Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 641 Ra mắt Diệp tiên nhân!

Trong số tất cả những người trong phòng duy chỉ có Trang Phỉ Phỉ và vị chị Hồng kia mơ hồ đoán được, Diệp tiên nhân có lẽ là Diệp Trần, dù sao thì các cô đã được chứng kiến thủ đoạn quỷ thần của Diệp Trần.

Sau khi giám đốc Cao kia phản ứng lại, nhớ tới câu nói trước đó của Diệp Trần, Dương Quốc Cường sẽ tới, đầu tiên là hai mắt trừng một cái, sau đó bỗng nhiên lắc đầu, "Không! Đây không có khả năng! Tuyệt đối không thể nào là Dương chủ tịch!"

Sau khi gầm thét một tiếng, giám đốc Cao hít sâu một hơi, ổn định tâm tình kích động của mình một chút, sau đó lao thẳng về phía cổng, mặt mũi đầy sát khí nói:

"Ta ngược lại muốn xem xem, ở trên địa bàn thành phố Lâm An này, là ai ăn gan hùm mật báo dám làm ra cái chuyện giả mạo Dương chủ tịch..."

Lời nói của giám đốc Cao còn chưa nói xong, sau khi mở cửa phòng ra, trước mặt xuất hiện một người đàn ông trung niên có tướng mạo uy nghiêm, lập tức dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, suýt chút nữa thì không kìm nén nổi sự sung sướng đó mà tè ra quần, "Dương, Dương chủ tịch, ngài, sao ngài lại tới đây?"

Người trước mắt hắn bỗng nhiên chính là Dương Quốc Cường chủ tịch tập đoàn Dương thị.

Dương Quốc Cường nghe được lời này của giám đốc Cao thì lập tức nhướng mày, "Ngươi là ai?"

Giám đốc Cao lúc này cũng không lo được tại sao Dương Quốc Cường lại xuất hiện ở đây, vội vàng cười theo, nói:

"Dương chủ tịch, ngài khỏe chứ! Tôi là Cao Kiến Nhân giám đốc công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng! Ngài gọi tôi là tiểu Cao là được!"

"A!"

Dương Quốc Cường thuận miệng lên tiếng, ánh mắt đã chuyển dời đến trên thân đám người phía sau, tới lúc hắn nhìn thấy Diệp Trần thì hai mắt lập tức sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ kính sợ, vẫn không quên sửa sang lại quần áo của chính mình, giống như fan hâm mộ nhìn thấy thần tượng của mình.

"Dương chủ tịch, không biết ngài tới đây là cần làm chuyện gì? Có gì cần tiểu Cao tôi ra sức, ngài cứ việc phân phó!"

Cao Kiến Nhân vẫn đang líu lo nịnh nọt không ngừng, tuy rằng hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này dường như có chút không ổn, thế nhưng vẫn không muốn tin tưởng, Dương Quốc Cường đúng là bị một tên thiếu niên gọi qua, trong lòng vẫn đang tự trấn an lấy mình, "Trùng hợp! Đây chắc chắn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên!"

Tuy nhiên, hiện thực lại hung hăng giáng xuống cho hắn một kích!

Chỉ thấy, Dương Quốc Cường không để ý tới những lời nói nịnh nọt của Cao Kiến Nhân, trực tiếp vượt qua trước mặt hắn, sau đó bước nhanh hướng về phía thiếu niên ngông cuồng kia đi tới.

Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ không gì sánh nổi của mọi người, Dương Quốc Cường vậy mà hướng về phía thiếu niên kia trực tiếp từ từu quỳ trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy vẻ kích động, "Diệp tiên nhân ở trên! Tiểu nhân Dương Quốc Cường xin ra mắt!"

Xoạt!

Tất cả mọi người ở trong phòng, tất cả ngay lập tức đều trợn tròn mắt.

Ngay cả Trang Phỉ Phỉ trước đó biết thân phận của Diệp Trần là rất không tầm thường, nhưng khi nhìn thấy cử động lần này của Dương Quốc Cường cũng phải khiếp chợ che lại cái miệng của mình.

Dương Quốc Cường là người như thế nào?

Đây chính là một đại nhân vật giậm chân một cái toàn bộ tỉnh Đông Giang cũng phải chấn động!

Ở trong giới kinh doanh của toàn bộ Hoa Hạ quốc cũng có được địa vị tương đối cao.

Nhân vật cấp lão đại lớn như thế, thế mà phải quỳ xuống trước mặt Diệp Trần để hành lễ!

Điều này làm sao có thể không khiến cho người ta cảm thấy rung động?

Còn về vị mỹ nữ luật sư kia khi thấy cảnh này càng là khiếp sợ tới tột đỉnh, hai mắt như muốn lồi ra ngoài giống như con cá vàng, mồm thì há hốc ra vì kinh ngạc.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy cảnh này thì có tát cô ta xưng vù mặt lên rụng cả hàm răng cũng không thể tin tưởng được, Diệp Trần thế mà thật sự chỉ cần một cú điện thoại là có thể gọi Dương Quốc Cường nhân vật câp đại lão này tới!

Hơn nữa dựa vào tình cảnh trước mắt này có thể tính ra, địa vị của thiếu niên này dường như còn xa xa ở phía trên Dương Quốc Cường!

"Cái tên này đến cùng là yêu nghiệt gì a? Thật chẳng lẽ chính là công tử của một gia tộc siêu lớn nào đó sao?"

"Phù phù!"

Cao Kiến Nhân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, hai chân càng là mềm nhũn ra, đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất, vẻ mặt còn khó nhìn hơn so với cha mẹ chết.

Nếu không phải lúc trước hắn từng gặp mặt Dương Quốc Cường một vài lần, hắn chắc chắn sẽ cho rằng người trước mắt này là giả mạo.

Đường đường chủ tịch tập đoàn Dương thị, đại lão đỉnh cấp trong giới kinh doanh tỉnh Đông Giang thế mà quỳ xuống hành lễ với một tên thiếu niên!

Điều này thật sự là quá hoang tưởng a!

Tuy nhiên đối mặt với Dương Quốc Cường quỳ lạy, Diệp Trần lại ngay cả mí mắt cũng không có nhấc một chút, vẫn bắt chéo chân ngồi ở trên ghế chậm rãi thưởng thức nước trà.

Dương Quốc Cường thấy thế đột nhiên trong lòng cảm thấy có gì không ổn, hắn lặng lẽ liếc nhìn những người ở xung quanh, trên mặt không thể không hiện ra vẻ sợ hãi.

Làm nhân vật cấp đại lão trong giới kinh doanh tỉnh Đông Giang, Dương Quốc Cường tự nhiên cũng không phải hạng người bình thường, đại khái nhìn thoáng qua xung quanh cũng đã đoán được sơ sơ.

Nhưng thấy Diệp Trần không nói một lời, hắn cũng không dám nói thêm cái gì cả.

Trọn vẹn qua một lúc lâu, lúc này Diệp Trần mới chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, liếc qua Dương Quốc Cường vẫn như cũ quỳ ở trên mặt đất, "Dương chủ tịch mời đứng lên, vội vàng gọi ngươi đến đây như vậy, không có chậm trễ việc quan trọng của ngươi chứ?"

