"Ngươi dám.....đối với ta như thế! Dương gia sẽ không bỏ qua ngươi!"
Dương Chi Phàm ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, hai con ngươi gần như muốn phun ra lửa.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này cũng là trợn mắt há hốc mồm.
Dương Chi Phàm là người như thế nào? Đây chính là thiếu chủ Dương gia tỉnh Đông Giang a!
Lấy thế lực của Dương gia bây giờ, cho dù là ở toàn bộ Hoa Hạ cũng có thể đưa thân vào hàng ngũ gia tộc hạng nhất.
Đối phương vậy mà nói phế liền phế, hơn nữa thủ đoạn cường thế bá đạo như vậy!
Diệp Trần lạnh lùng liếc qua Dương Chi Phàm ở trên đất, "Nếu không phải xem ngươi là bạn học cùng lớp, ta sớm đã một chưởng diệt ngươi, còn chưa cút!"
"Ngươi... "
Hận ý trong lòng Dương Chi Phàm ngập trời, thế nhưng đối mặt với Diệp Trần đang hung hăng như vậy, nơi nào còn dám nhiều lời, được thủ hạ xung quanh đỡ lấy hốt hoảng chạy đi.
Sau khi mọi người hốt hoảng rời đi, ba người Đường Uy lập tức đi lên phía trước, mặt mũi tất cả đều đầy vẻ lo lắng, "Trần ca, ngươi, ngươi giết người...phải làm sao mới được đây?"
Bọn họ dù sao vẫn là sinh viên, đã có lúc nào nhìn thấy cảnh tượng này đâu, tự nhiên sợ muốn chết.
Diệp Trần thì lại một mặt lạnh nhạt, trực tiếp cong ngón búng ra, một đạo Tam Muội chân hỏa bắn tới trên người của Hà Khôn Sơn.
Oanh!
Ngọn lửa dâng lên, gần như thời gian chỉ trong một cái nháy mắt, thi thể Hà Khôn Sơn đã hóa thành một sợi khói xanh, giống như xưa nay chưa từng tồn tại ở trên thế gian.
"Cái này..."
Ngay lập tức ba người trợn mắt há hốc mồm thêm lần nữa, không thể không hung hăng dụi dụi con mắt, thậm chí cũng hoài nghi chính mình có xuất hiện ảo ác hay không.
"Trần ca, ngươi...ngươi rốt cuộc là ai a?"
Sau khi bốn người rời khỏi câu lạc bộ võ đạo, trên đường trở về ký túc xá, Lý Hổ thực sự kìm nén không nổi tò mò trong lòng, nhịn không đươc tiến đến trước mặt Diệp Trần, thận trọng mở miệng hỏi.
Đường Uy và Trần Đông cũng thi nhau nhìn về phía Diệp Trần, tất cả đều một mặt mong đợi lắng nghe.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ta chính là ta a, là bạn cùng phòng của các ngươi, huynh đệ!"
Nghe được lời này của Diệp Trần, ba người đầu tiên là thất vọng, sau đó lại thi nhau lộ ra một vệt vui mừng.
Đúng nha, mặc kệ Diệp Trần có thân phận gì, mãi mãi cũng vẫn là bạn cùng phòng của bọn họ, như vậy đã là đủ rồi.
"Trần ca, vừa rồi ngươi làm cho Dương Chi Phàm phải chịu nhục nhã như thế, còn làm cho hắn bị trọng thương, chỉ sợ hắn sẽ không từ bỏ ý đồ!"
Đường Uy bỗng nhiên một mặt ngưng trọng nói.
Lý Hổ cũng nói theo:
"Đúng nha! Dương gia ở tỉnh Đông Giang bây giờ đã mơ hồ có xu thế trở thành đại gia tộc đệ nhất, mà Dương Chi Phàm này lại là Thiếu chủ của Dương gia, chỉ sợ không dễ chọc!"
Nói đến đây, Lý Hổ dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Tuy nhiên, Trần ca, nếu như ngươi có thể mời Đường gia giúp một tay thì việc này chắc là còn có đường lùi."
Diệp Trần mỉm cười, "Việc này các ngươi không cần lo lắng, chỉ là một cái Dương gia mà thôi, còn không làm được gì ta!"
...
Sau mấy tiếng, Bệnh viện hạng nhất Thiên Hải, "Là ai! Là ai to gan như vậy, cũng dám đánh con trai Dương Quốc Cường ta thành cái dạng này!"
Dương Quốc Cường gia chủ của Dương gia nhìn qua hai chân của Dương Chi Phàm bị phế nằm trên giường bệnh, không thể không gầm thét một trận, bác sĩ, y tá và hơn mười tên hộ vệ áo đen ở xung quanh trong lúc nhát thời không dám lên tiếng.
Phải biết, nửa năm gần đây, thực lực của Dương gia ở Đông Giang tăng vọt, Dương Quốc Cường càng là nhảy lên trở thành bá chủ mới trong giới kinh doanh của Hoa Hạ, liên tục được xuất hiện ở các kênh tin tức trên TV, cho dù là ở thành phố Thiên Hải cũng đã là không ai không biết.
Dương Chi Phàm nhìn thấy cha của mình tới, lập tức khóc như mưa, kéo cánh tay cha của mình lại, bắt đầu lên án:
"Cha! Cha nhất định phải, nhất định phải báo thù cho con a!"
Hai mắt Dương Quốc Cường trừng một cái:
"Con trai, con yên tâm! Dám khi dễ tới trên đầu Dương gia chúng ta, cha nhất định sẽ để cho hắn phải trả giá bằng máu!"
"Trước tiên con cẩn thận kể lại chuyện này cho cha nghe một lần, đến cùng là thằng nào ăn gan hùm mât gấu, thậm chí ngay cả Dương gia tỉnh Đông Giang chúng ta cũng không để vào mắt!"
Dương Chi Phàm lau nước mắt ở trên mặt, trong đôi mắt bắn ra một cái ánh mắt ngập tràn thù hận, một mặt oán hận nói:
"Cha, người đả thương ta tên là Diệp Trần, là sinh viên khoa Công nghệ sinh học chúng ta, võ công của cái tên này rất cao, chỉ sợ ít nhát cũng có thực lực tông sư Hóa Kình trở lên..."
Sau khi nghe Dương Chi Phàm kể lại, Dương Quốc Cường lập tức chau mày, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, "Tông sư Hóa Kình còn chưa tới hai mươi tuổi? Hơn nữa còn là họ Diệp?"
Trong đầu Dương Quốc Cường bỗng nhiên nhảy ra một đạo thân ảnh thon gầy, tuy nhiên rất nhanh lại lắc đầu, ngay lập tức liền quên hết đi đạo suy nghĩ kia.
Giống như Dương Chi Phàm, Dương Quốc Cường cũng không thể tin được, Vân Châu Diệp tiên nhân danh chấn toàn cầu, đi tới một cái trường học nho nhỏ như đại học Thiên Hải này để học tập, đây quả thực quá hoang đường!
Hơn nữa những tu vi của Diệp tiên nhân đó xa xa không chỉ là tông sư Hóa Kình.
Ngay vòa lúc Dương Quốc Cường đang suy nghĩ thì ở sau lưng bỗng nhiên có một ông lão mặc quần áo cổ trang đi lên phía trước cười ha hả nói:
"Tông sư Hóa Kình không đến hai mươi tuổi sao? Xem ra từ khi Vân Châu Diệp tiên nhân một trận chiến thành danh thì thế nhân đối với chuyện này mà đối với võ đạo tạo thành trào lưu, bây giờ thiên tài võ đạo xuất hiện lớp lớp a!"
Dương Chi Phàm nhìn này ông lão mặc quần áo cổ trang này thì hai mắt lập tức sáng lên, mặt mũi đầy vẻ kích động, "Hoa lão! Ngài, ngài cũng tới! Thật sự là quá tốt! Có ngài ở, ta xem tiểu tử kia còn càn rỡ như thế nào?"
Hóa ra, ông lão mặc quần áo cổ trang này tên là Hoa Vân Sinh, chính là giới võ đạo người Hoa ở nước ngoài, là đại tông sư tiếng tăm lừng lẫy, một thân tu vi sâu không lường được, nghe nói đã tiếp cận Thần Cảnh.
Người này trước đó vẫn luôn ẩn cư ở nước ngoài, gần đây không biết là duyên cớ nào, đột nhiên trở về Hoa Hạ, trở thành khách quý của Dương gia.
Hoa Vân Sinh liếc qua Dương Chi Phàm đang nằm trên giường bệnh, thản nhiên nói:
"Nếu như tiểu tử kia lợi hại đúng như ngươi nói, lão phu ngược lại là muốn gặp người này một lần!"
Cha con Dương Quốc Cường nghe được điều này thì lập tức cả hai đều mừng rỡ, "Như thế vậy thì làm phiền Hoa tiền bối!"
Sau khi Dương Quốc Cường khom người hướng Hoa Vân Sinh cám ơn, ngược lại lại nhìn về phía Dương Chi Phàm trên giường, "Tiểu Phàm, con ở bệnh viện dưỡng thương thật tốt, cha sẽ phái người bắt tiểu tử kia tới!"
Không nghĩ tới, Dương Chi Phàm giãy dụa từ trên giường bệnh ngồi dậy, một mặt vẻ hưng phấn nói:
"Không! Cha, bây giờ có Hoa lão tọa trấn, chuyện này sẽ để cho con tự mình tới giải quyết đi! Con muốn tận mắt nhìn thấy tiểu tử kia quỳ trước mặt con!!"
Nghĩ tới chuyện trước đó Diệp Trần làm nhục hắn, Dương Chi Phàm liền tức giận đến phát điên, bây giờ có đại cao thủ như Hoa Vân Sinh làm chỗ dựa, hắn làm sao có thể ngồi yên, tự nhiên muốn tự mình đòi lại nhục nhã trước đó mình phải chịu, như vậy mới tính là hả giận.
...
Mà cùng lúc đó, khoa Công nghệ sinh học trường đại học Thiên Hải, lúc này chính vào thời gian tan học, Diệp Trần ngồi ở một góc bên trong lớp, tùy ý liếc nhìn một số bộ sách.
Gần đây hắn nhìn một số kiến thức lý thuyết của Công nghệ sinh học, phát hiện có chỗ qua lại với tu chân chi đạo, dẫn tới hứng thú không nhỏ cho hắn, trong lúc nhất thời càng xem càng có chút mê mẩn.
Bỗng nhiên,
Rầm rầm!
Bên ngoài lớp học bỗng nhiên truyền tới một trận âm thanh xao động, sau đó một đám tráng hán áo đen từ bên ngoài vọt vào.
Một đám học sinh chưa từng thấy qua cảnh tượng cỡ này lập tức bị dọa đến thi nhau kinh hô lên.
Ngay sau đó, một cái xe lăn được người đẩy từ ngoài cửa chậm rãi đẩy vào, mà ngồi ở trên xe lăn, bỗng nhiên chính là Dương Chi Phàm, Các bạn học, các ngươi không cần phải bối rối! Ta và bạn học Diệp Trần có chút ân oán cá nhân muốn giải quyết, những người không liên quan thì vui lòng rời khỏi đây trước!
Sau khi Dương Chi Phàm đảo qua trong đám người, rất nhanh đã khóa chặt vị trí của Diệp Trần, tuy rằng hắn bị quyển sách trong tay che khuất hơn một nửa gương mặt nhưng Dương Chi Phầm vẫn là liếc mắt một cái là đã nhận ra được hắn.
Chương 662 Muốn động huynh đệ của ta, ngươi hỏi qua ta chưa?
Rầm rầm!
Mọi người nghe được lời này của Dương Chi Phàm, nhìn thấy trận thế trước mắt này thì lập tức dọa đến thi nhau chạy vọt ra ngoài lớp học.
"Ba!"
Đường Uy ngồi ở bên cạnh Diệp Trần vỗ bàn một cái, đột nhiên đứng dậy, "Dương Chi Phàm! Ngươi còn dám tới kiếm chuyện!"
Nói xong, hai mắt Đường Uy trừng một cái, ngay lập tức từi chỗ ngồi đứng lên đi ra, muốn tiến lên tranh luận với Dương Chi Phàm.
Bạch! Bạch! Bạch!
Những tên hộ vệ áo đen bảo vệ xung quanh Dương Chi Phàm lập tức thi nhau nhào tới, muốn ngăn cản đường đi của Đường Uy.
Đáng tiếc, lấy thực lực hôm nay của Đường Uy, đối phó những tên vệ sĩ bình thường này thì tự nhiên là thừa sức.
Phanh phanh phanh!
Đường Uy thao tác mấy lần, lập tức đánh cho những tên hộ vệ áo đen kia muốn đi lên ngăn cản hắn thành tơi bời hoa lá.
"Hay! Đánh hay!"
Lý Hổ và Trần Đông ở phía sau thì thi nhau khen hay.
"Hừ! Chỉ bằng đám phế vật như các ngươi mà cũng muốn gây sự với Trần ca, thật sự không biết sống chết!"
Đường Uy cười lạnh một tiếng, dưới chân bỗng nhiên bước ra một bước, thẳng đến chỗ Dương Chi Phàm đang ngồi trên xe lăn bắt tới.
Dương Chi Phàm thấy thế thì lập tức mới hơi luống cuống, vội vàng hô lớn một tiếng, "Hoa lão!"
Sưu!
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, một thân ảnh trên không trung xẹt qua, trong nháy mắt ngăn ở trước mặt Dương Chi Phàm.
Bỗng nhiên chính là Hoa Vân Sinh!
"Ha ha ha! Không sai không sai! Tuổi còn nhỏ mà đã có thực lực như thế, ngươi cũng coi là một nhân tài!"
Hoa Vân Sinh cười ha ha một tiếng, trực tiếp thuận tay trảo một cái:
Xoẹt xẹt!
Trên không rtung đột nhiên xuất hiện một cái bóng mờ hình bàn tay màu xám khổng lồ, một nắm đã bắt được thân thể Đường Uy, làm hắn không thể động đậy.
"Đường Uy!"
Lý Hổ và Trần Đông ở phía sau thấy thế thì sắc mặt lập tức thi nhau thay đổi, không thể không kinh hô một tiếng.
"Ừm?"
Diệp Trần cũng khẽ chau mày, tự lẩm bẩm một câu, "Lại có thể mới tới cao thủ Thần Cảnh, xem ra ta ngược lại thật đã xem nhẹ Dương gia này..."
Sau khi Hoa Hạ quốc trải qua lần hạo kiếp trước đó, gần như tất cả cao thủ võ lâm đều đã bị Thần Tử của Thần giới Tạp Tư Đặc giết chết, bây giờ Hoa Hạ quốc, cao thủ cấp bậc Thần Cảnh cung chỉ có rải rác mấy người mà thôi.
Diệp Trần vốn cho là lấy năng lực của Dương gia, nhiều nhất cũng chỉ có thể mời được võ giả Thánh Cảnh, không nghĩ tới vậy mà có thể mời tới một vị Thần Cảnh!
Đương nhiên, nếu ở một năm trước đó, đối phương có lẽ còn có thể có lực đánh với Diệp Trần một trận, đối với hắn hôm nay mà nói thì cũng có chút không đáng nhắc tới.
"Hoa lão! Giết hắn! Nhanh giết hắn cho ta! Có chuyện gì xảy ra đều do Dương gia ta tới chịu trách nhiệm!"
Dương Chi Phàm nhìn thấy Hoa Vân Sinh bắt được Đường Uy dễ như trở bàn tay thì lập tức hưng phấn la to.
Mặc dù người hắn hận nhất là Diệp Trần, thế nhưng là giận cá chém thớt, tự nhiên ngay cả ba người Đường Uy cũng hận cả luôn.
Không nghĩ tới, Hoa Vân Sinh lại giống như không có nghe thấy lời nói của hắn, thay vào đó nhìn vào Đường Uy mỉm cười nói:
"Tiểu tử, lão phu niệm tình ngươi cũng coi là một tên thiên tài võ đạo, không bằng ngươi bái ta làm sư phụ, lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng, như thế nào?"
Dương Chi Phàm nghe được điều này, lập tức gấp, "Hoa lão! Lời này của ngài là có ý gì? Ta là mời ngài tới báo thù giúp ta, ngươi thu tiền của Dương gia ta, sao có thể..."
"Ngậm miệng!"
Không đợi Dương Chi Phàm nói xong, lúc này Dương Quốc Cường đã bước vào bên trong lớp học, lập tức quát lớn một tiếng rõ ràng cắt ngang lời nói của hắn, "Nghiệt chướng! Hoa lão có thân phận bực nào? Há lại để ngươi vô lễ chống đối như vậy?"
Sau khi Dương Chi Phàm được cha của mình nhắc nhở như vậy, lúc này mới khôi phục lại mấy phần lý trí, lập tức bị dọa toát ra một thân mồ hôi lạnh!
Vừa rồi hắn trong lúc nhất thời hắn ở dưới tình thế cấp bách, liền thốt ra lời nói kia, vậy mà đã quên người đứng trước mặt mình đây chính là cường giả Thần Cảnh!
Cường giả đạt tới loại cấp bậc này, đây không phải lòng người cao hơn trời, há lại sẽ vì tiền tài mà thúc đẩy được?
"Hừ!"
Hoa Vân Sinh quay đầu, liếc qua Dương Chi Phàm ở trên xe lăn, lạnh lùng nói:
"Tiểu tử, nếu không phải xem trên thể diện của cha ngươi, chỉ bằng câu nói mà ngươi vừa nói kia, lão phu liền không thể không làm thịt ngươi!"
Dương Chi Phàm lập tức dọa đến toàn thân run lên, liền vội vàng gật đầ như giã tỏi, "Vâng vâng vâng! Là vãn bối lỡ lời, còn xin Hoa lão rộng lòng tha thứ! Rộng lòng tha thứ!"
Mắt thấy bên đối phương nổi lên tranh chấp nội bộ, hơn nữa Hoa Vân Sinh cũng không có lạnh lùng hạ sát thủi đối với Đường Uy, Diệp Trần cũng không có vội ra tay cứu.
Hoa Vân Sihn chậm rãi xoay người lại, nhìn qua Đường Uy đang lơ lửng giữa trời, lại tiếp tục mỉm cười nói:
"Tiểu tử, ngươi đã suy nghĩ rõ ràng chưa? Có nguyện ý làm đệ tử của ta hay không?"
Nghe thấy Hoa Vân Sinh mở miệng hỏi một lần nữa, vẻ mặt của Dương Chi Phàm trở nên vô cùng khó coi.
Nếu như Đường Uy thật bái Hoa Vân Sinh làm sư phụ, lấy quan hệ giữa Đường Uy và Diệp Trần, hắn tất nhiên sẽ cầu tình cho Diệp Trần, đến lúc đó Hoa Vân Sinh sẽ còn nghiêng về chính mình? Hay là nghiêng về phía Đường Uy?
Đáp án không cần nói cũng biết.
Đương nhiên, xem ở trên thể diện của Dương gia, Hoa Vân Sinh có lẽ sẽ không làm khó với hắn, thế nhưng thù lớn của hắn chỉ sợ cũng không có trả được!
Tuy nhiên, chờ khi Đường Uy mở miệng, Dương Chi Phàm lập tức ngây ngẩn cả người, "Ta nhổ vào! Lão gia hỏa, chỉ bằng chút công phu đó của ngươi cũng muốn để ta bái ngươi làm thầy, ngươi nằm mơ đi thôi!"
Đường Uy chẳng những cự tuyệt ý thu đồ của Hoa Vân Sinh, lại còn chửi ầm lên đối với hắn!
"Ha ha ha! Thằng ngu này, hắn vậy mà cự tuyệt? Thật sự là ngay cả lão thiên cũng đang giúp ta à!"
Dương Chi Phàm ở trên xe lăn đằng sau, lập tức kích động suýt chút nữa thì cười ra tiếng, trong lòng vui vẻ la to.
Ngay trước đó, hắn vốn cho rằng không có hy vọng báo thù, thế nhưng không có nghĩ tới, Đường Uy thế mà lại cự tuyệt lời mời thu đồ của Hoa Vân Sinh, hơn nữa còn chửi ông ta một trận.
Cái tên này quả thực chính là đang tìm đường chết a!
Quả nhiên, Hoa Vân Sinh nghe được điều này, vốn là trên khuôn mặt già nua còn tràn đầy tươi cười, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là một mặt lạnh lùng, "Hảo tiểu tử! Lão phu niệm tình ngươi là một nhân tài, cho nên mới cho ngươi một cơ hội như vậy, không nghĩ tới ngươi cũng dám chà đạp lên ý tốt của lão phu như vậy, đã như vậy, vậy thì ngươi chết đi cho ta!"
Giọng nói rơi xuống, Hoa Vân Sinh bỗng nhiên giơ cánh tay lên, lần nữa hung hăng đập xuống.
Ầm ầm!
Chưởng lực cường đại tạo ra sóng khí trong nháy mắt đánh vỡ nát toàn bộ kính cửa sổ và bàn ghế xung quanh.
Tuy nhiên, ngay vào lúc một chưởng cường thế của Hoa Vân Sinh này rơi xuống thì bỗng nhiên có một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở trong lớp học:
"Muốn động huynh đệ của ta, ngươi hỏi qua ta chưa?"
Ầm ầm!
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, Hoa Vân Sinh bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức mênh mông, rạp trời kín đất đánh về phía hắn!
Khí tức vô cùng bá đạo!
"Cái gì! Còn có cao thủ?"
Hóa ra, trước khi Hoa Vân Sinh vào thì nghĩ nhầm Đường Uy là người đả thương Dương Chi Phàm.
Hơn nữa lấy tuổi tác của Đường Uy có thể có thực lực tiếp cận tông sư Hóa Kình đã coi là thiên tài võ đạo.
Cho nên hắn mới có ý định thu đồ.
Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, ở trong cái trường đại học Thiên Hải nho nhỏ này lại có có một nhân vật có thực lực còn cường đại hơn rất nhiều so với Đường Uy!
Thậm chí ngay cả hắn cũng mơ hồ cảm nhận được một chút áp lực vô hình và căng thẳng!
Làm sao có thể như vậy?
Chương 663 Trợn to mắt chó của ngươi, nhìn xem ta là ai!
Bạch bạch bạch!
Ở dưới cỗ lực lượng cường hãn áp bách, trong lòng Hoa Vân Sinh vậy mà không hiểu vì sao lại sinh ra một cỗ khiếp sợ, không thể không lùi lại liên tiếp bốn năm bước mới đứng vững lại thân hình.
"Không phải đều nói, võ lâm Hoa Hạ bị cường giả thần bí làm tổn thất nghiêm trọng, các cao thủ đều đã tử thương gần như không còn sao? Làm sao lại còn có cao thủ? Hơn nữa còn trẻ tuổi như thế!"
Hoa Vân Sinh vừa bị sốc và sợ hãi nhìn vào thân ảnh thiếu nhiên vẫn đang chậm rãi lật xem sách ở trong góc, mặt mũi lập tức đầy vẻ kinh ngạc.
Thiến niên thần bí kia từ đầu đến cuối, ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên một chút, Hoa Vân Sinh vốn cho rằng hắn chỉ là một tên sinh viên bình thường phản ứng hơi chút chậm chạp, hơn nữa cũng không có phát giác được bất kỳ khí tức gì ở trên người đối phương.
Tuy nhiên, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, đối phương lại là một tên cao thủ tuyệt thế có thực lực không kém gì hắn!
Chẳng những cứu Đường Uy từ trong tay của hắn, thậm chí hắn còn không có nhận ra là đối phương xuất thủ như thế nào?
Quả thực quá kinh khủng!
"Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai?"
Hoa Vân Sinh vốn tràn đầy tự tin, trong lúc nhất thời cũng có chút nghi ngờ không thôi.
Diệp Trần vẫn như cũ còn đang chậm rãi liếc nhìn sách trước mặt, từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu nhìn Hoa Sinh Vân, thản nhiên nói:
"Ta, là người ngươi không chọc nổi! Không muốn chết thì nhanh cút đi!"
Oanh!
Lời kia của Diệp Trần vừa mới thốt ra, Hoa Vân Sinh lập tức tức giận tới nỗi mà phổi đều muốn nổ tung, hắn sống tới lớn tuổi như vậy, vô luận là đi tới nơi nào đều được người đối đãi giống như thần tiên, đây là lần đầu tiên hắn bị người khinh thường làm nhục như thế.
Cho dù tu vi của đối phương sâu không lường được, lúc này dưới sự phẫn nộ, hắn đã bất chấp.
"Khẩu khí thật lớn! lão phu ngược lại muốn nhìn một chút, bản lãnh của ngươi là gì, dám mở miengj nói ra lời nói ngông cuồng như thế!"
Dưới cơn tức giận Hoa Vân Sinh rốt cuộc không kìm nén được, lập tức hét lớn một tiếng, lần nữa đáng về phía Diệp Trần.
Oanh!
Hoa Vân Sinh không hổ là cường giả Thần Cảnh, tung ra một quyền đấm vào không khí này, chân nguyên thế mà ngưng tụ thành thực chất, giống như tên lửa đạn đạo thẳng tiến về phía Diệp Trần mà phóng tới.
Thực lực của Hoa Vân Phi này chẳng những cường hãn, khống chế đối với chân nguyên cũng đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, một quyền này chỉ nhằm vào Diệp Trần, không thiệt hại chút nào với kiến trúc xung quanh.
Đáng tiếc, đối phương vẫn như cũ mí mắt đều không có nháy lên phát, chỉ thuận tay vỗ:
Bành!
Một quyền này của Hoa Vân phi không kém gì đạn pháo, trong nháy mắt bị Diệp Trần hóa giải thành vô hình!
"Cái gì!!"
Thấy cảnh này, chẳng những Hoa Vân Phi hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, những người còn lại cũng có vẻ mặt hoảng sợ.
Nhất là Dương Chi Phàm, hắn vốn cho rằng có Hoa Vân Sinh ra tay, Diệp Trần chắc chắn không phải là đối thủ, lại tuyệt đối không ngờ rằng, sau khi hai người giao thủ, Diệp Trần thế mà có xu thế chiếm thượng phong!
"Không! Đây không có khả năng! Ngươi đến cùng là ai? Làm sao lại mạnh như vậy?"
Hoa Vân Phi thấy Diệp Trần dễ dàng tiếp lấy một quyền này của chính mình thì cũng đã bắt đầu có chút hoài nghi vào cuộc sống.
Sắc mặt của hai cha con Dương Chi Phàm và Dương Quốc Cường ở đằng sau, cũng thay đổi thật lớn,"Chuyện này không có khả năng! Hoa lã chính là cường giả Thần Cảnh, làm sao lại không phải đối thủ của tiểu tử này?"
Dương Chi Phàm vừa sợ lại vừa giận, thực sự không thể nào tiếp nhận được sự thật này.
Mà Dương Quốc Cường thì chau mày, cũng không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy giọng nói của đối phương dường như có chút quen thuộc, thế nhưng trong thời gian ngắn lại không nhớ nổi đến cùng là ai?
Ngay vào lúc ba người đang kinh ngạc sợ hãi, giọng nói lạnh lùng kia đột nhiên vang lên lần nữa, "Ngươi cũng tới tiếp thử một chưởng của ta xem!"
Đằng sau cuốn sách kia, một cái bàn tay thon dài hoàn mỹ như ngọc, chậm rãi hướng Hoa Vân Sinh đánh ra.
Một chưởng này, nhẹ nhàng, giống như không có bất kỳ một chút lực nào.
Tuy nhiên, sắc mặt của Hoa Vân Sinh lại hoàn toàn thay đổi!
"Ngươi lại là cảnh giới Tiên Nhân... Chẳng lẽ ngươi chính là..."
Ầm!
Đến lúc này, Hoa Vân Sinh cuối cùng đã nhận ra, thiếu niên thần bí trước mắt này lại có cảnh giới Tiên Nhân, kết hợp với những gì Dương Chi Phàm nói trước đó, hắn đã đại khái đoán được thân phận của Diệp Trần.
Đáng tiếc còn không đợi hắn nói xong, một cỗ lực lượng vô cùng bá đạo đã chui vào bên trong cơ thể hắn.
Toàn thân Hoa Vân Sinh run lên như bị sét đánh, sau đó hai mắt trợn lên thật lớn, cả người đứng im lặng tại chỗ trong lớp học, cũng không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, Hoa Vân Sinh vẫn đứng ở nơi đó, giống như một pho tượng, tuy nhiên từ đầu đến cuối cũng không có lùi lại một bước.
"Ha ha ha!"
Dương Chi Phàm ở trên xe lăn đằng sau, đầu tiên là hơi ngây người, sau đó đắc ý cười ha hả, "Diệp Trần a Diệp Trần, ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi! Ta đã nói rồi, Hoa lão chính là cường giả Thần Cảnh, điều đặc biệt là ngươi chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa..."
Dương Chi Phàm còn chưa kịp nói xong:
"Bành!"
Hoa Vân Sinh một mực đứng im ở nơi đó, không hề có điềm báo trước đột nhiên nổ tung lên!
Đúng vậy, cả người bất thình lình đột nhiên phát nổ, hóa thành một đám sương máu, sau đó hoàn toàn biến mất không thấy...
"A!!"
Tất cả người của Dương gia nhìn thấy cảnh này, từng tên bị dọa đến hồn đều muốn bay ra ngoài, lập tức liên tục lùi lại.
Ngay cả cường giả Thần Cảnh như Hoa Vân Sinh cũng bị một chưởng của đối phương đánh bại, chứ đừng nói đến là bọn họ?
"Không! Đây không có khả năng! Không có khả năng!
Dương Chi Phàm cũng sợ hãi, vừa không cam lòng gầm rú lên, vừa cố gắng liều mạng đứng dậy khỏi xe lăn, đáng tiếc hai chân của hắn bị phế, thân thể vừa mới rời khỏi xe lăn thì ngay lập tức ngã trên mặt đất.
Dương Chi Phàm dùng cả hai tay, như thể để bò về phía sau, Đường Uy đi nhanh tới, một tay xách hắn lên rõ ràng lôi trở lại.
"Cha! Cứu con! Nhanh cứu con!"
Đến lúc này, Dương Chi Phàm cuối cùng đã hoảng sợ rồi, lập tức đối với Dương Quốc Cường lớn tiếng kêu cứu.
Dương Quốc Cường cũng có vẻ mặt vô cùng trắng bệch, tuy nhiên mắt thấy tính mạng của con mình như treo trên sợi tóc, đành phải nhắm mắt đi lên phía trước, hướng về phía Diệp Trần chắp tay nói:
"Các hạ có tu vi kinh người, hoàn toàn chính xác khiến người khác phải khâm phục! Con ta lỗ mãng, xúc phạm các hạ, ta nguyện ý thay nó hướng ngài xin lỗi, có thể xem ở thể diện Dương gia ta mà tha cho hắn một mạng được hay không, Dương gia ta nguyện ý tiếp nhận bất kỳ giá nào!"
Diệp Trần cười lạnh, vừa tiếp tục từ từ liếc nhìn sách giáo khoa trong tay, thản nhiên nói:
"Thể diện của Dương gia? Rất đáng tiền sao?"
Vẻ mặt của Dương Quốc Cường lập tức càng thêm trắng bệch, hoàn toàn chính xác, đối phương thế nhưng là tồn tại mà ngay cả cường giả Thần Cảnh cũng có thể đánh bại một cách dễ dàng, há lại sẽ để ý tới chỉ là một cái Dương gia?
Rơi vào đường cùng, Dương Quốc Cường đành phải cắn răng một cái, lại nói tiếp:
"Dương gia chúng ta hoàn toàn chính xác không tính là gì, nhưng các hạ có biết, phía sau Dương gia ta là người nào không?"
Diệp Trần nghe được điều này, khóe miệng không thể không hơi nhếch lên, "Ồ? Nói cho nghe một chút!"
Dương Quốc Cường hít sâu một hơi, hiên ngang nói:
"Đằng sau Dương gia ta chính là Vân Châu Diệp tiên nhân! Các hạ có thể không để Dương gia ta vào mắt, chẳng lẽ ngay cả Vân Châu Diệp tiên nhân cũng không sợ sao?"
Nếu không phải rơi vào đường cùng, Dương Quốc Cường tự nhiên không dám tùy tiện kéo ra Diệp tiên nhân, thế nhưng trước mắt vì để cứu con trai của mình, hắn cũng không quản được nhiều như vậy.
Ba người Đường Uy nghe được điều này thì ngay lập tức sắc mặt của cả ba người thay đổi hoàn toàn, nhịn không được tiến tới trước mặt Diệp Trần, nhỏ giọng nói:
"Trần ca, xem ra lời đồn là thật, chỗ dựa đằng sau Dương gia quả nhiên là vị Diệp tiên nhân kia, phải làm sao mới ổn đây?"
Diệp Trần lập tức cười, sau đó không thể không lắc đầu, hắn vốn không muốn bại lộ thân phận của mình, không nghĩ tới Dương Quốc Cường này lại dám đánh lấy danh tiếng của chính mình đến uy hiếp chính mình.
"Dương Quốc Cường, trợn to mắt chó của ngươi lên nhìn thật kỹ một chút xem ta là ai!"
Diệp Trần thả quyển sách trước mặt xuống, chậm rãi đứng lên.
Chương 664 Mệnh của hắn, ta thu!
Oanh!
Ở ngay lúc Diệp Trần thả quyển sách kia xuống, đại não Dương Quốc Cường liền trống rỗng, trong nháy mắt chập mạch.
"Phù phù!"
Sau khi đi qua một lát ngốc trệ, hai chân Dương Quốc Cường mềm nhũn ra, trực tiếp té quỵ trên đất, "Diệp, Diệp tiên nhân! Ngài, làm sao ngài lại ở chỗ này?" Dương Quốc Cường vừa thốt ra lời kia, những người còn lại tất cả đều sợ ngây người.
"Diệp tiên nhân?"
Thiếu niên trước mắt này ăn mặc theo kiểu sinh viên lại chính là Vân Châu Diệp tiên nhân đại danh đỉnh đỉnh rung động toàn cầu?
Người của Dương gia choáng váng, Đường Uy, Lý Hổ, Trần Đông cả ba người cũng choáng váng, Dương Chi Phàm càng là tròng mắt đều muốn trợn lồi cả ra, sâu trong đôi mắt ngập tràn vẻ vô cùng hoảng sợ, sau đó thì liều mạng lắc đầu, "Không! Không có khả năng! Cha, cha chắc chắn nhầm rồi! Hắn là sinh viên khoa Công nghệ sinh học chúng ta, làm sao lại là Diệp tiên nhân, cha chắc chắn nhầm rồi! Chắc chắn..."
"Ba!"
Dương Chi Phàm còn chưa lèm bèm xong thì ngay lập tức nhận được một cái bạt tai của Dương Quốc Cường cho nuốt trở về trong bụng.
"Cái tên nghiệp chướng nhà ngươi! Còn không ngậm miệng lại cho ta!"
Một tát này của Dương Quốc Cường là một tát không có lưu tình một chút nào, gương mặt của Dương Chi Phàm lập tức sưng lên, trong nháy mắt đã sưng phồng lên.
Sau khi đánh xong Dương Chi Phàm, Dương Quốc Cường quỳ xuống bòn đến trước mặt Diệp Trần, bắt đầu liều mạng dập đầu, "Diệp tiên nhân! Ta sai rồi! Ta không biết là ngài, bằng không..."
Diệp Trần cười lạnh, trực tiếp cắt ngang lời nói của hắn, "Không biết là ta? Dương Quốc Cường, coi như hôm nay đả thương con trai của ngươi không phải là ta, là ai cho ngươi cái lá gan lớn như vậy, lại dám đánh danh tiếng của ta để làm việc?"
Oanh!
Lời này của Diệp Trần vừa rơi xuống, trên người đột nhiên dâng lên một cỗ hàn khí.
Ngay lập tức Dương Quốc Cường bị dọa đến toàn thân run lẩy bẩy, cái trấn, sau lưng càng là mồ hôi lạnh điên cuồng toát ra, "Ta, ta nhất thời không lựa lời nói, cầu xin Diệp tiên nhân...xem ở Dương gia cũng là làm việc cho ngài, tha cho ta lần này đi!"
Dương Quốc Cường nói xong lòi này vẫn không quên đạt một cước vào Dương Chi Phàm ở sau lưng còn đang che mặt rơi vào trạng thái thất thần, "Nghiệt chướng! Còn không nhanh hướng Diệp tiên nhân dập đầu xin lỗi!"
Dương Chi Phàm đã hoàn toàn điên rồi, vẫn đang lắc đầu không ngừng, "Không có khả năng! Đây là chuyện không có khả năng!"
Đây cũng khó trách, chỉ sợ cho dù là ai cũng không nghĩ ra, đường đường đệ nhất nhân thế giới, đại nhân vật cấp bậc thần tiên, thế mà lại ẩn thân ở bên trong trường đại học Thiên Hải, làm một người học sinh bình thường.
"Xin lỗi thì không cần! Mạng của nhắn, ta thu!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp cong ngón búng ra:
Sưu!
Một đạo kiếm khí vô hình, trong nháy mắt đánh trúng mi tâm của Dương Chi Phàm.
Dương Chi Phàm thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát ra thì đã mềm nhũn ngã xuống đất, hoàn toàn không còn thở.
"Tiểu Phàm!"
Dương Quốc Cường không thể không khẽ quát một tiếng, cả người đứng chết trân tại chỗ, vẻ mặt trắng xám vô cùng.
"Dương Quốc Cường, nể tình Dương gia các ngươi đã từng góp sức cho tập đoàn Tô Diệp, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, từ nay về sau, Dương gia không còn lệ thuộc vào tập đoàn Tô Diệp, mang theo thi thể con trai của ngươi, cút đi!"
Diệp Trần liếc qua, Dương Quốc Cường như tượng đá còn đang quỳ trên mặt đất, lần nữa mở miệng lạnh lùng.
Thân thể Dương Quốc Cường lập tức chấn động, trong đôi mắt lộ ra một vệt không cam lòng, tuy nhiên cuối cùng vẫn nặng thể thở dài một hơi, cúi đầu nói:
"Vâng, Diệp tiên nhân!"
Đối mặt với mệnh lệnh của Diệp Trần, cho dù Dương Quốc Cường không có cam lòng thì cũng chỉ có thể lựa chọn nghe theo.
Huống chi, lấy tác phong cường thế ngày xưa của vị Diệp tiên nhân này, có thể bỏ qua cho Dương gia bọn họ đã coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.
...
Ở bên ngoài phòng học, nhiều tên sinh viên trước đó bị vị sĩ Dương gia đuổi ra ngoài, lúc này đang bàn tán sôi nổi.
"Các ngươi có biết không? Diệp Trần này lại là một tên cao thủ võ đạo, nghe nói ngay buổi sáng hôm nay, một mình hắn chống lại cả câu lạc bộ võ thuật Long Minh!"
"Cái gì! Chuyện này không có khả năng a? Câu lạc bộ võ thuật Long Minh không phải có một vị tông sư Hóa Kình tọa trấn sao?"
"Thì tính sao? Nghe nói vị tông sư Hóa Kình kia bị một chưởng của Diệp Trần vỗ chết! Ngay cả Dương Chi Phàm cũng bị hắn phế bỏ hai chân!"
"Không nghĩ tới Diệp Trần này, bình thường không nói tiếng nào, thế mà lại là một đại cao thủ tuyệt thế!"
"Này! Cao thủ thì lại như thế nào? Dương gia tỉnh Đông Giang cũng không phải có thể dễ dàng trêu chọc, coi như hắn có thực lực tông sư Hóa Kình chỉ sợ hôm nay cũng khó thoát khỏi tai kiếp!"
...
Mọi người đang bàn tán thì Dương Quốc Cường mang theo người của Dương gia từ bên trong lớp học từ từ đi ra.
"Mau nhìn! Người của Dương gia đi ra!"
"A? Đây không phải là Dương Chi Phàm sao? Làm sao bị người nghiêng ra ngoài?"
"Hình như...đã chết rồi?"
...
Mọi người thấy hai tên tráng hán áo đen, nâng thi thể của Dương Chi Phàm lên, lập tức thi nhau kinh hô, một số người mắt sắc dường như đã nhìn ra Dương Chi Phàm chết rồi.
"Chú Dương, Chi Phàm hắn thế nào? Hắn đây là bị thương sao?"
Đào Uyển Thanh bạn gái của Dương Chi Phàm bỗng nhiên đi lên phía trước, một mặt khẩn thiết hỏi.
Dương Quốc Cường hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn xung quanh một cái, người của khoa Công nghệ sinh học và khoa khác vây xem, nặng nề thở dài một hơi, cất cao giọng nói:
"Con trai ta vừa rồi đột phát bệnh tim, bất hạnh qua đời, đã quấy rầy các vị bạn học, Dương mỗ thực sự có lỗi!"
Mọi người nghe được điều này thì lập tức ngạc nhiên nhìn nhau, "Đột phát bệnh tim? Thân thể chi phàm vẫn luôn rất tốt, làm sao lại đột phát bệnh tim? Đây là không có khả năng!"
Đào Uyển Thanh biết được Dương Chi Phàm chết rồi, không thể không lớn tiếng chất vấn.
Đang lúc nói chuyện, một nhóm bốn người Diệp Trần cũng từ phía sau đi ra.
Nhìn thấy Diệp Trần bình yên vô sự xuất hiện, mọi người nhất thời xì xào bàn tán.
Tuy rằng mọi người đều không biết bên trong có chuyện gì xảy ra, thế nhưng kết quả bây giờ lại rõ ràng, Dương Chi Phàm chết rồi mà Diệp Trần không có bị làm sao.
Chẳng lẽ Dương gia làm bá chủ tỉnh Đông Giang vậy mà không làm gì được người này?
Trong lúc nhất thời, trong đám người lập tứng xôn xao không ngừng.
Đoàn Uyển Thanh nhìn thấy Diệp Trần thì đôi mắt đẹp lập tức trừng một cái, chỉ vào hắn giận dữ hét lên:
"Là ngươi! Chắc chắn là ngươi hại chết Chi Phàm có đúng không? Ngươi cái tên hung thủ giết người này, ta phải báo cảnh sát, để cảnh sát bắt ngươi lại!"
Không đợi Diệp Trần mở miệng, ngược lại là sắc mặt của Dương Quốc Cường thay đổi lớn, lập tức quát lớn một tiếng, "Im ngay! Ta nói con trai ta là vì bệnh mà chết! Việc này không có quan hệ gì với Diệp tiên...Diệp tiên sinh! Ngươi không được nói năng lung tung!"
Quăng xuống một câu nói, Dương Quốc Cường hướng về phía thủ hạ của mình vung tay lên liền vội vàng rời đi.
Cũng khó trách Dương Quốc Cường sợ tới như vậy, nếu như lại tiếp tục để Đào Uyển Thanh ồn ào, nhỡ đâu chọc giận vị tổ tông này, ắt sẽ giết toàn bộ mấy người bọn hắn, cũng không phải không có loại khả năng này.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương như vậy của Dương Quốc Cường, thì coi như đồ đần cũng có thể nhìn ra, chuyện này tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Diệp Trần lập tức đầy vẻ kính nể và nghi hoặc.
Diệp Trần một mặt lạnh nhạt, giống như mọi chuyện ở đây đều không có quan hệ gì với hắn, tiếp tục hướng phương hướng ký túc xá từ từ đi tới.
Sau khi Đào Uyển Thanh phản ứng lại, bước nhanh lao tới trước mặt Diệp Trần, hai con ngươi mơ hồ đã đỏ lên, giận dữ hét:
"Diệp Trần! Ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng chuyện này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Ta nhất định sẽ báo thù cho Chi Phàm!"
Nghe được điều này, Diệp Trần không thể không khẽ chau mày, rất rõ ràng, cô gái này có tình cảm không cạn với Dương Chi Phàm.
Nếu là ở Tu Chân giới, có người dám can đảm uy hiếp hắn như vậy, hắn chỉ sợ sớm đã một bàn tay đập chết đối phương.
Nhưng hôm nay ở bên trong sân trướng, hắn không muốn lại giết thêm người nào nữa, hơn nữa Đào Uyển Thanh còn là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, bất kể như thế nào cũng không có khả năng uy hiếp được hắn, cho nên cũng không có để ở trong lòng.
Chương 665 Âm mưu của Thần giới
Một đường trở lại ký túc xa, ba người Lý Hổ, Đường Uy và Trần Đông đều ở sau lưng Diệp Trần, ai cũng không có lên tiếng, nhưng sâu trong đôi mắt, tất cả đều lộ ra vẻ kính sợ nồng đậm.
"Ta biết trong lòng các ngươi có rất nhiều nghi hoặc, bây giờ cứ hỏi đi!"
Diệp Trần xoay người lại, hướng về phía ba người mỉm cười, mở miệng nói.
Ba người không khỏi liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn là Lý Hổ lấy hết dũng khí, cẩn trọng nói:
"Vậy...Trần ca, ngươi...ngài thật chính là vị Hoa Hạ tiên nhân, Vân Châu Diệp tiên sinh trong lời kể kia sao?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Thế nào? Ta nhìn không giống?"
"Không giống! Không không, ý của ta là, ta có bị đánh chết cũng không nghĩ tới, Vân Chân Diệp tiên nhân chấn toàn cầu, vậy mà lại là bạn cùng phòng ký túc xá với ta, đây quả thực...quả thực không thể tin nổi!"
Lý Hổ càng nói càng kích động, đều đã có chút nói năng lộn xộn.
Trần Đông cũng gãi đầu một cái, nói:
"Ta còn tưởng rằng Hoa Hạ tiên nhân hẳn là một lão già râu bạc đây..."
Hai mắt Đường Uy thì tỏa sáng, kích động nói:
"Trần...không, Diệp tiên nhân, ta nghe nói tiên nhân đều có khả năng thông thiên triệt địa, sẽ còn có các loại pháp thuật tiên gia, đây là sự thật sao?"
Diệp Trần mỉm cười, "Cái gì mà tiên nhân với không tiên nhân! Ta nói rồi, các ngươi mãi mãi là bạn, huynh đệ cùng phòng của ta! Các ngươi cứ xưng hô theo cách gọi cũ là được rồi "
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần chậm rãi giơ bàn tay lên, bỗng nhiên xòe ra:
Hô!
Một ngọn lửa cực nóng từ trong lòng bàn tay của Diệp Trần phát ra, đưa ký túc xá vốn u ám trong nháy mắt sáng lên, thậm chí ngay cả nhiệt độ trong căn phòng này cũng tăng lên nhanh chóng, giống như lập tức tiến vào bên trong một cái lò nung lớn.
"A!"
Ba người Lý Hổ chưa từng thấy cảnh tượng như thế, ngay lập tức thi nhau kinh hô một tiếng, không thể không liên tục lùi lại.
Cũng may Diệp Trần chỉ là phô bày một chút, sau đó lại nhanh chóng thu hồi ngọn lửa này vào trong cơ thể, bằng không toàn bộ tầng ký túc xá ở đây chỉ sợ phải bị thiêu hủy không còn.
"Cái này...thật là thủ đoạn của thần tiên a!"
Đối với ba người mà nói, cho dù là trước đó, Diệp Trần một chưởng diệt Hà Khôn Sơn, một chỉ giết chết Dương Chi Phàm, cũng không rung động bằng cảnh tượng trước mắt này.
Dù sao, trống rỗng gọi ra ngọn lửa, cái này đã hoàn toàn vượt khỏi tư duy của người bình thường.
"Trần ca, theo như lời kể một mình ngươi áp đảo toàn bộ Mỹ quốc, còn từng áp bác Thủ tướng Đảo quốc xin lỗi công khai, quét ngang sáu nước khu vực đông nam của Á châu! Những chuyện này cũng đều là thật sao?"
"Ta còn nghe nói, ngươi có thể dùng thân thể chống lại bom nguyên tử, lúc trước Mỹ quốc sử dụng bom hạt nhân đối phó ngươi, ngươi cũng không tổn hao một cọng tóc nào..."
"Còn có còn có, tin đồn nói, ngươi bây giờ đã là Nguyên soái trong quân đội của Hoa Hạ, không biết những tin này là thật hay giả?"
...
Sau khi ba người tỉnh táo lại, giống như đang truy hỏi một ngôi sao, thi nhau hỏi nhiều câu hỏi khác nhau.
Diệp Trần cũng không có giấu diễm, trả lời tất cả.
Ba người dường như cũng phát hiện, Diệp Trần đối với bọn hắn cũng không có loại tư thái của một người cao vị, vẫn như cũ coi bọn họ là bạn cùng phòng, huynh đệ đối đãi, đang vô cùng kích động đồng thời càng thêm vui mừng không thôi.
Trở thành huynh đệ với Diệp tiên nhân đại danh đỉnh đỉnh, cái này chỉ sợ đây là một chuyện trâu bò nhất mà cả đời này bọn họ làm được.
...
Chớp mắt một cái, lại hơn nửa tháng trôi qua, tuy rằng chuyện này đưa tới oanh động không nhỏ ở đại học Thiên Hải, thân phận của Diệp Trần cũng lần nữa trở thành đề tài bàn tán của mọi người, tuy nhiên Diệp Trần căn bản không có thời gian đi để ý, lại thêm hắn lặng sẽ sử dụng lực lượng Thần Long vệ, tất cả những chuyện này đều bị đè nén xuống, thời gian cũng dần dần trôi qua được người tạm quên đi.
Theo thời gian tiến vào mùa đông, học kỳ đầu tiên khi Diệp Trần bước chân vào giảng đường đại học cũng lập tức phải kết thúc.
Trước kỳ nghỉ, khoa dựa theo lệ cũ trước kia tổ chức một lần du lịch mùa đông, chuẩn bị tiến về Hoa Sơn dạo chơi.
Diệp Trần vốn cũng không có ý định tham gia, lại không nghĩ rằng lớp trưởng Đào Uyển Thanh vậy mà lại chủ động tìm tới cửa, "Diệp Trần! Đây là hoạt động đoàn thể của lớp, ta mặc kệ ngươi có thân phận gì, chỉ cần ngươi vẫn là sinh viên của khoa Công nghệ sinh học chúng ta thì ngươi nhất định phải tham gia!"
Nghe được lời này của Đào Uyển Thanh, Diệp Trần vốn cũng không muốn để ý tới, tuy nhiên ngay tại lúc hắn chuẩn bị quay người rời đi thì bỗng nhiên phát giác được trên người của Đào Uyển Thanh dường như mơ hồ lộ ra một cỗ khí tức quỷ dị.
"Khí tức này....cùng với Thần tử Tạp Tư Đặc của Thần giới trước đó cùng với Lão Giáo Hoàng của Giáo Đình phương Tây trước đây, dường như có chút tương tự, có lẽ cô gái này từng có tiếp xúc với người của Thần giới?"
Sau khi phát giác đực sự khác thường này, Diệp Trần lập tức cảm thấy hứng thú, rất rõ ràng, Đào Uyển Thanh cứ khăng khăng muốn mình phải tham gia du lịch mùa đông, việc này chắc chắn không có đơn giản như vậy, nói không chừng có thể là một âm mưu của Thần giới!
"Cuối cùng thì người của Thần giới cũng đã tới rồi sao? Các ngươi đã chủ động đưa tới cửa, ta cũng không thể để cho các ngươi phải thất vọng a!"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần mỉm cười, "Được, ta đi! Tuy nhiên, ta phải mang theo bạn gái của ta cùng đi, không có vấn đề gì chứ?"
Khôi phục lại nguyên thần của Hi Nguyệt đã tới thời khắc quan trọng cách thành công tốt đẹp cũng chỉ còn có một bước, Diệp Trần tự nhiên không có khả năng bỏ mặc cô ta ở lại.
Đào Uyển Thanh vốn còn lo lắng Diệp Trần căn bản sẽ không nghe chính mình, thấy hắn vậy mà đáp ứng thì trong lòng lập tức vui mừng, vội vàng nói:
"Đương nhiên có thể! Mỗi một người đều có thể mang theo người yêu của mình, tuy nhiên ăn ở tự trả tiền."
"Tám giờ sáng ngày mai tập trung ở cửa chính trường học, không được đến muộn!"
Đào Uyển Thanh giống như sợ Diệp Trần đổi ý, sau khi nói thật nhanh thì giống như thằng móc túi thành công chạy trốn đi.
Mà Diệp Trần thấy vậy thì ngay lập tức càng thêm vững tin vào phán đoán của mình, Đào Uyển Thanh này tuyệt đối có vấn đề!
Thế là tâm niệm vừa động, một đạoh thần niệm từ mi tâm của hắn bắn ra, âm thầm khóa chặt hành tung của Đào Uyển Thanh.
Quả nhiên!
Sau khi Đào Uyển Thanh rời đi, tới một nơi vắng vẻ không người, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi một cái số xa lạ.
Sau một lát, điện thoại kết nối, đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói âm trầm của một cô gái, "Tiểu mỹ nhân, chuyện đã làm như thế nào rồi?"
Đào Uyển Thanh nghe được giọng nói này thì vẻ mặt rõ ràng có chút ngưng trọng, trước tiên xác nhận hoàn cảnh xung quanh một lần mới hít sâu một hơi, hạ giọng nói:
"Diệp Trần đã đáp ứng tham gia lần du lịch mùa đông này của khoa tổ chức, không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai sẽ xuất hiện ở trên Hoa Sơn!"
"Ta đã dựa theo các ngươi nói mà làm, chuyện các ngươi đã đáp ứng ta trước đó chắc không có quên chứ?"
Đầu điện thoại bên kia, đầu tiên là truyền đến một tiếng cười yêu kiều, trong giọng nói lộ ra vẻ hưng phấn, nói:
"Yên tâm! Em gái nhỏ, chỉ cần ngươi dẫn tiểu tử họ Diệp kia tới Hoa Sơn, chị đây tự nhiên sẽ thay ngươi báo thù giúp tiểu tình nhân kia của ngươi! Ha ha ha~"
Đào Uyển Thanh tự nhiên không biết, cuộc trò chuyện của chính mình với người thần bí, toàn bộ đã được Diệp Trần nghe vào trong tai.
"Xem ra ta còn thực sự là coi thường Đào Uyển Thanh này, không nghĩ tới cô ta vậy mà có thể đáp liên quan hệ với Thần giới! Hoặc là nói, Thần giới này vì đối phó ta thật đúng là không từ thủ đoạn a, lại muốn mượn nhờ tay một phàm nhân!"
"Xem ra trên Hoa Sơn kia, giờ phút này hơn phân nửa đã bố trí xuống thiên la địa võng đi?"