Mục lục
THẦN ĐẾ TRỌNG SINH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 751 Ta chờ!

Mọi người ở xung quanh nghe được tiếng kêu rên của Đồ Tô Nguyên Khánh thì lập tức thi nhau sôi trào, "Thật đúng là nhị công tử của Đồ Tô gia!"

"Đồ Tô gia chính là một trong năm đại gia tộc của Vân Đan thành, gia chủ Đồ Tô Thịnh Thiên càng là trưởng lão đứng đầu trong thập đại trưởng lão của Vân Đan tông!"

"Người trẻ tuổi kia là ai? Vây mà bức bách Đồ Tô nhị công tử tới tình trạng như thế!"

"Đồ Tô gia cũng không phải dễ bị trêu chọc như vậy, ta nghĩ hắn cũng chưa chắc dám làm gì Đồ Tô nhị công tử!"

...

Ở bên trong tiếng nghị luận của mọi người, khóe miệng của Diệp Trần hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười lạnh, "Yên tâm! Ta sẽ không giết ngươi!"

Mọi người nghe được lời này của Diệp Trần thì thi nhau gật đầu.

"Thấy chưa, ta nói rồi mà, tiểu tử này vừa nghe tới tên tuổi Đồ Tô gia thì chắc chắn sẽ không dám động thủ!"

"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Nhưng mà hắn đả thương hai vị khách khanh của Đồ Tô gia, việc này chỉ sợ không thể kết thúc dễ dàng như vậy!!"

"Không sai! Vị Đồ Tô nhị công tử này thế nhưng được biết đến là có thù tất báo!"

...

Mọi người bàn tán nhao nhao.

Đồ Tô Nguyên Khánh nghe được lời này của Diệp Trần thì trong lòng lập tức chắc chắn, trên mặt lại hiện ra vẻ ngạo nhiên một lần nữa, "Tính ngươi thức thời! Chỉ cần ngươi thả ta ra, việc này bản thiếu có thể coi là chuyện cũ mà bỏ qua! Hơn nữa ngươi muốn được bồi thường gì thì bản công tử đều có thể cho ngươi!"

Đồ Tô Nguyên Khánh nói ra ngoài thì như vậy nhưng trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần chờ hắn trước tiên qau được cửa ải trước mắt này thì lập tức mời cao thủ trong tộc tới chém giết tiểu tử đáng ghét này thành muôn mảnh!

"A, thật đúng là bồi thường cái gì cũng được có phải không?"

Nụ cười trên mặt của Diệp Trần càng đậm, trong dôi mắt hiện ra vẻ trêu tức.

Đồ Tô Nguyên Khánh còn tưởng rằng Diệp Trần đã nhận sợ, hừ nhẹ một tiếng nói:

"Đí là đương nhiên! Bản công tử nói chuyện từ trước đến này đều nhất ngôn...A!!"

Đồ Tô Nguyên Khánh còn chưa có nói xong thì đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, truyền tới trong tai toàn bộ người ở trong Phiêu Hương Uyển.

Mọi người vội vàng tập trung nhìn vào, chỉ thấy, một chân của Diệp Trần hung hăng giẫm ở giữa hai chân Đồ Tô Nguyên Khánh, lúc này cái bộ vị kia đã là một mảnh máu thịt be bét, hóa ra là cái chân thứ ba của hắn đã bị nát bét.

"Tê ~~ "

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, nhất là tất cả nam nhân ở đây đều theo bản năng lấy tay che nơi đó của mình, đồng thời còn không thể không bỗng nhiên cảm thấy phát lạnh, mọi người trợn mắt há hốc mồm.

"Ta sở dĩ không có giết ngươi, đó là bởi vì nếu cứ giết ngươi như vậy thì lại dễ cho cái tên cầm thú như ngươi quá!"

Sau khi một cước của Diệp Trần đạp nát số phận đời sau của Đồ Tô Nguyên Khánh thì chậm rãi ung dung mở miệng nói.

Đồ Tô Nguyên Khánh cố gắng nén lại cản giác vô cùng đau đớn mà hạ thể truyền tới, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần giống như sắp phun ra lửa.

Nếu không phải hắn cũng là tu sĩ cảnh giới Kim Đan hậu kỳ thì một cước vừa rồi của Diệp Trần đã lấy đi cả tính mạng của hắn.

Đương nhiên, Diệp Trần là cố ý khống chế lực đạo, bằng không sớm đã một cước giẫm hắn thành một đống thịt nát rồi.

"Ngươi dám...dám đối với ta như thế! Đô Tô gia ta...sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Đồ Tô Nguyên Khánh rống giận.

Diệp Trần lại một mạnh lạnh lùng:

"Được ta chờ Đồ Tô gia của ngươi!"

Nói xong, Diệp Trần lại giơ chân lên đạp xuống trên mắt cá chân bên trái của Đồ Tô Nguyên Khánh.

Răng rắc!

Xương cốt chân trái của Đồ Tô Nguyên Khánh theo tiếng răng rắc mà nát!

"A!!"

Đồ Tô Nguyên Khánh lại phát ra thêm một tiếng kêu thảm thiết nữa.

Tuy nhiên, đến đây còn chưa có hết!

Sau khi Diệp Trần giẫm nát chân trái của Đồ Tô Nguyên Khánh thì lại giơ lên lần nữa...

"A!!!"

"A!!"

"A!!"

Ba lần kêu thảm thiết liên tiếp, vang vọng toàn bộ Phiêu Hương Uyển.

Diệp Trần thế mà một hơi đạp gãy tứ chi của Đồ Tô Nguyên Khánh!

Không!

Tăng thêm con chim nhỏ trước đó bị hắn giẫm nổ, hẳn là "Năm chi" mới đúng.

Mà mọi người vây xem ở xung quanh, tất cả nhìn thấy cảnh tượng bên này thì sớm đã choáng váng.

Hoàn toàn chính xác là Diệp Trần không có giết Đồ Tô Nguyên Khash, thế nhưng là làm như thế lại so với giết hắn còn nghiêm trọng hơn!

Cái tên này, chẳng lẽ tuyệt không để ý tới thể diện của Đồ Tô gia sao?

Lại còn là trêu chọc một trong Ngũ đại gia tộc chứ?

Sau khi Diệm Trần giẫm nát ngũ chi của Đồ Tô Nguyên Khánh thì quay người đỡ hai người Linh Vân và Linh Khê đã mặc quần áo tử tế lại nói:

"Chúng ta đi!"

Tuy nhiên, ba người vừa mới đi ra khỏi phòng khách này thì:

Bạch!

Một bóng người nổi bật đột nhiên ngăn ở trước mặt của bọn hắn, đây là một người đàn bà trung niên có vẻ đẹp lạnh lùng, khí tức nhưng so với hai ông lão trước đó còn phải mạnh hơn một chút, chắc là có thực lực cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, "Ngươi bây giờ còn chưa thể đi! Ngươi đả thương người ở Phiêu Hương Uyển chúng ta, lại hủy hoại nhiều đồ vật của tiệm chúng ta như vậy, nhất định phải cho ta một lời giải thích!!"

Người này vừa xuất hiện thì mọi người xung quanh lập tức thi nhau bàn tán lên, "Ngay cả Doãn Hàn Nguyệt chủ nhân của Phiêu Hương Uyển cũng ra mặt!"

"Chuyện này cũng khó trách! Nhị công tử của Đồ Tô gia xảy ra chuyện ở chỗ này, Phiêu Hương Uyển bọn họ cũng khó thoát khỏi tội, nếu ngay cả chủ nơi này không đứng ra lên tiếng một chút thì khẳng định không có cách nào bàn giao với Đồ Tô gia!"

"Không sai! Thực lực của vị Doãn lão bản này ở Vân Đan thành cũng xếp vào top 100! Hơn nữa nghe nói Phiêu Hương Uyển này nhưng là còn có một vị cường giả cảnh giới nửa bước Hóa Thần tọa trấn a!"

"Tiểu tử kia tuy rằng lợi hại, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể đi ra Phiêu Hương Uyển!"

...

Tu tiếng nghị luận của mọi người vào trong tai, Diệp Trần cũng không có để ở trong lòng, nhàn nhạt liếc mắt qua người đàn bà đẹp lạnh lùng này, "Ngươi muốn giải thích cái gì?"

Doãn Hàn Nguyệt hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

"Chuyện này đơn giản! Chờ Đồ Tô gia tới, các ngươi ở trước mặt nói rõ ràng, chuyện này không quan hệ gì tới Phiêu Hương Uyển, về phần giữa các ngươi giải quyết như thế nào thì Phiêu Hương Uyển chúng ta tuyệt không nhúng tay!" "Nếu như ta nhất định phải đi thì sao?"

Cùng lúc Diệp Trần nói ra lời này thì bước chân dưới chân không ngừng, mang theo hai người Linh Vận vòng qua Doãn Hàn Nguyệt, tiếp tục hướng phương hướng phía cửa đi tới.

Nếu như không phải nhìn đối phương là đàn bà con gái thì Diệp Trần sớm đã một bàn tay quất tới chứ há lại sẽ nói những lời vô nghĩa với nàng?

Bạch!

Thân thể Doãn Hàn Nguyệt lại nhoáng lên một lần nữa, đã lại một lần nữa ngăn ở trước mặt Diệp Trần, khí tức trên người bỗng nhiên phóng xuất ra, giọng nói lạnh lùng nói:

"Tiểu tử! Ngươi là nghe không hiểu tiếng người sao? Ta nói, ngươi bây giờ không thể..."

"Muốn chết!"

Không đợi bà chủ xinh đẹp này nói xong, Diệp Trần đã không thể tiếp tục kiên nhẫn nghe thêm nữa, trực tiếp vỗ ra một chưởng.

Ầm ầm!!

Một cái bàn tay lớn màu vàng óng kinh người đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đào của Doãn bà chủ, giống như một ngọn núi nhỏ hung hăng giáng xuống phái nàng.

"Cái gì! Sao lại có thể... Mạnh như vậy??!"

Không chỉ có mình Doãn Hàn Nguyệt choáng váng, những người vây xem ở đây, tất cả đều có vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Trước đó Diệp Trần dễ dàng đnáh bại hai tên hộ vệ của Đồ Tô Nguyên Khánh thì đã khiến cho người ta rất là kinh ngạc, bây giờ hiển lộ ra thực lực vậy mà cường đại hơn so với trước đó mấy lần!!

Cho dù Doãn Hàn Nguyệt có cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ cũng tuyết đối không ngờ rằng thực lực của đối phương vậy mà cường đại đến tình trạng có thể nghiền ép nàng!

Phải biết, thực lực của nàng ở Vân Đan thành có thể đủ để đưa thân vào top một trăm!

Ở dưới cảnh giới Hóa Thần hẳn không có người nào có thể uy hiếp được tính mạng của nàng.

Nhưng là bây giờ, nàng ta thật sự cảm nhận được khí tức tử vong rất rõ ràng!

"Chẳng lẽ hôm nay ta phải chết ở nơi này sao?"

Ngay vào lúc Doãn Hàn Nguyệt tuyệt vọng một trận:

"Ai!"

Một tiếng thở dài đột nhiên vang lên ở trong đại sảnh, ngay sau đó thì Doãn Hàn Nguyệt lập tức cảm thấy trở nên nhẹ nhõm, mà trước mắt cũng xuất hiện thân ảnh của một ông lão.
Chương 752 Vân Đan thành, muốn loạn!

"Lão tổ!"

Doãn Hàn Nguyệt nhìn thấy ông lão này thì lập tức mừng rỡ, không thể không kinh hô một tiếng.

Hóa ra ông lão này chính là vị cưởng giả cảnh giới nửa bước Hóa Thần đứng sau Phiêu Hương Uyển kia.

Mọi người xung quanh cũng thi nhau kinh hô lên, "Vị này chính là lão tổ của Doãn gia sao?"

"Không hổ là cường giả cảnh giới nửa bước Hóa Thần a, quả nhiên kinh khủng!"

"Ngay cả lão tổ Doãn gia cũng phải đi ra, lần này chắc hẳn là có thể ngăn cản được tiểu tử kia a?"

...

Mọi người thi nhau bàn tán.

Tuy nhiên, mí mắt Diệp Trần cũng không có nhấc một chút, trong hai con ngươi lộ ra một vệt sát ý, lạnh lùng nói:

"Lão đầu, ngươi cũng muốn chết sao?"

Oanh!

Diệp Trần vừa mới thốt ra lời kia thì tất cả mọi người quanh đó lập tức sôi trào.

"Tiểu tử này là điên rồi sao? Cũng dám nói chuyện với lão tổ Doãn gia như vậy?"

"Tuy rằng vị lão tổ Doãn gia này chỉ có cảnh giới nửa bước Hóa Thần, nhưng cũng là đại nhân vật một chân bước vào cảnh giới Hóa Thần, trong các thế lực khắp nơi trong Vân Đan thành thì thực lực đủ để đứng vào top hai mươi!"

"Dưới Hóa Thần đều là giun dế, tiểu tử này ruy rằng lợi hại, thế nhưng không nên đi trêu chọc một tên cường giả Hóa Thần!"

"Cùng lúc đắc tội Đồ Tô gia và Doãn gia, tiểu tử này xong!"

...

Mọi người ở xung quanh bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác.

Mà Doãn Hàn Nguyệt nhìn thấy lão tổ của mình xuất hiện thì lập tức lấy lại tinh thần, "Lão tổ! Tiểu tử này ở bên trong Phiêu Hương Uyển chúng ta động thủ đánh người, hơn nữa còn hủy hoại vô số tài vật, ngài nhanh xuất thủ bắt hắn lại..."

"Ngậm miệng!"

Doãn Hàn Nguyệt còn chưa nói hết thì lão tổ Doãn gia bỗng nhiên quát lớn, khiến cho lời nói tiếp theo của nàng không thể nói ra được nữa.

Chẳng những Doãn Hàn Nguyệt choáng váng, mọi người ở xung quanh nhìn thấy lão tổ của Doãn gia đột nhiên nổi giận thì tất cả cũng đều thi nhau yên tĩnh lại.

Tuy nhiên, sau đó thì phát sinh cảnh tượng lại làm cho tất cả mọi người phải trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy, vị lão tổ Doãn gia có cảnh giới nửa bước Hóa Thần này vậy mà hướng về phía người trẻ tuổi đả thương Đồ Tô Nguyên Khánh, hơi khom người thi lễ một cái, trên gương mặt già nua còn hiện ra một nụ cười lấy lòng, "Bọn tiểu bối không hiểu chuyện, đạo hữu ngàn vạn chớ trách!"

Xoạt!

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. (P/s: Đến cả thằng dịch cũng trợn mắt chứ đừng nói người đọc.)

Ở trong suy nghĩ trước đó của bọn họ, lão tổ Doãn gia vừa ra tay chắc chắn sẽ một lần hành động mà bắt giữ tiểu tử gây chuyện này.

Tuy nhiên, cho dù là ai cũng không nghĩ tới, lão tổ Doãn gia chẳng những không có động thủ, thay vào đó là một bộ tư thái lấy lòng.

Chẳng lẽ người trẻ tuổi coi trời bằng vung này có bối cảnh kinh khủng nào đó hay sao?

"Lão tổ, ngài đây là đang làm cái gì?Ngài tại sao có thể..."

Doãn Hàn Nguyệt cảm thấy cả người đều muốn sụp đổ, lão tổ mà nàng ta luôn luôn coi là thần minh, vậy mà hướng tiểu tử đáng ghét trước mắt này chịu khuất phục?

Lão tổ Doãn gia bỗng nhiên quay đầu lại, nghiêm sắc mặt, "Hàn Nguyệt! Phàm là ai tiến vào Phiêu Hương Uyển chúng ta đều là khách nhân của chúng ta, tại sao người có thể vô lễ đối với khách nhân như thế? Còn không mau hướng khách quý chịu nhận lỗi!"

Hai mắt Doãn Hàn Nguyệt lập tức trừng một cái, quả thực hoài nghi lỗ tai của mình có phải đã xảy ra vấn đề gì rồi hay không, "Lão tổ, ngài đang nói cái gì a? Ngài có biết hắn vừa rồi đã làm những gì hay không?"

Lão tổ Doãn gia khoát tay chặn lại, "Ta bảo ngươi xin lỗi! Ngươi bây giờ có phải ngay cả lão phu cũng không nghe theo nữa rồi hay không?"

"Ta... Là!"

Mặt mũi Doãn Hàn Nguyệt tràn đầy vẻ ủy khuất, đành phải đi lên trước, muốn hướng Diệp Trần xin lỗi.

Không nghĩ tới, Diệp Trần khoát tay chặn lại, "Xin lỗi thì không cần! Chúng ta bây giờ có thể đi rồi chứ?"

Lão tổ Doãn gia vội vàng gật đầu nói:

"Đương nhiên! Xin cứ tự nhiên!"

Cuối cùng, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Diệp Trần mang theo hai tỷ muội Linh Vận và Linh Khê rời đi.

...

"Lão tổ, vừa rồi vì sao ngài phải thả tiểu tử kia?"

Sau khi ba người Diệp Trần rời đi, Doãn Hàn Nguyệt theo lão tổ Doãn gia trở lại trong phòng, một mặt không cam lòng hỏi.

Lão tổ Doãn gia cũng không nói gì, đi đến trước một cái ghế, chậm rãi ngồi xuống, đang muốn mở miệng, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi:

"Phốc!"

Lão tổ Doãn gia lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Doãn Hàn Nguyệt ở một bên lập tức giật nảy mình, vội vàng đi lên trước đỡ lấy, "Lão tổ, ngài bị thương rồi? Tại sao có thể như vậy?"

Lão tổ Doãn gia tay phải lật một cái, lấy ra một viên đan dược ăn vào, lại điều tức một lúc lâu, vẻ mặt lúc này mới dần dần chuyển biến tốt hơn rất nhiều, tuy nhiên trên khuôn mặt lại đầy vẻ mặt ngưng trọng, nhìn qua Doãn Hàn Nguyệt, nói:

"Nha đầu, bây giờ ngươi dù sao cũng nên hiểu, lão phu tại sao phải làm như vậy chưa?"

Doãn Hàn Nguyệt đầu tiên là hơi ngẩn tò te, sau đó thì hai con ngươi trừng một cái, "Ý của ngài là nói, ngài bị thương là bởi vì một chưởng vừa rồi? Thực lực tiểu tử kia vậy mà cường đại đến tình trạng như thế? Điều này sao có thể!"

Doãn gia lão tổ hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

"Ta cũng cảm thấy đây là không có khả năng! Nhưng sự thật thì chính là như thế!"

"Mặc dù là do ta quá mức chủ quan cho nên mới sẽ bị ám kình của đối phương gây thương tích, thế nhưng bại chính là bại!"

"Vừa rồi ta nếu như không làm như vậy thì chỉ sợ mạng nhỏ của ngươi lúc này sớm đã không còn ở đây!"

Doãn Hàn Nguyệt vẫn cảm thấy có chút khó mà tiếp nhận, "Thế nhưng là tiểu tử kia rõ ràng chỉ có thực lực cảnh giới Kim Đan, ngài thế nhưng là cảnh giới nửa bước Hóa Thần, làm sao lại có thể như vậy? Chuyện này nên hiểu như thế nào?"

Doãn gia lão tổ yếu ớt thở dài một hơi, nói:

"Chính vì vậy, người này mới càng đáng sợ!"

"Ta dám đoán chắc, kẻ này hoặc là thiên tài tuyệt định của đại tông môn siêu cấp nào đó hoặc chính là một vị siêu cấp đại năng chuyển thế, bằng không không có khả năng chỉ lấy tu vi cảnh giới Kim Đan là có thực lực như thế!"

"Mà vô luận là khả năng nào thì không phải chỉ là Doãn gia chúng ta có thể trêu chọc!"

Nói đến đây, Doãn gia lão tổ dừng lại một chút lại nói tiếp:

"Còn về phần Đồ Tô gia bên kia, ta đã phái người đưa Đồ Tô nhị công tử đưa về trong phủ, đồng thời nói rõ tình huống, cho dù chuyện ngày hôm nay bọn họ sẽ có chỗ không vừa lòng với cách làm của chúng ta, nhưng cũng sẽ không làm được gì chúng ta!"

"Hơn nữa, Đồ Tô gia muốn báo thù cho Nhị công tử của bọn họ thì cũng chưa chắc dễ dàng như vậy!"

"Vân Đan thành này, sợ là phải loạn!"

...

Mà ở một bên khác, Đồ Tô phủ của gia tộc Đồ Tô một trong ngũ đại gia tộc của Vân Đan thành, lúc này truyền ra một tiếng rít gào, "Ai? Đến cùng là ai? Cũng dám hại con ta đến thành cái dạng này! Ta phải chém hắn thành muôn mảnh!"

Giọng nói giống như thiên lôi cuồn cuộn, ngay cả Đồ Tô phủ rộng lớn như vậy mà cũng theo đó mà rung động.