Cùng lúc nói ra lời này, Diệp Trần thả chân nguyên trong cơ thể ra nâng Dương Quốc Cường từ dưới đất nâng lên.

Trong nội tâm Dương Quốc Cường kinh hãi không thôi, thân sắc lập tức cùng càng thêm kính cẩn, vội vàng cười làm lành nói:

"Diệp tiên nhân nói đùa! Cũng không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện của ngài, không biết Dương mỗ có chỗ nào có thể vì Diệp tiên nhân ra sức, ngài cứ việc phân phó!"

Diệp Trần thấy Dương Quốc Cường thức thời như vậy cũng không muốn quá phận làm khó hắn, thế là hướng về phía Trang Phỉ Phỉ ở một bên nói:

"Trang tiểu thư, nói về chuyện của cô với Dương chủ tịch một lần đi!"

Trang Phỉ Phỉ vào lúc này đã phục sát đất đối với Diệp Trần, lập tức ngoàn ngoãn vâng một tiếng, sau đó bắt đầu kể ra mâu thuẫn giữa cô ta và giám đốc Cao của công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng, một năm một mười nói ra.

Cách ăn nói của cô ta vốn là rất tốt, hơn nữa đã trà trộn ở trong ngành giải trí một thời gian dài, nói chuyện ngay cả một giọt nước cũng không lọt, lại vừa đúng, mũi tên trực chỉ Cao Kiến Nhân.

Sau khi Dương Quốc Cường nghe xong thì ngay lập tức mồ hôi lạnh ứa ra ở trên trán, không thể không quay đầu hung hăng trừng mắt với Cao Kiến Nhân ở sau lưng vốn đang bị dọa cho sợ sắp đái cả ra quần, thật là tâm tư muốn giết người này cũng đã có!

Công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng là công ty nằm trong tay của tập đoàn Dương Thị, vẫn luôn do em trai của hắn quản lý, Trang Phỉ Phỉ làm nghệ sĩ trong công ty của mình, hơn nữa lại là minh tinh hạng nhất của Hoa Hạ quốc, hắn tự nhiên cũng đã được nghe nói.

Chỉ có điều, ở trước mặt đại lão giới kinh doanh như hắn thì Trang Phỉ Phỉ chẳng qua chỉ là một con hát, căn bản không có ý nghĩa gì, cho nên hắn không có để vào mắt.

Thế nhưng là, hắn làm sao cũng không nghĩ ra, cô gái này vậy mà mời được Diệp tiên nhân tôn Đại Phật này!

Hơn nữa nhìn bộ dáng thì Trang Phỉ Phỉ này có thể là nữ nhân của Diệp Trần!

Nếu như hắn sớm biết cái tầng quan hệ này, chắc chắn sớm đã phân phó người của công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng phải coi cô ta như tổ tông, chỗ nào còn để cho thủ hạ của mình đi đắc tội?

"Diệp tiên nhân, việc này ta thực sự không biết! Không nghĩ tới bọn thủ hạ vậy mà to gan như vậy, dám can đảm hãm hại Trang tiểu thư như thế, Diệp tiên nhân yên tâm, chuyện này ta chắc chắn xử lý nghiêm túc!"

Sau khi nói xong lời này, Dương Quốc Cường xoay người lại, lạnh lùng nhìn về phía Cao Kiến Nhân đang nằm tê liệt trên mặt đất, trên người đằng đằng sát khí, "Giám đốc Cao đúng không? Ngươi chính là làm việc cho tập đoàn như vậy sao? Cũng dám lợi dụng chức vụ lòng mang ý đồ xấu với Trang tiểu thư, còn thiết kế cạm bẫy hãm hại cô ta, ngươi phải bị tội gì!"

Cao Kiến Nhân cảm nhận được sát khí trên người của Dương Quốc Cường, lập tức dọa đến thịt mỡ toàn thân rung động, sau đó quỳ bò tới trước mặt Dương Quốc Cường, "Dương chủ tịch, tôi sai rồi! Tôi biết tôi sai rồi! Thế nhưng chuyện này không phải tự tôi chủ trương a, những chuyện này đều là ý tứ của Dương tổng a!"

Nghe được lời này của Cao Kiến Nhân, Dương Quốc Cường đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì sắc mặt thay đổi lớn.
Chương 642 Dương Quốc Uy choáng váng!

Sau đó, chờ sau khi Dương Quốc Cường phản ứng lại, trực tiếp một cước đã Cao Kiến Nhân ngã lăn trên mặt đất, "Nói bậy nói bạ! Người đâu! Ném cái tên không biết sống chết này vào sông Thiên Giang cho cá ăn cho ta!"

Sau khi Dương Quốc Cường ra lệnh một tiếng, ngoài cửa lập tức có hai tên tráng hán mặc áo đen, mắt thấy sắp bắt Cao Kiến Nhân lại.

Nhưng mà vào đúng lúc này, giọng nói của Diệp Trần đột nhiên vang lên, "Chờ một chút! Để hắn nói rõ lời vừa rồi ra cho ta!"

Dương Quốc Cường nghe được lời này của Diệp Trần thì vẻ mặt lập tức trắng bệch, vội vàng cười theo nói:

"Diệp tiên nhân, cái tên này tự biết phạm phải lỗi lớn thì lại vu cáo liên quan lung ta lung tung, hắn nói không phải là thật a!"

Nói xong lời này, Dương Quốc Cường lập tức hướng về phía hai tên tráng hán áo đen kia nháy mắt.

Hai người kia đều là cận vệ của Dương Quốc Cường, võ công tu vi thì không cần phải nói, tự nhiên hiểu ý của ông chủ nhà mình là gì, lập tức đưa tay đặt ở trên huyệt vị trọng yếu của Cao Kiến Nhân, muốn lặng lẽ đánh ngất xỉu hắn, tránh cho hắn lắm lời.

Tuy nhiên, hai người kia đang định động thủ bỗng nhiên ngực thi nhau cảm thấy đau xót, giống như bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó đánh trúng, ngay lập tức bay ngược ra ngoài.

"Dương Quốc Cường, ta nói, để cho người này nói ra cho rõ ràng, như thế nào? Ngay cả lời nói của ta ngươi cũng dám không nghe?"

Sau khi Diệp Trần tiện tay đánh bay hai người, liếc qua Dương Quốc Cường, lạnh lùng mở miệng nói.

Dương Quốc Cường cảm nhận được sự tức giận trên vẻ mặt của Diệp Trần, lập tức dọa đến toàn thân run lên, suýt chút nữa thì ngất đi, vội vàng khom người nói:

"Không dám! Không dám! Diệp tiên nhân hiểu nhầm! Tôi chỉ là...tôi chỉ là cảm thấy người này nói năng bậy bạ, lời nói của hắn ta là không đáng tin!"

Diệp Trần hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói:

"Có phải là nói bậy bạ không đáng tin hay không ta tự có quyết đoán, ngươi đứng sang một bên cho ta!"

"Vâng vâng!"

Dương Quốc Cường không dám chống lại, đành phải ngoan ngoãn thối lui sang một bên.

Cao Kiến Nhân kia lúc này cũng phản ứng lại, Dương Quốc Cường vừa rồi rõ ràng chính là muốn giết hắn diệt khẩu!

Vừa nghĩ đến đây, Cao Kiến Nhân lập tức lăn một vòng tới trước mặt Diệp Trần, sau đó ngồi dậy quỳ xuống dập đầu như giã tỏi, nói:

"Diệp tiên nhân! Tôi nói! Tôi sẽ nói ra toàn bộ! Thật ra thì mọi chuyện nhằm vào Phỉ Phỉ tiểu thư đây, tất cả đều là Dương tổng bảo tôi đi làm, việc này thật không liên quan gì tới tôi a!"

Trang Phỉ Phỉ ở một bên đột nhiên chen lời nói:

"Dương tổng mà ngươi nói, là Dương Quốc Uy tổng giám đốc điều hành công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng sao?"

Cao Kiến Nhân vội vàng cuống quít gật đầu, "Đúng vậy! Phỉ Phỉ tiểu thư còn nhớ đến, trước đó Dương tổng muốn cô đi tiếp một người khách quan trọng của công ty nhưng đã bị cô từ chối không? Sau đó Dương tổng tuy rằng mặt ngoài không nói gì thêm, nhưng kỳ thật rất là nổi nóng, cảm thấy cô làm mất thể diện của hắn, sau đó để cho tôi nghĩ biện pháp chăm sóc dạy bảo cô thật tốt, bằng không dựa vào tôi chỉ là một tên giám đốc, làm sao dám làm khó xử cô trắng trợn như thế?..."

Sau khi Cao Kiến Nhân một năm một mười nói chuyện này ra, sắc mặt của Dương Quốc Cường ở một bên lập tức thay đổi lớn, có đến vài lần muốn cắt ngang lời nói của Cao Kiến Nhân, nhưng khiếp sợ sự uy nghiêm của Diệp Trần, sửng sốt không dám mở miệng.

Sau khi Diệp Trần nghe xong, nhìn về phía Trang Phỉ Phỉ, "Hắn nói có đúng như vậy không?"

Trong đôi mắt Trang Phỉ Phỉ hiện lên một vệt hận ý, gật đầu nói:

"Thật đúng là có việc này! Lúc ấy tôi còn cảm thấy khó hiểu, Dương tổng từ trước đến nay luôn thích sĩ diện, tại sao lại bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế? Không nghĩ tới! Thật sự không nghĩ tới a!"

Lúc này, Dương Quốc Cường ở một bên đã không thể ngồi yên, dù sao thì Dương Quốc Uy cũng là em trai rột của hắn a!

"Diệp tiên nhân, người này nhìn qua chính là hạng người gian trá, không thể dễ dàng tin tưởng hắn a!"

Diệp Trần liếc qua Dương Quốc Cường, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, "Việc này đơn giản! Mời vị Dương tổng kia tới đây, hỏi một chút là biết!"

"Cái này..."

Dương Quốc Cường lập tức rất là do dự, lấy hắn hiểu rõ đối với tính cách của em trai hắn thì việc này tám chín phần mười thì hẳn là thật!

Hơn nữa lấy tính tình ngang ngược kiêu ngạo trước sau như một của em trai hắn thì nếu không biết thân phận của Diệp Trần thì thật đúng là sợ rằng sẽ gặp phải xui xẻo.

Ngay vào lúc Dương Quốc Cường đang xoắn xuýt, Diệp Trần chỉ Cao Kiến Nhân đang quỳ trên mặt đất, "Ngươi đến gọi điện thoại cho hắn, nếu như những gì ngươi nói là sự thật thì ta sẽ tha cho ngươi một cái mạng nhỏ!"

Cao Kiến Nhân nghe thấy vậy thì lập tức vội vàng dập đầu nói lời cảm ơn, hắn coi như đã nhìn ra, cho dù đối với thân phận của Diệp Trần, từ đầu tới giờ hắn vẫn đoán không ra, nhưng tuyệt đối là một tồn tại siêu cấp trâu bò, ngay cả Dương Quốc Cường ở trước mặt người này đều không dám thở mạnh.

Vì bảo trụ tính mạng của mình, hắn cũng chỉ đành đẩy Dương Quốc Uy ra.

Chẳng mấy chốc, Điện thoại gọi thông, Ca Kiến Nhân mở loa to điện thoại ra, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng của một người đàn ông trung niên đang thở hổn hển lại còn xen lẫn tiếng thở dốc của một cô gái, "Tao bây giờ đang bận, có chuyện gì? Nhanh nói!"

Hai mắt Cao Kiến Nhân hơi đảo một cái vội vàng cười nịnh nói:

"Dương tổng, tin tức tốt a! Trang Phỉ Phỉ đã đáp ứng tất cả yêu cầu, ngài để cho ta làm chuyện này đã xong rồi!"

Đầu điện thoại bên kia lập tức truyền đến tiếng nói tràn ngập sự vui mừng của Dương Quốc Uy, "Chuyện này là thật? Con quỷ nhỏ kia thật sự đã đáp ứng? Ha ha ha!"

"Trang Phỉ Phỉ cái con quỷ nhỏ này! Cũng dám sĩ diện với tao, còn tưởng rằng cô ta không chịu khuất phục, bây giờ còn không phải ngoan ngoãn nhận sai sao?"

"Nhìn xem đi, không được bao lâu, con quỷ nhỏ không biết nghe lời này sẽ ngoan ngoãn leo lên trên giường của tao! Hắc hắc hắc!"

Nói đến đây, đầu điện thoại bên kia truyền đến một tiếng va chạm của nhục thể, cùng với tiếng thở gấp của một cô gái....

Coi như thằng ngu cũng có thể đoán được, Dương Quốc Uy lúc này đang chơi một loại vận động nào đó ở trên giường.

Trang Phỉ Phỉ ở một bên nghe được những lời này thì ngay lập tức tức giấn đến toàn thân thân thể mềm mại phát run lên.

Mà Dương Quốc Cường thì một mặt vẻ đau thương, trong lòng thầm nói một tiếng:

"Xong!"

Chẳng mấy chốc, ở dưới sự ra hiệu của Diệp Trần, Cao Kiến Nhân tiếp tục mở miệng lừa dối nói:

"Dương tổng, việc này tuy rằng đã đàm phán thành công, thế nhưng Trang tiểu thư có một điều kiện, ngài nhất định phải tự mình đến thì cô ta mới bằng lòng ký kết, ngài xem..."

Đầu điện thoại bên kia, Dương Quốc Uy lập tức rất là không kiên nhẫn, "Làm sao mà phải rắc rối như vậy?"

Cao Kiến Nhân lại một phen nói cạn lời, Dương Quốc Uy cuối cùng cũng đáp ứng tới, "Được rồi, được rồi, ngươi nhắn địa chỉ tới đây cho ta, ta làm xong bên này sẽ lập tức đi tới!" Cùng lúc với giọng nói rơi xuống, Dương Quốc Uy lại bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ, mà tiếng thở gấp của cô gái kia cũng trở nên dồn dập hơn.

Lại qua một lát:

"A ~~ "

Sau khi một tiếng thét chói tai qua đi, đầu điện thoại bên kia cuối cùng khôi phục bình tĩnh, hiển nhiên là đã xong việc.

Ba người Trang Phỉ Phỉ sớm đã nghe tới mặt đỏ tía tai, những người còn lại tất cả cùng đều hiện ra vẻ mặt đầy xấu hổ.

...

Lại đợi thêm khoảng nửa giờ, vị tổng giám đốc điều hành công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng này cuối cùng cũng chạy tới.

"Phỉ Phỉ tiểu thư, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ a!"

Dương Quốc Uy đi vào phòng khách, liếc mắt đã thấy được Trang Phỉ Phỉ quốc sắc thiên hương, hai mắt lập tức ứa ra dâm quang.

Dương Quốc Uy đang muốn đi tới thì bỗng nhiên lại có một người ở một bên xông ra, trực tiếp bước nhanh về phía trước, sau đó chính là một bàn tay:

"Đậu má con mẹ nó..."

Dương Quốc Uy lập tức giận dữ, tuy nhiên khi hắn nhìn thấy rõ ràng người trước mặt đánh hắn, trong nháy mắt liền ỉu xìu, "Anh, anh cả, làm sao anh lại ở chỗ này?"

Dương Quốc Cường trừng hai mắt một cái, gần như muốn phun ra lửa, "Nghiệt chướng! Ngươi cũng dám ở sau lưng ta, làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như thế này, thực sự là tức chết ta rồi! Còn không tranh thủ thời gian quỳ xuống hướng Trang tiểu thư dập đầu nói xin lỗi cho ta!"

Dương Quốc Uy lập tức choáng váng, che lấy mặt, không cam lòng nói:

"Anh cả, anh nói cái gì đó? Không sai, là em muốn chỉnh cô gái này, thế nhưng cô ta chẳng qua chỉ là một cái con hát mà thôi, anh cần gì phải tức giận với em tới mức như vậy?"
Chương 643 Hắn chính là thần!

"Ngươi câm miệng cho ta!"

Dương Quốc Cường ngay lập tức quát lên một tiếng lớn, trực tiếp cắt ngang lời nói tiếp theo của Dương Quốc Uy, mặt lạnh lùng nói:

"Ta lặp lại một lần nữa, quỳ xuống cho ta! Hướng Trang tiểu thư nói lời xin lỗi!"

Dương Quốc Uy bị anh trai của mình răn dạy một trận ở ngay trước mặt mọi người thì vẻ mặt ngay lập tức trở nên khó coi vô cùng, cũng phát nóng lên, "Anh, anh bảo em phải hướng một con hát xin lỗi ư? Tuyệt không có khả năng này!"

"Ngươi!..."

Dương Quốc Cường lập tức tức giận đến suýt chút nữa thì thổ huyết, thật muốn nói thân phận của Diệp Trần cho cái thằng em trai này của mình, thế nhưng chưa có sự cho phép của Diệp Trần, hắn nào dám?

Thế là, Dương Quốc Cường lại đành phải ngược lại nhìn về phía Diệp Trần, một mặt cầu khẩn nói:

"Diệp tiên nhân, em trai của tôi hắn không hiểu chuyện, ngài tuyệt đối không nên chấp nhặt với hắn, cầu ngài xem ở trên chút tình mọn của ta, tha cho hắn lần này đi!"

Diệp Trần lạnh lùng liếc mắt lườm Dương Quốc Uy, thản nhiên nói:

"Phế một tay một chân của hắn, việc này xóa bỏ!"

"Tê ~ "

Lời này của Diệp Trần vừa thốt ra, mọi người ngay lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.

Dù sao trong mắt bọn họ, Dương Quốc Uy đã là tồn tại cấp bậc đại lão, thân là tổng giám đốc công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng, ở trong toàn bộ ngành giải trí Hoa Hạ đều có được địa vị cực cao.

Chứ đừng nói hắn còn là em trai ruột của Dương Quốc Cường!

Bây giờ, Diệp Trần há miệng ra, muốn phế bỏ một tay một chân hắn, mọi người tự nhiên rung động không thôi.

Ngay lúc mọi người nghĩ Dương Quốc Cường chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng lại không ngờ rằng hắn giống như là thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:

"Vâng vâng! Đa tạ Diệp tiên nhân thủ hạ lưu tình, tha cho hắn một cái mạng nhỏ!"

Người khác có lẽ không biết, nhưng Dương Quốc Cường làm sao có thể không rõ ràng, vị thiếu niên trước mắt này, thế nhưng là một hơi tru diệt mấy vạn quân Mỹ, một cước đạp đại quốc đệ nhất đương thời xuống, hơn nữa còn có thể toàn thân trở ra.!

Cho dù là Dương Quốc Cường hắn, nếu như Diệp Trần muốn giết, thuận tay là giết, giống như thể quét đi một hạt bụi, căn bản nhỏ nhặt không đáng nhắc tới.

Bây giờ chỉ là phế bỏ một tay một chân của Dương Quốc Uy, tuyệt đối đã là quá rộng lượng rồi.

Dương Quốc Cường nói xong lời này, ngay lập tức hướng đại hán áo đen ở một bên vung tay lên, mấy người lập tức xông lên trước, đề Dương Quốc Uy xuống.

Toàn bộ mọi người nhất thời sợ ngây người, hiển nhiên không nghĩ tới, Dương Quốc Cường vậy mà thật muốn phế tay chân của em trai mình.

Dương Quốc Uy càng là vừa sợ vừa giận, nhịn không được hét lớn, "Các ngươi muốn làm gì? Ngươi không biết ta là ai sao? Cũng dám động thủ với ta?"

Mấy tên đại hán áo đen lập tức có chút xoắn xuýt, không thể không thi nhau nhìn về phía Dương Quốc Cường.

"Động thủ!"

Dương Quốc Cường không có một chút do dự nào, trực tiếp quát lên một tiếng lớn.

Dương Quốc Uy lần này hoàn toàn hoảng rồi, "Anh! Anh là điên rồi sao? Anh sẽ không phải thật muốn phế em đi chứ? Tại sao anh phải nghe hắn? Em thế nhưng là em trai ruột của anh!"

Dương Quốc Cường trừng hai mắt một cái, "Câm miệng! Cũng dám bất kính với Diệp tiên nhân, ngươi là không muốn sống nữa sao?"

"Còn có mấy người các ngươi, còn không tranh thủ thời gian động thủ!"

Dương Quốc Cường lo nếu như cái thằng em trai ngu ngốc này của mình lại nói ra điều gì đại bất kính, một khi chọc giận Diệp Trần thì toàn bộ Dương gia bọn họ chỉ sợ cũng phải gặp nạn theo, thế là trực tiếp mở miệng thúc giục.

Mấy tên tráng hán áo đen kia nghe được lời này, biết Dương Quốc Cường không phải đang nói đùa, đành phải đè lại một tay một chân của Dương Quốc Uy sau đó hung hăng đạp xuống!

"A!!!"

Tay chân bị phế, Dương Quốc Uy lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo đang bị cắt tiết, gần như suýt chút nữa vì đau nhức mà ngất đi.

Dương Quốc Cường thấy cảnh này đầu cũng không thể không quay sang một bên khác, không thể tiếp tục theo dõi, trong lòng thầm nghĩ:

"Em trai, ngươi cũng đừng trách ta, ta làm như vậy, cũng là vì cứu ngươi a!"

Diệp Trần thấy Dương Quốc Cường đã xử trí Dương Quốc Uy, cũng lười tiếp tục ở lại nơi này, trực tiếp đặt chén trà xuống bàn, chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:

"Dương chủ tịch, việc này coi như xong, Trang tiểu thư là bạn của ta, sau này còn xin ngươi chiếu cố nhiều hơn!"

Dương Quốc Cường vội vàng gật đầu, "Vâng vâng vâng! Sau này Trang tiểu thư có việc gì cần, xin cứ việc phân phó, ta chắc chắn sẽ tuân theo!"

...

Một đoàn người ra khỏi nhà hàng Hoa Hồng Đỏ, đi thẳng ra thật xa, ba người Trang Phỉ Phỉ vẫn có cảm giác đây giống như là một giấc mộng.

Một câu nói của Diệp Trần phế bỏ Dương Quốc Uy đại lão ngành giải trí, ngay cả Dương Quốc Cường loại đại lão trong giới kinh doanh này ở trước mặt hắn cũng phải khúm núm, nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, trong lòng ba người rung động không thôi.

Hai người Trang Phỉ Phỉ và chị Hồng kia đã từng được chứng kiến thủ đoạn Diệp Trần, còn miễn cưỡng có thể duy trì được bình tĩnh, thế nhưng vị luật sư mỹ nữ kia thì sớm đã sợ tới choáng váng, không còn có vẻ hoạt bát như trước đó, ngoan ngoãn đi theo đằng sau mấy người, thậm chí còn yên tĩnh hơn cả thỏ.

"Chuyện đã giải quyết, tôi cũng nên quay trở về! Chào!"

Đi tới một cái ngã tư đường, Diệp Trần hướng về phía Trang Phỉ Phỉ cười mỉm, sau đó thân thể nhẹ nhàng nhoáng một cái, sau một khắc thì đột nhiên biến mất tại chỗ.

"Ai..."

Trang Phỉ Phỉ còn muốn giữ lại, đáng tiếc xung quanh nơi nào còn có thân ảnh của Diệp Trần?

Vị mỹ nữ luật sư kia nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên biến mất, đôi mắt đẹp ngay lập tức trợn lên thật lớn, hung hăng chớp chớp mắt, xoa xoa mắt, xác nhận không phải mình đột nhiên xuất hiện ảo giác, không thể không nghẹn ngào lẩm bẩm nói:

"Chuyện này là như thế nào? Chẳng lẽ hắn thật là thần tiên hạ phàm hay sao?"

Trang Phỉ Phỉ ở bên cạnh ung dung mở miệng nói:

"Đối với những người bình thường như chúng ta mà nói, hắn chính là thần!"

...

Một bên khác, trong nhà hàng Hoa Hồng Đỏ, "Anh! Tại sao? Đây rốt cuộc là tại sao?"

Dương Quốc Uy lúc này đã từ trong cảm giác đau đớn trước đó, dần dần khôi phục lại, hai mắt đỏ giống như con thỏ, nhìn chòng chọc vào người anh Dương Quốc Cường của hắn mà tức giận chất vấn.

"Ba!"

Dương Quốc Cường đưa tay chính là một bàn tay, suýt chút nữa thì tát cho Dương Quốc Uy ngất đi:

"Nghiệt chướng! Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta tại sao? Ngươi có biết vừa rồi ngươi suýt chút nữa thì chết rồi hay không!"

"Ngươi chết còn chưa tính, thậm chí ngay cả toàn bộ Dương gia chúng ta đều suýt chút nữa cũng phải phải gặp nạn theo ngươi!"

Dương Quốc Uy cả người đều bị đánh cho choáng váng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy anh của mình tức giận tới như vậy, không thể không một mặt ủy khuất, thấp giọng nói:

"Anh à, em vẫn là không hiểu...."

Dương Quốc Cường hít sâu một hơi, mới chậm rãi nói:

"Ngươi biết người vừa rồi là ai không?"

Dương Quốc Uy lắc đầu, một mặt vẫn không cam lòng như cũ, "Em làm sao biết? Chẳng lẽ là một tên công tử của một gia tộc lớn nào đó? Thế nhưng anh cũng không thể trở thành...."

Dương Quốc Uy vẫn chưa nói xong đã nhìn thấy Dương Quốc Cường giơ tay lên lần nữa, lập tức dọa đến đầu co rụt lại, không còn dám nói tiếp.

"Ai!"

Dương Quốc Cường nặng nề thở dài một hơi, "Tại sao ta có thể có một người em trai phế vật như ngươi? Ta vừ rồi gọi hắn là Diệp tiên nhân, ngươi thế mà còn không đoán được hắn là ai?"

Dương Quốc Uy sau khi được nhắc nhở như vậy, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó hai mắt trợn lên thật lớn, "Anh, ý anh là, hắn chính là Vân Châu vị kia..."

Dương Quốc Cường hung ác liếc mắt trừng em trai mình một cái, "Bây giờ ngươi cũng đã có thể hiểu, tại sao ta xuống tay với ngươi ác như vậy rồi chứ?"

Dương Quốc Uy nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức trắng bệch, trong lòng hoảng sợ một trận.
Chương 644 Đều là bởi vì nam nhân kia

Dương Quốc Uy tuy rằng luôn luôn làm việc ngang ngược, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc.

Hắn đương nhiên biết, vị Vân Châu Diệp thần tiên kia khủng bố tới cỡ nào!

Nửa năm vừa qua của Dương gia bọn họ, sở dĩ đột nhiên tăng mạnh, thực lực đã đưa thân vào năm vị trí đầu của tỉnh Đông Giang, thậm chí có thể không thèm để các đại gia tộc khác vào mắt.

Cũng bởi vì đạt được quyền tiêu thụ Tử Kim Tiên Tuyền, leo lên tôn Đại Phật này!

Dưới sự so sánh đó, Dương Quốc Uy hắn chẳng qua chỉ là một con kiến hôi nho nhỏ mà thôi, Diệp tiên nhân người ta coi như giẫm chết hắn, Dương Quốc Cường anh của hắn cũng không dám nhiều thêm một lời.

Vừa nghĩ tới đây, nộ khí trong lòng của Dương Quốc Uy trước đó, trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, thay vào đó là vô tận hối hận và khủng hoảng, "Anh, anh nói vị Diệp thần tiên kia có thể tính toán với em không? Em có phải tự mình đi tới Vân Châu một chuyến để thỉnh tội không?"

Dương Quốc Cường hít sâu một hơi nói:

"Sớm biết bây giờ sao vừa rồi còn như thế? Tuy nhiên, Diệp tiên nhân có thân phận bực nào? Hắn đã nói tha cho ngươi thì đó chính là thật tha ngươi, chắc là sẽ không lại đi tìm ngươi gây phiền toái! Tuy nhiên..."

Dương Quốc Cường nói đến đây, dừng lại một chút, "Trang Phỉ Phỉ kia thật đúng là không thể khinh thường, không nghĩ tới cô ta thế mà leo lên cây đại thụ này, sau này nên làm như thế nào cũng không cần ta phải dạy cho ngươi chứ?"

Dương Quốc Uy vội vàng gật đầu như mổ thóc, "Anh yên tâm! Em đây sẽ triệu tập cao tầng của công ty, truyền lệnh xuống, sau này chắc chắn coi cô ta giống như tổ tông mà đối xử!"

...

Lại nói sau khi Diệp Trần bỗng nhiên rời đi, trong lòng Trang Phỉ Phỉ vẫn cảm thấy trống trải, trở lại chỗ ở vẫn luôn có chút rầu rĩ không vui.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, Trang Phỉ Phỉ cầm lấy kiểm tra, lại là phó tổng giám đốc công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng gọi tới.

Trang Phỉ Phỉ lập tức nhướng mày, trong lòng suy nghĩ, Dương Quốc Uy bị Diệp Trần phế bỏ một tay một chân, lúc này đối với mình chỉ sợ đã hận thấu xương, xem ra chính mình không có cách nào tiếp tục ở lại công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng nữa, không bằng ta thức thời, chủ động rời khỏi cũng đỡ sau này lại bị người tính toán mưu hại.

Vừa nghĩ đến đây, Trang Phỉ Phỉ ấn nghe, trực tiếp mở miệng nói:

"Từ phó tổng, là Dương tổng bảo ngươi gọi điện thoại tới sao? Xin ngươi nhắn dùm hắn, ta dự định hủy bỏ hợp đồng với quý công ty, phí bồi thường vi phạm hợp đồng ta cũng sẽ theo giá mà bồi thường, xin hắn không cần phải phí tâm tư đối phó ta!"

Nói xong lời này, Trang Phỉ Phỉ muốn trực tiếp cúp máy điện thoại.

Không nghĩ tới, Từ phó tổng ở đầu điện thoại bên kia lập tức cuống lên:

"Đừng a! Phỉ Phỉ tiểu thư, cô đây là nói gì vậy! Cô có phải hiểu lầm gì đó với Dương tổng hay không?"

"Quả thật là Dương tổng bảo tôi gọi điện thoại tới cho cô, tuy nhiên ông ta lại nói, sau này toàn bộ tài nguyên của công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng chúng ta đều do Phỉ Phỉ tiểu thư tùy ý điều phối!"

"Đây, đây là có ý gì?"

Trang Phỉ Phỉ lập tức ngây ngẩn cả người.

Từ phó tổng tiếp tục nói:

"Ý tứ chính là chỉ cần Phỉ Phỉ tiểu thư bằng lòng thì cô có thể điều động hết thảy lực lượng công ty phục vụ cho cô!"

"Trước đó không phải cô vẫn muốn phát hành album sao? Công ty sẽ thuê nhóm nhạc nổi tiếng nhất để tạo ra album âm nhạc có chất lượng tốt nhất cho cô!"

"Nếu cô muốn làm một bộ phim, cô có thể chọn bất kỳ tài nguyên phim và truyền hình nào của công ty, tất cả các nghệ sĩ trong công ty cũng có thể được cô chỉ định cho ai tham gia hay không!!"

"Đúng rồi, công ty chúng ta gần đây vừa mới nhận hợp tác làm một bộ phim bom tấn với Mỹ quốc, nếu như cô muốn, nhân vật nữ chính là của cô, cô xem như vậy có được không?"

Từ phó tổng dường như sợ Trang Phỉ Phỉ sẽ hủy hợp đồng với công ty cho nên một hơi nói ra một loạt các lợi ích, thái độ nói chuyện cũng không có làm cao và lãnh đạm như ngày thường, trong sự cung kính đó còn mang theo vài phần khẩn cầu, thậm chí còn có chút thấp kém!

Trang Phỉ Phỉ lại làm sao biết được rằng, trước đây không lâu, Dương Quốc Uy triệu tập khẩn cấp tất cả mọi người trong công ty, tổ chức một buổi hội nghị trực tuyến qua mạng, trực tiếp hạ đạt mệnh lệnh đối với mọi người.

Sau này công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng, phải giữ Trang Phỉ Phỉ lại bằng mọi giá, nếu ai dám làm cho bà cô này không cao hứng thì lập tức cuốn gói xéo đi.

Sau khi lệnh của Dương Quốc Uy được ban hành, lập tức bị một số người có chức cấp cao phản đối và đặt câu hỏi.

Tuy nhiên, để mọi người tuyệt đối không ngờ rằng chính là, Dương Quốc Uy căn bản ngay cả nghe cũng không thèm nghe, trực tiếp bác bỏ tất cả những câu hỏi mà mọi người đặt ra, thậm chí ở trong đó còn có hai vị là nhân vật kỳ cựu của công ty!

Trong lúc nhất thời, lòng người trong toàn bộ công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng đều bàng hoàng, quả thực như ong vỡ tổ.

Không có ai biết vì sao Dương Quốc Uy lại đột nhiên ban ra một cái quyết định hoang đường tới như vậy.

Thế nhưng là thái độ của Dương Quốc Uy lại kiên quyết lạ thường, thậm chí còn bác bỏ tất cả câu hỏi của mọi người!

Rơi vào đường cùng, các vị cấp cao của công ty chỉ có thể lựa chọn chấp nhận sự thật này.

Sau khi nghe những lợi ích mà Từ phó tổng nói, Trang Phỉ Phỉ sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, tuy nhiên vẫn có chút khó có thể tin.

Dù sao, điều kiện mà Từ phó tổng đưa ra, thật sự là quá mức không hợp thói thường, ngay cả những siêu sao có bối cảnh lớn cũng xa xa không có được đãi ngộ hậu đãi đến như thế a!

"Chẳng lẽ những thứ này, đều là bởi vì hắn..."

Trong đầu Trang Phỉ Phỉ đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Diệp Trần, tuy rằng cô ta biết thân phận của Diệp Tràn không đơn giản, nhưng cũng tuyệt đối không ngờ rằng, vậy mà để cho Dương Quốc Uy phải e ngại sợ hãi đến tình trạng như thế.

Đầu điện thoại bên kia, Từ phó tổng thấy Trang Phỉ Phỉ chậm chạp không lên tiếng thì lập tức gấp không được.

Tuy rằng hắn cũng không hiểu rõ, Dương Quốc Uy đến cùng là vì cái gì mà phát điên lên như vậy, thế nhưng hắn đã nhận được mệnh lệnh bắt buộc, nếu như Trang Phỉ Phỉ khăng khăng muốn rời khỏi công ty, hắn khẳng định cũng muốn đi theo xong đời!

"Phỉ Phỉ tiểu thư, bà cô của tôi ơi! Tôi biết thái độ của tôi trước đây đối với cô không tốt, cô đại nhân đại lượng không cần chấp nhặt với tôi có được hay không? Chỉ cần cô không rời khỏi công ty, sau này cô muốn tôi làm cái gì cũng được!"

Từ phó tổng ngày bình thường cao cao tại thượng, thái độ lúc này quả thực thấp kém như nô tài, còn suýt chút nữa thì quỳ xuống cho Trang Phỉ Phỉ.

Lòng tự trọng của Trang Phỉ Phỉ đạt được sự thỏa mãn cực lớn, nhưng vẫn cảm thấy không quá chân thực, trong lúc nhất thời đầu óc có chút không kịp phản ứng thế là thuận miệng nói:

"Ngươi cho ta suy nghĩ một chút đi!"

Nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.

Từ phó tổng ở đầu điện thoại bên kia lập tức tức giận đến suýt chút nữa thì thổ huyết.

Tuy nhiên, để Trang Phỉ Phỉ tuyệt đối không ngờ rằng đó là khoảng nửa giờ sau, Từ phó tổng vậy mà tự mình chạy tới.

Vừa gặp mặt, Từ phó tổng đã trực tiếp "Phù phù" một tiếng, quỳ xuống trên mặt đất, hai người Trang Phỉ Phỉ và chị Hồng đều cảm thấy choáng váng.

"Từ phó tổng, ngài làm cái gì vậy?"

Vẻ mặt của Từ phó tổng như đưa đám nói:

"Phỉ Phỉ tiểu thư, cô coi như là rủ lòng thương, ngàn vạn không thể hủy hợp đồng với công ty a, bằng không Dương tổng chắc chắn không tha cho tôi! Tôi van cầu cô, van cầu cô..."

Hai người Trang Phỉ Phỉ và chị Hồng lập tức dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng lại cực kỳ rung động, từ phó tổng này là người như thế nào?

Đây chính là cao tầng chân chính của công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng, nhân vật cấp bá chủ của ngành giải trí, coi như những siêu cấp minh tinh kia thấy hắn, cũng phải khách khách khí khí, không dám đắc tội hắn một chút nào.

Bây giờ thế mà quỳ trên mặt đất cầu xin một người có thể nói là người mới bước vào ngành giải trí được vài năm như Trang Phỉ Phỉ cầu xin không nên hủy hợp đồng với công ty?

Việc này mà nói ra, chỉ sợ cho dù là ai cũng sẽ không tin tưởng đi!

Mà tất cả những chuyện này, đều bởi vì người nam nhân kia!

Bỗng nhiên, trong đầu của Trang Phỉ Phỉ lần nữa lại xuất hiện đạo thân ảnh gầy yếu mong manh kia, sâu trong đôi mắt đẹp nổi lên vệt ngọt ngào.
Chương 645 Cường giả vô danh

Hắc Sâm Lâm, Vân Châu.

Chớp mắt một cái, Diệp Trần đã trở về đây được hơn nửa tháng.

Ở trong khoảng thời gian hơn nửa tháng này, ngoài việc Diệp Trần dốc lòng tu luyện củng cố tu vi ổn định ở cảnh giới Kim Đan ra, còn dùng dược liệu trân quý có được ở bên trong Vạn Độc quật của Dược Vương tông phối hợp với Phù Dao tiên quả, luyện chế được thần hồn đan dược cao cấp hơn.

Chẳng những hoàn toàn chữa khỏi vấn đề thần hồn của Hi Nguyệt bị tổn thương, đồng thời lực lượng thần hồn có cái bay vọt về chất, đã bắt đầu có dấu hiệu ngưng tụ ra nguyên thần mới, cách thoát ly nhục thân cũng đã không xa.

Vốn là, dựa theo kế hoạch của Diệp Trần, chờ thần hồn của Hi Nguyệt có thể thoát ly nhục thể mà tồn tại độc lập thì sẽ mang theo nàng rời khỏi Trái Đất tiến về Tu Chân giới.

Thế nhưng bây giờ, hắn đã trở mặt với Bồng Lai Tiên giới, lại thêm Yêu giới và Ma giới cũng có rất nhiều gút mắc với hắn, khó đảm bảo sau khi hắn rời khỏi Trái Đất, những thế lực này sẽ không tìm người thân bạn bè của hắn gây phiền phức!

Hơn nữa, tuy rằng hắn đã tìm được lối tiến vào Tu Chân giới, thế nhưng con đường phía chưa biết sẽ như thế nào, tự nhiên sẽ không thể mang theo tất cả mọi người cùng đi mạo hiểm với hắn được.

Cho nên, trước lúc rời đi, hắn nhất định phải giải quyết hoàn toàn loại bỏ đi những uy hiếp này.

Ngoài đó ra, tu vi của mẹ con Tô Lam, đám người Sở Phi Yên cũng nhất định phải nhanh chóng tăng lên.

Chỉ có như vậy, Diệp Trần mới có thể yên tâm rời khỏi Trái Đất.

...

Chớp mắt một cái, lại qua gần một tháng, ở trong khoảng thời gian gần một tháng này, Diệp Trần tự mình dạy bảo giám sát, lại thêm lượng lớn các loại đan dược, thực lực của mọi người đều có bay vọt về chất.

Sở Phi Yên đã đạt tới Luyện Khí đỉnh phong, cách cảnh giới Trúc Cơ chỉ còn có một bước, hai người Đường Thanh Nhã và Tô Mạn cũng đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí tầng sáu, ngay cả Tô Lam luôn không thích tu luyện vậy mà cũng đã đột phá tới cảnh giới Luyện Khí tầng bốn.

Còn về phần những người có thực lực không kém như Lý Hạ Niên, Tuyết Cơ... càng là mơ hồ muốn đuổi kịp bước chân của Diệp Trần, lúc nào cũng có thể đột phá tới cảnh giới Kim Đan.

Đương nhiên, cho dù tu vi của bọn hắn thật có thể đuổi kịp được Diệp Trần thế nhưng thực lực thì không thể so sánh nổi.

Phải biết, Diệp Trần bây giờ tuy rằng chỉ có cảnh giới Kim Đan sơ kỳ, thế nhưng nếu như ra hết thủ đoạn, chính là cường giả cảnh giới Hóa Thần hắn cũng có sức để đánh một trận!

Còn về phân Cuồng Tiên môn bây giờ, Chúc Minh Phi có thực lực gần với Diệp Trần nhất, từ sau khi Diệp Trần truyền thụ cho hắn một loại công pháp hệ Hỏa thì thực lực cũng đột nhiên tăng mạnh, đã đủ để đưa thân vào mười vị trí đầu của Thiên Bảng trong Bồng Lai Tiên giới!

...

Một ngày này, Diệp Trần từ trong trạng thái bế quan đi ra, phát hiện mấy người Sở Phi Yên, Lý Hạ Niên, Chúc Minh Phi, tất cả đều đang chờ ở cửa ra vào, thế mà ngay cả Dịch Sơn Hà cũng bất thình lình xuất hiện.

Diệp Trần lập tức ý thức được có chuyện không ổn, nếu ngay cả Dịch Sơn Hà cũng tới thì chắc chắn đây sẽ là chuyện lớn:

"Có chuyện gì xảy ra sao?"

Dịch Sơn Hà đầu tiên là khom người thi lễ một cái, sau đó trầm mặt nói:

"Diệp soái, có chuyện lớn xảy ra!"

"Gần đây Hoa Hạ quốc chúng ta đột nhiên xuất hiện một tên cường giả vô danh, một hơi giết chết mười mấy tên cao thủ võ đạo của Hoa Hạ chúng ta!"

"Võ lâm minh chủ phương Nam Ngụy Vô Cực, và võ lâm minh chủ phương bắc Ngư Hóa Long, cả hai đều bị người này giết chết trong một chiêu!"

"Sau đó là Long Hổ sơn, Thiên Sư phù Mao Sơn phái và Phạm Âm Tự, các tông môn ẩn thế cũng chỉ ở trong vòng ba ngày ngắn ngủi, toàn bộ bị người này diệt sát!"

"Hơn nữa người này đã bắn tiếng, tiếp theo muốn tìm tới Cuồng Tiên môn phiền phức!"

"Thực lực của người này quá mạnh, hơn nữa hành tung quỷ dị, Thần Long vệ đã sử xuất ra tất cả vốn tiếng thế nhưng lại không thể tìm ra được hành tung của người này, cũng không biết lai lịch của hắn, chỉ biết người này tóc vàng mắt vàng, giống như cũng không phải là người thế tục..."

Sau khi Dịch Sơn Hà kể lại, sự lo lắng càng thể hiện ở trên mặt ông ta, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy ngày, toàn bộ võ đạo giới Hoa Ha gần như bị tên thần bí này thịt, việc này đã khiến cho cao tầng Hoa Hạ rất coi trọng.

Bây giờ lòng người toàn bộ Hoa Hạ đều bàng hoàng, thế nhưng lại đều thúc thủ vô sách.

Rơi vào đường cùng, Dịch Sơn Hà cũng chỉ có thể đến đây mời Diệp Trần rời núi.

Sau khi Diệp Trần nghe xong thì không thể không khẽ chau màu, "Không phải là người của Bồng Lai Tiên giới xuất thủ chứ?"

Không nghĩ tới, Chúc Minh Phi ở một bên bỗng nhiên mở miệng nói:

"Chắc là không phải! Hôm kia ta đã đi kiểm tra thi thể của những người bị giết kia, thể nội của những người này hàm chứa một cỗ lực lượng quỷ dị cực kỳ tà ác, so với truyền thừa của Tiên tộc thì rất khác nhau, giống như thủ đoạn của Thần tộc!"

Diệp Trần lập tức sững sờ, "Thần tộc?"

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, đi đầu xuất thủ với hắn thế mà không phải là tam tộc Tiên, Ma, Yêu, ngược lại là Thần tộc gần như không có liên quan gì với hắn!

Suy nghĩ cẩn thận, Diệp Trần ngoại trừ lúc đầu ở Lang Vương Băng đảo, giết chết hai tên hai tên Hồng y đại giáo chủ của Giáo Đình phương Tây, ngoài đó ra hình như cũng không có bất kỳ ân oán nào?

Cho dù đằng sau Giáo Đình phương Tây là Thần tộc, thế nhưng đối với Thần tộc mà nói, chỉ là hai tên Hồng y đại giáo chủ ở Thế Tục giới, hẳn chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi, vì sao lại để cho bọn họ trả thù một cách điên cuồng như vậy?

Diệp Trần suy nghĩ một lúc, cũng không nghĩ ra nguyên cớ trong đó, tuy nhiên đối phương đã khiêu khích tới cửa rồi, hắn tự nhiên cũng không có đạo lý lùi bước.

"Thi thể của những người bị giết kia có mang tới đây không?"

Diệp Trần trầm ngâm một lát, bỗng nhiên mở miệng nói.

Mọi người đều không hiểu ý là gì, tuy nhiên sau khi Dịch Sơn Hà gọi một cú điện thoại, chỉ cốc lát sau, mấy người đàn ông mặc trang phục quân đồi đã đưa một cỗ thi thể tới trước mặt mọi người.

Diệp Trần đi tới trước mặt thi thể kia, hai mắt hơi nhắm lại, ở mi tâm hiện lên một tia sáng màu đỏ, sau đó chui vào bên trong cỗ thi thể kia...

Sau một lúc lâu, Diệp Trần bỗng nhiên quát khẽ một tiếng:

"Thần Minh Tác Hồn thuật!"

Hô!

Cái tia sáng màu đỏ kia bỗng nhiên từ bên trong bộ thi thể kia nhảy ra, sau đó bay về phương hướng phía đông nam mà đi.

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh, thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Còn may gần đây lực lượng thần hồn của ta lại có chỗ tinh tiến, bằng không thật đúng là chưa chắc có thể thi triển ra môn bí thuật thần hồn này!"

"Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi đến cùng là thần thánh phương nào?"

Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, cả người đã lần theo phương hướng cái tia sáng màu đỏ kia mà đuổi theo, trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

...

Mà cùng lúc đó ở trên núi Võ Đang phía đông nam của Hoa Hạ!

Trong suy nghĩ của những người bình thường thì núi Võ Đang bây giờ sớm đã chỉ là một địa điểm du lịch bình thường, căn bản không biết đằng sau lưng núi Võ Đang thật ra thì vẫn luôn bảo lưu lấy một mạch cổ tu đan đạo.

Mà cái gọi là cổ tu đan đạo thì chính là một nhánh bên trong phương pháp tu chân đạo thời thượng cổ.

Ví dụ như Yến chân nhân tiếng tăm lừng lẫy ở kinh Đô chính là xuất từ trong đó.

Chỉ tiếc, lúc này Yến chân nhân nửa quỳ trong đại điện vô cùng chật vật

Mà ở chỗ ngồi trên đại điện, thì đang có một tên nam thanh niên tóc vàng mắt vàng đang ngồi ở trên đó, một mặt vẻ khinh bỉ:

"Lão già, nghe nói ngươi là nhân vật cấp cao nhất bên trong Thế Tục giới ở phương Đông, bây giờ nhìn ra quả thực như con kiến hôi!"

"Xem ra Diệp Cuồng Tiên kia so với ngươi cũng không mạnh hơn bao nhiêu a? Lão gia hỏa Kha Lai Đặc kia, quả nhiên là đang phóng đại! Khặc khặc!"

Yến chân nhân nghe được điều này thì không thể không nhướng mày, "Hóa ra ngươi là người mà lão Giáo Hoàng của Giáo Đình phương Tây phái tới, núi Võ Đang chúng ta với Giáo Đình các ngươi, hình như không có ân oán gì a?"

Thanh niên tóc vàng nghe được điều này thì lập tức cười ha ha, "Xem ra ngươi còn không làm rõ được tình hình bây giờ đi! Lão già Kha Lai Đặc kia ngay cả tư cách xách giày cho bản thần tử cũng không có!"

Yến chân nhân nghe được điều này thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK