Sau khi biết Diệp Trần là tán tu, thái độ của mọi người rõ ràng lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Một đường không nói chuyện, lại đi về phía trước khoảng mấy ngàn dặm, phía trước xuất hiện một tòa thành trì bao la hùng vĩ.
"Diệp tiền bối, phía trước chính là Lưu Quang thành, là chỗ căn cơ của Lưu Quang phái chúng ta!"
Vân Linh Nhi mở miệng giới thiệu.
Diệp Trần nhẹ gật đầu, nghĩ thầm nói, "Ta kiếp trước còn sinh sống ở nơi này qua một năm, há lại sẽ không biết?"
Đi tới trước mặt, chỉ thấy tường thành cao khoảng chừng hơn ngàn mét, dùng các khối nham thạch màu đen lớn đắp lên mà thành, trên tường thành thì có các thủ vệ mặc khôi giáp màu đen, tuy rằng cũng không phải cao thủ gì, nhưng khí thế của mọi người đều không tầm thường, thân hình cao lớn, khí huyết tràn đầy, rõ ràng, tất cả họ đều tu luyện đạo pháp luyện thể.
Mà ở phía trên Lưu Quang thành mơ hồ có phù văn lưu chuyển, có lẽ là cao thủ Lưu Quang phái bày ra hộ thành đại trận phòng ngừa ngoại địch xâm lấn.
Đương nhiên, đại trận loại trình độ này đối với Diệp Trần mà nói thì căn bản không chịu nổi một kích.
Ở Vân Linh Nhi dẫn đi, mọi người hạ xuống ở cửa thành, lập tức thu hút sự chú ý của người qua đường thi nhau liếc mắt, "Mau nhìn! Mấy vị kia dường như là đệ tử hạch tâm của Lưu Quang phái chúng ta!"
"Vị nữ tử kia đẹp giống như tiên nữ a, chính là sư tỷ Vân Linh Nhi dưới trướng của Huyền Ly chân nhân!"
"Còn có vị kia là sư huynh Sở Tinh Hà!"
...
Mọi người thi nhau nghị luận, tất cả đều có vẻ mặt phấn khởi, giống như fan hâm mộ nhìn thấy minh tinh.
"Diệp tiền bối, đệ tử Lưu Quang phái ta có mười vạn, tuy nhiên đại đa số đều chỉ là đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn chỉ có ba ngàn, mà đệ tử hạch tâm giống như chúng ta chỉ có hơn mười người mà thôi!"
Người nói chuyện chính là nam thử thanh niên tên là Sở Tinh Hà, trước đó có thái độ hết sức ân cần với Diệp Trần, sau khi biết Diệp Trần là tán tu thì mơ hồ có chút khinh thị.
Nói đến đây, Sở Tinh Hà có chút dừng lại, lại nói tiếp:
"Về phần Liệt Nhật tông kia thì môn hạ đệ tử có gần trăm vạn, thực lực tổng hợp vượt xa Lưu Quang phía, nếu như ta là Diệp tiền bối thì sẽ lập tức rời khỏi tinh vực Thiên Lang, sau đó lẩn trốn đi thật xa, mãi mãi cũng không nên quay lại!"
Sở Tinh Hà vừa nói xong lời này, Diệp Trần còn chưa mở lời thì Vân Linh Nhi ở một bên sớm đã nghe không nổi nữa, "Sở Tinh Hà! Lời này của ngươi là có ý gì? Chỉ cần chúng ta không nói thì làm gì có ai biết chuyện ngày hôm nay?"
Sở Tinh Hà cười lạnh, "Linh Nhi sư muội, lời này của ngươi khó tránh khỏi có chút ngây thơ a! Nam Lê Xuyên kia rõ ràng là cố ý tìm chúng ta gây phiền phức, cao tầng của Liệt Nhật tông há lại sẽ không biết? Bây giờ hắn chết, Liệt Nhật tông chắc chắn sẽ nghi ngờ là do chúng ta gây nên, ta bảo Diệp tiền bối rời đi đã là vì Diệp tiền bối cũng là vì suy nghĩ cho tông môn!"
Nghe được lời này của Sở Tinh Hà, Diệp Trần không thể không âm thầm lắc đầu lần nữa, hắn vốn là muốn ôn lại một chút thời gian kiếp trước ở Lưu Quang phái, thuận tiện sớm diệt trừ Liệt Nhật tông cái tai họa ngầm này, bây giờ lập tức có chút mất hết cả hứng.
"Dù sao cách ngày Lưu Quang phái bị Liệt Nhật tông diệt đi còn có khoảng thời gian là mười năm nữa, ta cũng không cần thiết phải vội vã..."
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần nói:
"Không biết trong Lưu Quanh thành này nhưng là có Truyền Tống trận đi về tinh vực cao cấp khác không?"
Sở Tinh Hà còn tưởng rằng Diệp Trần bị lời nói của chính mình làm cho động tâm, đã chuẩn bị chạy trốn, ngay lập tức mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng, "Đương nhiên là có! Ngay ở trong nội cung của Lưu Quang, chờ ta báo cáo việc này với trưởng lão trong môn phái thì có thể đưa Diệp tiền bối rời đi!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Vân Linh Nhi ở một bên há to miệng, muốn nói cái gì, cuối cùng cũng ảm đạm thởi dài một tiếng.
Mọi người dọc theo đường phố rộng rãi, lại đi đi về phía trước khoảng hơn mười dặm, phía trước xuất hiện một tòa cung điện tráng lệ to lớn, đó chính là Lưu Quang cung, tổng bộ của Lưu Quang phái.
"Diệp tiền bối, ngài ở đại điện chờ một lát, ta đây đi vào mời trưởng lão trong môn!"
Dẫn Diệp Trần vào trong cung điện, Sở Tinh Hà quẳng xuống một câu thì trực tiếp quay người rời đi, mấy người còn lại cũng thi nhau rời đi, duy chỉ có Vân Linh Nhi ở lại tại chỗ, một mặt vẻ áy náy.
"Diệp tiền bối, thực sự không có ý tứ a! Liệt Nhật tông thế lớn, hôm nay chúng ta giết Nam Lê Xuyên, Liệt Nhật tông chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, ngài mau rời khỏi tinh vực Thiên Lang cũng tốt!"
Đối với Vân Linh Nhi, Diệp Trần rất có hảo cảm, mỉm cười, nói:
"Ta hiểu, nếu như Liệt Nhật tông thật muốn tìm các ngươi phiền phức, các ngươi cứ đẩy việc này lên trên người của ta!"
Vân Linh Nhi nghe được điều này, lập tức vội vàng khoát tay,
"Như vậy sao được! Diệp tiền bối cũng là vì cứu chúng ta cho nên ta tay giết Nam Lê Xuyên và trưởng lão của Liệt Nhật tông, chúng ta làm sao có thể làm loại chuyện vong ân phụ nghĩa kia?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Mà cùng lúc đó, trong hậu điện, chưởng môn và các chư vị trưởng lão của Lưu Quang phái đang tề tụ một đường.
Chờ Sở Tinh Hà kể lại rõ ràng những chuyện vừa trải qua xong thì lúc này toàn bộ đại điện đã sôi trào:
"Cái gì! Nam Lê Xuyên thiếu tông chủ của Liệt Nhật tông bị các ngươi giết?"
"Xong! Lần này các ngươi nhưng là xông họa lớn!"
"Bây giờ Huyền Ly sư huynh không có ở trong môn, nếu như Liệt Nhật tông giết đến tận cửa, chúng ta chống đỡ được như thế nào?"
...
Mắt thấy mọi người càng nhao nhao càng hung, một người đàn ông trung niên ngồi ở chủ vị, bỗng nhiên mở miệng nói:
"Tinh Hà, người chém giết Nam Lê Xuyên có lai lịch gì, ngương nhưng từng hỏi rõ ràng?"
Hóa ra người này chính là Mạc Trường Lâm chưởng môn đương nhiệm của Lưu Quang phái.
Sở Tinh Hà liền nói ngay:
"Hồi bẩm chưởng môn sư tôn, người này họ Diệp là một tên tán tu!"
"Cái gì? Tán tu?"
Mọi người nghe được điều này thì lập tức thi nhau lắc đầu, tán tu cũng liền mang ý nghĩa là không có bối cảnh, trừ phi hắn là cường giả cảnh giới Hóa Thần, bằng không căn bản không thể chống lại với Liệt Nhật tông.
Mà tu sĩ cảnh giới Hóa Thần là nhân vật lợi hại bực nào, há lại sẽ đến loại địa phương nhỏ như tinh vực Thiên Lang nhúng tay vào việc nhỏ cỡ này?
"Ta nghe nói, phàm là đệ tử dòng chính của Liệt Nhật tông, thuở nhỏ được gieo xuống nhân quả sâu độc, một khi bị người giết chết, hung thủ sẽ nhiễm phải khí tức sâu độc này, mà người thi sâu độc có thể thông qua phương pháp này đến khóa chặt hung thủ!"
Một ông lão râu tóc bạc hết bỗng nhiên mở miệng nói.
"Cái gì!"
Mọi người nghe được điều này thì lập tức sắc mặt của tất cả đều thay đổi lớn.
"Ầm!"
Mạc Trường Lâm đột nhiên đứng dậy, "Không được! Người này tuyệt đối không thể lưu lại trong môn phái chúng ta, nhất định phải nhanh đưa tiễn hắn đi để tránh rước họa vào thân!"
Sở Tinh Hà nói ngay:
"Sư tôn, việc này ta đã đạt thành chung nhận thức với hắn, hắn cũng đồng ý lập tức rời khỏi tinh vực Thiên Lang!"
"Quá tốt rồi! Ta cái này để cho người ta mở Truyền Tống trận ra, đưa người này rời đi!"
Mạc Trường Lâm nói xong thì muốn bắt đầu hành động.
Nhưng mà đúng vào lúc này, ở trên trời cao bỗng nhiên vào lên một giọng nói tràn ngập tức giận, "Mạc Trường Lâm! Ngươi cũng dám cho đệ tử thủ hạ của ngươi làm tổn thương tính mạng nhi tử của ta, cút ra đây cho ta! Đi ra! Nhanh!"
Thanh âm cuồn cuồn, giống như Cửu Thiên Thần Lôi, ở phía trên Lưu Quang cung truyền ra tới.
Toàn bộ Lưu Quang thành, tất cả mọi người thi nhau ngẩng đầu, lập tức vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ sầu thảm.
"Là Liệt Nhật tông! Liệt Nhật tông đánh tới!"
Mạc Trường Lâm và mấy người Sở Tinh Hà vọt ra đại điện, nhìn lên trên bầu trời, nhìn thấy từng đạo khí tức cường hãn thì vẻ mặt thi nhau trắng bệch vô cùng.
"Làm sao lại tới nhanh như vậy! Phải làm sao mới ổn đây?"
Chương 682 Qua sông chặt cầu
Diệp Trần tự nhiên cũng đã nhận ra động tĩnh bên ngoài, khóe miệng không thể không hơi nhếch lên, lẩm bẩm một mình:
"Không nghĩ tới Liệt Nhật tông này có phản ứng rất nhanh cũng bớt để ta đi tìm bọn họ!"
Nói xong Diệp Trần liền muốn hướng bên ngoài đại điện đi ra, không nghĩ tới lại bị Vân Linh Nhi ngăn cản lại, "Diệp tiền bối! Liệt Nhật tông kẻ đến không thiện, ngài vẫn là nhanh trốn đi!"
Diệp Trần mỉm cười, "Chỉ là một cái Liệt Nhật tông nho nhỏ, còn không đến mực để cho ta phải lui bước!"
"Thế nhưng là..."
Vân Linh Nhi còn muốn tiếp tục khuyên, Diệp Trần đãm chậm rãi dướng bên ngoài đại điện đi ra.
Mà lúc này ở bên ngoài đại điện, "Ai nha! Nam tông chủ, là ngọn gió nào thổi ngài và chư vị trưởng lão tới đây a? Mạc mỗ không có đòn tiếp từ xa, còn xin tha lỗi a!"
Mack Trường Lâm đạp không mà đi, đi tới trên bầu trời hướng về phía đám người Liệt Nhật tông có sát khí hừng hực, cười theo nói.
"Mạc Trường Lâm! Sáng tỏ trước mặt không nói tiếng lóng, đệ tử Lưu Quang phái các ngươi giết con trai của ta, nhanh giao hung thủ đưa ra, bằng không hôm nay ta liền san bằng Lưu Quang cung này!"
Nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu vàng kim, bỗng nhiên chính là Nam Nhật Sơn tông chủ của Liệt Nhật tông.
"Thiếu tông chủ chết rồi? Việc này thì có quan hệ gì với Lưu Quang phái chúng ta? Nam tông chủ sợ là hiểu lầm chỗ nào rồi a?"
Mạc Trường Lâm tiếp tục lên tiếng phủ nhận.
"Hừ!"
Nam Nhật Sơn lập tức hừ lạnh một tiếng, "Hiểu lầm? Bổn tông chủ một đường lần theo khí tức nhân quả sâu độc, một mực đuổi tới Lưu Quang thành các ngươi, ngươi còn dám nói không phải do môn hạ đệ tử Lưu Quang phái gây nên?"
Sắc mặt Mạc Trường Lâm hơi đổi một chút, chợt lại tiếp tục cười nói:
"Nam tông chủ nói đùa! Nghĩ tới Lưu Quang thành ta có mười vạn nhân khẩu, nhưng tất cả cũng không phải đều là đệ tửu Lưu Quang phái chúng ta, nếu như hung thủ giết người trốn ở Lưu Quang thành, chúng làm sao có thể biết được?"
Ngay vào lúc hai người tranh luận với nhau thì lúc này Diệp Trần từ trong đại điện đi ra.
Diệp Trần vừa xuất hiện, một ông lão tóc trắng sau lưng Nam Nhật Sơn, hai bắt bỗng nhiên chớp một cái, chỉ vào Diệp Trần, quát lớn:
"Là hắn! Khí tức của nhân quả sâu độc ở ngay tại trên người của người này, nhất định chính là hắn giết Thiếu tông chủ!"
Xoạt!
Ánh mắt của tất cả mọi người ngay lập tức đều chuyển dời đến trên người Diệp Trần.
Hai mắt của Nam Nhật Sơn khẽ híp một cái, đánh giá trên người Diệp Trần một lát, trong đôi mắt hiện ra sát ý nồng đậm, "Mạc Trường Lâm, hung thủ giết người này ở ngay tại bên trong Lưu Quang cung của các ngươi, ngươi bây giờ còn có lời gì có thể nói?"
"Cái này..."
Mạc Trường Lâm rõ ràng cũng không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà lại tự mình chạy ra, lập tức có chút không dễ giải thích.
Lúc này, Sở Tinh Hà kia bỗng nhiên cao giọng mở miệng nói:
"Khởi bẩm Nam tông chủ, người quả thực chính là hung thủ sát hại Thiếu tông chủ, tuy nhiên lại không phải là đệ tử Lưu Quang phái chúng ta, chúng ta cố ý dẫn hắn vào trong thành, chính là vì đợi Nam tông chủ đến đây báo thù a!"
Lời này của Sở Tinh Hà vừa mới thốt ra, vô luận là người Lưu Quang phái hay là người của Liệt Nhật tông, tất cả đều ngạc nhiên một lúc, sau đó thì hiểu ý đồ của Sở Tinh Hà.
Hắn rõ ràng thấy tính thế không tốt, dự định vứt bỏ Diệp Trần để làm nguôi đi sự tức giận của Liệt Nhật tông.
Không thể không nói, một chiêu này, đủ hung ác cũng đủ độc!!
Vân Linh Nhi nghe được điều này thì lập tức tức giận đến hai mắt đỏ bừng, "Sở Tinh Hà! Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao? Diệp tiền bối thế nhưng là cứu chúng ta..."
Không đợi Vân Linh Nhi nói xong, thì lại bị Sở Tinh Hà quát lớn một tiếng, trực tiếp cắt ngang lời nói của nàng, "Linh Nhi sư muội! Ngươi cần phải biết, người này là hung thủ sát hại Thiếu tông chủ Liệt Nhật tông, hôm nay Nam tông chủ và các vị trưởng lão của Liệt Nhật tông ở đây, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, ngươi cũng không nên vì một người chết mà liên lụy tới chính mình, còn liên lụy tới cả toàn bộ tông môn!"
"Ta..."
Vân Linh Nhi còn muốn giải thích thì Mạc Trường Lâm lại đột nhiên mở miệng, "Linh Nhi, việc này không phải ngươi có thể quyết định, chớ có thêm rắc rối!"
Mạc Trường Lâm nói như vậy, rất rõ ràng đã chấp nhận hành vi qua sông chặt cầu của Sở Tinh Hà.
Hết cách rồi, thực lực của Liệt Nhật tông cường đại quá mức, theo suy nghĩ của bọn hắn, Diệp Trần hôm nay chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, cùng với một kẻ chắc chắn phải chết đi mạo hiểm đắc tội với Liệt Nhật tông, còn không bằng nhanh chóng phủi sạch quan hệ với hắn.
"Nam tông chủ, ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, việc này cũng không phải là đệ tử Lưu Quang phái ta gây nên, còn xin ngài minh giám!"
Các trưởng lão khác của Lưu Quang phái cũng lập tức thi nhau mở miệng giải thích.
"Các ngươi...các ngươi làm sao có thể..."
Vân Linh Nhi tức giận đến không chịu được, bộ ngực vốn mười phần đầy đặn kia lập tức nâng lên hạ xuống.
Diệp Trần thì lại một mặt bình thản, vẻ mặt không vui không buồn, tuy nhiên sâu trong đôi mắt lại hiện ra vẻ nhàn nhạt thất vọng.
Loại chuyện lấy mạnh hiếp yếu này ở Tu Chân giới cũng rất phổ biến, cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là hắn còn sót lại một chút lưu luyến với Lưu Quang phái, bởi vì việc này, bây giờ cũng không còn sót lại chút nào.
Vốn coi như hôm nay Liệt Nhật tông không đến thì tương lai hắn cũng vì Lưu Quang phái mà diệt trừ đi cái tai họa ngầm này, thậm chí ở dưới sự dìu dắt của hắn, Lưu Quang phái chắc chắn có thể phát dương quang đại.
Đáng tiếc chính là Lưu Quang phái không nắm lấy cơ hội này, ngược lại cảm thấy hắn chỉ là một cái vướng víu, muốn đấ hắn một cái bay ra ngoài.
Nếu không phải bên trong Lưu Quang phía này còn có Vân Linh Nhi, cùng với bị Huyền Ly chân nhân kia đã từng có ân đối với hắn, thì hắn vào lúc này nói không chừng, sớm đã một bàn tay đập tới bọn người Sở Tinh Hà!
"Tiểu tử! Ngươi tới nói, nhi tử ta có phải là do ngươi giết hay không? Ngươi không có bất cứ quan hệ nào với Lưu Quang phái có thật hay không?"
Nam Nhật Sơn rõ ràng không tính dễ dàng buông tha Lưu Quang phái, ngược lại nhìn về phía Diệp Trần, lạnh giọng dò hỏi.
Diệp Trần cũng không có chim hắn, ngược lại hướng về phía Vân Linh Nhi ở một bên trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, mỉm cười, "Nha đầu, không cần phải lo lắng, chỉ bằng một cái Liệt Nhật tông, còn không gây thương tổn cho ta được!"
Nói xong lời này, Diệp Trần nhẹ nhàng nhảy nhót vọt đến không trung, đạp không mà đi, đi tới trước mặt đám người Nam Nhật Sơn thản nhiên nói:
"Nhi tử phế vật kia của ngươi, chính là ta giết, nếu như các ngươi muốn báo thù mà nói vậy thì cùng lên đi, ta không có thời gian!"
Oanh!
Diệp Trần vừa thốt ra lời kia, người của Liệt Nhật tông và Lưu Quang phái, tất cả lập tức đều nghe tới choáng váng, thậm chí cũng hoài nghi lỗ tai của mình có xảy ra vấn đề gì bất thường hay không.
"Cái tên này, chẳng lẽ điên rồi phải không?"
"Chẳng lẽ hắn không biết, chính mình đang đối mắt thế nhưng là Liệt Nhật tông bá chủ tinh vực Thiên Lang a!"
"Tuy nói lần này Liệt Nhật tông cũng không có dốc toàn bộ lực lương, nhưng tới cũng có tới hai vị cường giả Nguyên Anh và mấy chục tên cao thủ Kim Đan a!"
"Hừ! Ta thấy hắn là không biết sống chết!"
...
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Mà Nam Nhật Sơn nghe được lời nói ngông cuồng này của Diệp Trần thì lập tức tức giận đến giận quá thành cười, "Được được được! Tiểu tử! Bổn tông chủ ngược lại muốn nhìn xem, chỉ bằng ngươi chỉ là một tên cảnh giới Kim Đan thì lấy cái gì ra để khiêu chiến với Liệt Nhật tông ta!"
Nam Nhật Sơn nói xong thì muốn trực tiếp động thủ.
Mà lúc này, một người đàn ông trung niên từ sau lưng Nam Nhật sơn nhảy ra trước, "Chỉ là một tên tiểu tử cảnh giới Kim Đan mà thôi, cần gì phải làm phiền tông chủ đại nhân xuất thủ, nhìn ta giết hắn!"
Người đàn ông trung niên kia hét lớn một tiếng, trong lòng bàn tay bay ra một cái đao lớn màu đen, trùng sát về phái Diệp Trần.
"Con kiến hôi!"
Diệp Trần ngay cả mí mắt đều không có nhấc lên một chút, thuận tay cong ngón búng ra:
Bành!
Đầu của người đàn ông trung niên kia, trong nháy mắt bị một đạo kiếm khí này đánh nổ!
"Cái gì!"
Mọi người ngay lập tức lại xôn xao lần nữa.
Chương 683 Ta là người ngươi không nên trêu chọc!
"Vị kia thế nhưng là Khương Thành trưởng lão của Liệt Nhật tông, tuy rằng ở bên trong Liệt Nhật tông có tu vi cũng không phải là cao nhất, nhưng cũng là cao thủ cảnh giới Kim Đan trung kỳ, lại bị tiểu tử này giết chết dễ dàng như vậy?"
"Hắn vừa rồi dùng chính là chiêu thức gì? Sao lại lọi hại như thế!"
"Rõ ràng khí tức chỉ có cảnh giới Kim Đan, vì sao thực lực so với Khương Thành trưởng lão lại cường đại hơn nhiều như vậy?"
...
Chẳng những người của Liệt Nhật tông, tất cả đều bị màn xuất thủ vừa rồi của Diệp Trần trấ trụ mà người của Lưu Quang phái cũng đều có vẻ mặt kinh ngạc.
"Hảo tiểu tử! Khó trách ngươi dám cuồng như vậy, hóa ra thực sự là có tài! Lão phu đến chơi với ngươi!"
Trong đám người Liệt Nhật tông lại có một ông lão chậm rãi đi ra.
Ầm!
Ông lão kia lật bàn tay một cái, một cái trường côn màu xanh sẫm đột nhiên xuất hiện ở trên tay hắn, sau đó ánh sáng phát ra rực rỡ, trong nháy mắt cũng đã dài đến gần ngàn mét, khí thế như cầu vồng, dường như muốn đâm ra một cái lỗ thủng trên trời xanh!
Nhìn người nọ xuất thủ, trong đám người ở chung quanh lập tức lại thi nhau kinh hô lên, "Đây là...đây có lẽ là Linh khí thượng đẳng trong truyền thuyết, Thiên La Độc Cốt côn sao?"
"Vậy thì người này chắc chắn chính là Thái Thượng trưởng lão La Chiến Thiên của Liệt Nhật tông! Không nghĩ tới ngay cả hắn cũng tới!"
"Nghe nói vị Thái Thượng trưởng lão La Chiến Thiên này chính là cường giả cảnh giới Nguyên Anh, dựa vào thanh Thiên La Độc Cốt côn này ở bên trong cường giả cảnh giới Nguyên Anh cũng là ít có đối thủ!"
"Xong! Thái Thượng trưởng lão La Chiến Thiên mà ra tay thì tiểu tử này chắc chắn chết chắc!"
...
Mọi người bàn tán sôi nổi, vô luận là bên Liệt Nhật tông hay là người của Lưu Quang phái rõ ràng cũng không có coi trọng Diệp Trần.
La Chiến Thiên nghe được tiếng bàn tán của mọi người, trên mặt dày lập tức lộ ra vẻ ngạo nhiên, đưa Thiên La Độc Cốt côn trong tay chỉ về phía Diệp Trần, cười lạnh nói:
"Tiểu tử! Bây giờ đầu hàng còn kịp, lão phu nể tình ngươi cũng coi là một nhân tài, có lẽ có thể lưu ngươi một cái thây hoàn chỉnh!"
Không nghĩ tới, Diệp Trần vẫn như vũ ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên, bình tĩnh đứng ở nơi đó, vẻ mặt không vui không buồn.
Dáng vẻ này rơi vào trong mắt mọi người giống như là sợ quá mà choáng váng.
"Hừ! Ngươi đã không biết sống chết như vậy, vậy thì lão phu liền tiễn ngươi đi một đoạn đường!"
Lời nói của La Chiến Thiên rơi xuống bỗng nhiên trong tay vung Thiên La Độc Cốt côn lên, hung hăng đập xuống Diệp Trần ở phía dưới.
Mà Diệp Trần vẫn đứng im ở nơi đõ, khẽ động cũng không hề động, giống như là muốn từ bỏ chống cự.
"Quả nhiên a! La trưởng lão vừa ra tay thì tiểu tử này đoán chừng bị dọa đến hồn vía đều muốn lên mây!"
"Đây chính là kết quả cho việc đắc tội với Liệt Nhật tông ta!"
"Thật sự là không chịu nổi một kích a!"
...
Ầm ầm!
Vân Linh Nhi nhìn thấy Thiên La Độc Cốt côn rơi xuống thì lập tức nghiêng đầu đi, đã không đành lòng nhìn nữa.
Tuy nhiên sau một khắc, nàng ta chợt nghe được xung quanh vang lên từng tiếng kinh hô:
"Cái gì!"
"Điều này sao có thể?"
"Tiểu tử kia vậy mà...không có bị làm sao?"
...
Vân Linh Nhi vội vàng nhanh chóng nhìn vào, chỉ thấy Diệp Tràn vẫn đứng lơ lửng giữa không trung như cũ, bình tĩnh đứng ở nơi đó, tuy nhiên trên dưới quanh người lại có ánh sáng vàng lưu chuyển, giống như một vị thần hạ phàm.
Mà đổi ra một bên, ngược lại là La Chiến Thiên kia lại bay ngược ra ngoài tới ngàn mét, miêng phun máu tươi, vẻ mặt trắng bệch, trong đôi mắt lộ ra vẻ chấn kinh nồng đậm, "Không! Làm sao có thể! Đây là chuyện không có khả năng a!"
Hóa ra, vừa rồi hắn dùng toàn lực đánh ra một côn, rõ ràng đánh trúng ở trên người đối phương, thế nhưng lại cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại đến làm cho người ta phải tuyệt vọng, trực tiếp bắn hắn ra ngoài.
Mà đối phương từ đầu đến cuối, thậm chí ngay cả di chuyển cũng không có động một chút!
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ thực lực của thiếu niên thần bí trước mắt này vượt xa hắn!
"Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?"
Hai mắt La Chiến Thiên nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, thế nhưng mặc cho hắn cảm ứng như thế nào, khí tức của đối phương rõ ràng cũng chỉ có cảnh giới Kim Đan, trong lòng lập tức càng thêm kinh hãi.
Diệp Trần cười lạnh, "Ta là người ngươi không nên trêu chọc!"
Nói xong, Diệp Trần trực tiếp diêu không tung ra một quyền, "Hư Không Thần quyền!"
Ầm ầm!
Một lực quyền to lớn trực tiếp xuyên qua không gian, trong nháy mắt đi tới trước mặt La Chiến Thiên, La Chiến Thiên ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra:
"Bành!"
Cả người trong nháy mắt bị một quyền của Diệp Trần đánh cho nổ tung lên, hóa thành một đám sương máu.
"Cái gì!!"
Mọi người ở xung quanh hoàn toàn không kịp phản ứng, đến cùng chuyện này là như thế nào, La Chiến Thiên ở toàn bộ tinh vực Thiên Lang đều có tiếng tăm lừng lẫy, vậy mà lại chết trước mặt mọi người với phương thức thê thảm như thế, ngay cả thi thể đều không còn!
Thậm chí, gần như tất cả mọi người đều không hiểu rõ, Diệp Trần là xuất thủ như thế nào!
"Không! Không có khả năng! Hắn... Hắn làm sao lại mạnh như vậy?"
Sở Tinh Hà trước đó còn một mực đang đắc chí, lúc này đã hoàng toàn choáng váng!
Diệp Trần một chỉ tiêu diệt một tên trưởng lão bình thường của Liệt Nhật tông thì hắn miễn cưỡng còn có thể chấp nhận, dù sao hắn biết, Diệp Trần có thực lực cảnh giới Nguyên Anh.
Thế nhưng La Chiến Thiên là ai? Đây chính là Thái Thượng trưởng lão của Liệt Nhật tông, ở Liệt Nhật tông có thực lực tồn tại xếp hạng trước ba!
Bây giờ thế mà bị Diệp Trần giết, hơn nữa còn dễ như trở bàn tay như thế!
"Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ hắn vậy mà là Hóa Thần? Trước đó cố ý giả heo ăn thịt hổ? Không! Đây tuyệt đối không có khả năng!"
Phải biết cảnh giới Hóa Thần cho dù ở toàn bộ Tu Chân giới cũng thuộc về hàng ngũ cao thủ, trong mấy chục cái tinh vực, đều chưa chắc có thể xuất hiện một cái!
Hơn nữa, cường giả Hóa Thần bình thường đều ở tinh vực cao cấp, làm sao lại đến loại địa phương cứt chim cũng không có này của bọn họ đi quản loại chuyện nhỏ bực này?
Không riêng gì Sở Tinh Hà, tính cả Mạc Trường Lâm và các vị trưởng lão của Lưu Quang phái, thậm chí các cường giả của Liệt Nhật tông, tất cả đều lại bắt đầu đánh giá Diệp Trần lần nữa, "Không biết các hạ đến cùng là thần thánh phương nào? Trước đó chúng ta có mắt như mù, có nhiều mạo phạm, không bằng chuyện ngày hôm nay, đến đây dựng thì dừng lại đi thôi được chứ?"
Nam Nhật Sơn tông chủ Liệt Nhật tông sau khi suy nghĩ thật nhanh vậy mà chủ động mở miệng cầu hòa.
Xoạt!
Mọi người nhất thời xôn xao lần nữa.
Nam Nhật Sơn là nhân vật như thế nào?
Đây chính là có thể coi là hoàng đế của tinh vực Thiên Lang, ở toàn bộ tinh vực Thiên Lang, từ trước đến nay luôn ngang ngược, không kiêng nể gì cả, mọi người chưa bao giờ thấy hắn lại ăn nói khép nép tới như thế?
Thậm chí ngay cả mối thù giết con đều không có ý định báo!
Thật ra thì lấy trăm vạn đệ tử của Liệt Nhật tông, nếu thật là liều mạng thì ngay cả cường giả Hóa Thần cũng chưa chắc có thể đối mặt.
Chỉ có điều, thứ nhất, tổn thất quá lớn!
Thứ hai, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Lưu Quang phái, bọn họ vội vàng mà tới, thực lực có hạn cho nên Nam Nhật Sơn mới lựa chọn nhận sợ.
Lúc mọi người ở đây đều coi trận đại chiến này, khả năng sẽ dừng lại tại đây.
Nhưng không ngờ, Diệp Trần ngẩng đầu liếc qua Nam Nhật Sơn, thản nhiên nói:
"Như vậy coi như thôi? Cũng được! Quỳ xuống dập đầu ba cái, sau đó tự đoạn một tay thì có thể cút!"
Ầm!
Lời kia của Diệp Trần vừa thốt ra, toàn bộ tất cả mọi người ngay lập tức choáng váng, sau đó thì thi nhau lắc đầu thở dài, khó có được Nam Nhật Sơn chủ động cầu hòa, cái tên này vậy mà không hiểu được chuyện này khó có được tới cỡ nào, hay là hắn thật sự muốn một mình đơn đấu toàn bộ Liệt Nhật tông hay sao?
Quả nhiên, Nam Nhật Sơn nghe được lời này của Diệp Trần thì ngay lập tức tức giận đến trong mắt đều muốn lòi cả ra!
"Được được được! Hảo tiểu tử! Chẳng lẽ ngươi thật coi là bổn tông chủ sợ ngươi hay sao?"
"Tất cả mọi người nghe, bày trận!"
Rầm rầm!
Nam Nhật Sơn ra lệnh một tiếng, nhiều cường giả của Liệt Nhật tông lập tức thi nhau xuất thủ bao vây Diệp Trần vào giữa.
Chương 684 Phá cho ta!
"Tiểu tử! Ta không cần biết ngươi đến cùng có lai lịch gì, hôm nay ngươi không thể không chết!"
Nam Nhật Sơn rống lớn một tiếng, hai tay nhanh chóng kết ấn:
Ầm ầm!
Theo đó mười mấy tên cường giả Liệt Nhật tông đồng loạt ra tay, không gian xung quanh lắc lư một trận, rất nhanh trên không trung hình thành một quang tráo, vây khốn Diệp Trần vào bên trong.
Mà Diệp Trần lại một mặt bình thản, giống như không có để vào trong lòng, vẫn bĩnh tĩnh đứng im ở nơi đó, có vẻ rất ung dung.
"Bổn tông chủ cũng không tin, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ còn không đánh được một mình ngươi?"
"Xem chiêu!"
Nam Nhật Sơn hét lớn một tiếng, điều động lực lượng trận pháp, bỗng nhiên hướng về phía Diệp Trần hung hăng đấm một cái!
Ầm ầm!
Tập hợp mười mấy tên cường giả, tăng thêm Nam Nhật Sơn lại là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh, một quyền này thật sự có uy lực kinh thiên động địa.
Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không khẽ chau mày lại, nếu như ở lúc hắn toàn thịnh, một quyền này của đối phương, hắn đương nhiên sẽ không để vào mắt, đáng tiếc công lực của hắn bây giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ có thể phát huy ra bốn năm phần mười thực lực, hơn nữa còn không thể động tới thương thế bên trong cơ thể.
Sau khi suy nghĩ, thân thể Diệp Trần hơi chao đảo một cái, trong nháy mắt lùi lại mấy chục mét, dễ dàng né tránh đi một quyền này của đối phương.
Xoạt!
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau kinh hô lên, "Đây chẳng lẽ chính là Chân Vũ đại trận nổi danh nhất của Liệt Nhật tông sao? Quả nhiên lợi hại a!"
"Theo như người ta nói thì Chân Vũ đại trận này có thể tụ tập công lực của mười mấy tên cường giả vào một chỗ, danh sưng vô địch dưới Hóa Thần, hôm nay được nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền a!"
"Thậm chí ngay cả cả đại trận này Nam Nhật Sơn cũng đều lấy đi ra, tiểu tử này chỉ sợ chắp cánh cũng khó mà chạy thoát được!"
...
Nghe được tiếng bàn tán của mọi người, Vân Linh Nhi vốn là vừa mới thở dài một hơi thì ngay lập tức thay đổi sắc mặt lần nữa, mặt mũi đầy vẻ lo lắng.
Mà mấy người Sở Tinh Hà thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, "Biểu hiện trước đó của Diệp Trần quả thực dọa cho bọn hắn phát sợ!"
Nếu như ngay cả Liệt Nhật tông đều thất bại tan tác mà quay trở về, Diệp Trần há lại sẽ buông tha bọn hắn?
Cũng may xem tình cảnh trước mắt, Liệt Nhật tông sau khi sử xuất Chân Vũ đại trận, cuối cùng vẫn tạm thời chiếm thượng phong.
"Tốt nhất bọn họ cả hai bên đánh nhau tới lưỡng bại câu thương, đây mới là kết quả tốt nhất đối với Lưu Quang phái chúng ta!"
Sở Tinh Hà ở trong lòng âm thầm nói.
Rầm rầm rầm!
Nam Nhật Sơn công kích liên tiếp mấy lần đều bị Diệp Trần sử dụng thân pháp tinh diệu tránh thoát được, lập tức khiến hắn vừa tức vừa giận, "Tiểu tử! Ngươi chỉ biết tránh thôi sao?"
Diệp Trần lại chẳng quan tâm, vẫn như cũ ung dung khôi vội vàng mà né tránh.
Hắn không muốn đả động đến thương thế bên trong cơ thể, cho nên biện pháp duy nhất chính là trước tiêu làm tiêu hao thực lực của đối phương, sau đó lại tìm đúng cơ hội, một lần hành động đánh bại đối phương.
Chỉ có điều, hành động này rơi vào trong mắt những người đang đứng xem ở xung quanh đây, hiển nhiên đều cho là thực lực của hắn không đủ, không hề có lực đánh trả.
Chỉ có trong lòng Nam Nhật Sơn là rõ ràng nhất, hắn sử xuất thủ đoạn toàn thân, lại vẫn không thể sợ tới góc áo của đối phương, nếu không phải tiểu tử này đã được Chân Vũ đại trận vây khốn, chỉ sợ sớm đã thong dong trở lui.
"A!!"
Nam Nhật Sơn trong cơn tức giận, không thể không rống lớn một tiếng, "Thay đổi trận! Từ "Công" tự quyết, đổi thành "Trói" tự quyết!"
"Rõ!"
Sau khi Nam Nhật Sơn ra lệnh một tiếng, các cường giả còn lại của Liệt Nhật tông lập tức thi nhau thay đổi chiêu thức.
Hóa ra, Chân Vũ đại trận này có tổng cộng sau tự chân quyết có thể công có thể thủ biến hóa khó lường.
Mà "Trói" tự quyết này thì ý nghĩa như tên, chính là trói buộc đối thủ là ưu tiên hàng đầu, mà lực công kích thì sẽ yếu đi tương đối.
Ầm ầm!
Dựa theo Chân Vũ đại trận phát sinh thay đổi, toàn bộ đại trận bỗng nhiên co vào, từng đạo chân nguyên biến thành xiềng xích, thi nhau quấn quanh hướng về phía Diệp Trần mà đến, làm hành động của hắn nhận rất lớn hạn chế, tốc độ cũng theo đó mà giảm mạnh.
"Kiệt kiệt kiệt!"
Nhìn thấy "Trói" tự quyết có hiệu quả, Nam Nhật Sơn lập tức hưng phấn cười như điên, "Tiểu tử! Bổn tông chủ xem ngươi lần này còn có thể chạy đi đâu được nữa? Chịu chết đi cho ta!"
Nam Nhật Sơn lại đấm ra một quyền!
Ầm ầm!
Diệp Trần bị những cái xiềng xích được chân nguyên biến thành quấn quanh lại, lúc này đã lui không thể lui mà tránh cũng không tránh được!
Tuy nhiên đối mặt với một quyền này của Nam Nhật Sơn, khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh, "Ai! Vốn còn muốn để ngươi sống thêm chút nữa, ngươi đã muốn chết nhanh tới như vậy, vậy thì coi như không thể trách ta a!"
"Phá cho ta!"
Sau khi chữ "Ta" kia rơi xuống, thân thể Diệp Trần đột nhiên tỏa ra ánh vàng bắn ra bốn phía, mà những cái xiềng xích được hình thành bởi chân nguyên quấn quanh trên người hắn kia tất cả đều vỡ ra chỉ trong nháy mắt!
"Cái gì!"
Nam Nhật Sơn thấy cảnh này sắc mặt ngay lập tức thay đổi hoàn toàn, đáng tiếc một kích của hắn phát ra bây giờ như tên đã trên dây, hắn đã không thể lui lại, đành phải điều động toàn bộ lực lượng, đặt tất cả tiền đặt cược đều đặt ở trên một chiêu này.
"Một quyền này của ta, tập trung lực lượng của mười mấy tên cường giả của Liệt Nhật tông ta, ta cũng không tin ngươi có thể chịu đựng được!"
Nam Nhật Sơn hò hét ở trong lòng, cả người giống như điên cuồng, trên thân lại dâng lên một cỗ máu tanh nồng đậm!
Mà trái lại, Diệp Trần thì giơ nắm đấm lên, nhẹ nhàng đánh ra một quyền, từ từ nghênh đón tiếp lấy.
Ầm ầm!
Quyền kình của hai ngươi hung hăng va chạm vào nhau ở trên không trung, tóe ra một đạo hào quang sáng chói, liên đới tới toàn bộ không gian đều lắc lư kịch liệt một trận, giống như muốn vỡ nứt ra.
Mọi người ở xung quanh ở phía dưới thì tất cả ngay lập tức gắt gao nhìm chằm chằm vào hào quang sáng chói kia, muốn thấy rõ ràng kết quả trước tiên, "Người nào thắng?"
"Đó còn cần phải nói sao? Chắc chắn là Liệt Nhật tông a!"
"Tông chủ Nam Nhật Sơn vốn là cường giả cảnh giới Nguyên Anh, lại có Chân Vũ đại trận gia trì, ở dưới cường giả Hóa Thần có thể nói là vô địch, ngoại trừ thiếu niên kia thật sự là cường giả Hóa Thần ra, bằng không làm sao có thể giữ được tính mạng?"
"Không sai! Cường giả Hóa Thần trẻ tuổi như vậy, chính là ở tinh vực cấp chín đẳng cấp cao nhất kia chỉ sợ cũng là phượng mao lân giác a? Há lại sẽ xuất hiện ở tinh vực cấp hai nho nhỏ của bọn họ?"
"Tuy nhiên, có thể bức bách Liệt Nhật tông đến tình trạng như thế này, người này cũng coi như là kỳ tài hiếm có!"
...
Mọi người thi nhau bàn tán, lại không có người nào cho rằng Diệp Trần có thể dành thắng lợi.
Hết cách rồi, Liệt Nhật tông xưng bá ở tinh vực Thiên Lang gần ngàn năm, địa vị bá chủ trong lòng mọi người, đã sớm ăn sâu bén rễ, bằng không Sở Tinh Hà trước đó cũng sẽ không bất đắc dĩ bán đứng Diệp Trần như thế để lấy lòng Nam Nhật Sơn.
"Tinh Hà, lần này nhờ có phản ứng rất nhanh của ngươi, vậy mới khiến Lưu Quang phái chúng ta trốn qua một kiếp, chờ người này chết đi, chúng ta sẽ đẩy hết trách nhiệm cho hắn, nghĩ tới thì Liệt Nhật tông có lẽ sẽ không gây thêm rắc rối với Lưu Quang phái chúng ta!"
Mạc Trường Lâm chưởng môn Lưu Quang phái, hướng về phía Sở Tinh Hà ở bên cạnh, một mặt vui mừng nói.
Sở Tinh Hà cười gằn, "Sư tôn yên tâm! Đệ tử đã nghĩ kỹ lý do thoái thác, chắc chắn sẽ khiến Liệt Nhật tông tìm không thấy bất kỳ cớ nào, hơn nữa Liệt Nhật tông lần này cũng tổn thất nặng nề, chắc chắn không còn dám hành động thiếu suy nghĩ!"
Sở Tinh Hà nói xong lời này, đang âm thầm đắc ý, chợt hai mắt trừng một cái, gắt gao nhìn chằm chằm trên không, trong đôi mắt lộ ra vẻ không thể tin được, thất thanh nói:
"Điều này...điều này sao có thể!"
Hóa ra, lúc này chỉ thấy ở trên bầu trời kia, sau khi đợi ánh sáng b iến mất, lộ ra một đạo thân ảnh thiếu niên gầy yếu, ngang nhiên đứng ở không trung, ánh vàng quanh thân cao ngất, giật mình giống như một vị thần!
Không phải Diệp Trần thì còn là ai nữa?
Chương 685 Diệp Cuồng Tiên ta, chưa từng bị người uy hiếp!
Mà ngược lại ở bên kia, Liệt Nhật tông tử thương thảm trọng, Nam Nhật Sơn toàn thân là máu, chật vật không chịu nổi.
"Không! Đây không có khả năng! Ngươi rốt cuộc là ai?"
Nam Nhật Sơn khó có thể tin rống lớn một tiếng, cuối cùng đã bắt đầu sợ hãi.
Diệp Trần lắc đầu, thản nhiên nói:
"Tại sao các ngươi cứ luôn hỏi mãi cái vấn đề nhàm chá này? Người chết thì không cần biết câu trả lời!"
Nói xong lời này, dưới chân Diệp Trần bước ra một bước, cả người giống như thuấn di, đã vượt qua khoảng cách mấy ngàn mét đi tới trước mặt Nam Nhật Sơn.
Con ngươi của Nam Nhật Sơn lập tức co rụt lại, vội vàng quỳ rạp xuống đất, hai tay giơ lên, nói:
"Đừng! Đừng giết ta! Ta nguyện ý xuất ra một tài phú ngàn năm của Liệt Nhật tông chúng ta, dâng hiến cho tiền bối, khẩn cầu tiền bối tha cho ta một mạng, được không? "
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, lạnh lùng nói:
"Nghe vào dường như cũng không tệ! Tuy nhiên, chờ ta tiêu diệt Liệt Nhật tông các ngươi, mọi thứ tự nhiên đều là của ta!"
Nam Nhật Sơn lập tức toàn thân run lên, sau đó vẻ mặt lộ ra sắc mặt giận dữ, "Tiền bối tuy rằng tu vi kinh người, thế nhưng lời nói này cũng không khỏi quá cuồng vọng chút a? Liệt Nhật tông ta có trăm vạn đệ tử, hôm nay nếu là ở Liệt Nhật thành, tiền bối cũng chưa chắc có thể thắng!"
"Huống chi, Liệt Nhật tông ta lệ thuộc vào Xích Dương phủ, hôm nay ngươi giết ta ngay trước mặt mọi người, Xích Dương phủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!"
Nam Nhật Sơn vừa nói ra ba chữ "Xích Dương phủ", mọi người ở xung quanh lập tức lại một mảnh xao động.
"Xích Dương phủ! Đây chính là một trong ba thế lực lớn của tinh vực Thiên Huyền!"
"Tinh vực Thiên Huyền chính là tinh vực cấp bốn, xa xa không phải tinh vực Thiên Lang chúng ta có thể so sánh!"
"Khó trách Liệt Nhật tông có thể xưng bá tinh vực Thiên Lang được hơn ngàn năm, hóa ra chỗ dựa phía sau đúng là Xích Dương phủ!"
"Nghe nói Xích Dương phủ kia có mấy vị cường giả Hóa Thần tọa trấn, thế lực bao trùm mấy cái tinh vực xung quanh, tuyệt đối chính là một sự tồn tại khổng lồ!"
"Coi như thiếu niên này, thật có thực lực cảnh giới Hóa Thần cũng không dám tùy tiện trêu chọc Xích Dương phủ a?"
...
Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, Nam Nhật Sơn lập tức càng thêm đắc ý, trên mặt lộ ra vẻ ngạo nhiên, lại nói tiếp:
"Ta cũng không sợ nói thật cho ngươi biết, ông cậu ta chính là Xích Vũ thiên quân của Xích Dương phủ, nếu như ngươi dám giết ta, lão nhân gia ông ta và toàn bộ Xích Dương phủ đều chắc chắn sẽ không buông tha ngươi!"
Lời kia của Nam Nhật Sơn vừa thốt ra, mọi người nhất thời xì xào bàn tán lần nữa, ngay cả khuôn mặt đám người Mạc Trường Lâm và tất cả các trưởng lão của Lưu Quang phái cũng thi nhau lộ ra vẻ kiêng kỵ thật sâu.
Tuy rằng bọn họ trước đó đã biết, Liệt Nhật tông và Xích Dương phủ có quan hệ không tầm thường, lại cũng không hiểu rõ còn có tầng quan hệ này.
Khó trách Liệt Nhật tông có thể xưng bá tinh vực Thiên Lang hơn ngàn năm, quả nhiên tuyệt không phải ngẫu nhiên a!
"Nói đủ chưa?"
Diệp Trần một mực trầm mặc không nói gì, lạnh lùng liếc mắt qua Nam Nhật Sơn, nhàn nhạt mở miệng nói.
Không biết vì sao, Nam Nhật Sơn không hiểu lại phát run một trận, cảm giác chính mình giống như bị một con mãnh thú để mắt tới, run lẩy bẩy nói:
"Ngươi, ngươi...ngươi thực sự có can đảm để giết ta?
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, "Đời này của Diệp Cuồng Tiên ta chưa từng bị người uy hiếp!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp vỗ xuống một chưởng.
"Không!!"
Nam Nhật Sơn hiển nhiên không nghĩ tới, ngay cả sau khi chính mình báo ra Xích Dương phủ và danh hào ông cậu là Xích Vũ thiên quân, Diệp Trần vẫn còn dám động thủ đối với mình!
Nam Nhật Sơn quay người co cẳng liền chạy, đáng tiếc thực lực của hắn vốn kém Diệp Trần rất xa, bây giờ còn đang bị trọng thương thì tự nhiên càng không thể chịu nổi một kích.
Ầm!
Nam Nhật Sơn ngay cả kêu thảm cũng không kịp phát ra, thì đã bị chưởng lực vô cùng mạnh mẽ kia của Diệp Trần trực tiếp đánh nổ, hóa thành một đám sương máu.
Tê ~~
Mọi người ở xung quanh thấy cảnh này thì lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Đây chính là tông chủ Liệt Nhật tông, đây là đệ nhất nhân chí cao vô thượng của tinh vực Thiên Lang, hơn nữa lại có một vị Hóa Thần và Xích Dương phủ làm chỗ dựa.
Cho dù ai cũng không nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà không lưu tình một chút nào, nói giết là giết!
Chẳng lẽ hắn một người diệt Liệt Nhật tông còn không tính, còn muốn lấy sức một mình chống lại với Xích Dương phủ thế lực lớn này hay sao?
Điên rồi!
Quả thực chính là điên rồi!
Trên thực tế, Diệp Trần tru sát Nam Nhật Sơn, tuy rằng nhìn như có chút xung động, thật ra thì cũng không phải không có suy nghĩ tới hậu quả a.
Hắn đầu tiên giết Nam Lê Xuyên, sau đó lại chém mười mấy tên cao thủ của Liệt Nhật tông, cừu hận đôi bên đã rơi vào cục diện không chết không thôi!
Coi như hôm nay hắn tha Nam Nhật Sơn, người này cũng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chẳng bằng trực tiếp diệt đi để tránh hậu hoạn sau này.
Huống hồ sợ hãi rụt rè cũng không phải là phong cách của Cuồng Đế hắn!
Mà lúc này, ở một bên khác, Sở Tinh Hà nhìn thấy một chưởng của Diệp Trần đánh bại Nam Nhật Sơn sớm đã bị bị dọa đến đái cả ra quần, vội vàng quay đầu liền chạy, sợ Diệp Trần nhớ tới chuyện lúc trước.
Tuy nhiên, hắn vừa mới chạy ra ngoài không được mấy bước, thì một bóng người hiện lên ở trên không trung, sau một khắc, Diệp Trần đã giống như quỷ mị, ngăn ở trước mặt hắn.
"Phù phù!"
Sở Tinh Hà lập tức dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, hai chân trực tiếp mềm nhũn ra té quỵ trên đất, vẻ mặt trắng bệch vô cùng, run lẩy bẩy cầu khẩn, "Diệp, Diệp tiền bối...tha mạng! Tha mạng a!"
Diệp Trần thì nhìn cũng chẳng thèm nhìn, trực tiếp cong ngón búng ra, "Hạng người vong ân phụ nghĩa! Đáng chết!"
Sưu!
Một đạo kiếm khí màu tím xét qua trên không trung, Sở Tinh Hà trong nháy mắt bị kiếm khí trực tiếp chém thành hai nửa!
"A!!"
Người của Lưu Quang phía ở xung quanh lập tức bị dọa đến thi nhau liên tục lùi lại không ngừng, ngay cả Vân Linh Nhi cũng không thể không lấy tay che miệng, vẻ mặt hơi trắng bệch.
Tuy rằng nàng ta vẫn luôn không thích cách làm người của Sở Tinh Hà, nhưng dù sao cũng là sư huynh của nàng, bây giờ rơi vào kết quả như vậy cũng không thể không có chút đau lòng.
Mà Diệp Trần, sau khi thuận tay giết Sở Tinh Hà, dường như cũng không có ý định dừng tay, ngược lại chuyển dời ánh mắt đến trên thân Mạc Trường Lâm chưởng môn Lưu Quang phái.
Mạc Trường Lâm lập tức bị dọa đến mặt vàng như đất, vậy mà lập tức "Phù phù" một tiếng, đã té quỵ trên đất, "Diệp tiền bối thứ tội! Trước đó vãn bối tim vào lời nói một bên của Sở Tinh Hà vậy mà hiểu lầm tiền bối, thực sự tội đáng chết vạn lần, vừa rồi nghe Linh Nhi sư điệt nói, Diệp tiền bối và Huyền Ly sư huynh có giao tình, khẩn cầu xem ở trên thể diện của Huyền Ly sư huynh bỏ qua cho vãn bối lần này!"
Mạc Trường Lâm nói xong lời này, lại vội vàng nhìn về phía Vân Linh Nhi ở một bên, cầu khẩn nói:
"Linh Nhi sư điệt, ngày bình thường sư thúc không xử bạc với ngươi, ngươi cần phải thay ta hướng Diệp tiền bối giải thích một chút a!"
Không thể không nói, Mạc Trường Lâm này đến cùng sống lâu năm thành lão hồ ly, trong nháy mắt đã nghĩ ra được phương pháp tự cứu mình.
Vân Linh Nhi nghe được điều này, quả nhiên rất là không đành lòng, liền vội vàng tiến lên một bước, quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Trần, nói:
"Diệp tiền bối! Chưởng môn sư thúc cũng là nhất thời hồ đồ, dễ tin chuyện ma quỷ của Sở Tinh Hà, cầu ngài tha cho chưởng môn sư thúc một mạng đi!"
Nhìn qua Vân Linh Nhi quỳ trên mắt đất nước mắt lưng tròng, Diệp Trần cuối cùng cũng vẫn là mềm lòng mấy phần, "Thôi! Xem ở trên thể diện của Linh Nhi cô nương, chuyện hôm nay ta có thể không truy cứu..."
Mạc Trường Lâm lập tức mừng rỡ tuy nhiên không đợi hắn trở nên cao hứng thì Diệp Trần bỗng nhiên xoay chuyển câu chuyện một cái, "Tuy nhiên, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Đoạn một cánh tay của ngươi, xem như cảnh cáo nhỏ!"