Người gào thét này là một người đàn ông trung niên khôi ngô, trên người có sát khí kinh người, khí tức lại không ở dưới lão tổ Doãn gia.

Hóa ra người này chính là Đồ Tô Huyền phụ thân của Đồ Tô Nguyên Khánh, gia chủ Đồ Tô gia!

Mà lúc này, ở bên cạnh Đồ Tô Huyền còn đứng đó một tên nam thanh niên đầy vẻ kiêu ngạo, nếu như Diệp Trần có mặt ở đây thì liếc mắt cái là có thể nhận ra được người này, người này chính là Đồ Tô công tử đã thấy qua ở trên đại hội khảo hạch.

Hóa ra hắn đúng là ca ca của Đồ Tô Nguyên Khánh, tên là Đồ Tô Nguyên Nhượng!

"Nhị đệ của ta ở Phiêu Hương Uyển bị người hại thành cái dạng này, Phiêu Hương Uyển các ngươi liền mặc kệ không hỏi sao? Doãn Hàn Nguyệt làm ăn kiểu gì vậy?"

Đồ Tô Nguyên Nhượng nhìn qua người làm của Phiêu Hương Uyển, lạnh lùng mở miệng nói.

Người làm của Phiêu Hương Uyển lập tức bị doạn đến toàn thân khẽ run rẩy, vội vàng quỳ cúi trên mặt đất nói:

"Khởi bẩm đại công tử, ông chủ nhà ta vốn là cũng muốn bắt lại hung thủ sau đó giao cho quý phủ xử trí, thế nhưng thực lực của người hành hung kia quá mạnh, cuối cùng vẫn để cho hắn chạy trốn, tuy nhiên chúng ta đã vẻ ra dung mạo của người hành hung này lại!"

Người kia nói, tay phải lật một cái, từ trong túi trữ vật lấy ra một bức tranh, sau đó từ từ mở ra.
Chương 753 Hai con đường!

Đối với chuyện đệ đệ của mình bị người hại, Đồ Tô Nguyên Nhượng thật ra thì cũng không để ý lắm.

Hắn với Đồ Tô Nguyên Khánh chính là hai huynh đệ cùng phụ thân khác mẫu thân, tình cảm cũng không quá sâu, ngược lại là đối thủ cạnh tranh vị trí gia chủ, cho nên còn ước gì đối phương không chết sớm một chút a!

Tuy nhiên, khí hắn liếc trên bức họa nhìn một cái thì hai mắt cũng không dời đi ngay lập tức.

"Lại là hắn!"

Đồ Tô Huyền ở một bên nhướng mày, "Làm sao? Nguyên Nhược, ngươi biết tên hung thủ này?"

Đồ Tô Nguyên Nhượng hít sâu một hơi, nói:

"Phụ thân đại nhân còn nhớ đến Diệp Trần mà ta vừa mới nói đến kia không? Người này chính là Diệp Trần!"

"Cái gì!"

Hai mắt Đồ Tô Huyền lập tức trừng một cái, trực tiếp đột nhiên đứng dậy, "Ngươi nói là cái tên Diệp Trần mà một hơi thông qua được bốn đợt khảo hạch Luyện đan sư mà lại luyện chế liên tiếp ba lần đều ra đan dược phẩm cấp hoàn mỹ?"

Háo ra, biểu hiện của Diệp Trần ở bên trên đại hội khảo hạch trước tiên đã được truyền ra tới toàn bộ thượng tầng của Vân Đan thành.

Bây giờ, tất cả các thế lực trong Vân Đan thành đều muốn chiêu mộ Diệp Trần này vào phe của mình, hắn đã là nhân vật chạm tay có thể bỏng.

Trước đó, Hai người Đồ Tô Huyền và Đồ Tô Nguyên Nhượng chính là đang trao đổi về chuyện này.

Tuy nhiên bọn họ làm thế nào cũng không nghĩ tới, hung thủ đả thương Đồ Tô Nguyên Khánh thế mà lại chính là Diệp Trần này!

"Ngươi chắc chắn chính là người này sao?"

Đồ Tô Huyền hơi sửng sốt một lát, hiện ra vẻ mặt ngưng trọng.

Một mặt hắn cũng muốn chiêu mộ thiên tài đan đạo mới quật khởi này vào trận doanh của Đồ Tô gia.

Thế nhưng mà một mặt khác, nhìn thấy nhi tử nhà mình bị người này đánh thành bộ dáng thê thảm như thế này hắn cũng không có khả năng thở ơ.

Đồ Tô Nguyên Nhượng nhẹ gật đầu, "Phụ thân đại nhân, ta chắc chắn chính là người này!"

"Oanh!"

Một chưởng của Đồ Tô Huyền đập vào trên bàn đá khác, bàn đá kia dùng linh thạch mà chế tạo thành lập tức xuất hiện một cái bàn tay rõ ràng, "Mẹ nó! Lão tử vốn còn có ý định mời chào người này, thế nhưng hắn vậy mà đánh Nguyên Khánh thành ra cái bộ dáng này, ta há có thể chứa hắn!"

Đồ Tô Nguyên Nhượng ở một bên lập tức vui mừng như mở cờ trong lòng, hắn nổi lên ghen tỵ đối với Diệp Trần căn bản là không muốn chiêu mộ vào Đồ Tô gia, chỉ khổ là không có lý do tích hợp đi thuyết phục phụ thân của mình.

Bây giờ thì tốt rồi, xảy ra cái chuyện này, lại đúng như những gì hắn muốn!

"Phụ thân đại nhân, người này như là đã kết thù kết oán với Đồ Tô gia chúng ta, cho dù ngài có thể bỏ qua chuyện cũ thì chỉ sợ hắn cũng sẽ không gia nhập vào Đồ Tô gia chúng ta, chúng ta đã không chiếm được, vậy cũng không thể để thế lực khác đạt được, nhất định phải nhanh giết chết người này để trừ hậu hoạn!"

"Bằng không, nếu để cho thế lực khác chiêu mộ được hắn, đến lúc đó chúng ta mới động thủ thì sẽ có rất nhiều cố kỵ!"

"Còn nữa, thủ pháp luyện đan của người này có chút huyền diệu, có lẽ từng gặp được kỳ ngộ gì đó, nếu như chúng ta có thể là người đầu tiên bắt được thì tự nhiên dùng thuật sưu hồn, ép hỏi được thủ pháp luyện đan của hắn, tất nhiên có thể đề cao thực lực tổng hợp của Đồ Tô gia chúng ta!"

Đồ Tô Huyền nghe xong lời này của nhi tử thì hai mắt lập tức sáng lên, bên trong đôi mắt hiện lên vẻ cực nóng, "Được! Cứ làm như vậy đi! Ngươi nhanh chóng đi mời ba vị trưởng lão đến đây cũng nhau thương nghị về chuyện này, thuận tiện phái người đi Vân Đan tông một chuyến, nói chuyện này cho gia gia ngươi biết được!"

Đồ Phu Nguyên Nhượng lập tức mừng rỡ vội vàng nói:

"Phụ thân đại nhân anh minh!"

...

Lại nói sau khi Diệp Trần rời khỏi Phiêu Hương Uyển thì sử dụng lực lượng thần niệm, rất nhanh đã khóa chặt được khí tức của đám người Linh Sơn.

Khoảng nửa giờ sau, hai bên tập trung ở một chỗ, Linh Sơn nhìn thấy hai nhi nữ của mình không có việc gì thì tự nhiên là vui vẻ không thôi, "Diệp tiên sinh, chúng ta nên làm gì tiếp theo bây giờ?"

Mọi người thi nhau nhìn về phía Diệp Trần.

Diệp Trần trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói:

"Bây giờ chúng ta đã đắc tội Đồ Tô gia, theo ta biết được thì Đồ Tô gia này là một trong ngũ đại gia tộc của Vân Đan thành!"

Nói đến đây, sắc mặt của mọi người lập tức đều vô cùng khó coi.

Nói đến, bọn họ cũng thật sự là đủ khổ cực, thật không nghĩ rằng từ tinh vực Cự Môn chạy trốn đi tới Vân Đan thành, kết quả lúc này vừa mới vào thành thì đã đắc tội địa đầu xà của nơi này.

"Diệp tiên sinh, ngài trực tiếp lên tiếng đi! Làm thế nào, tất cả chúng ta đều nghe theo ngài!"

Linh Sơn mở miệng lần nữa, những người còn lại cũng đều thi nhau gật đầu.

Diệp Trần hít sâu một hơi, nói:

"Hai con đường!"

"Thứ nhất, hoặc là ngay lập tức rời khỏi tinh vực Vân Đan, ta có thể mang các ngươi đi tới những tinh vực khác, hoàn toàn có thể tránh đi Đồ Tô gia!"

"Thứ hai, tiếp tục ở lại Vân Đan thành, tuy nhiên các ngươi sau này làm việc nhất định phải rất cẩn thận, không thể để cho Đồ Tô gia nhận ra được các ngươi!"

Mọi người nghe được điều này thì hai mắt lập tức nhìn nhau, trong lúc nhất thời tất cả đều không có ý kiến gì.

Rời khỏi tinh vực Vân Đan có vẻ như là một cái lựa chọn tốt nhất, tuy rằng có thể hoàn toàn tránh khỏi Đồ Tô gia.

Thế nhưng là muốn lại tìm được một nơi an nhàn giống như Vân Đan thành này thì thực sự quá khó khăn!

Giống như bọn họ trước đó ở tinh vực Cự Môn, chiến tranh lâu dài diễn ra không ngừng, ăn bữa hôm nay lo bữa mai, nói không cừng Diệp Trần vừa rời đi, bọn họ sẽ chết ở trong chiến loạn.

"Toàn bộ Vân Đan thành có hơn trăm triệu nhân khẩu, Đồ Tô gia lợi hại hơn nữa, muốn tìm được chúng ta thì cũng không có dễ dàng như vậy?"

Có người không nhịn được nói ra câu này, lập tức đạt được sự đồng ý của mọi người.

Diệp Trần suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, đám người Đồ Tô Nguyên Khánh kia tuy rằng muốn tìm thấy bọn họ, thế nhưng là muốn ở trong biển người tìm ra được bọn họ thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cùng lắm thì trước khi hắn rời đi lại đi tới Đồ Tô gia một chuyên, giết sạch toàn bộ những người kia!

Nghĩ tới đây, Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Nếu như các ngươi đã quyết định vậy, vậy thì ta sẽ không nói thêm cái gì, tuy nhiên sau này các ngươi sinh sống ở Vân Đan thành như thế nào cũng từng nghĩ tới sao?"

Đề cập tới vấn đề này, Linh Sơn lập tức cười nói:

"Diệp tiên sinh yên tâm! Chúng ta đều đã nghe ngóng, dựa theo quy định của Vân Đan thành thì chỉ cần ở bên trong Vân Đan tông làm một chút chuyện, làm một cái thủ tục ở lại thì có thể ở lại Vân Đan thành mãi mãi, sẽ không bị dội chấp pháp khu trục!"

Hơn nữa, Vân Đan thành có linh khí dồi dào, đan dược cũng rất tiện nghi, mười phần thích hợp cho tu luyện, bình thường chúng ta phải ra khỏi thành hái thuốc, hoặc là săn giết yêu thú rồi đổi lấy linh thạch..

Linh Sơn từ từ mà nói, hiển nhiên đã làm tốt không ít bài bài học.

Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Đã như vậy thì chúng ta trước hết chúng ta đi làm thủ tục ở lại đ!"

Diệp Trần gọi một cỗ xe, xe này là dùng linh thú để kéo, có thể gánh chịu được hơn trăm người ở trên đường phố rộng lớn hơn ngàn mét này, có thể tùy ý chạy đi.

Hơn nửa giờ sau, mọi người đi tới một tòa nhà trang nghiêm, cao lầu trước mắt có phần giống với cao ốc chính phủ trên Trái Đất

Đây cũng chính là nơi làm thủ tục ở lại trong miệng của Linh Sơn.

Tuy nhiên, chờ khi Linh Sơn đi vào hỏi thăm tình huống một chút thì tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, hóa ra, làm thủ tục ở lại không khó, thế nhưng mỗi người phải giao nộp mười vạn khối linh thạch thượng phẩm!

Đám người bọn họ có tới hơn hai mươi người, đó chính là trọn vẹn hơn hai trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm!

"Quá mắc! Chúng ta căn bản lại là không chịu nổi a!"

Đám người Linh Sơn, tất cả đều uể oải không thôi.

Diệp Trần thật ra thì sớm đã ngờ tới, muốn trở thành cư dân vĩnh viễn của Vân Đan thành thì chắc chắn không có dễ dàng như vậy.

Bằng không, một chỗ tu luyện tuyệt hảo như Vân Đan thành, chỉ sợ đều đã phải chen chúc mà sống!

"Chuyện Linh thạch, các ngươi không cần quan tâm, ta tới nghĩ biện pháp!"

Trong lòng Diệp Trần sớm đã có chủ ý.
Chương 754 Thiên địa biến, dị tượng sinh!

Biện pháp của Diệp Trần rất đơn giản, chính là lấy đan dược do chính mình luyện chế mang tới phòng đấu giá bán đi.

Tuy rằng ở Vân Đan thành thứ không bao giờ thiếu chính là đan dược, nhưng là đan dược có phẩm cấp hoàn mỹ thì vô luận là ở đâu đi nữa cũng đều là tài nguyên rất thưa thớt.

Bằng không trên đại hội khảo hạch trước đó sẽ không có người bằng lòng ra mười mấy vạn linh thạch tới mua viên Trúc Cơ đan phẩm cấp hoàn mỹ kia.

Huống chi, trong tay Diệp Trần, ngoài trừ đan dược ra còn có một số pháp bảo, nến như bán đi chắc là có thể bán được không ít linh thạch.

Sau khi rời đi rời đi, mọi người đầu tiên là tìm một nhà trọ bình thường ở gần đây, tạm thời dàn xếp xuống dưới.

Dựa theo quy định của Vân Đan thành, cư dân tạm thời giống như bọn họ thì có thể ở lại trong thành mười ngày, khoảng thời gian vẫn còn tính là đầy đủ.

Tuy nhiên, Diệp Trần cũng không muốn ở Vân Đan thành quá lâu, hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng tu xếp cho mọi người thật tốt, sau đó tiến về Mê La Tinh Hải.

Sau khi tiến vòa gian phòng của mình, Diệp Trần thuận tay bố trí mấy đạo cấm chế, sau đó từ bên trong Càn Khô Trậc lấy ra ngoài dược liệu cất trong đó bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu xem luyện chế loại đan dược nào tương đối tốt, "Dược liệu trên tay ta bây giờ không nhiều, nếu là dùng để luyện chế đan dược nhị phẩm, tam phẩm cho dù là đan dược phẩm cấp hoàn mỹ thì chỉ sợ nhiều nhất cũng chỉ có thể bán mấy chục viên vạn linh thạch mà thôi!"

"Nếu như muốn bán được giá trên trăn vạn giá trên trời, chỉ sợ ít nhất cũng phải là đan dược tứ phẩm, hơn nữa còn phải có phẩm cấp hoàn mỹ!"

"Loại đan dược này nhất định phải có tính thực dụng rất cao, hơn nữa độ khó không thể quá lớn, bằng không dựa vào trình độ luyện đan của ta bây giờ, chỉ sợ rất khó trăm phần trăm luyện chế ra đan dược phẩm cấp hoàn mỹ..."

Diệp Trần suy nghĩ một lát, với đan dược trước mắt có khả năng luyện chế ra được đan dược tứ phẩm, trong đầu của hắn bắt đầu lật qua từng loại đan dược, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, "Có! Hóa Anh đan!"

Cái gọi là Hóa Anh đan, tên như ý nghĩa, đan dược có thể trợ giúp tu sĩ cảnh giới Kim Đan đỉnh phong đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh.

Háo Anh đan có phẩm cấp thông thường thì có thể tăng lên khoảng hai thành xác suất đột phá.

Mà Hóa Anh đan phẩm cấp tinh phẩm có thể tăng lên sáu thành xác suất đột phá.

Còn về phần Hóa Anh đan phẩm cấp hoàn mỹ thì cao hơn chín thành!

Ở bên trong Vân Đan thành lớn như thế này, những tu sĩ bị vây ở cảnh giới Kim Đan đỉnh phong chắc chắn không phải số ít.

Hóa Anh đan phẩm cấp phổ thông đối với bọn hắn mà nói cũng không có tác dụng quá lớn, có thể phải thất bại liên tiếp mấy lần mới có thể đột phá thành công.

Mà một viên Hóa Anh đan phẩm cấp hoàn mỹ đủ để bọn hắn đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh sớm hơn trong khoảng thời gian mấy năm, thậm chí là mười mấy năm!

Phải biết, thọ nguyên của tu sĩ cảnh giới Kim Đan chỉ có bốn, năm trăm năm mà thọ nguyên của tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh thì tăng lên tới gấp đôi, có thể đạt tới hơn ngàn năm!

Có lẽ đối với những tu sĩ tuổi còn trẻ mà nói, đột phá cảnh giới Nguyên Anh sớm mấy năm cũng không tính là chuyện ghê gớm gì.

Nhưng đối với những tu sĩ cảnh giới Kim Đan sinh mệnh đã tới giai đoạn cuối cùng mà nói thì đột phá liền mang ý nghĩa kéo dài tuổi thọ!

Bọn họ khẳng định không tiếc bất cứ giá nào cũng sẽ nắm chắc cơ hội như vậy bởi vì ai mà chẳng hiểu một đạo lý, chết là mất hết, những gì mình tồn kho tại sao không lấy ra để cược vào một cái có thể kéo dài tuổi thọ...

Sau khi những suy nghĩ này hiện lên ở trong đầu Diệp Trần, Diệp Trần lập tức hạ quyết tâm, "Được! Liền chọn Hóa Anh đan đi!"

Lập tức, Diệp Trần nói là làm liền, nhanh chóng lấy ra dược liệu cần có để luyện chế Hóa Anh đan đi ra, toàn bộ sửa sang lại một lần.

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sáng, Diệp Trần hơi điều chỉnh khí tức của mình một chút, điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, lúc này mới lấy Thôn Thiên đỉnh ra, sau đó tế Ngũ Muội chân hỏa ra và bắt đầu chính thức luyện đan.

Hóa Anh đan là một loại đan dược trong hàng ngũ đan dược tứ phẩm, nó thuộc về trung thượng đẳng, cho dù Diệp Trần sử dụng Thôn Thiên đỉnh lấy ra trạng thái tốt nhất của chính mình thì cũng không có niềm tin tuyệt đối có thể luyện chế ra đan dược phẩm cấp hoàn mỹ.

Hơn nữa, Diệp Trần đánh giá phân lượng dược liệu một chút, nhiều nhất chỉ có thể cung cấp hắn luyện chế vẻn vẹn ba lần mà thôi.

Hô hô!!

Theo hỏa diễm màu đỏ tươi dâng lên ở bên trong Thôn Thiên đỉnh, Diệp Trần bắt đầu dựa theo trình tự chậm rãi bỏ dược liệu vào bên trong đỉnh lô.

Khoảng nửa giờ sau:

"Xì xì xì ~~ "

Kèm theo đó là một cỗ mùi hương thơm nồng đậm của đan dược, trôi nổi trong toàn bộ căn phòng.

Hóa Anh đan, thuận lợi luyện chế thành công!

Tuy nhiên, một chút cao hứng Diệp Trần cũng không có, "Chỉ là phẩm cấp tinh phẩm thôi sao? Quả nhiên, muốn luyện chế ra đan dược tứ phẩm phẩm cấp hoàn mỹ là một chuyện tuyệt đối không có dễ dàng như vậy a!"

Nếu như lời nói này mà để cho Luyện đan sư tứ phẩm khác mà nghe được thì đoàn không chừng tâm tư muốn giết Diệp Trần cũng có.

Đây chính là Hóa Anh đan đan dược tứ phẩm phẩm cấp tinh phẩm a, hắn thế mà còn không có hài lòng!

Diệp Trần thuận tay ném Hóa Anh đan tứ phẩm vừa mới luyện chế ra sang một bên giống như ném rác rưởi, sau đó lại tế ra hỏa diễm bắt đầu nếm thử lần thứ hai.

Chớp mắt một cái, lại qua hơn nửa giờ.

"Xì xì xì ~~ "

Hóa Anh đan lại thuận lợi thành hình một lần nữa, lông mày Diệp Trần lại nhíu chặt hơn, "Còn thiếu một chút! Chẳng lẽ dựa vào trình độ luyện đan của ta bây giờ thật không cách nào luyện chế ra đan dược tứ phẩm có phẩm cấp hoàn mỹ sao?"

Mắt thấy dược liệu trước mắt chỉ có thể luyện chế lại một lần Hóa Anh đan nữa mà thôi, Diệp Trần không thể không có chút chán nản, "Thôi! Thực sự không được thì chỉ có thể luyện chế ra đan dược tứ phẩm khác thử một chút!"

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần gần như đã không còn ôm hy vọng quá lớn, thuận tay ném toàn bộ dược liệu còn lại vào bên trong đỉnh lô, bắt đầu luyện chế Hóa Anh đan lần thứ ba.

Lần này, không biết có phải bởi vì tâm tư tất thắng của Diệp Trần không còn như trước đó hay không, thay vào đó ở từ nơi sâu xa, đụng chạm đến một tia thiên đạo...

"Xì xì xì ~ "

"Ầm ầm!"

Ngay tại trong nháy mắt viên Hóa Anh đan thứ ba này thành hình thì không gian xung quanh bỗng nhiên lắc lư kịch liệt một trận! Thậm chí ngay cả cấm chế mà Diệp Trần bố trí ở xung quanh cũng bị lực lượng thiên địa kia công kích đến, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ vỡ tan.

Mà cùng lúc đó, trên bầu trời bên ngoài phòng trọ tiếng sấm ầm ầm cuồn cuộn, kéo dài đến một lúc lâu mới dần dần tán đi, lại khôi phục sắc trời sáng sủa trước đó, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trong lúc nhất thời, người đi đường qua lại ở xung quanh thi nhau ngừng chân, mọi người kinh ngạc đến ngây người.

Mà lúc này, bốn phương tám hướng của Vân Đan thành có một cỗ khí tức cường hoành đột nhiên phóng lên tận trời, kèm theo đó là từng tiếng kinh hô:

"Dị tượng sinh! Thiên địa biến! Đây là dấu hiệu bảo đan tứ phẩm trở lên xuất thế!"

"Chẳng lẽ là tông chủ đại nhân lại khai lò luyện đan rồi?"

"Không đúng! Phương hướng của đạo khí tức này cũng không phải tới từ Vân Đan tông!"

"Chẳng lẽ Vân Đan thành ta lại có một vị cao nhân đan đạo tới?"

"Đi! Đi xem một chút!"

...

Đạo khí tức cường hoành kia thi nhau theo vị trí xuất hiện thiên địa dị tượng mà chạy tới.

Diệp Trần cũng không biết, hắn luyện chế được một viên Hóa Anh đan phẩm cấp hoàn mỹ, vậy mà làm ra động tĩnh lớn như vậy, thậm chí đều hấp dẫn tất cả toàn bộ cao thủ Vân Đan thành tới.

Vào lúc này hắn đã thu cất đan dược vào trong bình ngọc, tính cả Hóa Anh đan phẩm cấp tinh phẩm cùng thu vào bên trong Càn Khôn Trạc.

Sau khi ra khỏi căn phòng, Diệp Trần đầu tiên dặn dò đám người Linh Sơn là không nên rời khỏi phòng trọ, sau đó thì ra cửa, thuê một chiếc xe, thẳng hướng phòng đấu giá lớn nhất của Vân Đan thành mà đi.
Chương 755 Thiên Tàng các

Chân trước Diệp Trần vừa đi, từng đạo khí tức cường hoành đột nhiên xuất hiện ở trên không trung ngàn mét của phòng trọ:

"Ha ha! Xem ra các vị đều là bị thiên địa dị tượng vừa rồi hấp dẫn tới a?"

"Thiên địa biến, dị tượng sinh! Lại thêm mùi thơm của đan dược ở xung quanh, nơi này cách đây không lâu, nhất định có bảo đan xuất thế!"

"Kỳ lạ! Làm sao vừa đuổi tới nơi này thì lại đột nhiên bị đoạn mất manh mối? Hơn nữa xung quanh cũng không có phát hiện được sự tồn tại của khí tức đặc biệt cường đại nào?"

"Xem ra vị cao nhân này, chẳng những có đan thuật siêu quần, công phu ẩn nấp cũng thuộc dạng nhất lưu a!"

"Đáng tiếc! Không thể nhìn thấy tận mắt cảnh tượng bảo đan xuất thế, thực sự thật là đáng tiếc!"

...

Ngay vào lúc một đám cường giả thi nhau tiếc hận, Diệp Trần lúc này đã đi tới một nơi lầu các vàng son lộng lẫy mang phong cách cổ xưa.

Trên cửa biển là ba chữ to có kim khoang lóng lánh "Thiên Tàng các!"

Nơi này chính là phòng đấu giá lớn nhất trong toàn bộ Vân Đan thành.

Diệp Trần cất bước vào trong đó, một nữ tử trẻ tuổi ăn mặc theo phong cách quyến rũ cười tiến lên đón, "Tiên sinh là muốn mua đồ hay là bán đồ? Thiên Tàng các chúng ta chính là phòng đấu giá lớn nhất Vân Đan thành, đan dược, pháp bảo, công pháp bí tịch và các loại thiên tài địa bảo cái gì cần có đều có! Đồng thời cũng thu mua các loại bảo bối..."

Không đợi nữ tử quyến rũ này nói xong, Diệp Trần trực tiếp lấy ba viên Hóa Anh đan vừa luyện chế ra ngoài, "Ta tới bán đan dược!"

Nữ tử quyến rũ này lập tức sững sờ, vẻ mặt nhiệt tình lập tức giảm đi rất nhiều, thậm chí còn mơ hồ hiện ra vẻ khinh thường.

Phải biết, ở Vân Đan thành thì đan dược chính là không bao giờ thiếu, cho nên so sánh với những tinh vực khác ở xung quanh, giá cả đan dược ít nhất cũng thấp hơn không chỉ gấp mấy lần.

Dù sao, Luyện đan sư trong Vân Đan thành thực sự nhiều lắm, nguồn cung sớm đã lớn hơn cầu, trừ khi là đan dược cấp cao hoặc là đan dược hoàn mỹ mà vạn người không có được một, bằng không mà nói, đấu giá ở trong phòng đấu giá này căn bản không người hỏi thăm.

Hơn nữa, nàng ta thấy Diệp Trần còn trẻ tuổi cũng không giống đại sư đan đạo thì lại có thể lấy ra đan dược cao cấp gì?

"Tiểu tiên sinh, nếu như ngươi muốn bán đan dược, Thiên Tàng các ta thế nhưng là có quy củ, ít nhất cũng phải là đan dược tam phẩm trở lên, hơn nữa còn phải từ giám định sư chuyên nghiệp của chúng ta tới làm ra đánh giá mới có tư cách tiến vào đấu giá, sau đó chúng ta mới có thể đấu giá cho ngài!"

Diệp Trần tự nhiên cũng nhìn ra vẻ kinh thường trong mắt của đối phương, tuy nhiên hắn cũng không có để ở trong lòng, ai bảo hắn nghịch thiên quá chứ.

Hóa Anh đan tứ phẩm ở Vân Đan tinh tuyệt đối được tính là đan dược cấp cao, huống chi còn là Hóa Anh đan phẩm cấp hoàn mỹ chứ?

"Được, vậy trước tiên giám định đi!"

"Diệp Trần nhàn nhạt đáp lại một câu."

Nữ tử quyến rũ thấy Diệp Trần lại còn chưa có ý định từ bỏ thì lông mày hiện lên vẻ không kiên nhẫn, tuy nhiên cho dù đối phương là tên ăn mày, tới đây thì cũng vẫn là khách nhân, nàng ta tự nhiên không dám thất lễ quá phận, chỉ biết rõ là lãng phí thời gian, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

Chẳng mấy chốc, dưới sự dẫn dắt của nữ tử quyến rũ này, Diệp Trần đi vào bên trong một chỗ Thiên điện.

Đợi khoảng mười mấy phút thì nữ tử quyến rũ lại xuất hiện một lần nữa ở trước mắt Diệp Trần, bên cạnh còn có thêm một ông lão tóc xám mặc áo bào xanh, một mặt vẻ ngạo nhiên, "Chính là ngươi muốn đấu giá đan dược?"

Ông lão mặc áo bào xanh liếc mắt nhìn Diệp Trần thì vẻ mặt không kiên nhẫn càng đậm, rõ ràng giống với nữ tử quyến rũ kia, thấy thấy quá thực chính là lãng phí thời gian.

Diệp Trần nhẹ gật đầu, cầm trong tay hai bình đan ngọc chứa đan dược đưa tới.

Ba viên Hóa Anh đan là tách đi ra cất ở hai bình nhỏ khác nhau, hai viên đan dược phẩm cấp tinh phẩm đặt ở một cái bình nhỏ, viên đan dược phẩm cấp hoàn mỹ kia thì đặt một mình vào một cái bình nhỏ.

Ông lão mặc áo bào xanh không nhịn được từ trong tay Diệp Trần nhận lấy bình ngọc, thuận tay mở bình ngọc chứa đan dược tinh phẩm.

Hô!

Bình ngọc vừa mở ra thì lập tức một cỗ đan hương nồng đậm trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ đại điện.

Ông lão áo bào xanh trước đó còn một mặt không nhịn được thì vẻ mặt lập tức thay đổi, lập tức lấy ra hai viên đan dược tinh phẩm kia, sau khi khẽ đảo quan sát cẩn thận thì hai mắt không thể không tỏa sáng, mặt mùi đầy vẻ kích động, nói:

"Hóa Anh đan tứ phẩm! Hơn nữa phẩm chất này chắc là phẩm cấp tinh phẩm a?"

Lời vừa nói ra, không chỉ nữi tử quyến rũ bên cạnh kia cũng thay đổi sắc mặt, những người khác ở bên trong đại điện cũng thi nhau ném ánh mắt tới.

"Hóa Anh đan phẩm cấp tinh phẩm! Cho dù là Luyện đan sư tứ phẩm bình thường cũng rất khó luyện chế ra được đi?"

"Nghe nói Hóa Anh đan phẩm cấp tinh phẩm này có thể để cho tu sĩ cảnh giới Kim Đan đỉnh phong có sáu thành xác suất tấn thăng cảnh giới Nguyên Anh a!"

"Không sai! Đối với những tu sĩ cảnh giới Kim Đan sống tới mấy trăm tuổi kia mà nói, Hóa Anh đan thế nhưng là đan dược trân quý hơn so với bất luận đan dược nào! Nhớ rõ một năm trước, Thiên Tàng các xuất hiện qua một viên Hóa Anh đan phẩm cấp tinh phẩm, cuối cùng trọn vẹn đập tới giá cao một trăm vạn linh thạch!"

...

Nghe được tiếng bàn tán của mọi người, ngay cả Diệp Trần cũng có chút hơi kinh ngạc.

Mới chỉ là Hóa Anh đan phẩm cấp tinh phẩm thôi thế mà có thể đạp tới trăm vạn linh thạch?

Xem ra ta vẫn còn đánh giá thấp giá trị của viên đan dược này a!

Còn về phần nữ tử quyến rũ ở bên cạnh ông lão mặc áo bào xanh kia cũng sớm đã kích động không được, lập tức mệnh lệnh người bên dưới dâng trà, thái độ đối với Diệp Trần cũng xảy ra bước ngoặt lớn một trăm tám mươi độ.

Dù sao thì đây chính là vụ làm ăn lớn tới trăm vạn a!

"Diệp tiên sinh đúng không? Không biết hai viên Hóa Anh đan này là xuất từ dưới tay vị đại sư nào?"

Sau khi ông lão áo bào xanh nhiệt tình nói chuyện với Diệp Trần được vài câu thì thận trọng mở miệng hỏi.

Mọi người ở xung quanh nghe được câu hỏi này cũng thi nhau dựng lỗ tai lên.

Dù sao, phóng tầm mắt toàn bộ Vân Đan thành, thế nhưng luyện chế ra được Hóa Anh đan có phẩm cấp tinh phẩm cũng không có nhiều, mà mỗi một vị đều chắc chắn là nhân vật cấp đại sư!

Diệp Trần không thể không chau mày, hắn chỉ muốn dùng đan dược đổi lấy linh thạch cũng không muốn lại phức tạp, "Chuyện này thì ngươi không cần hỏi! Cứ nói cho ta, đan dược của ta có đủ tư cách để đấu giá ở chỗ các ngươi hay không?"

Ông lão áo bào xanh kia thấy Diệp Trần có chút không thích cũng không dám lại tiếp tục đi hỏi mà vội vàng nói:

"Đủ đủ đủ! Đương nhiên đủ tư cách!"

Nói đến đây, ông lão mặc áo bào xanh dừng lại một chút lại nói tiếp:

"Diệp tiên sinh, là như vậy, dựa theo phép tắc của Thiên Tàng các chúng ta, ngài có thể có hai loại lựa chọn!"

"Thứ nhất, ngài có thể trực tiếp bán đan dược cho Thiên Tàng các chúng ta, chnugs ta sẽ dựa theo giá thị trường tới mua!"

"Thứ hai, ngài cũng có thể lựa chọn đấu giá trên hội đấu giá của chúng ta, tuy nhiên một khi đấu giá thành công, Thiên Tàng các chúng ta muốn thu lấy tiền thuế là hai phần trăm!"

"Không biết ngài nghiêng về loại lựa chọn nào đây?"

Diệp Trần hơi suy nghĩ một chút, "Ta chọn lựa chọn thứ hai!"

Căn cứ theo phản ứng của mọi người xung quanh thì đan dược trong tay của hắn chắc là rất được hoan nghênh, nếu như dựa theo giá thị trường bàn cho Thiên Tàng các thì rất có khả năng sẽ thua lỗ lớn!

Ông lão áo bào xanh dường như sớm đã ngờ tới, Diệp Trần sẽ lựa chọn loại thứ hai, mỉm cười, nói:

"Đã như vậy, ta đây để cho người của chúng ta đi sắp xếp! Vừa vặn tối hôm nay chúng ta cũng muốn tổ chức một buổi hội đấu giá, Diệp tiên sinh trước tiên có thể dời bước đến phòng khách quý của chúng ta..."

Không đợi ông lão mặc áo bào xanh nói xong, Diệp Trần khoát tay áo, "Không vội! Nơi này còn có một viên đan dược chưa có giám định đâu!"

Diệp Trần chỉ chỉ vào một cái bình ngọc khác trong tay ông lão áo bào xanh, chậm rãi mở miệng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK