Khoảng thời gian cho nụ hôn này còn lâu hơn nụ hôn trước!
Thẳng đến bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa, Diệp Trần lúc này mới chậm rãi buông "Tiêu Nhược Hi" từ trong ngực ra.
"Hi Nguyệt, trước đây không phải nàng vẫn luôn nói muốn đến quê hương của ta nhìn một chút sao? Nơi này chính là Trái Đất là quê hương của ta!"
"Người bên ngoài, chính là chị Tô Mạn của ta, ta trước hết để cho chị ấy tiến vào, làm quen với nàng một chút!"
"Tiêu Nhược Hi" nhẹ gật đầu, đồng thời tò mò quan sát ở xung quanh, trong đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, bây giờ thân thể của Tiêu Nhược Hi được Hi Nguyệt nắm vào trong tay, nhìn thấy mọi sự vật ở trên Trái Đất đều cảm thấy rất là mới lạ.
Trước đó ở Tu Chân giới, nàng ta thường xuyên nghe Diệp Trần đề cập tới chuyện ở trên Trái Đất, vẫn muốn đến xem một chút, đáng tiếc không được như ý.
Diệp Trần thuận tay vung lên, cửa phòng bệnh cũng đã tự động mở ra, Tô Mạn và mấy người Lữ Quốc Thắng cũng đi vào.
"Ồ! Tiêu Nhược Hi, ngươi đã tỉnh?"
Tô Mạn nhìn thấy "Tiêu Nhược Hi" đã ngồi dậy, lập tức nhanh chóng đi tới trước giường, mặt mũi đầy vẻ vui mừng.
Còn về Lữ Quốc Thắng thì sớm đã trợn mắt há hốc mồm, "Hắn thế mà có thể chữa khỏi? Điều này...điều này sao có thể!"
Lữ Quốc Thắng được biết đến là một trong những chuyên gia về não bộ tốt nhất của Hoa Hạ, dùng thời gian hơn nửa ngày, ngay cả nguyên nhân gây ra bệnh cũng không có điều tra ra, kết quả lại bị tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch ở trước mắt, nhanh như vậy đã chữa lành, đây quả thực là vô cùng mất mặt, mất mặt một cách trần chuồng a!
Mặc dù đối phương cũng không có ý tứ truy cứu, Lữ Quốc Thắng cũng không còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại đây đành lập tức xám xịt rời đi.
"Đây chính là chị của ta, Tô Mạn!"
Diệp Trần thông qua thần niệm, hướng Hi Nguyệt giới thiệu.
Hi Nguyệt lập tức hiện ra nụ cười hiền hòa, đưa tay giữ chặt lấy bàn tay của Tô Mạn, cười nói:
"Chị Tô Mạn, chị khỏe chứ!"
Tô Mạn lập tức ngây ngẩn cả người, thậm chí cũng hoài nghi tới chính mình xuất hiện ảo giác!
"Ngươi...vừa rồi...mới gọi ta là cái gì ấy nhỉ?"
Hóa ra, hai người các cô từ trước đến nay vẫn luôn không hợp nhau, tuy rằng Tô Mạn lớn hơn so với Tiêu Nhược Hi một tuổi, thế nhưng Tiêu Nhược Hi chưa từng một lần gọi thẳng tên như vậy.
Bây giờ, "Tiêu Nhược Hi" vậy mà gọi cô là chị Tô Mạn!
Đây quả thực là chuyện xưa nay chưa từng thấy!
Hi Nguyệt lại làm sao biết được những chuyện này, còn tưởng rằng mình nói sai lời gì, lập tức có chút không biết nên trả lời như thế nào.
Không nghĩ tới, Tô Mạn bỗng nhiên hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trần nhà cười to, có chút đắc ý, "Vì ngươi gọi ta một tiếng là chị, những chuyện trước kia ta cũng không so đo với ngươi nữa a!"
Nói xong lời này, Tô Mạn dường như nghĩ tới chuyện gì, "Đúng rồi! Tiểu Trần, Nhược Hi, hôm nay ta mới ở trong một công ty nước ngoài, xin vào vị trí thực tập, hôm nay là ngày đi làm đầu tiên, bỏ bê công việc đã hơn nửa ngày, nếu không quay lại thì e rằng mình không thể nói được..."
Tô Mạn bây giờ đã học đại học năm thứ tư, đã bắt đầu đi thực tập.
Diệp Trần nghe được điều này thì đúng là đang cầu mà không được liền nói ngay:
"Chị Mạn, chị đi nhanh đi, Hi...Nhược Hi cứ giao cho em chiếu cố là được rồi!"
Lông mày Tô Mạn lập tức hơi nhíu, gần như phát hiện ra thái độ của Diệp Trần đối với Tiêu Nhược Hi dường như cùng trước đó không giống nhau, trong lòng vậy mà không hiểu vì sao có chút ghen ghét...
"Tô Mạn a Tô Mạn! Ngươi đang nghĩ cái gì thế? Hắn là em trai của ngươi, nếu như hắn thật cùng với Tiêu Nhược Hi thì ngươi nên chúc phúc cho hai đứa nó chứ a!"
Vừa nghĩ tới đây, Tô Mạn cưỡng ép sự ghen ghét trong lòng lại, rõ ràng áp chế xuống, hướng về phía "Tiêu Nhược Hi" chớp chớp mắt, nói:
"Tiêu Nhược Hi! Em trai của ta cũng không phải người bình thường, ngươi phải biết quý trọng nha!"
Nói xong lời này, liền quay người rời đi.
Diệp Trần lập tức một hồi buồn cười,
Trong cơ thể Tiêu Nhược Hi cất giấu tàn hồn của Hi Nguyệt, chuyện này thực sự không thể tưởng tượng nổi, cũng không phải là Diệp Trần cố gắng giấu diếm nhưng thật sự căn bản là không có cách nào giải thích.
Đợi sau khi Tô Mạn rời khỏi thì Diệp Trần một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh Hi Nguyệt, rất tự nhiên muốn ôm nàng vào trong lòng.
Không nghĩ tới, Hi Nguyệt lại né tránh, tức giận nhìn qua Diệp Trần, "Huynh thành thật nói cho ta biết, huynh cùng chủ nhân tấm thân thể này là có quan hệ như thế nào? Lời nói vừa rồi của chị Tô Mạn lại là có ý gì?"
Diệp Trần lập tức không thể không cười khổ, ăn dấm chua giống như là bản năng của mọi cô gái, ngay cả siêu nhiên vật ngoại như Hi Nguyệt tiên tử cũng không thể ngoại lệ.
Diệp Trần không thể không đưa tay chọc chọc vào trên đầu nhỏ của nàng, "Tiên tử đại nhân của ta, nàng nghĩ gì thế? Trong lòng của ta đã có ngươi thì làm sao có thể đi thích một cô gái khác đây?"
Diệp Trần nói đến đây thì dừng lại một chút, trong đôi mắt bỗng nhiên hiện lên một vệt tà ý, "Hi Nguyệt, dù sao nhục thân của nàng bây giờ không có ở đây, nếu không có thể trực tiếp đoạt xá..."
Đạo tà niệm này, lúc trước Diệp Trần đã từng nghĩ tới, tuy rằng làm như thế có chút có lỗi với Tiêu Nhược Hi, thế nhưng vì người có tình cảm chân thành với mình, Diệp Trần không quản được nhiều như vậy!
Tiêu Nhược Hi, tuyệt đối là thể xác tốt nhất để Hi Nguyệt đoạt xá!
Tuy nhiên, Hi Nguyệt lại rất kiên quyết cự tuyệt, "Không được! Ta bây giờ chiếm thân thể nàng là đã thua thiệt cô ta không ít, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?"
"Hơn nữa, ta mơ hồ cảm nhận được, tàn hồn của ta, giống như đang bị ảnh hưởng bởi lực lượng quy tắc!"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức giật mình, "Chỉ giáo cho?"
Lông mày Hi Nguyệt cau lại, chậm rãi nói:
"Nguyên nhân cụ thể thì ta cũng không nói ra được, tuy nhiên ta đã từng nhìn qua ở trong sách cổ, Nguyệt Quang Bảo Giám tuy rằng có thể mang người trở về quá khí, nhưng chỉ có thể lấy trạng thái linh hồn xuyên qua, đồng thời sẽ trở lại trên nhục thân của mình..."
"Nhưng bây giờ là tàn hồn của ta lại đi theo huynh tới Trái Đất!"
"Thậm chí, ta còn không thể cảm ứng được nhục thể của ta!"
"Điều này nói rõ, Trái Đất trước mắt cùng với ở trong Tu Chân giới giường như có một loại lực lược quy tắc nào đó cản trở!"
Diệp Trần khẽ chau mày, "Coi như là như vậy thì sẽ như thế nào? Nàng chỉ cần thần hồn đủ cường đại, sau đó lại tìm một bộ thân thể thích hợp đoạt xá, sớm muộn gì cũng có thể khôi phục lại tu vi ngày xưa!"
Không nghĩ tới, Hi Nguyệt lại lắc đầu nói:
"Không phải như vậy! Sở dĩ ta sẽ bị lực lượng quy tắc có chỗ bài xích cũng bởi vì ta không thuộc về thế giới này, thực lực của ta càng mạnh, lực bài xích cũng càng lớn, sớm muộn cũng sẽ không được phép tồn tại ở trong thế giới này!"
"Hơn nữa, căn cứ vào ghi chép có liên qua tới Nguyệt Quang Bảo Giám trong sách cổ, ở dưới cùng một thời không, cũng không thể cùng một lúc tồn tại hai cái ý thức chủ thể!"
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức biến sắc, "Hi Nguyệt, ý của nàng là..."
Hi Nguyệt nhẹ gật đầu, nói:
"Nếu như ta không có đoán sai, ý thức của ta ở trong Tu Chân giới kia chỉ sợ cũng đã bắt đầu tiêu tan!"
Nói đến đây, Hi Nguyệt lại hít sâu một hơi, trong đôi mắt đẹp thông minh kia lại lộ ra vẻ kiên quyết, "Cho nên, hồn phách của ta nhất định phải trở lại Tu Chân giới!"
"Bằng không ta ở một thế giới khác sẽ dần dần đánh mất đi ý thức!"
"Mà ta ở thế giới này cũng sẽ bị lực lượng quy tắc bài xích, sớm muộn gì cũng chỉ có đường chết!"
Sau khi nghe xong lời giải thích của Hi Nguyệt, vẻ mặt Diệp Trần lập tức vô cùng ngưng trọng, "Ta hiểu được!"
"Hi Nguyệt, nàng yên tâm, ta đã tìm ra lối vào trở về Tu Chân giới, lúc nào cũng có thể mang nàng trở về!"
Chương 582 Ta muốn lên đại học!
Hi Nguyệt nghe được lời này của Diệp Trần thì đầu tiên là vui mừng, sau đó lại lắc đầu nói:
"Dựa vào lực lượng thần hồn trước mắt của ta, còn chưa đủ để thoát khỏi tấm thể xác này, nhất định trước tiên phải đạt tới cảnh giới nguyên thần!"
"Bằng vào trạng thái bây giờ của ta, bây giờ bắt đầu tu luyện bí thuật thần hồn thì đoán chừng ít nhất cũng phải mất thời gian nửa năm!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Được! Vậy thì chờ nguyên thần của nàng có thể thoát ly nhục thân thì chúng ta sẽ trở về Tu Chân giới!"
Hai người lại hàn huyên một lúc, trạng thái tinh thần của Hi Nguyệt bỗng nhiên bắt đầu trở nên uể oải, "Diệp Trần, tấm thân thể này chỉ là chỗ ở tạm thời của ta, thời gian chiếm dụng không thể quá dài, bằng không ta và hồn phách của chủ nhân thân thể này đều sẽ bị phản phệ!"
"Sau này mỗi ngày ta chỉ có thể diếm dụng khoảng hai giờ..."
Diệp Trần tự nhiên cũng hiểu đạo lý này, thật ra thì biện pháp giải quyết tốt nhất chính là đoạt xá thân thể của Tiêu Nhược Hi.
Nhưng Hi Nguyệt chắc chắn sẽ không làm như thế, cho nên Diệp Trần cũng không biết phải làm sao, "Hi Nguyệt, nàng yên tâm, bắt đầu tư hôm nay, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng!"
"Tiêu Nhược Hi" mỉm cười gật đầu, cô gái gọi là Tiêu Nhược Hi này giúp ta rất nhiều, huynh phải giúp ta cảm ơn cô ấy thật tốt!
Nói xong lời này thì cô ta từ từ nhắm hai mắt lại.
Sau một lúc, Tiêu Nhược Hi lại mở hai mắt ra một lần nữa, nhưng khí chất trên người đã phát sinh thay đội thật lớn, hơn nữa một mặt vẻ mờ mịt, nhìn thấy Diệp Trần ở trước mắt, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, "A? Diệp Trần, sao anh lại tới đây? Chúng ta đây là đang ở đâu?"
Rất rõ ràng, lúc này chiếm cứ quyền khống chế thân thể đã chuyển đổi thành Tiêu Nhược Hi.
Diệp Trần nhìn qua nụ cười thành thật kia ở trên mặt của Tiêu Nhược Hi thì không thể không nhớ tới trước đó chính mình còn muốn để cho Hi Nguyệt đoạt xá thân thể của cô ta, trong lòng lập tức rất là áy náy.
Lập tức nói ra đại khái toàn bộ tình huống cho Tiêu Nhược Hi.
Tiêu Nhược Hi nghe xong lời này thì lập tức vô cùng vui mừng, "Người chị trong đầu của ta thật đã tỉnh rồi sao? Thật sự là quá tốt! Vậy sau này tôi có phải là không cần phải tiếp tục ăn những viên thuốc kia nữa đúng không?"
Nghe được lời này của Tiêu Nhược Hi thì Diệp Trần lập tức càng cảm thấy hổ thẹn.
Hắn vì để cho tàn hồn của Hi Nguyệt sớm ngày tỉnh lại, ngoại trừ để Tiêu Nhược Hi đúng hạn sử dụng Dưỡng Hồn đa ra còn thường xuyên để cho cô ta ăn không ít thuốc bổ, tuy đối với thân thể của Tiêu Nhược Hi cũng rất có lợi nhưng cuối cùng cũng không phải là Tiêu Nhược Hi tự nguyện.
Tiêu Nhược Hi giúp mình nhiều như vậy, chính mình lại còn muốn đoạt đi thân thể của cô ta, thực sự có chút quá cầm thú.
"Sau này nếu như cô không muốn ăn thì cũng không cần ăn, tuy nhiên người chị trong cơ thể của cô kia, mỗi ngày phải chiếm dụng thân thể của cô hai giờ, cô có bằng lòng không?"
Tiêu Nhược Hi hơi sững sờ, chợt cười nói:
"Dù sai tôi bây giờ ngày nào cũng ở trường học cũng rất nhàm chán, hai giờ có đủ hay không? Chiếm thêm mấy giờ nữa cũng không sao cả!"
Diệp Trần lập tức cũng sửng sốt, không nghĩ tới Tiêu Nhược Hi vậy mà lại hào phóng như thế, đổi lại người bình thường thì thân thể bị người chiếm dụng chỉ sợ sớm đã bị dọa không xong rồi.
"Tiêu Nhược Hi, cám ơn cô!"
Diệp Trần trịnh trọng nói một tiếng cám ơn.
Tiêu Nhược Hi khoát tay áo, "Chúng ta là bạn bè nha, anh không cần phải khách khí như thế a!"
Nói đến đây, bỗng nhiên sờ lên bờ môi của mình, tự nhủ:
"Kỳ lạ, sao miệng của tôi lại sưng lên? Chẳng lẽ bị nhiệt gì rồi sao?"
"Ngạch..."
Nghe được điều này, mặc dù Diệp Trần có tâm chí của lão quái vật tám trăm năm cũng không thể không mặt mo đỏ ửng.
Hóa ra, vừa rồi lúc hắn thân mật với Hi Nguyệt, bời vì dùng quá sức, cho nên làm cho môi của cô ta rõ ràng sưng lên...
Loại chuyện này, Diệp Trần khẳng định là không thể nói ra được, vội vàng nhìn trái nhìn phải mà nói sang chuyện khác:
"Này, cô hôn mê thời gian dài như vậy chắc cũng đói bụng rồi? Đi! Tôi mời cô đi ăn cơm!"
...
Sau khi hai người làm thủ tục xuất viện thì rời khỏi bệnh viện.
Bệnh viện trung tâm thành phố Thiên Hải cách đại học Thiên Hải cũng không tính là xa, chỉ có lộ trình hai trạm xe buýt.
Sau khi hai người rời khỏi bệnh viện thì đi tới đi tới cũng đã trở lại gần trường học.
"Phía trước có một quán đồ nướng, tay nghề rất không tệ, chúng ta tới nếm thử chứ?"
Tiêu Nhược Hi bỗng nhiên đề nghị.
Diệp Trần tự nhiên không có ý kiến gì, nói đến, hắn cũng lâu rồi không có ăn đồ ăn trên Trái Đất.
Lại đi về phía trước vài trăm mét, hai người cũng đã đi tới quán đồ nướng mà Tiêu Nhược Hi vừa mới đề cập tới.
Nhìn ra, quán đồ nướng này làm ăn cũng rất tốt, hơn nữa còn ở gần trường học, rất nhiều người dáng vẻ sinh viên ăn đồ nướng ở chỗ này, có lẽ cũng đều là sinh viên đại học Thiên Hải.
Hai người tìm tới một chỗ ngồi còn trống ở trong góc quán ngồi xuống, nhân viên quán đồ nướng đi tới, đưa cho hai người một cái thực đơn, "Hai vị muốn ăn chút gì không? Còn có các loại đồ uống, tùy tiện chọn a!"
Tiêu Nhược Hi rõ ràng là khách quen ở đây, lập tức cầm bút lên, ở trên tấm thực đơn kia tích tích một lúc, sau đó giao cho nhân viên kia.
Ước chừng khoảng hai ba mươi phút sau, đồ nướng mà Tiêu Nhược Hi chọn rốt cuộc cũng đã được đưa tới.
"Đúng rồi, Nhược Hi, sinh viên đại học năm nhất có phải cũng nên nhập học rồi hay không?"
Hai người thuận miệng tán gẫu, Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Tiêu Nhược Hi tuy rằng cảm thấy kỳ lại khi Diệp Trần hỏi cái vấn đề này, tuy nhiên vẫn trả lời thành thật nói: "Ừm, sinh viên đại học năm nhất nhập học, bình thường đều là ngày mồng một tháng chín hàng năm, hôm nay là hai mươi bảy tháng tám, cũng không còn mấy ngày nữa! Anh hỏi vấn đề này làm cái gì?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Tôi muốn lên đại học!"
"Phốc!"
Ngụm Cocacola mà Tiêu Nhược Hi vừa mới uống trực tiếp phun mạnh ra ngoài!
May mà Diệp Trần phản ứng nhanh, thân thể hơi nghiêng sang một bên mà tránh được.
Điều này cũng khó trách làm sao Tiêu Nhược Hi lại có phản ứng lớn như vậy!
Diệp Trần có thân phận bực nào?
Vị Nguyên soái thời hòa bình đầu tiên của Hoa Hạ, bằng sức một mình nghiền ép Đảo quốc, sáu nước phía đông nam của Á châu còn có Mỹ quốc cường quốc đệ nhất thế giới!
Nhân vật như vậy lại muốn lên đại học?
Chỉ sợ cho dù ai nghe cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Uây uây xin lỗi a, mà tôi không có nghe nhầm chứ? Anh anh...anh muốn học đại học?"
Diệp Trần nhếch miệng cười một tiếng,"Làm sao? Tôi thì không thể lên đại học sao?"
"Thế nhưng mà, anh thật giống như không có tham gia thi đại học a? Không có điểm số, anh làm sao lên đại học?
Sau khi Tiêu Nhược Hi nói xong lời này thì ý thức được chính mình nói sai.
Lấy địa vị bây giờ của Diệp Trần, đừng nói là tiến vòa đại học Thiên Hải học tập, chính là làm hiệu trưởng đại học Thiên Hải, đây còn không phải chỉ là một câu nói thôi sao?
Quả nhiên, tay trái Diệp Trần vừa lật, đã từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra một chiếc điện thoại di động, sau đó bấn điện thoại gọi cho Dịch Sơn Hà, "Diệp soái, ngài có gì phân phó?"
Giọng điệu của Dịch Sơn Hà kính cẩn hơn trước đây rất nhiều.
Trước đó, quân hàm của Diệp Trần tuy rằng cao hơn hắn, nhưng tư cách và sự từng trải của hắn nhiều hơn, cho nên địa vị hai người trong quân đội chênh lệch cũng không tính là quá nhiều.
Thế nhưng bây giờ, Diệp Trần từ thượng tướng, một lần hành động tăng lên tới Nguyên soái, so với quân hàm của Quân lão còn cao hơn một bậc, tuyệt đối là đệ nhất nhân của Hoa Hạ, hắn tự nhiên không còn dám tùy tiện giống như trước đó a.
Diệp Trần cũng không có nói nhảm, nói thẳng:
"Lão Dịch, ông giúp tôi sắp xếp một chút cho tôi tiến vào học tập trong đại học Thiên Hải, thiết lập điểm thi tuyển sinh đại học của tôi đến 581 điểm, dự thi vào chuyên ngành sinh học..."
Chương 583 Cố nhân kiếp trước
Tiêu Nhược Hi tự nhiên không biết, sở dĩ Diệp Trần muốn học đại học là vì muốn bảo vệ Hi Nguyệt được tốt hơn.
Dựa theo kế hoạch của Hi Nguyệt, trước khi thần hồn của nàng không có đạt tới cảnh giới nguyên thần có thể rời khỏi thân thể thì chỉ có thể tạm thời ở trong thân thể của Tiêu Nhược Hi.
Cho nên trước đó, đối với Diệp Trần mà nói, biện pháp bảo vệ Hi Nguyệt tốt nhất chính là tiến vào đại học Thiên Hải.
Còn về tại sao điểm số là 581, ghi danh vào chuyên ngành sinh học thì đó là bởi vì Diệp Trần chợt nhớ tới kiếp trước điểm thi đại học của hắn chính là 581 mà chuyên ngành dự thi cũng chính là chuyên ngành Sinh Học ở đại học Thiên Hải, cho nên thuận miệng nói ra.
Đầu điện thoại bên kia, sau khi Dịch Sơn Hà nghe xong lời này của Diệp Trần thì cũng lập tức ngây ngẩn cả người, "Diệp soái, ngài không phải đang nói đùa chứ? Ngài thật là muốn tiến vào đại học Thiên Hải để đi học sao?"
Đường đường là Nguyên soái của Hoa Hạ quốc, đệ nhất nhân đương thời, lại muốn tiến vòa đại học làm sinh viên?
Chẳng lẽ muốn bắt chước Hoàng đế cổ đại cải trang vi hành?
"Đương nhiên là thật! Làm sao? Lão Dịch, chút chuyện nhỏ này chắc là không làm khó được ông chứ?"
Diệp Trần nhàn nhạt mở miệng nói.
Dịch Sơn Hà cười khổ nói:
"Khó thì tự nhiên là không khó, tuy nhiên ngài có thể nói cho ta biết vì sao không a?"
Diệp Trần suy nghĩ trả lời một câu, "Bởi vì tình yêu!"
Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Dịch Sơn hà sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu cười khổ một trận, tự nhủ:
"Đúng, chúng ta vẫn luôn coi ngài ấy là thần linh để đối đãi, nhưng trên thực tế ngài ấy dù sao cũng chỉ là một thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi a!"
Sau khi Dịch Sơn Hà cảm khái một lát, lại bấm một số điện thoại, "Tiểu Trương sao? Ngươi lập tức đi một chuyến tới thành phố Thiên Hải, đi đại học Thiên Hải giúp ta làm một chuyện!"
...
Chớp mắt một cái, thời gian mấy ngày vậy mà vội vàng trôi qua.
Mấy ngày này, Diệp Trần gần như vẫn luôn ở gần đại học Thiên Hải, mỗi ngày giữa trưa, Hi Nguyệt sẽ chiếm lấy thân thể của Tiêu Nhược Hi hai giờ để gặp Diệp Trần.
Một ngày này, cuối cùng đã tới thời gian sinh viên đại học năm thứ nhất nhập học!
"Diệp soái, tư liệu thân phận ngài nhập học cần phải có, toàn bộ đều đã ở đây, có cần thuộc hạ đưa ngài đi không?"
Bên ngoài đại học Thiên Hải, một tên sĩ quan trung niên người mặc trang phục quân đội, trên vai mang hai gạch ba sao, giao vào trên tay Diệp Trần một phần tư liệu, một mực cung kính mở miệng nói.
Mà ở sau lưng sĩ quan trung niên kia còn có hai tên thiếu tá đi theo, tất cả đều đứng nghiêm.
Diệp Trần khoát tay áo, "Không cần! Ta tự mình vào là được rồi, các ngươi đều trở về đi!"
...
Chờ tới lúc Diệp Trần đi tới cổng trường đại học Thiên Hải thì nơi này sớm đã kín người hết chỗ.
Tuy nhiên, mỗi một cái khoa của trường đại học Thiên Hải đều phái ra tình nguyện viên lớp lớn ở cửa ra vào của từng khoa để đón tiếp sinh viên mới của khoa mình, sau đó các sinh viên mới được bọn họ hướng dẫn hoàn thành báo danh nhập học.
Diệp Trần quét mắt một vòng, rất nhanh đã tìm được chỗ của khoa Sinh Học, thế là từ từ đi tới.
So với cảnh tượng sôi động của các khoa khác thì khoa Sinh Học bên này người học vô cùng ít ỏi không nói, còn ở bên trong một cái góc vắng vẻ, nếu như không phải Diệp Trần có nhãn lực thật tốt thì thật đúng là tìm được không dễ dàng.
Đối với trường hợp này thì Diệp Trần cũng không cảm thấy có gì lạ, chuyên ngành Sinh Học vẫn luôn là một cái chuyên ngành có rất ít người để tâm tới, người dự thi cũng không nhiều, tự nhiên cũng rất vắng vẻ.
"Ngươi tốt, ta là sinh viên mới của khoa Sinh Học!"
Diệp Trần đi lên trước, chậm rãi mở miệng nói.
Phụ trách nghênh đón sinh viên mới của khoa Sinh Vật tổng cộng chỉ có năm người, bốn nam và một nữ.
Nhìn thấy Diệp Trần đi tới, nữ sinh duy nhất kia hai mắt lập tức tỏa sáng, thấp giọng hô một tiếng, "Rất đẹp trai!"
Bốn tên nam sinh khác cũng lập tức dâng lên một cỗ cản giác thua chị kém em.
Nếu để mà so sánh thì Diệp Trần vô luận là khó chất hay còn là vẻ bề ngoài, cách ăn mặc đều là nhân tuyển tốt nhất, vừa nhìn là đã biết địa vị không tầm thường.
"Khụ khụ!"
Đứng đầu là một nam thanh niên, ho nhẹ một tiếng, cười nói:
"Ngươi khỏe chứ! Chúng ta là hội sinh viên khoa Sinh Học, ta gọi là Lâm Đào, trước tiên ngươi đưa thư thông báo và giấy chứng nhận thân phận của ngươi đi!"
Diệp Trần lập tức lấy tư liệu giấy chứng nhân liên quan đưa cho Lâm Đào.
Sau khi Lâm Đào kiểm tra đại khái một lần thì đưa trả lại cho Diệp Trần, cười nói:
"Diệp Trần học đệ, chúng ta đại biểu sinh viên khoa Sinh Học của trường đại học Thiên Hải hoan nghênh sự gia nhập của ngươi!"
Sau khi nói xong lời này, Lâm Đào nhìn sau lưng Diệp Trần một cái, trên mặt hơi có chút tò mò, nói:
"Người nhà của ngươi không có đi cùng ngươi tới sao? Còn có hành lý của ngươi ở đâu? Ta có thể nhờ người giúp ngươi mang theo!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Chỉ có một mình ta a, cũng không có mang hành lý, ngươi chỉ cần nói cho ta đi nơi nào báo cáo là được rồi!"
Tuy rằng kiếp trước, Diệp Trần có thời gian khoảng một năm học tại đại học Thiên Hải, tuy nhiên đó dù sao cũng là chuyện của tám trăm năm trước, ngoại trừ mấy người ở cùng kỳ túc xá với hắn ra, những ký ức tương quan khác đã rất mơ hồ.
Nghe được điều này thì sinh viên nữ duy nhất trong năm người lập tức đứng dậy, xung phong nhận việc nói:
"Để ta dẫn ngươi đi đi!"
Diệp Trần mỉm cười, "Đa tạ!"
Hai người vừa mới đi xong thì bốn người còn lại lập tức thấp giọng bàn luận, Đái Lệ Lệ này lại bắt đầu mắc chứng mê trai đẹp!
"Tuy nhiên tiểu tử này xác thực cũng rất đẹp trai! So với Dương Chi Phàm kia còn đẹp trai hơn a!"
"Nam sinh bên này, có Diệp Trần và Dương Chi Phàm, nữ sinh bên kia có Đào Uyển Thanh, xem ra chất lượng sinh viên mới năm nay của khoa Sinh Học chúng ta cũng không kém đi!"
...
Tiếng nghị luận của bốn người tuy rằng không lớn, những vẫn bị Diệp Trần nghe được vào tai vô cùng rõ ràng.
"Dương Chi Phàm...Đào Uyển Thanh..."
Nghe được hai cái tên này, ký ức liên qua kiếp trước của Diệp Trần cũng dần dần hiện lên.
Hắn loáng thoáng nhớ lại cái tên Dương Chi Phàm này là một người ưu tú nhất bên trong những sinh viên mới bọn họ, hơn nữa bối cảnh cũng không thấp, vừa tiến vào khoa thì đã trở thành tiêu điểm.
Còn về phần Đào Uyển Thanh này thì cùng với Dương Chi Phàm được xưng là đôi kim đồng ngọc nữ của khoa Sinh Học, hai người này về sau có vẻ như đến với nhau và họ ở bên nhau khiến cho những người khác phải ao ước.
Tuy nhiên, những ký ức này cũng chỉ ở trong đầu Diệp Trần hơi lóe lên thì đã bị hắn trực tiếp quăng đi.
Lấy tâm cảnh bây giờ của hắn thì chuyện của Dương Chi Phàm và Đảo Uyển Thanh hắn đương nhiên sẽ không để ở trong lòng.
"Đúng rồi, có lẽ là ngay lập tức là có thể nhìn thấy ba vị bạn học cùng phòng của mình đi? Cũng không biết một đời này còn có thể cùng ở cùng một cái phòng ký túc xá với bọn họ hay không?"
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Trần lập tức mơ hồ có chút mong đợi.
...
Dưới sự chỉ dẫn của Đái Lệ Lệ, Diệp Trần thuận lợi việc báo cáo của sinh viên mới, lấy được chứng nhận báo danh cùng với số phòng ký túc xá của mình.
Để Diệp Trần cảm thấy vui mừng chính là phòng ngủ ký túc xá của hắn là 602, giống với kiếp trước!
Đái Lệ Lệ ngược lại là rất nhiệt tình, vẫn luôn giúp Diệp Trần làm xong thủ tục cư trú rồi mới rời đi.
Sau khi Diệp Trần lấy được chìa khóa ký túc xá thì lần theo ký ức kiếp trước đi tới tầng 6 tìm được phòng số 602.
Cửa phòng đang mở, lúc này bên trong đã có ba người.
Hóa ra, Diệp Trần lại là người cuối cùng!
Nhìn qua ba người trước mắt, tâm tình của Diệp Trần hơi có chút kích động, "Trần Đông! Đường Uy! Lý Hổ! Thật đúng là ba người các ngươi a!"
Chương 584 Mới vào sân trường
Tuy rằng kiếp trước, Diệp Trần chỉ ở đại học Thiên Hải được một năm thì bị Diệp Vô Thương vu cáo hãm hại giết người, chạy trốn ra nước ngoài.
Tuy nhiên, ở bên trong thời gian ngắn ngủi một năm này, Diệp Trần và ba người bạn cùng phòng này có quan hệ cũng không tệ. tuy rằng kém hơn so với Ngô Lỗi thế nhưng cũng coi như một trong những người bạn trong số không nhiều ở kiếp trước của hắn.
Ba người nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên xuất hiện thì cũng thi nhau nhìn sang, "Này anh em, ông chính là thành viên cuối cùng trong phòng ký túc xá chúng ta tên là Diệp Trần?"
Vì phòng ngừa tìm nhầm phòng, cửa ký túc xá đều dán vào tên của sinh viên mới.
Ba người bọn hắn cũng đã làm quen trao đổi qua tên với nhau, người còn lại cuối cùng tự nhiên chính là Diệp Trần.
Diệp Trần nhẹ gật đầu, mỉm cười, "Là tôi, các ông khỏe chứ!"
Ba người nghe xong, lập tức thi nhau đi tới, "Thật đúng là! Không nghĩ tới phòng ký túc xá chúng ta lại còn có một anh chàng đẹp trai! Hạnh phúc sau này của anh em, coi như toàn bộ trông cậy vào ông a!"
Người nói chuyện là một thiếu niên có vóc dáng thấp hơi mập một chút, tuy nhiên hai mắt sáng lấp lánh, cho người ta một loại cảm giác rất nhanh trí.
"Đúng rồi! Tự giới thiệu về mình một chút, ta gọi là Lý Hổ!"
Thiếu niên có vóc người hơi thấp tên là Lý Hổ giới thiệu xong bản thân mình lại chỉ hướng hai người còn lại, một người có dáng người khôi cô cao lớn, một cái thì gầy yếu nho nhã:
"Tên người to con gọi là Đường Uy!"
"Còn hắn tên là Trần Đông!"
Đường Uy và Trần Đông cũng thi nhau hướng về phía Diệp Trần mỉm cười, xem như bắt chuyện qua.
Diệp Trần thầm nghĩ nói, "Ta làm sao lại không biết các ngươi?"
Tuy nhiên, ánh mắt Diệp Trần lúc đảo qua trên người Đường Uy thì bỗng nhiên cảm ứng được một cỗ khí tức ba động không kém!
Lập tức trong lòng khẽ động, "Hóa ra Đường Uy lại là võ giả nội kình, khó trách kiếp trước trong trường học, cái tên này đánh nhau nhưng chưa từng thua a..."
Căn cứ Diệp Trần phán đoán thì tu vi của Đường Uy lúc này hắn là vừa mới bước vào Ám Kình, tuy nhiên đối phó với người bình thường thì khẳng định là thừa sức.
Mà cùng lúc đó, Đường Uy cũng đang lặng lẽ quan sát Diệp Trần, cũng không biết vì sao, Đường Uy theo bản năng cảm thấy người bạn cùng phòng mình này dường như cũng không đơn giản, thế nhưng sau khi cẩn thận quan sát một lát thì lại không nhìn ra bất luận chỗ nào khác lạ.
Trong ba người, hiển nhiên lấy Lý Hổ là hoạt bát nhất, hơn nữa còn có chút lắm lời, không đợi những người khác mở miệng hắn lại nói tiếp:
"Ai, anh em, hành lý của ông đâu? Sẽ không phải ông không mang cái gì tới chứ?"
Diệp Trần cười cười, thuận miệng nói:
"Còn chưa kịp mua!"
Không nghĩ tới, Lý Hổ lại vung mạnh tay lên, "Tôi đây gọi điện cho thư ký của cha tôi, để hắn giúp ông chuẩn bị thêm một phần!"
Nói xong trực tiếp móc một chiếc điện thoại iphone X ra, bấm một số điện thoại, "Alo, chú Từ à, những đồ sinh hoạt hàng ngày mà cháu cần, chú giúp cháu mua nhiều hơn một phần đưa tới nha!"
Diệp Trần hơi sững sờ, cũng không có từ chối, mua những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày kia xác thực rất phiền phức, nếu như có người chuẩn bị giúp hắn, vậy dĩ nhiên không gì bằng.
"Đa tạ! Đợi chút nữa ông nói cho ta biết hết bao nhiêu tiền, ta trực tiếp trả cho ông!"
Diệp Trần mơ hồ nhớ lại, nhà của Lý Hổ này hình như là buôn bán thuốc men, xem như là một đứa con nhà giàu.
Lý Hổ nghe được lời này của Diệp Trần thì khoát tay áo nói:
"Tiền thì không thành vấn đề? sau này chúng ta chính là anh em, đây coi như là anh em tặng cho ông lễ gặp mặt đi! Chỉ cần sau này lúc ông tán gái, mang theo anh em chúng ta là được rồi! Hắc hắc!"
Nói xong lời này, trên mặt Lý Hổ lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Diệp Trần không khỏi không còn gì để nói, trong trí nhớ của hắn, cái tên Lý Hổ này có một cái khuyết điểm lớn nhất đó chính là háo sắc.
Mấy người lại tùy tiện nói chuyên với nhau một lúc, thời gian dần trôi qua cũng quen thuộc, sau đó dựa theo lệ cũ, căn cứ tuổi tác của mỗi người sắp xếp lớn nhỏ.
Trần Đông có tuổi lớn nhất, sau đó chính là Diệp Trần, Đường uy xếp thứ ba và Lý Hổ là nhỏ tuổi nhất.
Mấy người đang trò chuyện thì bỗng nhiên ở bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Trần Đông ngồi ở gần cửa nhất lập tức đứng dậy đi ra mở cửa phòng.
Mọi người nhất thời ngây ngẩn cả người, chỉ thấy ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một thân hình mỹ lệ, rõ ràng chính là Đái Lệ Lệ trước đó dẫn Diệp Trần đi báo danh.
Đái Lệ Lệ một đôi mắt to sáng ngời, quét một vòng trong phòng, rất nhanh thì đã khóa chặt ở trên người Diệp Trần, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Lý Hổ nhìn thấy Đái Lệ Lệ thì đôi mắt ngay lập tức đều muốn nhìn thẳng, lập tức bước nhanh về phía trước, cười tủm tỉm nói:
"Đái học tỷ, sao chị lại tới đây? Nhanh nhanh mời vào bên trong!"
Đái Lệ Lệ hé miệng cười một tiếng, "Không được! Ta đến chính là báo tin cho các ngươi một chút, bảy giờ tối hôm nay, khoa dự định tổ chức tiệc chào đón sinh viên mới như các ngươi tại nhà hàng Quân Duyệt ở phía Nam thành phố, các ngươi nhớ nhất định phải tham gia đó nha!"
Lý Hổ nghe được điều này thì lập tức vỗ bộ ngực, "Học tỷ yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ tham gia đúng giờ! Đúng, học tỷ cũng sẽ tham gia sao?"
Đái Lệ Lệ gật đầu cười, "Các ngươi cũng không cần quá khẩn trương, đây chỉ là một bữa tiệc đơn giản của khoa chúng ta mà thôi, nhiều sinh viên năm hai năm ba đại học cũng sẽ tham gia, sau một vài ngày, trường sẽ có một bữa tiệc chào mừng chính thức!"
Nói xong lời này, Đái Lệ Lệ cũng không có lập tức rời đi, ánh mắt lại nhìn thoáng qua trên người Diệp Trần, sau khi do dự một lát, giống như lấy hết dũng khí ra nói:
"Diệp Trần học đệ, buổi tối chúng ta gặp lại a!"
Nói xong lời này, Đái Lệ Lệ rời đi giống như chạy trốn.
Đái Lệ Lệ vừa đi thì ba người Lý Hổ lập tức thi nhau nhìn về phía Diệp Trần, trong mắt tất cả đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Lý Hổ càng là vọt tới trước mặt Diệp Trần, trực tiếp đập một quyền ở trên ngực hắn.
"Diệp ca, ngươi trâu bò a! Đái học tỷ thế nhưng là đại mỹ nỹ nổi danh của khoa chúng ta, nhanh như vậy đã bị ngươi làm xong?"
Diệp Trần không thể không lắc đầu, thản nhiên nói:
"Ta không có hứng thú đối với cô ta!"
Nghe được điều này, ba người Lý Hổ lập tức càng thêm chắc chắn hơn, "Không phải chứ! Đái tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, ngươi cũng không lọt mắt, ánh mắt của ngươi cũng quá cao đi à nha?"
"Giả bộ! Ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi!"
"Ta cũng không tin, một chút ý nghĩ ngươi cũng không có?"
Ba người đều ở độ tuổi huyết khí phương cương, thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Diệp Trần, tự nhiên cảm thấy hắn đang cố ý giả bộ và làm cao.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì.
Còn về phần tiệc buổi tối đón người mới, hắn căn bản không có ý định tham gia.
...
Chớp mắt một cái, đã đến giữa trưa, vốn Lý Hổ đề nghị mọi người cũng ăn một bữa cơm, tuy nhiên Diệp Trần lấy lý do có việc nên cự tuyệt.
Sau khi ra khỏi ký túc xá, thần niệm của Diệp Trần khẽ động đã dễ dàng khóa chặt vị trí của Tiêu Nhược Hi, sau đó liền chậm rãi đi tới.
Mỗi ngày Hi Nguyệt chỉ có thể chiếm dùng thân thể của Tiêu Nhược Hi hai giờ, cho nên sau khi ba người trải qua bàn bạc thì mỗi ngày giữa trưa gặp nhau, còn về phần lúc khác thì Diệp Trần sẽ không can thiệt vào sinh hoạt cá nhân của Tiêu Nhược Hi.
Chỉ chốc lát, Diệp Trần đã đi tới trước tòa nhà giảng dạy của khoa Kinh tế và Quản lý mà Tiêu Nhược Hi cũng vừa mới được tan học từ trong tòa nhà đó đi ra.
Diệp Trần đang muốn đi qua thì đúng lúc này, một tên nam thanh niên đẹp trai, trong tay cầm lấy một bó hoa hồng, ngăn ở trước mặt Tiêu Nhược Hi, "Nhược Hi, ta đã thích cô từ rất lâu rồi, mời ngươi làm bạn gái của ta đi!"
Tiêu Nhược Hi làm một trong bốn đại hoa khôi của trường, ngày bình thường tự nhiên có không ít người theo đuổi.
Thấy cảnh này, Diệp Trần lập tức nhướng mày, theo lý thuyết, hắn cùng với Tiêu Nhược Hi từng có bàn bạc, sẽ không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của Tiêu Nhược Hi, thế nhưng vừa nghĩ tới Hi Nguyệt ở trong cơ thể của Tiêu Nhược Hi thì Diệp Trần lập tức nhịn không được, trực tiếp sải bước đi tới.
Chương 585 Vậy thì chứng minh cho các ngươi xem
Lúc này chính là lúc tan học, cửa ra vào lớp học có rất nhiều người, thấy có người công khai thổ lộ thì lập tức cũng thi nhau tới vây xem.
"Lại có người thổ lộ tình cảm với Tiêu nữ thần!"
"Ồ! Đây không phải là Chu Bác Văn phó chủ tịch hội học tập của đại học Thiên Hải chúng ta sao?"
"Ngươi không biết gì cả? Người ta bây giờ đã là chủ tịch rồi nha!"
"Nghe nói Chu Bác Văn này không chỉ là một người đẹp trai, trong nhà đặc biệt có tiền, thành tích lại tốt, còn là cháu ruột của hiệu trưởng trường học chúng ta!"
"Ai, cũng chỉ có dạng thiên chi kiêu tử này mới xứng với Tiêu nữ thần a?"
"Hừ! Ta thấy chưa chắc, những người trước đó thổ lộ tình cảm với Tiêu nữ thần thế nhưng so với Chu Bác Văn đều không kém hơn chút nào!"
...
Trong lúc nhất thời, mọi người bàn tán sôi nổi, người tập trung lại đây xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.
Thậm chí có ít người đều đã bắt đầu lấy điện thoại di động của mình ra, chuẩn bị chụp lén một vài tấm ảnh của nữ thần.
Diệp Trần nghe được tiếng bàn tán của mọi người, bước chân cũng không thể không chậm lại mấy phần.
Nếu như Tiêu Nhược Hi thật tiếp nhận người này truy cầu, mặc dù Diệp Trần sẽ có chút khó chịu, nhưng cũng sẽ không nói nhiều cái gì.
Dù sao, thỏa thuận trước đây của hắn với Tiêu Nhược Hi là không được can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của cô ta.
Tuy nhiên, Tiêu Nhược Hi rõ ràng cũng không có ý định chấp nhận, "Chu Bác Văn, tôi không thích anh, chỉ coi anh là bạn bè bình thường mà thôi, hy vọng lời như vậy, sau này anh đừng nói nữa!"
Tiêu Nhược Hi dứt khoát trực tiếp cự tuyệt truy cầu của thanh niên đẹp trai kia, sau đó chuẩn bị rời đi.
Không nghĩ tới, Chu Bác Văn kia cũng không có ý định dừng tay, lập tức ngăn ở trước mặt Tiêu Nhược Hi một lần nữa, "Nhược Hi, anh biết anh làm như vậy có phần đường đột, em không đáp ứng anh cũng không sao, anh có thể đợi! Thẳng đến lúc em đồng ý anh mới thôi!"
Trong những người đang vây xem, không biết có phải là do Chu Bác Văn trước đó đã sắp xếp hay không, lập tức có người bắt đầu hô to lên,
"Ở chung một chỗ! Ở chung một chỗ!..."
"Đáp ứng hắn! Đáp ứng hắn!..."
Đáng tiếc, Tiêu Nhược Hi căn bản không hề bị lay động,thậm chí trên gương mặt xinh đẹp kia đã bắt đầu hiện ra vẻ không kiên nhẫn, chém đinh chặt sắt nói:
"Chu Bác Văn, tôi sẽ không thích anh! Mời anh sau này không cần thiết phải lãng phí thời gian ở trên người của tôi!"
"Nhược Hi..."
Chu Bác Văn còn muốn tiếp tục làm phiền thì bỗng nhiên có một giọng nói đột ngột vang lên, "Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Bảo ngươi cút, còn nói lời vô dụng làm gì?"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, Chu Bác Văn chỉ cảm thấy bỗng nhiên thấy hoa mắt, đã thấy một người xuất hiện ở phía trước!
Lập tức làm cho hắn giật nảy cả mình, không thể không lùi lại hai bước, lúc này mới thấy rõ ràng khuôn mặt người tới.
Đây là một thiếu niên nhìn qua vẫn chưa tới hai mươi tuổi, dung mạo đẹp trai, khí chất bức người.
Người này tự nhiên chính là Diệp Trần!
Xoạt!
Giọng nói của Diệp Trần tuy không lớn, thế nhưng lại truyền vào trong tai của mỗi người rất rõ ràng, lập tức đưa tới tiếng xì xào bàn tán.
"Cái tên này là ai? Lại dám nói với Chu Bác Văn như vậy?"
"Xem ra là có lai lịch không nhỏ a!"
"Lần này có trò hay để nhìn!"
...
Sau khi Chu Bác Văn phản ứng lại thì cũng lập tức tức giận đến không nhịn được, "Tiểu tử, ngươi là ai? Chuyện giữa ta và Nhược Hi có liên quan gì tới ngươi?"
"Đúng rồi!"
"Tiểu tử, cút đi nhanh lên!"
"Cũng dám đến là hỏng chuyện tốt của Chu học trưởng, ngươi đây là muốn tìm chết sao?"
Thủy quân của Chu Bác Văn lại bắt đầu thi nhau la ầm lên.
Tuy nhiên, lần này, không đợi Diệp Trần mở miệng, Tiêu Nhược Hi ở một bên đã chủ động ôm lấy cánh tay của hắn, nói:
"Đương nhiên có quan hệ với hắn, bởi vì hắn là bạn trai của ta!"
Oanh!
Lời kia của Tiêu Nhược Hi vừa thốt ra, mọi người ở đây ngay lập tức sôi trào.
Phải biết, Tiêu Nhược Hi không riêng gì một trong bốn cô nàng hoa khôi của trường, mà còn là thiên kim của nhà giàu nhất tỉnh Thiên Nham, tiêu chuẩn siêu giàu đẹp!
Hơn nữa trước đó chưa từng nghe nói qua, cô ta có bạn trai nào cả.
Cho nên tuyệt đối là một trong bốn hoa khôi có lượt view cao nhất!
Là nữ thần hoàn mỹ trong lòng rất nhiều tên FA!
Thế nhưng là như thế, nữ thần thế mà ở trước mặt mọi người công bố bạn trai của mình?
Diệp Trần suy nghĩ một chút, lời này của Tiêu Nhược Hi cũng không thể nói là sai, dù sao Hi Nguyệt còn đang ở trong thân thể của cô ta, thế là cũng không có phủ nhận.
Mà Chu Bác Văn kia nghe được điều này thì lập tức hai mắt trừng một cái, trong đôi mắt hiện lên một vệt hận ý nồng đậm! Hận không thể ăn sống nuốt tươi Diệp Trần!
Tuy nhiên, hắn lại là người có lòng dạ rất sâu, rất nhanh lại lộ ra nụ cười giả nhân giả nghĩa, tiếp tục cười tủm tỉm nói:
"Nhược Hi, coi như em muốn cự tuyệt anh thì cũng không cần thiết phải dùng lý do kém như vậy chứ? Toàn bộ đại học Thiên Hải, người nào mà không biết là em chưa có bạn trai!"
"Em nói hắn là bạn trai của em, trừ khi em có thể chứng minh cho mọi người thấy!"
Được câu nói này của Chu Bác Văn, những người còn lại ngay lập tức cũng thi nhau ồn ào, "Không sai! Trừ khi cô có thể chứng minh, bằng không chúng ta có đánh chết cũng không tin!"
Diệp Trần nghe được lời này của Chu Bác Văn thì lập tức nhướng mày, hắn chẳng thèm nói nhảm với một bầy con kiến hôi, đang định trực tiếp dùng một bàn tay đập bay những người kia, sau đó dẫn Tiêu Nhược Hi rời đi.
Tiêu Nhược Hi giống như cũng đã nhận ra được ý đồ của Diệp Trần, vội vàng gắt gao kéo cánh tay của hắn, thấp giọng nói:
"Nơi này là trường học, không nên vọng động!"
Diệp Trần suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng, nếu như hắn thể hiện ra năng lực khác người bình thường ở trước mặt mọi người, người khác còn không coi hắn thà quái vật để mà đối đãi sao?
Vậy sau này sợ cũng không thể tiếp tục ở lại trường để học tiếp.
Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy nghĩ thì Tiêu Nhược Hi ở một bên, chợt nhón chân lên, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, đôi môi từ từ rơi vào trên môi của Diệp Trần!
Oanh!
Chu Bác Văn choáng váng!
Những người còn lại, tất cả cũng lập tức choáng váng!
Nữ thần trong lòng của vô số người, vẫn luôn được biết đến với hình tượng băng thanh ngọc khiết, thế mà ở trước mắt bao nhiêu người, đi hôn một tên tiểu tử vô danh!
"Không phải các ngươi muốn chứng minh sao? Như vậy cũng đủ rồi chứ!"
Sau khi Tiêu Nhược Hi hôn Diệp Trần ở trước mặt mọi người, sau đó quẳng xuống một câu, kéo Diệp Trần nhanh chóng đi ra khỏi đám đông.
Sau khi Chu Bác Văn phản ứng lại thì Tiêu Nhược Hi và Diệp Trần sớm đã đi ra khỏi trong đám đông.
Nhìn thấy bóng lưng của hai người, trong hai mắt của Chu Bác Văn gần như muốn phun ra lửa!
"Lập tức điều tra lại lịch tiểu tử này cho ta! Ta muốn xem xem, cái tên này đến cũng là có lai lịch gì? Cũng dám tranh giành gái với ta!"
Mà sau khi những người còn lại phản ứng lại thì có rất nhiều người lúc này mới nhớ tới dùng diện thoại di động chụp ảnh, đáng tiếc hai người sớm đã đi xa, chỉ có thể nhìn thấy một chút bóng lưng.
Tuy nhiên dù chỉ là như thế, đợi đến lúc bọn họ đưa cái tin tức lớn này phối hợp với ảnh chụp bóng lưng của hai người tuyên bố trên diễn đàn, các trang mạng xã hội của đại học Thiên Hải, rất nhanh đã đưa tới chấn động trên toàn trường.
Ở trong toàn bộ trường đại học Thiên Hải, người hâm mộ Tiêu nữ thần thì có rất nhiều, chẳng những tuyên bố bạn trai của mình hai người lại còn hôn nhau ở trước mặt mọi người!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ sân trường đại học Thiên Hải lập tức thi nhau vang lên liên tiếp từng tiếng kêu rên.
Mà ở trên diễn đàn đại học Thiên Hải, càng là hoàn toàn nổ tung:
"Nữ thần của ta, vậy mà bị người đoạt đi như vậy rồi?"
"Cái tên cướp đi nữ thần của ta, đến cùng là thần thánh phương nào? Ta phải so lo với hắn!"
"Không! Đây không phải là sự thật! Chắc chắn là lời đồn!"