khắp nơi của Hoa Hạ cũng dần dần trình diện.

Bên trong những thế lực này có chút môn phái mà Diệp Trần biết, ví dụ như phái Võ Đang, Thiên Sư phù, Phạm Âm tự, Bát Cực môn...đều là thế lực uy tín lâu năm của Hoa Hạ.

Thậm chí, hắn còn ở bên trong chút thế lực này thấy được một số gương mặt quen thuộc, giống như Yến chân nhân phái Võ Đang cũng đột nhiên xuất hiện, hơn nữa tu vi bây giờ cũng đã đạt tới cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, so với mười hai năm trước có tiến bộ rất lớn, nhưng so với ông lão của Thanh Long phái kia thì vẫn còn có khoảng cách không nhỏ.

Ngoài đó ra, còn có mấy môn phái mà Diệp Trần chưa từng nghe nói qua, cùng với một số cường giả bí ẩn không kém Yến chân nhân chút nào, từ trong miệng Ngư Dao Dao và Tào Văn, Diệp Trần biết được những môn phái kia cũng giống với Thanh Long phái, đều ở lúc sau khi hắn rời khỏi Trái Đất thì đột nhiên ẩn thế tông môn xuất hiện.

Cũng chính bởi vì những tông môn ẩn thế đột nhiên xuất hiện này mà thay đổi hoàn toàn cách cục của toàn bộ giới võ đạo của Hoa Hạ, không những như thế, dường như Mỹ quốc, Tô quốc, Đảo quốc và một số cường quốc Âu châu gần như tất cả cũng đều đứng trước tình trạng như vậy.

Sau khi phong trào tu tiên nổi lên ở trên toàn cầu thì cường giả càng ngày càng nhiều, đã tác động rất lớn đến cách cục vốn có của thế giới!

Sau khi Diệp Trần nghe xong lời kể lại của Ngư Dao Dao và Tào Văn, trong lòng không thể không âm thầm cười lạnh, từ mười vạn năm trước, sau khi Hạo Thiên giới và Tu Chân giới bị cắt đứt kết nối thì linh khí dần dần mỏng manh, cho đến ngày nay, đại đa số linh khó trên Trái Đất tất cả đều tập trung ở bên trong tứ giới, làm sao có thể vô duyên vô cớ tung ra nhiều cường giả như thế?

Nếu như không phải là tứ đại giới ở sau lưng giở trò quỷ thì có đánh chết hắn cũng không tin!

"Tứ đại giới chẳng lẽ là muốn thông qua loại phương thức thẩm thấu dần dần này chiếm cứ quyền khống chế toàn bộ tinh cầu này sao?"

Ngay vào lúc Diệp Trần âm thầm suy tính:

"Ha ha ha!"

Bỗng nhiên có một tiếng cười to cởi mở vang vọng ở bên trong thiên địa, mọi người thi nhau theo nơi phát ra tiếng cười nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên rất khí thế, bước ra từ lối vào của tầng thượng chậm rãi đi tới.

Người đàn ông trung niên này có dung mạo nho nhã, trên người mặc một bộ quần áo cổ trang màu tím, long hành hổ bộ, khí thế hào hùng, những nơi đi qua, mọi người ở xung quanh thi nhau lùi lại né tránh, trên mặt tất cả mọi người đều hiện ra vẻ kính sợ:

"Thẩm gia đến rồi!"

"Thẩm gia chủ tốt!"

"Thẩm đại sư, ngưỡng mộ đã lâu!"

...

Cùng lúc đó, Diệp Trần rõ ràng cảm nhận được thân thể của Tào Văn ở một bên bắt đầu khẽ run lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên mặc quần áo cổ trang kia, bên trong đôi mắt hiện ra hận ý nồng đậm:

"Hắn chính là Thẩm Thanh Sơn?"

Diệp Trần mở miệng hỏi.

Tào Văn nặng nề nhẹ gật đầu.

Hai mắt Diệp Trần thì khẽ híp một cái, đánh giá trên người Thẩm Thanh Sơn một lát, bên trong đôi mặt hiện ra vẻ nghi hoặc:

"Tu vi của người này cũng không tính là quá mạnh, chỉ có Thần Cảnh sơ kỳ mà thôi, nhưng là khí tức này...dường như đồng xuất một mạch với Dược Vương tông năm đó! Đúng, Thẩm Thanh Sơn này căn bản cũng không phải là người Hoa Hạ! Hơn phân nửa là Dược Vương tông đặc biệt phái người này tới để báo thù, khó trách sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế để phá đổ Tào gia, chiếm cứ Vân Châu..."

Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy tính trong lòng thì Thẩm Thanh Sơn kia đã đi xuyên qua đám người, đi tới vị trí trên đài cao của sân thượng.

"Các vị!"

Thẩm Thanh Sơn vươn hay tay ra hướng về phía mọi người ở phía dưới đè ép xuống một chút, toàn bộ người trên sân thượng trong nháy mắt an tĩnh lại:

"Đầu tiên, ta đại biểu thay cho tỉnh Thiên Nam, hoan nghênh chư vị tới tham gia Đại hội Võ Đạo mỗi năm một lần!"

"Năm nay Đại hội Võ Đại cử hành ở Vân Châu ta, Thẩm Thanh Sơn ta làm chủ nhà cảm thấy vô cùng vinh hạnh các vị đã đến..."

Thẩm Thanh Sơn đầu tiên là nói một chút lời nói đường hoàng khách sáo, lúc này mới đi vào chính đề, nói:

"Mọi người đều biết, Đại hội Võ Đạo hàng năm, thông thường đều chia ra làm hai khâu khác nhau đó là trao đổi lý thuyết và trao đổi thực chiến!"

"Mà để phát huy mạnh tinh thần võ đạo, để cho người yêu thích võ đạo trong cả nước thậm chí trên toàn thế giới đều có thể càng hiểu rõ sâu sắc hơn về võ đạo của Hoa Hạ chúng ta, cho nên ta có ý định, tiến hành truyền hình trực tiếp toàn bộ quá trình diễn ra Đại hội Võ Đạo năm nay, không biết các vị tiền bối đồng nghiệp có ý kiến gì không?"

Xoạt!

Thẩm Thanh Sơn vừa nói ra lời này thì tất cả mọi người ở dưới đài đều vì đó mà sửng sốt một chút.

Đại hội Võ Đạo trước đây chưa bao giờ công khai đối với bên ngoài, hơn nữa muốn vào đây rất khó, không có thư mời hoặc là cường giả dẫn theo thì căn bản đều không có tư cách tham gia.

Bây giờ Thẩm Thanh Sơn lại muốn tiến hành truyền hình trực tiếp ở nơi này, hoàn toàn chính xác để mọi người không nghĩ tới, trong lúc nhất thời lập tức bàn luận sôi nổi.

"Lão hồ ly Thẩm Thanh Sơn này không biết lại muốn chơi cái trò gì đây!"

Đôi mi thanh tú của Ngư Dao Dao nhíu chặt, thấp giọng mắng một câu.

Tào Văn cũng nói theo:

"Dựa vào những gì ta biết đối với những người này, chuyện mà hắn mưu đồ lần này chỉ sợ không nhỏ!"

Trong khi nói chuyện, Thẩm Thanh Sơn ở trên đài bỗng nhiên vỗ tay một cái:

Sưu! Sưu! Sưu!

Từng cái máy quay phim tự động đã bay tới trên không trung của sân thượng, bắt đầu quay chụp toàn cảnh trên sân thượng.

Rất nhiều người thi nhau lấy điện thoại ra cầm trên tay, và thấy rằng các tiêu đề của tất cả các phần mềm phát sóng trực tiếp đã biến thành phát sóng trực tiếp hiện trường Đại hội lần thứ bảy của giới võ đạo Hoa Hạ!

Rõ ràng Thẩm Thanh Sơn đây không phải là tâm huyết nhất thời dâng trào mà là mưu đồ đã lâu!

"Thẩm gia chủ, Đại hội Võ Đạo vẫn luôn là tụ hội của những người trong giới võ lâm chúng ta, ngài công khai đối với bên ngoài như vậy sợ là có chút không ổn a?"

Một số võ giả lớn tuổi nhịn không được mở miệng chất vấn.

Dù sao thì ở trong mắt của người trong võ lâm trong truyền thống thì mỗi loại truyền thừa đều là chuyện cực kỳ bí mật, một khi công khai ra thì võ học gia truyền chẳng phải là có nguy cơ bị tiết lộ ra sao?

Thẩm Thanh Sơn nghe được những lời chất vấn này, đầu tiên là cười ha ha một tiếng, chợt nghiêm sắc mặt, lạnh lùng nói:

"Cổ hủ! Chúng ta bây giờ đang sống ở thời đại nào, là thời đại mở cửa, là một cái thời đại bình đẳng tự do! Ta cho rằng, mỗi người cần phải được hưởng quyền lợi mạnh lên, tu luyện không phải chỉ là đặc quyền của số ít người!"

Thẩm Thanh Sơn trực tiếp đối với ống kính, một mặt nói ra những lời chính nghĩa:

"Làm võ giả, trách nhiệm nhiệm và sứ mệnh của chúng ta là truyền thụ những thuật cường thân này cho tất cả những người cần, để cho ai cũng có thể thành Long! Như vậy quốc gia của chúng ta mới có thể thực sự cường thịnh!"

"Mà chỉ nghĩ tới bản thân mình cũng sẽ chỉ làm trở ngại cho sự phát triển của võ đạo, cuối cùng rồi cũng sẽ bị thời đại đào thải!"

Sau khi Thẩm Thanh Sơn dõng dạc nói xong một phen, các nền tảng phát sóng trực tiếp lớn và thậm chí toàn bộ trên mang internet lúc này đã bùng nổ và hầu hết tất cả đều bày tỏ sự ủng hộ dành cho Thảnh Thanh Sơn gọi hắn là thánh nhân đương đại!

"Được cái thủ đoạn tung ra từng chiêu để lấy lòng người! Cử động lần này của Thẩm Thanh Sơn tuy rắc đắc tội không ít tiền bối võ đạo có quan niệm cứng nhắc, nhưng cử động lần này lại thắng được lòng quần chúng nhân dân, sau này nếu như có ai đối nghịch với hắn thì không thể nghi ngờ chẳng khác nào khiến nhiều người tức giận!"

Ông lão ở bên cạnh Ngư Dao Dao không thể không âm thầm cảm thán nói.

Mà ngay cả Diệp Trần thấy cảnh này cũng không thể không coi trọng liếc nhìn Thẩm Thanh Sơn này, tuy nhiên khóe miệng hơi nhếch lên:

"Mặc cho ngươi có muôn vàn thủ đoạn gì đi nữa thì hôm nay chắc chắn phải chết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK