Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 646 Ngươi thực sự quá yếu!

Hoá ra, thanh niên tóc vàng mắt vàng này đúng là người của Thần giới phương Tây, hơn nữa còn là Thần tử của Thần giới, ở bên trong Thần giới có địa vị cực cao.

Yến chân nhân tuy rằng không biết sự tồn tại của Thần giới, thế nhưng tu vi của đối phương vượt quá xa hắn, hơn nữa ngay cả lão Giáo Hoàng của Giáo Đình phương Tây hắn cũng không thèm để vào trong mắt, hiển nhiên người này không phải nhân vật tầm thường

Tuy nhiên, sắc mặt của Yến chân nhân chẳng mấy chốc đã khôi phục lại bình thường, hừ lạnh một tiếng nói:

"Tu vi của các hạ kinh người, lão già này cam bái hạ phong! Thế nhưng ta khuyên các hạ, vẫn là nhanh trốn đi, bằng không nếu để cho Vân Châu Diệp tiên nhân biết được ngươi gây sóng gió ở Hoa Hạ thì chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!"

Thanh niên tóc vàng kia nghe được điều này, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì cười ha hả, "Lại là Diệp Cuồng Tiên! Tai sao mỗi người bị ta giết chết đều nhắc tới người này? Tên kia nếu mà lợi hại như các ngươi nói vậy vì sao còn chậm chạp chưa thấy thò đầu ra? Theo ta thấy hắn chẳng qua chỉ là một con rùa đen rút đầu thôi!"

Yến chân nhân lập tức yên lặng, hoàn toàn chính xác, từ ba ngày vừa qua cho đến nay, người này gần như hủy diệt toàn bộ tất cả các môn phái lâu đời của Hoa Hạ, nhưng ở phía Vân Châu lại vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Thanh niên tóc vàng thấy Yến chân nhân không có lời nào để nói thì lập tức càng cảm thấy đắc ý, một mặt khinh miệt nói:

"Chỉ là Thế Tục giới, một tên thiếu niên còn chưa đến hai mươi tuổi, coi như thiên phú có cao hơn nữa thì lại có thể mạnh tới cỡ nào? Đợt ta giết lão già rác rưởi nhà ngươi, sau đó sẽ tự mình đạp vào Cuồng Tiên môn, chém Diệp Cuồng Tiên kia thành muôn mảnh!"

Nói xong lời này, thanh niên tóc vàng trực tiếp vỗ xuống một chưởng:

Ầm ầm!

Một đạo chưởng ấn to lớn màu vàng kim sau khi từ trên không trung hạ xuống hung hăng rơi đập vào trên đỉnh đầu của Yến chân nhân.

Yến chân nhân thấy vậy thì lập tức tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trong lòng thở dài, "Không nghĩ tới phái Võ Đang cuối cùng vậy mà hủy diệt ở trên tay của ta, ta thật sự là thẹn với liệt tổ liệt tông a..."

Tuy nhiên, ngay tại lúc Yến chân nhân lòng như tro nguội thì ở xuang quanh thân thể của hắn đột nhiên tỏa ra một đạo ánh sáng màu vàng kim!

Ầm!

Vốn một chưởng này chắc chắn phải chết, vậy mà trong nháy mắt tiêu tán đi hết sạch.

"Ồ!"

Trên bầu trời, trong miệng thanh niên tóc vàng kia lập tức phát ra một tiếng kinh hô, sau đó con ngươi hơi rụt lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ thấy, sau khi ánh sáng vàng kia tiêu tán đi, trước mặt Yến chân nhân vậy mà xuất hiện một đạo thân ảnh thiếu niên!

Thiếu niên này, nhìn qua còn chưa tới hai mươi tuổi, bộ dáng tuấn lãng không tầm thường, thần sắc lạnh nhạt vô cùng, giống như trên đời này không có chuyện gì có thể làm cho tâm tình hắn phải gợn sóng.

"Ngươi là người phương nào?"

Lúc này thanh niên tóc vàng đã không còn phách lối như vừa rồi, một mặt cảnh giác nhìn về thiếu niên đột nhiên xuất hiện ở phía trước này.

Một chưởng vừa rồi của hắn tuy rằng chỉ dùng năm thành công lực nhưng cũng không phải người nào cũng có thể dễ dàng ngăn cản, chứ đừng nói, hắn thậm chí ngay cả đối phương xuất hiện khi nào? Cùng với ngăn lại một chưởng này của hắn như thế nào? Vậy mà hắn đều không có một chút phát giác nào!

Tu vi của đối phương cao bao nhiêu?

Chỉ sợ ít nhất cũng không kém hắn!

Phải biết, hắn thân là Thần tử của Thần giới, bản thân ở bên trong Thần giới là nhân vật thiên tài có tài năng xuất chúng nhất, được đề cử làm Thần Vương sau này.

Bây giờ, một tên thiếu niên so với hắn còn phải trẻ hơn, vậy mà có thực lực không kém gì hắn, điều này làm sao không làm cho hắn phải hãi hùng khiếp vía?

Mà cùng lúc đó, sau khi Yến chân nhân phản ứng lại, đồng dạng thấy được thân ảnh trước người kia, trên mặt lập tức hiện ra vẻ mừng như điên, nhịn không được kinh hô lên, "Diệp, Diệp tiên nhân! Ngài đã tới?"

Người tới, chính là Diệp Trần!

Diệp Trần quay đầu lại, nhìn thoáng qua Yến chân nhân chật vật không chịu nổi, cười nhạt một tiếng:

"Yến chân nhân, từ kia chia tay đến bây giờ không có vấn đề gì chứ a!"

"Đa tạ Diệp tiên nhân nhớ tới, lão đạo ta..."

Yến chân nhân mới chỉ nói ra được một nửa, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, "Diệp tiên nhân cẩn thận!"

Hoá ra, thanh niên tóc vàng ở trên bầu trời kia vậy mà thừa dịp lúc Diệp Trần quay đầu nói chuyện, đột nhiên ra tay đánh lén Diệp Trần!

"Tử Vong Trớ Chú!"

"Chết!"

Hắn vốn vô cùng kiêng kỵ đối với Diệp Trần, bây giờ biết được thân phận của Diệp Trần, lại thấy hắn thế mà lộ ra sơ hở chết người như thế, đương nhiên sẽ không bỏ qua, trực tiếp sử dụng một kích mạnh nhất của chính mình.

Ầm ầm!

Sau một khắc, trong lòng bàn tay thanh niên tóc vàng kia vậy mà bắn ra một cái mũi tên màu xám, bắn thẳng tới Diệp Trần.

Không nghĩ tới, Diệp Trần lại giống như không nhìn thấy, mặc cho mũi tên quỷ di kia bắn trúng ở trên thân thể của hắn.

"Kiệt kiệt kiệt!"

Thanh niên tóc vàng nhìn thấy một kích của chính mình thành công thì lập tức hưng phấn cười như điên:

"Diệp Cuồng Tiên! Ta là nên nói ngươi ngu ngốc? Hay là nên nói ngươi quá tự đại đây? Thậm chí ngay cả Tử Vong Trớ Chú của bàn Thần tử cũng dám đón đỡ!"

"Ngươi trúng tuyệt thế thần công của ta, nhiều nhất còn có thể sống được bảy ngày, bản Thần tửu nể tình ngươi cũng là một nhân tài, hôm nay không giết ngươi, cút nhanh lên đi! Kiệt kiệt kiệt!"

Yến chân nhân ở một bên nghe được điều này, sắc mặt lập tức thay đổi lớn, không thể không nhìn về phía Diệp Trần.

Nhưng chỉ thấy thần sắc của Diệp Trần vẫn bình thảnh như cũ, khóe miệng lại lộ ra một vệt nhàn nhạt vẻ trào phúng, "Tử Vong Trớ Chú cức chó gì! Chẳng qua chỉ là loại bàng môn tả đạo còn chưa đủ tư cách mà thôi, cũng dám gọi là thần công? Ha ha ha!"

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp cất cao tiếng cười dài, trung khí mười phần, không có bất luận một chút hiện tượng là bị thương nào cả.

Sắc mặt của thanh niên tóc vàng kia ngay lập tức thay đổi hoàn toàn, "Cái này! Cái này, cái này sao có thể?"

Thần công mà hắn vẫn luôn lấy làm tự hào, sau khi đánh trúng đối phương vậy mà không làm cho đối phương bị thương một chút nào!

Đó chỉ có hai loại khả năng:

Thứ nhất là trên người đối phương có pháp bảo khắc chế lực lượng Nguyền Rủa (Trớ Chú).

Thứ hai là thực lực của đối phương vượt xa hắn!

"Không! Đây không có khả năng! Tạp Tư Đặc ta tuyệt đối không có khả năng sẽ thua bởi một tên phàn nhân thế tục như ngươi!"

Thanh niên tóc vàng rống lớn một tiếng, tay phải bỗng nhiên lật một cái, trong tay xuất hiện thêm một cái quyền trượng màu bạc, sau đó thì quát lớn một tiếng:

"Thần Chi Quang! Tịnh hóa!"

Oanh!

Trên cái quyền trượng màu bạc kia lập tức bộc phát ra một đạo ánh sáng trắng chói mắt, bao phủ toàn bộ đại điện ở phái dưới vào trong đó.

"Xì xì xì ~~ "

Toàn bộ đồng thau chế tạo đại điện giống như bị axit sunfuric ăn mòn, vậy mà bắt đầu nhanh chóng tan rã!

Yến chân nhân vội vàng vận khí lấy chân nguyên trong cơ thể ra để ngăn cản, thế nhưng thậm chí ngay cả vòng bảo hộ chân nguyên mà ông ta vừa mới hình thành cũng bị ánh sáng trắng kia ăn mòn thật nhanh.

"Tê!!"

Yến chân nhân lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, lúc này mới bỗng nhiên phát hiện, hóa ra thanh niên thần bí trước mắt này lại có thực lực mãnh liệt tới như vậy!

Trước đó lúc đối phương với chính mình giao thủ cản bản không có sử dụng toàn bộ thực lực.

"Diệp tiên nhân cẩn thận a!"

Yến chân nhân hét lớn một tiếng, cả người đã vội vàng hoảng hốt lui ra bên ngoài đại điện.

Tuy nhiên, Diệp Trần từ đầu đến cuối vẫn đứng ở trong đại điện, không động đậy một chút nào.

"Chết đi!"

Hai mắt của thanh niên tóc vàng trở nên đỏ bừng, rống lớn một tiếng, trên quyền trượng màu bạc kia lại phát ra một đạo ánh sáng càng sáng chói hơn trước đó hướng Diệp Trần bắn nhanh mà tới.

Cuối cùng, lần này Diệp Trần từ từ ngẩng đầu lên, giống như cười mà không phải cười nhìn qua thanh niên tóc vàng có bộ mặt dữ tợn kia, khóe miệng hơi nhếch lên, từ từ mở miệng, trong giọng nói còn lộ ra vẻ trêu tức:

"Đây chính là toàn bộ thực lực của ngươi? Không thể không nói, ngươi quả thực quá yếu!"
Chương 647 Âm mưu của Lão Giáo Hoàng

Cùng lúc giọng nói rơi xuống, Diệp Trần thuận tay trảo một cái:

"Xoẹt xẹt!"

Tia sáng màu trắng sáng chói giống như lưu tinh kia lại bị bị Diệp Trần nắm một cái giữ ở trong tay!

"Không có khả năng!"

Thanh niên tóc vàng Tạp Tư Đặc ngay lập tức rống lớn một tiếng, một mặt có vẻ không thể tin được.

Dưới thực lực của hắn bây giờ thì đây chính là một kích mạnh nhất mà hắn có khả năng tạo ra, thế mà lại bị đôi phương dùng tay không cản lại!

Cho dù mấy vị bá chủ cấp cao nhất ở trong Thần giới chỉ sợ cũng chưa chắc đã có thủ đoạn như thế a?

Hắn chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, hơn nữa còn là người Thế Tục giới, vậy mà có thực lực cường hãn nghịch thiên như thế?

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tạp Tư Đặc thực sự không thể tin được!

Cho dù là bây giờ, thật sự đang diễn ra trước mắt hắn, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy quá mức hoang tưởng, quả thực giống như là đang nằm mơ.

"Không có khả năng?"

Diệp Trần cười khẩy, "Đó là bởi vì tần mắt của ngươi quá thấp! Cảnh giới của ta ngươi làm sao có khả năng suy đoán?"

Cùng lúc giọng nói vừa rơi xuống, trong lòng Diệp Trần bỗng nhiên quát khẽ một tiếng:

"Thôn phệ!"

"Xì xì xì ~~ "

Sau một khắc, ánh sáng màu trắng kinh khủng kia có thể hòa tan được đồng thau, thế mà bây giờ lại bị Diệp Trần sử dụng Thôn Thiên thần thông, nuốt chửng toàn bộ vào trong thân thể của mình!

"Không!! Ngươi đến cùng là quái vật gì!"

Tạp Tư Đặc lập tức rống lớn một tiếng, vẻ mặt giống như thấy quỷ, trong nháy mắt cảm thấy một cỗ khí lạnh từ bàn chân vọt thẳng lên đỉnh đầu, cả người trong nháy mắt như rớt vào hầm băng.

Hắn vốn chỉ là từ trong miệng lão Giáo Hoàng mà biết được, ở phía đông của Thế Tục giới xuất hiện một vị tuyệt đại thiên kiêu, thế mà dựa vào lực lượng của một người quét ngang cường quốc đệ nhất đương thời cho nên trong lòng hắn cảm thấy ấm ức, lúc này mới đi tới Hoa Hạ, chuẩn bị lĩnh giáo một phen.

Hắn tự phụ là thiên tài cấp cao nhất của Thần giới, phàm nhân ở Thế Tục giới tuyệt đối không có khả năng đánh đồng, cho nên cũng không có để Diệp Trần vào mắt.

Vừa tiến vào Hoa Hạ, Tạp Tư Đặc liền bắt đầu đại khai sát giới, vốn định dùng loại phương thức này để ép Diệp Trần xuất hiện.

Thế nhưng mà hắn liên tiếp tiêu diệt bảy tám cái môn phái cổ tu của Hoa Hạ, Diệp Trần lại không có một chút động tĩnh nào, điều này làm cho nội tâm của hắn càng thêm khinh thường người này, sau đó thì càng thể hiện ra không kiêng nể gì cả.

Thế nhưng là, hắn có bị tát cho rụng răng, đánh rắm cho khó thở mà chết đi nữa cũng không nghĩ tới, thực lực của thiến niên thế tục này vậy mà cường đại tới mức kinh khủng khiếp như thế!

Biểu hiện cách làm của thiếu niên này mà nói, cho dù là mấy đại cự đầu cao cấp nhất trong Thần giới chỉ sợ đều chưa chắc đã làm được!

Những ý niệm này sau khi chỉ trong chớp mắt hiện lên trong đầu của Tạp Tư Đặc, cuối cùng chỉ còn lại một cái ý nghĩ đó chính là:

"Trốn!"

Tạp Tư Đặc lúc này cũng không lo được vấn đề thể diện của mình, quy người liền muốn bỏ chạy.

Đáng tiếc, Diệp Trần đâu phải khúc gỗ, há miệng trợn mắt lên để nhìn hắn bỏ trốn?

"Bây giờ muốn chạy, có phải muộn một chút rồi hay không?"

Diệp Trần vẫy tay một trảo, một cái bóng khổng lồ hình bàn tay xuất hiện ở trên không trung, lập tức giống như một con diều hâu to lớn vồ một con gà con bé tí xíu, gắt gao nắm chặc Tạp Tư Đặc vào trong đó.

Vẻ mặt Tạp Tư Đặc trong nháy mắt vàng như nghệ, sau đó bắt đầu ra hét lên bản tình ca giới thiệu về bản thân và lời đe dọa:

"Không! Ngươi không thể giết! Ngươi có biết ta là ai không? Ta thế nhưng là Thần tử của Thần giới! Sư phụ của ta chính là Thần Vương thứ nhất của Thần giới! Nếu như ngươi giết ta chính là kẻ địch chung của toàn bộ Thần giới, ngươi đây có biết là hậu quả gì không?"

"Thần tử?"

Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, cũng không có vội vàng động thủ.

Tạp Tư Đặc còn cho rằng Diệp Trần đã bị bản tình ca giới thiệu về bản thân pha vào đó lời đe dọa của mình vừa rồi đã dọa được Diệp Trần, vẻ mặt lập tức khôi phục được mấy phần tự tin và ngạo nghễ nói:

"Không sai! Cái gọi là Thần tử, chính là được ứng của làm Thần Vương dời sau, là chủ nhân tương lai của Thần giới! Hơn nữa gia tộc của ta cũng là gia tộc mạnh mẽ nhất của toàn bộ Thần giới, nếu như ngươi giết ta, tất nhiên sẽ lọt vào sự trả thù điên cuồng nhất của toàn bộ Thần giới!"

Tạp Tư Đặc nói đến đây bỗng nhiên xoay chuyển câu chuyện lại nói tiếp:

"Chỉ cần ngươi không giết ta, ngươi có điều kiện gì cứ việc nói, vô luận là linh thạch, đan dược hay là pháp bảo, chỉ cần ta có thể lấy ra được đều sẽ tùy ngươi lựa chọn, như thế nào?"

Tạp Tư Đặc nói xong lời này, một mặt mong đợi nhìn về phía Diệp Trần.

Tuy nhiên, Diệp Trần lại chỉ cười nhẹ nhàng một tiếng, "Nói xong rồi sao? Đã nói xong rồi vậy thì chịu chết đi!"

Nói xong lời này, bàn tay khổng lồ bỗng nhiên nắm xiết chặt lại!

"A!!"

Tạp Tư Đặc lập tức phát ra một tiếng kêu thê thảm, sau đó thì gào thét lên như hát cải lương, "Diệp Cuồng Tiên! A...ngươi cứ nhất định...a...nhất định phải đuổi....a...đuổi tận..a...giết tuyệt thì mới chịu được sao? A...Ngươi...a...chắc chắn...a...sẽ phải hối hận! Chắc chắn! A!!"

Vẻ mặt của Diệp Trần tỏ ra lạnh lùng, không dao động một chút nào, "Chớ có nói ngươi chỉ là một thằng ôn con Thần tử? Chính là toàn bộ Thần giới của ngươi tới đây, Diệp Cuồng Tiên ta lại có gì mà phải sợ?"

Lúc lời nói lạnh như băng rơi xuống, bàn tay Diệp Trần bỗng nhiên phát lực:

"Bành!"

Đáng thương thay Tạp Tư Đặc, bản thân là một đời thiên kiêu của Thần giới, lại rõ ràng bị Diệp Trần bóp nát thành một đống thịt nát như thể bóp nát một cục cức vàng vậy!

Sau khi hời hợt diệt đi Tạp Tư Đặc, Diệp Trần thuận tay vung lên, một đạo Tam Muội chân hỏa hiện lên, ngay cả một đám thịt nát còn lại kia, toàn bộ cũng hóa thành một làn gió xanh sau đó theo gió phiêu tán bay đi.

Mà Yến chân nhân ở một bên mắt thấy toàn bộ cảnh tượng vừa mới diễn ra, vào lúc này ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần lập tức cũng trở nên càng thêm kính nể hơn, cung cung kính kính đi tới trước mặt Diệp Trần, thận trọng nói:

"Diệp tiên nhân, lúc này may mà nhờ có ngài kịp thời chạy tới, lúc này mới bảo vệ được một mạch Võ Đang cổ tu của ta, chỉ là bối cảnh của người này không tầm thường, hôm nay bị ngài giết chết, sau này chỉ sợ sẽ có rắc rối không ngừng!" Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại, "Làm sao? Yến chân nhân cũng biết Thần giới? Vậy ông có biết được cửa vào Thần giới ở chỗ nào không?"

Diệp Trần không thích bị động, để mà chờ Thần giới tìm tới cửa thì chẳng bằng thừa dịp bọn họ còn chưa kịp phản ứng, trước tiên chủ động giết tới ngược lại bớt lắm việc nhiều lắm!

Yến chân nhân lập tức cười khổ nói:

"Diệp tiên nhân nói đùa, lão đạo đối với Thần giới này, từ trước đến nay chưa từng nghe thấy, lại làm sao biết được cửa vào ở đâu?"

"Tuy nhiên theo như suy đoán của lão đạo trong lời nói của người này trước đó thì người này sở dĩ xâm lấn Hoa Hạ chúng ta hẳn là bị lão Giáo Hoàng của Giáo Đình phương Tây kia xúi giục!"

"Ta cùng lão gia hỏa ha Kha Lai Đặc kia, cũng coi như là quen biết đã lâu, trước đó từng nghe nói qua, ở đằng sau Giáo Đình phương Tây còn có một cỗ lực lượng cực kỳ thần bí, hơn phân nửa chính là Thần giới trong miệng của ngài"

"Ồ?"

Diệp Trần nghe được điều này, hai mắt lập tức khẽ híp lại một cái, trong đôi mắt hiện lên vệt sắc bén, nhẹ giọng lẩm bẩm nói:

"Giáo đình phương Tây sao? Xem ra ta phải đi Âu châu chơi một chuyến!"

...

Sâu trong đại giáo đường Thánh Bỉ Đắc của Âu châu, trên chiếc ngai vàng của Giáo Hoàng trong một tòa cung vàng điện ngọc, có một ông lão tóc trắng người mặc trường bào màu vàng kim, bỗng nhiên chính là Hoàng chân chính của giáo đình phương Tây, lão Giáo Hoàng Kha Lai Đặc.

"Sư phụ, đệ tử không rõ, ngài đã biết rõ Tạp Tư Đặc là Thần tử, không phải là đối thủ của Diệp Cuồng Tiên, vì sao còn muốn kích hắn đi tới Hoa Hạ để chịu chết?"

Phía dưới, một tên Hồng y đại giáo chủ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói.

Lão Giáo Hoàng Tạp Tư Đặc mỉm cười, lộ ra một vệ nụ cười hiền hòa sâu trong là nụ cười xảo trá, chậm rãi mở miệng nói:

"Tiểu tử kia ỷ vào chính mình có thân phận Thần tử, không để bản Giáo Hoàng vào mắt, nhiều lần buông những lời nhục nhã với ta, nếu như tương lai hắn thật trở thành Thần Vương đời tiếp theo của Thần giới thì cái mạng già này của ta còn có thể giữ được sao?"

"Không bằng dứt khoát mượn tay của Diệp Cuồng Tiên, trừ bỏ kẻ này đi!"

"Chẳng những có thể giải quyết nỗi lo về sau, Thần giới chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua tiểu tử phương Đông kia!"

"Huống chi, Mỹ quốc cũng từng hứa hẹn với ta, chỉ cần có thể diệt trừ được tiểu tử phương Đông kia, bọn họ nguyện ý xuất ra tài chính thu nhập một năm của cả Mỹ quốc làm thù lao cho ta!"

Nói đến đây, trên gương mặt già nua của lão Giáo Hoàng lập tức lộ ra nụ cười xán lạn.
Chương 648 Cút!

Ngay vào lúc lão Giáo Hoàng Kha Lai Đặc đang vì âm mưu của mình mà dương dương đắc ý, hắn thật sự không biết, Diệp Trần lúc này đã lặng lẽ bước chân vào đại lục Âu châu.

Sân bay La Mã, thủ đô Ý quốc, Diệp Trần một thân trang phục bình thường, chậm rãi từ trong sân bay đi ra, thẳng đến đại giáo đường Thánh Bỉ Đắc mà đi.

Đại giáo đường Thánh Bỉ Đắc nằm ở bên trong Phạm Đế Cương quốc gia nhỏ nhất trên thế giới, nước này nằm gọn trong lòng thành phố La Mã của Ý quốc và được bao bọc bởi các tường thành kín chỉ có diện tích 0,44 km vuông.

Thân hình của Diệp Trần trong đám người, liên tiếp lấp lóe qua mấy lần cũng đã đi tới mục đích.

Làm thánh địa của giáo đình phương Tây, đại giáo đường Thánh Bỉ Đắc được xây dựng lộng lãy, bao la hùng vĩ, trọn vẹn có thẻ dung nạp được mấy vạn người.

Thân thể Diệp Trần lóe lên, cũng đã vòng đi qua cửa vào xét vé, trực tiếp bước vào trong đó.

Bên trong Giáo Đường, phong cảnh như vẽ, du khách nườm nượp như mây.

Thần niệm Diệp Thần khẽ động, chẳng mấy chốc đã khóa chét chỗ sâu trong đại giáo đường Thánh Bỉ Đắc có mấy đạo khí tức không tệ.

Đang chuẩn bị trực tiếp đi qua thì ngay vào lúc này bỗng nhiên ở bên cạnh có một giọng nói dễ nghe rõ ràng của một cô gái, mà nói lại là tiếng Hoa, "Này, anh chàng đẹp trai, anh cũng là người Hoa sao?"

Diệp Trần hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, đây là một cô gái Á châu có dung mạo cực đẹp, trên người mặc áo thun màu tím, bên dưới mặc quần jean bó sát người, hiển lộ ra một đôi chân thon dài thẳng tắp, còn có dáng người hoàn mỹ nữa hiện ra phát huy vô cùng tinh tế.

Hơn nữa, để Diệp Trần cảm thấy ngoài ý muốn chính là, cô gái này còn là một võ giả nội kình!

Xem ở cùng là người Hoa Hạ, Diệp Trần cũng không có trực tiếp rời đi, "Có việc gì không?"

Mỹ nữ nóng bỏng kia thấy Diệp Trần bình tĩnh như vậy thì đôi mi thanh tú lập tức hơi nhăn lại, lấy dáng người dung mạo và khí chất của cô, người đàn ông bình thường gặp được cô, sớm đã bị mê tới thần hồn điên đảo, huống chi đối phương vẫn chỉ là một tên thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi, chính là đô tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

Cô ta vốn chỉ thuận miệng bắt chuyện, vốn cho rằng đối phương khẳng định sẽ được để ý mà lo sợ, lại không nghĩ tới phản ứng của đối phương vậy mà lại lạnh nhạt như thế.

"Này, anh chàng đẹp trai, anh có thể chụp một kiểu ảnh giúp ta được không?"

Cô gái xinh đẹp nóng bỏng có chút không cam tâm, tiếp tục mở miệng nói, hơn nữa vừa nói, vừa đưa điện thoại di động của mình tới trước mặt Diệp Trần, một mặt vẻ chờ mong.

Diệp Trần lập tức nhướng mày, lạnh lùng nói:

"Không được!"

Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần đã trực tiếp vượt qua trước mặt cô ta.

Cô cái xinh đẹp nóng bỏng kia đầu tiên là sững sờ, sao đó là tức giận đến suýt chút nữa thì thổ huyết.

Cô ta vẫn luôn tự cao tự đại, hơn nữa thân phận lại không tầm thường, từ trước đến nay chỉ có cô ta từ chối người khác cho tới bây giờ còn chưa từng bị người khác từ trối một cách dứt khoát trực tiếp tới như vậy!

"Anh, anh đứng lại đó cho tôi! Anh cũng dám từ chối tôi?"

Hàn Dĩnh Ngọc có chút tức hổn hển, bước nhanh đuổi kịp theo bước chân của Diệp Trần, ngăn ở trước mặt hắn.

Diệp Trần bị cô gái này quấy rồi nhiều lần thì lập tức có chút chán ghét, tuy hắn hắn tự kiềm chế thân phận cũng lười chấp nhặt với cô gái này.

Ngay vào lúc hắn đang định trực tiếp sử dụng thần thông Súc Địa Thành Thốn thoát khổi cái cô gái nhàm chán này.

Bỗng nhiên lại có một giọng nói của một người con trai đột nhiên vang lên ở một bên, "Tiểu Ngọc, xảy ra chuyện gì? Có phải tiểu tử này quấy rồi ngươi hay không? Nhìn ta giáo huấn hắn giúp ngươi một chút!"

Cùng lúc giọng nói rơi xuống, một nam thanh niên có dáng người khôi ngô cao lớn từ một bên lao tới, một mặt hung thần ác sát, không nói hai lời giơ bàn tay lên muốn chộp về phía Diệp Trần!

Vẻ mặt Diệp Trần lập tức hơi phát lạnh, không thể không dâng lên một cỗ sát ý.

Cái tên thanh niên khôi ngô trước mắt này lại còn là một tên cao thủ võ đạo, không sai biệt lắm là cảnh giới nửa bước Hóa Kình, lấy tuổi của hắn ở bên trong giới võ đạo Hoa Hạ, đã coi là thiên tài võ đạo khó có được.

Đáng tiếc, ở trước mặt Diệp Trần quả thật cũng có chút không đáng chú ý, thậm chí ngay cả tư cách để cho hắn động thủ cũng không có, trực tiếp một đạo thần niệm là có thể dễ dàng gạt giò.

Tuy nhiên, thanh niên khôi ngô kia muốn ra tay với Diệp Trần thì lại bị Hàn Dĩnh Ngọc ngăn lại, một mặt không kiên nhẫn nói:

"Vương Thạch, anh ít xen vào việc của người khác đi! Việc này không có quan hệ gì với anh! Còn có, tuy rằng hai nhà Hàn, Vương chúng ta là thế giao, nhưng là tôi và anh không quen, mời anh sau này đừng có gọi tôi là tiểu Ngọc!"

Tên thanh niên khôi ngô được gọi là "Vương Thạc" kia, vẻ măt lập tức hơi đổi, trong đôi mắt đầu tiên là hiện lên vẻ giân dữ, tuy nhiên sau đó vừa cười vừa nói:

"Tiểu Ngọc, xem những gì em nói! Hai người chúng ta thế nhưng là có hôn ước trong người, lúc này ta mới từ chiến trường Phi châu chạy tới, chính là muốn đưa em trở về thành hôn, em đã định trước là nữ nhân của Vương Thạc ta!"

Hàn Dĩnh Ngọc nghe được điều này thì lập tức càng cảm thấy gai mắt, đang muốn mở miệng phản bác thì lúc này Diệp Trần cũng lại đã đi lướt qua bên cạnh.

Thân thể Vương Thạc kia hơi chao đảo một cái, trực tiếp ngăn cản đường đi của Diệp Trần, khóe miệng lộ ra một vệt cười lạnh nói:

"Tiểu tử, vị hôn thê của bản công tử mà ngươi cũng dám trêu chọc sao? Lá gan của ngươi cũng không nhỏ a!"

Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vương Thạc, chỉ nhẹ nhàng phun ra đúng một chữ:

"Cút!"

Ầm ầm!

Vương Thạc lập tức cảm thấy cả đầu của mình giống như bị một tia, sấm mùa xuân oanh trúng, giống như muốn nổ bể ra!

Bạch bạch bạch!

Thân thể càng là bỗng nhiên chấn động, không tự chủ được lui lại tới bảy tám bước, suýt chút nữa thì đặt mông ngồi xuống đất.

"Cái gì! Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"

Vẻ mặt của Vương Thạc trở nên trắng bệch, không thể tưởng tượng nổi nhìn sang Diệp Trần, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc.

Ngay cả chính hắn cũng không nói lên được vừa rồi là cái loại cảm giác này là gì, đối phương rõ ràng cũng không có làm gì, thế nhưng hắn lại cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng, giống như đang bị ma quỷ để mắt tới!

Nếu không phải hắn từ nhỏ đã được tôi luyện trên chiến trường, ý chí vượt xa người thường thì vào lúc này coi như không bị dọa chết thì bản thân cũng bị trọng thương!

"Ừm?"

Ngay cả Diệp Trần cũng hơi có chút ngoài ý muốn.

Tuy rằng hắn vừa rồi chỉ sử dụng còn chưa tới một thành lực lượng thần niệm, nhưng cho dù là võ giả cấp bậc tông sư Hóa Kình cũng tuyệt đối không gánh được, không thể không dọa đến đại tiểu tiện không kiềm chế được mà đều xuất ra hết.

Không nghĩ tới nam thanh niên tên là Vương Thạc ở trước mắt này, vậy mà có thể chống đỡ được một lần công kích bằng thần niệm của hắn, cũng có thể coi là có thiên phú dị bẩm.

Hắn lại làm sao biết được rằng, Vương Thạc này chính là thiên tài võ đạo nổi danh bên trong thế hệ tuổi trẻ của Vương gia một trong tám gia tộc lớn nhất của Hoa Hạ quốc, nói về thiên phú võ đạo thì tuyệt đối không kém Dược Vô Thương lúc trước.

Đương nhiên, sau khi Diệp Trần hơi kinh ngạc một chút thì không cảm thấy có cái gì lạ.

Chỉ có điều, sua một kích không thành công hắn cũng chẳng muốn tiếp tục xuất thủ, "Ta không cần biết ngươi là người nào, không nên trêu chọc ta, bằng không, chết!"

Quảng xuống một câu, Diệp Trần trực tiếp chậm rãi hướng chỗ sâu trong Giáo Đình đi tới.

Trọn vẹn qua một lúc lâu, Vương Thạc mới từ trong trạng thái kinh hãi trước đó khôi phục lại, tuy nhiên vẻ mặt vẫn vô cùng khó coi.

Hắn tự phụ là thiên tài võ đạo, ở trong thế hệ tuổi trẻ của giới võ đạo Hoa Hạ, có thể sánh vai cùng với hắn chẳng qua cũng chỉ có rải rác mấy người mà thôi.

Không nghĩ tới, hôm nay thế mà bị một thiếu niên so với hắn còn trẻn hơn rất nhiều quát mắng đuổi đi, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.

Chỉ có điều, hắn nghĩ tới cảm giác quỷ dị trước đó kia cho nên cũng không dám lại đi gây sự với Diệp Trần.

Còn về một bên, Hàn Dĩnh Ngọc mắt đã thấy toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, đầu tiên là hơi ngẩn ngơ, sau đó đôi mắt đẹp tỏa sáng, cô ta biết võ công của Vương Thạc cực cao, đang khổ vì không thể thoát khỏi sự đeo bám làm phiền của người này, bây giờ nhìn thấy Diệp Trần vậy mà dễ dàng bức lui Vương Thạc dễ dàng như vậy, trong lòng nhất thời có chủ ý, thế là ngay lập tức bước nhanh đuổi theo Diệp Trần.

Vương Thạc thấy thế thì hơi sửng sốt một lát, cuối cùng cắn răng một cái cũng đi theo.
Chương 649 Hắn đến rồi!

Diệp Trần tự nhiên phát giác được hai người đuổi theo, tuy nhiên hắn cũng lười so đo với hai con kiến hôi này, tiếp tục từ từ hướng chỗ sâu nhất của giáo đường đi tới.

Bỗng nhiên, sau khi vòng qua một cái đường nhỏ, phía trước xuất hiện một cái đường hành lang.

Bạch! Bạch!

Hai đạo bóng đen hiện ra ở trên không trung đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Trần, ngăn cản đường đi của hắn.

Chỉ thấy hai người này, trên người đều mặc trường bào giáo sĩ màu xám, trên thân lộ ra một cố khí tức âm trầm, "Phía trước chính là cấm địa của Giáo Đình, người không có phận sự, không được đi vào!"

Trong đó có một tên nam tử mặc áo bào xám, âm trầm mở miệng nói, nói lại là tiếng anh, tuy nhiên giọng điệu lại lộ ra phong cách thời trung cổ.

Diệp Trần cũng lười nói nhảm với hắn, trực tiếp nói ngay vào điểm chính:

"Ta muốn gặp Giáo Hoàng của các ngươi!"

Hai tên nam tử áo bào xám kia liếc nhau một cái, một người khác mở miệng nói:

"Giáo Hoàng đại nhân đầu tháng của mỗi tháng sẽ ở đại điện Thánh Bỉ Đắc cử hành nghi lễ cũng bái, ngếu như ngươi muốn gặp lão nhân gia ông ta thì đầu tháng của tháng sau, trực tiếp đi tới đại điện Thánh Bỉ Đắc là được!"

Nói xong, hai người đang muốn quay người rời đi.

Diệp Trần một mặt lạnh nhạt, mở miệng lần nữa, "Ta muốn gặp là lão gia hỏa Kha Lai Đặc kia!"

"Làm càn!"

Hai tên trên người mặc áo bào tro kia, gần như đồng thời quát to một tiếng, khí thế trên người bỗng nhiên trở nên bạo ngược cường đại, giống như lúc nào cũng có thể thôn phệ Diệp Trần.

Ngay cả hai người Vương Thạc và Hàn Dĩnh Ngọc vẫn luôn ở phía xa xa đằng sau, cũng bị khí thế trên thân hai người này làm cho kinh sợ, sắc mặt không thể không thi nhau thay đổi lớn, "Khí thế của hai người kia thật là mạnh! Chỉ sợ ít nhất cũng đều là cao thủ trên Thánh Cánh a?"

"Sớm đã nghe nói, đại giáo dường Thánh Bỉ Đắc chính là tổng bộ của Giáo Đình phương Tây, cao thủ trong đó nhiều như mây, xem ra truyền ngôn quả nhiên không giả a!"

Hai người đều xuất thân từ gia tộc cấp cao nhất ở Hoa Hạ quốc, những thứ biết được tự nhiên nhiều hơn rất nhiều so với người bình thường.

"Hừ! Tiểu tử này thật đúng là không biết trời cao đất rộng, cũng dám gọi thẳng ten của lão Giáo Hoàng kia, đợi chút nữa xem hắn như thế nào!"

Sau khi Vương Thạc phản ứng lại, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khoái ý, dường như đã thấy cảnh tượng thiếu niên thần bí trước mắt này Giáo Đình phương Tây đuổi đi.

"Tiểu tử! Ta không biết ngươi là ai, chẳng qua nếu như ngươi không muốn chết thì nhanh chóng rời khỏi đây, bằng không cũng đừng trách chúng ta không khách khí!"

Hai tên mặc áo bào xám, tay áo không gió mà bay phần phật, khí thế trê người cũng nhảy lên tới cực điểm, muốn dùng loại phương thức này để Diệp Trần biết khó mà lui.

Tuy nhiên, chút thủ đoạn đấy của bọn họ ở trong mắt Diệp Trần thì có chút mát mát thế nhưng thực sự quá tầm thường.

Đối với khí thế áp bách của hai người, Diệp Trần một mặt bình tĩnh, ánh mắt trực tiếp vượt qua hai người hướng về phía sau chỗ sâu trong đại điện, sau khi nhẹ nhàng hít một hơi, đột nhiên mở miệng, "Lão Giáo Hoàng Kha Lai Đặc! Ngươi cút ra đây cho ta! Cút ra đây! Ra đây! Tới!"

"Giọng nói phát ra âm thanh giống như một tiếng sấm khổng lồ trên mặt đất, mênh mông cuồn cuồn truyền về hướng chỗ sâu kia mà đi, vang vọng thật lâu không thôi"

Ầm ầm!

Tòa đại điện hùng vĩ ở đằng sau kia đều bị chấn động đến run rẩy rung động, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Bạch bạch bạch!

Hai tên trên người mặc áo bào xám kia trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đồng thời còn điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, sống chết không rõ.

Mà ở phái sau, Vương Thạc vốn là vẫn chờ xem trò cười của Diệp Trần, vẻ mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch, quả thực không thể tin được mọi chuyện đang xảy ra ở trong mắt, trong miệng nhịn không được nghẹn ngào lẩm bẩm nói:

"Hắn làm sao...làm sao lại mạnh như vậy?"

Vương Thạc lại không ngoài nghi chút nào, nếu như lúc nãy thiếu niên thần bí này sử dụng thực lực chân chính thì hắn lúc này chỉ sợ sớm đã ngỏm củ tỏi rồi.

...

Cùng lúc đó, lão Giáo Hoàng ngồi tại vị trí lão giáo hoàng, nghe được giọng nói này cũng đột nhiên đứng dậy, mặt mo trong nháy mắt trở nên vô cùng trắng bệch, "Là hắn! Hắn đến rồi! Chẳng lẽ hắn đã biết kế hoạch của ta?"

Sắc mặt của vị Hồng y đại giáo chủ ở phía dưới cũng thay đổi lớn, người có tên, cây có bóng, lúc trước hắn xem qua không dưới mười lần video một cước của Diệp Cuồng Tiên đạp xuống Mỹ quốc, ngay cả đạn hạt nhân tính bằng trăm vạn tấn thuốc nổ cũng không làm gì được người này, thực lực của người này chỉ sợ đã vượt xa lão Giáo Hoàng!

Ngay cả lực lượng của toàn bộ Giáo Đình phương Tây của bọn họ cũng chưa chắc có thể ngăn cản được người này.

"Sư phụ, chúng ta nên làm thế nào cho phải? Nếu không vẫn là mau trốn đi!"

Lão Giáo Hoàng chán nản thở dài một tiếng, "Không nghĩ tới hắn vậy mà lại tới nhanh như vậy! Bây giờ muốn chạy trốn, chỉ sợ đã không kịp nữa rồi!"

...

Một bên khác, một tiếng quát như tiếng sấm của Diệp Trần lập tức kinh động đến toàn bộ cao thủ bên trong Giáo Đình.

Bá bá bá!

Thời gian chỉ trong một cái nháy mắt, từng đạo khí tức hùng hậu từ bốn phương tám hướng vây quanh mà tới.

Vẻ mặt của hai người Vương Thạc và Hàn Dĩnh Ngọc lập tức trở nên càng khó coi hơn.

"Không tốt! Cao thủ Giáo Đình dường như toàn bộ được thu hút tới, lần này ngay cả chúng ta chỉ sợ cũng không đi nổi!"

Hai người có thể cảm nhận được rõ ràng, những cường giả Giáo Định chạy tới trước tiên này, mỗi người đều có thực lực vượt xa hai người bọn họ, nếu như muốn giết hai người bọn họ mà nói, quả thực so với bóp chết một con kiến còn muốn đơn giản hơn!

"Tiểu tửu từ đâu tới! Cũng dám làm càn ở Giáo Đình ta, muốn chết!"

Trong đó có một ông lão mặc trường bào giáo chủ màu đen, sau khi khóa chặt khí tức của Diệp Trần, trực tiếp hét lớn một tiếng, sau đó hướng hắn đánh giết đi qua.

Đôi mắt của hai người Vương Thạc ngưng tụ lại, nhịn không được thất thanh nói:

"Tư liệu của người này ta từng xem qua, giống như là Cáp Đạt Uy giáo chủ áo đen, nghe nói thực lực của người này ở bên trong giáo chủ áo đen cũng là đứng hàng đầu, coi như so với Hồng y đại giáo chủ cũng không kém nhiều lắm, chỉ sợ ít nhất cũng có thực lực là Thần Cấp trở lên!"

Hàn Dĩnh Ngọc nghe được điều này, không thể không nhìn về phía đạo bóng dáng thiếu niên gầy còm kia, trong lòng thầm than, "Xong! Tiểu gia hỏa này không biết trời cao đất rộng, vậy mà lẻ loi một mình, một mình xông vào Giáo Đình của phương Tây, quả thực chính là đang tự tìm đường chết a!"

Tuy nhiên, những chuyện xảy ra ngay sau đó ngay lập tức khiến cho cô ta phải trợn mắt há hốc mồm ra để mà nhìn.

Đối mặt với công kích của một vị cường giả Thần Cấp, tên thiếu niên thần bí kia vậy mà không có nhúc nhích chút nào, giống như chỉ là thuận tay bắn ra:

"Sưu!"

Một đạo kiếm mang màu tím phát ra từ đầu ngón tay, bay thẳng về phía Cáp Đạt Uy giáo chủ áo đen kia mà tới.

"Bành!"

Cả người Cáp Đạt Uy ở trên không trung, ngay cả tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát ra thì đầu lại bị luồng kiếm mang màu tím kia rõ ràng chém thành một đám sương máu!

"Cái gì!"

Tất cả mọi người thấy cảnh này thì ngay lập tức tất cả đều biến sắc hoảng sợ.

Những tên cao thủ của Giáo Đình kia đang muốn xông lên thì tất cả đều lùi lại rất nhanh, trong lúc nhất thời không còn có bất cứ một ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Các hạ rốt cuộc là ai? Vì sao muốn tự tiện xông vào Giáo Đình ta?"

Cuối cùng, một tên Hồng y đại giáo chủ xuất hiện, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, chậm rãi mở miệng nói.

Diệp Trần liếc mắt nhàn nhạt nhìn người kia, "Ta là ai thì đám phế vật các ngươi còn chưa xứng biết, lại nói lại một lần cuối cùng, bảo Kha Lai Đặc đi ra đây gặp ta, bằng không hôm nay ta sẽ san bằng Giáo Đình phương Tây của các ngươi!"

Oanh!

Diệp Trần vừa mới thốt ra lời này, mọi người ngay lập tức bùng nổ.

Giáo Đình phương Tây đã thống chị đại lục Âu châu hơn một ngàn năm, ở thời kỳ cường thịnh thì gần như thống trị toàn cầu, ngay cả các nước phía đông đều biến thành thuộc địa.

Đây cũng là từ ngàn năm trước, còn chưa từng có người dám can đảm ở trước mặt khiêu khích sự uy nghiêm của Giáo Đình.

"Ngươi muốn chết!"

Tên Hồng y đại giáo chủ kia lập tức nổi giận, "Tất cả mọi người cùng nhau xuất thủ làm thịt cái tên cuồng đồ này!"
Chương 650 Chết đi!

"Thánh Quang Thập Tự trận!"

Hồng y đại giáo chủ kia quát lớn một tiếng, các cao thủ Giáo Đình ở xung quanh lập tức thi nhau xuất thủ.

Rầm rầm rầm!

Một đạo ánh sáng màu trắng nổ bắn mà ra, sau khi tập trung vào một chỗ, ngưng kết thành một tấm lưới lớn, trực tiếp bao phỉ tới Diệp Trần ở phía dưới.

"Lần này coi như hắn có ba đầu sáu tay, chỉ sợ cũng không ngăn được a?"

Vương Thạc ở đằng sau nhịn không được lại lẩm bẩm thêm một câu.

Tuy nhiên hắn vừa mới nói xong lời này thì lại nhìn thấy một cảnh tượng khó có thể tin nổi.

Chỉ thấy, Diệp Trần vẫn đứng ở nơi đó, ngay cả đầu đều không có di động một chút nào, chỉ là thuận tay đánh ra một chưởng lên phía trên.

Ầm ầm!

Một cái bóng lớn màu vàng óng hình bàn tay phóng lên tận trời, vậy mà trong nháy mắt oanh phá Thánh Quang Thập Tự đại trận mà mười mấy tên cao thủ của Giáo Đình cùng nhau tế ra!

"A!!"

Theo đó là từng tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, mười mấy tên cao thủ Giáo Đình kia gần như cùng một lúc bị dánh bay ra ngoài, ngay cả vị Hồng y đại giáo chủ kia cũng bị chấn cho liên tục lui lại, vẻ mặt trở nên trắng bệch vô cùng.

"Cái gì!"

Hai người Vương Thạc và Hàn Dĩnh Ngọc lập tức trợn mắt há hốc mồm lần nữa.

Nhất là Vương Thạc, quả thực không thể tin được cảnh tượng xảy ra ở trước mắt, "Điều này sao có thể! Hồng y đại giáo chủ của giáo đình phương Tây, mỗi một người ít nhất đều là cường giả cấp bậc Thần Cảnh, thậm chí là Nhân Tiên! Hơn mười người phối hợp với nhau vậy mà không ngăn nổi một kích của cái tên này? Cái tên này đến cùng là có lai lịch gì?"

Ngay vào lúc hai người Vương Thạc còn đang chấn động không gì sánh nổi thì sâu trong giáo đường kia đột nhiên truyền tới một tiếng thở dài già nua:

"Ai!"

Tiếng thở dài rơi xuống, mọi người đã nhìn thấy một ông lão tóc trắng trên người mặc áo bào màu vàng kim từ sâu trong giáo đường đạp không mà đến, nhẹ nhàng bước ra một bước thì đã vượt qua khoảng cách mấy thước, một cái chớp mắt thì đã tới trước mặt mọi người.

Những tên cao thủ của Giáo Đình trước đó bị Diệp Tràn đả thương, thì ngay lập tức tất cả đều chấn động tinh thần, thi nhau kích động hô to lên:

"Là lão Giáo Hoàng đại nhân!"

"Lão Giáo Hoàng đại nhân mà ra tay thì xem tiểu tử này còn phách lối như thế nào!"

"Hắn liền đợi tiếp nhận sự trừng phạt của Giáo Đình ta đi!"

...

Vương Thạc lập tức nắm lấy cổ tay của Hàn Dĩnh Ngọc, "Ngay cả vị Lão Giáo Hoàng trong truyền thuyết kia cũng đã đi ra, tiểu tử này khẳng định chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, chúng ta mau lợi dùng thời cơ này mà chạy thoát thân đi thôi!"

Không nghĩ tới, Hàn Dĩnh Ngọc sau khi hơi tự đánh giá một lá lại quả quyết lắc đầu, "Chờ một chút, tôi cảm thấy thiếu niên này hẳn không có chết dễ dàng như vậy!"

Vương Thạc lập tức khẩn trương, "Tiểu Ngọc, cô nghĩ gì thế! Lão Giáo Hoàng của giáo đỉnh phương Tây này, nghe nói có thực lực Địa Tiên trở lên, chính là Yến chân nhân của Hoa Hạ chúng ta cũng xa xa không bằng người này, hơn nữa nơi đây lại là địa bàn của hắn, tiểu tử này coi như có lợi hại hơn nữa, còn có thể nghịch thiên được hay sao?"

Vương Thạc nói xong, đang muốn cưỡng ép mang theo Hàn Dĩnh Ngọc rời đi.

Tuy nhiên, cảnh tượng xảy ra tiếp theo lại làm cho tất cả mọi người phải mở rộng tầm mắt!

Chỉ thấy, vị lão Giáo Hoàng sâu không lường được kia, xuất hiện ở trước mặt mọi người, vậy mà hướng về phía thiếu niên thần bí kia khẽ khom người, cung kính nói:

"Không biết Diệp tiên nhân giá lâm, không có đón tiếp từ xa, mong rằng thứ tội!"

Mọi người thấy cảnh này thì tất cả lập tức đều xôn xao, phải biết, ông lão trước mắt này thế nhưng là chủ nhân chân chính của Giáo Đình phương Tây, là trong lòng của vô số giáo đồ, thần chí cao vô thượng!

Bây giờ vậy mà lại khúm núm với người thiếu niên thần bí trước mắt này như thế, nếu như không phải nhìn thấy tận mắt, thật khiến người khó có thể tin.

"Chuyện này, chuyện này là như thế nào? Đây chính là Hoàng của giáo đình phương Tây, người có địa vị cao quý nhất toàn bộ đại lục Âu châu, sao lại thế..."

Hai mắt Vương Thạc trợn lên thật lớn, đều đã có chút nghi ngờ vào cuộc sống.

Trên bầu trời, Diệp Trần lạnh lùng liếc qua Kha Lai Đặc, "Ông chính là Kha Lai Đặc, lão Giáo Hoàng của Giáo Đình phương Tây sao?"

Đôi mắt già nua của Kha Lai Đăc giao nhau với hai mắt của Diệp Trần thì lập tức toàn thân run lên, ngay lập tức run rẩy khom người xuống, dùng tiếng Hoa lưu loát, vô cùng kính cẩn nghe theo nói:

"Không dám! Ở trước mặt Diệp tiên nhân, vãn bối sao dám sử dụng danh hiệu Hoàng? Ngài gọi tên của ta là được!

Diệp Trần nghe được điều này thì lông mày không thể không hơi nhíu mày, Kha Lai Đặc này ngược lại rất biết cầm lên được, thả xuống được, tự biết mình không phải đối thủ của Diệp Trần, quả quyết hạ thấp tư thái của mình, lấy tuổi thọ mấy trăm năm của hắn, thế mà tự nhận mình là vãn bối, người bình thường nếu như tự giữ thân phận, thì sẽ không tiện ra tay với hắn.

Đáng tiếc, chút mánh khóe đó của hắn, lại há có thể đánh lừa được Diệp Trần?

"Chuyện Tạp Tư Đắc Thần tử của Thần giới, đến Hoa Hạ ta khiêu khích gây chuyện, việc này không thoát khỏi liên quan với ông chứ?

Diệp Trần cũng lười nói nhảm, trực tiếp mở miệng đi vào nội dung chính.

Kha Lai Đặc nghe được điều này thì trong lòng ngay lập tức lạnh lại, lập tức cười theo nói:

"Diệp tiên nhân nói đùa! Ngài nếu như biết Tạp Tư Đặc Thần tử của Thần giới kia, vậy thì chắc cũng hiểu rõ, ta ở trước mặt của hắn chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, làm sao có thể chi phối được hành vi của hắn? Hắn giết hại cao thủ Hoa Hạ, việc này ta cũng không được rõ a!"

Diệp Trần cười lạnh, "Ta còn chưa nói cái gì, ngươi làm sao biết được Tạp Tư Đặc giết hại cao thủ Hoa Hạ?"

"Cái này..."

Kha Lai Đặc lập tức không phản bác được.

Sắc mặt Diệp Trần bỗng nhiên phát lạnh, sát khí trên người đột nhiên dâng lên, "Xem ra việc này quả nhiên là ông ở sau lưng thiết kế! Ông đây là muốn báo thù cho đệ tử của ông đúng không?"

Diệp Trần và Thần giới xưa nay không có liên quan, không thể vô duyên vô cớ ra tay với hắn, mà Diệp Trần trước đó từng ở Lang Vương Băng đảo giết chết hai tên Hồng y đại giáo chủ của giáo đỉnh phương Tây, khó đảm bảo lão Giáo Hoàng này sẽ không ghi hận trong lòng.

Kha Lai Đặc nghe được điều này, lập tức dọa đến suýt chút nữa thì hồn phi phách tán liền vội vàng khoát tay nói:

"Không không! Diệp tiên nhân tuyệt đối không nên hiểu lầm, hai đồ đệ kia của ta không biết sống chết, bị ngài giết chết cũng chẳng trách được người khác, ta sao dám ra tay với ngài?"

"Tạp Tư Đặc kia muốn gây sự với ngài, ta cũng từng cố gắng ngăn cản hắn, bất đắc dĩ hắn không nghe lời ta a!"

...

Mọi người nhìn qua bộ dáng khúm núm, khúm núp của Kha Lai Đặc trước mặt Diệp Trần mà từng người hai mặt nhìn nhau, thậm chí cũng hoài nghi chính mình có bị xuất hiện ảo giác hay không.

Đường đường là chủ nhân phía sau của cả đại lục Âu châu, vậy mà đối với thiếu niên thần bí trước mắt này lại e ngại đến trình độ như vậy, thật là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Nhất là những tên giáo đồ kia từ trước đến nay đều cuồng nhiệt coi Kha Lai Đặc như thần linh, tất cả đều dùng hai tay ôm đầu, căn bản không thể tiếp nhận cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

Chỉ có tên Hồng y đại giáo chủ đi theo sau lưng Kha Lai Đặc kia mới hiểu rõ thân phận của Diệp Trần, biết thiếu niên trước mắt này mới nhìn qua không đáng chú ý lại có thực lực khủng bố như thế nào.

Tuy nhiên, đối mặt với tư thái gần như cầu xin của Kha Lai Đặc, Diệp Trần không hề bị lay động một chút nào, vẻ mặt lạnh lùng như cũ, thản nhiên nói:

"Kha Lai Đặc! Ông cho rằng chút tâm tư nhỏ đó của ngươi có thể giấu diếm được ta sao?"

Khi Kha Lai Đặc đối mặt với đôi mắt của Diệp Trần, toàn thân lập tức run lên, suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống đất.

Diệp Trần lại xoay chuyển lời nói, nói tiếp:

"Tuy nhiên, nếu như ngươi nói lối vào Thần giới cho ta, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng! Như thế nào?"

Sắc mặt của Kha Lai Đặc, lập tức càng trở nên khó coi hơn, một mặt khổ sở nói:

"Diệp tiên nhân, không phải ta không nói, thật sự là, ta cũng không biết a!"

Diệp Trần nghe được điều này, ngay lập tức hai mắt khẽ híp một cái, sát khí trên người bỗng nhiên kéo lên, "Đã như vậy, vậy ngươi cũng không có còn giá trị để sống nữa! Chết đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK